Until I feared I would lose it, I never loved to read. One does not love breathing.

Harper Lee

 
 
 
 
 
Tác giả: Johanna Lindsey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: One Heart To Win
Dịch giả: Littlethornbird
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Stanley
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
IFFANY VÀ ANNA LÀ những hành khách duy nhất xuống tàu ở Nashart, hạt Territory, và họ vẫn đang còn cãi nhau khi bước xuống tàu. Tính ngang bướng của Tiffany bị đụng chạm, mặc dù trong thâm tâm vẫn biết rằng Anna nói đúng, nàng vẫn bị giằng xé với nhiều cảm xúc khác nhau – sợ hãi, giận dữ, phẫn nộ - tất cả chỉ bởi vì nàng sắp phải đối mặt với cha mình, Franklin Warren, ngày hôm nay.
Nhưng trước đó, vào buổi sáng, nàng bỗng nảy ra một ý tưởng để có thể hoãn cuộc đoàn tụ lại chậm hơn một chút. Giấc mơ làm nàng tỉnh giấc đã gợi ý cho nàng. Nàng mơ thấy đứng trước một cánh cửa đang dần mở ra cho nàng, một người đàn ông đứng phía bên kia cửa, nàng không nhìn thấy mặt vì nàng không biết người đó trông thế nào. Nhưng nàng biết đó là cha nàng, và nàng thì bắt đầu la hét cho đến khi Jennifer bỗng dưng ở cạnh, nắm tay nàng. Họ cùng nhau chạy về New York, rõ ràng là một điều không tưởng, thậm chí ngu ngốc, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là mơ thôi. Nhưng nỗi sợ hãi của nàng hiện rõ trong giấc mơ đó, và trước khi nó phai dần đi trong tâm trí nàng, nàng chợt tìm ra cách để trốn chạy nỗi sợ đó-trong vài ngày tới.
Spoiler
Nàng chỉ cần người hầu gái làm theo kế hoạch của nàng, vì nó sẽ không thành nếu Anna không đồng ý giúp. Nàng không đòi hỏi nhiều, chỉ yêu cầu một hai ngày giấu tên khi nói chuyện với ba và quan sát ông khi ông không biết nàng là ai. Họ đến sớm hơn ba ngày so với dự định, nên ông vẫn chưa biết sẽ gặp nàng! Không phải nàng sẽ không đến trang trại nhà Warren hay định trốn trong thị trấn ba ngày tới. Nhưng Anna do dự và phản đối khá kiên quyết.
“Như thế em sẽ có chút thời gian nói chuyện với các anh em trước khi tự đến gặp ba,” Tiffany trình bày. “Lâu lắm rồi em không gặp Roy, năm năm đấy, vì anh Sam và Carl còn được đến thăm em. Lúc đó họ đều chỉ là những cậu bé, giờ đã trưởng thành hết rồi. Em muốn biết họ nghĩ về ba như thế nào, khi giờ đây họ đã lớn.”
“Cô có thể nói chuyện riêng với họ mà không cần phải giả vờ là người quản gia họ đang đợi.”
Anna quả thật rất thẳng thắn và lô gic. “Chết tiệt, em chưa sẵn sàng để trở thành con gái của Frank Warren khi em không biết gì về ông ấy và cũng không hiểu vì sao mẹ lại bỏ đi. Em tưởng mẹ sẽ nói sự thật cho em biết khi em lớn thế này, nhưng không. Mẹ chỉ đưa ra một đống cớ thôi. Em biết mẹ sẽ không để cho em đến đây vì bất kỳ lý do gì nếu mẹ nghĩ ông ấy không tốt. Nhưng ông hẳn phải gây ra điều gì đó tồi tệ cho mẹ thì mẹ mới bỏ ông như thế, và em cũng như mẹ, sẽ không tha thứ cho ông. Em không chắc em có thể gặp ông mà không buộc tội ông về những điều có thể không phải là sự thật, chẳng phải đó là một khởi đầu xấu để ba con em làm quen với nhau hay sao?”
Anna bặm môi. “Cô chưa suy nghĩ kỹ rồi. Ông ấy sẽ biết đó là cô. Ông ấy sẽ nhận ra—“
Cảm thấy chiến thắng đang đến, Tiffany ngắt lời, “Không có đâu chị! Ông không gặp em từ hồi em ba tuổi kìa. Ông đã cho các anh đi đến New York, nhưng chưa một lần trong từng ấy năm đến gặp em. Mà trông em cũng đâu có giống mẹ lắm để mà ông ấy nghĩ em là con gái ông ấy. Sẽ ổn thôi. Các anh có thể sẽ nhận ra em, nhưng em sẽ năn nỉ anh và em trai giấu cho em. Chỉ hai ngày thôi, đó là tất cả những gì em cần.”
“Cô không cho tôi nói hết,” Anna khiển trách nàng. “Ông ấy sẽ nhận ra màu tóc của cô. Không ai có thể quên được màu tóc như của cô.”
“Vậy chúng ta sẽ--“
Tiffany ngừng lại khi người khuân vác bê vài cái túi ra khỏi tàu và đặt xuống phía sau, buộc họ phải tránh xa. Rương hành lý duy nhất còn lại của nàng cũng được mang xuống. Nàng không tiếc khi biết gần như toàn bộ đồ đạc của nàng đã bị bọn cướp mang đi mất. Có thể mua đồ khác được. Vậy là nàng sẽ có thêm một điều nữa trong hàng đống thứ cần phàn nàn trong bức thư sẽ gửi về cho mẹ ngay khi có cơ hội. Anna thì may mắn hơn. Túi hành lý chị mượn của bố mẹ khá cũ và sờn rách nên bọn cướp đã không ngó ngàng đến.
Tiffany đáp lại băn khoăn của Anna về màu tóc nàng, “Vậy chúng ta sẽ nhuộm nó.”
Anna hoảng hốt. “Không…chúng ta… sẽ…không!”
“Nếu chị không giúp thì em tự làm. Nếu em để tóc đen, chưa chắc anh và em trai em nhận ra nữa ấy, nói gì đến ba em. Màu tóc đen sẽ hoàn toàn đánh lạc hướng ông, sẽ không có chút nghi ngờ nào len vào trong đầu ông ấy được hết. Nên, xin chị đấy, Anna. Em chưa biết gì về ông ấy, và ông ấy đã làm em khổ sở suốt vì đã bước ra khỏi cuộc đời em. Em cũng định lưu lại trong thị trấn để tìm hiểu người chồng sắp cưới mà em không hề hứng thú và không thèm để ý đến ba em. Nhưng mẹ phản đối, nên em muốn có ít nhất vài ngày để xem ba em thật sự là người thế nào.”
Anna thử một mánh khác để thuyết phục Tiffany bỏ kế hoạch. “Cô không tìm được thuốc nhuộm tóc ở một thị trấn nhỏ thế này đâu. Nhìn xung quanh đi, chỉ có duy nhất một hàng tạp hoá trên phố thôi và cứ nhìn là biết, cũng chỉ có duy nhất một con phố ở thị trấn này thôi.”
Tiffany cuối cũng cũng quay ngang dọc để nhìn ngắm thị trấn Nashart, Montana. Anna cứ nói quá. Có nhiều con đường dẫn đế một con phố chính, mặc dù chúng có vẻ như đều có nhà ở rồi. Và một con đường chính với cửa hiệu và cửa hàng hai bên đường, lại cũng còn khá dài. Thị trấn có vẻ rộng hơn gấp đôi so với thời gian Rose sống ở đây, chắc chắn là nhờ đường ray xe lửa nối đến đây.
“Ồ, thật ngạc nhiên,” Tiffany nói. “Nashart lớn hơn so với tưởng tượng của em, dựa trên miêu tả của mẹ. Em thậm chí còn không nhìn thấy cuối đường nữa. Có thể có đủ thể loại cửa hàng ở phía đó—ôi, họ còn có cả rạp chiếu bóng nữa kìa!” Tiffany hào hứng nói khi nhìn thấy nó. “Và một nhà hàng kế bên đó!”
Anna không có ấn tượng gì. “Rạp chiếu phim thì còn mở, nhưng nhà hàng thì đóng cửa rồi, nhìn cái cửa thì biết, nên cô đừng có ảo tưởng quá, Cô Tiffany. Diễn viên sống ở thành phố. Họ chỉ đến các trị trấn nhỏ để tổ chức một vài buổi diễn thôi rồi lại đi sang thị trấn khác.”
“Đúng vậy, nhưng chúng ta có thể may mắn gặp được một đoàn diễn trong hai tháng ở đây. Đây, có vẻ Nashart có một khách sạn đấy, em sẽ thuê một phòng còn chị đi tìm thuốc nhuộm. Nếu hiệu tạp hoá không có thì chị thử ở tiệm cắt tóc xem.”
“Nếu họ có,” Anna rên rỉ. “Cô biết cô sẽ phải chịu mái tóc nhuộm vài tháng liền, trông cô sẽ cực ngớ ngẩn với mái tóc hai màu đối chọi nhau, khi tóc cô mọc dài ra- trừ khi cô cắt hẳn phần đã nhuộm đi.”
Tiffany hoảng hốt với viễn cảnh phải cắt tóc và giơ hai tay lên đầu hàng. “Em thua. Em sẽ vấn tóc vào khăn trùm hoặc tìm cách nào đó để giấu tóc đi. Chúng ta sẽ tìm ra được cách nào đó thôi.”
Anna lắc đầu. “Cô chưa nghĩ tới hết các hệ luỵ của kế hoạch lừa đảo này. Ba cô sẽ vui mừng đón cô sớm ở nhà ông ấy, và làm ông ngạc nhiên. Nhưng ông sẽ không hài lòng nếu cô đến để lừa ông. Và cô sẽ định giải thích thế nào khi cô không giả mạo nữa và thú nhận mình là ai chứ?”
“Sự thật thôi. Em sẽ cố để không gay gắt, nhưng em sẽ nói sự thật với ông ấy. Em phải chịu quá nhiều ấm ức để không nói đến nó.”
“Được thôi. Chỉ cần nhớ rằng cô đã nói không gay gắt. Tôi đoán cô muốn tôi ở lại thị trấn trong lúc cô diễn cái màn bịp bợm này phải không?”
“Sao phải thế?”
“Vì quản gia thì không có hầu gái riêng,” Anna trả lời.
Tiffany nhíu mày. “Đúng là không có thật.”
“Chỉ một ngày. Tôi sẽ chỉ đồng ý một ngày thôi, nếu kéo dài thì đó sẽ đúng là trò lừa đảo chứ không chỉ bất ngờ nữa.”
Đắc thắng, Tiffany không thể cưỡng lại nụ cười giãn dần trên mặt nàng. Một ngày là đủ để nàng biết nàng nên làm thế nào khi giáp mặt với Franklin Warren.
Chỉ Một Tình Yêu  Chỉ Một Tình Yêu  - Johanna Lindsey Chỉ Một Tình Yêu