Nên coi những thất bại trong quá khứ là động cơ để hành động, chứ không phải lấy đó làm lý do để bỏ cuộc.

Charles J. Given

 
 
 
 
 
Tác giả: Phúc Bảo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 49 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 661 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 23:20:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
dit: LibraIme Beta: Vô Phương Hôm sau, mẹ Hà Hoa gọi cô và Trường Sinh về nhà ăn cơm, Hà Hoa biết nhất định là vì chuyện cô đánh nhau với mụ góa Trần. Suốt dọc đường, Hà Hoa không ngừng dặn đi dặn lại Trường Sinh, vào nhà phải biết gọi cha gọi mẹ, Trường Sinh cũng gật gù đồng ý. Nhưng vừa vào cổng nhà họ Lý, Trường Sinh thoáng cái lại đã trở thành người câm điếc, mặc cho Hà Hoa nhéo hắn, trừng hắn thế nào, vẫn nhất quyết không lên tiếng, chỉ một mực cúi đầu bám dính lấy cô, cô đi đâu hắn theo đó, ngay cả khi cô đi vệ sinh hắn cũng phải đi theo đứng chờ ngay ngoài cửa. Cha Hà Hoa ngay từ đầu sắc mặt đã không tốt, nhìn dáng điệu này của Trường Sinh lại càng thêm sầm sì. Lúc dùng cơm tức giận không chịu nổi phải lên tiếng: “Miệng thì câm như hến, mà cơm ăn không ít nhỉ.” Trường Sinh cúi đầu không nói tiếng nào, đem cái bánh bột ngô mới cắn dở một nửa yên lặng thả lại trên bàn. Hà Hoa bất bình thay Trường Sinh. Thật ra hắn chỉ mới ăn có mỗi một cái bánh bột ngô này chứ nhiêu, chính cô kiên quyết đưa cho hắn bắt hắn ăn, thức ăn trên bàn hắn hoàn toàn không động tới. Nhưng cô cũng không dám chống đối cha, đành phải ở dưới bàn nhẹ nhàng vỗ vỗ chân Trường Sinh. Mẹ Hà Hoa ngồi bên đành giảng hòa: “Đàn ông đàn ang to lớn ăn có một tí thế này có đáng gì, Trường Sinh ngày nào cũng phải khai hoang ruộng đất rất mất sức, nên ăn nhiều một chút … Trường Sinh, không sao đâu, ăn thêm đi con, trong nồi còn đấy.” Vừa nói vừa đưa hai cái bánh bột ngô cho Trường Sinh. Trường Sinh vẫn như cũ cúi gằm đầu, không nhận cũng không lên tiếng trả lời. Hà Hoa vội vàng nhận bánh bột ngô, nói: “Không cần đâu, huynh ấy no rồi.” Một bữa cơm rất nặng nề, lúc ăn cơm xong, Hà Hoa đi vào bếp giúp mẹ thu dọn rửa ráy. Một lúc sau Đại Bảo tiến đến chuyển lời, cha gọi cô vào nhà nói chuyện. Hà Hoa biết trốn không xong, đành lau tay đi vào nhà. Trường Sinh theo sau cô, kéo góc áo của cô: “Về nhà.” Hà Hoa chỉ vào một cái ghế bên cạnh: “Huynh ngồi đây một lát, chờ ta nói chuyện xong chúng ta về.” “Được.” Trường Sinh đồng ý, dứt lời ngồi xuống ghế, mẹ Hà Hoa gọi hắn vào nhà nghỉ ngơi hắn cũng không để ý. Đại Bảo cũng thấy Trường Sinh chướng mắt, kêu hắn hai lần hắn không để ý cũng không buồn quan tâm nữa. Chỉ có Tiểu Bảo ngồi trên bậc cửa, vừa bắt chéo chân, vừa nghiêng đầu hiếu kỳ đánh giá Trường Sinh, nhìn một hồi lâu rốt cuộc nhịn không được bước lại nói chuyện, e hèm cho thông cổ họng rồi nói: “Huynh xem chó con không?” Trường Sinh nhìn Tiểu Bảo không nói gì, Tiểu Bảo lại nói: “Nhà đệ có hai con chó con, huynh xem không?” Trường Sinh ngẩn người, quay đầu nhìn trong nhà một chút, rồi nói: “Hà Hoa bảo ta ngồi ở đây.” Tiểu Bảo nói: “Đệ bế nó lại cho huynh xem.” Nói xong vui vẻ chạy vào ổ bế chó con ra. Trong phòng, Hà Hoa vừa bước vào đã bị cha mắng chửi một thôi một hồi, nói cô bại hoại gia phong, làm mất mặt nhà họ Lý. Hà Hoa oan ức, nói thẳng những điều này đều là nói bậy, đám ăn xằng nói bậy này nên dìm cho chết đuối trong hố phân hết đi! Cha cô đá cô một cái, chửi cô ‘còn lo hôm qua chưa đủ mất mặt sao? Tao đã muốn mày chui rúc xó nhà mà trốn tránh đi, mày lại như sợ người ta không thấy mày sẽ buồn, lại còn đánh nhau với người ta nữa! Tao đời trước tạo nghiệt gì, mà sinh ra loại không biết xấu hổ như mày vậy hả!’ Hà Hoa bị cha đánh chửi thành quen, biết cãi lại lại thêm đòn, liền cắn môi không nói. Cha cô chửi mệt đành giơ tay lên, không chửi được nữa phẩy tay đuổi cô ra ngoài. Khi Hà Hoa bước ra, thấy Tiểu Bảo đang vừa ôm một con chó nhỏ nhét vào lòng Trường Sinh, vừa nói: “Cho huynh ôm một con, nó còn nhỏ, không cắn đâu.” Nhìn Trường Sinh có vẻ hơi sợ, hơi cúi người, vươn ngón tay khẽ chọc vào cái bụng tròn vo của con chó con. Hà Hoa bước lại lên tiếng: “Trường Sinh, về nhà thôi.” Trường Sinh nghiêng đầu thấy Hà Hoa, lập tức đứng lên, Hà Hoa quay mặt về phía bếp lên tiếng: “Mẹ, chúng con về đây.” Mẹ Hà Hoa vội bước ra, muốn nói gì đó, quay đầu nhìn lại trong nhà một chút, muốn nói lại thôi, chỉ nói vài câu bâng quơ rồi để cho hai người về. Tiểu Bảo vội la lên: “Mẹ, con qua nhà chị cả chơi có được không?” Mẹ Hà Hoa còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe cha Hà Hoa trong nhà rống lên: “Mày đi làm gì! Ngoan ngoãn ở nhà cho tao!” Tiểu Bảo bĩu môi một cái, ôm chó con tránh qua một bên. Hà Hoa và Trường Sinh không nói câu nào suốt dọc đường về nhà. Vừa bước vào nhà, Hà Hoa lên tiếng: “Hôm nay không lên núi nữa. Bữa trưa huynh ăn chưa no, ta làm cho huynh chút gì để ăn, vào phòng chờ đi.” “Ừm.” Trường Sinh nghe lời, đi vào trong nhà. Hà Hoa vào bếp, đóng cửa lại, kéo quần xuống quá mông một chút, nhìn thoáng qua chỗ đùi bị cha đá, thầm nghĩ sáng sớm mai chắc chắn sẽ bị bầm đen cho coi. Cô xoa nhẹ vết thương, kéo quần lên, nấu nước nhóm lửa làm cơm cho Trường Sinh, rồi lại cho thêm ít củi vào bếp, không nhịn được lại rớt nước mắt. Cô cảm thấy rất uất ức, không buồn bực chuyện cha đánh, mà đau lòng vì cha lại đi tin những lời đặt điều của lũ người nhiều chuyện, lại có thể tin rằng cô và tên Phùng thọt vô lại kia làm ra cái loại chuyện vô liêm sỉ, không biết xấu hổ đó. Hà Hoa đang rơi nước mắt, thì Trường Sinh bỗng nhiên đẩy cửa tiến vào, cô vội vã quay lưng lại lau nước mắt, rồi nói: “Không phải bảo huynh chờ trong phòng sao.” Trường Sinh xoay người, đưa tay chỉ ra bên ngoài. Hà Hoa đứng dậy bước ra khỏi bếp, thấy mẹ cô xách rổ đứng ở trong sân, Tiểu Bảo ôm con chó con đứng cạnh bà. Hà Hoa hỏi: “Sao mẹ lại sang đây, có việc gì vậy ạ?” Mẹ Hà Hoa nói: “Không có gì, mẹ thấy Trường Sinh bữa trưa ăn không no, giờ đem bánh bột ngô qua cho nó.” Hà Hoa cảm thấy ấm áp trong lòng: “Cha đâu, cha mà biết cha mẹ lại cãi nhau.” Mẹ Hà Hoa: “Ông ấy ngủ rồi.” Hà Hoa đưa mẹ vào nhà nói chuyện, hai người vừa ngồi trên giường vừa tán dóc, nhìn Tiểu Bảo ôm chó con chạy vòng vòng trong sân, Trường Sinh ngồi xổm một bên ngơ ngác nhìn một lúc, rồi cuối cùng cũng tham gia chơi cùng, nhìn rất ngốc nghếch. Mẹ Hà Hoa nói: “Thằng bé Trường Sinh này chơi rất hợp với Tiểu Bảo.” Hà Hoa cong miệng cười cười. Mẹ Hà Hoa quay đầu lại, nhìn vết cào trên mặt Hà Hoa, nói: “Sao rồi con? Bôi thuốc chưa? Đừng để bị sẹo.” Hà Hoa: “Con bôi rồi, vài ngày là lành thôi mà.” Mẹ Hà Hoa gật đầu, kéo tay Hà Hoa lại xoa trong lòng bàn tay một hồi lâu, thấp giọng nói: “Chỉ tại mẹ… chỉ tại mẹ không có bản lĩnh, con gái ngoan của mẹ giờ đây lại bị người ta bắt nạt như thế …” Nói chưa dứt lời đã đỏ vành mắt. Hà Hoa vội vàng an ủi: “Không sao đâu mà, con có bị ức hiếp gì đâu? Mẹ đừng nhìn mặt con như vậy, mụ Trần góa chồng kia còn bị con tát ấy cái méo miệng cơ. Ai đau tự người đó biết, mẹ yên tâm, con gái mẹ đâu phải người dễ bắt nạt.” Mẹ Hà Hoa nghiến răng oán hận: “Không thèm nói tới cái loại đĩ điếm đó. Bản thân mình đi quyến rũ, thông dâm khắp nơi, lại còn dám vác mặt đặt điều con gái người ta … Nếu không phải ả đó, cha con cũng không quở trách con như thế…” Hà Hoa nghe ra trong câu nói của mẹ còn có ý khác, không khỏi nhíu mày. Mẹ Hà Hoa than thở: “Lúc trước vì con còn nhỏ, sau lại mãi không lấy chồng, có chút chuyện không tiện nói cho con, hôm nay con cũng đã gả cho người ta, có một số việc mẹ cũng không giấu con nữa… Ả họ Trần kia không phải thứ tốt lành gì, thông dâm với cha con đã bao nhiêu năm… Cha con cũng cũng là loại không đứng đắn, hư đốn, người ta mới liếc mắt đưa tình một cái chân đã nhũn cả ra…” Hà Hoa hoảng hốt, nhưng lại nghe mẹ nói tiếp: “Đó là chuyện của nhiều năm trước, lúc ấy mẹ còn đang mang thai Đại Bảo … Mùa đông rét buốt có một mình mẹ lo việc trong việc ngoài, một lần đi gánh nước ở giếng thôn, bắp chân xui xẻo bị chuột rút đau cứng, suýt chút nữa là không dậy nổi, trở về kể lại cho cha con nghe, mong chồng mình thương mình, không ngờ ông ấy còn bật lại, mắng mẹ ngu dốt tự tìm phiền phức … Lòng mẹ khi ấy quả thật như rớt vào hầm băng … Ông ấy khinh thường tưởng mẹ không biết gì cơ đấy. Tâm tư ông ấy không đặt trên người mẹ, ngày ngày đi gặp ả Trần kia, còn gạt mẹ nói đi qua nhà chú Ba con ở phía nam thôn…” Hà Hoa ngây ngẩn cả người. Cô biết tính tình cha không tốt, thường ngày đối với mấy mẹ con đánh chửi ngược đãi, cho dù là Đại Bảo được ông nuông chiều nhất trong mấy đứa con cũng không thiếu đòn roi của ông. Nhưng cô không ngờ cha ở bên ngoài lại có người tình… Hơn nữa lại còn là mụ góa Trần kia, ngày thường lúc nào mụ ta cũng tỏ ra khí thế giữ gìn trinh tiết trong sạch đến dọa người… Hơn nữa Đại Bảo năm nay mười sáu, tính ra đã lâu thế rồi … thế mà cô lại chẳng biết tí gì… Mẹ Hà Hoa đưa tay lau nước mắt: “Nguyên nhân mẹ không dám nói gì ông ấy là vì mẹ liên tiếp sinh liền ba đứa con gái, bản thân cũng cảm thấy có lỗi với ông ấy… Sau lại có Đại Bảo, gánh nặng trong lòng cũng được buông xuống … Cha con hai năm sau đó đối với mẹ cũng tốt, cũng ít đi tới chỗ ả điếm kia… Nhưng ả kia không phải người an phận, thấy cha con không quan tâm ả nữa, ngay lập tức lại thông dâm với kẻ khác. Chú Ba con với ả ta từng có chuyện đó, chính miệng thím Ba con nói ẹ nghe…” Hà Hoa trừng mắt hoảng sợ, trong thôn chú Ba cô có tiếng là người thật thà, không ngờ dám làm chuyện này… Mẹ Hà Hoa thở dài: “Đàn ông là vậy, như nhau cả, không cự tuyệt lại được sự lôi kéo của hồ ly tinh… Cho nên ngày đó khi cha con nói để cho con lấy Trường Sinh, mẹ lại cảm thấy tốt … Người ngốc có điểm tốt của người ngốc, không có lòng gian dạ xảo, có thể một lòng một dạ sống với con cả đời …” Hà Hoa không câu nệ nữa, vội hỏi: “Hiện tại cha và mụ kia … Còn dính dáng gì không?” Nước mắt vừa mới ngưng, giờ lại ào ạt trào ra, mẹ Hà Hoa nghẹn ngào: “Thời gian mẹ mang thai Tiểu Bảo, bụng to vượt mặt, buổi tối không thể hầu hạ ông ấy, ông ấy muốn mà không được, lại cùng ả kia dính lấy nhau… Cứ thế co kéo cho tới tận bây giờ… Thực đúng là đồ tim đen khốn nạn, còn không bằng cầm thú. Đời này cái gì mẹ cũng cho hết ông ấy, thời điểm nhà ta khốn đốn nhất, sắp chết đói tới nơi, mẹ sấp ngửa ngược xuôi kiếm cái ăn cho ông ấy… Gả cho ông ấy đã hai mươi năm, may được bộ đồ mới duy nhất mà ông ấy đã chửi bới, trước đó vài ngày đi thị trấn, ông ấy chỉ chăm chăm để sắm cho ả điếm kia mảnh vải bông. Con xem, ả mang rêu rao khoe khắp nơi đấy… Chuyện vừa rồi cũng là ả bịa chuyện đặt điều với cha con. Cha con cũng là loại già đầu mà còn ngu, con gái mình không tin, nhất định cứ đi tin ả … Hôm qua thấy con đánh nhau với ả, nên ông ta đau lòng cho ả, hôm nay gấp rút ép mẹ gọi con về … Mẹ chỉ hận ông trời sao lại đui mù như thế, sao không giáng một đòn thiên lôi chém chết ả điểm lòng dạ đầy ruồi bọ kia đi!” Hà Hoa nghe xong trong lòng nổi bão, thấy trời dường như đổi sắc. Lâu nay cô chỉ cảm thấy tính tình mẹ quá mềm yếu, bao năm qua chịu để cha hành hạ, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới rốt cuộc còn có chuyện uất ức như vậy. Cha cô đánh cô chửi cô, cô không oán trách, ai bảo đó là cha. Nhưng không thể tưởng tượng ông ấy lại có thể cùng mụ đàn bà kia làm ra chuyện mất đạo đức này. Cảm thấy uất nghẹn trong lồng ngực, vừa tức lại vừa uất ức. Còn mụ góa Trần kia, cô hận tới tận tim gan, muốn xách dao đi chém chết mụ ta luôn cho rồi. Mẹ Hà Hoa lau nước mắt, buồn bã nói: “Vốn không định nói cho con, sợ con nghĩ lại thêm phiền… Nhưng chính mẹ cũng cảm thấy khó chịu, nhà ông bà ngoại cũng không có ai, hai em gái con lại lấy chồng xa, không nói với con cũng không nói được với ai… Bây giờ mẹ cũng chẳng còn hy vọng gì khác, chỉ trông mong mấy đứa con bình an, tương lai cưới vợ cho Đại Bảo, Tiểu Bảo … Còn cha con, mẹ không trông đợi gì nữa, mẹ chỉ nương tựa vào các con …” Lời còn chưa dứt, bà lại nghẹn ngào khóc không thành tiếng. Hà Hoa lúc này dù có vạn lần uất ức, tức giận cũng không thể bày ra trước mặt mẹ, chỉ biết đưa tay kéo tay bà, an ủi: “Mẹ đừng phí sức tức giận vì mụ đàn bà lăng loàn kia làm gì, không đáng để thân mình mệt mỏi như vậy… Con nghĩ cha cũng là bị mụ ta làm cho nhất thời mê muội. Mẹ và cha đã sống với nhau hơn hai mươi năm, cha có thể nào lại không biết ai lạnh ai nóng thật lòng tốt với cha? Mụ đàn bà kia câu ba, thông bốn rõ ràng không phải loại đứng đắn, cha biết rõ về mụ ta nhất định cũng sẽ xa lánh mụ ta thôi…” “Ông ta lại tin…” Mẹ Hà Hoa tức giận, “Ả đó giỏi diễn kịch… Trên giường không biết có bao nhiêu đàn ông, lại còn dám mang bộ mặt liệt phụ trinh tiết… Cha con ông ấy thực sự tâm dính mỡ heo, dính lấy ả để hưởng tí hương bánh trái…” Hà Hoa nói: “Cái loại đàn bà không biết xấu hổ này sớm muộn gì cũng chết đuối trong hố phân! Nuốt một con cóc bự chảng rồi chết nghẹn! Ngủ bị chân thối hun chết!” Mẹ Hà Hoa bị chọc cười nhịn không được, lau nước mắt than thở: “May mà có con bên cạnh, bằng không mẹ tức nghẹn mà chết …” Nói xong quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, thấy Trường Sinh và Tiểu Bảo ngồi xổm bên chân tường ngây ngốc nhìn chằm chằm con chó con ngủ, không khỏi buồn rầu nói, “Mẹ con chúng ta đều là mệnh khổ… Trường Sinh thành thật thì thành thật, nhưng cũng không biết yêu thương người khác … Con nếu như không chịu được, cũng đừng giữ lại trong lòng, mẹ nhịn cả đời, nghẹn đến cả người mang bệnh…” Hà Hoa cũng nhìn ngoài cửa sổ, nhàn nhạt nói: “Huynh ấy rất tốt, chỉ là hay sợ người lạ nên không dám nói thôi. Thuốc trên mặt con là do huynh ấy bôi, hôm qua còn luộc trứng gà cho con ăn đó… Rất tốt…” Mẹ Hà Hoa an tâm hơn một chút, nói: “Vậy là tốt rồi… Mẹ hôm nay mới thấy rõ, đàn ông ư, không quan tâm có quan cao bổng lộc hay không, có khôn khéo thông minh hay không, biết thương vợ mới là tốt nhất…”
Chàng Ngốc Ở Thôn Nọ Chàng Ngốc Ở Thôn Nọ - Phúc Bảo