Số lần đọc/download: 2591 / 45
Cập nhật: 2018-03-07 14:34:06 +0700
Chương 7: Căn Cứ Tối Mật 123
T
rời lạnh đến nỗi Văn Bình đã choàng thêm khăn len quanh cổ và đi tất len mà vẫn thấy ớn ở xương sống. Vào khoảng giờ này ở Sàigòn, Nguyên Hương trẻ đẹp và chín mọng của chàng đương phải mặc hàng ni lông mỏng hơn giấy bóng. Chàng khép cửa lại đoạn từ từ bước ra cổng. Một chiếc xe hơi kiểu nhỏ đợi chàng không biết từ bao giờ. Người tài xế thấy chàng, chẳng nói chẳng rằng mở cửa cho chàng lên, đoạn mở máy cho xe chạy tới hang đá mà chàng tới hồi chiều.
Đây là xe đón chàng đi làm đêm với Lôra. Lôra cho chàng biết nhân viên ở căn cứ phần lớn làm đêm, mãi đến 1, 2 giờ sáng mới nghỉ. Lôra không buộc chàng phải làm đêm như mọi người, nhưng lại cho rằng làm đêm là tích cực tham gia phong trào thi đua lao động của Liên Xô. Vả lại, không cần Lôra nói bóng bẩy, chàng đã hiểu ngay. Hơn nữa, chàng còn mong có dịp được vào hang đá. Lôra đợi chàng ở phòng thí nghiệm. Nàng vẫn giữ vẻ trang nghiêm hồi chiều. Nhưng kín đáo, khêu gợi hơn. Lôra bắt tay chàng, thân mật:
- Bác sĩ dám bỏ bà ấy ở nhà để đi làm việc kia à?
Văn Bình cười:
- Bên một người đẹp như Lôra thì cái gì cũng bị lu mờ.
Lôra cười duyên dáng:
- Bác sĩ cứ dạy. Bà ấy trông đẹp như thiên thần giáng thế ấy. Thế mới biết đàn ông tham lam và khó tính thật.
- Chuyện!
Lôra rót ly cà phê mời chàng, đoạn nói:
- Đáng lẽ hôm nay chúng ta đã có thể tiến hành công việc, nhưng đồng chí Kôrênin vừa cho biết là Mạc Tư Khoa ra lệnh tạm đình ít hôm.
Văn Bình giật mình như bị kim châm vào ngực. Chàng cố gắng bình tĩnh, hỏi lại:
- Hoãn lại à? Như vậy chúng mình càng có thời giờ hiểu nhau. À, Lôra ở đâu, sao không cho tôi biết?
- Cũng ở gần nhà bác sĩ.
- Tôi muốn tới thăm Lôra được không
- Thế thì còn gì bằng. Nhưng bác sĩ không ngồi lâu được đâu.
- Lôra sợ tôi ăn thịt hay sao? Tôi đâu dám sàm sỡ với Lôra.
Lôra phá lên cười:
- Rõ có tật thì hay giật mình! Có phải tôi sợ bác sĩ ăn thịt đâu. Sợ là sợ đồng chí Kôrênin đã có hẹn với bác sĩ.
Văn Bình vội hỏi:
- Đâu, hẹn bao giờ? Kôrênin chưa cho tôi biết gì cả.
Lôra đáp:
- Đồng chí Kôrênin dặn tôi thưa lại với bác sĩ rằng từ giờ cho tới nửa đêm, bất thần không biết lúc nào sẽ cho mời bác sĩ tới.
Chàng định hỏi Lôra xem Kôrênin mời mình tới có việc gì, nhưng chàng lại thôi. Biết đâu Kôrênin chẳng sai Lôra dạm trước để thăm dò phản ứng của chàng? Nếu vậy thì Kôrênin đã lầm. Văn Bình là người có biệt tài trấn áp hỉ, nộ, ai, lạc, không để hiện ra nét mặt. Tuy nhiên, chàng vẫn cảm thấy lo ngại. Chàng bị lộ rồi chăng? Không có lý. Kiểm điểm lại cuộc hành trình từ Las Vegas sang Nga, chàng không thấy kẽ hở, dẫu chỉ là kẽ hở nhỏ mọn. Hay là tổ chức CIA có nội tuyến? Điều này chàng không thể trả lời. Nếu bị lộ từ trên xuống thì đến khi ấy chàng sẽ liệu. Vả lại, bị lộ cũng đến bỏ thây ở đất địch là cùng. Chàng bỗng thương hại Katy. Vạn nhất có chuyện chẳng lành xảy ra…
Lôra ở một căn nhà trống trơn. Quả chàng đoán không sai, căn nhà mà chàng và Katy ở là căn rộng nhất và đầy đủ tiện nghi nhất. Nhà của Lôra gồm 2 phòng, bên ngoài tiếp khách và làm việc, còn bên trong để ngủ. Lôra vặn lò sưởi điện, đoạn cởi áo choàng lông ra. Lần đầu tiên Văn Bình được chiêm ngưỡng bên trong của người nữ cán bộ Xô Viết. Kể ra nàng không đến nỗi tệ. Nàng thua Katy là dĩ nhiên, nhưng tìm được thân hình cân đối, căng phồng như của Lôra không phải là dễ. Cái lườn thon thon của nàng có những đường cong uyển chuyển mà chỉ nữ sinh ưa tập thể dục và ăn khem mới có. Còn bộ ngực của nàng, nếu không có những tia lửa nguyên tử như các cô đào chiếu bóng Holywood thì cũng là hòn đá nam châm hút chết những chàng trai đa tình. Ngắm Lôra, Văn Bình buột miệng khen:
- Trời, Lôra đẹp quá.
Nàng đỏ ửng mặt. Văn Bình chỉ cái áo dạ màu xanh nàng mặc trên người, nói:
- Lôra có cái áo hợp thời quá. Kiểu Paris đấy chứ có phải kiểu ở đây đâu?
Lôra gật đầu thán phục:
- Bác sĩ thật tinh đời. Ở đây, không có ai sành như bác sĩ. Cái áo này tôi nhờ mua ở tận bên Pháp, vì ông thân tôi làm đại sứ ở đó.
- Thảo nào…
Đột nhiên trong óc chàng nảy ra một tia sáng. Chàng có thể lợi dụng Lôra. Chàng đứng sát một bên trong khi nàng mở chai rượu vốt ka. Nàng rót vào ly cho chàng, chàng cầm ly đặt lên môi nàng bảo uống. Nàng uống một hớp, Văn Bình uống chỗ còn lại. Hai má nàng ửng hồng, không biết vì phấn hồng, vì ánh lửa của máy sưởi, hay vì rượu, hoặc vì thẹn nữa. Văn Bình nắm cánh tay mềm mại của Lôra. Nàng không phản đối. Chàng kéo cánh tay ấy lại sát người, toàn thân của nàng du vào phía chàng. Chàng đặt một nụ hôn lên môi Lôra. Thoạt đầu, nàng cưỡng lại lấy lệ. Nàng dằng ra nhưng vòng tay thép của chàng xiết chặt lại. Đoạn thân nàng mềm nhũn như bún và chân nàng khuỵu xuống như bị rút hết xương, trong khi tay nàng đeo cứng lấy lưng Văn Bình. Hai cặp môi gắn vào nhau, hôn nhau, truyền hết sinh khí cho nhau. Mắt Lôra đờ ra như vừa hút á phiện.
Văn Bình quả là tay sành điệu. Chàng đoán không sai. Lôra mới là thiếu phụ được mơn trớn đúng «nguyên tắc» lần đầu.
Có tiếng xe hơi dừng trước nhà, và tiếng giày cồm cộp chạy vào. Văn Bình buông Lôra. Cửa phòng khách mở rộng. Hai người lính mang tiểu liên, đội mũ sắt, quần áo đen ngòm, sồng sộc bước vào. Người thứ nhất nói với Văn Bình:
- Mời bác sĩ lên văn phòng đại tá ngay bây giờ có việc gấp.
Văn Bình đưa mắt nhìn Lôra. Lôra biến sắc rõ rệt. Lôra sợ chăng? Lôra bắt đầu yêu chàng, nên lo ngại cho chàng đi dễ về khó chăng? Chàng vớ cái mũ dạ để trên bàn, đoạn theo 2 người lính ra xe. Chiếc Zim dài ngoằng đưa chàng tới văn phòng của tư lệnh căn cứ quân sự 123 Kôrênin. Xuống thang máy rời từng hai, chàng được đưa qua một hành lang dài, tới một căn phòng rộng thênh thang, không có đồ đạc, ngoại trừ 2 cái ghế sắt kê sát tường. Một người lính chỉ ghế mời chàng ngồi:
- Bác sĩ ngồi đây, đợi đại tá.
Đoạn cả 2 kéo nhau ra ngoài.
Văn Bình móc thuốc lá ra hút. Chàng thở một vòng khói trắng lên trần nhà, óc nghĩa nhanh như máy điện tử. Lộ hay không, chàng vẫn giữ thái độ xứng đáng. Chàng nhìn xung quanh. Bên tả có một cánh cửa mở hé. Chàng nhìn qua khe cửa hé, nhưng không thấy gì. Đột nhiên chàng nghe tiếng người kêu rú thất thanh:
- Đau quá! Đau quá, trời ơi!
Rồi im bặt. Rồi lại tiếng kêu nữa. Tiếng kêu của kẻ bị tra tấn.
Chàng nghe ngoài hành lang tiếng lính bồng súng chào. Khi Kôrênin tới, thấy chàng đang thản nhiên ngồi hút thuốc lá. Nhà bác học Lý Dĩ bản tính kiêu ngạo thường không chịu chào hỏi trước. Kôrênin bắt tay chàng một cách lạnh lẽo:
- Chào bác sĩ. Mời bác sĩ vào trong này.
Văn Bình theo sang văn phòng có tiếng kêu la hồi nãy. Một cảnh tượng thương tâm mà chàng thường chứng kiến, hiện ra. Một thanh niên trần truồng bị trói ngược bằng giây thép móc vào cái vòng trên trần, trên lưng chỗ nào cũng có máu. Ba người mặc quân phục thiếu úy to lớn, người nào cũng cầm roi da đầu bọc chì, đứng vây xung quanh, thấy Kôrênin vào, họ ngừng tay lại.
Hai ngọn đèn lớn dọi thẳng vào giữa mặt nạn nhân. Thành ra đồ vật chung quanh không rõ nét bằng thân hình gày đét, đẫm máu và khuôn mặt gần như không còn là của người sống nữa.
Kôrênin chỉ nạn nhân, nói với Văn Bình:
- Gián điệp Mỹ đó! Bác sĩ coi, bọn Mỹ gây chiến, dám cho cả tay sai tới vùng này do thám! Nhưng chúng trốn sao khỏi lưới an ninh?
Vừa nói Kôrênin vừa nhìn trừng trừng vào mặt chàng. Chàng liền giả vờ tái mét mặt, run sợ, điếu thuốc trong tay tuột xuống sàn. Kôrênin nhếc mép cười nham hiểm, đoạn cúi xuống nhặt điếu thuốc lên cho Văn Bình, miệng nói:
- Bác sĩ không quen với cảnh này thì phải?
Văn Bình gật đầu. Kôrênin mở cửa sang phòng bên. Đây cũng là phòng tra tấn. Nạn nhân là một người đàn ông đứng tuổi, nói tiếng Nga lõm bõm, có lẽ cũng là người Mỹ. Thấy Kôrênin vào, nạn nhân đương ngồi trên ghế, trước ngọn đèn 1.000 nến, bồ hôi nhễ nhại, pha lẫn máu, đứng dậy, giọng van lơn:
- Thưa ngài, tôi xin khai, xin tha cho, đừng đánh tôi nữa.
Kôrênin mỉm cười:
- Chịu khai rồi à? Được, khai đi.
Nạn nhân cười một cách thảm hại. Nhưng y không vui được lâu. Kôrênin dấn tới, gót giày của hắn đá móc vào cằm. Nạn nhân ngã lăn xuống đất, miệng đầy máu và khạc ra 2 cái răng. Toán nhân viên tra tấn cười vang lên. Người đầu ông chắp tay:
- Thưa, tôi xin khai, tôi có dám chối nữa đâu! Tôi vô tội mà, nhưng nếu ngài muốn, tôi vẫn xin khai.
Kôrênin quắc mắt:
- Mày vô tội hả?
Hắn rút khẩu súng đeo ở thắt lưng ra và bóp cò 2 lần. Phát thứ nhất trúng giữa cái miệng đương lắp bắp làm nổ tung nửa mặt dưới. Phát thứ hai tiếp ngay sau, vào rốn. Nạn nhân rẫy lên đành đạch rồi tắt thở. Kôrênin ra lệnh cho một thuộc viên:
- Ném xác vào rừng cho quạ rỉa, nghe?
Đoạn Kôrênin dẫn Văn Bình sang phòng khác. Thấy điếu thuốc lá trên miệng chàng tắt ngấm, hắn dừng lại châm lửa cho chàng, và nói:
- Đứa vừa bị bắn là một tên phản cách mạng, làm tay sai cho Mỹ.
Văn Bình hỏi:
- Gián điệp à?
- Cũng gần như vậy.
- Sao đại tá không đưa hắn ra tòa? Giết như vậy không sợ tội à?
Kôrênin cười to:
- Bác sĩ ngây ngô quá. Cái ngữ gián điệp ấy đưa ra tòa vô ích. Vả lại, một khi đã vào trong tay tôi, thì sớm muộn cũng chết. Đây là một căn cứ quân sự bí mật. Tôi được lệnh giết sạch mọi kẻ khả nghi, khả nghi chứ chưa nói là có tội hẳn hoi nữa. Chắc bác sĩ thừa hiểu là tôi phải tàn nhẫn để giữ bí mật tuyệt đối. Tôi không được quyền lưu lại một chứng tích nào khiến địch có thể ngờ rằng đây là căn cứ quân sự quan trọng.
Văn Bình nuốt nước miếng ừng ực:
- Vâng, tôi biết.
Kôrênin mở cửa sắt đưa chàng vào văn phòng, mời ngồi xuống ghế bành. Hắn đưa xì gà mời chàng, chàng xua tay:
- Tôi xin cám ơn, tôi không quen dùng xì gà.
Kôrênin nói:
- Lúc nãy tình cờ bác sĩ đã thấy một phần cuộc sống trong căn cứ này. Giờ đây, tôi muốn hỏi bác sĩ một câu.
Vừa nói, hắn vừa đứng lên đi sang phòng bên:
- Bác sĩ ngồi đợi tôi một phút.
Hắn đi thẳng, bỏ chàng ở lại trong phòng giấy với một đống tài liệu mà chàng thoáng thấy cái dấu «tối mật» trên góc trái, và cánh cửa tủ sắt còn hé mở. Văn Bình cười thầm trong bụng. Kôrênin đương thử chàng. Thử xem trái tim của nhà bác học Lý Dĩ bằng thép hay bằng thịt. Nếu là người đã quen với hiểm nghèo thì Lý Dĩ tỏ vẻ thản nhiên. Nhưng nếu là nhà bác học quanh năm ở trong phòng kín, bên cạnh chai lọ thì sẽ có thái độ khác. Đoán biết mưu mô của Kôrênin, chàng cố tình đánh rơi và để tắt điếu thuốc, đồng thời lộ vẻ sợ hãi rõ rệt. Kôrênin muốn hăm dọa chàng. Hắn dọa nếu chàng không thật tâm thì sẽ bị giết như gã phản cách mạng lúc nãy. Hăm dọa xong lại thử lần nữa. Liệu Lý Dĩ thấy giấy tờ tối mật trên bàn, trong tủ sắt có thái độ khuất tất nào không? Nhưng Kôrênin đã lầm to. Kế mọn này chỉ đánh lừa được bọn gián điệp non nớt, tập sự.
Kôrênin mở cửa trở vào. Ngồi yên vị xong, hắn hỏi:
- Tôi mời bác sĩ đến đây để nói một câu chuyện. Bác sĩ đã tự ý sang nước chúng tôi phụng sự. Tôi muốn bác sĩ ra công làm việc để xứng đáng với lòn tin cậy của chính phủ và nhân dân Xô Viết. Như tôi đã nói, đây là một căn cứ bí mật. Bí mật phải được bảo vệ triệt để. Bác sĩ không được quyền ra khỏi đường kính 5 cây số của căn cứ nếu không có giấy phép của tôi. Còn ban đêm thì yêu cầu bác sĩ đừng ra khỏi nhà vì ở đâu cũng có người gác. Bất cứ ai đi đêm trong căn cứ mà không biết mật khẩu sẽ bị bắn chết. Tôi nói vậy để bác sĩ nhớ. Tháng sau, bác sĩ và bà sẽ được đưa về Mạc Tư Khoa chơi một tuần. Còn công việc thì bác sĩ Lôra sẽ cộng tác mật thiết với bác sĩ, xin bác sĩ đừng ngại. Thiếu thốn cái gì, tôi sẽ cung cấp đầy đủ. Nhân tiện, tôi xin báo cáo cho bác sĩ biết là bà Katy sẽ làm việc cùng trong trung tâm này với bác sĩ vì ở đây không có lệ vợ chồng cùng làm chung với nhau một nơi, sợ ảnh hưởng tới hiệu suất của công việc. Nhưng bác sĩ là trường hợp đặc biệt nên tôi đã can thiệp gắt gao với Mạc Tư Khoa. Bác sĩ nên coi đó là vinh dự cho bác sĩ. Bà nhà sẽ làm việc ở ban thơ ký, dưới sự điều khiển trực tiếp của tôi.
Văn Bình đáp:
- Vâng, tôi xin cám ơn đại tá.
Kôrênin đứng lên:
- Thôi, bác sĩ về. À này, tôi muốn dặn thêm bác sĩ một điều: từ nay trở đi, bác sĩ đừng uống rượu quá say như hồi chiều nữa nhé.
Văn Bình há hốc miệng:
- Đại tá đã biết?
Kôrênin mỉm cười:
- Ở căn cứ này, có cái gì mà tôi không biết. Cả những cái kín hơn nữa, tôi còn biết nữa là… Thôi, bác sĩ về đi. Ngày mai, xe sẽ đưa đón bác sĩ đi làm sớm.
Chiếc xe đưa chàng về con đường 2 bên thắp điện xanh lè. Chàng xuống xe đi vào trong nhà, chợt giật mình vì nghe một tiếng động xé nhĩ tai.
Chàng vội quay lại phía sau.
Một vành khói đỏ ối vút lên trên cao, kèm theo mọt tiếng động khủng khiếp. Hỏa tiễn. Theo con mắt ước lượng của chàng thì giàn phóng hỏa tiễn chỉ cách chỗ chàng đứng độ 2, 3 cây số đường thẳng là cùng. Thế có nghĩa là căn cứ quân sự 123 còn là nơi thử võ khí nguyên tử nữa.
Văn Bình mở cửa phòng. Bên trong không có ánh đèn, nhưng chàng vẫn nhìn thấy Katy ngồi thu hình trong một góc trên giường. Chàng tiến lại gần, cúi xuống hôn môi Katy. Katy chỉ tay qua cửa sổ ra ngoài. Một vùng sáng đỏ ối nữa lại vút lên, vẫn kèm theo tiếng nổ long trời lở đất lúc nãy. Lại hỏa tiễn nữa. Nghe tiếng ồn, chàng đoán có lẽ là T.3, loại hỏa tiễn xuyên lục địa mà Nga mới chế tạo, cũng như loại Titan của Mỹ.
Ông Sì Mít không dặn chàng tìm bí mật của hỏa tiễn T.3. Nhưng không lẽ có cơ hội ở ngay bên cạnh mà chàng lại bỏ qua. Chàng sẽ khám phá ra nơi đặt giàn phóng, và chàng sẽ gặp nhà bác học Vôn Liệt.
Giấc ngủ đến với Văn Bình lúc nào không biết.
*
* *
Một tuần lễ sau, Katy đã quen với nếp sống thường nhật trong văn phòng đại tá Kôrênin. Nàng không còn khó tính như hôm mới gặp nữa nên rất được Kôrênin nể vì. Còn Văn Bình vẫn làm việc ở tầng thứ tư với nữ bác sĩ Lôra. Trong mấy ngày đầu tiên, Văn Bình không làm gì ngoài việc cho phát thanh băng nhựa và nghe đi, nghe lại. Nghe chán, chàng lại lấy giấy ra hí hoáy, tính toán. Lôra ngạc nhiên hỏi chàng:
- Tại sao bác sĩ không dùng máy tính điện tử? Tôi thiết tưởng bác sĩ làm vậy vừa mệt lại vừa lâu nữa.
Văn Bình lắc đầu:
- Không phải thế đâu. Giai đoạn đầu, tôi định chỉ nghe cho quen để tìm một công thức chung cho tất cả các cuộn băng. Xong đâu đó tôi mới chuyển cho máy điện tử tính toán.
Lôra:
- À, ra phương pháp của bác sĩ lại hoàn toàn khác của Vôn Liệt.
Văn Bình giật nảy người. Nếu Lôra mang chuyện này thổ lộ của Vôn Liệt, hoặc báo cáo với Kôrênin thì chàng sẽ bị lật mặt nạ vì Vôn Liệt là bạn đồng nghiệp lâu năm của Lý Dĩ tất nhiên hiểu rõ cách thức làm việc của nhà bác học Cao ly này.
Chàng bèn cười:
- Vâng, đúng ra tôi cũng theo một phương pháp như Vôn Liệt, nhưng sau nhiều năm nghiên cứu ở Mỹ, tôi thấy phương pháp này hơi chậm và không được hoàn toàn khoa học.
Ngừng một phút như để suy nghĩ, Văn Bình hỏi Lôra:
- Lâu lắm tôi chưa được gặp lại anh Vôn Liệt. Lôra có thể mời anh ấy lại nhà uống vốt ka hàn huyên với tôi được không?
Lôra lắc đầu:
- Không được đâu. Lệnh của đại tá Kôrênin nghiêm lắm.
- Vô lý, mình là đồng chí, đâu phải kẻ thù mà không được gặp nhau được?
- Để em hỏi Kôrênin xem. À, hay là…
- Sao Lôra?
Vừa hỏi, chàng vừa vuốt má nàng. Nàng đáp trong hơi thở:
- Tối nay, có một buổi liên hoan trong trụ sở chi bộ căn cứ 123. Nếu bác sĩ nói với Kôrênin thì thế nào cũng được mời.
Chàng liền vít đầu Lôra xuống hôn. Hôn xong, chàng hỏi:
- Lôra không sợ đại tá nghe sao?
Nàng không đáp, kéo chàng lại góc phòng. Nàng mở cửa tủ, lôi ra một cái hộp màu đen có giây điện chằng chịt, trên có một cái nút và 2 hàng chữ Nga: mở/đóng. Cái nút đương đẩy sang phía đóng.
Chàng chợt hiểu. Đó là bộ phận nối tiếp các ống loa thu thanh đặt trong phòng với phòng thí nghiệm riêng của Kôrênin. Lôra phải là cán bộ cao cấp mới biết được bộ phận này, và dám khóa lại.
Chàng nhìn mặt nàng lo ngại. Lôra cười xòa:
- Bác sĩ đừng ngại. Kôrênin tin em lắm.
Chàng ban thêm cho nàng một cái hôn nữa. Tội nghiệp. Hình như từ khi dậy thì đến giờ, nàng chưa được ai hôn nồng nàn và lịch sự như thế. Toàn thân của Lôra tê dại hẳn lên khi bàn tay của Văn Bình bắt đầu khám phá cơ thể của nàng ở những vùng nhạy cảm.
*
* *
Văn Bình thản nhiên ngồi hút thuốc lá bên là sưởi đợi trời tối. Katy còn bận trang điểm trong phòng ngủ. Tối nay, quả như Lôra nói, Kôrênin mở liên hoan và chỉ mời Katy chứ không mời chàng. Đáng lẽ chàng không cho Katy đi, nhưng nghĩ đi, nghĩ lại, chàng bằng lòng vì đã hiểu rõ thâm ý của Kôrênin. Trong văn phòng, nàng mang tên Catơrin, và không ai biết nàng đã có chồng, và chồng nàng là nhà bác học Lý Dĩ. Nhờ Katy, Văn Bình đã biết nơi Vôn Liệt ở. Đó là một biệt thự nhỏ, giống như biệt thự của chàng song hẹp hơn, cách nơi chàng ở trên nửa cây số, trong khu dành cho nhân viên chuyên môn cao cấp của căn cứ đã được tin cậy phần nào.
Khu Văn Bình ở là khu A, tiền khu. Tiếp sau là khu B, khu của Vôn Liệt. Các cán bộ chỉ huy ở trong khu C, sát nách hang đá, bên trên phòng thí nghiệm của căn cứ.
Chàng quyết định tối nay mạo hiểm tới nhà Vôn Liệt.
Xe hơi đón Katy vào lúc 7 giờ rưỡi. Nàng mặc áo choàng bằng lông chồn, làm tại Mạc Tư Khoa, màu xanh đậm. Trên cổ nàng vẫn đeo chuỗi hạt trai bóng loáng. Theo chương trình, Katy sẽ đến khu C dự liên hoan. Có lẽ cũng đến nửa khuya nàng mới về.
Văn Bình tắt hết đèn trong, đèn ngoài, đoạn trèo lên giường, để nguyên quần áo, kéo chăn dạ lên sát cằm. Lệ thường, trước khi dấn thân vào công tác hiểm nghèo, chàng có thói quen nằm yên trong bóng tối để kiểm điểm lại kế hoạch. Chàng không thể trì hoãn lâu được nữa. Vì theo kinh nghiệm, chẳng sớm thì muộn vai trò của chàng và Katy cũng bị lộ. Vẫn biết trong nghề do thám, tình cảm là phụ, nhưng trong chuyến đi này, chàng cảm thấy không thể để Katy hy sinh. Chàng phải hoàn thành công tác cấp tốc để trở về Mỹ. Và bên cạnh Katy, còn cô bé tóc vàng Lily đợi chàng ở Tây Bá Linh nữa.
Khác với những lần hoạt động trước chàng có khí giới hẳn hòi, lần này chàng chỉ có 2 tay không. Nhưng ai coi thường 2 tay không của chàng tất phải mất mạng. Tuy nhiên, chàng thầm mong sẽ chưa phải dùng đến 2 tay tối nay, vì nếu vậy đối phương sẽ khám phá ra chàng.
9 giờ tối.
Văn Bình tung chăn, nhảy xuống giường. Trong bóng đêm, Văn Bình đã lấy lại cái nhanh nhẹn quen thuộc của nhà võ sĩ nhu đạo hữu hạng. Chàng se sẽ mở cửa sau, đi vòng ra ga ra. Tên lính gác bao giờ cũng đứng ở cửa trước. Văn Bình lắng nghe. Cộp… cộp… Tiếng giày của tên lính tiến lại gần phía chàng. Chàng nép vào bên tường. Tiếng giày vừa đi xa, chàng liền chạy ẩn vào một lùm tối khác. Sở dĩ chàng phải tuyệt đối thận trọng vì chàng không thể nhảy ra cửa sau. Chung quanh nhà là một hàng rào điện.
Chàng để ý thấy hắn thường quay lưng lại sau khi bước qua cổng. Cứ mỗi lần qua cổng, phải mất 2 phút hắn mới quay lưng lại. 2 phút này đã đủ cho chàng trốn vào một khoảng tối bên ngoài. Đợi tên lính qua khỏi cổng, chàng rướn mình nhảy qua bức tường, hạ chân sang phía trước, nhẹ như con mèo. Một cái nhảy nữa, chàng đã tới sát mép đường. Mặt đường đắp cao, 2 bên thấp như 2 bên đường sắt, nên Văn Bình khom lưng núp dễ dàng.
4 phút nữa tên lính mới quay lưng lại phía chàng, chàng liền chồm dậy, băng qua đường. Phần đầu của kế hoạch đã xong. Từ bên kia đường, chàng có thể đi bên dưới mà không sợ lộ, phần vì thấp hơn mặt đường tới 2 thước, phần vì ánh điện không chiếu tới. Theo địa đồ vẽ nhẩm trong óc, dựa vào những nhận xét của chàng, và nhất là của Katy sau một tuần lễ quan sát, Văn Bình bước nhanh không sợ vấp váp. Tuy nhiên, có lần chàng suýt té ngã, một mảnh đá nhọn đâm sướt bàn chân chàng. Lát sau, chàng tới khu Vôn Liệt ở. Khu này có ít lính gác, nhưng cũng cẩn mật không kém khu A. Vôn Liệt ở một mình, ăn cơm câu lạc bộ nên chàng tin sẽ không phải đụng đầu người lạ. Nhìn trước, nhìn sau không có ai, chàng nhô lên và bước lại phía biệt thự của Vôn Liệt. Chàng đẩy cánh cửa cổng, không gây ra tiếng động. 4 bề vắng tanh, chỉ có tiếng côn trùng rỉ rả, và tiếng động cơ của máy điện réo ầm ầm ngoài hang đá mà thôi. Vôn Liệt không để đèn. Đó là lệnh chung mà nhân viên phải tuân theo mỗi khi đi vắng, hoặc đi nghỉ để tiết kiệm công quỹ.
Chàng mở cửa vào phòng khách. Cửa khóa. Chỉ một phút sau, với que sắt cong mang sẵn trong túi, chàng đã mở được cửa như có chìa khóa. Căn nhà của Vôn Liệt được bày biện như nhà của 2 vợ chồng nhà bác học Lý Dĩ. Chàng liền mò vào phòng tắm. Chàng đoán rất đúng. Cũng như phòng chàng, ở đây ống loa của máy thu thanh được nối với dây chính xuyên qua phòng tắm. Chàng kéo kín riềm cửa sổ, bật đèn bấm tìm kiếm và lấy dao cắt đứt sợi dây. Lát nữa, công việc xong xuôi, chàng sẽ nối dây lại như cũ. Trong thời gian hoạt động trong nhà Vôn Liệt, vành tai nghe ngóng của địch sẽ không ghi được bất cứ tiếng động nào.
Sau đó, Văn Bình ra phòng khách, châm thuốc hút, và ngồi đợi Vôn Liệt. Hồi ở Mỹ, chàng đã thuộc bản tài liệu dài hơn 10 trang giấy của CIA về đời sống, cử chỉ, cách ăn nói, tóm lại mọi điều cần thiết về Vôn Liệt. Chàng biết cả những cái tỉ mỉ, hầu như vô nghĩa chẳng hạn thói quen hút thuốc lá của nhà ngữ học Đức. Hút thuốc, không gạt tàn ngay mà đợi khi quá nửa điếu mới gạt, và bao giờ cũng gạt xuống đất. Chàng còn biết Vôn Liệt mang giày cỡ 42 và thích đế da, có đóng cá sắt cho kêu. Sực nhớ đến chi tiết này, Văn Bình cúi xuống nhấc chiếc giày của Vôn Liệt lên coi. Quả là đế giày da được đóng 3 con cá mới nguyên chưa mòn. Chàng tấm tắc thầm phục tổ chức do thám CIA và ông Sì Mít.
Chợt bên ngoài có tiếng động. Chắc Vôn Liệt đã về. Nhìn đồng hồ dạ quang đeo tay, Văn Bình thấy 11 giờ. Nghe tiếng khóa mở cách cách, chàng liền trốn vào phòng ngủ, và mở tủ quần áo, đứng vào trong. Cửa mở. Văn Bình hé mắt nhìn ra phòng khách. Kinh ngạc xiết bao! Dưới ánh điện mới bật sáng, người mới vào không phải là nhà bác học Vôn Liệt, mà là một tên lính to lớn, tay ôm súng máy, dáng điệu hung hăng. Hắn kéo ghế ngồi xuống, khẩu súng vẫn không rời khỏi tay. Đứng trong tủ, Văn Bình băn khoăn nghĩ ngợi. Chàng bị du vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Chàng không thể ở trong phòng này quá 12 giờ đêm. Đúng 12 giờ đêm, Katy sẽ về tới cổng. Nàng sẽ kiếm cớ nhờ tên lính mở khóa cửa hộ nàng, nhân khi ấy Văn Bình sẽ lẻn vào nhà. Nếu tên lính này ở lì trong phòng Vôn Liệt, chàng sẽ không thể thoát ra ngoài. Chỉ còn một cách: đợi cho tên lính vào phòng tắm rồi trốn ra, nhưng trốn cũng khó vì đèn bên ngoài đã bật sáng, chàng lại không biết bên ngoài còn có tên lính nào nữa không.
Chỉ còn cách: giết tên lính rồi trốn ra.
Nhưng còn Vôn Liệt?
Chắc có chuyện gì xảy ra nên Kôrênin giữ Vôn Liệt và sai lính về gác nhà. Nếu sau 15 phút, tên lính cứ ngồi lì trong ghế tức là hắn được phái đến gác, và chàng chưa có hy vọng giáp mặt Vôn Liệt. Không hạ sát tên lính thì chàng không thể thoát ra, nhưng nếu ở lại thì Katy sẽ phải chờ đợi, và kế hoạch của chàng sẽ lộ. Còn giết tên lính thì ngày mai Kôrênin sẽ phăng ra manh mối. Văn Bình nổi tiếng là quyền biến mà khi ấy đầu óc cũng rối beng.
Chàng chưa định sẽ theo kế hoạch nào thì tên lính đã bước vào phòng ngủ. Hắn vặn đèn lên, nhìn quanh quất giây lâu rồi lục bàn đêm lấy ra một chai vốt ka đưa lên miệng nốc ừng ực. Xong xuôi, hắn ra giường ngồi bệt xuống đệm, khẩu súng gác trên bắp đùi.
Thế mới nguy! Cái giường kê sát tủ quần áo, chàng không thể đứng co ro như vậy hàng giờ. 5 phút trôi qua, tên lính vẫn ngồi trên giường, và cất tiếng hát nho nhỏ một bài ca tình tứ. Chợt hắn đứng lên. Văn Bình loay hoay đụng cái mắc treo áo làm mấy bộ quần áo rơi xuống, quấn vào mặt và người chàng. Tuy vậy, chàng vẫn nín hơi, không cựa cậy. Nhưng tên lính đã đến sát cửa tủ. Hắn rủa một câu tiếng Nga tục tĩu, đoạn cho chân vào kẽ hở mở tủ ra. Mũi tiểu liên đen ngòm chĩa vào bụng Văn Bình. Chàng nhào ngay vào người hắn. Tuy thân hình to lớn nhưng vì bị Văn Bình húc mạnh, và bất ngờ nên tên lính ngã chúi ra sau, khẩu súng rơi trên sàn, chưa kịp nhả đạn.
Văn Bình không dám phí thời giờ, dầu chỉ phí một giây. Thừa cơ đối phương bị đè lên trên, chàng liền dùng một thế nhu đạo làm nghẽn mạch máu lên óc của hắn. Thế này có thể làm đối phương bất tỉnh trong nửa giờ đồng hồ, tiếng Nhật gọi là thế narabi-dudi-dimê. Chàng hơi nhấc đầu gối bên phải lên, lấy bàn tay trái, ngón cái gập vào trong, nắm ve áo phải cùng một lúc. Đoạn, «hấp», chàng đặt đầu gối phải chấm đất, kéo ghì 2 ve áo lại, và gập mình xuống. Tên lính mềm ra như bún.
Chàng mở cửa phòng khách, chõ miệng ra ngoài gọi bằng tiếng Nga:
- Này, vào đây, vào đây.
Chàng gọi như vậy, đề phòng có ai ở ngoài thì sẽ chạy vào. Trời lạnh như thế này, họa là điên mới thích ngồi trong xe hơn là vào nhà đứng bên lò sưởi. Chàng nghe tiếng trả lời. Tiếng chân người từ trên xe nhảy xuống, và chạy vội vào nhà. Văn Bình nhìn chung quanh. Mọi cửa sổ đều đóng kín. Mặc dầu điện sáng, chàng có thể tha hồ hành động không sợ bên ngoài nhòm ngó. Chàng thấy vững dạ hơn. Tên lính thứ 2 cao hơn bạn hắn gần một cái đầu. Văn Bình đã to ngang mà đứng cạnh hắn chỉ như con nhái bén. Chàng đợi hắn lọt vào trong phòng, mới đưa chân ra khép cửa. Hắn chưa kịp ngoảnh lại thì cánh tay phải như cột sắt của Văn Bình đã khuỳnh ra phía trước vòng dưới cổ hắn, đánh thế usi-rôdime. Tên lính bị nghẹt cuống họng thở trong khoảnh khắc, mặt hắn chuyển sang màu tím. Hắn ngã chúi xuống đất. Chàng điềm nhiên ra ngoài. Trước cổng có một chiếc cam nhông đậu choán. Trong xe không có ai. Chàng quay vào trong phòng tắt hết đèn, xốc lần lượt 2 tên lính bất tỉnh ra xe, đặt ở băng trước: một tên cầm lái, còn tên kia ngồi dựa bên cạnh. Văn Bình lại quay vào nhà lần nữa. Chàng treo quần áo vào mắc hẳn hoi, cất chai rượu vào trong tủ như cũ, và đặc biệt lấy vải nhựa quấn sợi dây ghi âm trong phòng tắm lại.
Lúc chàng nổ máy thì đồng hồ chỉ 5 phút quá nửa đêm. Còn 10 phút nữa thì Katy sẽ về đến cửa biệt thự. Văn Bình lựa số 1, cho xe đi một quãng, đoạn vào số 2, rồi số 3. Xe vụt lên như bay. Qua khỏi một khoảng sáng, chàng phóng nhanh vào chỗ tối và nhắm một cột điện lùi lũi bằng xi măng cốt sắt ở bên đường.
Chiếc xe lao mạnh vào cột điện.
Trước đó 30 giây đồng hồ, Văn Bình đã phóng mình xuống bên kia đường, nằm sóng soài trên đất. Chiếc cam nhông đâm đánh rầm. Cột bê tông bị tiện làm 2 như một khúc mía. Chiếc xe đứng dừng lại một giây như tỏ vẻ kinh ngạc, đoạn quay lộn một vòng, bình xăng mà Văn Bình mở nắp hồi nãy trên nệm phía trước cháy bùng lên.
Chàng không còn lo ngại nữa. 5 phút sau, đội cấp cứu đến nơi cũng chỉ thấy xác xe không và đống than hôi khét. Họ sẽ cho là tai nạn lưu thông. Văn Bình chưa lo bị lộ.
Chàng vừa nhảy xuống vệ đường thì nghe phía sau trên có tiếng còi cấp cứu của đội tuần tiễu và tiếng xe hơi chạy rầm rập. Chàng cắm đầu chạy miết. Về đến gần biệt thự, chàng nhô đầu lên mặt đường vừa đúng lúc Katy hạ chân trên xe xuống. Qua bóng tối, chàng thấy rõ nét mặt hung ác của Kôrênin. Hắn mời nàng xuống xe, lịch sự dìu vào tận thềm. 2 phút sau, hắn khoan khoái trở ra dưới ánh đèn điện gần cổng, mặt hắn tươi như hoa. Đánh cuộc 10 ăn 1, chắc nàng đã ban một cái hôn vào đôi môi dầy và thâm sì của hắn. Bỗng nhiên một cảm giác vô lý chiếm lấy lòng chàng. Chàng cười thầm: Mình ghen ư? Ồ, như vậy thì bậy quá!
Chiếc Zim chạy khuất. Katy lò dò ra cổng. Nàng nói to, cốt cho Văn Bình ở bên kia đường nghe tiếng:
- Chuyện gì mà ồn ồn ở cuối đường, hả đồng chí?
Đồng chí đây là tên lính gác. Hắn dừng lại đáp:
- Thưa không biết. Lúc nãy, xe tuần tiễu đi qua, tôi hỏi thì nghe đâu 2 người lính đâm xe vào cột điện thì phải.
- Có việc gì không
- Dường như cả 2 đều chết.
- Rõ hú vía À này, nhờ đồng chí một chút. Ổ khóa cửa có lẽ bị hóc, phiền đồng chí vào mở giùm.
- Bác sĩ đi vắng rồi hay sao, thưa bà?
- Không, nhà tôi ở nhà, nhưng làm việc cả ngày nên ngủ mê mệt, tôi không muốn làm phiền.
Tên lính đeo súng lên vai, nện giày đi vào bên trong. Nhanh như tên, Văn Bình vụt qua đường và chạy biến vào bóng tối ở hành lang phòng khách. Tên lính và Katy đương nói chạy ở gần cửa sau, gần ga ra. Cửa phòng khách không khóa nên chàng ẩy vào nhẹ nhàng. Chàng vừa vào tới phòng tắm thì cửa sau cũng vừa được mở ra. Tên lính cười to:
-Khóa có hóc đâu, thưa bà? Hình như không có dầu nên khó mở đấy thôi.
Katy cám ơn rối rít. Hắn rềnh rang chờ Katy mời vào trong nhà uống rượu và sưởi ấm, nhưng thấy nàng làm thinh hắn bèn chào nàng rồi đi ra cổng. Thấy mặt nàng ló vào phòng tắm, Văn Bình ôm ghì lấy. Nàng la nho nhỏ trong sung sướng:
- Gớm, anh làm em hết hồn.
Văn Bình vặn đèn trên bàn đêm. Bằng bút đàm, chàng thuật lại cho Katy nghe những điều đã xảy ra, đoạn chàng hỏi:
- Tại sao Vôn Liệt không về?
Nàng đáp cũng bằng bút đàm:
- Vôn Liệt bị cảm gió bất thình lình nên được chở tới bệnh viện. Kôrênin sai 2 tên lính đến gác nhà Vôn Liệt khiến em lo quá, chỉ sợ anh bị sa lưới thôi. Có thể bị lộ không anh?
- Không đâu.
- Thế thì em khỏi lo.
- Bệnh viện ở đâu?
- Trong khu A này, gần lắm. Anh có thể đến đó dễ dàng.
- May quá. À, nếu chẳng may bại lộ thì em tính sao?
- Em chẳng tính sao cả. Nhờ trời đấy thôi.
- Nhỡ em bị bắt?
Nàng mỉm cười, nhe chiếc răng vàng lóng lánh:
- Trong cái răng này đấy.
Chàng chợt hiểu. Trước khi nàng ra đi, ông Sì Mít đã cho làm sẵn trong răng nàng một liều thuốc độc rất nhậy. Nàng dựa gối vào người chàng, viết tiếp:
- Còn anh?
Chàng giơ nắm tay lên trời. Katy cười:
- Vậy thì em có thể yên tâm. Em đã trải qua nhiều thường hợp nguy hiểm tương tự. Nếu có chuyện gì xảy ra, xin anh cứ nghĩ tới tài liệu trước, còn em chỉ là phụ. Anh nhớ chứ?
Văn Bình không ngờ được nghe tận miệng một thiếu phụ trẻ, đẹp, nói ra những lời như vậy. Chàng sung sướng ôm ghì Katy vào lòng. Mùi hương da thịt man mát của nàng toát ra làm chàng say sưa.
Lần đầu chàng tới tìm Vôn Liệt thất bại. Lần sau, chàng không được phép thất bại nữa. Đêm mai, chàng sẽ tới bệnh viện, và nếu không gặp trở ngại nào thì đêm mốt chàng, Katy và Vôn Liệt sẽ rời căn cứ 123 lên đường về Mỹ cùng với cuộn băng nhựa của Sơn thần Út Tun Tắc. Katy trở mình, rúc vào ngực chàng, run run đôi vai của nàng tròn trĩnh và dịu dàng. Hơi thở của nàng thơm thơm như được ướp nước hoa. Nàng và chàng lại quấn vào nhau, quên cả vạn vật chung quanh một đêm nữa.