Những lần thất bại chính là hạt giống gieo mầm cho thành công sau này. Bạn có thể buồn nhưng đừng tuyệt vọng.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồ Ly
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Nguyễn Lợi
Số chương: 24 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 842 / 1
Cập nhật: 2017-11-15 01:39:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
iểu Ngọc, tướng quân hôm nay làm gì?” Song Song ngồi trước gương hỏi Tiểu Ngọc đang giúp nàng chải tóc.
“Thưa phu nhân, tướng quân đang ở thư phòng.” Tiểu Ngọc là người rõ tình huống hiện tại nhất, khi thành thân tới nay, phu nhân ở tại Thính Vũ hiên, mà tướng quân không phải một mực ngủ tại thư phòng sao, trong phủ từ trên xuống dưới ai chẳng biết nói nha.
“ Không có đi ra ngoài à?” Song Song nghe Sở Dịch vẫn tại phủ lý, trong lòng có chút vui mừng.
“ Lúc nãy ta gặp quản gia bị tướng quân gọi vào, lúc này hẳn là còn chưa có ra ngoài a,.” Tiểu nha hoàn thông minh trả lời, tay vẫn nhẹ nhàng cầm lược chải.
“Được rồi, Tiểu Ngọc, ngươi đi ra ngoài trước đi.”
“Vâng, phu nhân.” Tiểu Ngọc nói xong liền đi ra.
Đi qua khúc cầu nhỏ, Song Song đi tới trước cửa thư phòng, nhìn cửa phòng đóng chặt, do dự không biết có nên đi vào hay không, lại nghe bên trong truyền ra một tiếng:” Ai ở bên ngoài?” dọa nàng một phát nhảy dựng lên.
“Là ta.” Song Song thanh thúy nói xong cũng đẩy cửa tiến vào, đã thấy Sở Dịch đang ngồi ở bàn đọc sách.
Sở Dịch lạnh lùng hỏi:” Có việc gì không?”
Cái thái độ gì vậy, Song Song có chút tức giận, đi tới bên cạnh, hai tay nâng mặt Sở Dịch để hắn nhìn mình:” Tướng công, chàng nói như vậy rất mất lịch sự, có biết hay không?”
Sở Dịch tùy ý để bàn tay nhỏ bé non mềm kia vồ vỗ hai má hắn, nhìn mỹ nhân bậc nhất thiên hạ chu cái miệng nhỏ nhắn giáo huấn hắn không biết lịch sự. Hắn thật muốn hôn lên đôi môi ấy.
Bàn tay câu trụ ót Song Song, môi điểm nhẹ lên đôi môi nàng, đến khi Song Song lấy tay chặn môi hắn, rất nhanh lại rời đi.
Song Song ánh mắt lóe bỡn cợt quang mang, nhưng vẻ mặt chăm chú nói:”Tướng công, Song nhi sai cái gì, chàng lại nghiêm phạt Song nhi?”
Tiểu nữ nhân đã học được phản kháng rồi đấy! Sở Dịch cầm lấy sách tiếp tục chăm chú đọc.
“Tướng công, ta muốn đi ra ngoài một chút, chàng đi cùng ta có được hay không?” Con ngươi xinh đẹp đảo quanh, không biết lại đang tính toán cái gì.
Sở Dịch hơi bực mình, vì vẫn bị cự tuyệt, tiểu nữ nhân này dĩ nhiên cự tuyệt hắn.
“Này! Chàng có nghe ta nói không đấy?” Đợi nửa ngày không thấy Sở Dịch đáp lại, Song Song tiến lên khẽ đẩy hắn.
Sở Dịch ngẩng đầu trừng mắt nhìn Song Song, rõ ràng nói cho nàng, không thấy ta đang bận sao?
Song Song cố tình không hiểu ánh mắt hắn có ý tứ gì.
Lấy lui để tiến, vẻ mặt buồn bã nói: ‘Ta đây đi một mình được rồi.”
Sở Dịch thật muốn hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn suốt ngày lải nhải kia, nữ nhân thật sự là phiền phức, nhưng mà tựa hồ cũng không phải rất dáng nghét, thậm chí hắn còn nghĩ lúc nàng lải nhải cũng khả ái dấy chứ, đôi mắt to có thần, tính tình hoạt bát nhưng cũng không điêu ngoa, dám nói dám làm, không giống như thiên kim tiểu thư suốt ngày khúm núm, thậm chí còn có chút “ mỏ nhọn” ( hic, không biết dịch từ này thế nào??!)
“Chàng không nghe ta nói chuyện có đúng hay không?” Song Song mắt hạnh trợn tròn, hơi giận trừng mắt nhìn Sở Dịch.
Sở Dịch đang ngẩn ra, nghe nàng trách, vội vàng hoàn hồn….
“Được rồi! Chàng còn bề bộn nhiều việc! Ta đi đây. Nhưng thử nghĩ một nữ tử dung mạo cũng không tệ lắm, lỡ như gặp phải một tên đăng đồ tử (*), lại vô lực tự bảo vệ mình, thì nàng phải làm thế nào đây?” Song Song làm như đang lẳm bẩm, chậm rãi đi ra ngoài. Kỳ thực nàng không sợ đăng đồ tử, chỉ là nàng có võ công nhưng chưa từng nói qua với Sở Dịch, nói như vậy cũng chỉ muốn thử hắn một chút mà thôi!
“Đứng — lại –!” Sở dịch miễn cưỡng gọi Song Song.
Nghĩ Song Song xinh đẹp như thế, chính mình cũng động tâm không ngớt, để nàng đi ra ngoài thật khiến người ta lo lắng.
Song Song vừa nghe, nghĩ rằng Sở Dịch chắc sẽ cùng nàng đi ra ngoài, hai mắt sáng lên, xoay người kêu:” Tướng công, nghìn vạn lần không nên miễn cưỡng đi cùng ta!” bộ dáng vô cùng quan tâm lo lắng.
“Bên ngoài thật sự không an toàn, nàng tốt nhất đừng có đi đâu, nếu không đừng trách ta nghiêm phạt nàng, còn có ngày mai không muốn thăm nhạc phụ phải không? Nàng muốn ta đổi ý à?” Sở Dịch nhàn nhạt nói, nhưng lại nhấn mạnh hai chữ “ nghiêm phạt” thật nặng.
Song Song nghe xong thật thất vọng, khối băng vẫn là khối băng, không hiểu chút tình thú gì, uống phí nàng mất nửa ngày nước bọt. Nghĩ đến hắn nghiêm phạt… Quên đi! Phải nghe lời ở nhà thôi, nếu không ngày mai lại không được đi đâu!
“Rồi! Tướng công ta đây sẽ không đi ra, chũng ta nói chuyện phiếm được không.”
Sở Dịch mặc kệ nàng, mắt vẫn nhìn chằm chằm quyển sách trên tay.
Nói cái gì bây giờ? Song Song trong đầu chợt lóe…”
“ Tướng công, ta muốn hỏi chàng… Hỏi chàng — điều không nên…”
Ôi trời ơi! Thật sự là nói không ra lời, Song Song lắp bắp nửa ngày vẫn không có dũng khí hỏi tiếp, cuối cùng Sở Dịch không kiên nhẫn mở miệng.
“ Có chuyện nói thẳng.” Sở Dịch thấy kỳ quái, không ngờ nha đầu này cũng có lúc ấp a ấp úng.
“Ta hỏi, chàng đừng tức giận nha! Ta là muốn hỏi chàng, chàng…có đúng hay không… có đúng hay không thích nam nhân?” Rốt cục có dũng khí rồi! Tuy rằng trọng tâm chuyện này rất khó để mở miệng, nhưng mà thái hậu dặn đi dặn lại nàng phải hỏi cho rõ ràng, không thể làm gì khác hơn là cố mà làm, không biết Sở Dịch có thể hay không một chưởng bổ nàng làm đôi! Song Song mở miệng cầu xin trước, cũng len lén quan sát biểu hiện của Sở Dịch.
“Ai nói ta thích nam nhân?” Sở Dịch cũng không hờn giận, không thể tin được chỉ trừng mắt nhìn nữ nhân không biết sống chết trước mặt, dĩ nhiên nàng lại có ý nghĩ như vậy.
Nếu đã hỏi phải hỏi cho rõ ràng, Song Song sợ hãi mở miệng nói:” Ha… không có ai nói, ta chỉ là…. Tùy tiện hỏi một chút, vậy chàng rốt cuộc có thích nam nhân hay không?”
Sở Dịch cũng không để ý đến nàng, vẻ mặt băng lãnh, không nói gì.
“Chàng, chàng…” Song Song liên tiếp kêu mấy tiếng “chàng” rồi đột nhiên kêu lớn lên:” Lẽ nào… tướng công thực sự thích nam nhân!”
Sở Dịch rất nhanh đi tới, lấy tay bịt miệng nàng, hét lên:” Chết tiệt, ta không thích nam nhân.”
“Ưm…,thật không thích nam nhân?” Song Song cố sức cạy tay Sở Dịch ra.
“Không.”
“Vây,…tướng công, chàng,… có hay không có bệnh gì không tiện nói ra…Ách…không được, chàng đừng ngại nói ra, chúng ta có thể đi tìm đại phu…” Song Song nói nhỏ, hai má cũng nhiễm hai đóa mây đỏ.
“Ta có bệnh không tiện nói ra? Ta không được?” Song Song ngốc nghếch thật sự đã đả kích trầm trọng lòng tự tôn làm nam nhân của Sở Dịch, không ngờ hắn cư xử như thế lại làm nương tử hiểu nhầm! Cánh tay cường tráng ôm chặt Song Song vào lồng ngực, khuôn mặt băng lãnh lại lộ ra ý cười gian tà:” Ta nghĩ ta phải dùng hành động để nói cho nương tử, tướng công của nàng rốt cục được không?”
Đã cười! Nhưng mà không cười như cũ còn hơn, cười lại làm cho người ta nổi hết cả da gà!
Song Song nhìn nụ cười trên mặt Sở Dịch, gian nan nuốt nước bọt, hành động gì, muốn đánh nàng à? Nàng chắc chắn sẽ phản kích nha! Nàng cũng không phải con cừu nhỏ dễ dàng để cho người bắt nạt!
“Chàng muốn đánh ta sao?” Song Song cho rằng Sở Dịch tức giận sẽ hung hăng đánh nàng, lòng tính toán làm sao giãy ra khỏi hắn.
Lại nghe Sở Dịch nói:” Không, ta không bao giờ đánh nữ nhân.” Sở Dịch thật khâm phục trí tưởng tượng phong phú của tiểu nữ nhân này, nói xong lại ôm Song Song lên.
“Tướng công, chàng đừng nóng giận, chàng muốn làm gì? Thả ta xuống dưới!” Song Song sốt ruột vừa kêu vừa giãy dụa, nhưng tránh không thoát hai tay của hắn, nàng mới phát hiện khí lực của nữ nhân thực sự kém cỏi hơn nam nhân rất nhiều!
Sở Dịch ôm Song Song hướng gian phòng bọn họ ở Thính Vũ hiên đi tới, chỉ cách thư phòng chỉ một cây cầu nhỏ.
(*) Đăng đồ tử: Tên háo sắc.
Chap này thật khâm phục bạn Song Song ^^, dám hỏi Dịch ca ca những câu đó, không bị ăn sạch mới là lạ ==!
Từng chút từng chút một yêu nàng Từng chút từng chút một yêu nàng - Hồ Ly Từng chút từng chút một yêu nàng