Số lần đọc/download: 560 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:54:07 +0700
Chương 7: Làm Việc Lặt Vặt
Nhìn nàng đem theo thùng gỗ rời đi, mấy người họ lại tiếp tục đứng tấn, bọn hắn cùng nàng không giống nhau, chỉ cần mỗi ngày đứng tấn hai canh giờ, liền có thể bắt đầu luyện võ, tuy tuổi mấy người họ không lớn nhưng thực lực tại Thanh Sơn lại không kém phần đông học sinh, cái này trừ thiên phú không tồi của bản thân bọn họ, càng là vì bọn hắn có một sư phó thực lực hùng hậu.
Mà ở một chỗ khác tập võ, Tử Nghiên cùng Tử Nguyên, Tử Kiệt ba người gặp được nàng đem theo thùng gỗ rời đi, mấy người họ nhìn nhau liếc về sau, cũng không hề để ý tới, vừa rồi sư phó cùng nàng nói chuyện bọn hắn cũng nghe được rồi, dám chọc giận sư phó như vậy, đáng đời mà đi làm tạp vụ.
Tại Thanh Sơn này, muốn sống yên ổn, ngoại trừ thực lực của bản thân là yếu tố trọng yếu bên ngoài, cũng cần phải có chỗ dựa, xem nàng tuy là lớn lên không tệ nhưng một thân quần áo và trang sức mộc mạc lại làm ấy người họ đều cho rằng nàng là người không có bất kì bối cảnh nào mà thôi, người như vậy, vừa rồi thân không có thực lực, muốn sinh hoạt tại Thanh Sơn, thời gian sau này có thể không dễ dàng như vậy.
Bên kia, Tử Tình đi một đoạn đường thật dài mới tìm được một dòng suối nhỏ, nàng đem thùng gỗ hướng trong suối múc một ít nước, sau đó hai cánh tay liền xách đi trở về, bởi vì khí lực không lớn cho nên chỉ có thể để được chưa tới nửa thùng nước, hơn nữa vừa đi vừa đổ một ít, thời điểm đem nước nâng lên vạc lớn, trong thùng nước chỉ còn lại chưa tới một phần ba, chuyển cái ghế dựa kê phía dưới, nàng đem nước đổ vào trong vạc, lại đi đến dòng suối nhỏ.
Hai canh giờ đi qua, mấy người Tử Sa cũng đi theo đến bên kia luyện võ, mấy người luyện tập võ công đều không giống nhau, Lăng Thành là căn cứ vào thể chất bọn họ mà dạy, mấy người cùng ở một chỗ luyện võ, cũng thường xuyên luận bàn. Tử Nghiên kiến thức cơ bản luyện được tốt, ra quyền từng quyền hăng hái, vững chắc mạnh mẽ. Tử Nghiên luyện chính là kiếm pháp, trong mấy người họ thì kiếm pháp của hắn là tinh thông nhất. Tử Kiệt thì tinh thông ám khí ở phương diện võ so ra kém mấy người họ, bất quá hắn tinh thông che dấu khí tức. Tử Cầm thì tinh thông chưởng pháp. Khinh công Tử Sa thì ở mấy người họ là cao nhất, cái này không chỉ vì bản thân nàng có thiên phú, càng là vì gia tộc của nàng có độc môn khinh công là Vi Ba Bộ, tuy nàng chỉ học được mấy thành nhưng khinh công mấy người họ cũng theo không kịp.
Bên dòng suối Tử Tình lau mồ hôi, cúi đầu nhìn nhìn hai cái chân của mình, bởi vì đi qua đi lại không ngừng, trên đường đầy cát và đá, giầy đã bị hỏng, trên chân còn nổi lên bọt nước, đi một bước đều là đau nhức, nhưng là nàng lại cắn chặt răng nhịn xuống, nàng biết rõ, ở đây không phải trong nhà, nói ra cũng vô dụng.
Đi đến bên dòng suối ngồi xổm xuống, cầm thùng gỗ lớn trong tay lại múc một ít nước rồi trở về, từng chút từng chút một đổ vào lu, mấy canh giờ đi qua,nước ở bên trong vạc lớn mới đổ được một nửa, lập tức sẽ giữa trưa, nếu như không thể ở trước giữa trưa đem nước đổ đầy, nếu không nhất định sẽ phơi nắng, đến lúc đó sẽ càng mệt mỏi. Nghĩ vậy, cũng không để ý đến đau đớn trên chân, bước chân liền hơn, âm thanh luyện võ từ phía sau nhà tranh truyền đến tai, bước chân mới hơi dừng lại một chút, hướng chỗ bọn họ nhìn thoáng qua, thấy bọn họ nguyên một đám đều đang luyện võ rất nghiêm túc, ánh mắt hơi liễm xuống, dừng thoáng một phát liền hướng dòng suối đi đến.
Mà ở phía sau của nàng, Lăng Thành một thân áo bào xám đem nhất cử nhất động của nàng đều thu vào trong mắt, hướng mấy người bên kia nhìn thoáng qua, ánh mắt liền đã rơi vào bóng dáng nho nhỏ bên dòng suối đi lên, thấy được đôi giày rách và những lỗ hổng bị cắt qua trên quần áo của nàng, ánh mắt tránh né, quay người ly khai.
Vào lúc giữa trưa, mấy người luyện võ đều ngừng lại, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút sau có thể ăn cơm, mấy người đến dưới cây sau khi ngồi xuống, liền nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ vẫn còn xách nước, quần áo trên người bị nước giội không ít, đôi giày cũng đã hỏng, lại vẫn nhất nhất tiêu sái đi tiếp con đường của mình.
"Sư huynh, các ngươi xem, không học võ cho tốt, lại cố tình thích làm việc của hạ nhân, nhìn nàng như vậy, một thân dơ bẩn, vô cùng khó xem!" Tử Sa cầm một mảnh lá cây lớn quạt mát, ánh mắt khinh thường hướng bên Tử Tình liếc qua.
"Đúng thế, nàng sao có thể so sánh với ngươi cùng Tử Cầm được! Ngươi nhìn xem, trên người nàng mặc toàn là y phục bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn nữa, hơn nữa bộ y phục trên người nàng cũng vài ngày rồi, thật không biết nàng như thế nào chịu được." Tử Kiệt cũng vẻ mặt tràn đầy chán ghét liếc nhìn nàng một cái, lúc đầu cảm thấy nàng lớn lên cũng không tệ lắm, bất quá nhìn nàng như vậy, thật sự là khó coi chết đi được, quần áo đều bị nước làm ướt, hơn nữa bộ y phục mộc mạc trên người nàng lại vô cùng bẩn, so sánh với Tử Cầm cùng Tử Sa bên cạnh hắn, quả thực là trời và đất không cách nào so sánh được.
Ngồi ở bên cạnh hắn Tử Cầm cùng Tử Sa nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của hai người đều kiêu ngạo giương lên, các nàng không chỉ có dung nhan xuất sắc, còn có gia thế, hôm nay là Thanh Sơn đệ tử, ra khỏi Thanh Sơn, các nàng là tiểu thư trong gia tộc, với cái địa vị kia, căn bản không thể nào tự hạ thấp mình so sánh với Tử Tình nghèo kiếp xác kia được.
"Mặc dù nói nàng lớn lên có chút dung mạo, nhưng nhìn bộ dạng này của nàng thật đúng là khiến cho người không thể nào ưu được." Tử Nguyên liếc nhìn Tử Tình đang kiễng chân đổ nước vào lu, lại nói: "Nàng đến cũng đã được vài ngày, ta sẽ chưa từng thấy nàng cười, một cái mỹ nhân đầu gỗ không biết cười, chậc chậc, mất mặt."
Tử Kiệt bên cạnh đụng phải đụng hắn nói xong: "Hắc hắc, Nhị sư huynh, có phải hay không nàng nếu là biết cười không phải là mỹ nhân đầu gỗ ngươi sẽ đi qua giúp phải không? Ta cũng nhớ rất rõ ngươi giúp Tử Cầm cùng Tử Sa cũng không ít."
"Tử Cầm cùng Tử Sa là sư muội của ta, ngươi xem hai người bọn họ nũng nịu, không cần hai người bọn họ mở miệng, chúng ta cũng có thể cảm được, đương nhiên không để cho các nàng tự làm." Tử Nguyên vẻ mặt tự đắc nói, không quên hướng Tử Cầm Tử Sa trừng mắt nhìn.
Chứng kiến hắn hướng hai người phóng điện, Tử Kiệt cười hì hì nói: "Nhị sư huynh, liền Ngũ sư muội cùng Lục sư muội đều đùa giỡn không buông tha, nếu để cho sư phó biết, không thể thiếu muốn huấn ngươi một chút."
"Được, đừng chỉ nói là ta, ngươi cũng không phải giống ta sao." Tử Nguyên liếc mắt hắn nói, hai tay dang ra sau đầu hạ người lại gần đahi thụ sau lưng, rất nhàn nhã nhìn bóng dáng nho nhỏ đang xách theo thùng gỗ lớn lại đi đến bên dòng suối.
Tử Lập nhìn bóng dáng nho nhỏ, gãi gãi đầu nói: "Sư huynh, dù sao chúng ta cũng nhàn rỗi, nếu không ta đi giúp Tử Tình đổ một ít đi! Bằng không nàng đổ đến lúc có thể ăn cơm cũng chưa chắc xong." Nói xong muốn đi lên giúp lại bị người bên cạnh lại kéo trở về, bị kéo một cái không phòng bị liền ngã xuống đất.
"Ai cho ngươi đi? Ngươi dám đi xem chúng ta có tiếp nhận ngươi không!" Tử Kiệt âm thanh mang ác khí trừng mắt nhìn hắn, lại bóng dáng đang xách nước lườm, thanh âm từ trong lỗ mũi hừ ra nói: "Nàng đem sư phó chọc giận, ngươi cho rằng sư phó về sau còn có thể dạy võ công cho nàng hay sao? Nhiều lắm là đời này lưu lại Thanh Sơn ở đây làm một chân sai vặt, một cái sai vặt lại có tư cách gì để cho chúng ta đi giúp nàng làm việc? Ta có thể trước cảnh cáo ngươi ah! Ngươi nếu là dám âm thầm giúp nàng, đừng nói chúng ta không nể tình nghĩa sư huynh đệ."
Tử Lập nghe xong, nhìn nhìn Tử Tình đi xa xa kia, lại thấy mấy người bên cạnh đang gắt gao nhìn hắn, chậm rãi cúi đầu, sư huynh cùng sư muội bọn hắn giống như rất không thích Tiểu sư muội mới tới, hắn tuy rằng thấy nàng đáng thương, nhưng là cũng không thể cùng sư huynh sư muội đối nghịch.
"Tốt rồi, đi ăn cơm đi!" Đại sư huynh Tử Nghiên vừa nói xong, mấy người đều tĩnh tâm lại, đứng lên liền hướng gian nhà tranh lớn mà đi đến, đồ ăn của bọn hắn ở đây, đều là do nhà bếp ở Thanh Sơnđưa tới.