Dịp may ưu ái những ai can đảm

Publius Terence

 
 
 
 
 
Tác giả: David Baldacci
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Memory Man
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 82 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 17
Cập nhật: 2023-06-19 10:54:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ecker quay lại phòng và rút điện thoại ra. Anh không thích phải trả tiền cho một cái điện thoại có thể truy cập Internet, nhưng nó giống như anh có trong tay một cái thư viện khổng lồ cùng một binh đoàn trợ lý hỗ trợ tìm kiếm với giá rẻ. Anh kiểm tra bảng tin. Chắc hẳn họ bị lệnh hạn chế thông tin về vụ bắt giữ bởi vì anh không tìm được gì cả. Khi anh tìm cái tên trên mạng, có thấy một số kết quả nhưng rõ ràng đó chỉ là những người khác trùng tên mà thôi.
Gã đó đã đầu thú và thừa nhận sát hại ba người. Kể cả nếu gã thực sự biện hộ là mình bị thần kinh, gã vẫn có thể phải sống trọn đời trong trại. Có thật là gã không? Là gã đã làm ư? Cảnh sát đáng lẽ ra có thể đưa ra kết luận rất dễ dàng. Decker biết họ giấu nhiều chi tiết không công khai cho công chúng về các tội ác. Họ sẽ chất vấn cặn kẽ Leopold, nếu đó là tên thật của gã, và nhanh chóng xác định được là gã đã làm hay gã đang nói dối vì một lí do nào đó.
Nếu đúng là gã, Decker sẽ làm gì đây? Tìm cách phá ngang hệ thống tư pháp hình sự và giết chết gã ư? Và rồi sau đó tự kết thúc đời mình bằng những ngày trong tù à? Nhưng nếu không phải do gã làm, ồ, vậy thì cũng sẽ có nhiều khả năng có thể xảy ra.
Ngay lúc này, anh không thể làm bất cứ điều gì. Không một điều gì có tính xây dựng, ít ra là thế. Leopold có thể sẽ bị buộc tội và chính thức bị khởi tố, hoặc được thả, tùy thuộc vào kết quả thẩm vấn. Nếu hắn bị nhốt lại, hắn sẽ bị đưa ra xét xử, hoặc có thể là không nếu hắn thừa nhận có tội, phần lớn các bị cáo đều làm thế, là do họ nghèo nên không có tiền để thuê luật sư giỏi hoặc đúng thật là họ có tội, hoặc có khi là cả hai. Những gã giàu có thì luôn tìm cách đấu tranh đến cùng, đặc biệt là khi đem thời gian phải ở trong tù lên bàn cân. Bọn họ có quá nhiều thứ để đánh mất.
Nhưng bên nguyên thì chưa chắc đã phải đề nghị bị cáo chủ động nhận tội. Họ có thể muốn xoay kẻ đần độn này để lấy danh tiếng trong nghề. Nếu như thế, Decker sẽ có mặt ở tòa án mỗi ngầy. Mỗi phút. Anh muốn nhìn thấy gã này. Đánh hơi gã. Định lượng gã.
Anh nằm xuống giường. Trông anh giống như đang ngủ, nhưng anh không hề chợp mắt dù chỉ một phút. Anh đang nhớ lại. Anh đang nghĩ lại thời ngày xưa anh đã từng. Và anh của hiện tại. Anh thường xuyên nghĩ về chuyện này, kể cả vào lúc anh không muốn. Đôi khi, phần lớn thời gian, quyết định không nằm trong tay anh. Nó phụ thuộc vào bộ não của anh, bộ não đó, châm biếm làm sao, dường như tự nó cũng có trí óc của riêng mình.
☆☆☆
Tôi là Amos Decker. Tôi bốn mươi hai tuổi và trông già hơn ít nhất mười tuổi (vào một ngày đẹp trời, và tôi chưa từng có một ngày nào như thế trong bốn trăm bảy mươi chín ngày vừa qua), và cảm giác tôi già hơn thế ít nhất cả một thế kỉ. Tôi đã từng là một cảnh sát và sau đó là một thanh tra, nhưng tôi đã không còn kiếm được tiền lương nhờ làm bất cứ nghề nào trong hai nghề đó. Tôi mắc chứng trí nhớ siêu phàm hyperthymesia, nghĩa là tôi không bao giờ quên được bất cứ thứ gì. Tôi không nói tới những kĩ năng ghi nhớ mà bạn có thể tự học để ghi nhớ các thứ tốt hơn, như các mẹo liên tưởng dùng để nhớ thứ tự các lá trong một bộ bài. Không, đối với tôi, cứ như có một bộ não được cường hóa mà bằng một cách nào đó đã giải phóng những khả năng mà tất cả chúng ta đều có nhưng không bao giờ dùng đến. Không có nhiều người có chứng siêu nhớ - cách gọi tắt của tôi cho hội chứng này - trên giới. Nhưng tôi chính thức là một trong số đó.
Và có vẻ các hệ thần kinh giác quan của tôi còn giao với nhau nữa, vì thế tôi nhìn thấy màu sắc và hình dung thời gian như những hình ảnh trong đầu. Thật ra, các màu sắc xâm chiếm suy nghĩ của tôi vào những lúc không cố định. Chúng tôi được gọi là những người mang hội chứng cảm giác kèm synesthesia. Nghĩa là tôi thấy được màu sắc và tôi “nhìn thấy” thời gian, và đôi khi tôi liên hệ màu sắc với người hoặc các đồ vật.
Rất nhiều người có hội chứng cảm giác kèm cũng mắc chứng tự kỷ hoặc hội chứng Asperger. Tôi thì không. Nhưng tôi không còn thích bị người khác chạm vào người. Và những câu chuyện đùa vui không còn thực sự gây ấn tượng với tôi nữa. Nhưng đó có thể là tôi không có ý định bật cười thêm một lần nào nữa.
Tôi đã từng có lúc bình thường, hoặc gần đến mức đủ để được coi là bình thường.
Và giờ tôi không còn như thế nữa.
☆☆☆
Điện thoại của anh rung. Anh nhìn vào màn hình. Anh không nhận ra số gọi đến, nhưng điều đó cũng chẳng sao. Để quảng cáo cho công việc thám tử tư, anh đã cho số điện thoại của mình ở rất nhiều chỗ khác nhau. Ngay lúc này anh không muốn tập trung vào công việc, nhưng rồi một lần nữa, anh cũng không thể ngó lơ các khách hàng sẽ trả tiền cho mình. Nếu anh bị đá đít ra khỏi cái nơi tồi tàn này chỉ vì không thể trả tiền trọ, những ngày sống trong hộp carton sẽ quay trở lại. Và mùa đông đang tới gần. Và mặc dù người anh có rất nhiều mỡ có thể giúp anh giữ ấm, anh vẫn sẽ luôn lựa chọn một mái nhà vững chãi thay vì mấy sản phẩm từ giấy.
“Decker nghe,” anh bắt máy.
“Anh Decker, tôi là Alexandra Jamison từ trang báo News Leader. Tôi có thể hỏi anh một vài câu về những tiến triển gần đây trong vụ án liên quan tới gia đình anh được không ạ?”
“Làm sao cô có số này vậy?”
“Từ một người bạn của bạn tôi.”
“Lần thứ hai tôi được nghe câu đó trong ngày hôm nay đấy. Vòng vo như thế tôi không có thích.”
“Anh Decker, đã mười sáu tháng trôi qua. Chắc hẳn anh phải có cảm nghĩ gì đó khi biết rằng cuối cùng cảnh sát cũng đã bắt giữ được một đối tượng.”
“Sao cô biết họ đã bắt được người?”
“Tôi làm việc với đội cảnh sát tuần tra. Tôi có mối riêng. Một nguồn tin tin cậy nói cho tôi biết có kẻ tình nghi đã bị tạm giữ. Anh có biết thêm gì khác nữa không? Nếu có - “
Decker ấn nút kết thúc và giọng của người phụ nữ tắt ngóm. Điện thoại ngay lập tức đổ chuông trở lại, và anh tắt hẳn máy.
Anh không thích giới báo chí từ hồi còn làm thanh tra, mặc dù trong một số trường hợp họ cũng có ích. Tuy nhiên, giờ là thám tử tư, anh chẳng thích thú gì tiếp chuyện mấy người đó. Và đừng hòng bọn họ moi được chuyện hoặc xin xỏ trợ giúp từ anh về vụ án “liên quan” đến gia đình anh.
Anh rời khỏi phòng ở và bắt một chuyến xe bus ở góc phố và đi chặng đó để bắt được chuyến thứ hai, chuyến này đưa anh thẳng vào trung tâm thị trấn. Có một vài tòa nhà chọc trời xen lẫn giữa một mớ các tòa nhà khác với độ cao tầm thấp và trung, một số còn mới, đẹp, số khác thì không. Phố phường đan xen thành hệ thống đường kẻ dày đặc với các góc vuông vức và các con phố lớn thẳng tắp. Anh không qua lại khu trung tâm này nhiều. Tội phạm, chí ít là các tội phạm nghiêm trọng, thì hoặc ở phía Bắc của thị trấn hoặc ở khu vực ngoại ô. Nhưng nơi nhiệm sở nơi anh từng làm việc, và là khu tạm giam cho những kẻ bị bắt giữ thì nằm ở ngay đây, lại tọa lạc ngay chính giữa trung tâm thị trấn này.
Anh đứng trên phố và nhìn chăm chăm vào tòa nhà đối diện, nơi anh từng bước vào mỗi ngày trong suốt một khoảng thời gian dài: Khu nhiệm sở thứ 2. Đó thật ra là Khu nhiệm sở số 1, bởi vì khu nhiệm sở số 1 cũ đã bị thiêu rụi. Nhưng không ai chịu bỏ thời gian đặt lại mấy con số cả. Mà có khi việc đó không nằm trong chi ngân sách.
Tòa nhà được đặt theo tên của Walter James O’Malley, một cảnh sát trưởng xuất chúng từ đâu đó bốn mươi năm trước. Ông ta đột tử bên ngoài một quán bar với cô nhân tình đang níu chặt trong vòng tay. Nhưng điều đó cũng không ngăn được họ đặt tên tòa nhà theo tên ông ta, điều đó là một minh chứng thuyết phục rằng việc ngoại tình thật ra không gây tổn hại gì đến di sản mà một người để lại. Kể cả nếu mất mạng vì nó.
Phòng làm việc ngày xưa của anh nằm trên tầng ba. Anh có thể nhìn thấy ô cửa sổ mà hồi đó anh chăm chăm nhìn ra ngoài, vào những lúc anh không nhìn Lancaster, người ngồi đối diện thẳng với anh trong cái góc làm việc chật chội. Buồng tạm giam nằm ở tầng hầm và nằm ở mặt nhìn ra con phố này, điều đó có nghĩa là Sebastian Leopold đang cách anh chắc chỉ mười lăm mét.
Anh chưa từng ở gần đến mức này với kẻ được cho là đã sát hại gia đình mình. Nhưng cũng có khi anh đã từng, nếu như theo lời kể anh từng làm hắn bất mãn ở cửa hàng 7-Eleven.
Anh quay đi khi anh nhìn thấy một cảnh sát mặc thường phục và một cảnh sát mặc cảnh phục mà anh biết. Mặc dù anh đã thay đổi rất nhiều kể từ lúc rời khỏi lực lượng, anh đồ rằng họ vẫn có thể nhớ anh. Bước vào trong một con ngõ, anh tựa người lên tường. Mức độ lo lắng của anh đang tăng cao. Những cơn đau đầu đến rồi đi. Bộ não của anh dần trở nên mệt mỏi bởi nó gần như chẳng bao giờ ngừng làm việc. Thậm chí kể cả lúc anh đang ngủ. Nó giống như thể tiềm thức của anh thật ra cũng chính là ý thức của anh. Với một người không bao giờ quên bất cứ điều gì, anh lại thấy khó nhớ được con người ngày trước của mình ra sao. Lẫn những gì anh đã trải qua để trở thành con người của ngày hôm nay.
Anh nhắm mắt lại.
☆☆☆
“Khả năng” này đến với tôi khi tôi mới vừa tròn hai mươi hai tuổi. Tôi đang làm trung vệ trong đội bóng bầu dục của trường đại học, được tuyển lên đội dự giải quốc gia NFL với năng lực cũng thường thường nhưng hừng hực khát khao chiến đấu mãnh liệt. Tôi đặt chân lên sân bóng cho trận đấu đầu tiên của mùa giải sau khi thi đấu hết mình trong suốt các trận đấu trước mùa giải và sóng sót cho tới trận cuối cùng. Tôi nằm trong đội được giao bóng trước. Công việc của tôi rất đơn giản: hi sinh thân thể để tạo ra hỗn độn và lỗ hổng trong hàng ngũ đối phương để các anh chàng khác có thể cản được người bắt bóng bên họ. Tôi cắm đầu cắm cổ chạy trên sân đấu. Tôi chuẩn bị gây ra được hỗn độn. Tôi chạy hùng hục, đến mức mà nước mũi, nước dãi bay ra khỏi mũi, khỏi miệng. Tôi sẽ nhận được khoản lương cao nhất mà tôi từng được trả trong đời. Mục tiêu của tôi là kiếm được nó. Tôi chuẩn bị hạ gục một vài anh bạn đây, sẽ đè cho chết ngắc.
Và đó là những gì mà tôi nhớ được. Dwayne LeCroix, một tân binh của đội LSU, thấp hơn tôi chừng mười phân và nhẹ hơn năm mươi cân, nhưng hiển nhiên có một sức mạnh đáng kể, bởi hắn đó đã hạ gục tôi bẹp trên sân thi đấu với một cú húc không ngờ. Anh ta húc bay tôi, như người ta thường nói trong giải NFL. Bốn năm sau ngày đó, anh ta rời khỏi giải khi sụn hai đầu gối thoái hóa sạch, vai bên trái bị teo chẳng còn gì ngoài xương với xẩu, và tài khoản ngân hàng rút quá số tiền gửi. Hiện tại anh ta đang định cư trong một nhà tù an ninh tối cao ở Shreveport vì những tội ác mà anh ta gây ra cho đồng loại của mình, và anh ta đã chết gục trong đó, có thể là vào một ngày gần đây hoặc trong tương lai xa. Nhưng còn ngày hôm đó, anh ta nhởn nhơ, không ai trói cùm, thong thả, ngạo nghễ như con gà trống giữa một đàn gà mái, còn tôi thì nằm bất tỉnh trên sân bóng.
Và sau cú va chạm đó cuộc đời của tôi đã chẳng còn gì giống như trước.
Không một thứ gì.
Ký Ức Vĩnh Cửu Ký Ức Vĩnh Cửu - David Baldacci Ký Ức Vĩnh Cửu