Số lần đọc/download: 610 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:29:22 +0700
Chương 7: Nam Nhân, Ta Chấm Ngươi Rồi, Ngươi Trốn Không Thoát Đâu
L
ạc thành, một thành trấn sầm uất thuộc Long Tuyền quốc ( 1 trong 4 nước thuộc tứ quốc), do 3 tháng tới sẽ tổ chức hội hoa đăng 5 năm một lần, nên giờ đây càng náo nhiệt hơn, người người tấp nập, náo nức chuẩn bị cho lễ hội hoa đăng năm nay.
Trong một quán trọ.
“chỉ là một hội hoa đăng thôi, tại sao lại náo nhiệt như vậy, còn thu hút cả những người từ nơi khác tới” – tiểu nguyệt quay sang hỏi phán quan.
“ tiểu thư nói là hội hoa đăng, chi bằng gọi là hội kết lương duyên đi, vì đây là cơ hội để những người chưa thành thân tìm đối tượng ình, cho nên mới thu hút nhiều người như vậy”
“àh, … mà Dương Tử Phong, không lẽ ngươi cũng muốn tìm lương duyên nên mới tới đây, chẳng phải ngươi luôn miệng nói nữ nhân trên đời này đều không đáng để yêu sao” – tiểu nguyệt quay lại hỏi người ngồi đối diện mình.
Lúc này tiểu nguyệt, dương tử phong, và phán quan ngồi một bàn, còn thanh ngọc và xích long ( nữ tử mặc thanh y và nam tử áo xám trong chương 5) thì ngồi một bàn.
“ta làm gì không liên quan đến ngươi, mà ngươi không thấy phiền sao, ngươi theo ta đã hai tháng rồi, không chán sao”- dương tử phong vẫn như trước, vẫn giữ thái độ lạnh lùng với tiểu nguyệt.
“ta nói rồi, trước khi ta có được đáp án mà ta muốn biết, ta sẽ đeo bám ngươi không buông”- tiểu nguyệt vẫn như cũ không thèm quan tâm đến sự lạnh nhạt của hắn.
“tùy ngươi, nhưng ngươi tốt nhất không nên xen vào chuyện của ta, nếu không thì đừng trách ta không nói trước”- dương tử phong biết rõ tiểu nguyệt sẽ không chịu nghe lời của mình nên cũng không muốn nói nhiều.
Nhưng nói ra cũng lạ, Dương tử Phong hắn là một đại ma đầu, là một tên lạnh lùng vô tình, nổi tiếng khắp giang hồ, mặt nạ của hắn đại diện cho thân phận của hắn, nhưng nữ nhân trước mặt lại không hề tỏ ra sợ hãi như những người khác, lúc đầu còn tưởng cô ta vốn không sợ thật, nhưng sau đó mới phát hiện cô ta căn bản không biết hắn là ai, vậy mà vẫn đeo bám hắn không buông, dính chặt lấy hắn.
Mặc dù hai tháng nay, ngày nào nữ nhân này cũng đi theo líu ríu không ngừng bên cạnh hắn, hắn không những không giận, không nổi cáu, mà ngược lại còn có một cảm giác vui vẻ, tất nhiên điều này hắn chỉ giấu trong lòng, chứ không để lộ ra ngoài, nếu là trước đây hắn đã một chưởng đánh chết đối phương rồi, nhưng mà nữ nhân này thì khác, không hiểu sao mỗi lần ở cạnh nàng hắn đã không còn là hắn nữa, độc trên người của hắn lúc đầu hắn không đồng ý để nàng giải, nhưng nữa tháng trước độc của hắn bộc phát khiến hắn hôn mê, lúc hắn tỉnh lại thì thuộc hạ của hắn cho hắn biết, nữ nhân kia đã giúp hắn giải độc, còn giúp hắn đã thông kỳ kinh bát mạch, khiến cho công lực của hắn tăng thêm một bậc.
Lúc đầu hắn có ý định đa tạ nhưng không biết mở miệng thế nào, dường như nữ nhân này cũng nhìn rõ sự khó xử của hắn, nên chỉ lạnh lùng đáp lại hắn một câu ‘ trước khi ngươi chưa nói cho ta biết tại sao ngươi lại ghét nữ nhân đến như vậy, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi chết đâu’, hắn biết dù bề ngoài nàng tỏ vẻ như vậy, nhưng thật ra nàng làm như vậy để hắn không phải khó xử,không hiểu sao cứ nghĩ như vậy, là trong lòng hắn lại thấy ấm áp, nhưng rồi cảm giác đó lại vụt tắt khi hắn nhớ về tuổi thơ của mình, hắn lập tức trấn tỉnh lại ‘ nữ nhân trên đời này giống như người đàn bà đó hết, đều không đáng để yêu’.
Hai tháng nay hắn đi rất nhiều nơi, làm rất nhiều cách để nữ nhân này chán hắn mà rời đi, thậm chí một lần hắn biết tổ chức sát thủ thuộc thất tinh kỳ vừa nhận một vụ gần nơi hắn sắp đến, vì vậy hắn đã hạ lệnh cho bọn họ không cần ra tay, hắn sẽ đích thân làm, hắn hy vọng lúc nàng nhìn thấy hắn ra tay giết người một cách tàn bạo, lãnh khốc vô tình thì sẽ khiến cho nàng sợ mà bỏ đi, nhưng không nàng chỉ đứng đó chăm chú nhìn, sau khi xong việc, nàng lạnh lùng quẳng cho hắn một câu, ‘ đã xong chưa, xong rồi thì đi ăn, ta đợi các ngươi đói meo cả bụng rồi’, sau đó thì quay lưng bỏ đi.Hắn bây giờ thật sự không biết còn cách nào có thể khiến cho nàng rời đi hay không, đối với nữ nhân này hắn thật sự hết cách rồi, từ trước đến giờ, chuyện gì hắn cũng có thể nắm trong lòng bàn tay, hắn chưa từng cảm thấy thất bại đến như vậy, nhiều lúc hắn nghĩ, nữ nhân này liệu có phải là khắc tinh của ông trời phái xuống để kìm hãm hắn hay không nữa.
(TT: địa phù tỷ ấy còn có thể chơi, yêu ma cũng chẳng sợ, giết người cũng từng làm, chẳng lẽ sợ cảnh người ta giết người sao, ca ngốc quá)
“ngươi yên tâm đi, ta sẽ không xen vào chuyện của ngươi đâu mà ngươi lo, ngươi thích làm gì thì làm, chỉ cần không tìm cách cắt đuôi, bỏ rơi ta là được rồi”- dương tử phong đang miên man suy nghĩ thì bị giọng nói của tiểu nguyệt cắt đứt.
“vậy thì tốt”- sau khi hoàn hồn hắn vẫn như cũ là lạnh lùng.
________________________
Sau khi ăn cơm xong, cả 5 người ai về phòng nấy, họ cũng đã đi suốt một ngày nên cần nghĩ ngơi.
Giờ tý, đường phố vắng tanh, một bóng đen từ nhà trọ bay ra, lao ra ngòai thành, phi thân về phía rừng, tốc độ như điên.
Giờ phút này đầu của Dương tử Phong đau như búa bổ, hằng năm cứ đến ngày này, là bệnh của hắn lại tái phát, ngày này của 20 năm trước hắn chứng kiến phụ thân bị tình nhân của mẹ giết chết, mẹ của hắn còn bỏ trốn theo người tình, bỏ rơi hắn, nếu không phải sư phụ và Mạc tiên sinh, hai người bằng hữu tốt của phụ thân thu nhận hắn, thì có lẽ hắn đã không có được ngày hôm nay, từ giây phút đó hắn đã thề, cả đời này hắn sẽ không yêu bất kỳ nữ nhân nào, vì hắn cho rằng nữ nhân trên đời này đều giống như mẹ của hắn vậy,
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAA” – dương tử phong điên cuồng ngửa mặt lên trời la to, nhưng bây giờ hắn đang ờ trong rừng nên thay vì đánh thức người khác, hắn lại làm động đến muôn thú trong rừng.
“uy, chủ nhân nhà ngươi bị điên hay sao vậy” – phán quan tò mò quay sang hỏi thanh ngọc.
Do lúc đương tử phong rời phòng 4 người còn lại đều phát hiện, nên phi thân đuổi theo, dương tử phong lúc này lại không bình tĩnh nên không phát hiện ra họ.
“bệnh của chủ nhân tái phát thôi”- xích long đáp lại.
“bệnh, hắn có bệnh gì nữa, lúc ta giải độc cho hắn, đâu có phát hiện ra đâu”- tiểu nguyệt tò mò hỏi, nếu hắn có bệnh thì lúc đó mình đã phát hiện ra rồi, không lẽ y thuật của mình tệ như vậy sao, không thể nào nha.
“phiên phiên cô nương, đây là tâm bệnh lâu năm của chủ nhân, không thể nào thông qua bắt mạch mà biết được đâu”- thanh ngọc đứng bên cạnh giải thích
( TT: lúc này nguyệt tỷ chưa có cho họ biết tên, nên họ mới xưng hô như vậy đó.)
“àh thì ra như vậy” – tiểu nguyệt gật đầu hiểu ý.
“nè không có cách nào ngăn cản hắn sao, cứ để hắn như vậy không la rách cổ họng, không chừng hắn nổi điên lên làm tổn hại người khác, hoặc làm hại chính mình thì sao”.- phán quan bên cạnh chen vào.
“có chứ, đây là thuốc của chủ nhân, do mạc tiên sinh chế ra, lúc còn ở nhà, mỗi lần bệnh của người tái phát, đều do sư phụ của người giữ chặt người, mạc tiên sinh cho người dùng thuốc, nhưng mà bây giờ thì….”- thanh ngọc vừa nói vừa lôi ra một lọ thuốc ờ trong người.
“sao các người không cho hắn dùng trước khi phát bệnh”- phán quan nhà ta lại tiếp tục chủ đề.
“thuốc này phải uống lúc phát bệnh mới có hiệu nghiệm, nếu uống trước cũng như không thôi’- xích long bên cạnh giải thích.
“aaaaaa” – dương tử phong lúc này thật sự như người điên, không chỉ la hét, mà còn rút kiếm chém lung tung.
“nè mau cho hắn dùng thuốc đi, nếu không một hồi có chuyện bây giờ”- phán quan giờ phút này nhìn dương tử phong chẳng khác nào tu la địa ngục vậy, kể cả hắn từng gặp phải nhiều yêu ma, nhưng không kẻ nào dữ hơn tên này cả.
“không có cách, bọn ta thực chất không thể đến gần chủ nhân, đừng nói là cho người dùng thuốc”- thanh ngọc lắc đầu.
“chì cần cho hắn dùng thuốc, là hắn sẽ bình tĩnh lại phải không”- tiểu nguyệt lên tiếng hỏi.
“đúng vậy “ –xích long đáp.
“đưa thuốc cho ta “- tiểu nguyệt đưa tay về phía thanh ngọc.
“tiểu thư người định làm gì”- phán quan ngạc nhiên hỏi tiểu nguyệt.
“ta có cách cho hắn dùng thuốc.” –tiểu nguyệt lạnh giọng trả lời.
“cô nương thật sự có cách sao”- xích long ngạc nhiên hỏi.
“rốt cuộc các người có đưa hay không, hay là muốn hắn cứ như vậy”- tiểu nguyệt bắt đầu ngắt giọng.
Thanh ngọc thấy tiểu nguyệt kiên quyết, nghĩ là chắc cô ấy có cách nên đưa lọ thuốc cho tiểu nguyệt, tiểu nguyệt cầm lấy lọ thuốc, đổ ra hai viên thuốc, sau đó đem bình trả lại cho thanh ngọc, còn mình thì cầm lấy hai viên thuốc, tiến lại gần dương tử phong hô lớn tên của hắn.
“ Dương Tử Phong, ngươi quay lại đây cho ta”
Dương tử phong giờ phút này đang điên cuồng, nghe được giọng nói, theo phản xạ quay đầu lại,tiểu nguyệt thừa cơ hội đem hai viên thuốc nhét vào miệng mình, sau đó tiến lại gần dùng hai tay giữ khuôn mặt của dương tử phong, nghiêng đầu dùng miệng mớm hai viên thuốc vào miệng hắn, sử dụng lưỡi của mình đùa hai viên thuốc vào thật sâu trong miệng hắn, đợi khi hắn thật sự đã nuốt thuốc xuống, mới rời khỏi môi của hắn. Mọi người ở đây đều sững sờ trước hành động này của nàng, tất cả thật sự không biết nên nói như thế nào nữa.
(Bo: hahaha, kiss rồi, nhưng mà nguyệt tỷ cũng khôn thừa cơ ăn đậu phủ của phong ca; TT: kiss đâu, chẳng qua là mớm thuốc thôi mà; Bo: ta mặc kệ, môi chạm môi thì tính là kiss rồi;TT: mệt quá tính sao thì tính đi, ta đi nghĩ đây; Bo: post tiếp chứ, nghĩ cái gì;TT: ta mệt rồi, mai post tiếp, hôm nay tạm dừng )
Sau khi hồi phục thần trí, Dương tử phong vô cùng ngơ ngác trước hành động lúc nãy của tiểu nguyệt, đây là lần đầu tiên trong đời y tiếp xúc thân mật như vậy với một nữ nhân, hơn nữa cư nhiên nàng ta lại còn …
(TT:người ta cho huynh ăn đậu phủ huynh còn có ý kiến gì nữa, hay là muốn hơn nữa đây…; Phong: đâu có, cái này là cưỡng hôn; TT: nhưng vẫn là con gái nhà người ta lỗ chứ bộ; Phong: ta cũng lỗ; TT: bó tay, vậy mà cũng nói được )
“ngươi, ngươi vừa làm gì”- dương tử phong trơ trơ nhìn vào tiểu nguyệt, khuôn mặt của y giờ đây đỏ ửng, đỏ tới tận mang tai,dù có mặt nạ che đi một nửa khuôn mặt, nhưng vẫn thấy rõ ràng, có thể y xui cho nên tối nay có trăng, ánh trăng rất sáng, cho nên mọi người đều nhìn thấy biểu hiện của y.
“cho ngươi uống thuốc, giúp ngươi bình tĩnh lại, chứ làm gì “- tiểu nguyệt vẫn giữ vẻ mặt như cũ, làm như không có chuyện gì xảy ra.
“nhưng ngươi….”
“ngươi cái gì mà ngươi, ta nói lại lần nữa, vừa rồi chỉ đơn thuần giúp ngươi uống thuốc mà thôi, không có cái gì nữa hết” nói xong tiểu nguyệt quay đầu bỏ đi không thèm đếm xỉa đến chuyện khác.
Phán quan cũng đuổi theo sau tiểu nguyệt, trong rừng chỉ còn lại thanh ngọc, dương tử phong và xích long.
“chủ nhân, người không sao chứ “- thanh ngọc hướng dương tử phong hỏi thăm.
“ta không sao”
“nhưng mặt người đang đỏ lên kìa”- thanh ngọc khó hiểu, chủ nhân nói không sao tại sao mặt lại đỏ như vậy.
( TT: tỷ này ngây thơ thấy sợ luôn )
“ta đã nói không sao, chúng ta quay về quán trọ thôi”- nói xong không để hai người kia phản ứng, phi thân ra khỏi rừng, thanh ngọc lắc đầu theo sau, quả thật mình không hiểu mà, còn xích long thì mỉm cười, một nụ cười đầy thâm ý.
‘ chủ nhân lần này người gặp phiền phức rồi ’.
Sau khi quay về quán trọ, phán quan, thanh ngọc và xích long ai về phòng nấy, tối nay họ đều mệt rồi, nên vừa đặt lưng xuống là ngủ ngay.
Còn hai nhân vật chính của sự kiện vừa rồi thì mỗi người một tâm trạng. Sau khi trở về phòng, tiểu nguyệt khuôn mặt đỏ bừng, không biết làm cách nào cho tốt, bèn lấy nước lạnh rửa mặt hy vọng có thể làm dịu bớt phần nào.
Dương Tử Phong sau khi về phòng thì không tài nào ngủ được, y tiến đến bên cửa sổ, mở tung cánh cửa, ngắm nhìn ánh trăng bên ngoài, đột nhiên nhớ đến cảnh tượng ở trong rừng, lúc tiểu nguyệt và y … thì khóe miệng y cong lên lộ ra một nụ cười dịu dàng, sau đó thì lầm bầm một câu mà có lẽ, cả chính y cũng không tin đời này mình sẽ nói một câu như thế: “ môi của nàng ấy thật sự rất ngọt, rất ấm áp”.
_________________________
Sáng hôm sau, cả năm người cùng tập trung ăn sáng tại đại sảnh của quán trọ, không ai nói bất cứ lời nào. Không khí có chút quỷ dị, đến khi có kẻ nhịn không được lên tiếng đánh vỡ sự yên lặng.
“tiểu thư, vừa nhận được tin của lão bạch, hắn nói người đó hiện giờ đang ở Tử La quốc, người đó còn nhờ lão bạch nhắn lại với người là người đó rất nhớ người, bảo người nhanh chóng đến đó để trùng phùng” –phán quan buông đũa quay sang nói chuyện với tiểu nguyệt.
“tử la quốc, người đó đến đó để làm gì” – tiểu nguyệt ngạc nhiên hỏi.
“nghe nói tử la quốc và dạ vân đang có chiến tranh, người đó bảo muốn học hỏi gia cát lượng đi làm quân sư”
“quân sư…gia cát lượng …đùa chắc, không lẽ hết chỗ chơi rồi sao, mà lại chạy ra chiến trường chơi vậy”
“ta không biết, thế tiểu thư chúng ta có đến đó không”
“ngươi nhắn với lão bạch, nói hắn chuyển lời với người đó, nếu như đã chơi thì phải thắng, không thành tứ quốc đệ nhất quân sư thì không được dừng”
“tứ quốc đệ nhất quân sư, tiểu thư người đang đùa hả, không lẽ người định cho người đó ra chiến trường thật hả,không phải người đó rất quan trọng với người sao”.
“ta cũng từng nói, người có thể lấy mạng của người đó vẫn chưa ra đời đâu, ngươi đừng có lo”.
“nhưng mà…”
“yên tâm, không có chuyện gì đâu, ăn tiếp đi” – phán quan còn chưa nói hết câu đã bị tiểu nguyêt cắt ngang rồi.
“nếu như ngươi có chuyện thì cứ việc đi” – dương tử phong không hề ngẩng đầu lên, vẫn lạnh lùng lên tiếng.
Không hiểu sao khi nghe phán quan và tiểu nguyệt nói chuyện, nhắc đến một người, mà người này lại rất quan trọng với tiểu nguyệt, trong lòng của y lại bất giác cảm thấy khó chịu.
(TT: phong ca nhà ta bắt đầu ăn dấm chua rồi, hahaha ca lần này không thoát khỏi tay của nguyệt tỷ đâu; Nguyệt: đúng đúng; TT, Nguyệt: cùng cười gian )
“ta nói rồi, trước khi ta có được đáp án mình cần ta sẽ không đi đâu hết” – tiểu nguyệt nhàn nhả trả lời.
“tùy ngươi”
Ăn xong nhóm người Dương Tử Phong ra khỏi quán trọ, đến tổng đàn của thất tinh kỳ tại Lạc thành, do không có chuyện để làm, cũng không còn hứng thú dạo phố như những lần trước, nên tiểu nguyệt và phán quan cũng đi theo sau.
Năm người dọc theo con phố, đi đến một trang viên, đến cửa xích long lẩm bẩm với tên canh cổng vài câu, hắn lập tức chạy vào trong, một lát sau, một lão nhân ngoài 40 từ trong nhà chạy ra tỏ thái độ vô cùng cung kính với Dương Tử Phong
“chủ tử, người đã đến, thuộc hạ đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa cả rồi”
Dương tử Phong không nói, chỉ gật đầu, sau đó dẫn đầu đi vào bên trong. Khi vào bên trong lại xuất hiện thêm hai nhân vật nữa, một thiếu phụ chừng bốn mươi tuổi, ăn mặc sang trọng, có lẽ là phu nhân của người lúc nãy, một cô gái tuổi chừng 18-19, ăn mặc cũng sang trọng không kém, xinh đẹp, nhưng lại dịu dàng, không lãnh giống như thanh ngọc.
(TT: tình địch đầu tiên của nguyệt tỷ nhà ta lên sàng rồi đó nhưng mà không biết sau này sẽ ra sao đây)
“chủ tử” – cả hai cùng hướng Dương tử Phong thi lễ.
Nhìn thấy Dương tử Phong trừ thanh ngọc còn dẫn theo một nữ nhân khác, nữ tử thoáng giật mình hô lên
“nàng ta là ai”
“Ngọc Phụng” – phu nhân bên cạnh quay sang nữ tữ gắt giọng hô, làm sao có thể trước mặt chủ tử vô lễ như vậy, chỉ hy vọng chủ tử không tức giận.
“không liên quan đến ngươi”- không đợi tiểu nguyệt trả lời, dương tử phong đã lên tiếng trước.
“vâng chủ tử” – nữ tử ủy khuất cúi đầu.
“ngươi sai người dẫn bọ họ vào trong đi”- Dương tử Phong hướng lão nhân phân phó, vừa nói vừa chỉ tay về phía tiểu nguyệt và phán quan.
“vào trong làm gì”- tiểu nguyệt lên tiếng hỏi.
“nghĩ ngơi “- dương tử phọng đáp lại.
“ta mới vừa ngủ thức dậy, lại vừa mới ăn xong, ngươi lại bảo ta đi nghĩ ngơi, ngươi tưởng ta là trư sao” – tiểu nguyệt cao giọng quát lại.
Thái độ này ngoại trừ phán quan, thanh ngọc và xích long đã nhìn quen, thì khiến ọi người ở đây trố mắt khiếp sợ, từ trước tới giờ chưa từng có ai dám trước mặt chủ tử nói giọng điệu như vậy, huống hồ còn là một nữ nhân, chủ tử từ trước giờ không thích nữ nhân, xem ra cô nương này gặp phiền phức rồi, mọi người trong lòng đều thầm nghĩ như vậy.
(TT: hắc hắc lầm to rồi mấy cưng ơi)
“thế ngươi muốn làm gì”- trước sự ngạc nhiên của mọi người, dương tử phong không thèm để tâm, mà dửng dưng quay sang hỏi tiểu nguyệt.
“ta thấy kiến trúc nơi này không tệ, nên muốn đi dạo xung quanh, ngươi không có ý kiến chứ” – tiểu nguyệt cũng chẳng thèm để tâm đến sắc mặt biến hóa của những người trong nhà này, quay sang mỉm cười nói với dương tử phong.
Gần đây tiểu nguyệt phát hiện mỗi lần mình cười với hắn, mình đòi gì hắn cũng cho. Còn Dương Tử Phong thì gần đây không hiểu vì nguyên nhân gì, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của tiểu nguyệt thì bất luận là nàng muốn cái gì hắn cũng đều đáp ứng.
(TT: cái này gọi là “ vì một nụ cười của giai nhân, mà đốt lửa phong hỏa đài, trêu ghẹo chư hầu đó”; chỉ có điều ở đây phong ca không phải hoàng đế mà thôi )
“các người dẫn hai người bọn họ đi tham quan đi “- dương tử phong chỉ tay về phía vị phu nhân và nữ tử, ý bảo họ dẫn tiểu nguyệt và phán quan đi.
“vâng chủ tử”- phu nhân cung kính lễ đáp lại, nữ tử dù không cam lòng cũng phải đi theo.
“chủ tử hai người bọn họ là” – vừa rồi có hai người họ ở đây lão gia kia không tiện hỏi, đợi khi hai người họ rời khỏi lập tức quay sang hỏi dương tử phong.
“chuyện này ngươi không cần bận tâm, chuyện kia điều tra như thế nào rồi”-dương tử phong lạnh lùng lên tiếng.
“dạ chủ tử …. Chuyện kia theo kết quả điều tra thì …..” – lão nhân biết mình không nên hỏi tiếp, nên cũng dừng, sau đó đem chuyện chính bẩm báo lại cho Dương Tử Phong.
_________________________________
“kiến trúc nơi này thật sự rất tuyệt” –tiểu nguyệt đi theo chỉ hướng dẫn của phu nhân và nữ tử, đã tham quan hầu như tất cả nơi này.
“cô nương, người quá lời rồi, hàn xá chẳng qua chỉ là một nơi đơn sơ, khiến cô nương chê cười” – phu nhân lễ phép trả lời.
Vừa rồi nhìn thấy thái độ của cô nương này đối với chủ tử, nếu là trước kia chủ tử đã nổi giận rồi, nhưng mà chủ tử không những không tức giận mà còn thuận theo cô nương ấy, xem ra cô nương này không đơn giản, vẫn là tỏ thái độ đúng mực trước đã.
“phu nhân quá lời, đơn sơ mới là gốc của cái đẹp “- tiểu nguyệt biết tại sao phu nhân này lại có thái độ như vậy đối với mình, nên dù không thích vẻ mặt giả tạo của bà ta, nhưng người ta đã khách sáo với mình thì mình cũng nên khách sáo lại.
“cô nương quả thật là khéo ăn nói, thảo nào lại được lòng chủ tử như vậy”- nữ tử tên ngọc phụng lên tiếng, mặc dù ngoài mặt là khen, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa đầy gai nhọn.
“được lòng hắn, ta chưa từng nghĩ lấy lòng hắn”- đáng lẽ ra tiểu nguyệt định thuận theo cô ta, nhưng nhìn thấy một bóng người từ phía sau tiến lại thì lập tức thay đổi chủ ý, trên miệng còn lộ ra một nụ cười bí hiểm.
“cô nương nói như vậy, có phải hay không hơi quá đáng” – nữ tử tên ngọc phụng bất mãn lên tiếng.
“quá đáng, ta cảm thấy đâu có chỗ nào quá đáng” – tiểu nguyệt vẫn như trước tỏ vẻ ung dung, như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng có trời mới biết, mỗi câu của tiểu nguyệt là cố tình nói cho người đang đến gần chỗ bọn họ nghe được.
“chủ tử mặc dù đeo mặt nạ che đi một nửa khuôn mặt, nhưng người thông minh nhìn vào là có thể thấy được chủ tử nhất định là một nam nhân hơn người, dung mạo tuấn tú, bất phàm, thử hỏi một nam nhân như vậy thì cho dù nữ nhân tìm cách lấy lấy lòng có gì là không được” – ngọc phụng phẫn nộ lớn tiếng quát tiểu nguyệt, không còn kiên kỵ, hoàn toàn mất đi dáng vẻ của một tiểu thư.
(TT: cô này làm mất mặt nữ nhi quá đi, tại sao lại đi hạ thấp mình lấy lòng đàn ông cơ chứ không được rồi; Nguyệt: đúng ta cũng đồng tình; TT: vậy tỷ đối phó đi, muội giao cho tỷ đó ).
“nói nãy giờ, thì ra tiểu thư đây có tình ý với Dương Tử Phong phải không” – tiểu nguyệt mặc dù nói với chuyện với ngọc phụng, nhưng ánh mắt lại liếc sang người đang đứng phía sau cô ta.
“phải thì đã sao, liên quan gì tới ngươi” – ngọc phụng nghĩ chủ tử không có ở đây, nên đem toàn bộ tâm tư cùng tình cảm đơn phương của mình với dương tử phong nói trắng ra hết.
“ồh, không sai, ngươi thích ai, quả thật không liên quan gì tới ta” –tiểu nguyệt làm bộ ngó lơ, miệng vẫn tươi cười trả lời ngọc phụng, nhưng trong lòng thì thầm mắng cô ta một câu“nữ nhân ngu ngốc”
“nhưng mà ….” – tiểu nguyệt giả bộ nói giữa chừng rồi không chịu nói tiếp, khiến cho ngọc phụng mất hết kiên nhẫn
“nhưng mà thế nào, ngươi mau nói đi chứ”
“nhưng mà không biết người phía sau cô thì có cảm tưởng như thế nào về những câu nói của cô”
Ngọc phụng cả kinh khi nghe tiểu nguyệt nói như thế, liền quay người lại thì thấy cha mình, dương tử phong và thanh ngọc, xích long đều đang đứng ở đó.
Đáng lý ra sau khi bàn xong chuyện chính, Dương tử Phong định tìm nguyệt và phán quan cùng về quán trọ, nhưng khi tới đây thì tình cờ nghe được cuộc nói chuyện này, không hiểu sao khi nghe nói rằng có nữ nhân khác bày tỏ tình cảm với hắn, thì trong lòng hắn bất chợt muốn thấy thái độ của tiểu nguyệt đối với việc này, nhưng khi nàng nói không quan tâm tới việc này, thì hắn lại thấy thất vọng vô cùng, trong lòng lại dâng lên một cỗ bi thương, mất mát khó tả.
Cho tới bây giờ, Dương tử Phong hắn chưa từng để ý suy nghĩ của người khác về mình, thậm chí cả sư phụ và mạc tiên sinh cũng vậy, chưa từng có bất kì ai khiến cho Dương tử Phong hắn phải chú ý, nhưng nàng thì khác, từ lúc nàng xuất hiện, đã thu hút hết mọi sự chú ý của hắn, bất luận nàng làm gì, hắn cũng điều để ý, mỗi cử chỉ hành động của nàng hắn đều để tâm, hôm nay có một nữ nhân bày tỏ với hắn, nếu là trước đây, hắn đã không ngần ngại một chưởng đánh chết nữ nhân đó, nhưng mà chỉ để nghe được suy nghĩ trong lòng của nàng, hắn đã cố gắng nhẫn nhịn, đổi lại chỉ là một câu không quan tâm của nàng mà thôi.
“chủ ….. chủ tử” -ngọc phụng lắp bắp không nói nên lời.
“quản lý nữ nhi của ngươi cho tốt đi” –dương tử Phong quay sang lạnh lùng nói với cha của ngọc phụng.
“ vâng chủ tử”- lão nhân biết giờ đây chủ tử đang rất tức giận, vừa rồi khi cuộc nói chuyện diễn ra, hắn đừng ngay bên cạnh y, hắn có thể cảm nhận được hàn khì và lửa giận trên người chủ tử, chủ tử không một chưởng đánh chết con gái của hắn là may lắm rồi.
“ngươi đi theo ta, chúng ta cần nói chuyện” – Dương tử Phong không thèm quan tâm đến sắc mặt của những người bên cạnh mà đi thẳng đến chỗ tiễu nguyệt.
“nói chuyện gì chứ” –tiểu nguyệt ngơ ngác hỏi
“ngươi không cần biết, cứ đi theo đi”
“ngươi không nói trước ta sẽ không đi theo ngươi”
“ngươi…..” – Dương tử Phong thời khắc này lửa giận đùng đùng, trong lòng hắn có rất nhiều chuyện muốn làm rõ, mà tất cả đáp án đều nằm trên người nữ nhân này, cho nên hắn muốn tìm một chỗ chỉ có hai người để hỏi cho rõ ràng, nhưng nữ nhân này lại ngang bướng như vậy, nhất quyết không chịu đi theo hắn.
( TT: ca không nói rõ ai mà dám đi theo ca chứ, lỡ đến chỗ vắng ca “làm thịt” người ta luôn quá; Phong:ta giống hạng người đó lắm sao; TT: ai biết được chứ Bo: ta cũng thấy vậy)
“ngươi cái gì chứ, nếu như ngươi không nói rõ thì ta……..” – còn chưa nói hết tiểu nguyệt đã bị Dương tử phong lôi đi trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
“nè, nè, ngươi lôi tiểu thư nhà ta đi đâu thế” –phán quan thấy tiểu nguyệt bị dương tử phong lôi đi thì hốt hoảng la lên, định đuổi theo nhưng đã bị xích long giữ lại
“lão phán, yên tâm đi, tiểu thư nhà ngươi không có gì đâu mà lo”
“xích long huynh có phải đã nhìn ra điều gì không” –thanh ngọc thấy xích long có biểu hiện lạ nên lên tiếng hỏi.
“đợi hai người họ trở lại thì muội sẽ biết” – xích long không nói gì thêm nữa, nhưng trên mặt thì lại lộ ra một nụ cười bí hiểm, trong lòng thầm nghĩ ‘ chủ tử chỉ sợ là đã rơi vào lưới tình rồi’.