Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Chương 6:Diễn Viên Phụ Quan Trọng Tới Cỡ Nào!
“T
ôi chỉ là diễn viên quần chúng, có một câu lời thoại đã không dễ dàng rồi”
Hàn Đông dẫn Lý Thượng đi tới nơi ở tạm của mình, hai người vừa đi vừa nói.
“Anh đã diễn qua cái gì rồi?” Lý Thượng hỏi.
Hàn Đông nói: “Tôi diễn qua gì rồi ấy hả, để coi, tân Tây Du kí, sắm vai một nhân vật rất quan trọng.”
Lý Thượng hưng trí hỏi: “Nhân vật gì mà qua trọng?”
Hai hàng lông mày Hàn Đông nhíu lại: “Cậu đoán coi.”
Lý Thượng đã xem qua bộ phim truyền hình kia, nhưng bởi vì trong phim toàn là đầu trâu mặt ngựa, không có được vài đứa mặt người, cho nên muốn đoán có hơi khó, không khỏi lầu bầu: “Nhân vật quan trọng… chắc chắn không phải Tôn Ngộ Không…”
“Tuy rằng không phải Tôn Ngộ Không, nhưng có quan hệ chặt chẽ với Tôn Ngộ Không!”
Lý Thượng cả kinh: “Chẳng lẽ là Lục Nhĩ Mỵ Hầu?”
“Ý tôi không phải nói tới quan hệ giống loài, mà là đối thủ ấy!”
“Còn có đối thủ á?” Lý Thượng tặng cho Hàn Đông một ánh mắt cực kỳ hâm mộ, “Diễn Tôn Ngộ Không là một diễn viên nổi tiếng, anh vậy mà có thể đối diễn với tai to mặt lớn? Bộ anh diễn Tam thái tử của Đông Hải Long cung hả?”
Hàn Đông lắc đầu: “Đoán tiếp đi.”
“Ngưu Ma Vương? Thái Bạch Kim Tinh? Thái Thượng Lão Quân? Thác Tháp Thiên vương? Nhị Lang Thần? Yêu quái? …” Cuối cùng ngay cả Thiết Phiến công chúa cũng xém tý nói ra, Hàn Đông vẫn lắc đầu.
“Mấy cái cậu nói toàn là nhân vật đã sớm được tuyển chọn, tôi là diễn viên quần chúng, tới lúc diễn mới được chọn, có thể diễn mấy nhân vật này sao?”
Lý Thượng ngẫm lại thấy cũng đúng: “Vậy anh diễn cái gì?”
“Tôi chính là cứu binh quan trọng chạy đi báo tin cho Mỹ Hầu Vương Hoa Quả Sơn trong lúc ổng lâm vào hiểm cảnh đó, không có tôi ổng xong đời rồi!”
“Anh… Anh diễn Kim Cô bổng hả?” Lý Thượng nghẹn họng nhìn trân trối.
Hàn Đông đấm hắn một cái: “Cậu mới diễn Kim Cô bổng ấy!”
Lý Thượng cười đến sặc sụa: “Vậy… vậy rốt cuộc diễn ai hả?”
Hàn Đông đúng mực, nói năng khí phách: “Khi Đại Thánh huýt sáo gọi thì con khỉ đầu tiên chính là tôi!”
Lý Thượng xém tý đã sặc nước miếng mà chết: “Cái này cũng có thể gọi là đối thủ?”
“Sao lại không? Tôi cũng có lời kịch mà.”
“Gì?”
Hàn Đông lập tức giả giọng khỉ: “Đại vương!”
Lý Thượng vuốt cái trán đầy mồ hôi lạnh: “Thật là nhân vật ‘quan trọng’, nhưng mà tôi cảm thấy anh diễn vai khỉ không thích hợp lắm, anh hẳn nên diễn vai Đại vương mới đúng.”
“Có ý gì?” Hàn Đông liếc xéo hắn một cái.
Lý Thượng cười xấu xa: “Xạo xạo không!”
“Ai xạo với cậu?” Hàn Đông không nhanh không chậm rít một hơi thuốc: “Cậu phải biết, tôi chỉ là diễn viên quần chúng, có một câu lời thoại đã không dễ dàng rồi, bao nhiêu người diễn hơn mười bộ ngay cả cái màn ảnh cũng không lọt vào nổi! Chờ tới chỗ tôi, cho cậu xem mấy cảnh có tôi tham gia, không phải ai cũng được xem đâu đấy!”
Lý Thượng đang định mở miệng, chợt nghe thấy Hàn Đông huýt sáo một tiếng.
“Ê, người đẹp, coi bói hông? Không lấy cưng tiền, lấy số điện thoại cưng thôi.”
Người đẹp trừng mắt liếc Hàn Đông một cái: “Biến thái.”
Hàn Đông vẫn như trước không chút ý tứ nhìn chằm chằm người ta, thẳng đến khi người đẹp bước nhanh tránh hắn mới xoay mặt về lại chỗ Lý Thượng, ngậm nửa thanh tàn thuốc nhếch mép cười, trong giọng nói lộ ra bản tính mê gái như cũ: “Thật lẳng lơ, ăn mặc như vậy…”
Lý Thượng không thể không thừa nhận, câu vừa rồi của Hàn Đông đã đâm trúng tim đen của hắn!