A house without books is like a room without windows.

Heinrich Mann

 
 
 
 
 
Tác giả: Johanna Lindsey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: One Heart To Win
Dịch giả: Littlethornbird
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Stanley
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
HẮC LÀ CÔ ấy đấy,” Cole nói với John, anh trai anh.
“Khỉ thật,” John cáu. “Cô ta ăn mặc quá sang trọng.”
“Cô ấy đến từ miền Đông mà anh. Thế anh tưởng cô ấy mặc váy trúc bâu đến đây à?”
“Quá xinh nữa,” John lầm bầm. “Em có muốn lợi dụng để đón nhầm một cô gái khác không đấy?”
Cole cười khùng khục, chỉ ra, “Chúng ta không đến tóm cô ta và chạy đi, nên có lẽ anh để em nói chuyện thì hơn. À hay là, anh chạy đi mượn một cái xe kéo, còn em sẽ đến nói ngọt với quý cô đó. Thật bất tiện khi bị hỏng xe ra vào đúng cái ngày có đến hơn một món đồ cần đón ở ga.”
Spoiler
“Còn lâu.”
Cole thở dài khi thấy anh từ chối thẳng thừng. “Anh có lý một lần đi được không? Nhìn anh rất đáng sợ khi ở tâm trạng cáu kỉnh như thế, mà anh thì không bao giờ khéo ứng xử cả. Chỉ cần trái ý anh thôi là anh bắt đầu vung nắm đấm ra rồi. Mà sao bỗng dưng hôm nay anh bẳn tính thế?”
“Cha có thể nghĩ trò đó buồn cười, nhưng anh thì không,” John trả lời.
Cole cũng thấy thế, và anh là người vừa bị bắn gần đây. Roy Warren thề hắn không làm như thế, nhưng Cole không tin lời một người nhà Warren. John đang rất nóng tính mấy ngày gần đầy, nên lẽ ra cũng không bao giờ nhận làm việc này. Cả hai anh em đều có màu mắt nâu giống cha, nhưng John thừa hưởng chiều cao của cha, cao hơn mét tám nhiều, còn Cole thấp nhất trong các anh em, chỉ xấp xỉ mét tám thôi. Cole có dáng người giống mẹ, cả mái tóc màu nâu của bà, còn những người con trai khác thì có màu tóc đen.
“Chúng ta nên nhanh lên,” John nói khi liếc hai bên đường. “Anh không thấy có người nhà nào Warren nào, nhưng chẳng biết được. Anh không thể hứa chắc có thể chạy kịp nếu họ xuất hiện và đuổi theo chúng ta.”
Cole gật, cũng bắt đầu thấy lo lắng, nhưng không phải vì người nhà Warren. “Có lẽ họ không được thông báo về chuyện đoàn tàu đến sớm như chúng ta,” anh nói, rồi giọng anh chợt trở nên lo ngại. “Nếu cô ấy không đồng ý thì sao?”
“Sao lại không?”
“Ừ thì,nếu cô ấy không đồng ý thì sao?” Cole nhắc lại.
“Cha đã nói phải đưa cô ấy về nhà chúng ta, bằng cách này hay cách khác. Chúng ta sẽ làm những gì cần phải làm.”
“Cha không ám chỉ phải bằng mọi cách đưa cô ấy về. Anh muốn vào tù đấy à?”
“Sao không thử nói chuyện với cô ấy trước đi, rồi mới bàn lùi vì những khó khăn mà chúng ta vẫn chưa gặp phải?”
Đứng ở giữa phố, cuối cùng Tiffany cũng xoay sở chặn được cơn hắt hơi đủ lâu để nhìn hai chàng cao bồi đang làm bụi bay tung mù lên. Nhưng đó không phải lỗi của họ, họ chỉ cưỡi ngựa đi qua chỗ nàng không nhanh lắm, rồi bỗng dưng khựng lại, nên có thể nói đó là lỗi của nàng.
Anna đã chỉ ra rằng họ đang làm xôn xao cả thị trấn, vì vậy họ đã phải chạy nhanh trên đường để trốn vào khách sạn. Những người bán hàng đã ra hẳn đường để nhìn họ, dựa lưng vào cửa và chỉ trỏ. Tiffany khá ngạc nhiên vì thấy nhiều phụ nữ xuề xoà trong những bộ đồ mặc nhà, và có quá nhiều đàn ông làm việc mà vẫn phải đeo súng. Thời trang cao cấp rõ ràng là vẫn chưa đến miền Tây, nhưng không lẽ Nashart lại có ít khách lạ đến đây đến mức chỉ hai người lạ mà cũng làm xáo trộn của thị trấn lên sao?
Tiffany đưa khăn tay lên bịt mũi. Thêm một điều nàng ghét miền Tây. Bụi. Bụi bám vào quần áo nàng, đổi cả màu vải đi, và làm nàng nhảy mũi. Ở thành phố có thể hạn chế bụi, nhưng không biết họ làm thế nào với những con đường bụi đất như thế này ở đây?
“Em chỉ định thay quần áo đi đường của chúng ta mấy ngày vừa rồi, nhưng giờ thì em cần phải tắm nữa,” nàng phàn nàn với Anna.
“Cô nghĩ có thể tìm được một bồn tắm ở đây ư?”
Tiffany kinh hãi nhìn vào cô hầu chằm chằm, chỉ để thấy Anna đang chỉ vào một biển hiệu ở tít dưới phố: “NHÀ TẮM TIDWELL, CÓ NƯỚC NÓNG VÀ XÀ PHÒNG.”
“Quá tuyệt,” Tiffany rên lên. “Khoe khoang là họ có xà phòng, cứ như thể cả thị trấn này không ai có nữa ấy. Em nghĩ chúng ta nên quay lại tàu trước khi nó chạy đi tiếp.”
“Nhà tắm ở bên cạnh quán rượu, mà có vẻ thị trấn này có khá nhiều quán rượu đấy. Nên có thể nhà tắm là dành cho những người đàn ông không định lưu lại khách sạn.”
Sau khi đám bụi họ gây ra bay đi, Tiffany không ở tâm trạng để nghe một lời động viên sáo rỗng như thế. Không gì có thể làm nàng hứng khởi bằng một bồn tắm riêng, ấm nóng bây giờ. “Họ gọi nó là nhà tắm công cộng ở đây, nên nếu chị muốn an ủi em thì cũng không ích gì đâu.”
“Cô sẽ được tắm ở khách sạn. Tôi cược một tuần lương đấy.”
Tiffany cuối cùng cũng thấy Anna khẽ nhếch mép cười. Người hầu gái đang trêu chọc nàng, và cố nín cười. “Hôm nay chị lạ quá đấy, Anna Weston. May cho chị là em không bắn vào chị vì cứ bác lại quyết định của em. Nhưng em vẫn có thể đấy. Nên là đi ra khỏi cái chỗ vừa nắng vừa bụi này đi thôi.”
Anna cúi đầu xuống vì không thể nén cười được nữa. “Vâng, thưa cô Tiffany.”
Tiffany khịt mũi không duyên dáng chút nào và kết thúc cuộc du ngoạn dọc con phố. Nàng đang định mở cửa khách sạn thì nghe thấy một tiếng nói trầm phía sau, “Cô có phải là quản gia không, quý cô?” Nàng không ngạc nhiên là có người nào đó từ trang trại Warren được cử đi đón Jennifer. Hẳn là cô nàng quản gia đã đánh điện trước cho người chủ mới ngay khi họ được thông báo sẽ đến nơi sớm hơn vì có đoàn nông dân trên tàu. Tiffany quay lại, chờ thấy một trong những người anh của nàng đứng đó. Ờ, càng có thể hy vọng, vì đây có thể là cơ hội tốt để cảnh báo trước cho họ về chuyện nàng muốn giữ bí mật về mình trong vòng một ngày tới, mà cũng có khi họ cũng chẳng nhận ra nàng ấy chứ. Mặc dù đã nhiều năm trôi qua kể từ khi nàng gặp ba người anh lần cuối cùng và có thể cũng không nhận ra họ nữa, nàng chắc chắn rằng màu tóc vàng và đỏ không thể chuyển thành màu nâu hay đen được, và không người anh nào của nàng có mắt màu nâu.
Đó là hai chàng chăn bò đã tạo nên cơn mưa bụi làm nàng bị sặc, cả hai người đều đang chạm tay vào vành mũ rộng để chào nàng. À, nàng tự nhắc mình, nàng chỉ là một người hầu thôi, ít ra là nàng đang định giả vờ như thế. Nên nàng không lạ khi cha nàng chỉ cho hai người giúp việc đi đón một người làm công mới.
Tiffany trả lời, “Vâng, tôi mới được ông—“
“Chúng tôi biết ai thuê cô, thưa cô,” người trẻ hơn, tóc vàng, ngắt lời nàng. “Chúng tôi đến để mời cô về làm cho chúng tôi.”
Tiffany nhíu mày, liếc qua lại giữa hai người. Họ đều trẻ, cao và thật sự khá đẹp trai. Họ đều có nét mặt na ná nhau, như là anh em trai vậy. Nhưng sao họ lại tiếp cận nàng nếu không phải là người của cha nàng?
Để chắc chắn, nàng hỏi, “Các anh không phải người của Trang trại Warren à?”
“Không, nhưng chúng ta có thể vào bên trong nói chuyện được không? Xin cô, trước khi người nhà Warren đến?”
“Chúng ta không có chuyện gì—“
“Chúng ta sẽ có.”
“Không, không có,” Tiffany dứt khoát, quay lưng đi bước vào khách sạn.
Anna đừng chắn cửa khi hai người đàn ông định bước theo Tiffany vào trong, hai tay chị nắm cả hai bên cửa. Thông điệp rất rõ ràng. Họ không được làm phiền Tiffany nữa. Hai người đàn ông thực sự đã xô vào chị như thể không thấy chị ở đó!
“Thưa cô, cô thật sự cần phải nghe chúng tôi nói đã.”
Tiffany quay phắt lại, ngạc nhiên thấy hai người lạ theo nàng vào khách sạn. Anna đang đứng sau hị, trông có vẻ giận giữ đến mức đang cầm ví định đập vào họ, mà rõ ràng là không phải ý hay khi họ đều đeo súng như thế.
Tiffany cáu tiết. Thật nực cười. Nàng đang thèm tắm muốn chết, và không muốn phải thét lên nhờ giúp tống cổ hai gã đáng ghét này đi. Sảnh khách sạn khôg có ai, chỉ có một người lao công già đang quén sàn ở phòng lớn phía sau. Nàng giơ tay lên để ngăn Anna không kích động quá khi bênh nàng rồi quay sang gã cao bồi có mái tóc nâu, người vẫn nói chuyện từ đầu đến giờ.
“Xin nhanh cho, nói cái gì các anh muốn nói, rồi đi đi.”
“Thế này không phải là quá trịch thượng so với một người hầu sao?” Gã kia bỗng nhiên nói.
Tiffany gần như há hốc miệng. Mắt nàng mở to. Anh ta đang khó chịu với nàng sao? Nhưng trước khi nàng có thể vặc lại anh ta, người kia đã bỏ mũ ra đập vào người đi cùng mình.
“Phần nào trong từ người miền Đông thanh lịch mà anh không hiểu hả?” anh làu bàu.
“Cô ta chỉ là một người hầu—“
“Một người hầu lịch thiệp, theo đúng nghĩa của họ. Nếu cha biết anh làm hỏng việc chỉ vì không giữ được cái mồm, thì cha sẽ lột da anh đấy.”
Gã tóc đen mới mắng nàng bỗng đỏ mặt tía tai, nhưng Tiffany không nghĩ vì anh ta ngượng. Anh ta đang điên tiết, có thể bởi vì anh ta có vẻ nhiều tuổi hơn anh kia và không thích bị thằng oắt trẻ hơn dạy khôn. Nàng hy vọng nàng cũng không đỏ mặt, khi thấy rõ là nàng không được hống hách với họ như vậy sau khi đã để họ lầm tưởng nàng là người quản gia họ đang đợi.
Vẫn cầm mũ trông tay và trông như muốn giảng hoà, người tóc nâu nói với nàng, “Xin thứ lỗi, thưa cô. Tôi là Cole Callahan. Đây là anh trai tôi, John. Lão già xấu tính khệnh khạng thuê cô không thân thiết với chúng tôi lắm, nhưng chúng tôi là hàng xóm gần nhất với lão.”
Tiffany choáng váng khi biết hai người này là anh em của chồng chưa cưới. Ngay lập tức trông Anna có vẻ cảm thấy ăn năn. Tiffany đoán Anna tính đập ví vào họ thật và nếu thế, thì giờ đã phải hối hận lắm vì đó có thể là hai người anh chồng tương lai của Tiffany.
Tiffany cũng quá sửng sốt khi thấy họ gọi cha nàng là lão già xấu tính. Có phải đó là lý do mẹ nàng rời bỏ Frank không? Chỉ vì ông ta hoá ra lại là một người quá khó chịu và hống hách để có thể sống chung? Rose cũng khá nóng nảy. Mẹ hẳn không chịu được sự bẳn tính lâu dài được. Nhưng già ư? À thì, hai gã trẻ tuổi này có thể gọi bất kỳ ai ở độ tuổi bốn mươi như thế.
Quá tò mò, Tiffany nhìn hai người kỹ hơn, tự hỏi Hunter có giống họ không. Nàng có hàng ta câu hỏi mà không thể nói ra vì nàng được cho là không biết gì về gia đình Callahan cả!
Dịu giọng hơn, nàng nói, “Tôi hân hạnh được làm quen với hàng xóm của chủ tôi, kể cả các người không phải là bạn tốt.”
“Đấy là còn nói giảm đi nhiều đấy,” John lầm bầm. “Kẻ cắp và lừa dối không thể tin được, mà phần lớn nhà đó là thế. Cô may mắn vì chúng tôi đến giải cứu cô đấy.”
Tiffany sững lại phẫn nộ vì giận thay cho các anh, nên giọng nàng đanh lại, “Vì sao anh lại có quyền nói như thế?”
“Thôi nào, John,” Cole cảnh báo ông anh lớn hơn, già hơn của mình.
Tiffany không quan tâm nếu người anh nhà Callahan không thích nàng vặc lại anh ta. Nếu anh ta dám xúc phạm gia đình nàng nữa, thì anh ta sẽ nhận lại không kém. Ôi trời, làm thế nào để hoá giải mối hiềm khích này bây giờ?
Nhưng những gì John nói chỉ là gọi với ai đó sau lưng nàng. “Ê Billy, làm chứng cho tôi. Tôi có phải là một người đáng tin không?”
Tiffany nhìn phái sau và thấy John Callahan đã gọi người lao công gài, gày gò đang quét sàn. “Chỉ trừ khi cậu chơi bài poker,” Billy khúc khích.
“Trả lời câu hỏi chết tiệt ấy đi,” John nôn nóng.
“Trung thực, thề có ánh nắng ban ngày trong mùa hè, chỉ trừ khi cậu chơi bài poker,” Billy nhắc lại lần nữa, nhưng ông quay đi ngay với tiếng cười khúc khích, biến mất ra phía sau khách sạn.
Nàng để ý thấy John đã không yêu cầu người công nhân già xác nhận người nhà Warren không trung thực, bởi vì họ có, nhưng nàng cũng vẫn chưa biết rõ. Và cứ nhìn cỡ người và thái độ dữ dằn của John, nàng cũng không lạ nếu John có được câu trả lời là không, dù đúng hay không, từ bất kỳ ai anh ta yêu cầu làm chứng.
Nên nàng chấp nhận ý kiến anh ta cố bảo vệ và chỉ nói, “Cảm ơn vì đã cảnh báo trước, thưa quý ông, nhưng tôi đã cam kết rồi, nên nếu đó là lý do duy nhất các anh ngăn tội lại, thì tôi xin phép đi đây. Ngày tốt lành.”
“Thế còn ý định cứu cô thì sao?” John quát. “Tưởng là lý do của nợ đó đủ tốt để--“
Cole hích anh trai im lặng trước khi nói, “Có thể cô chưa biết, cô gái, rằng nhà Warren không cần một quản gia, nhưng chúng tôi thì cần. Chúng tôi còn vừa mới mất người nấu bếp. Nên chúng tôi định nhắm một mũi tên trúng hai con chim, cướp cô ngay trước mũi Frank và cũng để giúp chúng tôi lấp sự thiếu hụt người làm trong nhà.”
“Cướp á?” Tiffany hoảng hốt.
John đẩy em trai ra đến cả nửa gian sảnh chỉ để nói mà không bị ngắt lời. “Ý của em tôi là chúng tôi sẽ trả cô gấp đôi lương lão Frank đề nghị, nếu cô đồng ý đến làm cho chúng tôi.”
Chỉ Một Tình Yêu  Chỉ Một Tình Yêu  - Johanna Lindsey Chỉ Một Tình Yêu