"Tell me what you read and I'll tell you who you are" is true enough, but I'd know you better if you told me what you reread.

François Mauriac

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Hinh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 66 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 543 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:23:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 035 - 040
hương 35. Nguy hiểm cận kề
Ánh trăng mờ ảo chiếu rọi lên những cánh ve sầu trong suốt khiến chúng lóe lên ánh bạc giống như mới từ trong mây bay ra. Miên Miên ủ rũ đi cạnh bờ hồ, tay cầm nhánh cây không ngừng đập đập vào trong không trung.
“Chán ghét, chán ghét a, đây mới không phải lỗi của ta, tất cả đều tại cái tên đại mãng xà kia a!” Miên Miên bất mãn lầm bầm, quá đáng, ai biết cái kia của hắn lại lớn như vậy, báo hại nàng bị Đức công công mắng ngu như heo mà, nàng là ngây thơ nha, nàng còn chưa có yêu ai bao giờ đâu, ai biết cái con rắn có lông lại là cái kia đâu…
Ách... Bất quá nghĩ lại thì Đức Công công nói cũng đúng, đâu có con rắn nào có lông đâu?!
Miên Miên bĩu môi, hít một hơi sâu đi về phía trước, nhưng là chưa đi được xa thì phát hiện bên bờ hồ bên kia có một chiếc xe lăn, mà người ngồi trên đó là người nàng vẫn muốn gặp nha. Miên Miên thấy thế liền nhấc váy vui vẻ chạy lại.
"Tuyết vương gia, là ngươi a." Miên Miên đi đến trước hắn, vui vẻ tươi cười chào.
Nhưng là Dạ Phong vẫn lạnh lùng như cũ, giống như không hề nghe thấy tiếng nàng.
"Tuyết vương gia... ách... Ta là tới trả ngươi cái này." Thấy hắn không nói tiếng nào, Miên Miên có chút xấu hổ, không biết nghĩ gì liền đưa tay lấy ra chiếc khăn mà nàng coi như bảo bối đưa tới trước mặt hắn.
Dạ Phong đưa đôi mắt màu tím nhạt nhìn nàng chằm chằm, Miên Miên không từ bỏ ý định nhẹ giọng gọi: "Tuyết vương gia..."
"Vứt đi!” Một lúc sau, hắn lạnh lùng buông ra hai chữ.
"Vứt đi? Cái này ta đã giặt rất sạch sẽ rồi!” Miên Miên lần nữa nhìn chiếc khăn trong tay rồi lại nhìn hắn với ánh mắt chân thành, khăn này nàng đã giặt sạch lắm rồi, đâu có dính gì mà phải vứt bỏ?
Dạ Phong chuyển động bánh xe nhìn nàng lạnh nhạt nói: "Chỉ là một vật thường, không muốn thì vứt đi thôi."
"Thế nhưng..."
"Không có thế nhưng!” Nói xong liền vung tay, một hắc y nhân lập tức bước ra giúp hắn đẩy xe về phía trước. Miên Miên thấy thế không khỏi nhăn mày, làm sao vậy, vì cái gì nàng cảm thấy hắn hôm nay tựa hồ có chút đau thương, có chuyện gì xảy ra sao?
"Ngươi tên Nguyễn Miên Miên?" Bất chợt phía sau lưng nàng truyền đến một giọng nữ nghi hoặc hỏi.
Miên Miên ngoái nhìn lại phía sau chỉ thấy đứng cách nàng không xa là một cung nữ nhưng ăn mặc so với nàng thì cao cấp hơn một chút, nàng mỉm cười hỏi: “Tỷ tỷ tìm ta có việc?”
Nghe Miên Miên gọi mình là tỷ tỷ, nàng ta có chút thỏa mãn ừ nhẹ một tiếng nói: “Nhu phi nương nương bảo ta gọi ngươi qua đó có chút việc.”
“Nhu phi nương nương?” Miên Miên ngạc nhiên hỏi lại, “Nhu phi nương nương tìm ta…ách… tìm nô tỳ có chuyện gì sao?”
“Nhu phi nương nương là phi tử được bệ hệ sủng ái nhất, nương nương tìm, ngươi có tư cách hỏi chuyện sao?” Nàng ta biểu tình khó chịu nói.
Miên Miên thấy nàng ta nói thế xấu hổ gật đầu, đúng nha, người ta là nương nương, tìm nàng thì nàng phải đi thôi.
"Được rồi, nhanh theo ta, nương nương đang chờ ngươi đấy!” Nói xong, nàng ta lắc đầu cao ngạo đi trước, Miên Miên miễn cưỡng theo sau. Chương 36. Không nên sống!
Miên Miên theo sau cung nữ kia rẽ ngang rẽ dọc một hồi rồi dừng lại trước một cung điện hoa lệ, đưa mắt lên nhìn thì thấy tấm biển mạ vàng có khắc ba chữ lớn, không khỏi trầm trồ, "Thiên cầm điện", rất có ý nghĩa a, nương nương ở đây chắc chắn sẽ là mỹ nhân bậc nhất a.
"Nhìn cái gì vậy, mau đi nhanh lên." Cung nữ phía trước thấy nàng lề mề khó chịu giục nói.
Miên Miên vội gật đầu nhanh chóng theo sau nàng ta đi đến chính điện, càng gần tới chính điện Miên Miên càng kinh ngạc không thôi… xa xỉ, không gọi là quá xa xỉ đi … quả nhiên là sủng phi của đại mãng xà có khác, thực là chịu chi quá mà!
“Nương nương, người ngài tìm đã tới!” Ngay lúc Miên Miên đang lơ đếnh ngó ngang ngó dọc cảm thán không thôi thì cung nữ bên cạnh liến huých nàng một cái nói.
Miên Miên nghe thế vội vàng trấn định nhìn về phía nữ tử áo gấm hoa lệ ngồi trên cao, chỉ thấy nàng ta tóc búi cao, đôi mắt như mùa xuân, làn da mịn màng như bạch ngọc, môi anh đào nhỏ nhắn không tô son mà hồng đỏ tự nhiên, vài cọng tóc mai theo gió phất phơ trước trán càng làm tăng vẻ phong tình mị hoặc. Thật sự là một nữ nhân cao quí a!
“Nhìn thấy nương nương còn không hành lễ?” cung nữ nọ đối với sự ngẩn người của nàng cả giận nói.
“Nô tỳ tham kiến Nhu phi nương nương!” Miên Miên cúi đầu hành lễ.
Nhu phi lúc này mới chậm rãi đứng dậy đi đến trước mặt nàng, đưa tay nâng nàng đứng dậy nói: “Không phải sợ, bổn cung tìm ngươi chỉ là muốn nói chuyện phiếm thôi!”
Miên Miên theo nàng chậm rãi đứng lên, ngẩng đầu nhìn nàng ta một cái rồi lại nhanh chóng cúi đấu, bộ dáng sợ hãi của nàng khiến Nhu phi phì cười, kẻ ngốc như vậy thật là chẳng đáng để nàng bận tâm.
“Bổn cung nghe nói ngươi chính là cung nữ ngất xỉu khi thị tẩm?”
Miên Miên nghe nàng ta hỏi vậy liền gật đầu xác nhận.
“Ha ha, ngươi là quá hưng phấn hay sao? Bổn cung nhìn ngươi lớn lên không tệ khó trách bệ hạ lại để ý tới ngươi!” Nhu phi dáng bộ lạnh lùng cười nói.
“Nô tỳ không dám!” Miên Miên cúi đầu đáp nhẹ.
Nhu phi thấy thế liền nâng cằm nàng tươi cười nói: “Không nên sợ, bổn cung cũng không ăn được ngươi, nhớ năm đó bổn cung cũng không khác gì ngươi bây giờ, cái gì cũng không biết không hiểu!” Nói xong kéo tay nàng đến gần bàn trang điểm, “Bổn cung trước giờ rất ít khi gặp nữ tử không thích son phấn, cái này thưởng cho ngươi!” Nói rồi liền lấy trên bàn mộ hộp phấn đưa cho nàng.
Miên Miên sợ hãi nói: “Nương nương, nô tỳ không cần son phấn.”
“Nha đầu ngốc, bổn cung là nhìn thấy ngươi như thấy chính mình năm xưa, nói nữa, nữ nhân vẫn là nên trang điểm một chút, Tử Tinh cung cũng có qui củ, phàm là nữ nhân trong cung thì đều phải trang điểm để thể hiện sự tôn trọng đối với bệ hạ, ngươi không thoa phấn là muốn liên lụy tới những cung nữ khác sao?”
“A! Nương nương tha mạng, nô tỳ không biết, không biết a.” Miên Miên gấp gáp dập đầu.
“Bổn cung nói cho ngươi biết là không muốn ngươi phạm sai lấm, nói thật lòng bổn cung rất thích ngươi, cái này ngươi cầm lấy, nhớ phải dùng. Thời gian không còn sớm nữa, ngươi đi về nghỉ ngơi đi!”
“Nô tỳ cáo lui!” Miên Miên nghe vậy liền cúi đầu đi ra.
Nàng vừa mới rời đi, thiếp thân nha hoàn bên cạnh Nhu phi liền cho tất cả a hoàn lui xuống, “Nương nương yên tâm, chỉ cần nàng dùng phấn đảm bảo sẽ không thấy mặt trời ngày mai!”
“Đó là do nàng ta đáng chết, dám cùng Nghi phi chống lại ta. Nghi phi kia hôm nay để nàng ta hầu bệ hạ tắm rửa là muốn tìm thế thân trước khi chết sao? Đã vậy, nữ nhân này không thể lưu lại!” Ánh mắt Nhu phi lóe ra hành quang, phượng ngai nhất định nàng sẽ ngồi, ai cũng đừng mơ cướp đoạt được. Chương 37. Án mạng trong cung
Miên Miên cầm hộp phấn vội vã rời đi, vẫn là nhanh đi về thì hơn, tránh để lát nữa lại có nương nương nào đó gọi nàng đi a, nhưng là do quá vội vã, trong lúc vô tình nàng đụng phải một cung nữ đi ngược chiều, lực va chạm quá mạnh khiến hai người ngã nhào trên đất.
“Mắt mũi ngươi để đi đâu thế hả?” Cung nữ bị nàng đụng trúng đưa tay ôm bụng gay gắt nói.
Miên Miên lúc này cũng đang ôm bụng liền ngẩng lên nhìn nàng ta hỏi: “Ân ma ma? Người sao lại ở chỗ này a?”
"Là ngươi? Mắt người để đâu hả? Đụng ta đau chết mất!” Ân ma ma bất mãn kêu lên.
"Thực xin lỗi a, ta không phải là cố ý. " Miên Miên dẩu dẩu môi chân thành nói.
Ân ma ma đưa mắt liếc nàng rồi chống tay xuống định đứng dậy, nhưng là lúc này tay bà lại đụng phải một cái hộp, đây là cái gì? Ma ma mở hộp ra xem, thấy màu son hồng bắt mắt vô cùng lại còn rất thơm nữa.
“Ách, đây là phấn son a.” Miên Miên đứng dậy cười, đưa tay đỡ nàng ta dậy.
“Phấn tốt nha!” Ân ma ma nhìn chằm chằm vào hộp phấn không chớp mắt, cảm thán nói.
“Ma ma thích ạ? Vậy cái này tặng cho người a!” Miên Miên thuần khiết cười.
“Sao? Cho ta? Thật sự cho ta sao?” Ân ma ma kinh ngạc nhìn về phía nàng, hộp phấn này nhìn sơ cũng biết là phấn hiếm nha, như thế nào lại tặng không cho nàng a?
“Ma ma, người thích thì lấy dùng đi ạ, dù sao ta cũng không có dùng tới a.” Miên Miên nhún vai nói.
Ân ma ma thấy thế khóe miệng không khỏi cười vui, nhìn Miên Miên nở nụ cười ngọt ngào: “Miên Miên à, vẫn là ngươi hiểu chuyện, không uổng công ma ma ta chiếu cố ngươi như vậy nha, người đã nhiệt tình như vậy thì ta cự tuyệt cũng không phải rồi.” Nói xong liền cất hộp phấn vào trong túi, “Tốt rồi, ngươi nên về nghỉ ngơi sớm đi!”
Miên Miên nghe vậy liền cúi chào nàng ta rồi nhằm hướng phòng mình đi tới.
Khẳng định nàng đã đi xa, Ân ma ma liền lần trong túi lấy hộp phấn ra lần nữa hít hà, vô cùng thỏa mãn rời đi.
Hôm sau...
“Có người chết… có người chết…”, trời mới tờ mờ sáng, đã nghe thấy tiếng la hét của cung nữ hoán tẩy phòng, nguyên do là cung nữ đó thấy Ân ma ma bỗng nhiên đột tử. Thời điểm Miên miên nghe tin theo mọi người chạy đến thì Ân ma ma hôm qua vẫn còn khỏe mạnh, nay đã là một cỗ thi thể lạnh lẽo. Nội tâm Miên Miên thoáng đau, người ghét nàng nhất đã chết rồi a.
“Mau giải tán đi đi, chưa thấy qua người chết hay sao?” Ân ma ma vừa mới mất, đã có một ma ma khác tới quát đuổi mọi người đi làm việc, một vài cung nữ tiến tới khiêng thi thể Ân ma ma lên xe đẩy đi. Ở thâm cung này, người này chết liền có người khác thay, bởi vậy, người ta sẽ không bởi vì có người chết mà rơi lệ ngoại trừ Miên Miên vẫn ngây ngốc đứng đó.
“Khóc cái gì mà khóc, phiền chết người ta đi được!” Hai cung nữ khác thấy Miên Miên cứ ngây ngây ngốc ngốc liền mắng.
“Ân ma ma chết rồi, nàng ta chết rồi a…” Miên Miên nức nở, các nàng sao mà một chút thương cảm cũng không có thế kia?
“Đó là đáng đời nàng ta.” Một cung nữ khinh thường nói.
“Đúng đấy, ngươi có biết hay không? Ân ma ma chết nghe nói chính là vì dùng hộp phấn mà Nhu phi nương nương bỏ đi đó nha!” Một cung nữ khác xen vào nói.
“Hừ, ai bảo nàng ta muốn đẹp chứ, ta xem a, nàng ta chính là mệnh tiện nha, dùng không hợp son phấn thượng hạng, chết cũng đáng đời!” Một cung nữ khác có chút hả hê nói.
Mà Miên Miên lúc này cả người đều trở nên ngây ngốc dị thường.
Chương 38. Mãnh liệt nghĩ cách
Nàng muốn xuất cung!
Nàng nhất định phải xuất cung!
Miên Miên co rúc đằng sau núi đá giả, kể từ lúc nghe được hai cung nữ kia nói chuyện, cả người nàng đều ngây ngốc đến đông cứng lại rồi. Nếu đi ra, chính là nàng cũng không biết nên đi tới chỗ nào a, bị các cung nữ kia quát lớn Miên Miên liền làm gì gì cũng hỗn loạn. Chỉ duy nhất nơi đây khiến cho nàng cảm thấy an tâm bội phần, bởi vậy, Miên Miên ngây ngốc không động tĩnh ngồi đó.
“Thật đáng sợ!” Nàng duỗi cánh tay ôm lấy cơ thể đang run rẩy, thật là đáng sợ, Nhu phi tại sao lại phải làm vậy? Nếu như…nếu như không phải vô tình mà khiến hộp phấn rơi vào tay Ân ma ma thì hôm nay người chết có lẽ là nàng chăng?
Vì lẽ gì? Nàng chưa từng đắc tội với nàng ta? Miên Miên nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra đến tột cùng là nàng đã làm gì chọc giận Nhu phi. Nhưng là sự kiện lần này đã khiến nàng càng quyết tâm ly khai, nàng nhất định phải xuất cung!
“Đánh chết ngươi, đánh chết cái đồ quái dị nhà ngươi!” Từ đằng sau truyền đến những âm thanh bén nhọn, Miên Miên len lén nhìn qua khe hở nơi núi giả nhìn thấy bốn cung nữ đang cầm gậy vừa đánh vừa mắng ai đó đang ngây ngốc ngồi trên mặt đất.
“Ta đánh chết cái đồ không biết điều nhà ngươi!”
“Đồ đê tiện, ai bảo ngươi làm việc như vậy hả? Ngươi làm vậy chẳng khác gì nói trắng ra là bọn ta lười biếng đi? Cho người đắc ý, cho ngươi giả vờ làm người tốt này!” Nói xong liền vung gậy đánh tới tấp lên cung nữ đang ngồi trên mặt đất kia, mà điều Miên Miên thấy ngạc nhiên là cung nữ kia lại không hề phải ứng lại.
“Ta nhổ vào, thấy mặt ngươi là ta muốn ói rồi!” Những cung nữ kia vừa nói vừa nhổ nước miếng vào mặt cung nữ nọ.
Miên Miên thấy thế tay nắm chặt lại thành nắm đấm, nhưng là trong nàng lại vang lên tiếng nhắc nhở: “Miên Miên không nên gây chuyện sinh sự a, người như vậy có thể cứu được ai?”. Tiếng nói không ngừng vang lên bên tai nhắc nhở nàng, nhưng là bốn cung nữ kia vẫn vừa đánh vừa chửi khiến nàng không thể nào gạt đi được a.
“Ngươi đã không muốn nói như vậy thì để ta đây giúp ngươi a!”, một cung nữ mặc đồ đen bỗng xuất ra một cây ngân châm cười lạnh nói: “Để ta giúp ngươi thông miệng đi nha!”, nói rồi hung hăng tóm lấy cằm cung nữ nọ nâng lên, ngân châm hướng môi nàng ta cắm tới.
“Dừng tay!” Tuy biết rõ rằng mình không nên xen vào việc của người khác nhưng là nàng không có cách nào đứng xem nhiều người như vậy khi dễ một người a.
Nghe tiếng nói, cung nữ cầm ngân châm cùng ba nàng kia quay lại nhìn Miên Miên.
“Ngươi là cung nữ cung nào?”
“Hoán tẩy phòng!” Miên Miên đáp gọn.
Nghe vậy bốn cung nữ nọ không nhịn được cười lớn: “Có nghe hay không? Nàng ta nói là cung nữ hoán tẩy phòng a!”
Miên Miên mới không để ý tới bộ dáng khinh thường của các nàng ta, đi đến đỡ cung nữ dưới đất lên, giữ chặt nàng ta lo lắng hỏi: “Như thế nào? Có phải rất đau không?”
Nghe thấy Miên Miên lo lắng hỏi, cung nữ kia nãy giờ vẫn duy trì vẻ trầm mặc rốt cuộc cũng đưa mắt nhìn về phía nàng, Miên Miên giật mình thảng thốt bởi vì trên gương mặt kia là một vết sẹo ghê người giống như bị người ta xăm lên, rõ rành rành hai chữ, Nô dịch! Chương 39. Nàng không xấu!
Miên Miên chứng kiến một màn này không khỏi thất kinh, nàng là không biết nên phản ứng thế nào nếu trên mặt nàng bị xăm lên như vậy đâu? Chỉ là mặc nàng thất kinh, cung nữ kia đã lại cúi đầu nhìn mặt đất, vẫn duy trì sự im lặng không một tiếng cầu xin.
“Ngươi thật to gan, chỉ là một cung nữ hoán tẩy phòng nhỏ bé, không lo giặt quần áo lại chạy đến đây xen vào chuyện bọn ta?” Cung nữ phục viện khinh thường nói.
"Đúng, ta chỉ là một cung nữ nhỏ bé, thế nhưng các ngươi cũng không nên đối với nàng ta tàn nhẫn như vậy, nàng ta là người không phải loài vật!” Miên Miên nói rồi vịn vai cung nữ nọ nộ khí trừng mắt nhìn bốn cung nữ kia.
“A, ngươi… cái thứ cung nữ thấp hèn mà cũng dám lớn tiếng giáo huấn bọn ta? Ngươi là muốn ăn đòn giống nó?” Cung nữ cầm ngân châm phi thường không vui, ba người kia thấy thế dứ dứ cây gỗ trong tay cảnh cáo nàng.
“Bất kể thế nào, các ngươi không có quyền đối với nàng ấy như vậy, dù cho nàng ta có sai thì các ngươi đánh cũng đánh rồi mắng cũng mắng rồi, sao còn muốn bức nàng ta? Chẳng lẽ các ngươi không có lương tâm sao?” Miên Miên chấp nhất nói cứng nhưng là lòng bàn tay nàng sớm đã chảy mồ hôi rồi a.
“Bỏ đi, không cần ngươi quan tâm!” Cung nữ nọ nói rồi mãnh liệt đẩy Miên Miên ra, thoáng cái ngã ngồi trên mặt đất.
“Ha ha, ngươi xem, ngươi cứu nó mà nó còn đối xử với ngươi như vậy, còn muốn đồng tình sao?” Cung nữ cầm ngân châm thấy Miên Miên bị nàng kia đối xử như vậy vô cùng vui vẻ cười nói. “Xem ra là ngươi chưa biết tên nàng ta ha? Nàng ta gọi là Vô Tình…Vô Tình thì đương nghiên không thể có tình cảm rồi, còn muốn ngăn cản?” Nói rồi liền quay qua ba cung nữ kia kêu lên: “Thất thần cái gì, còn không mau giáo huấn đồ quái dị kia?”
Nghe vậy, ba cung nữ kia lập tức hướng tới cung nữ tên Vô Tình đánh tới.
“A…” Miên Miên kêu lên một tiếng khiến ba cung nữ kia tức thì ngẩn người, Vô Tình bối rối nhìn Miên Miên bởi vì giờ phút này Miên Miên đang dùng chính thân thể mình ôm lấy nàng giúp nàng đỡ đòn.
“Muốn chết à?” Cung nữ cầm ngân châm phi thường khó chịu kêu lên.
“Các ngươi thật quá đáng! Các người là muốn ta gọi người tới?” Miên Miên nộ khí nạt ngang. Nàng không phải là tuýp người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng là cô bé này đã bị đánh thành như vậy mà không có chút phản ứng nào, nàng rất khó chịu, chữ xăm trên gương mặt càng làm cho nàng thêm lo lắng.
“Gọi người? Ngươi gọi a, ta cho ngươi biết, nơi này dù có chết người cũng không có ai phát hiện ra a. Ngươi vì cái kẻ quái dị này mà đắc tội với bọn ta đáng sao?”
“Các người đây là coi mạng người như cỏ rác mà, ta sẽ không mặc kệ đấy, còn có, nàng ta một chút cũng không quái dị, so với nàng, mấy người bọn người mới thật quái dị đi, tâm địa xấu xa!” Miên Miên kiên định nói bất chấp mồ hôi tứa ra ngày càng nhiều.
“Muốn chết!” Bốn cung nữ nọ phẫn nộ đánh xuống, Miên Miên ôm lấy Vô Tình che chờ cho nàng ta, nàng là không thể trơ mắt nhìn nàng ta chết trước mặt nàng được. Nàng nhất định phải cứu nàng ta.
“Đông, đông, đông…” ngay tại thời điểm bốn cung nữ kia muốn lao vào Miên Miên thì từng tiếng đông trầm vọng vang lên, bốn nàng lần lượt ngã trên mặt đất trước mặt Miên Miên. Xảy ra chuyện gì? Miên Miên vội vươn tay ở trước mặt các nàng quơ qua quơ lại nửa ngày không thấy phản ứng. Nàng nghi hoặc làm theo như TV, giơ tay kiểm tra hơi thở các nàng, một giây sau nàng hoảng sợ lui về phía sau run rẩy lắp bắp nói: “Các nàng…các nàng chết rồi???” Chương 40. Cự tuyệt quan tâm!
"Các nàng... Các nàng chết rồi hả?” Miên Miên sợ hãi nhìn về phía Vô Tình, biểu tình như muốn nói cho nàng biết thật là dọa chết người rồi, đang yên đang lành sao lại chết ngay trước mặt nàng chứ.
Vô Tình nghe vậy đứng lên xem xét vết thương trên người không thèm nhìn nàng một cái. Miên Miên thấy thế vội càng đứng dậy chạy tới lôi kéo nàng ta: “Ngươi muốn đi đâu? Hiện nay chỗ này nguy hiểm chúng ta vẫn là nên trốn đi a…”
Vô Tình nghe vậy lườm nàng nói: “Đã sợ chết mà còn dám mạnh miệng?”
“Đó không phải việc quan trong, ngươi hiện tại đang bị thương nặng nha, ngươi vịn ta mà đi, có việc gì ta giúp ngươi…”
"Vì sao phải giúp ta?" Vô Tình như trước nhàn nhạt hỏi
“Bởi vì ngươi không phải người xấu a!” Miên Miên thành thật nói.
Nghe vậy Vô Tình khóe miệng kéo ra thành tia cười: “A, thật là một lý do ngu ngốc, người như ngươi không thích hợp ở trong cung, nói không chừng sẽ có ngày giống như các nàng ta!”
“Ân…” Miên Miên cắn chặt bờ môi gật gật đầu, nàng biết a, thế nhưng nàng không có cách nào làm ngơ a.
“Về sau vẫn là nên bớt lo chuyện bao đồng đi!” Nói xong liền bỏ đi để lại Miên Miên vẫn mờ mịt trông theo.
Một lúc sau, nàng hít sâu một hơi, vẫn là nên tranh thủ quay lại hoán tẩy phòng a, phải gấp rút chuẩn bị kế hoạch xuất cung thôi. Nghĩ tới đây, nàng vội vã chạy đi.
Vô Tình thấy nàng đã rời đi liền từ phía sau đại thụ đi ra, ánh mắt nhìn chăm chú theo bóng lưng Miên Miên phía trước, một người đơn thuần như nàng ta không nên ở trong chốn thâm cung này, tính cách này sẽ khiến nàng ta gặp nguy hiểm, thậm chí mất mạng. Đứng được một lúc Vô Tình thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt đi đến bốn cỗ thi thể, thấp mắt nhìn các nàng ta nói: “Là các ngươi tự tìm lấy!” Nói xong lạnh lùng quay người đi.
“Ồ? Đây là nơi nào a?” Miên Miên sau một hồi rẽ trái quẹo phải cũng không biết mình đang đi đâu, không được rồi, nàng phải tìm người hỏi thôi, nếu không về trễ ma ma mới tới sẽ tức giận a! Nhưng mà tại sao nguyên cả đoạn đường dài thế mà không có thấy lấy một cung nữ thái giám nào cả, chẳng lẽ nàng là đã đi tới lãng cung rồi?
“Khục khục…”, đúng lúc này một tiếng ho khan truyền tới khiến Miên Miên chú ý, nàng vội vã theo hướng âm thanh đi tới, vượt qua đình viện, Miên Miên trông thấy trong đình cạnh một cái hồ nhỏ có một nữ tử đang không ngừng ho khan, đợi đến lúc Miên Miên đến được sau lưng nàng ta thì vừa vặn thấy nàng ta ho ra một ngụm máu tươi nhuộm đỏ một mảnh khăn trắng, Miên Miên bị dọa vội vã đi đến trước mặt nàng ta sốt ruột hỏi: “ Cô nương, ngươi hộc ra máu a, ta dẫn ngươi đi xem đại phu nha?”
Nghe vậy, nữ tử kia đưa mắt nhìn về phía Miên Miên mỉm cười: “Cảm ơn ngươi, ta không sao…”
"Nhưng là ngươi ho ra máu a, cái này..."
"Nương nương, thuốc đã đưa đến rồi ạ." Miên Miên lời còn chưa dứt đã thấy phía trước một cung nữ đang vội vã chạy tới, một lát sau liền thấy nàng ta đưa ra một chén thuốc đen ngòm đưa cho nữ tử kia còn không ngớt bảo nàng tranh thủ uống.
“Thi Hàm, nàng thế nào rồi?” Không đợi cho Miên Miên nhận thức nữ tử này là ai thì phía sau nàng lại đột ngột vang lên tiếng nam nhân hỏi thăm ai đó, nhưng là cái âm thanh này rất quen thuộc nha, Miên Miên bất giác quay đầu, một giây sau, toàn thân nàng run lên vô thức lui về phía sau, ôi trời ơi…đại…đại mãng xà?!
Đại xà vương thỉnh bò đi Đại xà vương thỉnh bò đi - Y Hinh