We have more possibilities available in each moment than we realize.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Tạ Kin
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 14 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 662 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:20:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ợi Linh lên rồi Hoàng mới nói:
- Đừng có mà **ng đến người của tôi, không thì tôi không để yên đâu?
- Vậy cậu làm gì hả cậu nhóc? Mà ai là người của cậu? Tôi nghe khôngnhầm thì lúc nảy cô bé không thừa nhận về việc ấy? Mà đã không là củacậu thì cậu chẳng có quyền gì mà phải ngăn cấm tôi cả.
Không khí ngày một càng nặng nề,đến lúc trường đánh trống thì cả 2 vẫnđứng như tượng trừng trừng nhìn nhau. bạn của Hoàng kéo cậu ra:
- Thôi Hoàng! Vào lớp rồi!
Hoàng:
- Tôi đã cảnh cáo anh rồi đó!
Rôi đi vào lớp.
----------------------------------------
- Linh! Năm nay cậu may thật đấy!
- May gì? _Linh nói với gương mặt ủ rủ.
- Có cả 2 hoàng tử tranh nhau vì cậu, ôi! cứ như hàn quốc ý, hí hí _ Ngân nói giọng mơ màng.
Linh gục mặt xuống bàn,thế mà là may à? Cô chẳng thấy mình may mắn xíu nào. Hoàng thì nói vậy chỉ là để cô khỏi đi với Sơn, không nấu cơmcho anh ta thôi ( nghỉ ngây thơ thấy sợ ), còn Sơn...người mới gặp cómột lần mà nói muốn cô làm " baby " của anh ta, Linh cũng chẳng thích. Đã vậy giờ còn trở thành người nổi nhất trường nữa chứ. Thế nào ngàymai đến trường cô cũng bị dòm ngó từ đầu trường đến cuối trường cho coi, Cô cảm thấy mình như đang có thãm họa chứ may đâu mà may không biết.
Điện thoại trong túi quần của Linh lại rung lên:
<< Chút nữa bác Văn tới, về tiện thể đi lấy xe của cô luôn. Và đừng bao giờ gặp lại tên kia nữa, NGHE CHƯA >>
Ghét, lúc nào cũng nói cái kiểu ra lệnh, cô bèn nhắn lại:
<< Tôi thích gặp anh ta hay không là quyền của tôi, không liênquan đến anh, anh đừng nói là anh kiểm soát luôn chuyện riêng tư củatôi >>
<< Ok! Cô cứ gặp đi, rồi chuyện như thế nào co tự biết >>
Lúc nào cũng đem chuyện bức ảnh ra hù dọa. Linh giờ cũng ít sợ chuyệnđó hơn lần đầu. Nhưng mà cô lại sợ cái đôi mắt sắc lạnh của Hoàng,nhìn cứ như đôi mắt đó sắp làm đóng băng những gì mà nó nhìn qua.
TAN TRƯỜNG!
Linh và Hoàng đi vào xe với biết bao nhiêu cặp mắt nhìn theo, Linh nghĩ thầm << Hix, lỡ bọn ái mộ Hoàng biết mình và anh ta sống chungtrong 1 ngôi nhà thì sao nhỉ, chắc chúng phát điên và giết mình mất~><~ >>. Lấy xe xong cả 2 đi về nhà. Và sao? Đứng trướcngôi biệt thự là một bóng người.
- Ơ! Anh Sơn? Sao anh lại đứng đây?_vừa bước xuống xe Linh đã phải thốt lên trong sự ngạc nhiên.
- Anh chờ em
Sơn cười và nụ cười cuẩnh tắt ngấm sau khi thấy Hoàng bước xuống xe.
- À! Lại có những kẻ rảnh hơi đứng trước nhà người ta rình mò cơ đấy _Hoàng lại nói bằngcais giọng không được tử tế cho lắm.
- Cậu đến nhà Linh để làm gì?_Sơn lúc này đã không giử được bình tỉnh, mặt của anh ta biến sắc.
- Nhà Linh????? Hahaha! Hỏi cô ấy đi.
- Em? Sao thằng nhóc đó lại tới nhà em?
Mặt của Linh lúc này đỏ gây. Một phần cô không biết nói sao, một phầntức sự khinh thường của Hoàng, cô lại chạy thẳng vào nhà và không nóicâu nào.
Hoàng cũng ung dung vào theo, đang đi thì bị Sơn kéo lại đẩy ra:
- Mày vào nhà Linh làm gì?
- Mày điên à! Đây là nhà tao.
- Nhà mày? Vậy sao Linh lại ở cùng mày???_ Sơn lúc này bực tức vô cùng.
- Vậy mà mày cũng không biết à? Linh là vợ chưa cưới của tao. Khi đủtuôi, tao về cô ấy sẽ kết hôn. Mày hãy biến khỏi đây đi trước khi taobáo cảnh sát.
Hoàng bước vào nhà sau khi nói xong.
------------------------------------------------
Tối đó.
- Nè! Cô giận tôi đấy à?_ Hoàng hỏi trong khi đang ăn cơm.
- Không.
- Sao cô im lặng thế, mọi ngày cô nói nhiều lắm mà?
- Tôi không thích nói.
- Cô giận tôi vì tôi đã đuổi hoàng tưt bạch mã của cô à?
- Này! Anh ăn cơm đi và đừng hỏi tôi mấy câu vớ vẫn đó nữa?
-...
Im lặng cho hết buổi ăn. Linh lên phòng. Hoàng nhìn theo, không nói gì.
<< Mình đấ sai rồi nhỉ? Lẽ ra mình không nên làm như vậy phảikhông nhỉ? Mình không nên xua đuổi anh ta trước Linh, thậm chí mìnhcòn không có quyền được như anh ta, theo đuổi Linh. Nhưng sao mìnhkhông chịu được, mình cảm thấy nghẹn nghẹn ở tim. Mình về đây với mụcđích là gì? Chỉ muốn nhìn thấy cô bé cười và hạnh phúc thôi nhưng saochỉ có mấy ngày mà mình đã đem lại cho cô ấy qua nhiều nổi buồn. Vậymình đã sai ư. Mình quá ít kỉ hay thời gian còn lại của mình quá ngắnngủi trong khi minhg muốn làm nhiều hơn cho cô ấy. Linh còn nhớ lời hứa khi xưa không nhỉ? Mình đã hứa nhưng mình lại không làm được. Mìnhcòn quá ít thời gian, mình không thể và mình cũng chẳng xứng đáng. vậy mình phải làm sao tiếp đây? Mình không biết, mình quá ngu ngốchaycais chết đang biến mình như vậy???>>
Bé Bi ... Anh Đã Về Bé Bi ... Anh Đã Về - Tạ Kin