Far more seemly were it for thee to have thy study full of books, than thy purse full of money.

John Lyly

 
 
 
 
 
Tác giả: Thái Trí Hằng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Lục Hương
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1843 / 33
Cập nhật: 2016-02-23 03:52:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
húng mình chầm chậm thả bước trong sân trường, đi qua tòanhà khu Vật Liệu.
"Còn nhớ bài Before the next teardrop falls lầnđó không?" tôi hỏi.
"But if he ever breaks your heart, if the teardrops everstart, I’ll be there before the next teardrop falls…" Nàng khe khẽ ngâm nga,giọng hát nghe rất hay.
"Nếu như em khóc, anh sẽ đến bên em, trước khi giọt lệ tiếptheo rơi xuống."
"Ưm." Hình như em chớp chớp mắt. "Cảm ơn anh."
"Vì vậy giọt nước mắt thứ hai của em phải rơi nhanh vàonhé."
"Em chỉ rơi một giọt lệ thôi," em nói.
"Tại sao?"
"Bởi vì giọt nước mắt ấy chính là anh."
Em lại chớp chớp mắt.
Tôi nhìn rõ rồi, mắt em hơi ươn ướt, bên trong có một giọtnước đang lượn vòng quanh.
Nhưng thủy chung vẫn không rơi xuống.
o O o
Mùa đông đến rồi, đây là mùa thích hợp với việc ngủ.
Buổi sớm mùa đông mà phải rời khỏi chăn nệm, thì cũng khókhăn và đau khổ như phải từ biệt cha mẹ ở quê nhà vậy.
Nếu là tôi của trước đây, thỉnh thoảng cũng vì không thể xarời cha mẹ mà buộc phải trốn tiết đầu tiên của buổi sáng; nhưng mùa đông nămnay tôi lại chẳng trốn một tiết nào.
Tôi đoán có lẽ là vì Người đẹp số 6, nàng khiến trong tôinảy sinh một sức mạnh kỳ diệu để đá bay cái chăn ra.
Trước khi quen biết Người đẹp số 6, mỗi mùa đông đến tôi đềutrở nên lười nhác, không muốn ra khỏi cửa.
Những hoạt động khi rảnh rỗi chủ yếu đều ở trạng thái tĩnh,đương nhiên, hoạt động ở trạng thái tĩnh tiêu biểu nhất chính là… ngủ.
Nhưng mùa đông này không thể lười nhác quá được, bằng khôngmối quan hệ với Người đẹp số 6 e rằng khó kéo dài được đến mùa xuân sang năm.
Không khéo có khi từ nay mùa xuân không bao giờ đến nữa.
Bởi vậy, tôi mới lấy hết dũng khí, thử lên diễn đàn hẹn nàngđi chơi chợ đêm.
Tổng cộng tôi đã hẹn Người đẹp số 6 đi chợ đêm ba lần, thậthết sức may mắn, cả ba lần nàng đều nhận lời.
Tôi đến rất đúng giờ hẹn… 9 giờ lái xe đến dưới chân nhàNgười đẹp số 6, nàng cũng sẽ xuống rất đúng giờ, có lẽ là nàng đúng giờ hơn, vìthực ra tôi thường đến sớm.
Không còn căng thẳng như khi đèo nàng lần đầu tiên nữa, lúcđi xe thi thoảng chúng tôi cũng nói chuyện.
Mùa đông, người đi chợ đêm dường như còn đông hơn cả mùa hè,vì đây có lẽ là nơi ấm áp nhất ngoài trời.
Đài Namcó rất nhiều chợ đêm, mỗi chợ đêm thông thường họp một tuần hai ngày, nhưngthời gian khác nhau, cũng vì thế mà ba lần chúng tôi đi ba khu chợ đêm khácnhau.
Nhưng dù đi chợ đêm nào, tôi phát hiện Người đẹp số 6 luônăn một thứ gọi là tiết vịt cay.
Tôi chẳng thích thú gì cái món ớt ấy, nói cho chính xác,phải là hơi rờn rợn.
Vì vậy người ăn là Người đẹp số 6, nhưng kẻ đổ mồ hôi lại làtôi.
Nhưng không thể cứ nhìn nàng mặt mũi rạng rỡ ăn thế được, vìvậy thông thường tôi cũng gọi bừa một món gì đó.
"Có phải bạn không dám ăn ớt không?" lần đi chợ đêm thứ ba,cuối cùng nàng cũng mở miệng hỏi.
"Ừm." Tôi gật gật đầu.
"Bạn khiến mình thấy mình thật vĩ đại quá." Nàng nhoẻn miệngcười, gắp một miếng tiết vịt.
Tôi thấy nổi hết cả da gà.
"Mình rất thích đi chợ đêm," Người đẹp số 6 nói, "nhưngkhông thích chỗ nào đông người quá."
"Nhưng chợ đêm thường thường đều rất đông đúc chật chội."
"Thì bởi thế."
"Thì bởi thế là sao?"
"Bởi thế mình rất hiếm khi ra chợ đêm vào giờ này, mìnhthích thật khuya rồi mới đi cơ."
"Ồ?" Tôi chợt hiểu ra. "Xin lỗi, mình không biết."
"Đây là vấn đề của mình, bạn đâu cần phải xin lỗi chứ."Người đẹp số 6 cười cười.
"Hồi trước ở ký túc xá, vì đến giờ là đóng cửa, nên chỉ cóthể ra chợ chừng một tiếng trước khi cổng đóng," Người đẹp số 6 nói, "giờ ở bênngoài tiện hơn nhiều rồi, ra ngoài muộn mấy cũng chẳng sao."
"Đi một mình à?"
"Thường thì Hiếu và Muỗi Con đi với mình, nhưng cũng có khinửa đêm khuya khoắt một mình mình đi lang thang trong chợ."
"Vậy thì không ổn đâu." Tôi chau mày lại. "Dù sao bạn cũnglà con gái…"
"Bạn lo cho mình à?" nàng ngắt lời.
"Đương nhiên rồi."
"Cảm ơn nhé," nàng nói, "sau này mình không thế nữa."
"Thì ra, chỉ vì muốn đi chợ đêm muộn nên bạn mới dọn rangoài
"Có thể nói thế."
"Bạn vĩ đại quá."
"Lại nói nhảm rồi." Người đẹp số 6 cười cười.
"Nếu…" tôi khẽ hắng giọng, "mình nói là nếu, nếu rất muộnrồi mà bạn lại muốn đi chơi chợ đêm, nhưng Tuệ Huế và Muỗi Con lại không đi vớibạn được, vậy bạn có thể nghĩ đến mình, nếu như bạn không thấy ngại."
"Mình thấy ngại quá."
"Hả?"
"Vừa nãy bạn nói có một câu mà dùng đến bốn chữ nếu."
"Vậy sao?"
"Bạn bằng lòng đi với mình, mình đã rất vui rồi," nàng nói,"không cần phải nếu niếc gì cả."
"Mình…" không hiểu vì kinh ngạc hay hưng phấn quá độ, tôinói không nên lời.
"Tú Cầu."
"Ừ. Người đẹp số 6."
"Mình muốn hỏi bạn một chuyện."
"Ừ."
"Dù mình muốn đi chợ đêm muộn thế nào, bạn cũng đi với mìnhchứ?"
"Ừ."
"Bạn thật tốt."
"Chuyện này chẳng liên quan gì đến việc mình tốt hay, chỉ làmình muốn đi với bạn mà thôi." Tôi nói. "Nếu Muỗi Con hay Tuệ Hiếu đêm đôngkhuya khoắt muốn ra đầu phố khỏa thân, mình cũng sẽ chỉ nói: cẩn thận kẻo lạnhđấy."
"Ví dụ này của bạn rất không ổn." Người đẹp số 6 bật cườikhúc khích.
"Tú Cầu," sau khi dứt tiếng cười, Người đẹp số 6 lại nói.
"Ừ. Người đẹp số 6."
"Mình lại muốn hỏi một chuyện nữa."
"Ừ."
"Nếu mình muốn ăn kem trên dãy Himalayathì sao?"
"Mình sẽ chết rét cùng bạn."
"Nếu mình muốn ăn lạp xưởng nướng ở sa mạc Saharathì sao?"
"Mình sẽ cùng bạn té xỉu vì nóng."
"Nếu mình muốn ăn tiết vịt cay siêu cấp vô địch ở chợ đêmthì sao?"
"Được." Tôi lập tức đứng dậy.
"Bạn định làm gì thế?" Nàng lấy làm hồ nghi.
"Thì đi mua hai bát tiết vịt cay siêu cấp vô địch," tôi nói.
"Không cần đâu." Nàng kéo vạt áo tôi lại.
"Không được," tôi lắc đầu, "không thể ăn ớt, sau này làm saocó thể đội trời đạp đất?"
"Phải đấy." Dứt lời, nàng liền buông tay.
"Bạn không ngăn mình lại nữa à?"
"Vì bạn nói rất có lý mà."
Tôi đành đánh liều một phen, quay người cất bước hùng dũngtiến lên.
"Tú Cầu."
"Ừ. Người đẹp số 6."
"Quay lại đi mà," nàng nói, "đừng cố quá."
"Cảm ơn." Tôi lập tức trở lại chỗ ngồi.
"Vậy là tốt lắm."
"Là sao?"
"Mình có thể ăn món ưa thích, lại chắc chắn rằng bạn khôngtranh ăn với mình, vậy không phải tốt lắm sao?"
"Bạn nói phải." Tôi nở một nụ cười.
Sau khi đi chơi chợ đêm, tôi lái xe chở nàng về.
Tôi chợt nhận ra, mỗi lần đưa Người đẹp số 6 về, nụ cười củanàng đều toát lên một cảm giác hài lòng.
"Tối nay ăn nhiều quá." Nàng cười cười. "Đi bộ mấy phútquanh quanh đây được không?"
"Đương nhiên là được."
Chúng tôi bèn đi dọc theo con ngõ nơi nàng ở, vòng quanh mộthồi, mất mười phút.
"Đêm nay chẳng có sao," lúc trở lại ưới nhà, nàng ngẩng đầulên nói.
"Ừ, đúng vậy." Tôi cũng ngẩng đầu.
"Mình thích ngắm sao lắm."
"Chỉ cần là con người, có lẽ đều thích ngắm sao," tôi nói."Khỉ thì mình không biết lắm."
Người đẹp số 6 bật cười, trong ánh đèn yếu ớt của con ngõ,đôi mắt nàng càng sáng rỡ.
"Đáng tiếc trong thành phố thường chẳng mấy khi ngắm đượcsao." Người đẹp số 6 lại ngẩng đầu lên. "Như đêm nay vậy, chẳng thấy ngôi saonào cả."
"Có sao đâu."
"Tại sao lại có sao đâu?" Nàng ngoảnh đầu lại nhìn tôi.
"Khi sao trời trầm lắng, bạn sẽ càng lấp lánh," tôi nói.
"Tú Cầu."
"Ừ. Người đẹp số 6."
"Cảm ơn bạn đã khen." Nàng cười cười, ánh mắt lấp lánh, nhưnhững vì sao.
Tôi lặng lẽ nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Người đẹp số 6,không nói gì.
Đôi mắt Người đẹp số 6 là điểm đẹp nhất của nàng, kể từ khiquen biết nàng đến giờ, tôi luôn cảm thấy thế.
Chưa từng thay đổi.
Người đẹp thông thường là đẹp từ ngoài vào trong, rồi đẹp từtrong ra ngoài.
Bởi vì có vẻ ngoài đẹp, mọi thứ bên trong nội tâm cũng dễdàng được mỹ hóa; nếu thế giới nội tâm cũng đẹp đẽ, vẻ bên ngoài sẽ càng trởnên đẹp hơn.
Vì vậy trong mắt và trong lòng tôi, Người đẹp số 6 sẽ chỉ mỗilúc một thêm xinh đẹp.
"Sao bạn không nói gì nữa vậy?"
"Bởi khi bạn sáng bừng lên lấp lánh, mình sẽ trầm mặc."
"Vậy thì mình không lấp lánh nữa."
"Chẳng thể nào được," tôi nói, "vì đôi mắt bạn giống nhưnhững vì sao, nhất định phải lấp lánh."
"Vậy chẳng lẽ bạn cứ phải trầm mặc mãi sao?"
"Hình như là thế."
"Được." Người đẹp số 6 nhắm mắt lại. "Thế này thì bạn có thểnói chuyện được rồi."
Người đẹp số 6 vẫn nhắm nghiền mắt, lấy chìa khóa trong túiáo khoác ra, rồi đưa tay rờ lần, cố tìm lỗ khóa trên cánh cổng.
"Bạn mở mắt ra đi," tôi nói.
"Không được," nàng quay đầu lại cười cười, "mình vẫn muốnnghe bạn nói chuyện."
"Nhưng mình đang ở bên phải bạn."
Nàng liền quay sang phải, rồi lại bật cười thành tiếng,nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt.
Dù không có đôi mắt bổ trợ, nhưng nụ cười nàng vẫn ấm áp màđáng yêu.
"Để mình giúp." Tôi nhẹ nhàng tóm lấy chiếc chìa khóa trêntay nàng, đưa vào lỗ khóa.
"Cảm ơn." Người đẹp số 6 xoay chìa, cánh cửa sắt liền mở rakèm theo một tiếng cạch.
"Bạn nhắm mắt rồi làm sao lên lầu được?"
"Chuyện này thì…"
"Mở mắt ra đi," tôi nói, "đừng cố quá."
Người đẹp số 6 chầm chậm mở mắt, khắp xung quanh như thể dầntrở nên sáng sủa.
"Ông trời cuối cùng cũng mở mắt rồi," tôi nói.
Nàng cười khúc khích, tiếng cười loáng thoáng vọng lại hồiâm trong con ngõ vắng.
Đôi mắt Người đẹp số 6 thật đẹp, nụ cười của nàng cũng thậtđẹp.
Khi nàng mở mắt nhoẻn miệng cười, thì là thật đẹp bìnhphương lên, chứ không chỉ là hai lần đẹp mà thôi.
"Chúc ngủ ngon." Nàng cười, vẫy vẫy tay. "Lái xe cẩn thận."
"Ừ," tôi gật gật đầu, "chúc ngủ ngon."
Nàng đóng cửa sắt lại, tôi nghe tiếng bước chân nhè nhẹ mỗilúc một xa dần.
Tới khi không nghe được tiếng bước chân nữa, tôi mới xoayngười bước đi.
Tuy ký túc xá nam định giờ đóng cửa, tôi ra ngoài hay vềmuộn mấy cũng chẳng sao, nhưng sau này cũng không thể chủ động mời Người đẹp số6 đi chợ đêm được nữa, dù sao hẹn nàng ra ngoài quá muộn cũng không được thỏađáng cho lắm.
Đại khái chỉ có thể bị động chờ khi nào nàng bỗng dưng muốnđi chơi chợ đêm lúc canh khuya, mà Tuệ Hiếu và Muỗi Con không thể đi cùng, tôimới có cơ hội xuất hiện trên sân khấu.
Nếu người đi chợ đêm bớt đi một chút thì tốt biết mấy, nhưnglàm thế nào mới khiến chợ đêm vắng người được nhỉ?
Tôi biết đây là một vấn đề phức tạp lại vô vị, nhưng vẫn bỏra mấy ngày trăn trở nghĩ suy một cách nghiêm túc.
Cho đến khi một vấn đề quan trọng hơn xuất hiện.
Sắp đến lễ Giáng sinh, nên làm gì đêm Giáng sinh trở thànhmột vấn đề vĩ đại.
Các đôi tình nhân thông thường hay đi ăn tiệc Giáng sinh,chỉ tiếc rằng quan hệ giữa tôi và Người đẹp số 6 chưa thể gọi là tình nhânđược.
Nếu coi như tôi đóng vai kẻ đang theo đuổi nàng, vậy thì đêmGiáng sinh mời nàng đi chơi cũng là điều rất hợp lô gíc.
Nhưng chắc rằng phải có đến mấy tên cùng đóng vai này ấychứ?
Nếu nàng không nhận lời mời của tôi, vậy chẳng phải là tỏ ý…
Vừa nghĩ đến đây, tôi bất giác lạnh toát cả người.
"Cậu và Ông Huệ Đình định tới nhà hàng nào ăn tiệc Giángsinh?" Lại Đức Nhân hỏi.
"Tớ không hẹn."
"Hả?"
"Hả cái gì?"
"Chẳng lẽ các cậu đón Giáng sinh kiểu đặc biệt gì khác à?"
"Không."
"Hả?"
"Đừng hả nữa, tớ không hẹn nàng làm gì hết."
"Hả?"
"Ê!"
"Tối mai là Giáng sinh rồi, cậu đang giở trò gì vậy?"
"Tớ vẫn chưa biết nên làm gì."
"Thì mời nàng đi ăn tiệc Giáng sinh đi chứ còn gì!"
"Chẳng lẽ không thể làm gì có ý nghĩa sao?"
"Làm gì có ý nghĩa là làm cái gì?"
"Thì như đi hiến máu hay vào công viên tham gia hoạt độngdọn phân chó chẳng hạn."
"Cậu điên rồi à?"
"Sắp rồi."
"Đừng nghĩ ngợi nhiều, hẹn là phải rồi."
"Nhưng mà…"
"Cậu lại muốn phải hối hận nữa."
Câu nói này như tiếng trống chiều chuông sớm, khiến tôi hạquyết tâm hẹn Người đẹp số 6.
Tôi lập tức lên mạng, treo nick chờ Người đẹp số 6.
Đợi hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng nàng cũng xuất hiện,tôi hơi căng thẳng.
"Người đẹp số 6 à, mình có thể hỏi bạn một việc được không?"Tôi chủ động gửi tin nhắn trước.
"Ừ, bạn hỏi đi."
"Đêm Giáng sinh này bạn định làm gì?"
"Câu lạc bộ có tổ chức hoạt động, mình là cán bộ, phải thamgia."
"Hay quá!"
Muộn như vậy mới định hẹn Người đẹp số 6 đi ăn tiệc Giángsinh, tôi cũng tự cảm thấy khả năng thành công không cao lắm. Tuy nói là khôngôm quá nhiều hy vọng, nhưng nếu bị nàng từ chối, thì tổn thương sẽ thực quálớn.
Tôi sẽ nghĩ bậy nghĩ bạ, băn khoăn không hiểu rốt cuộc nàngđi cùng gã đẹp trai phong độ nào, đến nhà hàng lãng mạn nào để thưởng thức bữatiệc Giáng sinh ấm áp, tràn đầy không khí lãng mạn, hơn nữa lại còn chăm chúnhìn nhau âu yếm tình tứ nữa chứ.
Không ngờ Người đẹp số 6 lại phải tham gia hoạt động của Câulạc bộ, vậy chứng tỏ rằng nàng không đi đón Giáng sinh với tên nào khác.
Thì ra tôi cũng không bận tâm lắm đến chuyện cùng nàng ăntiệc Giáng sinh, điều tôi quan tâm nhất chỉ là, không biết nàng đã có hẹn trongngày lễ thần thánh ấy hay chưa mà thôi.
"Hay quá?" Tin nhắn của Người đẹp số 6 gửi lại toát lên vẻnghi hoặc.
"Không, ý mình là tiếc quá." Không thể nói cho nàng nhữngsuy nghĩ ấy được. "Vốn là mình định hẹn bạn đi ăn tiệc Giáng sinh."
"Đúng là tiếc thật đấy."
"Vậy thì mình đành chúc mừng Giáng sinh bạn sớm vậy."
"Ngày mai bạn nói với mình cũng được mà."
"Ngày mai?"
"Vì mình lại có dự cảm rồi."
"Dự cảm gì?"
"Ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau."
"Thật hay giả vậy? Nhưng mà khả năng chúng ta gặp nhau ngàymai sợ rằng không lớn lắm đâu."
"Hình như bạn không tin?"
"Ờ…"
"Hay là đánh cược đi, nếu ngày mai chúng ta gặp nhau, bạntính sao đây?"
"Tớ sẽ gọi bạn là chị Người đẹp số 6."
"Nhớ đấy nhé! J"
Ngày 24 tháng Mười hai, trời vừa tối chưa được bao lâu, cảtầng ký túc xá đã gần như không một bóng người.
Tôi xuống căng tin ăn tối, căng tin cũng rất vắng vẻ đìuhiu.
Những người có bạn gái hoặc đã thích cô nào, lúc này chắcđều ở các nhà hàng quán ăn bên ngoài.
Lại Đức Nhân cũng vậy, cậu ta đã đưa Tiểu Thiến đến một nhàhàng mới mở ăn tiệc Giáng sinh.
Còn những người khác, đại đa số là một đám bạn bè hẹn nhauđi đập phá.
Thời điểm này mà vẫn lựa chọn ở lại trong phòng ký túc xá,đại để đều là những nhân vật vĩ đại sau này sẽ phát minh ra vắc xin phòng bệnhAIDS hoặc lý thuyết về khống chế phản ứng tổng hợp hạt nhân.
Trong phòng ngủ vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng hátvà tiếng cười từ dưới sân trường vẳng lại, tôi dần dần cảm thấy không chịu đựngnổi.
Xuống dưới lượn lờ trong sân trường, khắp nơi đâu đâu cũngtoàn những cành cây chăng đèn nhấp nháy, toát lên một vẻ đẹp tĩnh lặng yênbình.
Tôi không kìm được ý nghĩ, nếu có thể cùng Người đẹp số 6bước đi thế này, thì thật hạnh phúc xiết bao.
Sau đó, tôi bị những tiếng cười đùa ồn ào thu hút, lần theohướng âm thanh, đến nhà thể chất.
Chỗ này có lễ hội Giáng sinh do câu lạc bộ Nghiên cứu Tôngiáo Triết học và Câu lạc bộ Tình yêu Tín ngưỡng cùng tổ chức.
Bước vào khu nhà thể chất, liền thấy trong này rất náonhiệt, chắc phải có đến hai, ba trăm người. Trần nhà giăng đầy những sợi dâydài, bên trên gắn chi chít những ngọn đèn nhỏ rực rỡ sáng nhấp nháy. Bên cạnhsân khấu còn có một cây thông Noel cao bốn năm mét, trên cây quấn đèn dây sánglấp lánh. Trên sân khấu đang có chương trình biểu diễn, hát hay là tiểu phẩm gìđó, người xem có thể ngồi, cũng có thể đi lại hay nói chuyện tùy thích, bầukhông khí rất vui vẻ, nhưng không hề hỗn loạn.
Tôi lấy một ly cocktail, chút điểm tâm và một cây kẹo đường,rồi đứng dựa vào tường xem biểu diễn.
Thỉnh thoảng có người đi qua trước mặt nói "Giáng sinh vuivẻ", tôi cũng chúc lại họ Giáng sinh vui vẻ.
Cocktail khá ngon, rất ngọt rất thơm lại có vị rượu thoangthoảng, đáng để làm thêm ly nữa.
Khi tôi lấy cái muôi dài múc thứ rượu màu cam ấy lên, liềnnghe sau lưng có người cất tiếng: "Đừng uống cocktail mãi thế, nên uống mộtchút hồng trà đá hoặc cà phê đá ấy."
Tôi ngoảnh đầu lại, bất ngờ trông thấy Người đẹp số 6 đangmỉm cười đứng sau lưng mình.
Tôi giật thót người, cái muôi trong tay rơi xuống, làm bắnlên mấy đóa hoa rượu.
"Bạn còn nghi ngờ dự cảm của mình nữa không?" Người đẹp số 6cười rất tươi.
"Sao bạn lại ở đây?"
"Thì đây là hoạt động của Câu lạc bộ mình mà."
"Thế đây không phải hoạt động hợp tác của Câu lạc bộ Nghiêncứu Triết học Tôn giáo và Câu lạc bộ Tình yêu Tín ngưỡng à?"
"Đúng thế. Câu lạc bộ nghe nhìn cũng tham gia, chủ yếu cungcấp một số thiết bị."
"Thì ra là thế," tôi nói, "vậy sao bạn biết mình sẽ đếnđây?"
"Mình có biết đâu." Nàng lắc đầu. "Mình nói rồi mà, đây chỉlà dự cảm thôi."
"Bạn thực sự quá lợi hại đấy."
"Còn gì nữa không?"
"Dự cảm khó hiểu ấy của bạn thật là thần kỳ.
"Còn gì nữa không?"
"Bạn thật vĩ đại," tôi kính cẩn nói, "chị Người đẹp số 6 ạ."
"Ngoan." Nàng bật cười khúc khích.
"Ủa, đến tiết mục kịch ngắn của Câu lạc bộ nghe nhìn bọnmình rồi." Nàng ngước mắt nhìn lên sân khấu. "Mình phải đi chuẩn bị đây. TúCầu, đừng vội đi đấy nhé."
"Bạn diễn vai gì thế?"
"Thiên sứ."
Người đẹp số 6 nói xong, liền chạy về phía sân khấu.
Tôi lại gần sân khấu, kiếm một chỗ ngồi xuống. Hai phút sau,vở kịch của Câu lạc bộ nàng bắt đầu.
Người đẹp số 6 thay một bộ trang phục tuyền một màu trắng,sau lưng còn gắn thêm một đôi cánh cũng màu trắng.
Tôi chẳng rõ vở kịch này rốt cuộc đang diễn cái gì, cũnghoàn toàn không có khái niệm là nó kéo dài bao lâu, bởi ánh mắt tôi chỉ tậptrung vào từng nét mặt, từng câu nói của Người đẹp số 6.
Khi đôi cánh trắng của nàng hướng về phía tôi, một quầngtrắng từ từ lan rộng trong mắt tôi, cuối cùng phủ khắp cả tầm nhìn.
"Ta là thiên sứ." Người đẹp số 6 trên sân khấu nói.
Vở kịch kết thúc, Người đẹp số 6 bước xuống cởi bỏ trangphục biểu diễn và đôi cánh trắng.
Tôi vẫy vẫy tay, nàng nhận ra, liền rảo nhanh chân bước về phíanày.
"Mình diễn thế nào?"
"Bạn vốn là thiên sứ rồi, đâu cần phải diễn."
Người đẹp số 6 cười cười, sau đó lấy trong túi áo khoác ramột món đồ.
"Đây là quà Giáng sinh của bạn." Nàng chìa tay đưa cho tôi."Giáng sinh vui vẻ."
Tôi nhận lấy xong, cảm giác rất nhẹ, cúi đầu xem thử, mónquà được bọc trong giấy gói màu đỏ.
"Bạn có thể mở ra."
"Ừ." Tôi mở lớp giấy bọc, đó là một đôi găng tay màu xanhđậm.
"Mùa đông đi xe máy, đeo găng tay sẽ ấm hơn."
"Cảm…" tôi cơ hồ không nói nên lời, "Cảm ơn bạn."
"Thích không?"
"Thích," tôi gật đầu thật mạnh, "thích lắm, cũng rất thiếtthực."
"Tốt quá."
Tôi đột nhiên nhớ ra mình cũng nên tặng quà Giáng sinh chonàng, nhưng trên người lúc này chỉ có mỗi cây kẹo đường vừa lấy lúc nãy.
"Mình chỉ có cái này thôi." Tôi lấy làm ngượng ngùng, đưacây kẹo cho nàng. "Chúc mọi áp lực của bạn đều như cây kẹo đường này vậy, càngmút càng ít dần."
"Cảm ơn." Người đẹp số 6 nói.
"Chị Người đẹp số 6 này."
"Ừ." Nàng lại cười cười. "Tú Cầu."
"Không hiểu thời tiết trên Thiên Đường như thế nào nhỉ?"
"Sao lại hỏi mình chuyện này?"
"Bạn là thiên sứ mà, vấn đề này đương nhiên chỉ có thể hỏibạn thôi."
"Thời tiết trên Thiên Đường rất đẹp, chẳng bao giờ mưa cũngchẳng bao giờ đổ tuyết." Người đẹp số 6 cười cười nói. "Nhưng vì ở trên cao,không khí hơi loãng, có lúc hô hấp sẽ khó khăn đấy."
"Vậy đáng ra mình phải tặng bạn bình thở oxy mới đúng."
"Ừ," Người đẹp số 6 gật gật đầu, "thứ ấy rất thiết thực."
"Chị Người đẹp số 6."
"Lại muốn nói linh tinh gì nữa đây?"
"Bạn nhất định sống lâu trăm tuổi."
"Mình biết ngay mà." Người đẹp số 6 bật cười.
Khoảng 11 giờ thì buổi dạ hội kết thúc, tôi và Người đẹp số6 cùng bước khỏi nhà thể chất. Mấy cái cây quấn dây đèn nhấp nháy bên ngoài vẫnđang lập lòe phát sáng.
Hai tiếng đồng hồ trước tôi còn đang tưởng tượng cảnh mìnhvà Người đẹp số 6 sánh vai dạo bước, hai tiếng sau mộng đẹp đã thành sự thực.Tuy đi bộ ra chỗ nàng để xe đạp chỉ chừng 50 mét, nhưng vậy cũng đủ hạnh phúclắm rồi.
"Lái xe cẩn thận nhé," tôi nói. "Ngủ ngon.
"Ưm," Người đẹp số 6 gật đầu, "ngủ ngon."
Người đẹp số 6 đạp xe đi được chừng 20 mét, đột nhiên quayđầu ngược trở lại.
"Bạn vẫn chưa nói chúc mình Giáng sinh vui vẻ đâu nhé," nàngnói.
"Thật sao?" Tôi lấy làm ngượng ngùng. "Xin lỗi nhé."
"Vẫn chưa nói."
"Ủa?" Tôi vội vàng nói: "Giáng sinh vui vẻ."
Người đẹp số 6 cười, vẫy vẫy tay rồi lại đạp xe phóng đi.
Sau khi bóng Người đẹp số 6 khuất dần rồi biến mất, tôi lặnglẽ đứng nhìn đám cây cối lấp lánh ánh đèn trong sân trường.
Đối với tôi, đêm nay được trông thấy nàng, đã có thể coi nhưmột kỳ tích rồi; nhưng đối với nàng, cuộc gặp chắc có lẽ chỉ là một dự cảm kỳlạ.
Tuy trong lòng vẫn còn chút hoài nghi, nhưng cũng không thểkhông cảm thấy dự cảm ấy của nàng thật thần kỳ.
Hoặc giả, có lẽ Người đẹp số 6 đúng là thiên sứ thật, dẫusao thì vừa nãy trên sân khấu nàng cũng đã nói rồi, nàng là thiên sứ.
Bởi thế tôi đã gặp được thiên sứ trong đêm Giáng sinh, cònnhìn thấy rất rõ đôi cánh trắng của thiên sứ nữa.
Một tuần sau Giáng sinh, lại là một ngày lễ lớn khác… tếtDương lịch.
Mấy năm gần đây, tết Dương lịch càng trở nên quan trọng, cácnơi các vùng đều tổ chức dạ hội linh đình mừng năm mới, mà lượng người tràn vềít nhất phải tính bằng "chục nghìn".
Nhưng tôi cũng không phải tốn nơron thần kinh nghĩ ngợi gìnhiều, bởi Người đẹp số 6 không thích những chỗ quá đông người, vì vậy chắcnàng cũng không hứng thú gì với dạ hội đón năm mới đâu.
Có lẽ, đối với nàng, đón năm mới, cũng chỉ là đón tháng Mộtmới mà thôi.
Nàng đã cùng tôi đón tháng Mười hai, giờ có đón tháng Mộthay không cũng không quan trọng lắm.
Về phần tôi, tôi cũng chẳng muốn chen chúc với cả đống ngườicùng đếm ngược trông chờ năm mới.
Vì mỗi khi nhìn thấy người ta chẳng hề lưu luyến gì năm cũ,chỉ chầu chực đến khoảnh khắc bước sang năm mới liền hét lớn "Chúc mừng nămmới", tôi lại có cảm giác hụt hẫng bâng khuâng.
Tại sao trong đêm Giao thừa chẳng ai hét lên: Năm mới đừngcó đến?
Lẽ nào không một ai hy vọng dòng thời gian dừng lại ở hiệntại, không tiếp tục chảy nữa hay sao?
Tối ngày 31 tháng Mười hai, chưa đến 10 giờ, Lại Đức Nhân đãnai nịt chỉnh tề chuẩn bị xuất phát.
"Đi dạ hội Giao thừa ở tòa thị chính đi," cậu ta nói, "muộnquá sợ không chen vào được đâu."
"Tớ không muốn đi."
"Hả?"
"Hả cái gì?"
"Hay là Ông Huệ Đình muốn đi đón năm mới ở chỗ khác?"
"Tớ làm sao biết được, có hỏi đâu."
"Hả?"
"Đừng có hả nữa, tớ không hẹn nàng đi đón năm mới."
"Hả?"
"Này!"
Lại Đức Nhân ném lại một câu "chẳng ra làm sao cả", rồi đếnđón Tiểu Thiến đi mừng năm mới.
Đối với tôi, hùa theo mấy chục nghìn con người hét vang 10,9, 8… trong gió lạnh cắt da bên ngoài mới là chẳng ra làm sao cả.
Sau 10 tối, cả khu ký túc xá bỗng trở nên lạnh lẽo cô liêu,không khéo còn lạnh lẽo hơn cả đêm Giáng sinh.
Thời gian này mà vẫn ở lại trong phòng ký túc không ra ngoàikiếm chỗ đón Giao thừa năm mới, vẫn là những nhân vật vĩ đại trong tương lai sẽphát minh ra vắc xin phòng bệnh AIDS hoặc lý thuyết về khống chế phản ứng tổnghợp hạt nhân.
Tôi định đi tắm một cái cho người ngợm sạch sẽ để đón nămmới.
Lúc vào cửa nhà tắm, mới sực nhớ ra mấy hôm nay hệ thốngnước nóng trong ký túc xá có vấn đề, chỉ đến chín rưỡi tối là ngừng cấp nướcnóng, mà giờ đã hơn mười rưỡi rồi.
Mở vòi sen ra thử nhiệt độ, quả nhiên không có nước nóng,hơn nữa, nước chảy ra gần như đã đóng thành băng.
Còn nhớ thầy giáo cấp III từng nói, bài Chính Khí Ca củaVăn Thiên Tường có một sức mạnh vĩ đại, đọc xong một lượt toàn thân sẽ hừng hựcchính khí của trời đất, canh ba nửa đêm đi qua chốn mồ hoang mả loạn cũng khôngvị ma quỷ quấy nhiễu, mùa đông tắm nước lạnh cũng không hề thấy lạnh.
Chính Khí Ca thì tôi đã thuộc làu làu như cháochảy, bèn quyết định thử một phen xem sao.
Tôi hít sâu một hơi, nghiến răng mở vòi sen cho nước lạnhphun xuống đầu, đồng thời cao giọng đọc vang: "Trời đất có chính khí, tỏa racho muôn loài. Là sông núi dưới đất, là trăng sao trên trời…" 1
Mới đọc được một nửa, cuối cùng tôi không chịu nổi nữa, mởcửa phòng tắm hét lớn: "Cứu… tôi… với…! Lạnh… quá… á…!"
Cả khu ký túc vắng tanh vắng ngắt, chỉ có tiếng vọng lạinghe sao thảm thiết.
Tính sao đây? Mới gội được nửa đầu, dầu gội hãy còn nhoenhoét.
Đành nghiến răng tắm tiếp cho xong vậy, dù sao cũng có tintốt là lạnh quá răng đã nghiến chặt sẵn rồi, không cần phải mất công vận độngcơ hàm.
Tôi vừa rên hừ hừ, vừa xuýt xoa, tay chân quờ loạn xạ như bịnhập đồng, nhưng tất cả mọi cố gắng cơ hồ đều vô tác dụng, tôi vẫn lạnh đếncứng cả người.
Cuối cùng cũng tắm xong, tôi vội vội vàng vàng lau khô đầutóc người ngợm, cuống cuồng vơ quần áo mặc vào.
Lúc mở cửa nhà tắm, phát hiện thế giới bên ngoài vẫn còn tồntại, tôi không khỏi thầm thấy mừng vui: còn sống thật tốt xiết bao.
Về phòng ngủ mới phát giác ra giọng tôi bỗng trở nên caovút, giờ có hát bài Nguyệt Cầm của Trịnh Di chắc cũng không thành vấnđề.
Tới lúc đầu óc tỉnh táo, ngón tay có thể hoạt động bìnhthường thì cũng khoảng 11 giờ rồi.
Tôi bật máy tính, lên mạng lượn lờ. Số người vẫn còn trênmạng rất ít, chắc đều đã ra ngoài.
Quanh quanh được nửa tiếng đồng hồ tôi bắt đầu thấy chán,đang định thoát khỏi mạng thì vừa khéo lại gặp Người đẹp số 6.
"Ồ, Tú Cầu." Ngườiđẹp số 6 gửi tin nhắn cho tôi trước.
"Ừ. Người đẹp số 6."
"Bạn không ra ngoài đón năm mới à?"
"Ừ. Bạn cũng không định ra ngoài đón năm mới à?"
"Mình không đón năm mới. Đằng nào thì mỗi một năm đến trongsự hoan nghênh nhiệt liệt, cuối cùng vẫn phải tiễn ra đi."
"Có lý."
"Vậy bạn định làm gì?"
"Chẳng làm gì cả. Có điều vừa tắm nước lạnh xong."
"Lợi hại thật."
"Không phải lợi hại thật, mà là thê thảm thật. Hệ thống nướcnóng có vấn đề, sau chín rưỡi là không có nước nóng nữa."
"Hồi trước mình ở trong ký túc thỉnh thoảng cũng gặp phảichuyện này, vì vậy mình mới dọn ra ngoài."
"Bạn vĩ đại quá."
"Lại nói linh tinh rồi. J"
"Ở trên Thiên Đường có đón năm mới không?"
"Trên Thiên Đường không đón năm mới, cũng như những sinh vậtbậc cao khác trong vũ trụ này."
"Thật sao?"
"Đối với những sinh vật bậc cao khác trong vũ trụ, có lẽtuổi thọ của họ phải tính bằng nghìn năm. Bởi vậy, khi nhân loại hưng phấn đếnphát cuồng vì năm mới đến, chắc hẳn họ cảm thấy kỳ lạ lắm."
"Thì ra là vậy."
"Một số côn trùng còn đón cả ngày mới cơ, vì sinh mệnh củachúng chỉ kéo dài ba tháng. Mỗi khi một ngày sắp đến, chúng cũng đếm ngược,giống như con người vậy. Số lần đón ngày mới trong đời chúng, cũng tương đươngvới số lần đón năm mới của con người."
"Nói như bạn thì một số loài côn trùng thậm chí còn đón giờmới nữa cơ, vì chúng chỉ sống được có ba ngày thôi."
"Bạn nói đúng rồi đấy."
"Người đẹp số 6."
"Ừ. Tú Cầu."
"Đến giờ bạn vẫn sợ cái nồi à?"
"Đúng thế. J"
"Tại sao bạn không đi đón năm mới?" Người đẹp số 6 lại gửitin nhắn hỏi.
"Mình lưu luyến không nỡ tiễn năm nay đi, chỉ hận thời giankhông thể vĩnh viễn dừng lại."
"Tại sao thế?"
"Vì trong năm nay mình quen được bạn, đây là năm đẹp nhấtcủa cuộc đời mình. Thử hỏi, mình sao có thể vui vẻ sung sướng tiễn nó đi?"
"Nếu bạn nghĩ thế, thì những hời ức xưa cũ sẽ còn lưu mãi.Nhưng năm mới đến, có thể sẽ có nhiều hồi ức đẹp hơn nữa đang chờ bạn mở ra.Chẳng lẽ đó không phải là chuyện đáng vui mừng sao?"
"Người đẹp số 6."
"Ừ. Tú Cầu."
"Bạn nhất định sống lâu trăm tuổi."
"Lại nữa rồi."
Ngoài cửa sổ đột nhiên vẳng lại tiếng pháo hoa rít trên bầukhông, tôi cúi đầu nhìn đồng hồ, quả nhiên là đúng 12 giờ.
"Chúc mừng năm mới."
"Chúc mừng năm mới."
Tôi và Người đẹp số 6 gần như cùng lúc gửi tin nhắn ấy đi.
"Đây cũng có thể coi như một hình thức mừng năm mới khácnhỉ." Người đẹp số 6 gửi tin nhắn.
"Ừ. Mà lại không cần phải chen chúc với người ta, không bịlạnh, cũng không có nguy cơ tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần."
"Tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần?"
"Đêm Giao thừa năm ngoái, có anh chàng cởi trần, trên lưngviết: "Hãy cưới anh!" sau đó cầu hôn bạn gái. Kết quả là bị từ chối, về nhà lạitrúng cảm, đây gọi là tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần."
"Năm mới đến, mình chúc bạn đưa ví dụ đừng lúc nào cũng ghêchết như vậy nữa."
"Mình sẽ cố gắng, cũng mong bạn vậy."
"Mình cũng sẽ cố gắng. J"
"Người đẹp số 6."
"Ừ. Tú Cầu."
"Cảm ơn vì tất cả mọi bạn đã mang lại. Cho phép mình nóichúc mừng năm mới với bạn một lần nữa nhé."
"Mình cũng muốn nói chúc mừng năm mới với bạn thêm lần nữa.Năm nay mong bạn chỉ dạy cho nhiều."
"Mình thẹn không dám nhận."
"Thôi không thẹn thùng gì nữa. J"
Hôm ở quán bít tết Thiếu Úy tôi từng nói câu này, không ngờnàng vẫn còn nhớ.
Chúng tôi gửi qua gửi lại vài tin nhắn nữa, rồi chúc nhaungủ ngon và thoát khỏi mạng.
Năm mới đã có khởi đầu rất tốt, tuy rằng không thể nhìn thấyNgười đẹp số 6 trong khoảnh khắc đầu tiên của năm, nhưng có thể cùng nàng bướcvào năm mới trên mạng, cũng là điều hạnh phúc rồi.
Tôi tắt máy, mang theo tâm trạng hân hoan thỏa mãn leo lêngiường.
Nhưng có lẽ vì tắm nước lạnh hoặc bởi vừa đón năm mới trênmạng với Người đẹp số 6 xong, tinh thần tôi vẫn còn trong trạng thái hưng phấn.
Lăn qua lăn lại trên giường một hồi lâu, rốt cuộc vẫn khôngsao ngủ được. Tôi dứt khoát xuống giường bật máy tính lên mạng, gần 2 giờ rồi,Lại Đức Nhân vẫn chưa về.
"Tôi vừa đi đón năm mới về. Năm nay anh đón Giao thừa ởđâu?"
Sexbeauty, tại sao cô không biến mất cùng với năm cũ luônđi?
"Giao thừa là gì?" Tôi thở dài một tiếng, nhưng tôi vẫn gửitin nhắn trả lời.
"Giả ngốc hả? Từ năm cũ chuyển sang năm mới, gọi là Giaothừa."
"Vậy giao hợp là từ cái gì chuyển sang cái gì?"
"Tởm lợm."
"Tôi hỏi cô nhé, kịch của Bắc Kinh thì gọi tắt là gì?"
"Kinh kịch."
"Thế kịch của Lạc Dương thì gọi tắt là gì?"
"Dương kịch." 2
"Cô nói bậy quá, không chơi với cô nữa. Bye bye."
Sau đó tôi liền tắt máy.
Gặp sexbeauty trên mạng làm cảm giác hưng phấn của tôi xẹphẳn, giờ chắc có thể ngủ được rồi.
Mới nằm xuống được năm phút, Lại Đức Nhân đã trở về.
Cậu ta vừa về, cũng chẳng buồn để ý là tôi đang nằm trêngiường, bô lô ba la kể lại từng chi tiết của buổi dạ hội đón năm mới. Tóm lại ýcậu ta là buổi dạ hội thật náo nhiệt vui vẻ, hoạt động đặc sắc thú vị vô cùng,pháo hoa rực rỡ muôn màu, cơ hồ như muốn tôi ôm hận cả đời, chết không nhắm mắtvậy.
Có điều, giọng ba hoa khoác lác của cậu ta ngược lại giúptôi nhanh chóng chìm vào cõi mê.
Năm mới đến, mỗi ngày cơ hồ đều rất mới mẻ, nhưng cảm giácmới mẻ này thông thường chỉ hừng hực được khoảng ba ngày.
Tức là khi vừa sang năm mới, sẽ cảm thấy mọi sự tràn đầy mộtniềm hy vọng mới, cảnh tượng mới, tinh thần phấn chấn hẳn lên. Vậy là ta liềnnghĩ mình nên học hành chăm chỉ, không trốn tiết, nên tiết chế lại thời gianlên mạng; cũng cảm thấy cần phải hiếu thuận với cha mẹ, thương yêu anh chị em,tôn kính thầy cô, tuân thủ luật lệ giao thông… nhưng sang ngày thứ tư, cảm giácngày trôi qua thực chẳng khác gì năm trước cả.
Tôi cũng trở lại bình thường vào ngày thứ tư.
Có điều từ sau bận gặp Người đẹp số 6 trên mạng trong đêmGiao thừa, liên tiếp bảy ngày liền tôi không gặp nàng trên mạng.
Thực ra trong bảy ngày này, tôi và nàng đều có lên diễn đàn,chẳng qua là không gặp nhau mà thôi.
Không hiểu đây có phải điềm xấu gì không, tóm lại là tôi bắtđầu lo lắng cho vận hạnh năm nay của mình.
Mãi đến đêm khuya ngày thứ tám, lúc tôi lên mạng thì nhậnđược thư của Người đẹp số 6.
"Tú Cầu.
Đêm nay mình đột nhiên rất muốn đi chơi chợ đêm, bạn đivới mình không?
Chúng ta hẹn nhau mười một rưỡi gặp dưới nhà mình nhé?
Tất nhiên, nếu lúc bạn nhận được bức thư này đã quá mườimột rưỡi rồi, vậy thì…
Bạn đừng lo lắng nhé."
Thư gửi lúc 10 giờ, vấn đề là giờ đã 11 giờ 55 phút rồi.
Vốn chỉ cảm thấy tiếc nuối, về sau nghĩ lại, bỗng thấy khôngổn lắm, "bạn đừng lo lắng nhé", câu này rõ là có ẩn chứa bí mật gì đây.
Tôi sực nhớ, nàng từng nói nếu Tuệ Hiếu và Muỗi Con không đicùng được, vậy thì có thể nàng sẽ đi chơi chợ đêm một mình.
Lúc đó tôi cũng từng tỏ ý lo lắng.
"Hả?"
Lẽ nào ý Người đẹp số 6 là nàng sẽ đi chợ đêm một mình, cũngbiết chắc tôi sẽ lo lắng, vậy nên bảo tôi đừng lo?
Tim tôi đột nhiên đập cuống lên, toàn thân cứng đờ.
Không nghĩ ngợi gì nhiều nữa, tôi lập tức xông ra khỏi phòngký túc, chạy xuống nhà lấy xe máy phóng đến chỗ nàng thuê trọ.
Tôi chỉ biết Người đẹp số 6 ở tầng bốn, nhưng tầng bốn cóhai nhà, mà giờ đã là 12 giờ đêm rồi.
Đành liều một phen xem sao vậy, đoán sai cùng lắm cũng chỉăn chửi một trận.
Tôi ấn chuông cửa nhà bên phải trước.
"Ai đấy?"
"Muỗi Con phải không?" Hình như tôi đã đoán trúng, giọng nóinày nghe rất quen.
"Vâng ạ. Xin hỏi ai đấy ạ?"
"Anh là anh Bình thẳng thắn của em đây
"Ồ…" Muỗi Con như thể sực nhớ ra, "anh đến có chuyện gì à?"
"Tuệ Hiếu có nhà không?"
"Anh tìm Tuệ Hiếu hả?" Giọng Muỗi Con nghe rất kinh ngạc."Anh đợi chút, để em đi gọi nó."
"Không cần đâu," tôi vội vàng ngăn lại, "anh chỉ muốn biếtem và Tuệ Hiếu có nhà không thôi."
"Hả?"
"Thế chị Huệ Đình có nhà không?"
"Chị ấy không, vừa ra ngoài lúc mười một rưỡi, giờ vẫn chưathấy về."
Người đẹp số 6 quả nhiên không có nhà, trái tim tôi như trầmxuống.
"Anh Bình tìm chị Huệ Đình có việc gì à?"
"Coi như là có đi."
"Có thì có, không có thì là không có. Đàn ông con trai phảithẳng thắn chứ."
"Được rồi. Có," tôi nói. "Nhưng giờ thì không có chuyện gìrồi. Cảm ơn em. Xin lỗi vì anh đã quấy rầy nhé."
Hôm nay là thứ Sáu, vậy thì khả năng Người đẹp số 6 đến chợđêm Tiểu Bắc là lớn nhất.
Tôi quyết định đến chợ đêm Tiểu Bắc tìm nàng, còn chuyện đếnnơi rồi tìm như thế nào thì tính sau.
Đúng lúc nhảy lên xe, vừa nổ máy xong thì chợt nghe sau lưngcó người gọi: "Tú Cầu!"
Tôi ngoảnh đầu lại, nhận ra Người đẹp số 6 đang ở cáchkhoảng chục mét vẫy tay
Tôi thoáng ngây người, tầm mười giây sau mới vội vội vàngvàng tắt động cơ xe.
Người đẹp số 6 đã đến bên cạnh tôi, gương mặt nở một nụ cườitươi tắn.
"Bạn không đi chợ đêm một mình à?" Tôi lấy làm thắc mắc.
"Không mà," Người đẹp số 6 lắc đầu, "trong thư chẳng phảimình đã nói rồi sao, bạn đừng lo lắng."
"Mình lại tưởng rằng bạn sẽ đi chơi chợ đêm một mình, nhưngbạn biết nếu như thế mình sẽ lo lắng, vì vậy mới bảo mình đừng lo."
"Sao bạn lại nghĩ như vậy được nhỉ?" Lần này đến lượt Ngườiđẹp số 6 lấy làm thắc mắc. "Ý của mình là: nếu bạn không đến, mình sẽ không đichợ đêm một mình đâu, vì vậy bạn đừng lo lắng."
"Hả?"
"Không ngờ một câu đơn giản như vậy, lại có những cách hiểukhác hẳn nhau như thế."
"Đúng thế. Mình ngẫm nghĩ hồi lâu, rốt cuộc vẫn hiểu lầm ýcủa bạn."
"Tại mình diễn đạt không được tốt," Người đẹp số 6 nói, "xinlỗi bạn nhé."
"Không." Tôi lắc đầu. "Cách thức diễn đạt thì luôn đơn giản,nhưng có lý giải được hay không mới là phức tạp."
"Câu này rất có triết lý đấy nhé." Nàng cười cười.
"Đâu có." Tôi thấy hơi ngường ngượng.
"Xin lỗi bạn nhé," Người đẹp số 6 lại nói, "đã bảo không đểbạn lo lắng, giờ lại khiến bạn
"Đừng bao giờ nói vậy." Tôi lại càng ngượng ngùng hơn.
"À phải rồi," tôi nói, "Muỗi Con nói bạn ra ngoài lúc mườimột rưỡi, thế đi đâu vậy?"
"Mình đi quanh quanh gần đây thôi, vừa mới ở cửa hàng tiệnlợi về." Nàng ngước mặt lên. "Bạn ngẩng đầu lên nhìn đi, đêm nay có mấy ngôisao kìa."
"Ồ, đúng là có sao thật." Tôi cũng ngẩng đầu lên.
"Còn nhớ năm ngoái bạn từng nói…"
"Năm ngoái?" Tôi ngạc nhiên ngắt lời nàng, nhưng rồi lập tứcsực nhớ ra, giờ đã là năm mới rồi. "Có thể dùng hai chữ ‘năm ngoái’ để nhắc lạinhững chuyện đã xảy ra giữa chúng mình, thật là tốt."
"Nếu bạn có thể nghe mình nói hết thì sẽ càng tốt hơn."
"Xin lỗi nhé."
"Năm ngoái bạn từng nói, khi sao trời trầm lắng, mình sẽsáng lấp lánh." Người đẹp số 6 ngẩng đầu lên nói: "Vậy thế lúc sao trời lấplánh, mình sẽ như thế nào?"
"Ừm."
"Ừm là như thế nào?
"Bọn chúng lấp lánh là việc của chúng, bạn vẫn lấp lánh, mặckệ chúng nó đi," tôi nói. "Ánh sáng từ đôi mắt bạn, mấy ngôi sao ở cách chúngta vài năm ánh sáng đó sao mà so sánh được."
"Bạn nói thế, mình không dám nhận đâu."
"Bạn cứ coi câu ấy như một lời khen đơn thuần là được mà."
"Vậy thì mình đành cảm ơn bạn vậy."
"Mình lấy làm hân hạnh."
"Tú Cầu."
"Ừ. Người đẹp số 6."
"Chúng ta vất vả ra đây để thảo luận về trăng sao ư?"
"Bạn vẫn muốn đi chợ đêm chứ?"
"Ừ." Nàng gật gật đầu, nhoẻn miệng cười tươi.
"Vậy thì đi thôi."
Tôi đèo Người đẹp số 6 đến chợ đêm Tiểu Bắc, chợ vẫn rất tấpnập, nhưng người thì ít đi nhiều.
Người đẹp số 6 vẫn gọi món tiết vịt cay như thường lệ, tôicũng vẫn xin nàng miễn cho.
"Sao đêm nay đột nhiên lại muốn đi chợ đêm vậy?" tôi hỏi.
"Muốn đi chợ đêm cũng cần lý do gì đặc biệt à?" Người đẹp số6 cười cười, rồi hỏi tôi: "Còn bạn nữa, sao lúc nhận thư đã hơn mười một rưỡirồi, lại vẫn chạy đến làm gì?"
"Vì mình muốn xác định xem bạn có đi chợ đêm một mình hay không?"
"Sau đó thì sao?" nàng hỏi.
"Mình vốn tưởng bạn đã đi một mình rồi, tính sẽ đến chợ đêmtìm bạn."
"Hả?"
"Sao vậy?"
"Vừa lúc mình nhìn thấy bạn, là bạn đang chuẩn bị đến chợđêm chứ không phải quay về ký túc xá à?"
"Đúng thế."
"Nhưng mình tưởng bạn định về ký túc xá."
"Không. Mình định đến chợ đêm tìm bạn."
"Tú Cầu."
"Ừ. Người đẹp số 6."
"Mình muốn hỏi bạn một chuyện."
"Bạn hỏi đi."
"Nếu đến chợ đêm mà không tìm thấy mình, bạn sẽ làm gì?"
"Lúc đó chỉ nghĩ là phải đến tìm bạn, chưa nghĩ đến vấn đềnày."
"Vậy bây giờ bạn nghĩ về vấn đề này đi."
"Ừm…" tôi nghĩ ngợi giây lát, "chắc là mình sẽ tiếp tụctìm."
"Nếu tiếp tục tìm vẫn không thấy thì tính sao?"
"Vậy thì sẽ tiếp tục tìm lại lần nữa."
"Nếu vẫn không thấy?"
"Thì lại tiếp tục tìm lại lần nữa."
"Nếu lại tiếp tục tìm lại lần nữa cũng không thấy thì tínhsao?"
"Thì sẽ tiếp tục lại tiếp tục tìm lại lần nữa."
"Bạn định tiếp tục tìm đến bao giờ?"
"Đương nhiên là đến khi nào tìm thấy bạn."
"Tú Cầu."
"Ừ. Người đẹp số 6."
"Bạn nhất định sống lâu trăm tuổi."
"Bạn đừng có học theo kiểu nói của mình thế chứ." Tôi cườicười.
Chúng tôi đi chợ đêm đến 1 giờ, sau đó tôi đưa Người đẹp số6 về.
Nàng mở cánh cổng sắt rồi quay đầu lại nhìn tôi, dường nhưmuốn nói gì đó, nhưng hồi lâu vẫn không cất lời.
"Ờ…" Âm cuối kéo một quãng dài, rốt cuộc nàng vẫn nói: "Ờ."
"Thế là ý gì vậy?"
"Tức là cảm ơn cộng thêm xin lỗi."
"Ồ…" Tôi cũng kéo dài âm cuối: "Ồ."
"Thế là ý gì vậy?"
"Tức là đừng khách sáo cộng với không sao đâu."
Chúng tôi nhau cười, sau khi chúc nhau ngủ ngon, nàng lên lầu,còn tôi phóng xe về ký túc xá.
Cách thức diễn đạt thì luôn đơn giản, nhưng có lý giải đượchay không mới là phức tạp.
Từng lời nói cử chỉ của Người đẹp số 6 có lẽ rất đơn giản,nhưng lòng tôi lại thường phải suy diễn rất lâu.
Chẳng hạn giả sử nàng nói: mình lạnh. Không khéo tôi lại chorằng có thể nàng quá cô đơn nên mới cảm thấy lạnh. Nhưng thực ra chỉ là nàngmặc áo mỏng nên thấy lạnh mà thôi.
Còn trong lòng nàng, nàng lý giải từng lời nói, từng cử chỉcủa tôi như thế nào đây?
Đối với tôi, có thể nói chuyện với nàng, ngắm nhìn đôi mắtvà nụ cười của nàng, chính là hạnh phúc.
Nếu nàng muốn tôi cùng nàng trò chuyện, đi chợ đêm, ngắmsao, tôi đương nhiên rất sẵn lòng.
Vì vậy, cách thức diễn đạt của tôi rất đơn giản, cứ trựctiếp đến bên cạnh nàng là xong.
Còn nàng, nàng lý giải tôi như thế nào, thực ra tôi cũngkhông để tâm lắm.
Trước buổi bình minh rực rỡ, bao giờ cũng có bóng tối nặngnề, giống như trước kỳ nghỉ sẽ có kỳ thi cuối kỳ vậy.
Tuy vẫn còn hai tuần nữa mới thi cuối kỳ, nhưng bài vở họckỳ này đều rất khoai, muốn qua hết cũng không phải việc nhẹ nhàng.
Đặc biệt là cái môn hôm thi giữa kỳ máy tính tôi bỗng dưnghết pin ấy, thầy giáo thật chẳng còn chút tính người, đã từng đánh trượt haiphần ba lớp, tôi không muốn trở thành vong hồn dưới đao của ông ấy, đành phảichuẩn bị cho kỹ càng hơn.
Nếu học kỳ này mà không All pass 3),tôi sẽ chẳng còn mặt mũi nào gặp Người đẹp số 6 nữa.
Tôi cũng không hiểu sao mình lại có suy nghĩ này, nhưng ýnghĩ ấy đã thâm căn cố đế trong đầu từ lúc nào chẳng hay.
"Đang đọc truyện tranh hả?" Lại Đức Nhân hỏi.
"Đang đọc sách."
"Hả?"
"Hả cái gì?"
"Mấy hôm nay có thi cử gì đâu nhỉ."
"Tớ đang ôn thi cuối kỳ."
"Hả?"
"Đừng có mà hả nữa."
"Còn hai tuần nữa mới thi cơ mà."
"Phải chuẩn bị sớm một chút, thi mới tốt được."
"Hả?"
"Câm mõm lại cho tớ!"
Tóm lại là trong hai tuần này tôi học hành rất nghiêm túc,thời gian rảnh rỗi đều dùng để đọc sách ôn bài.
Điều này chẳng hề giống tôi một chút nào, cứ tiếp tục chămchỉ thế này, sợ rằng cả mẹ cũng chẳng nhận ra tôi mất.
Suốt tuần đầu tiên tôi chỉ lên mạng trước khi đi ngủ, thôngthường lúc ấy đã là 2 giờ sáng, mà cũng chỉ online có mườiphút, vậy nên cũng không gặp Người đẹp số 6 lần nào.
Đến hôm thứ tám thì tôi không chịu nổi nữa, 9 giờ tối đã lênmạng, hy vọng có thể gặp được nàng, cho dù chỉ được một câu thăm hỏi của nàngthôi cũng tốt.
"Lâu lắm không gặp anh rồi, dạo này ổn không?"
Gặp phải sexbeauty. Cảm giác này như thể đợi người đẹp trongcông viên kết quả lại gặp phải ma vậy.
"Gần đây tôi cứ nghĩ mãi một vấn đề." Tôi gửi tin nhắn đi.
"Vấn đề gì vậy?"
"Cô sẽ chọn đau bụng đi ngoài mười ngày liên tiếp hay là táobón mười ngày liên tiếp?"
"Ừm… tôi sẽ chọn đi ngoài mười ngày liên tiếp. Táo bón mườingày liền quả thực quá đáng sợ."
"Cô nghiêm túc đấy à?"
"Đúng thế."
"Cô giúp tôi thông suốt vấn đề rồi, cảm ơn nhé. Bye bye."
Tôi lập tức thoát khỏi mạng, tắt xoẹt máy tính.
Đây là sự trừng phạt của ông trời dành cho tôi vì ý chíkhông kiên định, tôi quyết tâm nén nhịn ham muốn được gặp Người đẹp số 6.
Sang tuần thứ hai tôi lại càng nghiên túc hơn, lên mạng chỉchừng năm phút, thậm chí có hôm còn không lên mạng.
Đêm trước ngày thi, lúc thôi chuẩn bị xong đống sách vở củamôn thi ngày hôm sau thì đã gần 3 giờ sáng.
Lên mạng cho thư giãn đầu óc một chút, cuối cùng cũng gặpđược Người đẹp số 6.
"Lâu lắm không gặp bạn rồi, dạo này ổn không?
Cùng một câu hỏi ấy, nhưng do Người đẹp số 6 nói ra, thựcđúng là khác hẳn.
"Dạo này cũng ổn. Chỉ là phải chuẩn bị thi cuối kỳ nên ngủrất muộn thôi."
"Mình cũng thế."
"Vậy chúng ta cùng cố lên nhé, trời sáng là thi rồi."
"Ừ. Bạn chuẩn bị đi ngủ chưa?"
"Cũng phải ngủ rồi, bạn cũng thế. Chúc ngủ ngon."
"Tú Cầu."
"Ừ. Người đẹp số 6."
"Có thể đừng chúc ngủ ngon vội được không?"
"Được chứ. Nhưng mình vừa nói mất rồi."
"Thì mình giả bộ như chưa nhìn thấy."
"Người đẹp số 6."
"Ừ. Tú Cầu."
"Có chuyện gì thế?"
"Mình muốn ra cửa hàng tiện lợi ở đầu ngõ mua ít đồ."
"Nếu bạn không ngại, mười phút sau gặp dưới chân nhà bạnnhé?"
"Mình ngại đấy."
"Thế…"
"Vì bạn lại dùng nếu."
"Ồ."
"Mình chuẩn bị đếm ngược đây."
Tôi chẳng kịp thoát khỏi mạng, lao thẳng ra cửa vào thangmáy xuống nhà lấy xe phóng đi, đến chỗ nàng thuê trọ, đã thấy Người đẹp số 6đứng đợi ngoài cổng.
"Mình đến muộn rồi à?" tôi dừng xe hỏi.
"Bạn lợi hại thật đấy, chỉ sai lệch có 20 giây." Người đẹpsố 6 cười cười.
"Vậy thì tỷ lệ đúng sai là 20/600, chưa đến 4%, chắc là vẫnchấp nhận được."
"Xin lỗi nhé, muộn thế này còn bắt bạn chạy ra đây."
"Đừng bao giờ nói vậy."
Người đẹp số 6 mặc áo khoác ngoài dày có mũ trùm đầu, haitay nhét vào túi áo.
Đầu nàng trùm kín, gương mặt rụt sâu trong mũ, chỉ để lộ ramũi và đôi mắt.
"Lạnh không?" tôi không nén được, hỏi.
"Hơi hơi."
"Vậy thì nhanh nhanh vào trong nhà, sẽ ấm hơn đấy."
"Tú Cầu."
"Ừ. Người đẹp số 6."
"Chúng ta vất vả ra đây để thảo luận xem có nên vào trongnhà không à?"
"Xin lỗi nhé," tôi vỗ vỗ trán, "chúng ta đi thôi."
Nếu đi bộ chầm chậm, mất khoảng chừng năm phút là có thể đếncửa hàng tiện lợi mở 24/24 ở đầu ngõ.
Người đẹp số 6 mua ít đồ ăn nóng, tôi tiện thể cũng mua ítmì gói, tuần thi cuối kỳ sẽ rất cần đến chúng.
Ra khỏi cửa hàng tiện lợi, Người đẹp số 6 đột nhiên hỏi:
"Cảm giác lúc canh ba nửa đêm nhìn thấy cửa hàng tiện lợitrên phố như thế nào?
"Ừm…" tôi thoáng nghĩ ngợi trong giây lát, "có lẽ là cảmgiác an tâm."
"Mình cũng cảm thấy yên tâm."
Con ngõ rất tĩnh lặng, chúng tôi lặng lẽ thả bộ trở về dướichân nhà nàng.
"Tú Cầu."
"Ừ. Người đẹp số 6."
"Đối với mình, gặp bạn cũng giống như lúc nửa đêm khuyakhoắt ở một thành phố xa lạ, trên một con phố xa lạ, nhìn thấy cửa hàng tiệnlợi vậy."
Người đẹp số 6 quay lại nhìn tôi, trong mắt lấp lánh nhữngtia nhìn ấm áp.
Tôi không nói nên lời, một dòng chảy ấm áp lan tỏa toànthân.
"Người đẹp số 6."
"Ừ. Tú Cầu."
"Bạn nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."
"Chỉ cần cửa hàng tiện lợi không đóng cửa là được."
Người đẹp số 6 nhoẻn cười, chúc ngủ ngon rồi quay người lêngác.
Một tuần thi cuối kỳ tuy rất khó nhằn, nhưng chỉ cần nghĩđến Người đẹp số 6, tôi lại có cảm giác rất an tâm.
Thi xong là nghỉ đông luôn, các sinh viên bắt đầu lục tụcrời trường về nhà.
Sau hôm thi cuối cùng, Người đẹp số 6 liền về Đài Bắc, trướclúc về nhà nàng gửi một bức thư chúc tôi nghỉ đông vui vẻ.
Tôi ở lại thêm ba ngày nữa, sau khi chắc chắn các môn đềuqua hết mới thu dọn hành lý về nhà.
Trở về nhà, hôm nào tôi cũng ngủ dậy rất muộn, đằng nào cũngkhông có việc gì làm, trong nhà lại chẳng có máy tính. Tôi thường ngồi đần thốimặt trước ti vi, thỉnh thoảng ra ngoài tìm mấy bạn học cũ nói chuyện. Nhữngngày hoàn toàn lìa xa Người đẹp số 6 này, có lúc làm tôi cảm thấy như mình đanglãng phí tuổi xuân.
Không biết liệu trên đời này có một thứ gọi là "ngân hàngthời gian" hay không nữa? Như vậy tôi có thể gửi tạm khoảng thời gian nhạt nhưnước ốc này vào, đợi lần sau khi gặp lại Người đẹp số 6 sẽ rút ra sử dụng.
Kỳ nghỉ đông kéo dài gần bốn tuần, trong đó bao gồm cả TếtNguyên Đán nữa.
Mùng bảy Tết đi học lại, vậy nên mùng sáu là tôi trở lại tr.
Tiết trời vẫn hơi lành lạnh, có điều đã đỡ rét hơn hồi tếtnhiều.
Vừa vào học kỳ mới, vẫn còn rất thoải mái, tôi bèn có ý muốnhẹn với Người đẹp số 6, nhưng lại không biết nên làm gì?
Mãi đến một buổi chiều lúc phóng xe ngang qua đường ĐôngPhong, tôi mới nảy ra một ý tưởng.
Đáng tiếc, Câu lạc bộ nghe nhìn lại muốn nhân lúc vừa vàohọc kỳ mới, tổ chức một cuộc triển lãm điện ảnh trong trường, Người đẹp số 6rất bận bịu.
"Chỉ cần chiều nào không có giờ học, mình đều bận túi bụi ởCâu lạc bộ," nàng gửi tin nhắn cho tôi qua diễn đàn.
Nhưng việc tôi muốn hẹn Người đẹp số 6 cùng làm, buổi sángtuy cũng được, nhưng buổi chiều mới là tốt nhất.
Nếu buổi tối mới đi, thì thành ra chẳng còn ý nghĩa gì hết.
Tôi đã đợi năm ngày rồi, cứ tiếp tục đợi thế này, dù có hẹnđược Người đẹp số 6 cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Chiều ngày thứ sáu, tôi đột nhiên có một cảm giác thôi thúc,chay đến Câu lạc bộ nghe nhìn tìm Người đẹp số 6.
"Tú Cầu," Người đẹp số 6 hết sức ngạc nhiên, "bạn đến đâylàm gì thế?"
"Ừ nhỉ. Mình đến đây làm gì nhỉ?"
Lần cuối cùng gặp Người đẹp số 6 là hôm trước ngày thi cuốikỳ, giờ đã là tuần thứ hai của học kỳ mới. Hơn một tháng không gặp, vừa trôngthấy nàng, tim tôi đã đập nhanh dữ dội.
Thực ra lần nào cũng vậy, khoảnh khắc khi vừa trông thấyNgười đẹp số 6, tim tôi đều đập thình thịch thình thịch
Đã hơn một tháng không có cảm giác tim đập dữ dội như vậyrồi, khi cảm giác ấy đột nhiên trở lại, bao nhiêu từ ngữ của tôi đều cạn kiệthết, thậm chí còn quên cả mình phải nói gì nữa.
"Tú Cầu."
"Ừ. Người đẹp số 6."
"Chúng ta vất vả đến đây để thảo luận xem bạn tới đây làm gìà?"
"Không," tôi định thần lại, "mình muốn mượn bạn một tiếngđồng hồ."
"Muộn chút nữa được không?" nàng nói. "Giờ mà mình đi thìhơi ngại với các em."
Trong Câu lạc bộ còn ba cô bé khóa dưới cũng đang bận tíutít, tôi bước tới gật đầu chào rồi nói: "Thật xin lỗi. Các em có thể cho anhmượn chị Huệ Đình một tiếng không?"
Ba cô ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng một cô bé xem chừng cóvẻ khá bạo dạn lên tiếng: "Dĩ nhiên là được ạ."
"Cảm ơn," tôi nói.
Người đẹp số 6 cũng bước lại xin lỗi ba cô gái, đồng thờiđảm bảo sẽ trở lại sau một tiếng nữa.
"Chị Huệ Đình, không sao đâu mà." Cô gái bạo dạn khi nãy nởmột nụ cười mờ ám. "Mau đi đi."
"Tú Cầu," Người đẹp số 6 ngoảnh lại nói với tôi, "chúng tađi thôi."
Tôi lại nói xin lỗi và cảm ơn, sau đó cũng Người đẹp số 6rời khỏi văn phòng Câu lạc bộ.
Tôi dẫn Người đẹp số 6 ra chỗ để xe máy, dọc đường nàngkhông mở miệng nói câu nào.
"Bạn không hỏi mình tại sao à?" cuối cùng tôi cũng không kìmđược lên tiếng hỏi.
"Mình đi rồi sẽ biết mà." Nàng cười cười.
Tôi nổ máy, đưa cái mũ bảo hiểm vừa đi mượn được cho nàng.Nàng đội vào, rồi ngồi lên xe.
Tôi đi dọc đường Thắng Lợi về hướng Bắc, đến ngã tư thứ hai,đang chuẩn bị rẽ phải thì chợt nghe nàng reo lên: "Oa! Chỗ này đẹp quá."
"Vậy à?" Tôi rẽ phải rồi dừng xe lại ven đường. "Vậy chúngta xuống xe thôi."
Chỗ này là đường Đông Phong, trong dải phân cách ở giữa, dảiphân cách làn đường cho xe đi nhanh và xe đi chậm, và hai bên đường cho ngườiđi bộ, trồng toàn một loại cây nở đầy hoa vàng.
Tôi và Người đẹp số 6 đi dọc theo đường dành cho người đibộ, con đường dài phủ kín hoa vàng rơi xuống.
Chúng tôi như thể đang bước trên một biển hoa vàng rực.
"Đây là cây phong linh hoa vàng, hoa kia gọi là hoa chuông."Tôi chỉ vào những thân cây cao năm mét. "Lúc nở hoa trên cây không còn lá nữa,chỉ toàn từng chùm từng chùm hoa vàng, cả con đường vừa đẹp lại vừa hùng vĩ."
"Hoa chuông?" Người đẹp số 6 nhặt lên một đóa hoa chuông màuvàng kim to như như bàn tay.
"Đóa hoa hình phễu, diềm cánh có nếp nhăn, rất giống cáichuông gió." Tôi chỉ bông hoa trên tay nàng.
"Đẹp thật đấy." Người đẹp số 6 dừng chân dưới một gốc cây nởđầy hoa chuông, ngầng đầu lên.
"Hàng năm cứ đến mùa này là hoa lại nở, nhưng chỉ kéo dàikhoảng mười ngày thôi."
"Mười ngày?"
"Ừ," tôi chỉ biển hoa vàng dưới đất, "giờ chắc đã là nhữngngày cuối cùng rồi, vì vậy dưới đất đầy những đóa hoa chuông vàng. Khi hoa rụnghết, lá non sẽ lại đâm chồi."
"Thật xấu hổ quá, mình chưa bao giờ biết gần trường lại cócảnh đẹp thế này đâu đấy."
Chúng tôi ngồi xuống băng ghế dài bên đường dành cho ngườiđi bộ, lặng lẽ thưởng thức bữa tiệc thịnh soạn của mùa xuân.
"Tú Cầu."
"Ừ. Người đẹp số 6."
"Bạn muốn dẫn mình đi ngắm hoa chuông phải không?"
"Ừ," tôi nói, "nhưng thật xin lỗi, cứ nằng nặc kéo bạn đithế này, đừng giận nhé."
"Mình giận đấy." Nàng cười cười. "Sao không đưa mình đi sớmhơn mấy ngày chứ?"
"Thực ra…" Tôi ấp úng.
"Mình biết. Mấy ngày trước bạn đã muốn đưa mình đến đâyrồi," Nàng mỉm cười ngắt lời. "Chỉ là mình không biết bạn muốn đưa mình đi ngắmhoa chuông, lại càng không biết hoa chuông chỉ nở có mười ngày."
"Chỉ có mười ngày thôi…" Người đẹp số 6 ngẩng đầu lên.
"Ừ?"
"Còn ngắn hơn hoa anh đào."
"Nhưng hoa chuông lớn hơn hoa anh đào."
"Đúng vậy." Nàng bật cười.
"Thực ra hoa chuông và hoa anh đào có một đặc điểm rất giốngnhau," tôi nói.
"Đặc điểm gì?"
"Cô độc," tôi đáp. "Vì chúng đều đợi khi lá rụng hết rồi mớinở hoa."
"Ừm. Có lẽ hoa chuông và hoa anh đào đều có một ước nguyện,hy vọng có thể nở hoa cho lá xem."
"Nhưng lá lại muốn rụng sớm hơn một chút, để hoa nở được dàilâu."
"Hoa và lá…" Người đẹp số 6 tựa hồ như trầm ngâm gì đó.
"Đi thôi." Tôi nhìn đồng hồ, đoạn đứng dậy.
"Hả?" Nàng định thần lại. "Đi đâu?"
"Đi về thôi. Một tiếng rồi."
"Phải về thật à?"
"Đã nói với mấy em khóa dưới là một tiếng, bạn cũng hứa vớicác em ấy còn gì."
"Tú Cầu."
"Ừ. Người đẹp số 6."
"Bạn có thể giả bộ không nghe thấy những gì mình nói với cácem ấy được không."
"Chuyện này…" tôi ngập ngừng giây lát, "cũng được. Bạn cóthể nói với các em ấy rằng vì mình cứ nài nỉ mãi, nước mắt nước mũi chảy tònglong xin bạn đừng đi, vậy là bạn đành phải ở lại thêm một lúc nữa."
"Bạn không phải dạng người đó. Nếu mình muốn đi, dù bạn cólưu luyến thế nào, cũng sẽ lập tức đưa mình đi."
"Đây lại là dự cảm của bạn đấy à?"
"Không," Người đẹp số 6 cười cười, "đây là suy luận."
"Tú Cầu."
"Ừ. Người đẹp số 6."
"Đây là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất." Nàng ngoảnh đầulại nhìn tôi chăm chú. "Cảm ơn bạn."
"Hôm nay là sinh nhật bạn à?" Tôi hết sức kinh ngạc. "Bạnsinh ngày mùng 2 tháng Ba à?"
"Mình không sinh ngày mùng 2 tháng Ba, sinh nhật lịch Âm củamình là ngày Rằm tháng Giêng, tết Nguyên tiêu ấy," nàng nói. "Hôm nay vừa khéođúng là tết Nguyên tiêu."
"Thì ra là thế," tôi nói. "Chúc mừng sinh nhật"
"Cảm ơn bạn."
"Người đẹp số 6."
"Ừ. Tú Cầu."
"Hoa đăng năm bạn ra đời chắc hẳn là rất đẹp."
"Cảm ơn."
"Sinh nhật của Tiểu Thiến nhất định là ngày Xá tội vongnhân."
Người đẹp số 6 đột nhiên bật cười, tiếng cười vang vọng giữanhững đóa hoa chuông, đầy hương vị của mùa xuân.
"Quyết định rồi," sau khi ngưng cười, nàng nói.
"Quyết định gì thế?"
"Sau này, hằng năm khi chúng ta nhìn thấy hoa chuông nở, thìđó chính là ngày đầu tiên của mùa xuân."
"Được đấy."
"Phải cùng thấy mới được tính đấy nhé."
"Ừ."
Mùa đông qua rồi, mùa xuân đã đến.
Đối với tôi, Người đẹp số 6 mới là mùa xuân.
Chú thích
1.Bản dịch của Hoàng Tạo.
2.Từ này phát âm rất giống với "dương cụ", nghĩa là bộ phận sinh dục nam.
3.Qua hết các môn.
Cá Voi Và Hồ Nước Cá Voi Và Hồ Nước - Thái Trí Hằng Cá Voi Và Hồ Nước