Số lần đọc/download: 581 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:19:38 +0700
Chương 7: Chiến Thần Cửu Vương Đại Hôn
H
ắc y nhân tiến lên đem y phục của nàng rũ tung, cái rơi cái không, thời điểm trong phủ có người kêu to có kẻ trộm, hắc y nhân thừa dịp rối loạn bay ra ngoài cửa sổ, biến mất trong đêm tối.
“Nhanh bắt kẻ trộm! Trong phủ có kẻ trộm a!”
Theo sát sau, đã có người lớn tiếng quát to ngoài cửa sổ, toàn bộ hộ vệ trong phủ tướng quân nghe được có ngươi hô bắt kẻ trộm đều theo thanh âm chạy tới bên ngoài khuê phòng Liễu Mộc Nhiên.
“Mau! Mau bắt kẻ trộm!” Tất cả mọi người thần hồn nát thần tính, phủ Đại tướng quân đề phòng nghiêm ngặt lại có thể có kẻ trộm, vậy kẻ trộm này phải lợi hại lắm đây! Gió thổi lá cây xào xạt, nơi nào có bóng người, rõ ràng là chính mình doạ mình.
Liễu Tuyên cầm bảo kiếm xông ra ngoài, nhị phu nhân chậm rì rì sửa soạn đầu tóc, không chút sốt ruột, một bộ tình thế bắt buộc, tư thế chờ xem kịch vui.
Mọi người trong phủ từ trên xuống dưới cơ hồ đều đồng loạt tràn vào phòng Liễu Mộc Nhiên, ngọn đuốc đem căn phòng chiếu sáng rực, Liễu Mộc Nhiên vừa mới tỉnh lại, sợ hãi không thôi, cả người tóc tai hỗn độn, áo lót tiết khố trên người còn chưa chỉnh tề, thời điểm lảo đảo đi ra, trên chân chỉ đi có một chiếc giày, sắc mặt ửng đỏ, có vẻ vô cùng chật vật.
“Phu nhân, chúng ta đi nhầm hướng, đây là đi hướng đi biệt viện của đại tiểu thư.” nhị phu nhân dáng dấp yểu điệu sờ sờ trâm cài trên đầu, không quá cao hứng quay mặt sang.
“Ta chính là muốn tới khuê phòng đại tiểu thư.”
“Nhưng là, nhưng là, nhị tiểu thư xảy ra chuyện!”
“Cái gì?” Nhị phu nhân như bị sét đánh, thân hình đứng trên mặt đất hoảng loạn.
“Chuyện ngày hôm nay các ngươi ai lỡ miệng nói ra ta liền cắt đầu lưỡi, tất cả đều cút ra ngoài cho ta!” Nhị phu nhân chân không nghe theo sai khiến, dọc theo đường đi vấp mấy lần, suýt chút nữa ngã chổng vó, sau khi đến liền nhìn thấy Liễu Mộc Nhiên khóc sướt mướt ngồi ở trên giường gạt lệ, Liễu Tuyên ngồi ở phía ngoài bình phong buồn bực không lên tiếng, một phòng nha hoàn sợ đến thở cũng không dám thở, trực tiếp đáp một tiếng vâng liền hoang mang hoảng loạn đi ra ngoài.
Nàng vẫn muốn nói nàng căn bản không bị vũ nhục, chỉ là nửa đêm bị người ta đem thủ cung sa hủy đi, nhưng là, lời vẫn chần chừ ở bên miệng không cách nào thốt ra được, lời nói như vậy ai sẽ tin đây?
Người nào sẽ tin nửa đêm canh ba hái hoa tặc sẽ chỉ ham muốn một cái thủ cung sa, sẽ không nhàm chán như vậy đi!
Liễu Mộc Nhiên cảm giác mình quả thực là trăm miệng cũng không thể bào chữa, gục đầu vào trong lồng ngực nhị phu nhân cắn môi khàn giọng la: “Nương, nữ nhi không bị vũ nhục, không mà!”
Nhị phu nhân cảm giác trời sụp xuống, mẫu thân hai người ôm nhau khóc rống không thôi.
Cô nương này quá đáng thương, không chỉ bị cưỡng bức, hơn nữa còn điên mất rồi!
Lương quốc đệ nhất mỹ nữ nửa đêm lại bị hái hoa tặc chà đạp, toàn bộ từ trên xuống Tướng Quân phủ, trong chốc lát, từ tên trông cửa đến xào rau, người nào cũng biết, hơn nữa ngay cả cái bóng kẻ trộm cũng không bắt được, Liễu Tuyên đã sớm tức đến suýt hộc máu, lập tức rơi xuống lệnh cấm khẩu, ai đem việc này lan truyền ra ngoài, hậu quả có thể tưởng tượng được.
Liễu Mộc Nhiên bên kia nháo ầm ĩ, Liễu Lâm Ba bên này lại vô cùng yên tĩnh, Tiểu Thúy lấy thuốc, thu xếp cho tên ăn mày kia cẩn thận, trên dưới chủ tớ đã sớm đi ngủ.
“Đi ra đi!” Con mắt khép hờ của Liễu Lâm Ba đột nhiên mở, quả nhiên, một bóng người màu đen từ cửa sổ nhảy vào, cách màn che quay về hướng Liễu Lâm Ba ôm quyền.
“Chủ nhân, nguyên lai người chưa ngủ?” Bóng đen thăm dò hỏi.
“Ta nếu ngủ, sao biết được chuyện tốt ngươi làm.”
“Chủ nhân, vừa rồi ta trùng hợp nghe được mẹ con bọn họ nói chuyện, nói muốn dùng một tên ăn mày phá huỷ thanh danh trong sạch của người, ác độc như vậy, không tiến hành trừng trị ngày sau nhất định sẽ càng thêm coi trời bằng vung.”
“Cũng được, xem như là cho các nàng một chút giáo huấn.” Liễu Lâm Ba biết, Liễu Mộc Nhiên tuy rằng ở bề ngoài cực kỳ thiện lương động lòng người, nhu nhược không thể tả, thế nhưng, kỳ thực là một kẻ chuyên bày trò sau lưng, người như vậy còn không bằng nhị phu nhân Dung Hoàn dễ ở chung, ít nhất, có cao hứng hay không đều viết trên mặt.
Bóng đen thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp lui ra, biến mất trong đêm tối.
Hôm sau, sự tình nhị thiên kim phủ Đại tướng quân bị hái hoa tặc cưỡng bức truyền ra phố lớn ngõ nhỏ người người đều biết, trà dư tửu hậu nơi nơi đều nói về chuyện này, bởi vì Đại Thiên kim xấu xí lại điên điên khùng khùng, toàn bộ đều khiến hái hoa tặc ghét bỏ, không ít người cảm thán, dung mạo khó coi kỳ thực cũng có lợi a!
Tin tức làm sao rò rỉ ra ngoài, không người nào có thể tìm hiểu rõ ràng, trong phủ yên lặng, bọn hạ nhân chỉ lo nói sai, Liễu Lâm Ba điên điên ngây ngốc cũng liên tiếp mấy ngày đều đóng cửa không ra ngoài.
“Liễu tiểu thư, Tiểu Thúy cô nương đã nói tất cả cho tiểu nhân, chuyện ngày đó thực sự là xin lỗi, tiểu nhân xin chịu tội, cũng cảm tạ ân cứu mạng của Liễu tiểu thư!”
Mấy ngày nay Tiểu Thúy vẫn nhắc đến bộ dạng tên ăn mày này, tuy rằng vẻ mặt bệnh trạng, thế nhưng vẫn thấy được nét anh tuấn, ngũ quan đoan chính đẹp đẽ, trong lúc vung tay nhấc chân làm cho người ta một loại ảo giác, hắn, không giống như là tên ăn mày! Mặc kệ như thế nào, mạng người quan trọng, trước tiên cứu rồi nói!
“Không ngại, ngươi cẩn thận dưỡng bệnh, đến đem dược uống đi.” Liễu Lâm Ba năm ấy sáu tuổi bị Liễu Mộc Nhiên cùng một đám thiên kim quý tộc đùa cợt, lạc đường trong núi rừng, đêm tối vô biên, lại vừa rơi xuống một trận tuyết lớn, mắt thấy sẽ bị dã thú vây quanh, may là được môn chủ Tiêu Diêu Môn Lệ Tiêu Diêu đúng lúc cứu, sau đó bái sư, mới đạt được một thân bản lĩnh trị bệnh cứu người này.
Liễu Lâm Ba bưng chén thuốc đột nhiên hồi tưởng lại đoạn chuyện cũ này, lại nói, còn phải cảm tạ hai mẹ con họ ấy chứ.
Liễu Lâm Ba cúi đầu xuống, sợi tóc đen mang theo vô hạn hương thơm trút xuống che đi một bên mặt, váy dài tung bay, một đôi con ngươi trong vắt tựa như ánh sáng ngọc minh châu lại giống như sóng nước dập dờn, tiểu khất cái nhìn đến ngây người.
Mặc dù mặt bên kia của nàng cực kì kinh khủng, nhưng một người thiện lương như vậy, xấu đẹp có xá gì, chờ ngày sau, nhất định phải cố gắng cảm tạ vị cô nương này.
Mấy ngày nay sóng yên biển lặng, thời gian tựa hồ trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến ngày đại hôn của Cửu vương gia.
Ánh mặt trời xán lạn, một đội ngũ trùng trùng điệp điệp từ trong kinh thành gióng trống khua chiêng mà đến, kiệu tám người khiêng mặt trên dán chữ hỉ đỏ vui mừng, mười dặm đều một màu đỏ, toàn bộ kinh thành đều chấn kinh, xa hoa phung phí như vậy là mơ ước của hết thảy các cô nương!
Lương Kiêu cưỡi một con ngựa cao lớn, mặc hỉ phục màu đỏ, trước ngực đeo đóa hoa màu đỏ thật lớn, về phần chuyện Liễu Mộc Nhiên được hoàng thượng khâm điểm làm con dâu bị hái hoa tặc cường bạo, Liễu Tuyên vẫn tránh không đáp, chuyện tình của hoàng gia các lão bách tính không dám nghị luận, chỉ là Chiến Thần Cửu vương gia thú kẻ tàn hoa bại liễu, không biết làm tan nát trái tim của bao nhiêu cô nương.
Liễu Lâm Ba ngồi trước gương đồng, xung quanh đều là nha hoàn nhị phu nhân phái tới, dĩ nhiên mặc cho nàng trang phục tân nương, giá y đỏ thẫm kiều diễm như lửa, trên đầu là trang sức bằng vàng ròng, trên mặt hóa trang dày đến không thể nhận ra nổi.
“Tân nương tử tới rồi!”
Một trận pháo đùng đùng đùng đùng vang lên, có người cao giọng hô lớn.
Trước cửa phủ Đại tướng quân, đội ngũ đón dâu của Chiến thần cửu vương đã xuyên qua kinh thành chậm rãi đứng trước cửa lớn phủ Đại tướng quân, Lương Kiêu cưỡi một con ngựa đỏ thẫm, làm tuấn nhan kia càng thêm nổi bật mê hoặc lòng người, ở trên cao nhìn xuống, tựa như vị thần khiến người ta không dám xâm phạm.
Rất rõ ràng, hắn hôm nay cũng không cao hứng.
Đại tướng quân mang theo toàn bộ gia quyến hướng về Cửu vương gia hành lễ xong, chỉ thấy một bà mối cùng nha hoàn đem Liễu Lâm Ba từ trong nhà chậm rãi đỡ ra.
“Khởi kiệu!” Lại hô to một tiếng, Lương Kiêu quay đầu ngựa lại, mang theo đại đội nhân mã rời khỏi phủ Tướng quân.
“Sao mấy ngày qua đều không thấy Lâm Ba, ngày hôm nay cũng không thấy nó ra, đứa nhỏ này có phải bị bệnh rồi không?” Liễu Tuyên mấy ngày nay đều vì sự tình Liễu Mộc Nhiên mà rầu rĩ, cũng quên luôn chuyện này.
“Đã lên kiệu gả đi.” Nhị phu nhân ngã ngồi vào trong ghế tựa, mất hồn nói.