Số lần đọc/download: 2508 / 40
Cập nhật: 2017-04-23 13:15:09 +0700
Chương 5
C
on đường men theo địa hình đồi núi.
Trong khi đi lên dốc, họ để lại sau lưng hình ảnh thành phố chìm ngập trong một lớp sương mù. Rồi khung cảnh đột ngột thay đổi. Không khí trở nên trong hơn, những cây linh sam lấy đi sức nóng còn dai dẳng sau khi mùa hè qua đi.
Ở bên ngoài cửa xe, mặt trời chơi trò ú tim giữa đám cành lá, hắt những cái bóng loang loáng xuống tập hồ sơ để mở trên đầu gối Mila. Toàn bộ câu chuyện của Roger Valin nằm ở trong đó. Mila vẫn còn cảm thấy chưa tin nổi người nhân viên sầu não trong tấm ảnh dán trên vách tường Minh Phủ ấy lại có thể gây ra một tội ác man rợ đến thế. Như thường thấy ở những kẻ giết người tập thể khác, không hề có bất cứ dấu hiệu bạo lực nào trong quá khứ của hắn ta. Sự hung hãn của hắn đã đột ngột bùng nổ mà không hề báo trước. Và vì Valin không có rắc rối nào với cảnh sát, hắn không bị đưa vào hồ sơ phạm pháp.
Vậy làm thế nào họ có thể phát hiện ra danh tính của hắn?
Khi Mila đặt câu hỏi này với Boris, anh đã yêu cầu cô kiên nhẫn và đảm bảo rằng cô sẽ sớm được biết mọi chi tiết.
Lúc này thì viên thanh tra đang lái một chiếc xe con đã gỡ toàn bộ dấu hiệu của cảnh sát. Mila tự hỏi nguyên nhân của tất cả sự thận trọng này. Việc tưởng tượng ra câu trả lời càng làm tăng thêm cảm giác lo lắng của cô.
Nếu nguyên nhân thật sự rất kinh khủng thì cô không muốn biết nó.
Cô đã phải mất bảy năm trời để học cách sống với những gì đã xảy ra trong vụ "Kẻ nhắc tuồng". Cô vẫn còn gặp ác mộng, nhưng không phải vào ban đêm. Trong giấc ngủ mọi thứ đều biến mất. Nhưng giữa thanh thiên bạch nhật đôi khi cô gặp một nỗi sợ đột ngột, tựa như một con mèo đánh hơi thấy mối nguy hiểm, cô cảm thấy một sự hiện diện ở ngay cạnh mình. Sau khi hiểu ra mình sẽ không xóa bỏ được những ký ức đó, cô đã đi đến một kiểu thỏa thuận ngầm với bản thân. Nó đồng nghĩa với việc áp đặt một vài quy tắc nghiêm ngặt cho chính mình. Chúng là tấm lưới an toàn của cô, là vạch giới hạn mà cô không bao giờ bước qua. Quy tắc đầu tiên quan trọng nhất.
Đừng bao giờ gọi tên con quái vật.
Thế nhưng cô sắp sửa vi phạm một trong những quy tắc an toàn đó vào sáng hôm nay. Mila có thể sẽ không bao giờ đi xem một hiện trường vụ án nữa. Cô sợ điều mình sẽ cảm thấy khi đối diện với các dấu hiệu của bạo lực. Mình sẽ cảm thấy điều mọi người cảm thấy thôi mà, cô tự thuyết phục mình. Nhưng một giọng nói u ám trong đầu khẳng định với Mila điều ngược lại.
Mày là của hắn. Mày thuộc về hắn. Mày biết mày sẽ thích...
- Chúng ta sắp đến rồi. - Boris lên tiếng, dập tắt giọng nói ám ảnh kia.
Mila gật đầu, tìm cách che dấu sự bối rối của mình. Khi liếc mắt ra ngoài cửa xe, nỗi sợ hãi của cô càng tăng lên: hai cảnh sát đang bắn tốc độ các phương tiện lưu thông. Đó chỉ là một sự ngụy trang, nhiệm vụ thật sự của họ là quan sát con đường tiếp cận hiện trường vụ thảm sát. Khi chiếc xe đi qua máy bắn tốc độ, các cảnh sát viên đưa mắt nhìn theo họ. Sau đó vài mét, Boris đánh xe vào một lối đi hẹp.
Con đường đất khá mấp mô, các nhánh cây đan cài vào nhau tạo thành một đường hầm như chực chờ chụp xuống chiếc xe. Khu rừng cúi xuống để vuốt ve sự di chuyển của họ một cách dịu dàng và đầy thuyết phục, như thể đang che giấu một âm mưu xấu xa. Tuy vậy, họ có thể nhìn thấy mặt trời rực rỡ ở phía trước. Rồi họ ra khỏi bóng tối và đột ngột thấy trước mặt hiện lên một ngôi biệt thự.
Đó là một tòa nhà ba tầng, chia thành các cấp độ khác nhau. Nó kết hợp kiểu dáng cổ điển của các ngôi nhà gỗ trong vùng - mái dốc và dầm gỗ - với một lối kiến trúc hiện đại. Phần hiên nhà nâng cao được lắp kính toàn bộ.
Một ngôi nhà của người khá giả, Mila nghĩ bụng.
Họ bước xuống xe và Mila nhìn quanh. Năm chiếc xe đã gỡ biển hiệu cảnh sát đang đậu: bốn chiếc xe con và một chiếc xe du lịch nhỏ của đội khoa học hình sự. Một sự huy động lực lượng rõ rệt.
Hai cảnh sát viên tiến đến báo cáo tình hình với Boris. Mila không nghe thấy những điều họ trao đổi với nhau. Cô theo họ bước lên bậc thềm đá dẫn tới cửa ra vào, vừa đi vừa giữ một khoảng cách nhất định.
Trong chuyến đi, Boris đã giải thích với Mila nhiều chi tiết. Chủ nhà là Thomas Belman, một bác sĩ đã trở thành doanh nhân khi lập nên một hãng dược phẩm phát đạt. Ông ta tuổi ngoài năm mươi, đã có vợ và ba người con. Đam mê máy bay và xe mô tô cổ. Một người đàn ông từng gặp nhiều may mắn, nhưng lại có một kết cục tệ hại nhất có thể hình dung được: bị giết sau khi chứng kiến gia đình mình bị sát hại.
- Ta đi nào. - Boris giục Mila.
Cô nhận ra mình đang đứng trên ngưỡng cửa. Trong gian phòng khách rộng rãi và ngăn nắp, vây quanh một lò sưởi trung tâm lớn là khoảng hai mươi cảnh sát, tất cả đều quanh lại nhìn cô chăm chú. Họ biết cô, và Mila cố đoán suy nghĩ của họ. Cô cảm thấy lúng túng, nhưng hai bàn chân cứ từ chối bước đi. Cô cụp mắt nhìn chúng, như thể chúng thuộc về một ai khác.
Nếu mình tiến lên, mình sẽ không thể đổi ý được nữa. Nếu mình bước tới, mình sẽ không thể lùi. Những lời nói trong đầu một lần nữa khiến cô hoảng sợ.
Mày là của hắn. Mày thuộc về hắn. Mày biết mày sẽ thích... thứ mày sắp nhìn thấy, Mila tự nhủ, hoàn tất câu nói dang dở.
Bàn chân trái của cô tiến lên. Cô đã bước vào trong.
Có một nhóm những kẻ giết người tập thể mà không cảnh sát viên nào muốn chạm mặt. Đó là bọn giết người rải rác, những hung thủ thực hiện một số vụ thảm sát trong một khoảng thời gian tương đối ngắn. Roger Valin có thể thuộc nhóm này. Và trong lúc này, thời gian không ủng hộ cho nhóm điều tra. Đó là nguyên nhân của cảm giác phẫn nộ và bất lực đang bao trùm ngôi biệt thự. Mila quan sát các đồng nghiệp làm việc. Hãy nhớ rằng họ không thể làm gì hơn cho những người đã chết, Mila tự nhủ.
Sự thù hận mà Roger Valin đã đem tới ngôi nhà này vẫn còn cộng hưởng như một dạng bức xạ lên những người có mặt ở hiện trường sau vụ thảm sát.
Các cảnh sát cũng chìm ngập cảm giác oán hận, dù không hữu ý.
Rất có thể cũng chính cảm giác đó đã thôi thúc hung thủ, nuôi dưỡng sự điên cuồng của hắn, đến mức buộc hắn cầm lấy một món vũ khí. Thứ mà với tiếng động chính xác, liên tục của mình nó sẽ át đi những giọng nói trong đầu đã bám riết, xúi giục hung thủ báo thù cho những bất công và nhục nhã mà hắn phải hứng chịu.
Hiện trường khu trú ở tầng trên, nhưng trước khi để Mila tiếp cận, họ đưa cho cô bao bảo vệ giày, găng tay cao su và mũ trùm tóc. Trong khi chuẩn bị, Mila trông thấy một cảnh sát viên đưa điện thoại di động cho Boris.
- Vâng, cô ấy đã tới. cô ấy đang ở đây. - Cô nghe thấy anh nói vào điện thoại.
Mila dám cá anh bạn thanh tra đang nói chuyện với Thẩm phán. Thật ra thì người lãnh đạo mới của cơ quan không liên quan với thẩm phán đoàn hay các tòa án. Đó chỉ là một biệt danh được gán ghép từ nhiều năm trước, do cung cách khô khan của nhân vật này. Thay vì phật ý, Thẩm phán lại chấp nhận biệt danh đó như một danh hiệu vẻ vang. Cùng với sự thăng tiến của Thẩm phán, ý nghĩ chế nhạo biến mất dần, nhường chỗ cho một sự tôn kính đầy nể sợ. Còn người đầu têu cho trò giễu cợt thì sống trong nỗi khiếp sợ phải trả giá, sớm hay muộn. Tuy vậy, Thẩm phán không thể hiện sự thù oán ra mặt với những kẻ thù của mình mà thích để họ sống với sợi dây thòng lọng quanh cổ hơn.
Mila và Thẩm phán chỉ gặp nhau một lần, hồi bốn năm trước, khi một cơn đau tim đã chấm dứt nhiệm kỳ của Terence Mosca, người lãnh đạo tiền nhiệm. Sếp mới đã làm một chuyến thăm chớp nhoáng xuống Minh Phủ để chào các cấp dưới, động viên và khuyên răn họ. Xong rồi thôi. Cho đến buổi sáng hôm nay.
Boris cúp máy, và sau khi đã định thần, anh tiến lại chỗ Mila.
- Cô sẵn sàng chưa?
Họ bước vào buồng thang máy nhỏ kết nối cả ba tầng của ngôi nhà - một trò xa xỉ hơn là một sự cần thiết. Thanh tra Boris đeo tai nghe.
- Cám ơn cô đã đến. - Anh nói trong khi chờ tín hiệu bộ đàm cho phép đi lên.
- Anh kể cho tôi nghe chuyện đã xảy ra tối qua đi. - Mila nói luôn để chặn đứng những lời sáo rỗng.
- Vào khoảng 9 giờ tối, cả gia đình họ đang ngồi ăn, ít nhất là theo nhân chứng nhỏ tuổi Jes nhớ được. Phòng ăn nằm ở tầng trệt, trông ra hiên nhà phía sau. Valin băng qua rừng, do vậy họ không nhìn thấy hắn leo lên các bậc thang bên ngoài nhà. Cậu bé cho biết họ nhận thấy một người đàn ông đứng bất động ở ngoài cửa, nhưng thoạt đầu không ai hiểu nguyên nhân sự xuất hiện của anh ta.
Lúc đầu không có gì phải hốt hoảng, Mila nghĩ thầm. Họ chỉ ngừng nói chuyện để nhìn hắn. Trong những tình huống nguy hiểm, phản ứng thường gặp nhất không phải là sự sợ hãi, mà là hoài nghi.
- Thế rồi Belman đã đứng dậy và mở cửa để hỏi xem hắn muốn gì.
- Ông ta đã mở cửa cho hắn á? Ông ta không nhìn thấy khẩu súng à?
- Có chứ, tất nhiên rồi, nhưng chắc ông ta nghĩ mình kiểm soát được tình hình.
Điển hình của những người đàn ông quyền thế, Mila nghĩ bụng. Thomas Belman không chấp nhận bị ai đó áp đặt luật lệ, nhất là ở nhà mình. Ngay cả khi người đó đang cầm trong tay một khẩu súng trường bán tự động Bushmaster 5,56 ly. Là một doanh nhân giỏi, ông ta định thương lượng, như thể mình thật sự có thứ gì đó để đề nghị.
Nhưng Roger Valin không đến để thương lượng.
Đúng lúc đó, Mila nhận thấy Boris đưa tay lên tai. Có lẽ họ đã được phép đi lên. Quả đúng như vậy, anh đưa tay ấn nút tầng trên.
- Khi gọi điện thoại, cậu bé chỉ nói là Valin đã nổ súng. - Boris nói tiếp trong lúc thang máy đi lên. - Thật ra thì chuyện đã không diễn ra hoàn toàn như thế. Lúc đầu có một cuộc đối thoại ngắn, sau đó hung thủ đã nhốt Jes xuống hầm và bắt những người khác lên gác.
Thang máy giảm tốc độ khi chuẩn bị lên đến nơi. Mila hít một hơi thật sâu.
Chúng ta đến nơi rồi, cô tự nhủ.