Số lần đọc/download: 1348 / 17
Cập nhật: 2015-10-22 17:23:52 +0700
Chương 8
Mấy hôm sau, Lan đề nghị với Tuấn:
Anh Tuấn ạ, cụ Nga mất đã đến hơn hai tuần nay rồi ấy nhỉ. Hôm nay rảnh tụi mình đi viếng mộ cụ đi. À, mình ghé qua bờ suối hái ít hoa tươi đem đặt trên mộ cụ nhé.
- Ừ, Lan đi lấy mũ đội vào đi, sáng nay nắng lắm đấy.
Trong chớp mắt, Lan đã trở ra, trên đầu đội một chiếc mũ rơm xinh xắn. Lan và Tuấn vui vẻ dắt tay nhau chạy ra bờ suối. Lan hái một bó hoa thật lớn rồi cùng Tuấn ra phần mộ cụ Nga.
Khi gần đến nơi, Lan vội nắm lấy tay Tuấn:
- Anh Tuấn ơi, ai trông như vú già kìa. Lạ thật, sao vú lại đi thăm mộ cụ Nga?
Tuấn nhìn kỹ, thấy vú già đang đứng cúi đầu trước tấm bia với dáng điệu của một kẻ tội lỗi, vẻ mặt buồn bã. Vừa thấy Tuấn và Lan, vú già vội vã bỏ đi như chạy trốn. Nhưng vừa đi được một quãng ngắn thì vú gặp ngay ông bà Ân cũng tới viếng mộ. Ông bà Ân mở ví dúi vào tay vú một tờ giấy bạc và nói:
- Biếu cụ để cụ ăn quà nhé.
Nhưng vú già lùi lại như người dẫm phải lửa, lắp bắp:
- Không, tôi không lấy đâu! Tôi không cần xin xỏ ai cả. Tôi có cả một kho tàng quí giá kìa! Các người mà biết được thì các người sẽ mua với bất cứ giá nào. Nhưng mà sẽ chẳng ai được trông thấy kho tàng ấy đâu.
Vừa nói, vú vừa chỉ vào chiếc ruột tượng 1 cũ kỹ, bạc màu, buộc ngang lưng. Mặt vú đỏ bừng lên, và mắt vú long lanh trông thật đáng sợ. Rồi vú bỏ đi, vừa đi vừa lẩm bẩm những gì không rõ.
Bà Ân sững sờ kêu lên:
- Trời ơi! Chắc bà cụ ấy lãng trí rồi! Cụ ấy nói gì mà chẳng ai hiểu nổi.
Ông Ân giải thích:
- Đó là vú già bên biệt thự Hoàng Lan đấy mà. Bà ấy lớn tuổi rồi nên có hơi lẩn thẩn.
Ông bà Ân tiến tới ngôi mộ của cụ Nga. Trông thấy Lan và Tuấn đang kính cẩn nghiêng mình trước ngôi mộ, bà Ân thì thầm với chồng, mắt long lanh ngấn lệ:
- Hai đứa nhỏ xinh xắn dễ thương ghê! Đứa bé gái làm em nhớ đến con Lan nhà mình quá! Nó mà còn sống thì nay cũng trạc tuổi này nhỉ. Hai đứa chỉ sinh cách nhau có hai ngày mà con mình thì đã chết đến mười năm nay rồi!
Khi ngửng đầu lên thấy bà Ân đang nhìn mình chăm chú, Lan đỏ bừng mặt e thẹn. Em lễ phép cúi chào ông bà Ân. Bà Ân ôm lấy Lan vuốt ve:
- Cháu có mệt lắm không? Chắc cháu mới chạy từ đâu tới phải không?
Thấy trán Lan nhễ nhại mồ hôi, bà vội lấy khăn ra lau cho em.
- “Cháu cám ơn bà ạ”, vừa nói, Lan vừa ngắm bà Ân bằng cặp mắt thán phục. Rồi em bỗng ngã đầu vào vai bà, thỏ thẻ:
- Bà đẹp và hiền quá! Ước gì cháu có một người mẹ như bà! Mẹ cháu mất đã lâu lắm rồi, cháu thèm có một người mẹ để thương yêu, trìu mến cháu…
Bà Ân âu yếm hôn lên trán Lan. Trong khi đó, Tuấn ngần ngại đứng nhìn nhưng không dám thốt ra những lời như Lan. Thấy vậy, Lan vội nói:
- Bà thương cả anh Tuấn nữa, bà nhé. Anh ấy cũng tiếc nhớ mẹ chúng cháu như cháu vậy.
Bà Ân liền ôm ngay Tuấn vào lòng và hôn lên trán em. Tuấn cảm động nhìn bà, cặp mắt em chan chứa sự biết ơn và lòng cảm mến.
Lát sau, hai đứa kiếu từ ra về. Trên đường về, Lan và Tuấn không còn tung tăng chạy nhảy như lúc đi nữa vì hai em cảm thấy nhớ mẹ vô chừng. Bà Ân đã gợi lại hình ảnh người mẹ thân yêu trong tâm trí chúng, người mẹ mà chúng chỉ còn được ngắm nét mặt dịu hiền trong những tấm ảnh đã phai màu…
Bỗng Lan lên tiếng:
- Anh Tuấn ơi, lạ ghê đi! Ngay lần đầu tiên thấy ảnh bà Ân, em đã thấy quen lắm cơ. Hình như là em có gặp bà ấy ở đâu rồi này.
- Lan lại lẩm cẩm giống vú già rồi! Cả mười năm nay ông bà Ân không về đây chơi mà em lại bảo là quen thì lạ thật!
Rồi như vụt nhớ ra, Tuấn nói tiếp:
- À, đúng rồi! Trông bà ấy giống hình bà tiên vẽ trong truyện Lọ Lem của mình đấy mà.
Lan gật gù nhưng hơi có vẻ đăm chiêu, tư lự.
--------------------------------
1 Cái bao vải dài bằng chiếc thắt lưng, buộc ngang bụng, thường được các bà nhà quê miền Bắc dùng để cất tiền cho kỹ lưỡng.