Số lần đọc/download: 924 / 10
Cập nhật: 2017-05-09 22:20:55 +0700
Chương 7
D
êm đó Freddy ngủ không ngon lắm. Gương mặt tất cả những con thú nhỏ đã đầy tin tưởng gửi gia tài của chúng vào nhà băng để giữ cho an toàn giờ túm tụm cả lại trong giấc mơ của chú đầy trách móc. Việc một thi sĩ làm chủ tịch nhà băng lâu nay với chú vẫn luôn có vẻ gì đó như một trò đùa; Và đây là lần đầu tiên chú nhận ra chịu trách nhiệm với tài sản của kẻ khác quả là một vấn đề nghiêm trọng. Nhưng nếu không tóm được bọn cướp, chú cũng sẽ trả bằng hết, đến tận hạt bắp cuối cùng.
Sáng sớm hôm sau, Freddy đã có mặt ở nhà băng, nhưng không đủ sớm để tránh được rắc rối. Charles rõ ràng đã không thể khép cái mỏ mình lại được, tin tức về vụ cướp đã lọt ra ngoài, và tòa nhà đang được vây quanh bởi một đám hỗn độn những súc vật giận giữ; bọn này, ngay khi nhìn thấy Freddy, liền đổ xuống đường chạy về phía chú, móng vuốt nắm chặt và thét lên, “Chúng tôi muốn lấy lại tiền!” “Trả lại chúng tôi của cải của chúng tôi!”
“Làm ơn! Làm ơn nào!” Freddy hét lên. “Các bạn sẽ có lại hết mọi thứ. Cho tôi đi qua cái đã, được không?”
Chú hích cùi chỏ mở đường tiến đến cánh cửa nhà băng, và rồi quay lại, đối mặt với đám thú. “Làm ơn yên lặng!” chú nói. “Các vị sẽ có lại được mọi thứ. Ai gửi trong nhà băng này cũng sẽ được trả lại đầy đủ. Nhưng tôi xin nói trước hết rằng, tất cả tiền nong, tư trang cùng những thứ khác mà các vị gửi đây đều được an toàn. Chỉ có thực phẩm là bị mất. Và tôi, cá nhân tôi, tin rằng bất kể thứ gì các vị để lại đây rồi sẽ lấy lại được. Tôi sẽ đền hết cho dù điều đó có làm tôi mất sạch tài sản.”
“Da,” một giọng nói, “và tài sản đó đáng giá bao nhiêu?”
“Tôi đoán các vị có thể chưa nghe tới,” Freddy nói, “rằng tôi đã thu được ba mươi đô-la tiền phí vào buổi xem phim đêm qua. Tôi cho rằng chừng đó sẽ đủ lo cho bất kỳ thứ gì quý vị đã mất.”
“Freddy thân yêu tốt bụng!” một con sóc la lên, và có ai đó còn đề nghị hoan hô ba tiếng. Tuy vậy, một số con, mặc dầu chẳng mất thứ gì, nhưng có tiền hoặc tư trang gửi trong két an toàn, vẫn lấy làm lo lắng.
“Tôi tưởng nhà băng này của ngài là chống trộm chứ,” một con nói. “Nếu bọn trộm đã có thể vào đây một lần, chúng có thể vào lần nữa và ăn trộm tiền của chúng tôi.”
“Nếu quí vị thấy tiền của quí vị để nhà mà an toàn hơn,” Freddy nghiêm trang nói, “quí vị hoàn toàn có quyền mà rút khỏi nhà băng. Chúng tôi làm tất cả có thể để bảo vệ tài sản quí vị ở đây, nhưng luôn luôn có khả năng một tên trộm khôn ngoan nào đó có thể xông vào. Tuy nhiên, tôi muốn chỉ ra rằng dù sao nhà riêng của quí vị cũng không có gì bảo vệ để chống trộm. Ở đây luôn luôn có canh gác tại chỗ, và tôi có thể tuyên bố rằng tuần này chúng tôi dự định lắp một hệ thống báo trộm hầu tăng thêm an ninh cho quí vị.”
Báo động trộm là thứ mà Freddy vừa nghĩ ra khi nằm trăn trở đêm qua. Và tôi có thể nói ở đây rằng chú quả thực đã lắp đặt cái báo trộm rồi, hoạt động tốt ra phết. Chú treo một cái chuông ăn tối đã cũ của nhà Bean trên cái cây mọc ngang nhà băng, và thả một sợi dây từ đó xuống những két bạc, ở đó chú đã giấu một con chuột nhắt nhằm mục đích luôn luôn trực chiến. Nếu con chuột nghe thấy có tiếng động nào khả nghi, nó chỉ cần kéo sợi dây và rung chuông. Như bạn biết đấy, một cái chuông gọi ăn tối có thể kêu to hơn rất nhiều so với bất kỳ loại chuông nào, kể cả chuông nhà thờ.
Nghe Freddy hứa, đám súc vật được trấn an, và sau khi lởn vởn một lát, nhìn chằm chằm vào cái lỗ do bọn trộm khoét, chúng lững thững đi về nhà.
“Làm sao còn tìm bằng chứng được nữa, sau khi cái đám này đã dẫm đạp khắp hiện trường thế kia,” Freddy nói với Jinx. “Tôi đã nghĩ ít ra thì cũng phải tìm thấy vài dấu chân. Con gà trống khốn kiếp! Đúng ra chúng mình phải trói y lại và giữ y trong nhà băng cả đêm!”
“Cách duy nhất để giữ cho hắn khỏi nói là cắt phéng cái đầu hắn đi,” con mèo bảo. “Mà thậm chí làm thế cũng không chắc là có hiệu quả không.”
“Trời ạ, mừng là tất cả bọn họ đều chỉ phản ứng như thế,” Freddy nói. “Tất cả đồ tích cóp mất hết, tội nghiệp. À nhân tiện, Jinx này, anh có nhận thấy trong đám đông có một kẻ lạ mặt không? Tôi đã nháng thấy tay này hai, ba lần, nhưng khi lùng lại thì hắn đi mất rồi. Một con vật ngó tức cười, có đuôi trắng lông lông và bộ râu xơ xác.”
Nhưng Jinx lại chẳng thấy ai cả. “Nghe cứ như chuyện Minx phịa ra ấy,” nó nói.
“Họ bảo tội phạm thường hay trở lại nơi gây án,” Freddy nói, “và vì tôi biết tất cả đám súc vật ở đây, tôi nghĩ dám hắn là tên trộm đó lắm.”
“Coi bộ là một phi vụ chuột cống cho tôi đây,” Jinx nói, “nhưng lâu nay quanh đây có thấy đuôi hay râu của con chuột nào đâu! Tôi cho rằng cậu phải quay lại với nghề thám tử đi thôi, Freddy.”
Freddy không muốn quay lại với nghề thám tử cho lắm. Thám tử phải nghĩ rất nhiều. Dĩ nhiên khi làm thơ chú cũng phải nghĩ rất nhiều, nhưng nếu một nhà thơ nghĩ không đủ ghê để khiến thơ bật ra cho hay, anh ta luôn luôn có thể xé bài thơ đi mà không ai biết. Nhưng nếu một thám tử nghĩ không đủ ghê, anh ta sẽ không tóm được tội phạm, và mọi người sẽ nói anh ta chẳng ra gì. Tất nhiên Freddy đã theo dấu kẻ nào là tóm được kẻ đó, nhưng chú chẳng bao giờ biết liệu mình có sắp tóm được hay không, và vụ này coi bộ là một vụ đặc biệt khó.
Việc đầu tiên chú làm là mướn hai con chuột chũi về lấp đầy cái lỗ mà bọn trộm đã tạo ra. Rồi chú sửa cái báo động trộm. Xong chú triệu tập toàn bộ bọn thỏ từng giúp chú trong các vụ khác, sai chúng ra ngoài xem xem liệu có thể tìm ra dấu vết nào của con thú bí mật có đuôi trắng, râu trắng không. Sau khi không còn có thể nghĩ ra thêm điều gì để làm, Freddy về nhà và làm bài thơ thứ hai. Câu thơ chú mở đầu là: “Ong o o, oai oái”.
Gần một tuần sau không có thêm chuyện gì xảy ra. Chẳng tìm ra dấu vết nào của bọn trộm, và con thú đuôi trắng bí ẩn cũng dường như biến mất khỏi mặt đất. Freddy bắt đầu lo lắng. Chuyến thám hiểm Rừng Lớn và vụ trộm đã gây ra rất nhiều bàn tán, và một vài con vật bắt đầu liên kết hai việc lại với nhau, nói rằng biết đâu chính Kẻ Mặt Mịt lại là tên trộm ấy.
Freddy coi khinh cái ý này. “Việc đó đã quá rõ rồi,” chú nói, “Mặt Mịt (nếu có thật một kẻ Mặt Mịt) chưa bao giờ rời Rừng Lớn trong suốt những năm y sống tại đó.”
“Đúng là thế,” bà Wogus nói, “nhưng có lý do gì để hắn không thể rời khỏi khu rừng đó đâu, đúng không? Nhiều kẻ trong chúng ta nghĩ rằng biết đâu đó chính là điều hắn đang làm. Biết đâu hắn chán ở mãi trong Rừng Lớn rồi. Biết đâu hắn đói. Cho cậu hay, ban đêm tôi có nghe một số tiếng động kỳ quái quanh chuồng bò đấy! Biết đâu đêm đêm hắn vẫn lảng vảng quanh trang trại. Một vài kẻ trong chúng ta không muốn nghĩ tới điều đó. Freddy ơi, cậu phải làm cái gì đó đi thôi.”
Freddy đi vòng vòng nói chuyện với vài con khác. Chú thấy rằng tình hình đang thực sự trở nên nghiêm trọng. Một số con vật nhút nhát hơn thậm chí còn bàn đến cả chuyện rời khỏi trang trại nhà Bean để đến nơi nào đó an toàn hơn sinh sống. Và Charles đang rảo vòng vòng, nói rằng nếu Freddy không làm cái gì đó ngay đi thì tự y sẽ phải quắp lấy vấn đề mà giải quyết. Y sẽ kêu gọi tình nguyện viên và sẽ dẫn đầu một đoàn thám hiểm vào Rừng Lớn, quét sạch vĩnh viễn kẻ Mặt Mịt. Dĩ nhiên Freddy biết rằng Charles chỉ nói miệng thế thôi, nhưng điều ấy cũng gây phiền toái.
Freddy hết sức bối rối. Trong tất cả các truyện trinh thám chú đã đọc, thám tử luôn luôn tìm thấy manh mối, và rồi anh ta truy theo manh mối, từng cái, từng cái một, rồi cuối cuộc truy lùng ấy anh ta sẽ tìm ra tội phạm. Nhưng trong trường hợp này lại chẳng hề có manh mối. Giống như là cố chơi một trận bóng chày mà chẳng có quả bóng nào. “Làm sao có thể làm một thám tử nếu không có cái gì để điều tra?” chú cay đắng tự nhủ. “Và lại còn phải làm việc gì đó nữa cơ chứ.” Nghĩ thêm cũng chẳng tích sự gì, vì chú đã nghĩ mọi ý nghĩ mà chú có trong đầu nhưng có được gì đâu. Thế là Freddy quyết định rằng chỉ còn mỗi một việc để làm thôi. Đám súc vật bắt đầu xầm xì rằng chú không thể nào là một thám tử giỏi, không thì đã tìm ra đám trộm nhà băng lần này rồi. Nhưng chúng sẽ quên mọi lời chỉ trích ấy nếu chú đi vào Rừng Lớn và thực sự thám hiểm khu rừng, chứng minh rằng chẳng có Kẻ Mặt Mịt nào cả. Chúng sẽ nghĩ Freddy thật tuyệt vời.
Freddy rất thích được coi là tuyệt vời; ai mà không thế nào? Và đầu tiên chú nghĩ chú sẽ nói với tất cả đám súc vật việc mình sắp làm, để nhỡ có một Mặt Mịt thật, và chú bị ăn thịt thật, ít nhất trước tiên chú cũng có niềm vui là được ca ngợi. Nhưng rồi chú nghĩ lại, tốt hơn là không nên nói với bọn kia, phòng trường hợp chú sợ quá lại quyết định quay về khi chưa hề vào được Rừng Lớn. Và giờ thì chú đang lên tinh thần để khởi sự khi chắc chắn đã có một ý tưởng tuyệt vời. Chú sẽ khoác một trong những bộ cải trang chú từng dùng trong công việc thám tử. Chú sẽ cải trang thành một gã đàn ông - một tay thợ săn. Bởi đám đi săn thường đi vào Rừng Lớn, và Kẻ Mặt Mịt chắc chắn sẽ không làm rầy họ. Chắc chắn hắn không thích súng.
Bà Bean, vốn luôn luôn muốn giúp đám súc vật, đã cắt lại một vài bộ quần áo cũ của ông Bean cho Freddy dạo chú bước vào nghề thám tử. Có một bộ kẻ ca-rô xanh lá và vàng rất tươi hiếm khi mặc tới. Ông Bean đã mua nó ở Paris, nhưng sau khi mang về nhà rồi ông lại chẳng thích mấy. Ông nói khi ông mặc vào Centerboro, có vẻ như người ta nghĩ là ông đang diễu hành hay làm sao đó. Thế là bà Bean may lại cho Freddy và con heo thực sự trông rất bảnh trong bộ đồ đó. Chú quyết định mặc nó lúc này, vì với chú, dường như đó là loại quần áo mà một tay đi săn biết ăn diện thường hay mặc.
Nhưng dĩ nhiên, nếu là một tay đi săn, chú phải có một khẩu súng. Thế là trước khi diện đồ vào, chú lên nhà trên. Jinx và Minx đang nằm trên hành lang bếp, chớp mắt ngái ngủ làm ngơ một con châu chấu ngồi trên thanh rào đang méo mặt trêu chúng, và tự hỏi có đáng công mà chộp con này không. Từ trong nhà vang lên tiếng bà Bean lách cách rửa mớ dĩa ăn sáng.
“Chào hai mèo,” Freddy nói. “Ông Bean đâu rồi?”
Jinx nói ông ấy dưới khu chuồng bò.
“Chà, coi này,” Freddy nói. “Tôi muốn làm sao để bà Bean ra khỏi nhà vài phút. Hai vị có thể đánh nhau một trận không, để bà ấy phải chạy ra can ấy?”
Jinx nhe răng cười. “Sẵn sàng phục vụ bạn bè,” nó nói. ‘Ê, chị gái!” và nó đấm vào tai Minx một cái.
“Này, cút đi,” Minx nói. “Chị không muốn đánh nhau. Đang khoan đang khoái...”
“Chỉ cần làm thật ồn lên thôi,” Freddy nói. “Không cần phải đánh nhau thật.”
“Cậu không biết Jinx,” Minx nói. “Nó hung dữ lắm... Này, cút đi!” Minx nói khi Jinx thoi thêm lần nữa. “Ồ, có cút đi không hử?” Và chỉ sau hai giây, chúng đã lăn tròn xuống những bậc cấp, cào với cắn với thét đủ to để đánh thức láng giềng.
Từ trong bếp có tiếng bước chân gấp gáp, và bà Bean ra cửa, mang theo một cái chảo nước rửa chén.
“Úi chao!” bà nói. “Bọn mèo chúng mày bị sao thế hả? Dừng ngay!” Bà rượt theo khi chúng lăn xuống ngang qua bãi cỏ, cố đến đủ gần để tạt nước vào hai đứa. Freddy tranh thủ phóng luôn vào nhà. Khẩu súng săn của ông Bean nằm ngay trong cái tủ nhỏ ngoài nhà bếp, chú chộp luôn lấy rồi chạy ra ngoài, vòng qua góc nhà. Có tiếng té nước, rồi một tiếng ré to từ cả hai con mèo trong lúc Freddy phóng về phía chuồng gà.
Mượn cây súng của ông Bean mà ông chưa cho phép quả là một việc khá nghiêm trọng, và trong những cảnh huống bình thường, Freddy sẽ không nghĩ tới việc đó dù chỉ một phút. Nhưng cảnh huống hiện nay không hề bình thường. Và dù sao, chú nghĩ, đâu phải chú sắp đi săn mà lấy cây súng này ra bắn đâu. Ông Bean hiếm khi dùng súng và sẽ không bao giờ nhận ra nó không ở chỗ phải ở, còn chú sẽ mang trả súng về trong một hai ngày mà không ai hay. Ấy, Freddy nghĩ thế.
Thế là Freddy mặc vào bộ quần áo kẻ ca-rô, đội một cái mũ vải cho tiệp, vác vai khẩu súng và chậm chạp bước về phía cánh rừng. Chú là một con heo vóc trung bình, nhưng lại thành ra một tay đi săn rất nhỏ con. Tuy nhiên không con thú nào chú gặp lại săm soi chú thật kỹ càng. Chúng thấy khẩu súng là nhanh chân lủi ngay ra sau những thân cây hay hụp luôn xuống lỗ, hoặc nếu bị bắt gặp đang đứng giữa đồng không, chúng cứ thế ngồi im và giả vờ là một cục đá hay một bụi cỏ.
... và chậm chạp bước về phía cánh rừng
Phải lúc khác hẳn Freddy đã thấy chuyện này thực tức cười, nhưng hôm nay trong đầu chú đang có việc rất hệ trọng, và chú không để ý lắm tới bọn súc vật. Chú cứ lì lợm mà đi, mắt dán xuống đất, tự nói với mình, “Rừng Lớn tuyệt đối an toàn,” chú lẩm bẩm. “Mình biết là nó an toàn mà. Chẳng có gì để sợ. Chẳng có gì.” Và rồi chú rút một miếng bìa nhỏ trong túi áo ra, trên đó, trước khi rời nhà, chú đã đánh máy mấy chữ: “Chẳng hề có Mặt Mịt.” “Đó,” chú tự nhủ, “hiểu chưa? Rõ rành rành trắng đen ra đây này. Chẳng có con thú nào như thế cả.” Bởi Freddy, giống như rất nhiều kẻ khác, thấy sự việc được in ra hẳn hoi thì dễ tin hơn là chỉ được nghe kể. Ngay cả đó là do chính mình in ra.
Chú đi ngược theo dòng suối vào rừng, thỉnh thoảng lại đọc miếng bìa để tự trấn an. Khi tới cái hồ nơi Theodore sống, chú ngồi xuống nghỉ một phút. Ngay lập tức, nhô lên khỏi một phiến lá súng vắt ngang hồ, có hai con mắt lồi đang nhìn chú chằm chằm. Freddy giở mũ và vẫy vẫy. Hai con mắt biến mất, rồi một vệt xanh lẻo trong làn nước, và con ếch leo lên bờ, ngay bên cạnh chú.
“Ú ú... ý tôi là úi chào, Freddy,” Theodore nói. “Cậu mặc thế này tôi không biết là cậu. Cậu không thấy là nó hơi nặng sao?”
“Có lẽ,” Freddy nói. “Có lẽ. Cá nhân tôi, có tí màu thì tôi thích hơn. Ít nhiều làm cho mọi thứ vui hơn. Chứ không phải bản thân tôi cảm thấy đặc biệt vui,” chú nói thêm. Rồi chú kể con ếch nghe chú sắp đi đâu.
Theodore đồng ý rằng Kẻ Mặt Mịt chắc chắn sẽ không quấy rầy một người đi săn với một cây súng. “Ước gì cậu mang tôi theo,” nó nói. “Tôi sẽ cảm thấy an toàn vì có khẩu súng đó bảo vệ.”
“Tôi cũng thích có anh làm bạn,” Freddy nói. “Nhưng trước giờ có ai từng nghe một tay thợ săn lại đi với một con ếch không?”
“Tôi có thể giả bộ là một con chấy... ý tôi là chó,” Theodore nói. “Tôi có thể sủa như một con chó.” Và nó oạp oạp vài tiếng, quả thực nghe khá giống chó.
Freddy bảo hay lắm, nhưng có ai từng nghe một con chó màu xanh lá cây chưa?
“Chà,” con ếch đáp, “nếu cậu đã nói đến thế thì có ai từng nghe một con heo trong một bộ đồ kẻ ca-rô chưa?”
Freddy cảm giác có cái gì đó sai trong lập luận của Theodore, nhưng chú lại quá nôn nóng có bạn đi cùng. “Thôi được,” chú nói, “nhưng anh phải hứa không được sợ đấy.”
“Dĩ rồi, tôi sẽ hứa nếu cậu cũng hứa,” con ếch đáp.
Freddy nghĩ cỡ một phút, xong chú bảo, “Chà, chúng ta cùng hứa sẽ cố gắng vậy.” Và rồi chúng lên đường.