Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Tác giả: Sebastian Fitzek
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Die Therapie
Dịch giả: Phan Ba
Biên tập: Lê Huy Vũ
Số chương: 63 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1521 / 15
Cập nhật: 2017-05-20 09:13:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
nna vừa mới đi khỏi thì ông lại bị quấy rầy bởi tiếng gõ cửa. Halberstaedt, thị trưởng của hòn đảo.
“Cảm ơn ông đã quan tâm đến cái máy phát điện”, Viktor chào hỏi và bắt tay người đàn ông già. “Khi tôi đến đây thì nhà rất ấm”.
“Chào bác sĩ, rất vui khi gặp ông”, Halberstaedt trả lời ngắn gọn và rút tay lại nhanh một cách kỳ lạ.
“Thế nào? Điều gì mà lại hối thúc ông đến đây giữa lúc thời tiết xấu như thế này? Tôi nghĩ ngày kia mới là ngày phát
thư cơ mà”.
“Vâng, đúng rồi”. Halberstạedt dùng tay trái nắm lấy một cành cây trôi dạt để gõ cát ra khỏi đế giày ủng màu đen của ông ấy. “Tôi không đến đây vì chuyện đấy”.
“Được rồi”. Larenz chỉ tay vào cửa ra vào. “Ông không muốn vào nhà à? Xem chừng trời sắp mưa rồi”.
“Không. Cảm ơn. Tôi không muốn làm phiền ông lâu. Chỉ có một câu hỏi thôi”.
“Vâng?”
“Người đàn bà vừa ở chỗ ông. Cô ta là ai?”
Viktor ngạc nhiên vì sự thẳng thắn của ông ấy. Thường thì Halberstaedt là người lịch sự và dè dặt, tôn trọng chuyện riêng tư của người dân trên đảo.
“Không có liên quan gì đến tôi cả. Nhưng nếu tôi là ông thì tôi sẽ cẩn thận”. Halberstaedt ngưng nói để nhổ mẩu thuốc lá nhai qua hàng hiên xuống lối đi trên cát. “Hết sức cẩn thận!”
Viktor nheo mắt lại như thể mặt trời đang chiếu thẳng vào mặt ông và nhìn chăm chú người thị trưởng. Cả giọng nói lẫn nội dung lời nói đều không làm ông hài lòng.
“Tôi có được phép hỏi ông có ý gì không?”
“Tôi chẳng có ý gì đâu. Tôi chỉ nói thẳng thôi. Người đàn bà đấy không tốt đâu. Cô ta có cái gì đó không ổn”.
Viktor quen thuộc với sự nghi ngại của những người khỏe mạnh dành cho bệnh nhân tâm thần. Ông chỉ ngạc nhiên vì Halberstaedt nhanh chóng nhận ra ngay rằng Anna không khỏe mạnh.
Nhưng tôi cũng không. Không còn nữa.
“Ông đừng lo ngại về cô ấy...”, ông bắt đầu nói.
“Tôi không lo nghĩ về cô ta đâu. Tôi chỉ sợ xảy ra chuyện cho ông thôi”.
Nó bất chợt chấm dứt. Lần ngưng suy nghĩ mà cuộc đột nhập của Anna và câu chuyện lạnh gáy của cô ấy mang lại cho ông. Josy. Đến hàng triệu tín hiệu khác nhau có thể kích động ký ức về người con gái của ông trong não của Viktor giống như phản xạ. Một giọng nói mang vẻ đe dọa như giọng nói của người thị trưởng cũng nằm trong số đó.
“Ông lại muốn nói gì nữa đây?”
“Như tôi đã nói đấy. Tôi lo rằng ông đang gặp nguy hiểm. Tôi đã sống bốn mươi hai năm trên đảo rồi, và trong thời gian đấy tôi đã nhìn được rất nhiều người đến đây và ra đi. Một vài người đáng được chào mừng. Những người tốt mà người ta mong rằng họ sẽ ở lại lâu hơn nữa. Như ông đấy, bác sĩ ạ. Và có những người mà ngay từ đầu tôi đã biết là sẽ có chuyện rắc rối. Tôi không giải thích điều này được. Giống như giác quan thứ sáu vậy. Thế nào đi nữa thì nó đã trỗi dậy khi tôi nhìn thấy người đàn bà đó lần đầu tiên ở trong làng”.
“Ông hãy giải thích cặn kẽ cho tôi đi nào. Cô ấy nói những gì mà làm cho ông lo đến như thế?”
“Chẳng nói gì cả. Tôi không hề nói chuyện với cô ta. Chỉ quan sát cô ta từ xa rồi theo cô ta đến chỗ ông”.
Buồn cười nhỉ, Viktor nghĩ thầm. Mới đây Anna đã kể lại hoàn toàn khác hẳn. Nhưng tại sao cô ấy lại nói dối mình về câu chuyện với Halberstaedt nhỉ?
“Hinnerk cũng nói là điệu bộ cô ta kỳ lạ lắm, mới cách đây hai giờ trong tiệm tạp hóa của ông ấy”.
“Kỳ lạ như thế nào?”, Viktor muốn biết.
“Cô ta hỏi mua vũ khí”.
“Cái gì cơ chứ?”
“Vâng. Đầu tiên thì cô ta muốn mua một cây lao móc đâm cá hay một khẩu súng tín hiệu. Cuối cùng thì cô ta mua một con dao lạng thịt và hàng thước dây câu cá. Thế thì người ta phải tự hỏi - cô ta muốn gì?”
“Tôi không biết”, Viktor trầm tư nói. Ông quả thật là không biết. Một người phụ nữ mắc bệnh tâm thần muốn làm gì với vũ khí trên hòn đảo an bình này?
“Thôi nhé”. Halberstaedt kéo chiếc mũ của cái áo khoác trùm lên đầu. “Tôi phải đi đây. Xin lỗi vì đã quấy rầy ông”.
“Không sao cả”.
Halberstaedt bước xuống cầu thang của hàng hiên và quay lại nhìn Viktor thêm lần nữa trước cánh cổng nhỏ ở bờ rào.
“Còn điều này nữa, bác sĩ à. Đã muốn nói với ông lâu rồi. Xin được chia buồn”.
Viktor lặng lẽ gật đầu. Sau bốn năm, không còn ai phải giải thích lý do chia sẻ của người ấy nữa. Đã biết rõ ông ấy có ý gì.
“Nhưng tôi cho là lần nghỉ này sẽ tốt cho ông đó. Bởi vậy mà tôi đến đây”.
“Ông có ý như thế nào?”
“Tôi rất vui khi ông đến đảo. Thấy ông lên bờ. Và hy vọng là ông sẽ được khuây khỏa. Hy vọng là ông trông được khỏe mạnh hơn. Nhưng mà...”
“Nhưng mà?”
“Ông trông còn xanh xao hơn trước đây một tuần nữa. Có nguyên nhân gì không?”
Có. Một cơn ác mộng. Và nó tự xưng là ‘Cuộc đời của tôi’. Và anh không làm cho nó tốt hơn được khi xuất hiện ở đây, Viktor nghĩ thầm. Nhưng thay vì nói ra ý nghĩ của mình, ông chỉ lắc đầu xoa dịu và qua đó lại gây ra một cơn choáng váng.
Halberstaedt đóng cổng vườn lại từ bên ngoài và nhìn ông nghiêm khắc.
“Chẳng sao cả. Tôi có thể sai. Có thể là tất cả không nghiêm trọng đến như thế đâu. Nhưng tuy vậy: Ông hãy nghĩ đến lời nói của tôi lúc gặp cô ta”.
Viktor chỉ gật đầu.
“Tôi nói nghiêm chỉnh đấy, bác sĩ. Ông hãy cẩn thận trong thời gian sắp tới. Tôi có cảm giác không tốt lắm đâu”.
“Tôi sẽ làm. Cảm ơn”.
Viktor đóng cửa nhà và nhìn theo Halberstaedt qua lỗ nhòm cho đến khi ngài thị trưởng biến mất ra khỏi tầm nhìn bị giới hạn của ông.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây?, ông nghĩ. Tất cả những việc này có ý nghĩa gì?
Còn hơn bốn ngày nữa ông mới biết được câu trả lời. Rất đáng tiếc là vào một thời điểm mà tất cả đã quá muộn đối với ông.
Đảo Trị Liệu Bíẩn Đảo Trị Liệu Bíẩn - Sebastian Fitzek Đảo Trị Liệu Bíẩn