Số lần đọc/download: 3062 / 65
Cập nhật: 2016-10-21 10:27:11 +0700
Chương 7 Mất Tích
T
heo yêu cầu vẳng ra từ một cái loa bí mật, Lâm lùi về sau ba bước, rồi từ tốn tiến đến sát khối hộp trắng nhờ gắn chìm trong trụ cổng, nhìn thẳng vào một khoảng kính chừng nửa bàn tay. Một camera kiểm soát, cậu đoán. Không yêu cầu nào đưa ra thêm nhưng cậu vẫn phải đứng chờ khá lâu trước cánh cổng bằng thép dày, phủ lớp sơn đen tĩnh điện. Lúc cậu không còn kiên nhẫn, một bên cánh cổng mở ra, nhẹ và êm. Ba của Thái đích thân ra mở. Dù thỉnh thoảng vẫn nhìn thấy ông trên mặt báo và truyền hình, thế nhưng giáp mặt ông lúc này, Lâm vẫn giữ cảm giác e ngại. Có thể bởi đôi kính trắng, ánh nhìn tập trung, các chuyển động dứt khoát với sự thôi thúc từ bên trong. Rõ nét hơn nữa, ở con người này toát ra một mùi gì đây rất khác biệt, chỉ có thể gặp ở những văn phòng lưu trữ vật phẩm nghiên cứu hơn là mùi đặc trưng của các cuộc thù tiếp.
Thay cho lời chào thông thường, vị chủ nhà đưa tay cho vị khách trẻ tuổi. Lâm thoáng bối rối. Nhưng cậu cũng nắm bàn tay ấy, siết nhẹ. Trái ngược ấn tượng mềm mỏng mà vẻ ngoài chủ nhân tạo nên, bàn tay tựa một kẻ lạ trà trộn, với các vết chai và xưóc, và quá rắn chắc. Trong sự tiếp xúc mạnh mẽ ngắn gọn, Lâm lờ mơ nhận ra có một điều gì đó thân thuộc, cậu từng gặp ở một ai đó...
Họ bước trên các phiến gạch sỏi đặt giữa thảm cỏ. Lâm nhìn quanh khung cảnh sân vườn. Mới vài ngày trước, cậu đã ở đây, cùng bạn bè trong bữa tiệc potluck. Độ chênh thời điểm trong ngày. Sự hiện diện của đám đông và sự trống rỗng. Nhưng, thế là đủ tạo nên hai không gian hoàn toàn khác biệt, thậm chí tương phản, thuộc về hai thế giới xa cách. Và, như một biểu tượng buồn thảm, giữa hai thế giói ấy, là quãng đường vời vợi mà cậu và cả Thái, có lẽ, đã bước qua, để không thể trở lại con người cũ.
Tiếng đế giày mềm cọ sượt trên bề mặt lớp không khí yên tĩnh. Theo những gợn cỏ xanh mượt đổ dốc về phía hồ boi uốn cong hình kỷ hà, ánh nắng lan chảy khắp mặt nước. Như một mảnh gương chói chang, làn nước thẳm xanh hắt những quầng cầu vồng chập chờn lên mảng tường khối nhà lớn. Điều này gây nên một hiệu ứng kỳ lạ, khiến khối nhà giống hệt con tàu khổng lồ, nhô lên giữa các sóng cỏ, tròng trành. Cậu đưa mắt tìm cây cổ thụ cuối góc vườn. Nó vẫn đứng đấy, như một người quen xa lạ, với thân gỗ trắng xám nâng đỡ tán lá rậm đổ bóng xuống cỏ. Vùng bóng râm biến thành hõm tối bất thường, khoét sâu vào không gian chói chang ngỡ như chẳng gì có thể che giấu. Cậu vẫn bước tới, với cảm giác rõ rệt khoảng lõm câm lặng ấy đang dõi theo mình từ xa.
Ba của Thái hỏi Lâm sử dụng phương tiện gì đến đây, liệu có ai đi cùng đang chờ ngoài kia. Ông có vẻ dễ chịu khi biết cậu đến một mình, bằng xe buýt, sau đó đi bộ vào khu dân cư cao cấp. "Dạo gần đây, khá nhiều chuyện không ổn xảy ra. Bác không muốn những vấn đề riêng tư lan rộng bởi đồn đại từ những người lạ không hiểu việc", ông giải thích. Lâm dạ khẽ, không nói gì thêm. Trong thâm tâm, cậu chỉ tự hỏi, phải chăng việc đứa con trai duy nhất biến mất gần ba ngày qua, với một người cha, lại được xem là một trong vài chuyện không ổn?
Xuyên qua phòng khách sang trọng nhưng vắng lặng, họ tiến về phía phòng làm việc của chủ nhân ngôi nhà. Ông mở khóa điện tử. Cũng như phòng ngoài vừa đi qua, trong này khá tối. Mùi nền khô lạnh của một hợp chất tẩy trùng được sử dụng thường xuyên. Điều này gọi ấn tượng về một nơi làm việc hơn là không gian sống và sinh hoạt của một gia đình. Cũng hợp lý, ngôi nhà thiếu vắng bàn tay chăm sóc của phụ nữ vì Thái mồ côi mẹ từ nhỏ. Ba cậu ấy là kỹ sư cao cấp trước khi được xem như một doanh nhân. Ông đang điều hành một tập đoàn sở hữu nguồn vốn khổng lồ, liên hệ mật thiết với các quỹ đầu tư, tham gia đa dạng vào các lĩnh vực. "Ba tớ có bàn tay của Midas. Bất cứ thứ gì ông ấy chọn để chạm vào đều có khả năng biến thành vàng ròng", một cách tự hào nhưng không phải không đượm chút châm biếm, Thái miêu tả cha mình bằng nét phác thảo ngắn gọn. Ngoài ra, theo những gì cậu ấy từng chia sẻ, thì với vị doanh nhân thành đạt, một đứa con trai như Thái là đủ. Nếu phải chia cuộc sống thành các phần tách biệt, đương nhiên, sự nghiệp chiếm phần ưu tiên trong các bận tâm của ông. Ông thương yêu đứa con duy nhất. Ông hài lòng về sự độc lập của nó. Chắc chắn.
Nhưng trên bàn cờ công việc, ông vẫn xem con trai như một quân cờ, cần sắp đặt vả tập sự cho những nước đi lâu dài. Thái biết rõ điều ấy. Cậu tuân thủ ý muốn của cha, với thái độ nghiêm túc vượt hẳn độ tuổi. Là mạnh thường quân lớn nhất với trường trung học của con trai, cha Thái hào phóng tài trợ một khoản lớn xây dựng phòng thí nghiệm mói. Tuy nhiên, cậu ây luôn lảng tránh đề cập đến chi tiết này cũng như chưa bao giờ đòi hỏi thầy cô bất kỳ đặc quyền nào. Đi ngược lại một vài thành kiến về những đứa trẻ được hậu thuẫn bởi điều kiện sống dư dả, Thái không bận tâm các trò thời thượng phù phiếm. Không tự tách biệt, nhưng cậu ấy cũng không tỏ ra khiêm tốn hay thân thiện. Hơn ai hết, Thái ý thức rõ giá trị chính mình: Học giỏi, sở hữu chỉ số IQ đáng nể. Thể lực vượt trội. Có những đam mê không nhất thiết phải chia sẻ với chung quanh. Năm cuối trung học, bạn bè cho rằng trước sau Thái cũng sẽ ra nước ngoài du học, đâu cần tham dự cuộc đua đầy áp lực vào các trường trong nước, cậu ấy vẫn thể hiện tinh thần cạnh tranh cao độ
khi nộp hồ sơ thi vào hai đại học hàng đầu. Mọi hành động của Thái như ngầm tuyên bố rằng, nếu chung quanh cho rằng cậu thật may mắn khi có ngươi cha đáng để kiêu hãnh thì ở chiều ngược lại, vị doanh nhân nổi tiếng cũng có thể tự hào về đứa con trai hoàn hảo của mình. "Tớ có người cha đặc biệt, ở cạnh ông, tớ không thể hành xử và lựa chọn giống như bọn cậu, những người cùng tuổi bình thường!" Môt lần, khi hai thằng nằm trên thảm cỏ ngắm mấy chiếc máy bay quân sự diễn tập, với các dải khói cắt nhau chia bầu trời thành các ô vuông đều tắp như một bàn cờ, tên bạn thân bỗng nói, như một ý nghĩ vô tình buột ra, không cần ai ghi nhớ. Không tự ái khi bị ngụ ý thuộc nhóm thấp hơn, nhưng thảng hoặc, Lâm vẫn nhớ đến chia sẻ kỳ quặc ấy. Có lẽ đó cũng là mấu chốt giúp cậu dễ chấp nhận các phản ứng đôi khi tăm tối, lóe lên từ góc tính cách rất khó nắm bắt của tên bạn thân. Tuân thủ quy ước nhiều việc chỉ cần tự hiểu với nhau, không cần đặt câu hỏi và bắt nhau biện giải, Lâm vẫn lờ mờ nhận ra, mối quan hệ giữa Thái và ba cậu ấy khiếm khuyết một điều gì đấy. Chính xác hơn, nó được thiết lập trên nền tảng khá bất thường, một sự thiếu hụt nào đó mà cậu chưa biết gọi tên chính xác. Dù không quen đưa ra nhận định hồ đồ, Lâm vẫn thầm nhìn nhận sự tuân phục của Thái dành cho cha chỉ là lớp vỏ ngoài, cất giấu các suy nghĩ riêng biệt mà cậu ấy không muốn ai nhìn thấy. Lâm tin, tên bạn thân vốn dĩ sinh ra để điều khiển người khác. Cách cậu ấy cài đặt đoạn ghi hình, buộc cậu chú ý tâm vé, làm theo các mệnh lệnh không lời khi đến chương trình Fatal Blow, là minh chứng gần nhất. Chính vì thế, về căn bản, không bao giờ Thái chấp nhận đặt mình dưới sự chi phối của bất kỳ ai, ngay cả khi đó là cha mình.
Vị doanh nhân đi trước Lâm vài bước chân. Cách đây khoảng một giờ khi Lâm gọi số điện thoại bàn, ông nhấc máy. Hệt như đang chờ, ông yêu cầu vắn tắt cậu đến gặp ông càng sớm càng tốt. Có vài thứ thuộc về Thái ông muốn để cậu nhìn thấy.
Ông tiến về cửa sổ phòng làm việc, kéo sọi dây mảnh điều khiển rềm vải dày. Ông chưa nói gì nên Lâm cũng chưa thể kéo ghế ngồi dù cậu khá mỏi chân. Chống tay trên khung cửa, ba của Thái vẫn dõi mắt ra bên ngoài, theo đuổi một mục tiêu mơ hồ nào đó. Còn Lâm chú mục vào bàn gỗ trước mặt. Một số món đồ vật thuộc sở hữu con trai chủ nhà xếp gần kín mặt bàn. Những thứ cậu từng nhìn thấy bạn thân sử dụng, và cũng là những thứ họ từng chia sẻ vói nhau: Chiếc laptop có thể sử dụng như một notebook lẫn máy tính bảng. Một vật thể giống khối thép liên lạc, nhưng khi xoay vặn theo hai chiều ngược nhau sẽ hiện thành cái hộp hai ngăn, Thái vẫn dùng đựng bút, thước và thẻ nhớ. Tấm bản đồ đi rừng, với mặt dưói phủ da không thấm nước, cuộn tròn, thoạt nhìn có thể lầm tưởng với một ống nhòm cổ điển. Thiết bị định vị toàn cầu. Một số hộp đựng tiêu bản những con côn trùng đã qua xử lý, dành cho người sưu tập chuyên nghiệp. Chiếc camera xám bạc, nhiều vết trầy xước, là chiếc máy Thái dã sử dụng, để quay đoạn clip ngắn gửi cho cậu. Tuy nhiên, vật khiến Lâm dừng mắt lâu nhất, gọi nên cảm giác ớn lạnh rõ nét nhất, chính là chiếc ba-lô vải dù, với phần đáy làm vài đốm bùn đỏ, tưoi mới, nhìn tựa các đốm máu. Những món đồ rời rạc vô nghĩa. Nhưng, khi đặt cạnh nhau, tự chúng đã nói lên một sự thật: Chúng là bạn đồng hành thân thiểt của Thái. Và bây giờ chúng đã trở về nhà. Còn chủ nhân của chúng thì không.
- Bằng cách nào bác có lại được những thứ này? - Lâm lên tiếng và tức khắc rùng mình. Giọng nói cậu như thuộc về một kẻ xa lạ.
- Thám tử bác thuê để tìm kiếm Thái. Dân truy lùng chuyên nghiệp. Chỗ anh ta tìm thấy những vật dụng này cách vị trí cuối cùng mọi người nhìn thấy con trai bác khoảng năm trăm mét, về phía Đông.
- Vị trí cuối cùng?
- Là nơi tất cả thành viên sẽ tập trung theo quy ưóc. Những người đi cùng Thái cũng xác nhận như vậy.
- Lúc nào thì bạn đồng hành mới nhận ra cậu ấy biến mất?
- Khoảng năm giờ chiều. Theo lời các thành viên nhóm du khảo kể lại, sau khi vào được bên trong khu bảo tồn rừng nguyên sinh và dựng trại, họ chia nhau đi theo các hướng khác nhau, vì mỗi người có một mục tiêu riêng biệt. Họ chỉ hẹn sẽ tập hợp lại sau ba tiếng. Đến giờ đó, duy nhất Thái vắng mặt. Và cũng đến lúc đó, họ mới nhận ra, người vắng mặt mang tất cả mọi thứ theo cùng, không có gì để lại trong lều chung.
- Họ đi tìm Thái ngay lúc ấy?
- Bác không chắc. Trong báo cáo của thám tử không có chi tiết này.
- Còn dấu vết nào khác của cậu ấy, ngoài chiếc ba-lô mà thám tử tìm thấy?
- Không.
- Thật vô lý! - Lâm lắc đầu, kêu lên.
- Không vô lý, nếu cháu đặt câu hỏi, rằng chiếc ba-lô của Thái được tìm thấy chính xác ở vị trí nào.
- Ở vị trí nào? - Giọng Lâm run nhẹ, tựa một tiếng vọng mỏng tờ.
- Sát bên một vực núi.
- Vực núi... - Môi cậu khô khốc, như đứng nguợc chiều gió sa mạc.
- Một trận động đất vài trăm năm trước để lại một vết nứt gãy.
- Thám tử tìm kiếm đã lần xuông vực núi ây chưa, hả bác?
- Chỗ ấy đủ sâu và hiểm trở để không một ai đề xuất ý định tương tự.
- Thái đã... Ý bác là... – Giờ thì Lâm run bắn lên, như trong cơn sốt hung bạo. Đột nhiên, cậu nói như điên, ném ra phủ nhận gấp nít và quyết đoán, với chính mình chứ không phải với ba của Thái - Không. Chắc chắn nhầm lẫn. Cháu không tin vào sự cố kiểu như vậy. Không đòi nào!
Cậu bật cười. Không hiểu sao cậu lại bật cười. Nụ cười vang lên lạnh lẽo rồi tắt ngấm, bởi chỉ vài giây nữa, nó sẽ sụp xuống, biến thành một cơn nức nở không cách gì ghìm giữ.
Từ đầu cuộc trao đổi, ba của Thái vẫn quay lưng về phía Lâm. Giữa khung cửa đầy ngập ánh sáng, thân hình ông là một khối đen im lìm. Người cha chìm vào đau khổ? Nỗi tuyệt vọng biến người đàn ông quyền lực trở thành khối vô tri? Không thể phân định, bởi cậu chẳng nắm bắt được dấu hiệu cộng thêm nào khác từ cái bóng bất động, ngoài những lời nói được phát ra vói một âm lượng đều đều kỳ dị. Đột nhiên, Lâm hiểu, việc đồng ý gặp cậu đã được ba Thái cân nhắc kỹ. Ông chuẩn bị thông tin cho cuộc nói chuyện. Dự đoán chính xác chuỗi phản ứng tất yếu của người đốỉ thoại. Việc này đồng nghĩa ông ấy còn biết nhiều hơn những gì vừa nói ra.
Bám chặt những ngón tay vào cạnh bàn, Lâm tìm lại chút bình tĩnh. Cơn giận bột phát bị dẫn dắt bởi nỗi khiếp hãi được tầm soát. Cậu chùng giọng:
- Bác, hãy trả lời cháu một điều này!
Người đàn ông vẫn quay lưng bất động, cảm xúc của kẻ khác không phải là thứ có thể chạm đến ông. Với mục đích buộc ba Thái quay lại, mặt đối mặt, Lâm tiếp tục:
- Bác không muốn người ta tìm thấy Thái, chứ không phải không thể tìm ra Thái. Có phải thế không?
Cậu đã tính đúng khi liều lĩnh đưa ra phán đoán khiêu khích và thô bạo.
Bước ra khỏi trạng thái trầm mặc, bóng đen giữa ô sáng cựa nhẹ. Ba Thái chậm rãi ngoảnh lại.
Trong vùng sáng ngược, khuôn mặt người đàn ông chìm trong bóng tốỉ. Nhưng đôi mắt nhìn Lâm thì vẫn rực lên, u ám và kiệt quệ. Một đôi mắt rạn vỡ. Nhu cầu được nói chuyện về con trai ông quá manh mẽ, quá sống động. Tuy nhiên vì một lý do mà kẻ lạ không được phép chạm đến, mong muốn ấy được người trung niên kiểm soát chặt chẽ, biến thành sự lạnh lùng gần như phế mặc. Ông đưa tay chỉ về phía mặt bàn:
- Cháu có thể cầm lấy những thứ này, tìm hiểu chúng. Nếu chúng hữu ích cho cháu trong việc tìm kiếm Thái, thì bác không mong gì hơn.
- Bác không còn manh mối nào khác về Thái, thực sự?
Người đàn ông lắc đầu. Vệt sáng tình cờ lướt qua khuôn mặt nhìn nghiêng, cho thấy cái mũi thẳng hơi co lại, tái xanh, và nét hằn sâu của khóe miệng chua chát:
- Điều duy nhất bác có thể hy vọng lúc này, là con trai mình chưa chết. Nó chỉ biến mất. Một cách cố ý. Hoặc ai đó sắp đặt để sự vắng mặt của nó giống vụ mất tích.
- Một ai đó, như bác nói, là người có mối liên hệ với bác, hay vói Thái? – Lâm hỏi thẳng, dù biết như vậy thật vô lễ. Trong thâm tâm, cậu hiểu, chỉ khi ba Thái hé lộ điểm mấu chốt, cậu mới có thể nối kết vụ mất tích kỳ quặc với thông tin về chữ ký của Thái trong bản thỏa thuận mà những người áo đen hiện đang nắm giữ trong tay.
Nhưng lần này thái độ thẳng thừng của Lâm không con hiệu quả. Khi quay lại không gian mờ xám, ba Thái cũng quay trở về với sự chủ động và khả năng kiểm soát tình hình. Ông nhún vai, trả người đối thoại về với vị trí vốn danh cho cậu:
- Nếu đặt ra câu hỏi như vậy, cháu có nên tiếp nhận các thứ này của Thái không?
Lâm im lặng. Thay cho câu trả lời, cậu với tay lấy chiếc ba lô, mở khóa kéo, tuần tự xếp các món bày trên bàn vào ngăn trong. Tất cả những đồ vật này, dù trong tình trạng mới tinh hay sơn cũ, đều cho thấy nó đã được sử dụng và bảo quản bởi một người cẩn trọng, luôn sửa soạn cho mọi tình huống. Hộp lưu trữ tiêu bản được giữ sạch sẽ. Pin trong camera còn đầy. Không phải một sớm một chiều, mà phẩm chất này được rèn rũa trong thời gian dài, một cách chủ động. Thái có dư thừa kỹ năng của dân hướng đạo sinh. Điều này càng khiến Lâm tin chắc, cậu ấy không thể ngã xuống vực đơn giản như vậy. Ba Thái đã hé lộ một phần sự thật khi thổ lộ hy vọng con trai không chết. Ông hiểu con trai ông là ai. Nếu buộc phải biến mất khỏi vùng quan sát của kẻ nào đó, Thái sẽ chọn cách khác. Và đó sẽ không theo cách mà người khác có thể nghĩ đến.
Mặt bàn lúc này đã gọn. Tuy nhiên, còn một đồ vật Lâm có ý tìm nhưng chưa thấy: Điện thoại di động. Có hai khả năng. Hoặc ba Thái giữ lại món đồ ấy của con trai. Hoặc Thái mang nó đi theo. Trường họp sau có lẽ hiếm xảy ra. Bởi nếu lẩn trốn, một người thông minh như cậu ấy không dại dột gì cầm theo thiết bị có thể định vị nơi chốn của mình chóng vánh hơn một chiếc di động. Lâm cài khóa ba lô, xôc nó lên vai, nhìn thẳng vào người đối diện:
- Cháu không thấy điện thoại của Thái đâu cả!
Vẻ khó chịu thoáng qua mặt ba Thái khi chính ông cũng không nghĩ đến món vật dụng bất ly thân này. Ông nhún vai:
- Có thể con trai bác mang nó theo...
Ba Thái bỏ câu nói nửa chừng. Quyết định đột ngột, ông bưóc nhanh về phía cửa ra vào, khoát tay ra hiệu cho vị khách trẻ tuổi:
- Có một chỗ này bác muốn cháu nhìn thấy!
Lâm bưóc theo vị doanh nhân ra hành lang, hướng thẳng về phía cầu thang ngoài sảnh. Họ sẽ lên phòng riêng của Thái, cậu phán đoán. Trước kia, cậu đã lên phòng bạn thân chơi vài lần. Ấn tượng về nó vẫn in hằn trong đầu. Một không gian sống trong mơ với bất kỳ tên con trai nào: Hai căn phòng ăn thông với nhau. Bên rộng hơn bày chiếc piano và bàn học. Tủ sách lớn. Các thiết bị điện tử nghe nhìn trang bị khắp nơi. Trên tường, bao quanh bởi vài chục tấm skateboard rực rỡ tựa các mảng tranh pop art ghép nối, là tấm poster khổng lồ duy nhất, chân dung đen trắng của Shostakovich, tinh thần khắc kỷ hiện rõ trong ánh mắt xám của nhà soạn nhạc. Sự tương phản kỳ quặc, trở thành điểm nhấn hiệu quả cho không gian, bởi mắt nhìn không thể cưỡng chống. Cạnh khu vực giường ngủ, một ngăn kệ khổng lồ cất các bộ sưu tập từ hồi nhỏ đến nay của chủ nhân, phân cụm rõ ràng. Tuy nhiên, điều khiến Lâm ngưỡng mộ nhất lại là cách tên bạn duy trì tình trạng căn phòng. Tất cả đều sạch tinh, ngăn nắp đâu vào đó, không nhàu nát, không bám bụi. Nếu được lên đấy lần nữa, lục tìm trong các đồ đạc giấy tờ của tên bạn thân, cậu có thể tóm lấy một vài manh mối cần thiết.
Nhưng, Lâm nhanh chóng nhận ra mình đã lầm. Không lên cầu thang, họ đi vòng qua nó. Có một cánh cửa hẹp, sơn tiệp màu tường, trổ ngay bên dưới đoạn khúc quanh cầu thang. Chủ nhà bấm vài nút ngay trên tay nắm chữ nhật. Vang lên tiếng "beep" khẽ. Cánh cửa từ từ hé mở, không tiếng động. Hiện ra một cầu thang khác, cũng lót đá trắng giống hệt cầu thang bên ngoài sảnh chính, nhưng dẫn xuống tầng hầm.
Trước khi rời đi, để Lâm một mình xuống dưói, vị chủ nhà dặn cậu khi nào xong việc, cứ tự mở các cánh cửa, đi ra ngoài và về. Lọt vào trong nhà và từng phòng mới khó khán vì phải biết các mã khóa, còn ra ngoài thì chỉ đơn giản la xoay tay nắm và đẩy cửa. Ông nói, thay cho lời tạm biệt:
- Một cuộc hẹn tại văn phòng công ty đang chờ. Bác phải đi. Cháu không cần tìm bác để chào!
- Cháu có thể giữ những đồ vật này của Thái cho đến khi nào? – Lâm vỗ nhẹ tay lên chiếc ba lô đang đeo trên vai.
- Một tuần.
Vị chủ nhà quay bước đi. Lâm đột ngột lên tiếng:
- Bác không khó chịu khi chỉ có mình cháu trong ngôi nhà của bác sao?
Người đàn ông quay lại tức khắc, lắc đầu:
- Đôi khi cũng phải biết tin ngươi. Hay đúng hơn, phải dám tin vào phán đoán của chính mình.
*
Dãy đèn trắng chạy dọc gờ tường tiếp giáp với trần được ốp những tấm cách âm. Khoảng cách giữa trần và sàn đá hoa cương khá hẹp. Thêm một tình cờ ngẫu nhiên khi phiên bản tranh Time Transfixed của Magritte là món trang trí duy nhất cho bức tường. Người ở trong này khá bức bối với cảm giác bị nhốt trong hộp diêm. Căn phòng rộng gần như trống không, trừ một chiếc bàn và một chiếc ghế lúc này Lâm đang ngồi. Chính giữa bàn là màn hình máy tính lớn. Case, bàn phím, chuột quang đặt trong hộc kéo chìm. Mọi thứ gọn ghẽ, không bám bụi. cảm giác về một ai đó sử dụng không gian này, mặt bàn này, chiếc máy tính này rất rõ nét, như thể chỉ vài phút trước, người ấy vừa rời khỏi đây.
Lâm ngồi im, chống khuỷu tay trên mặt bàn, ôm đầu. Cậu nhắm mắt, chờ đọi tiếng kẹt cửa vội vã, tiếng đế giày linh hoạt lướt trên bậc thang, một lời chào như chưa từng có gì bất thường xảy ra vang lên từ sau lưng.
Nhưng không ai cả.
Lâm ngồi dậy. Một cách chậm rãi, cậu bật nguồn, khỏi động máy tính. Giờ thì cậu hiểu, vì sao ba của Thái muốn cậu xuống tầng hầm. Nơi đây mới là không gian thực sự của con trai ông, không phải hai căn phòng bày biện hoàn hảo trên kia.