Good friends, good books and a sleepy conscience: this is the ideal life.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Tác giả: Kathi Appelt
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Lê Quang Toản
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 117 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1062 / 11
Cập nhật: 2017-05-20 08:59:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ẤM SÉT KHÔNG PHẢI LÀ THỨ DUY NHẤT CÓ THỂ Giáng xuống những cú đánh. Vào chính cái đêm hai mươi lăm năm trước khi tia sét đơn độc đánh trúng vào thân cây thông già cỗi mọc bên bờ con sông nhánh, thì có một thằng nhóc đi vật vờ trên những con phố nghèo nàn vùng nam Houston trong khu vực đổ nát gần luồng dẫn tàu.
Thằng nhóc hòa vào bóng tối nơi chứa đầy những con chuột màu xám to đùng ở bến cảng đang hối hả chạy dọc theo những thanh rui bên dưới những cột trụ phủ đầy hắc ín của bến tàu - những con vật kiếm mồi trong bãi rác thối; đã có lần nó bắt một con trong một cái bẫy cua và nhốt nó luôn trong đó, giấu kín, quan sát con chuột chết từ từ vì đói và khát. Nhìn nó quằn quại xoắn quanh những thanh nan gỗ của cái bẫy, tuyệt vọng trong cơn đói, dữ dội trong tuyệt vọng.
Cha nó là một công nhân cầu tàu, đôi vai của ông trở nên dày và rộng do cứ phải chất và dỡ hàng mỗi ngày cho các con tàu, ông trải qua những buổi tối rảnh rỗi ở quán rượu Kênh dẫn sâu, quán này chỉ phục vụ cho công nhân bốc vác và những người đàn bà giúp vui cho họ, ông ta uống rượu vodka nguyên chất nhập khẩu từ Liên Xo và rượu gin đắng của Anh, rồi loạng choạng trở về nhà, thô lỗ và cay đắng như thứ rượu vodka và rượu gin rẻ tiền.
Thằng nhóc, là một đứa con trai hay cười nhạo vào sự tử tế ngay cả chính sự tử tế của mẹ nó, một bà mẹ luôn yêu thích hoa và chim chóc.
Khi bà ta cuối cùng cũng rời bỏ nó và ông bố cộc cằn, thằng bé thậm chí chẳng bao giờ buồn nhớ đến bà, một người mẹ rụt rè bẽn lẽn với khu vườn nhỏ bé đằng sau ngôi nhà, với cái chậu tồi tàn đựng nước cho chim tắm mà một đêm nọ nó đã đổ bả chuột vào khi bà đang ngủ. Lần cuối cùng nó nhìn thấy người mẹ tội nghiệp là khi bà đang nâng trong tay cái xác con chim toàn thân đỏ thắm, đỏ hơn cả màu máu. Nó phá lên cười. Cười chế giễu vào những chiếc lông thấm đầy máu đang chảy thành giọt qua những ngón tay bà, cười nhạo mẹ nó, người mẹ đang cầm trong tay con chim đẫm máu.
Hãy coi chừng thằng nhóc tàn ác này, đứa con trai của bóng tối.
Thằng bé từng có một cái tên này bị cha nó, trong một cơn thịnh nộ khi đang say rượu, giáng vào mặt một nắm đấm làm gẫy mấy cái xương bên má trái, làm rách toạc lớp da ở má, để lại một vết cắt dài sâu hoắm và xấu xí. Thằng nhóc thở hổn hển trong cơn đau dữ dội. Rồi cha nó lại đấm nó thêm một cú nữa trước khi ngã gục xuống sàn nhà, bất tỉnh.
Bất cứ thằng bé nào khác cũng sẽ cảm thấy hối lỗi; sẽ đứng bên cạnh người cha xấu xí rồi khóc. Nhưng thằng nhóc này thì không. Nó đứng trong căn nhà tồi tàn nơi nó đã lớn lên, quắc mắt nhìn trừng trừng quanh nhà. Nỗi căm giận giống như mồ hôi túa lên khắp da thịt nó. Máu rỉ ra từ một bên khóe miệng nó.
Nó vớ được khẩu súng còn mới toanh của cha nó và bước vào những con đường ẩm thấp và tăm tối của vùng nam Houston, máu hãy còn chảy ra từng giọt từ mũi nó, mắt bên phải thì sưng vù lên bít kín lại, hàm của nó không còn khép lại được như trước. Nó bước đi. Qua khỏi xưởng đóng tàu, những con tàu với những lá cờ từ Ấn Độ, Liberia và Úc, những khoang tàu chứa đầy gia vị, những con khỉ con săn trộm được từ những cánh rừng, rượu vang đỏ lâu năm chứa trong những thùng làm bằng gỗ sồi cổ thụ. Qua khỏi những nhà kho bằng bê tông và những ngôi nhà xộc xệch nằm ở cuối vùng đông nam Houston. Khuôn mặt nó đau rát. Nó cứ bước đi. Bước qua tất cả, qua những con tàu, những nhà máy tinh chế, những nhánh sông đầm lầy của thành phố ngập trong hơi nước. Nó đi vào khu rừng sâu tăm tối, cây cối mọc dày đặc đến nỗi che kín cả bầu trời bên trên, che cho khuôn mặt vỡ toang của nó khỏi ánh mặt trời đáng ghét. Một thằng nhóc. Đi bộ trên ba trăm dặm về phía bắc Houston. Nó biến mất vào trong rừng cây, móc cái tên thật của nó, bất kể đó là tên gì, lên một thân cây sồi, khắc vào đó để rồi chẳng bao giờ nhìn lại, không bao giờ dùng đến cái tên đó nữa.
Sấm sét giáng vào một thân cây. Một người cha đánh đập chính đứa con trai ruột của mình. Một đứa trẻ tự xóa bỏ cái tên của mình.
Thằng nhóc, với khuôn mặt vỡ nát trông giống như một con cá từ thời tiền sử mà nay vẫn còn bơi lội trong những dòng nước đục ngầu của nhánh sông, một loài nửa cá, nửa cá sấu. Một con cá nhái (Gar-fish: cá nhái, một loại cá ăn thịt cổ xưa sống ở Bắc Mỹ, mình được bao bọc bởi nhiều vảy cứng, có hai hàm dài với nhiều răng nhọn như kim). Con vật nguy hiểm nhất của nhóm có vây và vảy. Hãy cẩn thận với hàm răng sắc như dao, đôi hàm như bẫy thép và cặp mắt sáng rực của nó trong dòng nước âm u.
Và sau đó thằng nhóc cay đắng và cộc cằn đã trở thành gã đàn ông được gọi bằng cái tên Gar Face (Gar Face: Mặt cá nhái)..
Đã hai mươi lăm năm, khi cây thông già cỗi để cho những cành nhánh và vỏ cây của nó rụng vào con sông nhánh Nỗi u sầu nhỏ bé và nhìn chúng trôi ra biển, Gar Face dật dờ trong khu rừng xa khuất này. Ở đây, bên dưới những vòm lá đang quan sát của đám liễu, những cây bu lô và cây tần bì. Đã một phần tư thế kỉ trôi qua, năm tháng đã làm mềm mục gỗ cây thông già. Nhưng với Gar Face thì không. Chớ có chắn ngang con đường giận dữ của hắn.
Nơi Trú Ẩn Nơi Trú Ẩn - Kathi Appelt Nơi Trú Ẩn