Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 83 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 582 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 21:45:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 7
—Thuyền Thể Các. Bích Nhân Điện—
Thuyền Thể Các này cách Huy Dương Cung của hoàng thượng rất gần, dù chỉ cách nhau một sân vườn nhưng những lối đi thông nhau, nằm ngay vị trí chính giữa của tòa cung uyển, phía sau còn có rất nhiều nguồn suối, tạo thành một chiếc ao Trân Châu. Bởi vì đáy ao lát toàn những viên sỏi màu sắc rực rỡ nên mới có tên là Thuyền Thể Các, và các điện trong cung này đều đặt tên theo màu sắc.
Tuyết Thanh choàng khăn quàng cổ màu tím làm từ lông hồ ly màu, vịn cung nhân từ từ bước vào Noãn Tương phía sau điện. Khuôn mặt nhỏ của cô hơi trắng bệch, nửa vì lạnh, nửa vì giận.
Tiết Thượng Nguyên vừa qua được vài hôm, nhưng bầu không khí vẫn sôi động, ngày nào trời cũng trong xanh, nên ăn tối xong không lâu cô bèn định sang Huy Dương Cung mời hoàng thượng cùng dạo vườn hoa. Cô có thiên thời địa lợi, hơn nữa nơi này không phải trong cung, nên không có nhiều quy định. Kết quả là vừa ra khỏi Thuyền Thể Các bèn đụng mặt Hoa Mỹ Nhân. Hoa Mỹ Nhân này lúc còn trong cung đã kênh kiệu, nghe đồn rất cả gan, quyến rũ đến độ hoàng thượng mất cả hồn, lễ vừa qua thì cứ bám mãi bên hoàng thượng. Trong số những người đi cùng thì ả ta cao ngạo nhất.
Tuyết Thanh nhìn ả mà sắc mặt khó chịu, hơn nữa Tuyết Thanh không phải Phi Tâm nên chẳng thể nén nổi tâm tính, nay thấy Hoa Mỹ Nhân lại đến, bèn khó chịu ra mặt. Dẫu sao hai người cũng chênh nhau về giai cấp, Hoa Mỹ Nhân tất nhiên phải nhường đường. Nhưng Hoa Mỹ Nhân thầm rủa trong lòng, Đức Phi này sảy thai hồi tháng 11, đã chiếm hoàng thượng cả tháng trời. Con thì không có mà lại được thăng vị, cả cung này chỉ có mỗi ả ta. Hai người vào cung cùng năm, nghe nói Lâm Tuyết Thanh dùng chiêu bài cũng chẳng hay ho gì để quyến rũ hoàng thượng, nay thì tỏ vẻ ta đây thanh cao. Ai cũng nói ả ta mượn Quý Phi làm bàn đạp, lúc đầu thái hậu chẳng chịu gặp ả, nếu không nhờ Quý Phi thì cũng chẳng có Đức Phi hôm nay. Bây giờ một bước lên cao rồi thì đẩy Quý Phi đến tận Thê Phụng Các, ngông nghênh chẳng nể nang ai cả!
Hoa Mỹ Nhân rủa thầm trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra thân thiết. Hai người một trước một sau bước vào điện, chẳng mấy chốc bèn thấy Uông Thành Hải cùng một vài thái giám đi ra đón.
“Nô tài tham kiến hai vị nương nương. ” Uông Thành Hải cười nhưng không dắt hai người vào trong. Tuyết Thanh nhìn thấy bên trong đen kịt, có chút lạ lùng, không vội xuống kiệu, nhưng cô cũng rất khách sáo với Uông Thành Hải, khẽ khua tay: “Uông công công, hoàng thượng ngủ rồi à? “
“Bẩm nương nương” Uông Thành Hải cúi người, “Hôm nay tâm trạng hoàng thượng rất tốt, buổi tối ăn hơi nhiều nên đang dạo hoa viên, không cho nô tài theo. Nô tài đang định ra bên ấy tìm xem. “
Tuyết Thanh nghe thấy trong lòng băn khoăn. Uông Thành Hải này lúc nào cũng như hình với bóng với hoàng thượng, nay để hoàng thượng ra ngoài một mình, không chừng hoàng thượng lại đi tìm con hồ ly nào đó mất rồi, nhưng ngoài miệng vẫn đon đả: “Uông công công phải cẩn thận chứ, tối thế này để hoàng thượng ra ngoài một mình à? Lỡ vấp ngã thì sao? “
Uông Thành Hải trong lòng hiểu rõ, Đức Phi chỉ đang tìm cái cớ, nhưng Hoa Mỹ Nhân bên cạnh thì vui mừng, tính cô ta nhạy bén hơn Lâm Tuyết Thanh nên miệng mồm cũng nhanh nhảu, buột miệng nói: ‘”Đức Phi nương nương quá cẩn trọng rồi, hành cung chỉ bé thế này thôi. Vả lại còn có nhiều tỉ muội đi cùng, tự khắc sẽ lo vẹn toàn. ” Ý muốn nói là bên cạnh hoàng thượng chẳng thiếu người, dù chẳng có hai ta, hoàng thượng vẫn phơi phới, đừng tưởng rằng chỉ có cô hầu hạ mới được!
Lời Hoa Mỹ Nhân khiến Tuyết Thanh cảm thấy chói tai, bỗng dưng cảm thấy hoang mang, nên rời khỏi Huy Dương Cung, đi về phía Thê Phụng Các. Cô muốn tìm Phi Tâm nói chuyện cho khuây khỏa. Nhưng không ngờ khi đến Thê Phụng Các thì cũng đèn đóm tối thui, Tiểu Phúc Tử ra đón chẳng biết có phải đã thương lượng với Uông Thành Hải rồi hay không mà lời nói hệt như nhau.
“Bẩm nương nương, chủ nhân nhà tôi ra ngoài dạo, không cho nô tài đi theo, Tú Linh đang sai người đi tìm rồi! ” Tiểu Phúc Tử cúi người đáp, nhưng lời nói khiến Tuyết Thanh rối bời. Hoàng thượng đi dạo một mình đã đành, Quý Phi này vốn chẳng thích đi dạo, hơn nữa cô ta quen được hầu hạ, hiếm khi nào đi ra ngoài một mình mà không dắt ai theo. Dù là có thì cũng chỉ ban ngày, trời đã tối thế này rồi. 2
Tuyết Thanh chẳng thể nào ngờ thì ra Quý Phi nay cũng như bọn đàn bà kia, ngoài mặt vờ tỏ ra chẳng mảy may quan tâm thế sự, thực thế thì lại muốn tranh đoạt. Thực ra hoàng thượng đi với ai, cô cũng không quản nổi, dù Quý Phi có cậy thế tranh giành, cô cũng không buồn lòng như vậy.
Cái cô buồn chính là mình đã xem Quý Phi như tri kỷ, việc gì cũng nói với Quý Phi nhưng Quý Phi lại không nghĩ thế, tâm tư toan tính trong khi cô chẳng hề hay biết, chẳng hề đề phòng. Bây giờ trong cung ai cũng biết, Lâm Tuyết Thanh cô có ngày hôm nay đều nhờ công lao Quý Phi. Đến nay khi hành công, Quý Phi chủ động nhường Thuyền Thể Các, e rằng đến cả hoàng thượng cũng cảm thấy, Quý Phi là người độ lượng, bao dung hơn người. Cô càng nghĩ càng tức tối, quay đầu trở về cung.
Phi Tâm cảm thấy 4 năm vào cung quả thật đã triệt để làm điên đảo tất cả những bài học được giáo huấn trước giờ của cô. Thực ra trước khi vào cung cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý: Cuộc chiến giữa những bóng hồng không chỉ là ganh đua sắc đẹp, mà còn là sự toan tính mưu mô. Cô mang theo tất cả niềm hy vọng của nhà Lạc Chính, bất luận thế nào cũng tuyệt không thể ngã gục, vì thế bao nhiêu năm nay cô không thể không đắn đo mưu toan. Cô mưu tính thực ra cũng chỉ vì muốn sống còn ở nơi ấy, không những phải sống còn, mà còn phải sống ở một vị trí tương đối tốt. Chỉ có như vậy, cả nhà Lạc Chính mới có thể cảm thấy hãnh diện vì cô, không chỉ là quyền mà còn là danh tiếng. Cô không ngại bị người ta lợi dụng, có người lợi dụng mới chứng tỏ được mình là người có giá trị.
Cô sợ nhất chính là những điều ngoài ý muốn, nhưng gần 1 năm nay, việc ngoài ý muốn cứ liên tục xảy ra, thể diện đã bị tổn hại đến 8 – 9 phần rồi. Trước kia hoàng thượng cần đối phó với họ Nguyễn, bắt cô phải gánh ác danh “Chuyên sủng”. Sau đó Tuyết Thanh sảy thai, cô lại mắc tội không quản lý tốt hậu cung. Rồi kế đó là ngã nhoài trên bàn tiệc đêm 30, khiến tất cả mọi người cười muốn rụng răng. Nay thì kinh khủng hơn, choàng chăn gãy đàn tì bà!
Thật đáng tội mà, tự dưng nói mình biết gãy đàn tì bà làm chi, bây giờ chỉ còn cách tóc tai rũ rượi ngồi trên giường, trùm chiếc chăn lại. Là do cô tự bảo gãy đàn, áo rách thì vẫn phải gãy. Cô sắp nghiến nát cả răng, miễn cưỡng gãy hết bài Thanh Vận Thán, cảm giác hoàng thượng đã rửa hết hận rồi. Lúc ấy cô nằng nặc đòi hoàng thượng một danh tiếng sau khi chết, bây giờ chẳng còn mặt mũi đòi bất kỳ ân điển nào nữa.
Cô cúi gầm mặt, cả người đầy mồ hôi. Đột nhiên hai bàn tay chống trên giường, cô hoảng hốt, chẳng biết y đã đứng dậy từ lúc nào. “Đây chính là Thanh Vận Thán à? ” Giọng điệu y không che giấu nổi sự vui sướng.
Cô không lên tiếng, thực ra thì cô cũng chẳng biết mình đã đàn khúc nào rồi. Vân Hi đưa tay vén tóc cô lên, nhìn những giọt mồ hôi đọng lại trên mái tóc cô, trước nay cô vẫn thế, gắng gượng đến cuối cùng, dù rằng không muốn nhưng cũng chỉ biết chịu đựng: “Trẫm cảm thấy âm điệu thì giống nhưng đàn lệch nhiều quá, giống “Thanh Vận Thán chuyển điệu” hơn. “
Những lời châm chọc của y khiến cô chẳng biết đáp thế nào, ôm lấy tì bà không nói tiếng nào. Y vịn eo cô, cất lấy tì bà trong lòng cô: “Trên người còn đau không? “
“Tạ hoàng thượng, thần thiếp đỡ nhiều rồi. ” Cuối cùng cô cũng lên tiếng, kèm theo một tiếng thở phào, lấy lòng y thì mình phải xấu hổ, nghĩ đến đó thì cảm thấy mệt mỏi và khó chịu đến chết, nhưng giọng y đầy dịu dàng, hơi thở như ngưng đọng, chẳng còn cái nóng bỏng lúc nãy, khiến cô cảm thấy an tâm hơn.
“Trong nhà còn buôn bán không? ” Y từ từ tựa sát vào, ôm cả người lẫn chăn. Đêm đến mà y vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ, trái lại còn tỏ ra hứng chí với việc phiếm chuyện.
“Sau khi phụ thân làm quan, việc buôn bán đã giao cho Tam Thúc quản lý. ” Phi Tâm có sao nói vậy, chẳng dám thêm câu “Bẩm hoàng thượng” khiến y phật lòng nữa. Thực ra sau khi làm quan thì không nên buôn bán, trừ phi nhận được việc bán buôn của triều đình, nhưng cũng không phải không cho phép người trong gia tộc kinh thương, có những gia tộc vừa làm quan vừa kinh thương, Cẩm Thái không ít trường hợp này. Sau khi phụ thân làm quan, bèn chuyển giao việc buôn bán cho thúc phụ. Nếu dừng lại hoàn toàn thì thứ nhất là nghề buôn gia truyền không cho phép như vậy, thứ hai là vì phụ thân vẫn còn nhiều chỗ cần chi tiền, nếu không có buôn bán thì e chẳng thể mua cho cô một chức tú nữ rồi.
“Trẫm cho thúc phụ của nàng một chức tước, thế nào? ” Vân Hi nói nhạt, “Ông ta buôn trà, nghe nói Hoài Nam nổi danh với trà ngon. Thôi thì cho ông ta quyền bán trà cho hoàng gia, như thế chắc sẽ rẻ hơn? “
Phi Tâm nghe thế, mắt sáng rực lên, xem ra xấu hổ như vậy cũng đáng, vội muốn đứng dậy khấu đầu tạ ơn, nhưng y vẫn xiết chặt, cô không cử động được, đành run rẩy nói: “Thần thiếp tạ ân điển hoàng thượng. ” Buôn bán với hoàng gia, tuyệt đối là một chức béo bở, lĩnh tiền quan, dù không tham thì cũng có thể kiếm chác được không ít. Và nếu như thế thì Tam Thúc có cơ hội thường xuyên vào kinh, điều này mới là quan trọng, cuối cùng Phi Tâm cũng tìm được chỗ tựa rồi. Thế nên cô thực sự rất xúc động, suýt nữa lại muốn nói những lời bày tỏ lòng trung thành.
3
“Vậy Quý Phi lấy gì tạ ơn trẫm? ” Y tuyệt đối là người “thi ân vọng báo” (Làm điều tốt và chờ được báo đáp), Phi Tâm biết ngay sẽ chẳng dễ dàng gì, nhưng nhất thời kích động khiến cô quên khuấy đi. Lời này làm cho cô sững sờ, chưa kịp nghe cô mở miệng nói những câu như là: có chết cũng không từ…., y đã nói tiếp: “Xưa nay Quý Phi vốn dĩ coi lời trẫm như gió thoảng bên tai, tỷ tỷ muội muội tám đời chẳng can hệ thì luôn đặt trong lòng! ” Lời này khiến Phi Tâm cảm thấy mây mù giăng đỉnh, cô cung kính lời y như bái lạy thần thánh, những chỉ dụ của y cô chẳng bao giờ dám càn gở, lần nào mà không răm rắp tuân thủ? Nhưng cô không dám cãi, chỉ lầm bầm: “Thần thiếp không dám. “
“Nàng còn có gì mà không dám? Trẫm đã nói, nếu Quý Phi thân cư cao vị thì lo gì không có danh tiếng sau khi chết, Quý Phi có nghe lọt tai bao giờ? ” Y nói, còn tay thì luồn theo khe hở chui vào trong cổ áo cô, ở đó rách một lỗ to, lúc này càng thuận tiện rồi. Cô run rẩy cả người, lời của y nói rất thẳng thừng, giọng cô run run:”Thần thiếp không có con, không dám đèo bồng.” Cô cũng buột miệng nói thẳng, lúc ấy hoàng thượng tuyên chỉ trước triều, không con không vào trung cung. Cô không có tư cách giành, càng không đủ khả năng tranh.
“Nàng cũng biết à? Nếu thế thì mùng ba tháng này nàng đã làm gì nhỉ? ” Giọng Vân Hi đầy sự tức tối, không biết có phải vì cô đã ép y phải nói trắng ra khiến y phải bẽ mặt, hay là vì y luôn cảm thấy cô là người chẳng biết vâng lời.
Phi Tâm nghĩ một lát, sau cùng cũng hiểu ý y muốn nói. Hôm mùng hai, họ cùng nhau đánh cờ rất hòa hợp, tối đó y bèn muốn ở lại Cúc Tuệ Cung, nhưng Đức Phi bảo rằng không khỏe, thế là kéo y đi. Đến mùng ba, vốn là ngày cô thị tẩm, Đức Phi lại trước một bước đến Khải Nguyên Điện tranh với cô, thế là trong vòng ba tháng liền cô chưa một lần được thị tẩm, cơ hội có thai càng ít ỏi, chẳng trách y lại bảo rằng tỷ tỷ muội muội tám đời chẳng can hệ thì luôn đặt trong lòng.
Thực ra Đức Phi làm như vậy, Phi Tâm hiểu được nỗi lòng ấy. Đức Phi chẳng phải kẻ ngốc, trải qua vụ sảy thai, cô ta đã biết quan tâm đến quyền lực. Nhưng tâm trí cô ta chưa bằng Phi Tâm, vì trong lòng cô ta, sự sủng ái của hoàng thượng là hàng đầu, thậm chí còn đặt nặng hơn là thân phận hữu danh vô thực. Cô ta nghĩ thế nên luôn tập trung vào việc tranh sủng, và dần dần sẽ mất lý trí, cho dù đối tượng có là Phi Tâm có ơn với cô ta đi chăng, cô ta cũng không thể nhẫn nhịn. Thực ra hàng ngày cô ta vẫn rất xem trong mối quan hệ với Phi Tâm, nhưng một khi dính líu tới thánh sủng, cô ta liền trở nên mất kiềm chế.
Sở dĩ hoàng thượng bao dung Đức Phi, không phải vì y cảm thấy ray rứt với cô ta, mà là y cần nhà họ Lâm, phải dùng nhà họ Lâm thì trước tiên cần xoa dịu vị hậu cung này. Nhưng hoàng thượng hiển nhiên không có ý định để Đức Phi xưng hậu, vì y không muốn lại bồi dưỡng thêm một dòng họ Nguyễn khác. Cũng chính vì thế, nhưng lời hoàng thượng không thể nói đều phải mượn miệng Phi Tâm thốt ra, những việc hoàng thượng không thể làm đều mượn tay Phi Tâm làm. Y cũng không phải thật lòng muốn cô làm hoàng hậu, y chỉ mượn tay cô kìm chế Đức Phi, Tương tự, kìm chế những ai y cần dùng, nhưng lại không để họ khuếch trương. Phi Tâm nghĩ đến đó, cuối cùng cũng cảm thấy hiểu ra manh mối. Rốt cục cô đã hiểu rồi, việc hôm nay bị mất mặt quả không uổng công!
Cô ngộ ra rồi, y tức giận là vì cô không làm tốt việc. Mùng hai cô đã thẳng tay tiễn y ra, mùng ba vừa nghe tin y đến Lại Âm Cung, cô cũng chẳng làm gì cả mà chấp nhận ngay, có lẽ lý do hôm nay y đưa cô ra ngoài là vì lẽ đó, cô lại không nghĩ đến chuyện này.
Hoàng thượng phí trăm phương vạn khổ, chờ đợi nhiều năm mới hạ gục nhà họ Nguyễn, hoàng thượng tuyệt đối không thể để bất kỳ ngoại thích nào khuếch trương trong triều đình, đây cũng là nguyên nhân hoàng thượng giữ cô lại. Trước kia cô tự dưng nhắc đến danh tiếng sau khi chết là vì cô cảm thấy mình đã đến bước đường cùng, khó có thể trở dậy. Cô vốn tưởng mình là nước cờ bỏ đi, hoàn toàn không còn giá trị lợi dụng, thì ra không phải thế, cô vẫn còn giá trị, nên lúc đó y mới tức giận như thế.
Cô hiểu ra điều này, lửa chiến trong lòng sôi sục không nguôi, cô cảm thấy bây giờ chính là lúc biểu hiện rõ lòng trung thành, bèn khẽ giọng: “Thần thiếp nhất định không phụ ân tình của hoàng thượng, sau khi hồi cung nhất định sẽ quản lý nghiêm ngặt chúng phi, để an lòng hậu cung, an lòng thánh thượng.”
Y ngước nhìn cô, nét mặt hơi cương lại, bàn tay dùng sức véo cô một cái đau đến rên lên. “Nàng hãy nhớ lấy lời nói hôm nay! ” Y nghiến răng nói.
Cô ậm ừ gật đầu, nhịn đau nói: “Thần thiếp ghi nhớ.” Cô nhịn đến toát mồ hôi lạnh, cuối cùng y mới chịu buông tay, choàng lấy cô: “Khuya rồi, nghỉ đi. ” Xong, y chẳng nói gì nữa, nhắm mắt ngủ một giấc.
Cô cũng không dám nhiều lời, nằm trong lòng y không dám cử động. Kìm chế cung phi, cô có khối cách. Phi Tâm nằm một lát thì ngủ thiếp đi, một buổi tối dài miên man. Chẳng mấy chốc cô đã ngủ say.
4
Vì tư thế ngủ không tốt, cộng thêm việc Phi Tâm vốn lạ giường nên nửa đêm hay thức giấc, trời chưa sáng đã dậy rồi. Cô vừa ngẩng đầu lên thì thấy y cũng nửa nhắm nửa mở mắt, trông hơi đờ đẫn, có lẽ y cũng cả đêm khó ngủ, cô còn nằm trong lòng y, dễ chịu hơn y nhiều. Cô vừa nhúc nhích thì thấy tay y vẫn đang đỡ phần hông của cô, nhờ thế mà cô ngồi dậy cũng không thấy đau, và cũng không đến nỗi quá mệt, thấy cảnh đó, cô thực sự rất cảm động, dụi dụi mắt, cố nến xúc động, từ từ trở dậy, cánh tay cô kề suốt đêm dường như bị cứng lại: “Hoàng thượng, để thần thiếp xoa cho người. “
Y nhìn cô dịu dàng ra vẻ cô dâu bé bỏng, mười ngón tay thon thả nhưng lực đẩy rất chuẩn, bỗng chốc có chút sững sốt: “Cái này cũng vì mẫu thân của nàng? “
Phi Tâm từ từ co gập cánh tay y, nhẹ nhàng ừ một tiếng rồi nói tiếp: “Thần thiếp chưa thể hầu hạ hoàng thượng chu đáo, khiến hoàng thượng vất vả rồi. ” Cô nói xong, khóe mắt đỏ hoe.
“Được rồi. ” Y nói và ôm lấy cô, giọng dịu dàng, “Ngoài kia đã thuê xe, đến hồ Noãn Ngọc thì sẽ có xe tới rước, chúng ta đi thôi.”
Cô nghe mà ấm cả lòng, chắc là tối qua khi y ra ngoài đã dặn dò thị vệ tìm xe.
Họ dậy rất sớm, cũng chưa có gì vào bụng. Phi Tâm lấy nước suối cho y tắm rửa và tự mình cũng rửa mặt, sau đó lên xe khách điếm đi về phía hồ Noãn Ngọc. Trời vẫn còn chưa sáng, Bàng thống lĩnh dẫn ba tùy tùng cưỡi ngựa đi trước xe ngựa của Vân Hi, đến được nửa đường rừng núi trong hồ Noãn Ngọc rồi vòng sang Bắc bèn đến tường thành.
Người lái xe ngựa bước xuống, lĩnh ngân lượng rồi quay đầu về. Chờ khi lái xe đi khuất, một chiếc ngựa từ trong rừng từ từ tiến ra, chiếc xe ngựa được trùm vải màu xanh rất dày, chính là chiếc tối qua. Người lái là hai thị vệ đã lưu thủ ở đây cả đêm. Hai người đó quỳ xuống rồi không dám đa lễ, vội vàng dìu họ lên xe.
Phi Tâm có chút khó chịu, cơn đau lại nhức nhói, vì hôm qua cô thực sự không tiện nên không có cách nào bôi thuốc thỏa đáng, lại thêm đau lưng, đầu bắt đầu choáng váng. Cô luôn gắng gượng, lần này về e sẽ trễ giờ thỉnh an thái hậu, nhưng vẫn còn có thể cho qua, vì nay ở trong hành cung chứ không giống lúc còn ở cấm cung Vĩnh Hằng.
Hoàng thượng và thái hậu, tình cảm mẫu tử là có thật, thái hậu có ơn dưỡng dục đối với hoàng thượng, hoàng thượng cũng hiếu thuận. Nhưng trong cung cấm này, tất cả đều xem giang sơn làm trọng, ân tình nếu so với quyền thế, chẳng qua là trứng chọi đá. Thái hậu là người thông minh, bà biết đại thế đã qua, hoàng thượng đã cố gắng ôn hòa xử lý, duy trì thể diện sau cùng cho nhà Nguyễn của họ, chính là vì niệm tình mẫu tử ấy, nên thái hậu tự khắc biết tiến thoái, ở trong cung an dưỡng thiên niên.
Thái hậu vẫn là thái hậu, dù ngoại thích ngã gục, nhưng tình nghĩa hoàng thượng vẫn còn, bà vẫn là người đàn bà có thân phận cao quý nhất trong hậu cung, vì thế Phi Tâm vẫn cung phụng chí hiếu với bà, tuyệt không thay đổi thái độ cư xử.
Xe một ngựa nhẹ tênh, lúc ấy đường đã nhìn thấy rõ, dù không gấp như buổi tối nhưng cũng đi không chậm. Lúc họ vào đến nội uyển thì trời đã tờ mờ sáng. Uông Thành Hải không dám chờ ở cửa, chỉ sai vài tiểu thái giám đón họ xuống xe, thay kiệu rồi ai về cung nấy. Tú Linh chực chờ cả đêm, thấy cô đã về bèn vội vã cùng Tiểu Phúc Tử len lén đưa cô vào trong. Tiểu Phúc Tử vội chuẩn bị mọi thứ cần thiết, Tú Linh thì dìu cô vào trong nội điện, thấy cô mệt nhoài, tay vẫn còn run, chợt đau lòng nhưng chẳng dám trách hoàng thượng, chỉ nhanh chóng sai người thay xiêm y cho cô.
Khi y phục của cô vừa cởi ra, Tú Linh thực sự giật mình, phía trong hai bên đùi đều bị bầm tím và ứ máu! Quý Phi xưa nay da thịt mịn màng, có bao giờ thê thảm như vậy, Tú Linh xót xa trong lòng, cố nén giọng nói khàn khàn: “Phải, phải làm thế nào đây? ” Vị trí này, thái y không thể xem, nhưng trông có vẻ vết thương không nhẹ, trong thoáng chốc Tú Linh hoảng loạn lên. Cô biết Quý Phi rất sĩ diện, cô đã thả mùng xuống, dìu Quý Phi vào đắp chăn lên: “Nương nương, hay mời thái y đến bắt mạch, nô tì thấy vết thương rất nặng.”
“Không cần, tí nữa lấy thuốc làm tan vết bầm bôi lên được rồi.” Phi Tâm chẳng buồn mở miệng, cơn khó chịu khiến cô choang choáng muốn ngủ, nhưng vẫn dặn dò, “Tiểu Phúc Tử lát nữa hãy đi xin phép rằng tối qua bổn cung dạo khuya nên bị trúng gió, hôm nay không thể sang Trường An Điện thỉnh an.”
“Nếu không đi thỉnh an thì nên mời thái y tốt hơn, như thế sẽ chu toàn. ” Tú Linh cảm thấy vết thương này khá nặng tìm thái y bắt mạch mới an tâm. Nếu mạch vẫn bình thường thì chỉ là vết thương ngoài da, bôi thuốc cũng được, bằng không thì phải trị sớm, để khỏi bị hậu di chứng về sau.
“Cũng được. ” Phi Tâm nói rồi nằm xuống, nhắm mắt lại, “Không có gì chớ làm ồn bổn cung, lát nữa miễn tất cả lễ, không cần truyền gọi. “
5
“Nô tì hiểu, bây giờ sẽ ra chuẩn bị. ” Tú Linh giăng kỹ màn cho cô, nhìn sắc mặt tái bệch như cánh hoa rơi trước gió đó, nhưng có chuyện vẫn phải bẩm báo: “Tối qua Đức Phi đến, chắc là đã sang bên hoàng thượng trước rồi. E trong lòng đã sinh nghi việc người cùng hoàng thượng tối qua đi chung. “
“Không sao, nếu cô ta tới bổn cung tự biết đối phó. Ngươi lui xuống trước đi!” Phi Tâm nhắm nghiền mắt.
Tú Linh nghe thế vội vàng sang mời thái y, bảo Tiểu Phúc Tử đến Trường An Điện thỉnh chỉ cáo tội. Chẳng bao lâu sau, thái y đã đến, ông ta cũng là người tinh tường, cách tấm mùng bắt mạch, biết ngay chỉ bị mệt mỏi, cộng thêm máu bị ứ trệ, mạch không được thông, có lẽ do vết thương ngoài da nên mệt mỏi.
Ông nhìn bộ dạng Tú Linh rồi nói theo ý cô rằng tối qua nương nương bị cảm lạnh, cộng thêm thể chất yếu nên bị nhiễm phong hàn, kê vài thang thuốc và ghi bệnh án rồi đưa Tú Linh.
Tú Linh vừa bận việc trong cung, vừa khước từ phi tần đến thăm. Đức Phi không đến, chỉ sai người hỏi thăm, Tú Linh bèn làm theo dặn dò của Phi Tâm. Bên Huy Dương Cung cũng sai Trần Hoài Đức đến viếng, nói vài câu, trước khi đi len lén nhét cho Tú Linh một gói nhỏ, Tú Linh mở ra xem, thì ra đó là hai bình thuốc tan máu bầm. Trần Hoài Đức là tâm phúc của Uông Thành Hải, cũng là người bên cạnh hoàng thượng. Hoàng thương đã biết Quý Phi thỉnh an không được chắc chắn sẽ viện cớ cáo bệnh. Tú Linh cũng đỡ phiền hà, đây là thuốc Tử Ngọc tan máu bầm, so với loại tồn kho trong này tốt hơn hẳn, cũng chẳng sợ người ta soi mói việc thỉnh an, coi như an lòng.
Lát sau Tiểu Phúc Tử về đến, bảo thái hậu nghe Quý Phi ốm bèn ban thuốc bổ và nói những lời ân cần, dặn dò nghỉ ngơi cho khỏe. Tết nhất lại không ở trong cung, không cần lập quy tắc này nọ.
“Vừa dày vò xong thì lại đau lòng, sớm biết như vậy thì tại sao còn nặng tay thế? ” Vì không có ai nên Tú Linh lầm bầm than thở vài câu.
“Biết đau lòng là tốt rồi, còn hơn chẳng màng sống chết. Những chuyện như vậy chúng ta cũng đâu phải chưa gặp.” Tiểu Phúc Tử nháy mắt, bảo cô đừng nhiều lời.
“Ừ, hiểu ý rồi. ” Tú Linh đưa thuốc cho Tiểu Phúc Tử, “Lát nửa ra ngoài gọi nhà bếp nấu ít cháo yến cho chủ nhân, lựa thêm ít trân châu mài thành bột, đắp chung với thuốc này, rồi mang Đan Tâm Dưỡng Vinh của chúng ta cho Quý Phi uống một thang, có lẽ sẽ chóng lành hơn.” Tú Linh khẽ giọng, “Nhìn Trình thái y ban nãy chẳng nói gì. Ta đoán không sao đâu, ông ta cũng biết điều, không muốn gây phiền toái cho bản thân, cứ hốt thang thuốc phong hàn đó. Ngươi cho người đi lĩnh thuốc, rồi ném một bên là được.”
“Ta hiểu rồi. ” Y ngập ngừng một hồi, “Thật khó chịu với vị ở Phất Hương Viện, lúc nãy đi vừa chạm mặt ả ta, bộ dạng vui mừng hớn hở, chắc mong cho chủ nhân nhà mình ốm mãi không khỏi. Trước kia còn trong cung đã sai bọn nô tài loan tin chủ nhân ta là hộ mới giàu phất lên, lúc nãy ta hành lễ chậm thì đã quát tháo cửu điều tam luật đòi tát mồm, ả ta là cái thá gì! Cậy lão già là tên gác cửa. “
Tú Linh biết y đang nói Hoa Mỹ Nhân, Phất Hương Viện là cung viện trong hoàng cung của cô ta. Thực tế thì ở đó có ba vị Mỹ Nhân cùng sống, chỉ là cô ta đắc sủng nhất, nên ở chính viện, tuy Phất Hương Viện không có chủ vị, nhưng hầu như do cô ta làm chủ cả vùng. Phụ thân cô ta là tướng quân kỵ binh trực thuộc kinh sư. Nghe nói cô ta ở nhà rất ngông nghênh, sau khi vào cung thì cũng luôn khí thế như bão táp, dù chỉ là một Mỹ Nhân nhưng ngọn lửa kênh kiệu không hề nguôi. Tiểu phúc Tử là kẻ ân oán nhất định phải trả, món nợ này xem như đã ghi lên rồi.
“Cô ta là chủ, ngươi là bộc, lẽ nào không đánh được? ” Tú Linh đổ dầu vào lửa, “Mấy dạo này ngươi cẩn thận chút, nghe lời một tí, làm việc nhanh nhẹn thì ắt không sao. Chủ nhà ta là Quý Phi, cô ta chẳng qua chỉ là Mỹ Nhân! “
“Không cần ngươi dạy, mau đi hầu hạ đi. ” Y sờ sờ mặt, trên mặt hầu như chẳng có tí dấu vết nào. Hoa Mỹ Nhân đó dù có hống hách đến đâu thì cũng chẳng dám đánh thật, dù sao cũng có sự chênh lệch về đẳng cấp.
Hôm sau, Phi Tâm đến Trường An Điện thỉnh tội, Nguyễn Tinh Hoa thấy cô đau yếu chẳng giống giả ốm, vẻ mặt cũng dịu xuống nhiều, thẳng tiếng rằng cứ nghỉ ngơi vài hôm, chớ dày vò cơ thể, quy tắc trong cung miễn được thì miễn. Thế nên Phi Tâm mới có thời gian tịnh dưỡng, cô nghỉ ngơi liền một mạch 7-8 ngày, chỗ sưng tấy đã bớt lại, nơi tróc da cũng đã lành dần, nhưng vết bầm thì mãi mà chẳng tan. Cô cũng vừa hay tìm được cái cớ không cần ra khỏi cửa, đúng với ý nguyện của cô, đừng nói dạo chơi trong núi, bước ra khỏi một góc cung uyển này cô cũng chẳng muốn, hoàn toàn không khác gì tự giam lỏng mình.
Cô tuy tự nhốt mình lại, nhưng tai mắt thì không hề rảnh rang. Những ngày này ai đến Huy Dương Cung, đến nhiều nhất là người nào, ai không thật thà chờ truyền gọi đã tự tìm đến, ai tính toán mọi cách gặp hoàng thượng, cô đều nắm rõ hết. Bây giờ hoàng thượng muốn cô chỉnh đốn hậu cung, cô tự khắc phải làm tròn bổn phận. Chuyến hành cung này phải nắm rõ mọi thứ, sau khi về mới lôi cung quy tổ tông ra thì chẳng còn ai dám hó hé.
Hoàng thượng và đại thần đi ngao du vài lần, và lấy danh nghĩa vi phục, đường hoàng đến thị trấn xung quanh xem xét, nhưng không hề đến Nam Lệ Trấn, Phi Tâm đoán hoàng thượng sợ sẽ gặp chủ điếm ấy rồi lỡ mồm lộ chuyện. Chớp mắt thì cũng đến ngày hồi cung. Cư An, Hành Chấp, cả hai phủ này đã báo về kinh thành, chuẩn bị nghênh đón trong cung. Bên này vừa chuẩn bị xong thì lập tức hồi cung.
Mấy hôm nay Phi Tâm luôn tự xưng ốm, ngay đến Cư An Phủ mở tiệc chiêu đãi cô cũng không đến dự. Đã cáo bệnh trước mặt thái hậu, nếu có yến tiệc thì lập tức trở nên khỏe mạnh đầy sức sống thì sao được? Nghe nói hoàng thượng đã phân phát túi hương hoa được tinh luyện đặc biệt từ vùng phía Bắc, ai cũng có phần, nhưng Phi Tâm không đi nên hoàng thượng dường như quên hẳn con người này, chẳng chừa phần cho cô!
6
Chuyện này Tú Linh đã than phiền hai lần, vì cô cảm thấy chủ nhân mình là người chuộng hương hoa, còn tự tay chế hương hoa cho hoàng thượng. Tuy đây không phải thứ gì quý giá nhưng hoàng thượng cũng nên nhớ đến Quý Phi chứ.
Phi Tâm lại cảm thấy chẳng hề gì, cô vốn không thích hương hoa, huống hồ hương liệu trong cung cô còn rất nhiều, cô cũng không để ý những thứ này. Bây giờ cô chỉ trông cho thúc thúc nhanh chóng vào cung nhậm chức, chức vụ đã đóng cột thì tiền trong túi cô cũng dư dả hơn. Nhưng chuyện này phải chờ về cung rồi tính.
Hôm nay chính là ngày khởi hành về cung, cô nghỉ ngơi mấy ngày, chẳng ngày nào hoàng thượng đến thăm cô, trừ ngày đầu tiên sai Trần Hoài Đức đến viếng một chuyến thì sau đó chẳng thấy động tĩnh gì, ngay đến Uông công công cũng không đến hỏi han tiếng nào, có lúc Phi Tâm cũng cảm thấy thất vọng. Nhưng ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua mà thôi, suy xét tình thế, hoàng thượng đến sẽ càng khiến cô trở thành gai trong mắt mọi người, nên Phi Tâm cũng chẳng rảnh rang ngồi gặm nhấm nỗi thất vọng này.
Còn Đức Phi thì đến thăm hai lần, vì mấy hôm nay cơ thể không thoải mái, tối đó vừa về đến thì lại đến chu kỳ hàng tháng, sắc mặt rất kém. Đức Phi dù sinh nghi trong lòng nhưng không dám thể hiện ra, sau đó vì thấy hoàng thượng không quan tâm đến bệnh tình Quý Phi nên Đức Phi trở nên an lòng hơn hẳn.
Phi Tâm chẳng để tâm người khác đoán thế nào, mấy hôm nay cô vẫn luôn trăn trở. Cô và hoàng thượng suy nghĩ giống nhau, việc hoàng thượng giao phó cho Phi Tâm, có lúc không cần nói thẳng nhưng cô vẫn hiểu được điều y cần, nhưng khi họ cư xử hàng ngày, cô hoàn toàn chẳng thấu hiểu y đang muốn gì. Có khi cũng đắn đo suy tư nhưng vẫn không sao hiểu được. Y thường xuyên đi những nước cờ không theo quy tắc, không theo lẽ thường. Nhưng tự cổ thiên ý khó đoán, thánh tâm khó lường, tự tiện suy đoán thánh ý là tội chết.
Những điều này cô vốn không để tâm, quân vi thần cương, đứng đầu tam cương. Cô tuy chỉ là đàn bà hậu cung, nhưng trước hết cũng là “thần”, kẻ là thần thì không cần phải suy đoán thánh tâm, chỉ cần tận tâm báo chủ, trung quân báo quốc là đủ. Trước kia cô khiến y tức giận là vì cô tự ý suy đoán tâm tư của y, tự cho rằng mình vô dụng nên bỏ cuộc, đòi một ân điển sau khi chết, đây chính là biểu hiện của sự bất trung! Sai lầm như thế này từ nay về sau cô sẽ không tái phạm, chỉ cần cô tận trung vì quân, mưu sự giúp hoàng thượng, không đoán trước thánh tâm, đòi ân điểm, bỏ gia thanh sang một bên thì ắt có thể chu toàn tất cả.
Sau khi nghĩ ngợi thông suốt cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Cô vẫn coi trọng danh tiếng, nhưng trước kia kẹt giữa thái hậu và hoàng thượng, không thể thẳng tay làm việc cho hoàng thượng, thật bất trung. Nay cô đã thoát khỏi thế cờ đó, càng chẳng còn điều gì kiêng kỵ nữa.
Sau khi hồi cung thì đã qua hết tháng giêng. Mọi thứ bắt đầu vào quỹ đạo, hoàng thượng cũng nhàn rỗi, các đại thần cũng thong dong cả tháng trời, cho đến mùng tám tháng hai đoàn hành cung trở về, hoàng thượng ngày càng chăm lo triều chính.
Thiên hạ có minh chủ là phúc của vạn dân, Phi Tâm cảm thấy đó là niềm vinh dự của mình. Nếu cô là hậu cung của hôn quân, với tính cách trước giờ của cô, không dám khuyên nhủ, chỉ lo vẹn toàn bản thân thì ắt sẽ bị ô danh gian phi. Cũng chính vì y mà hậu cung không ai nhuốm danh “Gian”, vì thế, ngoài niềm vinh hạnh đó, cô còn có lòng cảm kích.
Vân Hi vất vả triều chính, Phi Tâm lo toan hậu cung. Sau khi hồi cung, cô bèn cùng Đức Phi thương thảo chấn chỉnh hậu cung, trước hết bắt tay vào Khải Nguyên Điện, cấm bất kỳ cung phi tự tiện quấy nhiễu thánh an.
Vì là giáo huấn tổ tông nên mọi người chỉ nghe mà không tuân thủ. Nay Quý Phi lấy việc này ra nói, Quý Phi vào cung trước, Lâm Tuyết THanh cũng không nói gì nhiều. Huống hồ Tuyết Thanh xưa nay vốn cũng chẳng ưa chúng phi yêu mị mê hoặc hoàng thượng, bèn thừa thế để Phi Tâm làm rào chắn. Đức Phi gật đầu nghe theo, cùng Phi Tâm trình tấu lên hoàng thượng.
Vân Hi xem xong thẳng tay phê duyệt, giao toàn quyền cho Đức Quý nhị phi giải quyết. Thánh chỉ mới hạ, Phi Tâm bèn mạnh tay xử lý. Trước tiên cô trả lại sự thanh tịnh cho Khải Nguyên Điện, thứ hai là đoạn tuyệt những kẻ ngày ngày mai phục trên cung đường hồi cung của hoàng thượng, ngăn cản tất cả những màn tình cờ gặp gỡ hoàng thượng ấy. Cô khuếch tán tai mắt, cản lại tất cả thông tin lưu truyền từ thái giám đến bọn đàn bà ấy, và xử lý những thái giám nhận hối lộ. Cuối cùng là cấm cung phi tần, không cho phép đi dạo khắp nơi. Mỗi ngày nghiêm khắc tuần tra. Phi tần không được ra ngoài cũng là điều giáo huấn của tổ tiên, nay Phi Tâm vác luật ra thì hoàn toàn đúng đạo lý.
7
Trong lòng Tuyết Thanh rất hiếu kỳ, vị Quý Phi này vốn chẳng quan tâm việc gì kể từ sau khi Tuyết Thanh thăng vị, tại sao một chuyến hành cung về thì tính tình đột ngột thay đổi hẳn ra? Không cho phép ra vào Khải Nguyên Điện là điều có thể lý giải vì dù thế nào nơi đó cũng là nơi giải quyết công vụ, ngoại thần thị vệ ra vào thường xuyên, vì vậy phi tần đến đó thật không ra thể thống, nhưng hai điều sau cùng thì hơi quá đáng, chẳng phải là rõ ràng không cho phép phi tần chủ động tiếp cận hoàng thượng à?
Thứ nhất, Quý Phi làm thế sẽ tuyệt đường tài của thái giám, bên dưới không dám nói nhưng trong lòng sẽ có gai. Thứ hai, chúng phi sẽ vì thế mà sinh oán hận, cũng phải có lúc gặp được hoàng thượng, một người nói thì có thể là nói dối, nhưng mười người nói thì sẽ thành sự thật. Quý Phi xưa nay vốn xử sự không khéo, không bao giờ đứng ra đầu ngọn sóng, chỉ luôn bình tĩnh nhìn hậu cung tranh đấu, bản thân không hề có một điểm nào sai, vì thế mới có thể vững vàng đứng đầu tam phi. Nay cô ta làm như thế rõ ràng là đang tạo thêm nhiều kẻ thù cho mình, thật nan giải!
Dù trong lòng cảm thấy băn khoăn nhưng Đức Phi cũng mặc kệ, trong hậu cung này, không có kẻ địch nào là mãi mãi, tương tự, cũng không bao giờ có bạn bè mãi mãi. Huống hồ, họ cùng hầu một quân, chỉ điểm này thôi thì cũng chẳng thể nào trở thành bạn thật sự rồi.
Dưới sự quản lý nghiêm ngặt của Phi Tâm, hậu cung đúng là trở nên thanh tịnh rất nhiều. Bên phía Khải Nguyên Điện không một ai dám bước tới, vào đêm thì cung phi cũng an phận. Phi Tâm rất vất vả, nhưng trong lòng cảm thấy thanh thản hơn bao giờ hết. Làm như thế nhất định sẽ đắc tội nhiều người, nhưng nếu muốn nắm được nội cung trong lòng bàn tay thì không thể sợ đắc tội người khác. Trước kia cô chẳng bao giờ dám ra mặt chuyện gì, chỉ biết mua chuộc lòng người, bốn năm nay, làm người tốt mãi, tiền cũng tiêu vô kể. Đúng là nhận được hiệu quả không tồi, có một mạng lưới thông tin rất tuyệt. Nhưng chỉ như thế thì không đủ. Người xưa có câu, văn tử gián, võ tử chiến, dĩ vi trung. (Quan văn chết vì khuyên gián, quan võ chết vì chiến đấu mới có thể gọi là trung) Cô không phải nam nhi, không thể lấy văn phò chính, lấy võ trấn biên cương. Nhưng trong hậu cung này cô cũng phải giữ tấm lòng trung quân, không được chỉ nghĩ đến vinh nhục bản thân và gia đình. Khi thông suốt điều này bèn cảm thấy thanh thản và không còn gì đáng e sợ.
Tuy nhiên, trong hậu cung này những phi tần có chức danh cũng hơn chục người, những kẻ không có tiền không địa vị không có gan không có chỗ dựa thì chỉ biết giận dữ mà chẳng dám lên tiếng, nhưng cũng có những người không thể áp đảo như Linh Tần, Tuấn Tần, Hòa Tần, Ngô Mỹ Nhân, Hoa Mỹ Nhân. Những người này bình thường đã kết thành băng đảng nhỏ, rất có ý kiến với việc Quý Đức song phi nắm giữ hậu cung. Nay Quý Phi ép người thế này, tự khắc không nhịn được, và những lời nói bóng gió cũng không ít. Thái hậu bèn sai người sang hỏi Quý Phi. Tuy không nói nặng nhưng ý muốn Quý Phi đừng làm quá.
Linh Tần là người tinh tế, cô ta được phong tước vị cao nhất trong số những người vào cùng kỳ, nhưng gia thế lại tệ nhất. Từ sau sự kiện Nguyễn Đan Thanh, rồi những chấn động của Tây Bắc tổng tuần, chứng cứ rành rành khiến hoàng thượng phải xử tội cả gia tộc. Nghe đồn tài sản bị tịch thu hơn trăm vạn, sau đó còn dính dáng đến nhiều đại gia tộc, sự việc rất rầm rộ. Cha Linh Tần vì thế mà thăng vị, trở thành tổng lệnh tư mã của Tây Tuần. Thực ra đây là cách hoàng thượng từng bước tước bỏ thế lực họ Nguyễn và thu hồi binh quyền. Bắc Tuần tiền nhiệm là ân thân của Nguyễn Đan Thanh, nghe nói chứng cứ tham ô đã nằm trong tay hoàng thượng nên ngay khi Nguyễn Đan Thanh chết thì vội vã từ chức và bắt đầu đoạn tuyệt quan hệ với họ Nguyễn.
Lúc ban đầu khi Linh Tần vào cung, ngoại trừ Đức Phi được sắc phong trước thì vị trí của cô ta cao hơn những người khác, cô ta đương nhiên hiểu ý hoàng thượng, bèn cậy thế đề bạt phụ thân. Mối quan hệ giữa hoàng tộc và thế gia là định luật ngàn vạn năm nay, thế gia nhờ tăm tiếng hoàng tộc mà nâng cao địa vị, lấy được không ít lợi ích. Hoàng thượng nhờ thế gia mà đạt được mục đích ổn định giang sơn, còn những cô gái đưa vào cung, ngoài việc nối dõi huyết mạch hoàng thất thì còn gánh trách nhiệm nặng nề, đó là trở thành con tin trong mối quan hệ giữa hai bên và là cái thang để gia tộc trèo lên.
Vì những điều này nên Linh Tần không thể sinh sự trong hậu cung để không làm cản trở phát triển bên ngoài của phụ thân. Hơn nữa cô không có người nhà trong cung, việc gì cũng phải rất thận trọng, cô ta vẫn luôn tiến hành kế sách ngồi trong hang đợi cọp. Nhưng cô cũng không thể vì vậy mà cam tâm nhìn Quý Đức song phi bành trướng thế lực, nếu cứ thế thì cô sẽ không chiến mà bại. Nên thỉnh thoảng cô lại châm dầu vào lửa, quạt cho lửa to lên, chờ những kẻ không chịu đựng nổi đứng lên trước.
Thế rồi cũng có kẻ đứng đầu ngọn sóng xuất hiện, và người này chính là Hoa Mỹ Nhân! Tiểu tập đoàn của Linh Tần là đầu mũi tên, muốn xem kết quả giao tranh, còn Phi Tâm thì đang chờ đợi mũi tên này, phải giết một kẻ để cảnh cáo trăm người!
Sáng ngày 26 tháng 2, Phi Tâm đang ngồi trong chính điện Cúc Tuệ Cung, choàng chiếc áo bào khổng tước, cổ áo, vạt áo đều đính lông hồ ly đỏ. Tóc búi cao, trên có điểm minh châu, bảo thạch. Mắt kẻ màu sáng, môi điểm son hồng, nhìn rất diễm lệ như khổng tước xòe cánh. Phi Tâm lạnh lùng nhìn cô gái quỳ bên dưới. Chuyện này xảy ra sớm hơn nhiều so với dự đoán của cô, chỉ chưa đầy 10 ngày bèn có kẻ không nhẫn nhịn nổi rồi!
Tú Linh đứng sau Phi Tâm, Tiểu Phúc Tử vẫy phất trần đứng bên bậc thềm. Cung nữ thái giám xếp hàng hai bên, cả đại điện trở nên lạnh lẽo và ảm đạm.
8
Hoa Mỹ Nhân mặc cung phục màu vàng ngỗng, khoác chiếc áo bào viền bạc to. Cô ta không cam tâm bị bắt quỳ, cứ xoay người đổi tư thế, nét mặt có 7 phần ấm ức, 3 phần oán hận. Tóc tai vẫn rất gọn gàng, trên còn cài bướm hoa sinh động đến nỗi khiến người ta cảm thấy như có thể bay đi bất cứ lúc nào.
“Nếu nương nương có huấn thị, thần thiếp nhất định cung kính lắng nghe, nay thời gian cũng không còn sớm thần thiếp còn phải sang Lại Âm Cung thỉnh an. ” Hoa Mỹ Nhân khẽ nhích người, cất tiếng nói.
Phi Tâm làm sao có thể không hiểu ý cô ta, chức Phi trong cung không chỉ có một mình Quý Phi, có gì thì nói mau, đừng có ở đó ra vẻ ta đây! Phi Tâm khẽ cười, “Hôm qua sinh nhật muội muội, Phất Hương Viện náo nhiệt quá. Trần, Ngô hai vị muội muội cũng có mặt, tam mỹ nhân tụ họp, lại còn muốn mời thánh thượng đến, khiến bổn cung đã chuẩn bị sẵn quà cáp nhưng cũng chẳng có dịp tặng muội muội.” Quý Phi nói rồi nheo mắt, “Người đâu, mang quà ta chuẩn bị ra đây. “
“Thần thiếp thân phận thấp hèn, không dám nhận ban thưởng của nương nương.” Hoa Mỹ Nhân chưa nói xong, Thường An đã mang chiếc hộp gấm to vào, đi đến trước mặt Hoa Mỹ Nhân, đưa tay mở hộp ra, sắc mặt Hoa Mỹ Nhân chợt tái nhợt!
“Nương nương đây là ý gì? ” Cô ta trừng mắt nhìn thứ trong hộp, âm thanh trở nên sắc nhọn.
“Ỷ Nguyệt Am trên núi Viễn Thanh được xây dựng từ thời thái tổ, đã có khoảng 364 cung phi đến đó thờ phật thanh tu. Nay muội muội muốn đến đó, bổn cung với muội dù gì cũng gọi là tỷ muội, đương nhiên phải chuẩn bị sẵn cho muội muội mới phải. Muội muội cứ xem đi, nếu ngắn quá thì tỷ tỷ sai người làm lại! Muội muội có chí muốn thanh tu, là tấm gương cho nữ tử bổn triều, bổn cung tuyệt không bạc đãi muội muội.” Phi Tâm phớt lờ gương mặt xám xịt của Hoa Mỹ Nhân, lớn tiếng nói.
“Ha ha, Quý Phi nương nương, lời này nói đùa thì được. Thần thiếp cũng sẽ không dám để lộ ra ngoài, nay thánh thượng đang phong hoa chính thịnh, nương nương lại bắt thần thiếp xuất gia. Những kẻ không biết sẽ cho rằng nương nương đang trù ẻo hoàng thượng sớm ngày băng hà đấy! ” Lời cô ta vừa thốt ra, những người trong điện đều sắc mặt biến đổi, Tiểu Phúc Tử hét lên: “Hoa Mỹ Nhân thật to gan, dám nói những lời đại nghịch bất đạo? “
“Nương nương dám làm, cớ sao không cho thần thiếp nói? ” Hoa Mỹ Nhân phĩnh mũi, sau đó quay sang trừng mắt nhìn Tiểu Phúc Tử, “Ngươi là cái thá gì? Dám ngông cuồng trước mặt bổn cung? ” Nói xong, cô ta tức tối đứng dậy.
Thường An định lên trước kìm lại, Phi Tâm khẽ vẫy tay bảo y ngừng. Cô từ từ đứng dậy, bước xuống phía Hoa Mỹ Nhân: “Mùng chín vừa rồi bản cung có chiếu huấn, lệnh cho chúng phi tần bái Tiên Ân Điện, phụng thánh chỉ trong tay, thỉnh giáo huấn tổ tông. Thái tổ Hiếu Thành hoàng hậu đã có giáo huấn chúng phi phải giữ thanh bình hậu cung, cùng nhau giữ đức. Tổng công có 119 điều Phi Giới, nhưng mới nửa tháng mà Hoa Mỹ Nhân đã quên sạch? “
Hoa Mỹ Nhân sắc mặt hơi biến đổi, cơ thể run rẩy ” Từ lúc vào cung đến nay, thần thiếp luôn tuân thủ cung quy. Trong Phi Giới chưa hề đề cập không được thiết yến mừng sinh nhật! “
“Tam Mỹ Nhân ở Phất Hương Viện đồng cấp, Hoa Mỹ Nhân chưa phải là chủ vị nhưng lại chiếm chính viện. Khi cả ba cùng chấp trưởng thì phải bình đẳng. Tại sao Trần, Ngô hai vị lại phải hành đại lễ với muội? Dù là tiệc sinh nhật thì cũng nên vừa phải, cớ sao muội muội chèn ép tỷ muội? ” Phi Tâm vừa nói xong, Hoa Mỹ Nhân sắc mặt thêm xanh xao. Mọi người cứ bảo Quý Phi mạng lưới dày đặc, không gì không biết. Đóng cửa vào thì ngay cả việc tỷ muội trêu nhau cô ta cũng biết! Chẳng lẽ trong Phất Hương Viện có tai mắt của cô ta?
“Chỉ là hát hò trong yến tiệc thì cũng chẳng sao. Bổn cung cũng không có ý kiến gì. Nhưng Cung Giới đã có lệnh rõ, yến tiệc cho phép, nhưng không được thâu đêm. Canh ba giờ dần muội muội vẫn còn say sưa rượu chè, thế là thế nào? ” Phi Tâm tiếp tục tiến lên trước, “Truyền đưa thư tín đến Khải Nguyên Điện, bên trong lại còn gói gém chiếc yếm hồng, thư từ lời lẽ phóng đãng, chẳng kiêng kỵ ngoại thần mà đem chuyền vào Khải Nguyên Điện. Thế này gọi là giữ quy định trong cung? Nếu muội muội nhờ người trong khuê các đưa sang cũng chẳng có gì, đằng này thư tín lại rơi ngay vào tay Tăng Quảng Hải ở Hưng Hoa Các! Lão phu tử lúc ấy mặt mày đỏ tía, khiến thánh thượng chẳng còn chút thể diện! Hậu cung làm ra chuyện như vậy, bổn cung và Đức Phi sẽ tự lãnh phạt! Còn người đầu tàu gây chuyện, phớt lờ Phi Giới, phớt lờ lời thề trước bài vị ở Tiên Ân Điện, ngươi bảo bổn cung làm sao có thể dung tha được? “
“Chuyện, chuyện này không thể nào! ” Hoa Mỹ Nhân hoảng hốt lùi lại, mắt tròn xoe kinh ngạc, “Tăng Quảng Hải đó chỉ là gã thư sinh hèn mọn, làm sao dám cả gan mở thư của thánh thượng! “
“Ngươi nhận rồi chứ gì? ” Phi Tâm nhìn vào mắt cô ta, “Bổn cung có nói oan cho ngươi không? ” Nói xong, lấy chiếc khăn vuông trong tay áo, hất thẳng vào mặt Hoa Mỹ Nhân. Vải lụa nửa che lên mắt cô ta, khiến cô ta run cầm cập. Chiếc khăn có một nửa thêu hình uyên ương, màu hồng trong suốt, chính là mảnh vải dùng để may áo yếm phụ nữ. Chỉ nhìn tấm vải lụa mỏng xuyên thấu ấy, cả điện đã có vô số kể đang bụm miệng cười, sắc mặt Hoa Mỹ Nhân tím lại ngay.
9
Tiểu Phúc Tử ở bên cạnh rất hả hê, y đang chờ cái ngày để xem màn này. Từ hồi hành cung trở về, y đặc biệt chú ý đến việc xảy ra ở Phất Hương Viện. Bốn năm nay, Quý Phi tiêu không ít tiền cho bọn người ở đó, nuôi binh ngàn ngày chỉ dùng trong một giờ. Hoa Mỹ Nhân tự cho rằng mình rất cẩn thận, tưởng chỉ cần mua chuộc thái giám dẫn đường ở Khải Nguyên Điện thì vạn sự đại cát. Không ngờ rằng sự ngang ngược của cô ta đã khiến cô ta bị lộ sơ hở!
“Hoa Mỹ Nhân không nghĩ đến thánh thượng, không biết an thủ bổn phận. Trong nội tương lại còn chứa thứ kinh tởm này, thường ngày chẳng biết kiêng kỵ, luôn huênh hoang hoàng thượng khó rời xa ngươi, luôn quyến luyến bịn rịn. Có phải là bởi vì thứ này? ” Phi Tâm nói rồi ném một thứ gì đó trong vạt áo ra, suýt tí thì nện thẳng lên đầu Hoa Mỹ Nhân!
Lần này Phi Tâm giận thật, lúc cô nhìn thấy thứ này thì giận đến mặt đỏ bừng bừng! Hoa Mỹ Nhân lại cả gan tàng trữ Hợp Hoan Tán. Vốn chỉ định cảnh cáo Hoa Mỹ Nhân một chút, cũng không định làm mạnh như vậy. Nhưng Hoa Mỹ Nhân này thật tồi tệ, nếu hậu cung ai cũng dùng cách này giữ chân hoàng thượng thì e rằng hoành chí* của hoàng thượng chưa trỗi dậy đã sớm mất mạng rồi!
Chiếc lọ rơi xoảng xuống sàn nhà, những viên màu trắng sữa lăn vung vải ra. Lăn tròn trước cơn gió, thỉnh thoảng lại va vào nhau rồi tản ra. Sắc mặt Hoa Mỹ Nhân đã xám nghét lại, đột nhiên đưa tay kéo lấy Phi Tâm: “Ngươi dựa vào cái gì mà lục soát cung phòng của ta? Ngươi là cái thá gì!”
Phi Tâm hơi lùi lại, Thường An và Thường Phúc đứng bên cạnh đã tiến lên trước, nháy mắt với các thái giám khác lôi Hoa Mỹ Nhân ấn chặt xuống mặt đất. Tú Linh bước sang vịn lấy Phi Tâm, lạnh giọng quát: “Nương nương là thân phận gì mà phải đi lục soát? ” Cô ta nói xong, khẽ gật đầu, một tiểu cung nữ ở bên ngoài đi vào. Cung nữ mặc chiếc áo xanh lục, mặt mày lạnh cóng đến đỏ ửng lên. Phịch một tiếng quỳ xuống đất, vừa dập đầu vừa nói: “Quý Phi nương nương minh xét, đây đều là những thứ chủ nhân sai nô tì lấy từ Từ An Điện ra. Đã cho Tần công công 30 lượng, nô tì không dám có nửa lời giả dối.”
Hoa Mỹ Nhân mặt lộ gân xanh, bỗng cười lên: “Ha ha. Lạc Chính Phi Tâm, tay ngươi quả là rất dài đấy! Bổn cung trăm ngàn lần không nên trúng kế của ngươi! Nhưng thế thì sao nào? Ngươi dựa vào đâu bắt ép bổn cung xuất gia, nếu muốn đánh muốn phạt cũng phải chờ hoàng thượng đến quyết định! Ngươi và Lâm Tuyết Thanh đừng hòng đắc ý! “
Là cô đã trúng kế, hôm 20 tháng 2 đó, cô thấy Quý Phi uống trà trong vườn. Đầu xuân năm nay cây cối trong vườn Đông Đô mọc um tùm, cô định kết vài chiếc giỏ tre. Quý Phi chỉnh đốn hậu cung, tạo ra bao sóng gió khiến chúng phi khó chịu. Các chị em đều ca cẩm, rồi hẹn nhau ra dạo hoa viên. Ngờ đâu chạm phải Quý Phi, nghe thấy Quý Phi đang phiếm chuyện với nô tì. Than rằng bản thân khổ tâm mà hoàng thượng không hiểu, khiến mình trong ngoài đều đắc tội. Tỷ muội chẳng chịu nhìn mặt cô, hoàng thượng cũng không thèm bước đến chỗ cô. Sau đó có nô tì nói rằng, hoàng thượng yêu thơ ca, chi bằng dùng thơ truyền tình, vừa mới mẻ mà cũng không phạm quy. Đến lúc hoàng thượng đến thì mọi người đều hoan hỉ!
Hứ, đúng là ngu ngốc! Quý Phi cố tình như thế, cô ta đang chờ con cá ngu xuẩn tự nguyện mắc câu!
Hợp Hoan Tán đúng là của cô đấy, nhưng hoàng thượng vốn rất mẫn cảm với thuốc viên và hương liệu. Cô chẳng hề sử dụng được lần nào! Huống chi trong hậu cung này, cô cũng không tin chỉ có cô bày trò này! Là cô đánh giá quá thấp tầm ảnh hưởng của Quý Phi trong hậu cung rồi. Cô tưởng mình đã giấu rất kín, không ai phát hiện được. Nhưng ngày này cũng đến nhanh quá! Tối qua truyền thơ trong buổi tiệc, sáng nay mới vừa sang chỗ thái hậu một lúc. Khi đến đây thì đã bị lộ! Nay nhân chứng vật chứng rành rành, hoàng thượng đang thượng triều, trong cung e chỉ có người cười, ai lại chịu đỡ lời cho cô?
Kế duy nhất hiện nay chính là kéo dài thời gian, kéo đến khi hoàng thượng hạ triều. Vì thế Hoa Mỹ Nhân cũng liều mình, sắc mặt đanh lại! Phi Tâm đương nhiên biết chủ ý của cô ta, liếc nhìn Tiểu Phúc Tử. Tiểu Phúc Tử hiểu ý, cùng vài người phía dưới vừa bụm miệng vừa lôi Hoa Mỹ Nhân đi.
Phi Tâm nhìn tiểu cung nữ rung lẩy bẩy dưới kia, cô ta đã mặt trắng bệch như tờ, chỉ biết dập đầu liên tục. Đôi mày Phi Tâm hơi giãn ra, “Lăng Yên. “
Tiểu a đầu nghe Phi Tâm gọi, ba hồn bảy vía bay đâu mất, sợ đến la to: “Nương nương tha mạng, nương nương khai ân! “
“Ngươi có công tố giác, bổn cung phải thưởng cho ngươi mới đúng. ” Cô quay người lên bục, ngồi vào ghế, “Ngươi cứ đi về trước. ” Nói xong, thái giám hai bên đã kéo cô ta ra ngoài. Tiểu cung nữ đã không nói nên lời, sợ hãi đi ra.
Phi Tâm lặng lẽ ngồi xuống, sắc mặt không lộ cảm xúc. Cô nheo nửa mắt, nhìn những viên thuốc rơi vãi trên sàn. Hồi lâu sau mới lên tiếng: “Dọn những thứ trên sàn lại, giao cho Tông Phủ. Báo với Cư An Phủ rằng Hoa Mỹ Nhân hành vi bất kiểm, phạt đến Ỷ Nguyệt Am làm ni. Thông báo đến các cung để mọi người lấy đó làm cảnh giác, nếu lại xảy ra chuyện như thế thì sẽ không chỉ là như vậy! “
10
Lâm Tuyết Thanh sáng sớm đã vội vàng sang Cúc Tuệ Cung, ngày 26 tháng 2 đó, Phi Tâm xử tội Hoa Mỹ Nhân. Ngay trong hôm nay đã báo với Tông Đường. Khi nghe chuyện này Tuyết Thanh mừng thầm trong bụng. Mượn tay Phi Tâm xử lý cái gai trong mắt đáng ghét ấy, và Phi Tâm còn giải quyết mọi việc thần tốc như vậy thật khiến cô cảm thấy sảng khoái.
Nhưng đến ngày 27, phụ thân của Hoa Mỹ Nhân – Hoa Tán Kỵ lại dắt theo một đạo quân vào cung, quỳ trước Khải Nguyên Điện xin gặp hoàng thượng. Thật chẳng biết tin tức lọt ra ngoài từ đâu, nghĩ rất lâu Tuyết Thanh mới cảm thấy người đáng ngờ nhất là thái hậu. Hoa Tán Kỵ chẳng có giao lưu gì với nhà Nguyễn, sau khi nhà Nguyễn sụp thì cũng nằm về phía lật đổ nhà Nguyễn. Nhưng chắc chắn là vì thái hậu không muốn Quý Đức song phi tiếp tục nắm giữ hậu cung nên mới tiết lộ thông tin này ra ngoài. Hoa Tán Kỵ vừa sai người đến Ỷ Nguyệt Am tìm con gái vừa cùng cấp trên của mình vào cung. Hoàng thượng tuyên Hoa Tán Kỵ vào, hai người nói gì chẳng ai biết được. Nhưng nghe nói ngoài thượng cấp của Hoa Tán Kỵ còn có vài học giả trong Văn Hoa Các cũng theo khuyên. Một chức Tán Kỵ nho nhỏ, một mỹ nhân nho nhỏ mà đã kinh động đến Văn Hoa Các và Tổng Đề trong kinh biện. Khiến Tuyết Thanh chợt cảm thấy có gì đó không ổn. Sau khi nghĩ kỹ lại, cô toát mồ hôi lạnh, mình lại sập bẫy Quý Phi rồi. Nay song phi cùng cấp trưởng, bình đẳng vai vế. Nhưng trước khi hành cung, Phi Tâm hầu như chẳng màng thế sự, sau khi về thì cùng Tuyết Thanh thương nghị, con dấu cuối cùng cũng là của Tuyết Thanh.
Cuối cùng cô cũng biết tại sao lại diễn ra vở kịch kinh động này rồi, thực ra mọi người đều nhằm đầu mũi tên vào phụ thân của cô. Chẳng trách Quý Phi không màng đến việc mình là người đầu tàu gây chuyện, hóa ra cô ta đã sớm có con át bài. Một lệnh ban bố có tên song phi nhưng người chấp ấn sau cùng là cô – Đức Phi Lâm Tuyết Thanh. Cô vốn luôn nổi trội hơn Phi Tâm, nay điều đó lại trở thành điểm chết của cô. Tất cả chỉ khiến người ta cho rằng Lâm Tuyết Thanh cô mới là người giật dây sau lưng, lợi dụng Quý Phi luôn khoan dung độ lượng làm công cụ!
Phụ thân của cô hiện là hữu thừa tướng trung ương, quan nhị phẩm, các chú bác cũng đều có chức trong triều, huynh đệ thì rải rác các bộ. Nay chức vị phụ thân rất nhạy cảm, đang nắm giữ tộc phổ thế gia, điều chức tước. Về cơ bản vị trí này rất dễ bị người ta đố kỵ và bị lung lay. Lúc trước phụ thân sống chết liều mình cùng chung một phía với hoàng thượng, không ngừng đả kích những người liên quan tới họ Nguyễn, mối quan hệ với thái hậu đã rất căng thẳng. Sau khi họ Nguyễn suy sụp, phụ thân thăng vị, rất nhiều người đều cho rằng phụ thân đã xu nịnh và cậy con gái mới có được hôm nay.
Nay Hoa Mỹ Nhân trong hậu cung xảy ra chuyện, Tán Kỵ là chức vị thuộc kiểm soát ở Kinh biện, hữu tướng quân – Tả Hàm Thanh kinh biện đều là thuộc hạ cũ của Nguyễn Đan Thanh, người này chẳng đắc lợi khi ở dưới trướng Nguyễn Đan Thanh và còn luôn bị đàn áp. Tuy rằng như thế nhưng khi nhà Nguyễn suy sụp, hắn cũng chẳng hề thừa nước đục thả câu. Hoàng thượng rất coi trọng hắn, cảm thấy hắn có tài lĩnh binh, bèn đề bạt lên làm hữu tướng trên kinh biện, giao trách nhiệm bảo vệ hoàng thành cho hắn. Tả Hàm Thanh tuy chỉ là tên võ phu, nhưng cũng có lòng cảm kích hoàng thượng biết hiền tài, không vì chuyện hắn từng phục vụ nhà Nguyễn mà gán tội đồng lõa phe nhà Nguyễn. Sau khi nhậm chức không lâu, hắn chủ động đưa cả gia đình dời về kinh sư để tỏ lòng trung thành với hoàng thượng. Tính tình hắn bộc trực, cương nghị nên rất khó chịu với một số việc làm của Lâm Hiếu. Chính vì thế, lần này con gái của thủ hạ – Hoa Tán Kỵ gặp chuyện hắn bèn chẳng nói lời nào mà dẫn cả tổng đề vào cung. Mục đích là không muốn để con gái Lâm Hiếu làm càn trong hậu cung! Đây vốn chỉ là việc nhà của hoàng thượng, hắn không có tư cách can dự. Nhưng con người của hắn lỗ mãng như vậy đấy, sau khi hay tin thì cứ cảm thấy Lâm Hiếu thật không đúng lẽ. Kinh biện và Trung ương lệnh một bên thuộc về Tư Mã, một bên thuộc Tư Đồ, hai bên chẳng can hệ gì nhau. Con gái Tán Kỵ chẳng qua chỉ là một mỹ nhân, làm sao dám chọc giận Đức Phi cao quý ấy. Rõ ràng là bọn họ muốn kinh biện mất mặt! Vả lại Lâm Hiếu đã nhiều lần điều động, muốn đưa hết người vào Binh Tư, không phải học trò của lão thì cũng là thân tín, hay lão muốn trở thành nhà Nguyễn thứ 2? Tả Hàm Thanh càng nghĩ càng không thể nguôi cơn giận này, lại thấy khuôn mặt già nua của Hoa Tán Kỵ khóc lóc thảm thiết, Hoa Tán Kỵ đã rất đau buồn vì trong nhà có đứa con trai thiểu năng, nên cưng cô con gái như châu báu ngọc ngà, mới vào cung một năm đã bị người ta bắt đi xuất gia. Càng nghĩ đến thì lại càng như bị châm dầu vào lửa, nhất thời chẳng có lý trí nghĩ ngợi nhiều nữa!
Cung - Mê Tâm Ký Cung - Mê Tâm Ký - Dương Mộc Đương Trạch