The art of reading is in great part that of acquiring a better understanding of life from one's encounter with it in a book.

André Maurois

 
 
 
 
 
Tác giả: Lyly Trương
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: An Yên
Biên tập: Linh Jen
Upload bìa: Nguyễn Hữu Sỹ
Số chương: 8 - chưa đầy đủ
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 992 / 2
Cập nhật: 2020-03-20 21:01:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6 - Phát Hiện
a tiết học trôi qua nặng nề, Hanna ngồi cùng Kaiz vì chỉ duy nhất bàn của Hanna trống vì không ai trong trường có đủ tư cách ngồi cùng cô, trừ Mei, nhưng Mei lại ngồi cùng với crush rồi... tiếng chuông ra chơi vừa reo, Hanna nằm gục xuống bàn, bên cạnh vang lên câu hỏi đầy “hơi lạnh” của Kaiz:
- Không đi ăn à? Không đói sao?
- ...
- Mệt ư?
- ...
Hanna đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Kaiz:
- “ Không sao” nhé! Lêu lêu....
Kaiz khẽ lắc đầu, cười nhẹ “Sao lại có người cứng đầu thế chứ, nhại lại câu mình nói”
Hanna chạy tới kéo Mei đi xuống căn tin, Vic đã đứng sẵn ngoài cửa, trước khi đi, cậu còn “nhắn gửi” tới Kaiz một ánh mắt... đầy lạnh lùng... Kaiz... cười khẩy nhìn Vic...
Tan học, vừa bước ra khỏi cổng trường ( Heaven School không cho phép người lạ vào trường, mọi người muốn vào phải xác nhận dấu vân tay đã đăng kí trước và thẻ nên Hanna nhà ta mới phải đi bộ ra cổng thì mới có xe đón), thì Hanna đã nhìn thấy một xe BMW đen bóng đậu trước cổng trường, đứng ở của xe là một chàng trai thân hình chuẩn, khuôn mặt v-line, mặc phông đen sọc trắng, vẻ mặt trưởng thành chững chạc, tay cầm một bó hoa cực kì đẹp và một con gấu bông cao bằng người đang ôm nó( cao tầm 1m84). Đó là Nhiên Phong, cậu chủ tập đoàn KINGS nổi tiếng về bất động sản. Nhiên Phong vốn là anh trai của Mei, thầm thương Hanna từ lâu.
Nhiên Phong nhẹ nhàng đi tới chỗ Hanna:
- Sao hôm nay em tan học muộn thế? Học có vui không?
- Cũng tàm tạm như mọi ngày thôi ạ. Mà anh đến đây có việc gì vậy ạ? Nhiên Mai hình như đã về cùng Wives rồi mà...
- Anh đến đây tìm em, em có tin không?
- À ừm...
- Anh muốn tặng em một món quà... Anh muốn tối nay cùng em đi xem phim, em có nhận lời không?
Nhiên Phong đưa ra món quà, all girls and boys hét ầm lên vì... con gấu siêu đẹp... Gấu bằng lông xù của Nga, hai mắt được nạm kim cương xanh blue dias, lông gấu màu hồng phấn, đẹp mê người... Mọi người hét lên:
- Ôi... nhận đi Hanna tỉ, đẹp quá à!!!
- Anh chị đẹp đôi quá, nhận lời đi....
- ...
- ...
Một hồi im lặng...
- Em rất tiếc, tối nay em bận mất tiêu rồi... Hì hì, hẹn anh khi khác, chúng ta đi cùng Mei lần tới nhé, Mei nhất định sẽ thích lắm đấy, à, đi với Vic nữa chứ...
Rồi... vô tình nhất đời, Hanna bước đi, mùi thơm nhẹ nhàng của cơ thể cô lướt qua trước mặt Nhiên Phong
Nhiên Phong thoáng vẻ bất ngờ và nuối tiếc, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, anh mỉm cười:
- À ừ, nếu em bận thì để sau đi, anh về trước nhé...
- Vâng, chào anh ạ...
Chứng kiến cảnh này, Kaiz ở sau nở một nụ cười nhẹ thoả mãn, chợt nhận ra điều gì bất thường từ chính thái độ của mình, anh thở dài rồi biến mất...
Hanna vừa bước tới cửa xe thì Vic từ đâu chạy đến, thở dốc...
- Chị lại đi nhanh quá, định bỏ em đi xe khác về à???
- Ừ, đúng đấy...
- Chị... đúng là hại người ta tức chết mà...
Hanna lấy trong túi áo ra một chiếc khăn mùi xoa... nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Vic...
- Như thế này đủ xoa dịu nỗi đau tâm hồn cho em chưa, cún con???
- Chị...
- Hì hì, có vào không chị lại đi trước này...
Vic nhanh chóng bước vào xe, tim anh vẫn không thôi loạn nhịp vì bàn tay ấm áp nhẹ nhàng của Hanna vừa chạm vào anh, tự nghĩ sao anh có thể nhạy cảm thế không biết???(Xời, yêu Han quá mờ...)
Chiều hôm ấy, như thường lệ, nhớ đến mẹ, Hanna lại lên đồi để chơi vĩ cầm...
Vừa bước chân tới vườn hoa của trường, tự dưng cô thấy... Kaiz từ đâu chạy lại, cậu nhìn Hanna trong 4s rồi nhanh chóng chạy tới chỗ cô vừa chạy vừa khoác thêm chiếc áo da màu nâu ở trong ba lô, Hanna chưa kịp nói gì...
- A ưm... ưm....
Kaiz đã... hôn cô! Kaiz hôn cô ư? Tại sao hắn dám làm thế? Kaiz ôm chặt eo Hanna không cho cô giẫy giụa, môi anh dán vào đôi môi anh đào nhỏ bé mọng đỏ tự nhiên của cô... Hanna không ngừng chống cự nhưng vô ích, rồi cô cảm thấy đằng sau Kaiz có một đám người. Họ chạy lướt qua chỗ cô rồi chạy đi... 2 phút sau...
Kaiz cuối cùng cũng buông Hanna ra... Chát! Một cái tát đã in lên khuôn mặt lạnh lùng giờ có thêm chút xấu hổ kia. Kaiz ngỡ ngàng... không phải vì cái tát mà vì... những giọt nước mắt sớm đã lăn dài trên khuôn mặt thiên thần của Hanna... Cô nức nở:
- Tên kia, đồ.... đồ xấu xa, bỉ ổi, vô liêm sỉ, cậu thật độc ác!!! Hu hu...
- Tôi tôi.... tôi...
- Cậu cút đi, biến khỏi mắt tôi, tôi đã làm gì chứ? mà cậu nỡ cướp đi nụ hôn đầu của tôi?? Cậu có biết nó quan trọng đến mức nào với tôi không? Hả? tên biến thái.....
- ... xin lỗi, cho tôi giải thích...
- Xin lỗi? Hừ, cho dù bây giờ cậu có quì gối thì tôi cũng không bao giờ tha thứ... từ nay về sau đừng tới gần tôi nữa... TÔI GHÉT CẬU...
Nói xong, Hanna chạy đi, trên mặt đẫm đầy nước mắt... bỏ mặc Kaiz sững sờ: “ Nụ hôn đầu ư? Mình làm tổn thương cô ấy đến vậy sao? Nhưng không còn cách nào.. lúc đó bọn chúng nhanh quá, mình phải làm vậy để bọn chúng bỏ đi, nếu không sẽ càng nguy hiểm hơn cho mình và cô ấy... Ai ngờ đâu?? Nên làm gì bây giờ...”
Cảnh tượng này đã vô tình lọt vào mắt... Vic, cậu vô cùng sững sờ, muốn chạy lại đánh cho tên Kaiz kia một cú nhưng cậu nhanh trí nghĩ lại khi nhìn thấy bọn xã hội đen kia bám sau Kaiz, cậu lờ mờ đoán được lí do... Nhưng không thể nào tha thứ cho Kaiz được, cậu sẽ giết hắn.... vì hắn dám làm cho Hanna của cậu khóc, lại dám cướp đi nụ hôn đầu giành cho người Hanna yêu thương... Cậu thầm nghĩ: “Được rồi, Kaiz, à không, Thiên Dương, anh cứ chờ đấy, tôi sẽ không để tên khốn nào như anh đụng đến Hanna của tôi được đâu...” ( gớm, ghê dữ zậy???)... Rồi Vic chạy theo Hanna...
Dưới gốc cây phong xanh mướt, Hanna một mình khóc, cô khóc nức nở như chưa từng được khóc... Thật vậy, từ hồi mẹ mất đến giờ cô chưa khóc bao giờ, vì mẹ đã bảo cô là bảo bối của mẹ, cô không được dễ dàng khóc lóc, và mẹ không cho cô khóc... Đang khóc, có một vòng tay ấm áp ôm từ phía sau, giọng nói trầm ấm vang lên:
- Don’t cry baby... My heart was broken...
- Vic.... Vic à....
- Đừng khóc nữa mà...
- Hu hu hu....
- Hanna... Look at me now...
Hanna ngước nhìn lên bắt gặp ánh mắt ấm của Vic, không hiểu sao nước mắt cô ngay lập tức ngừng rơi như có phép màu vậy... Cô nhìn Vic như vậy một hồi lâu, đến khi nước mắt không còn vương trên khuôn mặt thiên thần, cô định rời ra thì đột nhiên Vic ôm chặt cô vào lòng hơn nữa... Hanna hơi hoảng hốt...
- Cứ để như vậy đi... để em ôm chặt chị một lúc nữa... chị đừng buồn, thể loại như hắn không đáng để chị khóc đâu... em nhất định sẽ trừng phạt hắn... Hanna, hắn dám làm tổn thương chị, bất kì kẻ nào em đều không tha...
...
Vic đưa Hanna về đến nhà, anh bế Hanna- lúc này đã ngủ say trong lòng anh như một bé mèo con thật đáng yêu. Cô đã mệt quá và ngủ thiếp trên vai anh, Vic bế Hanna ra xe và cứ lặng im nhìn cô ngủ mà mỉm cười, nhìn thấy cô, đầu óc anh thật bình yên... Anh ghim thật chặt từng đường nét trên khuôn mặt cô, từ chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi anh đào mềm mại đến làn da mềm như em bé...
Vic bế cô đặt lên giường rồi anh lặng lẽ đắp chăn cho cô, nhìn khuôn mặt cô đang ngủ, Vic trở về phòng mình, nghiên cứu các bản thảo, dự án của BLUE SUMMER- Công việc quen thuộc của anh 8 năm qua... anh đã bí mật liên hệ ngầm với các tổ chức, giúp đỡ cho BLUE SUMMER thuận lợi kinh doanh, vì anh là một phần bí mật chèo lái cho công ti mà Hanna không hề hay biết, cô cứ nghĩ em trai cô là một đứa trẻ ngây ngô chỉ biết chúi đầu vào học... Hanna vẫn còn không biết rất nhiều về Vic. Cậu được nhận nuôi nhằm mục đích trốn tránh sự săn lùng của các tổ chức phi chính phủ ở Ukraine và Hoa Kì, bố mẹ cậu đều mất tích vì khủng bố, Vic được ba của Hanna, là bạn thân của bố mẹ cậu nhận nuôi và cứu sống cậu... khi biết sự thật, lúc ấy Vic 11 tuổi, cậu đã tỏ ra rất thông minh, tinh tường và lanh lẹ, cậu che giấu không cho Hanna biết và âm thầm chèo chống BLUE SUMMER đến tận bây giờ...
...6 tiếng đồng hồ sau, Vic lúc này đã hơi mệt bởi đống tài liệu chất như núi, cậu cất chúng đi và ngồi cắm đầu vào đống tài liệu thi cử như thường lệ để che mắt mọi người, nhất là Hanna. Cậu không muốn cho Hanna biết thân phận thực sự của mình... đôi lúc, cậu bực mình vì cứ làm đi làm lại mấy thứ bài tâp vô bổ này... cậu đã quen thuộc chúng từ hồi cậu... 9 tuổi! ( giỏi ghê nhể)
Vic ngủ thiếp đi lúc nào không hay... chợt cửa mở, Hanna nhẹ nhàng bước vào, nhìn Vic mỉm cười... thằng bé này lúc nào cũng ngủ một cách hồn nhiên như vậy... cô lấy chăn mỏng nhẹ đắp lên người Vic... rồi khẽ hôn lên trán cậu... bước ra ngoài...
Bên trong phòng, đôi mắt nhắm từ từ mở ra, nở một nụ cười ấm áp...
Sẽ Mãi Như Ngày Anh Đến Sẽ Mãi Như Ngày Anh Đến - Lyly Trương Sẽ Mãi Như Ngày Anh Đến