Nguyên tác: “The Money Changers”
Số lần đọc/download: 266 / 9
Cập nhật: 2020-06-28 13:34:23 +0700
Chương 7
T
ôi đã liên hệ với Cục an ninh liên bang F.B.I. - Nolan Wainwright nói với Edwina. - Mai sẽ có hai thanh tra cảnh sát của họ đến đây.
- Tại sao không phải hôm nay?
- Chúng ta đâu có cái xác chết nào để thúc họ phải đến gấp. Nếu như có chuyện đổ máu, hoặc ít ra cũng là một phát súng nổ. Chị nên biết rằng bên họ cũng đang rất thiếu nhân lực.
- Giống như chúng ta! Đâu đâu cũng thiếu người.
- Có thể cho mọi người về được không? - Miles Eastin hỏi.
- Được. Chỉ cần giữ cô giao dịch viên kia ở lại. Tôi muốn hỏi thêm cô ấy một số điều.
Bây giờ là đầu buổi chiều. Nolan Wainwright đã ở đây được hai tiếng, trực tiếp hỏi. Để mọi người khỏi chú ý, ông ngồi trong phòng khách nhỏ, lặp lại toàn bộ những gì Edwina đã làm, tức là thẩm vấn Juanita Numez, Tottenhoe và anh chàng Miles Eastin. Ngoài ra, ông còn hỏi cả mấy nhân viên giao dịch làm ở các cửa bên cạnh Juanita.
Cuộc thẩm vấn thứ hai này không đem lại thêm điều gì mới, so với cuộc thẩm vấn lúc trước của Edwina d’Orsey. Vụ mất cắp là rõ ràng. Luật pháp đòi hỏi phải báo cho Cục an ninh Liên bang F.B.I. Nhưng điều quy định này không phải bao giờ cũng được mọi người tôn trọng và Nolan biết như thế.
Ngân hàng Thương mại số Một Hoa Kỳ cũng như các ngân hàng khác, có thói quen coi những vụ mất cắp như thế này là những sự biến mất “bí ẩn", và thường chỉ giải quyết riêng với nhau trong nội bộ nhà băng. Cách đơn giản nhất là sa thải nhân viên có nghi vấn bằng một cái cớ nào đó. Và rất nhiều vụ mất cắp đã bị giấu đi như vậy. Nhưng lần này số tiền mất tương đối lớn và sự việc đã lọt ra ngoài thành dư luận nên người ta buộc phải báo cơ quan an ninh.
Tuy nhiên Nolan Wainwright vẫn muốn đạt mức tối đa trong việc điều tra trước khi người của F.B.I. đến. Lúc Edwina và Eastin đi ra, anh chàng này nói với Nolan Wainwright:
- Tôi sẽ bảo cô Juanita Numez vào gặp ông.
Lát sau, vóc người nhỏ bé của cô gái da nâu Juanita hiện ra giữa khung cửa phòng khách nhỏ.
- Mời cô vào và khép cửa lại. Nolan lạnh lùng nói. Ông biết rằng, có giả vờ thân tình cũng chẳng lay chuyển được cô gái này.
- Tôi muốn cô thuật lại cho tôi nghe từ đầu đến cuối, cố gắng đừng bỏ sót một chi tiết nào.
Juanita có vẻ rất mệt mỏi, nhưng cô vẫn khẽ khàng đáp:
- Tôi đã kể cặn kẽ, chi tiết với bà giám đốc chi nhánh ba lần rồi.
- Rất có thể cô còn bỏ sót một chi tiết nào đó.
- Không. Tôi không bỏ sót một chi tiết nào.
- Nếu vậy thì đây là lần thứ tư. Lúc nào nhân viên Cục an ninh Liên bang đến đây, cô sẽ còn phải kể lại lần thứ năm, thậm chí lần thứ sáu nữa.
Nolan Wainwright nhìn thẳng vào mặt Juanita. Ông biết, ông có lợi thế so với thanh tra cảnh sát nhà nước, ở chỗ ông là người phụ trách bảo vệ của một doanh nghiệp tư nhân, ông có thể hỏi những câu mà nhân viên chính quyền nhà nước không thể hỏi. Họ phải tôn trọng các nguyên tắc về thẩm vấn, về điều tra, về tố tụng.
Juanita nói:
- Tôi biết ông hy vọng trong lời khai lần này của tôi có chi tiết nào mâu thuẫn với lời khai ba lần trước, để ông có cớ nghi tôi là nói dối.
- Vậy là cô có nói dối?
- Không.
- Vậy tại sao cô phải lo lắng?
Juanita đáp giọng cả quyết:
- Bởi tôi rất mệt và tôi cần phải về nhà bây giờ.
- Tôi cũng mệt và cũng muốn về nhà. Nếu như không mất sáu ngàn đô la kia thì lúc này tôi đã đang ở nhà tôi. Thôi được, cô cho tôi biết cô có nghi cho ai không?
- Tôi không biết nghi ngờ cho ai được. Sự việc xảy ra sau lúc tôi đi ăn hai mươi phút...
Ngay từ đầu Nolan Wainwright đã thấy vẻ khinh miệt hiện lên trong cặp mắt cô gái này, và ông bỗng nhận thấy không đến nỗi ác cảm với cô như với một số người khác. Nolan là người da đen, còn cô gái Juanita này là người Porto- Rico, cũng mang một phần dòng máu đen trong huyết quản. Chắc hẳn cô hy vọng phần nào ở sự đồng cảm của ông. Tuy nhiên trong công việc, bao giờ Nolan cũng quên đi chuyện màu da. Đồng thời ông cũng không cho phép mình quan tâm đến đời tư của cô gái. Edwina đã kể cho ông biết hoàn cảnh kinh tế khó khăn của Juanita, nhưng ông không nhìn thấy trong cặp mắt của cô gái có nét biểu hiện gì của sự gian dối.
Mặt khác, Juanita cũng không lầm khi nghĩ người phụ trách bảo vệ của nhà băng hy vọng phát hiện thấy ở cô một chứng cớ của sự dối trá. Bởi là người giầu kinh nghiệm điều tra tội phạm, Nolan Wainwright rất biết khi con người ta cảm thấy mệt mỏi là họ thường hay phạm hớ hênh, và lần khai sau đó không hoàn toàn ăn khớp với lời khai trước.
Do vậy ông kiên quyết đòi cô gái khai lại từ đầu.
Cuộc thẩm vấn kéo dài bốn mươi phút. Juanita khai đúng như lời khai trước. Thất vọng thấy không tìm ra được kẽ hở nào của cô gái nhưng Wamwnght không hề bực tức. Ông biết có thể có hai trường hợp: một là Juanita hoàn toàn thành thật, hai là cô đã chuẩn bị lời khai chu đáo đến mức có hỏi bao nhiêu lần, cô ta vẫn khai y hệt như vậy. Nolan Wainwright thiên về khả năng thứ hai, bởi những người vô tội thường khai có đôi chút khác nhau giữa lần thứ nhất và lần thứ hai. Đằng này ở Juanita, các lần khai đều giống hệt nhau đến mức khó mà tin được.
Ông nói:
- Hôm nay hãy tạm thế. Mai cô sẽ phải khai trước máy dò sự dối trá.
Juanita đỏ bừng mặt, đứng phắt dậy:
- Không, tôi không khai trước máy đâu.
- Tại sao?
- Bởi đó là một điều sỉ nhục.
- Cô lầm rồi. Mọi người đều phải làm như thế. Vả lại nếu cô vô tội thì máy càng khẳng định chứ sao?
- Tôi không tin vào máy. Và tôi nghĩ ông cũng không tin. Còn sự thật ư? Tôi đã nói rồi nhưng ông không tin. Ông giống như mọi người khác, đều tin là tôi ăn cắp! Tôi nhắc lại một lần nữa:Tôi không ăn cắp!
Wainwright lẳng lặng đứng dậy ra mở cửa, nói:
- Bây giờ cô về. Tôi muốn cô suy nghĩ thêm. Và tôi thành thật khuyên cô đừng từ chối không khai trước máy. Làm như thế, người ta càng nghi ngờ cô hơn.
- Vậy khai trước máy là điều bắt buộc hay sao?
- Không hoàn toàn bắt buộc.
- Nếu vậy thì tôi từ chối!
Nói xong, Juanita quay ngoắt, bước nhanh ra ngoài. Một số nhân viên vẫn chưa về. Ánh sáng trong cơ quan cũng thu hẹp lại. Bên ngoài, trời đã xẩm tối, một buổi tối mùa thu u ám. Juanita vào chỗ gởi áo lấy áo choàng rồi quay ra phòng. Cô đi ngang bên cạnh Nolan Wanwright nhưng cố không nhìn ông. Miles Eastin đứng chờ ở cửa tay cầm chìa khoá. Anh ta lấy chìa khoá tra vào ổ, mở cho Juanita ra, miệng hỏi khẽ:
- Tôi có thể làm gì giúp cô được không, Juanita?
Cô lắc đầu đi nhanh ra hè phố.
Nolan Wainwright nhìn qua cửa kính, thấy cô gái đi vội vã sang bên kia đường, đến chỗ ga xe buýt. Giá như có nhân lực, ông đã bố trí người bám theo cô gái, nhưng ông chợt nghĩ, cũng chẳng để làm gì. Nếu Juanita ăn cắp, chắc chắn cô ta không dại gì mang tiền trong người hoặc để trong xắc. Chắc chắn cô ta phải sử dụng một đồng loã nữa.
Thái độ phản ứng mạnh mẽ lúc nãy có vẻ đóng kịch: cô ta làm như phẩm giá của cô ta bị xúc phạm. Nolan Wainwright nhớ lại cái nhìn khinh bỉ của Juanita và bỗng thấy tự ái. Ông muốn ngày mai hai thanh tra của Cục an ninh Liên bang sẽ làm găng và moi ra bằng được sự thật. Càng nghĩ Nolan càng thấy cô gái lai đen kia chẳng có gì đáng để ông phải thương cảm.
Khoá cửa xong, Miles Eastin bước vào. Anh chàng nói giọng vui vẻ:
- Tôi phải tắm một cái mới được, cho nước xối từ đầu xuống chân.
- Sau một ngày nhơ bẩn. - Nolan nói lửng lơ.
Miles Eastin định nói gì nhưng lại thôi.
Nolan hỏi:
- Cậu định nói gì với tôi, phải không?
Eastin ngập ngừng rồi thú thật:
- Vâng, đúng thế. Tôi do dự vì tôi chưa dám tin là tôi đoán đúng.
- Về chuyện mất tiền vừa rồi?
- Vâng.
- Cậu có bổn phận phải nói ra suy nghĩ của cậu, Nolan nghiêm khắc nói, như ra lệnh.
- Vâng. Bà giám đốc Edwina hình như có nói cho ông biết là Juanita đã có chồng, nhưng anh ta bỏ vợ và cô ta phải nuôi con lấy một mình?
- Chuyện ấy tôi đã biết.
- Hồi hai người chưa chia tay, chồng cô ta thường đến đây đón vợ vào cuối giờ và tôi có vài lần trò chuyện với anh ta. Tên anh ta là Carlos....
- Rồi sao nữa, cậu nói tiếp đi.
- Tôi cảm thấy hình như lúc nãy có nhìn thấy anh ta ở ngoài cửa cơ quan.
- Cậu có dám nói chắc không?
- Dám, nhưng nếu ông bắt tôi phải thề thì tôi không dám. Tôi nhìn thấy một người rất giống anh ta và tôi tin chính là Carlos, nhưng không dám chắc một trăm phần trăm. Hơn nữa, lúc ấy tôi đang mải nghĩ chuyện khác nên không chú ý lắm.
- Lúc mấy giờ?
- Theo tôi nhớ thì vào khoảng mười giờ, nghĩa là vào khoảng giữa buổi làm việc sáng.
- Cậu nhìn thấy anh ta, tức là chồng cũ của Juanita ấy, cậu có thấy anh ta bước đến chỗ cửa sổ thu phát tiền của cô ta không?
- Không. Miles Eastin nói, vẻ lúng túng. - Tôi đã nói rồi, tôi không chú ý. Nhưng tôi nhìn thấy anh ta có nghĩa anh ta có đến đây, và rất có thể anh ta đến gần chỗ Juanita ngồi giao dịch.
- Cậu còn muốn nói gì nữa không?
- Không. Tôi rất tiếc là lúc đó tôi không để ý kỹ.
- Cậu nói với tôi là đúng. Thậm chí, có khi chi tiết đó đóng vai trò rất quan trọng đấy.
Nolan Wainwright thầm nghĩ, nếu đúng chồng cũ của cô giao dịch viên đến đây, thì điều nghi ngờ của ông có nhiều cơ sở là đúng: Juanita không thể ăn cắp nếu không có đồng loã!
Eastin nói tiếp:
- Hôm nay, ngoài chuyện chi nhánh mất tiền còn chuyện về bệnh tình của Ngài Tổng giám đốc. Chúng tôi được tin Ngài bị bệnh hiểm nghèo và đều rất buồn. Tất cả chúng tôi đều yêu quý Ngài.
Lúc này Nolan Wainwright mới chợt nhớ, mải lo vụ mất tiền, ông quên bẵng mất Ben Rosselli, vừa là sếp vừa là bạn thân thiết. Nolan buồn rầu nghĩ: "Sao một vụ mất cắp tiền lại xảy ra đúng lúc này!”