I would never read a book if it were possible for me to talk half an hour with the man who wrote it.

Woodrow Wilson

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồ Điệp Seba
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 21 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 561 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:03:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ùa đông còn chưa qua, Ô Vũ đã đi.
Bệnh cảm của Bạch Dực đã sớm khỏi, nàng sử dụng phòng bếp mới, ở mùa đông lạnh lẽo không có rau dưa, dưỡng miệng Ô Vũ cực điêu luyện. Đồ ăn muối sẵn nàng làm trong hai mùa hạ, thu phát huy công dụng đầy đủ, Ô Vũ một ngày không ăn sẽ nhắc đi nhắc lại, cũng theo Bạch Dực dùng đủ loại lá cây kì dị để pha trà.
Lúc đi, hắn mang theo nửa túi cải củ muối, còn thêm hai gói lá bạc hà.
Lần này đi, chính là qua hai mùa. Khi trở về, đã là đầu thu.
Không biết Bạch Dực có còn nhớ “Đầu gia” hắn hay không. Ô Vũ yên lặng nghĩ.
Lúc mùa đông, có mấy đám trộm tà tâm bất tử mò tới, các tiểu tinh linh gia đình không giết bọn hắn, nhưng Ô Vũ không yên lòng, giúp mặt bọn hắn biến thành đủ loại màu sắc trái cây. Vẫn là vì Bạch Dực còn phải sống ở nơi này, mới không làm cho bọn họ đứt tay cụt chân.
Nhưng lại khiến đám phụ nữ lòng mang ghen ghét cuồn cuộn kéo tới cãi lộn, thôn trường tới khuyên giải, một đống thôn dân mùa nông nhàn không có việc gì đến xem náo nhiệt.
Mọi người đều soi mói Ô Vũ bình thản ung dung, mặt không chút thay đổi, Bạch Dực há miệng thở dốc, mặt đỏ lên cũng không nghĩ ra phải giải thích như thế nào…
Nhưng nghĩ tới thời đại này còn ‘tẩm trư lung’, nàng cũng chỉ còn cách kiếm đường chết tử tế.
(tẩm trư lung: Hình phạt dành cho những đôi nam nữ chưa kết hôn đã có thai, nữ sẽ bị cho vào lồng trói heo, ném xuống nước dìm chết.)
“Này… đây là…” Nàng kiên trì nói, “Này là ‘đầu gia’ nhà ta. Đi làm bên ngoài, vừa về nhà.”
“Đầu gia” là ngôn ngữ địa phương này, ý tứ cùng “Tướng công”, “Phu quân” không khác biệt lắm.
Ô Vũ mị ánh mắt, Bạch Dực chỉ có thể cười khổ. Hắn lại không nói gì, gật gật đầu, trầm khửu tay đánh sụp cái bàn trúc, vẻ mặt bình tĩnh, “Nội gia làm phiền các vị hương thân chiếu cố.”
Một trận này đương nhiên thoải mái vượt qua, càng không còn ai dám đến khi dễ.
Sau Bạch Dực luôn miệng giải thích, nơm nớp lo sợ nói, nàng sợ bị tẩm trư lung. Ô Vũ ngay cả mí mắt cũng chưa nâng, “Ăn cơm. Không lẽ cô muốn đổ đồ ăn cho gà?”
Nghĩ đến gương mặt nàng ngây ngốc không hiểu, vẻ mặt hắn vốn bình tĩnh cũng thấm nụ cười.
Tâm nhãn thật không phải chỉ thiếu nửa điểm, một điểm.
(tâm nhãn: đại khái là cách nhìn nhận sự vật, sự việc, con người bằng tâm)
Đến trúc lâu, đẩy cửa ra, lại đối mặt với một cô gái trẻ. Hắn khẽ nhíu mày, cô gái còn lớn mật hơn, nhìn hắn vài lần.
“Bạch Dực.” Hắn gọi.
Ở lầu hai, Bạch Dực vén màn ngăn, thò đầu ra, đi xuống xem, “Ô Vũ! Huynh đã về rồi? Tôi đang thu dọn quần áo mùa hè, huynh chờ tôi một chút… Đại Nữ, qua hậu viện thu thập giúp nương muội…”
Đại Nữ lên tiếng, đi ra ngoài.
Bạch Dực xong việc, theo thang trúc đi xuống, cười hì hì, “Xong việc rồi? Tôi mới kiếm được một ít quyết gỗ dầu, pha trà không tệ… Huynh có muốn nếm thử không?”
“Mang tới một chút.” Hắn đi theo Bạch Dực, dọc theo hành lang gấp khúc của trúc lâu đi phòng bếp. Nàng thêm củi vào bếp, nấu nước, lại vội vàng rửa rau xanh, “Còn có một đoạn củ sen… Buổi tối ăn canh sườn nấu củ sen nhé? Vừa vặn tôi hầm canh loãng…”
Hắn dựa vào cửa, nhìn nàng làm việc, đón lấy chén trà quyết gỗ dầu nàng pha, “Không phải nói mọi chuyện tự mình làm sao? Sao lại mướn người?”
Bạch Dực vùi đầu thái củ sen đáp lời, “Vương tẩu tử ở góa đáng thương, một trai một gái đều nhỏ, lúc đầu xuân, bọn họ một nhà ba người đều sinh bệnh, ruộng đất đều bán hết, về sau sống thế nào?” Nàng sờ sờ đầu, “Cái kia… tôi lấy một ít tiền của huynh để thuê bọn họ… Có bọn họ hỗ trợ, dê gà đều sinh con. Chờ tháng sau tập hợp lại bán đi là có thể trả vào…”
Ô Vũ uống trà, không nhanh không chậm ngắt lời nàng, “Đó là tiền cơm. Chỉ cần ta đến nấu cơm cho ta ăn, ai để ý cô dùng tiền đó như thế nào. Ta sớm nói qua, cô không phải người có khiếu làm ruộng.”
Bạch Dực không phục, “Tốt xấu gì tôi cũng chăm sóc vườn rau!”
“Vườn rau không đến mấy chục bước, còn không biết xấu hổ khoe khoang.” Ô Vũ lắc lắc đầu, “Cô vẫn nên thuê người chăm vườn rau đi… Khó trách gầy như que tăm.”
“Huynh mới như đậu đũa!”
“Đừng thái thịt khô, ta không thích. Cứ ăn đồ ăn muối sẵn cô làm hai mùa trước.”
“Huynh còn đòi chọn món ăn! Muốn ăn tự mình thái cải củ mà làm, tôi còn đang canh lửa.”
Ô Vũ thực tự nhiên làm giúp. Tuy rằng lâu như vậy không gặp, lại không cảm thấy có nửa điểm xa lạ. Đại khái là vì Bạch Dực ngây ngô lại thiếu tâm nhãn như vậy, hắn mới có thể lần nữa trở về nghỉ chân đi?
Vương tẩu tử vừa mở cửa phòng bếp, lại thấy một cảnh khí thế ngất trời như vậy. Bà sửng sốt một chút, câu nệ xoay người, “Lão bản, ngài đã trở lại?” Lại đập Hổ Nhi một chút, ấn đầu nó hành lễ, cùng Đại Nữ ở phía sau nhún người, cắn môi cười nhẹ.
Ô Vũ bình thản liếc mắt một cái, gật gật đầu, “Nội gia, thịt khô đưa tẩu tử mang về ăn đi. Dù sao nàng cũng không thích ăn thịt béo.”
Bạch Dực còn đang suy nghĩ ai là “nội gia”, đã bị Ô Vũ vỗ đầu, “Ngây ngốc cái gì vậy?”
Nàng mới bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng lấy lá sen gói thịt khô đưa qua. Vương tẩu tử từ chối vài lần không được, vẻ mặt đỏ bừng nhận lấy, Hổ Nhi lập tức ôm lấy, luôn miệng nói lời cảm tạ, mừng rỡ như muốn bay lên, khiến Vương tẩu tử tức giận lại vỗ nó vài cái.
“Thật sự là…” Vương tẩu tử ngượng ngùng, “Lão bản nương đã cho chúng ta thịt khô rồi, sao lại lấy nữa…”
“Ta không ở nhà, nội gia lại không hiểu chuyện, làm phiền Vương tẩu tử lo lắng.” Ô Vũ vẫn thản nhiên, “Trời không còn sớm, ở đây cách thôn một đoạn, buổi tối khó đi, không giữ lại muộn.”
Cán Hoa Khúc Cán Hoa Khúc - Hồ Điệp Seba