You know you've read a good book when you turn the last page and feel a little as if you have lost a friend.

Paul Sweeney

 
 
 
 
 
Tác giả: Vu Triết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 64 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 5
Cập nhật: 2020-12-20 02:20:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ì không kiếm được cớ gì để trì hoãn, hơn nữa bữa cơm này của Lâm Thành Bộ khiến Nguyên Ngọ phải đáp ứng tiễn mấy con quỷ đang xếp hàng chờ đợi kia đi.
Nhưng làm thế nào, từng bước ra sao, hắn hoàn toàn không biết.
Tên quỷ thuộc phái diễn xuất thần tượng Lâm Thành Bộ này hiển nhiên cũng không thuộc kịch bản, hay nói là, cậu ta cũng chả biết phải làm thế nào nốt…
Thế là Nguyên Ngọ đồng ý sẽ bắt đầu công việc từ cuối tuần này. Cả hai cùng nhau ngồi nhìn mặt nước ở phía đuôi thuyền.
Mười phút sau, Nguyên Ngọ đi vào cabin: “Về thương lượng với lão đại của cậu xem, theo xu thế phát triển thế này, nếu không có quy định gì thì sau khó lăn lộn lắm đấy.”
Lâm Thành Bộ bị đuổi đi cực kỳ buồn bực, cậu quay về xe đang đỗ ở bến tàu, ngồi im nửa ngày không thèm động đậy.
Quả đúng là có vấn đề.
Khi cậu tìm được Nguyên Ngọ cũng không nghĩ sẽ thân cận được thế này, chỉ cần anh ta chịu nói chuyện là được.
Nguyên Ngọ viết truyện quỷ thì cậu chính là quỷ, nhưng theo lời Nguyên Ngọ, khả năng diễn xuất của cậu vẫn còn kém lắm, nhưng đây là cách duy nhất cậu nghĩ ra được.
Khéo nói mấy câu, chờ khi Nguyên Ngọ không đề phòng cậu nữa, thì sẽ có cách khác, nhưng hiện tại, kịch bản không phải do cậu hoàn toàn khống chế, chỉ có thể gặp chiêu nào phá chiêu ấy mà thôi.
Phải nhớ kỹ là không được vội vàng, có một số việc chưa đến lúc thì không thể nói được.
Cậu muốn tiến tới nhưng chỉ sợ Nguyên Ngọ chạy mất, từ trước đến giờ trong đầu cậu chỉ có mấy thứ thực đơn, hành xử với người khác thật quá là khó khăn.
Điện thoại đổ chuông.
Cậu nhìn qua, do dự một chút rồi cũng bắt máy: “Chị.”
“Hôm nay về ăn cơm với ba mẹ một bữa đi?” Bên kia là chị của cậu, Lâm Tuệ Ngữ, “Mẹ nói xong liền đi mua đồ rồi.”
“Em… Hôm nay không về đâu.” Lâm Thành Bộ hơi cau mày, “Em còn có việc.”
“Chuyện gì?” Tuệ Ngữ lập tức hỏi.
“Chỉ là… mấy chuyện vặt vãnh thôi.” Lâm Thành Bộ nói.
“Có chuyện gì mà không nói được?” Lâm Tuệ Ngữ quyết không buông tha.
“Em không được có chuyện riêng của bản thân à?” Lâm Thành Bộ vẫn cau mày, bình thường chị cậu sẽ không như thế này, nhưng phản ứng như vậy chắc hẳn chị cậu đã đoán ra gì đó.
“Thành Bộ, từ bỏ đi em?” Lâm Tuệ Ngữ nói, “Chẳng lẽ em không bỏ được sao? Mọi người đều mặc kệ hắn rồi, sao em còn cố chấp quyết không buông như vậy!…”
“Em cũng đâu phải người nhà của anh ta.” Lâm Thành Bộ rất bình tĩnh mà nói.
“Vậy với anh ta, em là cái gì?” Lâm Tuệ Ngữ lên giọng, “Nói cho chị xem, em là cái gì của anh ta?”
Lâm Thành Bộ không nói gì.
“Em thế này thì làm được cái gì?” Lâm Tuệ Ngữ thở dài, “Anh ta đã điên như vậy…”
“Anh ta không điên.” Lâm Thành Bộ ngắt lời chị.
“Thật hả? Được, coi như anh ta không điên, giờ thì bình thường nhưng về sau thì thế nào?” Nghe ngữ khí của Lâm Tuệ Ngữ cũng biết cô đang cáu đến mức nào, “Về sau có khi anh ta cũng sẽ giống….”
“Sẽ không!” Lâm Thành Bộ lại ngắt lời cô lần nữa.
“Ầy!” Lâm Tuệ Ngữ thở dài, “Rốt cuộc là em vì việc gì?”
“Vì cái gì? Vì em là….” Lâm Thành Bộ hắng giọng, “Một thánh phụ.”
“À.” Lâm Tuệ Ngữ ‘a’ một tiếng sau cũng không nói thêm gì, có vẻ là giận quá rồi.
Vài giây sau, cô dập máy.
Lâm Thành Bộ huýt sáo, ném điện thoại sang bên cạnh, muốn khởi động xe thì bên cửa có tiếng đập hai lần.
Cậu quay đầu nhìn ra cửa sổ, không có ai.
Gặp quỷ thật rồi?
Ngay sau đó cửa xe lại bị vỗ một cái, cậu ngẩn người, thấy được một cái đầu thấp và một cánh tay mập mạp.
“Anh bạn nhỏ có việc gì?” Cậu hạ cửa kính thò đầu ra hỏi.
Đứng bên ngoài là một đứa bé, chừng bốn năm tuổi, đang nghiêm túc ngẩng đầu nhìn cậu.
“Anh chèn hoa của em.” Thằng nhóc chỉ về phía bánh xe bên trái.
“Hả?” Lâm Thành Bộ nhìn đám cỏ dại nát bét dưới bánh xe, không nhìn ra đâu là hoa của thằng nhóc này.
“Là cái này.” Thằng bé ngồi xổm xuống, chỉ chỉ mặt đất.
“Kia hả… nhóc đứng dậy đi, anh dịch xe sang một chút? Lâm Thành Bộ cũng vẫn chưa nhìn thấy hoa đâu cả.
“Không cần, anh là bạn của anh Tiểu Ngọ hả?” Thằng bé hỏi, “Chèn rồi thì chèn đi, ngày mai lại mọc lại thôi.”
“A.” Lâm Thành Bộ nhìn thằng bé, “Nhóc là Đại Đầu hả?”
“Vâng.” Đại Đầu lập tức gật đầu, mắt sáng rực, “Anh ấy kể về em rồi hả?”
“Nói nhóc rất giỏi.” Lâm Thành Bộ nói, “Nhóc với anh ta quen nhau sao?”
“Quen chứ, em thường xuyên tìm anh ấy chơi cùng,” Đại Đầu nói, “Chẳng qua chúng em không có tiếng nói chung thôi.”
“… À, vậy hả.” Lâm Thành Bộ ghé vào cửa xe, “Vậy anh ấy có phải người tốt không?”
“Tốt chứ, anh ấy hay mua đồ ăn cho em.” Đại Đầu móc từ trong túi một gói khoai tây chiên, “Xem này.”
“Vậy anh ta là người tốt đúng không?” Lâm Thành Bộ cười cười.
“Ừm.” Đại Đầu gật gật đầu, “Nhưng mẹ em bảo anh ấy quái dị, không cho em chơi cùng anh ấy.”
Lâm Thành Bộ trầm mặc mất mấy giây, “Anh ta kỳ quái thế nào?”
“Không biết.” Đại Đầu bóc gói khoai tây, ăn một miếng, “Mẹ em bảo trẻ con sẽ không hiểu.”
“Trẻ con hiểu.” Lâm Thành Bộ xoa đầu thằng bé, “Người lớn mới không hiểu.”
Cách ngày hẹn Nguyên Ngọ còn có hai ngày, Lâm Thành Bộ không dám đi tìm hắn, sợ gặp thường xuyên quá sẽ bị ghét.
Kỳ thật thì giờ cậu cũng đã bị ghét lắm rồi, lúc Nguyên Ngọ nhìn cậu, ánh mắt lộ rõ vẻ bực bội cùng bất đắc dĩ với một kẻ bị bệnh thần kinh.
Lâm Thành Bộ mỗi tuần ở tiệm chỉ làm rau xào bốn lần, hai ngày nay cậu chỉ ở trong nhà xem cuốn vở a4 kia.
Phải làm gì bây giờ.
Làm sao để Nguyên Ngọ nhận ra một chút chân tướng sự việc?
Như thế nào mới khiến Nguyên Ngọ bắt đầu suy nghĩ tại sao mọi việc xung quanh anh ta trở nên không bình thường đây?
Quan trọng là không thể đánh anh ta, hoặc biến mất?
“Chúng ta từ ngày sinh ra được tự đưa tiễn chính bản thân mình. Chúng ta vui buồn, cười khóc, hoàn toàn phải che giấu cảm xúc thật của bản thân… Khát vọng hoặc tuyệt vọng…
Hắnđứng trên cầu, cúi đầu nhìn dòng nước chầm chậm chảy trên sông, mặt nước như tấm gương, thấp thoáng in bóng gương một gương mặt, đó là ai…
Hắn đứng trong nước, khuấy lên một đám bọt khí hỗn loạn, kinh hoàng nổi lên….
Hô hấp ngừng lại, lồng ngực như bị đè chặt đến mức, hắn cảm giác được cứ mỗi bong bóng nổi lên thì tuyệt vọng của hắn càng chìm sâu xuống, một chút, một chút một…”
Nguyên Ngọ mở mắt, nhfin chằm chằm ngọn đèn nhỏ trên nóc cabin, há miệng thở dốc.
Mùi tanh của rong rêu lẫn trong không khí như đang nuốt chửng hắn, hắn cảm giác bản thần không cần cúi đầu vẫn thấp thoáng thấy được nhịp hô hấp của lồng ngực.
Thở dốc một chặp xong, Nguyên Ngọ vừa mới lại sức môt chút đã bị sặc nước bọt, cúi đầu ho khan, chút không khí vừa mới hít được vào phổi lại bị ho hết ra ngoài.
“Con mẹ nó.” Nguyên Ngọ bi thuong sang bên cạnh rót nước.
Mấy ngày nay, cứ nhắm mắt đi ngủ lại khổ sở như vậy.
Hắn cau mày nhìn nội dung mới viết được một nửa trên laptop, rốt cục là thế nào?
Trước kia viết những truyện thế này chưa từng trải qua tình trạng như vậy bao giờ, có lẽ vì lâu quá không viết sao?
Bao lâu rồi?
Hắn trừng mắt nhìn ánh nắng trắng xóa bên ngoài, đột nhiên nhận ra bản thân không còn nhớ cảm giác lúc trước viết truyện là như thế nào nữa.
Có từng trải qua tình trạng này hay không, cũng không biết.
Mấy hôm nay, Nguyên Ngọ cảm thấy rất hỗn loạn, như mặt nước vốn tĩnh lặng yên ổn ở Đông vịnh bị khuấy động vậy.
Hắn bực bội mở tủ lạnh, muốn uống chút bia, lại phát hiện ra bia hết sạch rồi, đành phải uống coca.
Lâm Thành Bộ này.
Nguyên Ngọ thực sự không muốn tìm hiểu Lâm Thành Bộ là ai, muốn làm gì, chỉ muốn người này hoặc con quỷ này yên tĩnh đi, nhanh chóng biến mất khỏi cuộc sống của hắn.
Rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra vậy!
Cầm đao chờ đổi mới: Chúc mừng đào hố mới!
Cười hết một chén rượu: Mở một ngày rồi mới chúc mừng hả…
Cầm đao chờ đổi mới: Lâu lắm không mở hổ mới, vui quá nên quên nhắn tin chúc mừng anh [hình ảnh bằng hữu cạn ly]ư
Cười hết một chén rượu: Lâu lắm rồi sao?
Cầm đao chờ đổi mới: Hơn một năm rồi còn không lâu hả?
Cầm đao chờ đổi mới: Tôi đọc chương một rồi, hay lắm, muốn thay đổi phong cách hả. Tôi chỉ sợ anh bỏ ngang xương thôi, cứ như thế thì độc giả cũng không theo được nữa….
Hơn một năm rồi mới bắt đầu viết lại sao?
Nguyên Ngọ hơi giật mình, hơn một năm?
Hắn mở web ra, xem lại, biên tập nói không sai, bộ truyện viết được hơn mười vạn chữ đã hoàn thành cách đó hơn một năm, chính xác là hai năm.
Trong khoảng thời gian đó, đến khi hắn viết truyện này chỉ lẻ tẻ có vài truyện ngắn.
Nguyên Ngọ trầm mặc nhìn màn hình máy tính.
Không biết nhìn bao lâu, đầu óc mới hoạt động.
Còn trẻ như vậy, mới chỉ đủ tuổi để Đại Đầu gọi là chú, mà não đã thành ông già thế này rồi?
Cầm đao chờ đổi mới: Lần này vẫn giữ văn phong như trước, tốt lắm, trước chưa thấy cười hết một chén rượu thay đổi bao giờ.
Cầm đao chờ đổi mới: Cứ giữ vững phong độ nha! Không là tôi giết anh đấy.
Cười hết một chén rượu: Ừm.
Nguyên Ngọ nhìn chằm chằm tin nhắn của biên tập một lúc, rồi nhanh chóng gõ một câu.
Cười hết một chén rượu: Anh xoay sáu vòng có thể thay hết đồ không?
Cầm đao chờ đổi mới: Cái gì?
Cầm đao chờ đổi mới: … không thể, xoay sáu vòng xong thế nào tôi cũng chóng mặt rồi.
Không phải vậy, Nguyên Ngo lúng túng cười, rồi đóng máy tính lại.
Đương nhiên cậu ta không phải biên tập rồi, Nguyên Ngọ hai năm không viết chữ nào, biên tập cũng không đến tìm, làm sao có khả năng biết hắn chuẩn bị đào hố mới thì đến giả thần giải quỷ chứ.
Mà Lâm Thành Bộ cũng không thúc giục gì, cũng chả hỏi mấy chuyện liên quan đến tiểu thuyết hắn đang viết.
Phiền chết được, phải mau tiễn cái tên này đi mới được.
Mặc kệ việc chen ngang vào thứ tự đầu thai có bị biến thành lợn hay không, chỉ cần tống cổ hắn đi là được.
Sáng sớm cuối tuần, Nguyên Ngọ mới đăng một chương mới, còn chưa kịp nhìn bình luận, đã thấy Lâm Thành Bộ từ trên bến tàu đi đến.
“Xin chào.” Lâm Thành Bộ nhảy lên thuyền, chào hắn.
“Chào…” Nguyên Ngọ lên tiếng.
“Anh không ngủ hả?” Lâm Thành Bộ đứng ngoài cửa nhìn hắn.
“Không.” Nguyên Ngọ đứng dậy đi xuống đuôi thuyền.
“Cả đêm hả?” Lâm Thành Bộ đi theo, “Vì sao lại không ngủ?”
“Cậu thắc mắc gì lắm thế?” Nguyên Ngọ cầm bàn chải đánh răng, quay đầu nhìn chằm chằm Lâm Thành Bộ, “Tôi cảm thấy đã biết được nguyên nhân tại sao cậu chết rồi đấy.”
“Là gì?” Lâm Thành Bộ ngẩn người.
“Lắm mồm bị người ta đánh chết.” Nguyên Ngọ bóp kem ra bàn chải, ngồi xổm xuống, bắt đầu đánh răng.
“Anh cho rằng tôi gặp ai cũng nhiều lời như vậy à?” Lâm Thành Bộ tựa ở cửa khoang thuyền, nhìn hắn, “Tôi không nói nhiều với người khác như vậy đâu, chỉ là lâu quá rồi không có nói chuyện với anh thôi.”
Nói xong câu này, Lâm Thành Bộ nhìn chằm chằm bóng lưng Nguyên Ngọ.
“Tôi xin cậu.” Nguyên Ngọ vừa đánh răng vừa lúng búng nói, “Coi tôi như người khác đi.”
Lâm Thành Bộ không nói gì.
Câu trả lời của Nguyên Ngọ nằm ngoài dự đoán của cậu, dường như không đi vào trọng điểm tí nào.
Vì sao?
Nguyên Ngọ không để ý cậu nữa, đánh răng xong thì bắt đầu rửa mặt,
“Tôi mang cho anh ít đồ ăn sáng.” Lâm Thành Bộ quay lại đầu thuyền lấy hộp cơm, “Đây là sủi cảo tôi làm trước khi đi. Có cả sữa đậu nành nữa.”
“Cảm ơn.” Nguyên Ngọ cầm lấy hộp cơm.
“Nhân cải trắng, không có rau hẹ đâu.” Lâm Thành Bộ bổ sung thêm.
“Tôi không kén ăn.” Nguyên Ngọ nói.
“Không phải anh…” Lâm Thành Bộ ngừng lại, “Rau hẹ mùi hơi nồng.”
“Được rồi.” Nguyên Ngọ nói rồi đi vào khoang thuyền ăn sủi cảo.
Kỳ thật quen biết một tên đầu bếp trâu bò là chuyện tốt, Nguyên Ngọ vừa ăn sủi cảo vừa uống sữa đậu, nhân sủi cảo rất ngon, hắn ăn đến mức không thể ngừng lại được.
Lâm Thành Bộ vẫn đứng ở đuôi thuyền, tay chống mạn thuyền, xa xăm nhìn về phía mặt nước, không lắm lời như lúc trước.
Thế này tốt hơn hẳn, mọi người cứ yên tĩnh thì thật dễ chịu.
“Ăn xong rồi.” Nguyên Ngọ ném hộp cơm vào túi rác ở cuối thuyền, “Nói đi, muốn làm gì bây giờ?”
“Đến chỗ phát sinh sự việc.” Lâm Thành Bộ nói.
Nguyên Ngọ nhìn cậu, chờ cậu nói tiếp, nhưng Lâm Thành Bộ nói xong thì chỉ nhìn Nguyên Ngọ chứ không có câu tiếp theo.
“Không biết?” Nguyên Ngọ sửng sốt.
“Ừm.” Lâm Thành Bộ gật đầu.
“Tôi làm sao biết được địa điểm diễn ra sự việc ở đâu chứ?” Nguyên Ngọ nói.
“Anh biết.” Lâm Thành Bộ nói, “Không phải anh nói là có tài liệu sao?”
“…Vậy cũng tính à?” Nguyên Ngọ nhìn lại.
“Tính chứ.” Lâm Thành Bộ gật đầu, “Bọn họ biết có người đến thăm, còn nhớ bọn họ là được rồi.”
Người thấy không phải ta, người biết cũng không phải ta, người nhớ ta cũng không phải ta.
Trong đầu Nguyên Ngọ lóe lên một câu.
Trước đây rất lâu hắn từng viết qua nhưng không nhớ nổi là viết trong truyện nào nữa.
“Cậu là độc giả của tôi hả?” Nguyên Ngọ nói, “Tôi tặng cậu sách có ký tên, rồi cậu đi đi được không?”
“Tôi không phải độc giả.” Lâm Thành Bộ nói, “Tôi cũng không thích đọc mấy thứ truyện này, mà chỗ anh liếc qua cũng biết là không có sách rồi.”
“Đi đi, xuất phát.” Nguyên Ngọ không biết bản thân đang cảm thấy thế nào nữa, bất đắc dĩ, bất an, sốt ruột, nhưng không hề giận như lúc trước.
Con qury đầu tiên, là vì kìm nén cảm xúc rồi vô tình hiếu kỳ gia nhập một nhóm tự sát, cuối cùng dùng bốn sợi dây giày, thắt cổ đến chết trong một nhà máy bỏ hoang.
“Ở đâu?” Lâm Thành Bộ vừa đi vừa hỏi.
“Nhà máy.” Nguyên Ngọ nói
“Nhà máy nào?” Lâm Thành Bộ nhảy lên bến tàu.
“Tôi phải nhớ lại đã…” Nguyên Ngọ nhảy lên bến tàu, nghiêng đầu nhìn thấy cái xe đỗ bên con đường đất nhỏ, quên luôn bản thân đang định nói gì, “Đây là cái quái gì vậy?”
“Xe ba bánh.” Lâm Thành Bộ rút chìa khóa trong túi quần, xoay xoay trên ngón tay.
“Cậu…”
Lời còn chưa nói xong, Nguyên Ngọ quay người muốn đi về.
“Sao vậy.” Lâm Thành Bộ theo ngay đằng sau, “Xe này có giấy tờ, có thể đi được.”
“Cậu định đi xe ba bánh đến đưa tiễn các bạn quỷ của cậu thật à?” Nguyên Ngọ cảm giác ở bên cạnh một người bị bệnh thần kinh khó mà tưởng tượng nổi, sờ đâu cũng thấy kinh ngạc.
“Có lý do mà.” Lâm Thành Bộ đến bên cạnh cái xe, lên xe rồi nói: “Đi xe này có nguyên nhân cả.”
“Nói tôi nghe thử xem.” Nguyên Ngọ nói.
“Là quy định của quỷ chúng tôi.” Lâm Thành Bộ vỗ vỗ tay lái, “Lúc đầu cứ tưởng anh biết, nhưng hóa ra anh không biết nên phải nói vậy.”
Nguyên Ngọ đứng im không nhúc nhích.
Cái xe đen xì này xem ra cũng bảo dưỡng tốt phết, nói thật thì cũng có tí phong phạm.
Chỉ là hắn không nghĩ ra tại sao Lâm Thành Bộ phải làm như vậy, mấy lần trước đến đều đi xe con màu trắng mà.
“Cậu có thù với tôi à?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Không có.” Lâm Thành Bộ nói, “Nếu anh không thích lần sau tôi không dùng nó nữa, nhưng hôm nay không kịp đổi xe rồi.”
Nguyên Ngọ đứng im tại chỗ một hồi rồi thở dài, lúc sau đi đến bên cạnh ngồi vào khoang ghế phụ.
“Anh muốn lái không?” Lâm Thành Bộ đưa chìa khóa.
“Không.” Nguyên Ngọ nói.
“Cũng không khó đâu, anh khởi động xong là lái được ngay.” Lâm Thành Bộ nói.
“Đi đi.” Nguyên Ngọ lấy khẩu trang ra đeo, đội mũ bảo hiểm.
Lâm Thành Bộ không nói nữa, cũng đội mũ bảo hiểm, dắt xe một đoạn ra khỏi đường nhỏ.
Con đường này là dọc theo bờ sông đến trấn Tiểu Giang, tốc độ xe Lâm Thành Bộ không nhanh, nhưng gần sông gió lớn, hơn nữa lại là đường đất, lái xe một lúc, cả người đều là bụi đất do gió cuốn lên.
Xe ba bánh cải tiến, đệm ngồi cũng dễ chịu, không bị xóc.
Không biết có phải do buổi sáng bị Nguyên Ngọ nhắc nhở, nên dọc đường đi Lâm Thành Bộ không mở miệng nói chuyện câu nào, hai mắt chăm chú nhìn đường đi.
Nguyên Ngọ im lặng tận hưởng cảm gíac cưỡi mây lướt gió.
Lái xe qua khỏi đường đất một đoạn, Lâm Thành Bộ thở dài một câu: “Nhịn sắp chết.”
“Xem ra kiểu thiết lập hô hấp này không khoa học nhỉ.” Nguyên Ngọ nói.
“Tôi vào trong thành phố mới dùng.” Lâm Thành Bộ nói, “Anh nhớ cái nhà máy kia ở đâu không?”
“Không ở nội thành đâu.” Nguyên Ngọ cau mày, nhìn ven đường, “Chắc là ở ngoại ô phía bắc, tôi đoán thế.”
“Anh đoán?” Lâm Thành Bộ nhìn hắn một cái, “Chính tay anh viết mà còn phải đoán.”
Nguyên Ngọ im lặng.
Đúng vậy, mình viết mà, sao phải cần đoán cơ chứ.
Vì sao?
Ngay cả cái suy đoán này, hắn cũng không xác định được.
Hắn cúi đầu kéo mũ sụp xuống, nhìn chằm chằm tấm đệm ngồi, không muốn nói.
Đệm cũng là màu đen, nhưng rất sạch, không phải là mới rửa xong mà là kiểu lâu lắm rồi không lôi ra dùng.
Chắc là vừa mới rửa đi, ánh mắt của hắn chuyển từ đệm ngồi qua cửa xe, cửa xe cũng sạch, có thể nhìn rõ mấy chữ cái màu xám.
Nguyên Ngọ đột nhiên cảm thấy hô hấp dồn dập, không thở nổi, nhịp tim cũng bắt kịp tốc độ cảnh vật lướt qua bên ngoài.
“Dừng xe!” Nguyên Ngọ kéo khẩu trang, hô một tiếng.
“Sao thế?” Lâm Thành Bộ lập tức giảm tốc độ, quay đầu nhìn sắc mặt Nguyên Ngọ trắng bệch ra, “Anh làm sao thế?”
“Dừng xe.” Giọng Nguyên Ngọ trầm xuống.
Lâm Thành Bộ dừng xe, cũng chưa kịp xuống xe, đã thấy Nguyên Ngọ nhảy ra ngoài, co chân chạy theo hướng ngược lại.
Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa - Vu Triết Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa