In reading, a lonely quiet concert is given to our minds; all our mental faculties will be present in this symphonic exaltation.

Stéphane Mallarmé

 
 
 
 
 
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 3653 - chưa đầy đủ
Phí download: 39 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1414 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:09:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7: Một Ngàn Đồng Kinh Phí.
uan Thuật
Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 7: Một ngàn đồng kinh phí.
Nhóm dịch black
Nguồn: Vipvandan.vn
Ừ. Như vậy mới đúng chứ! Cô Xuân Thủy à, cô là người ở đây, cô kể cho tôi nghe chuyện đập Thiên Thủy có được không? Đương nhiên là càng tỉ mỉ càng tốt.
Diệp Phàm trông hệt như con sói xám đang dụ dỗ cô bé khăn quàng đỏ, mắt đăm đăm nhìn Lý Xuân Thủy, ngầm đảo qua hai gò bồng đảo đến nỗi người ta cứ dần dần cúi đầu xuống.
Xuân Thủy khẽ kể hết mọi chân tơ kẽ tóc về đập Thiên Thủy
- Tổ trưởng Diệp, dân số thôn đập Thiên Thủy có hơn mười ngàn người, chia thành mười xóm gồm 3 xóm thượng, 3 xóm trung, 3 xóm hạ và một xóm chung nữa. Trong thôn có ba dòng họ Ngô, Lý, Diệp. Chủ tịch thị trấn Ngô là từ họ Ngô. Ba họ này đều có tộc trưởng và hội trưởng lão của mình. Nghe nói rằng lịch sử của các dòng họ này có thể bắt nguồn từ đời nhà Đường… Tôi biết được từ gia phả của bọn họ đấy. Chủ yếu là người của ba họ tộc này không ai phục ai, bình thường cứ có chuyện gì ảnh hưởng đến họ tộc là người mỗi tộc lại tập hợp lại thành nhóm đánh lộn, ẩu đả. Chuyện này xảy ra như cơm bữa. Tranh đất, tranh nước, tranh núi, tranh rừng… Có khi người của hai họ tộc kết hôn rồi vợ chồng đánh nhau khiến cho tộc trưởng phải gia mặt giải quyết. Ôi, khó lắm…
Ngay cả việc hôm qua chủ tịch thị trấn Ngô xảy ra chuyện không may cũng như suy đoán rằng có liên quan đến đập Thiên Thủy cũng đều nói ra hết.
- Ừ. Xem chừng tình hình của cái thôn này đúng là phức tạp thật. Chủ tịch thị trấn Ngô là người của Ngô gia đã ra mặt mà lại còn không hòa giải được thì xem ra chỉ còn cách đi một bước nhìn một bước mà thôi.
Diệp Phàm thấy lòng chợt nguội lạnh, thuận miệng tự an ủi mình. Xem giờ thì thấy là có vẻ đã đến giờ cơm trưa bèn cười nói:
- Xuân Thủy, trưa nay tôi mời cơm. Chúng ta đi đến quán ăn trong trấn ăn cơm đi. À! Cô gọi cả Lưu Trì nữa, bảo anh ta có rảnh thì cùng đi.
- Như vậy sao được. Anh là tổ trưởng còn tôi thì cũng được tính là một nửa người địa phương. Tôi mời mới đúng chứ.
Lý Xuân Thủy cười dịu dàng, thiếu chút nữa thì lấy mất nửa tâm hồn của Diệp Phàm. Diệp Phàm nghĩ thầm:
- Có cô em thuần khiết cùng làm việc cũng quá tốt.
- Như thế này đi. Nếu thị trấn đã coi trọng tổ công tác của chúng ta như vậy thì chắc phải cấp cho chúng ta ít kinh phí hoạt động chứ. Cô đi hỏi chủ nhiệm Vương xem có xin được tiền không.
Diệp Phàm cười nói
- Đã lấy lâu rồi. Sáng nay, chủ nhiệm Vương bảo tôi quản lý tổ tài vụ, nói rằng trong tổ mà có hóa đơn gì thì cứ để tổ trưởng phê duyệt trước, rồi đưa để tôi cầm thẳng lên chỗ bí thư Tần.
Lý Xuân Thủy nói.
- Ồ, đã lấy rồi cơ à. Được bao nhiêu vậy?
Diệp Phàm khá là hưng phấn. Dù sao thì mình cũng nắm quyền phê duyệt. Đó chính là điểm tốt của việc làm tổ trưởng, chỉ cần một nét bút của mình là quyết định được tiền của nhà nước.
- Một ngàn tệ
Lý Xuân Thủy cười nói.
- Mỗi… mỗi một ngàn tệ, lấy để làm gì?
Diệp Phàm suýt nữa la lên thành tiếng, mắt trợn lên như chuông đồng, thầm nghĩ một ngàn tệ thì đi ăn tiệm vài bữa là hết sạch. Thì ra một tổ trưởng cấp Trưởng ban như mình chỉ đáng giá có một nghìn tệ.
- Cũng không tệ. Phải biết rằng mấy hôm trước chủ nhiệm Ban tổng hợp Thiết Minh Hạ đến gặp chủ nhiệm Vương xin kinh phí mà chẳng xin được đồng nào.
Lý Xuân Thủy giải thích:
- Thị trấn Lâm Tuyền chúng ta là một thị trấn lớn, có dân số khoảng sáu mươi nghìn người. Nhân viên hưởng lương trong chính quyền thị trấn tổng cộng khoảng chừng một trăm năm mươi người. Chỉ riêng các phòng ban đã có hơn chục cái, nào là Ban Đại biểu nhân dân, Ban dân số và kế hoạch hóa gia đình, Ban Hành chính nhân dân, Ban tổng hợp, trạm Cơ khí nông nghiệp, Cụm Công nghiệp...v.v… Nhà càng lớn thì đương nhiên kinh phí càng căng thẳng, Thị trấn lại chỉ dựa vào thu tiền thuế chè, thuế nông nghiệp và dựa vào cái cớ là thị trấn nghèo để đi xin tiền. Ngoài mấy nhà máy cũ nát làm ăn không có hiệu quả thì về cơ bản chẳng còn có xí nghiệp nào. Không có tiền, nhà này khó mà sống được! Ngay cả tiền lương giáo viên cũng phải nợ mấy tháng rồi. Hôm qua, chủ tịch thị trấn Ngô đã ra đi, tất cả những phiền phức này đổ hết lên đầu bí thư Tần.
Lý Xuân Thủy có vẻ hiểu rất rõ tình hình thị trấn, vừa nói vừa lắc đầu.
“Thật không ngờ cái huyện Ngư Dương này mà thị trấn lớn thứ hai sau huyện thành lại nghèo đến vậy.”, Diệp Phàm nghĩ thầm, thuận miệng hỏi:
- Thế các phòng ban mà không có kinh phí hoạt động thì triển khai công việc như thế nào?
- Bát Tiên quá hải, tự hiển thần thông thôi. Phải dựa vào những mối quan hệ riêng của mình mà đi xin tiền, chủ nhiệm nào xin được tiền về đều rất oai phong, cấp dưới cũng sẽ yên tâm ủng hộ. Những chủ nhiệm không có tiền thì ngay cả ăn cơm cũng phải tự bỏ tiền túi ra mà cấp dưới cũng thường gây xích mích. Đơn cử Ban Dân số và kế hoạch hóa gia đình chẳng hạn, không phải là chỉ trông chờ vào tiền phạt sao. Ôi! Tổ công tác của chúng ta hoàn toàn dựa vào tổ trưởng Diệp đó.
Lý Xuân Thủy nói xong thì liếc mắt nhìn Diệp Phàm đầy ý tứ.
- Ha ha! Tôi sẽ cố hết sức.
Diệp Phàm cười nói, nhưng trong bụng thì chửi thầm: “Xin tiền cái con rắm. Ông đây có quen biết ai ở cái huyện Ngư Dương này. Lên huyện thì chẳng vào được cả cửa nhà của Chủ tịch huyện. Có làm ăn mày cũng chẳng xin được bao nhiêu. Nếu không có tiền thì có lẽ cả cô Xuân Thủy này và Lưu Trì cũng sẽ coi thường mình. Ôi! Chức vị tổ trưởng này đúng là không phải ai cũng làm được. Nhưng vừa nghe cô ta nói là nếu có thể giải quyết được vấn đề đập Thiên Thủy khó khăn suốt bao năm qua thì huyện ủy hứa sẽ đề bạt lê Phó phòng, mà còn là Phó phòng có chức vụ thực sự như kiểu phó chủ tịch trấn nữa.”
Diệp Phàm vừa nghĩ tới chức vụ phó phòng có thực quyền thì tâm trạng lại bắt đầu dao động, không muốn làm quan chỉ là nói dối.
Hai người đến một quán ăn có tên gọi là quán cơm Xuân Hương. Cái gã Lưu Trì, gọi đến để thương lượng công việc thì chẳng thấy đâu, vừa nghe nói có cơm ăn thì nhanh hơn bất cứ ai khác. Gã đã chờ ở trước cổng quán ăn Xuân Hương từ trước, miệng đang nhai một miếng cá khô to bằng hai ngón tay.
- Xuân Thuỷ, hôm nay em lại rảnh rỗi đến cái quán nhỏ của chị à.
Một người phụ nữ mặt đẹp như hoa, ngực to đùng, lắc mông đi đến niềm nở chào hỏi. Vừa trông thấy Diệp Phàm, chị ta ngẩn người ra một lát, ánh mắt là lạ cười nói:
- Em Xuân Thuỷ có người yêu lúc nào mà chẳng nói với chị một câu nào thế. Vào đi nào…
- Chị, chị nói gì thế? Đây là tổ trưởng Diệp, là lãnh đạo của em. Anh ấy là sinh viên đại học đấy.
Lý Xuân Thủy chắc sợ chị họ mình còn nói tiếp những lời lẽ lộ liễu hơn nên lập tức cắt ngang.
- Ha hả! Lãnh đạo thành đối t
Quan Thuật Quan Thuật - Cẩu Bào Tử