Số lần đọc/download: 642 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:33 +0700
Chap 15 - 16
Con rối tình yêu
Sau lời tuyên bố “siêu trọng” của Minh Vỹ, đột ngột bầu không khí xung quanh trở nên vô cùng trầm mặc.
Nhìn cặp đôi trước mắt bằng cặp mắt “không thể tin nổi”, ánh nhìn của Vĩnh Kỳ đang chứa đựng vô vàn nỗi tuyệt vọng và đau đớn.
Có lẽ… kết thúc thật rồi… bây giờ khát khao lại một lần nữa trở thành con rối trong tình yêu của Vĩnh Kỳ đã hoàn toàn bị Minh Vỹ dập tắt.
…
“Một lần nữa, xin em…
… hãy để anh trở thành con rối trong tình yêu.”
…
Vĩnh Kỳ lặng người, một vật lấp lánh đang được phản chiếu bởi hoàng hôn nhanh chóng được Vĩnh Kỳ thu vào tầm mắt.
Chậm rãi cất bước đến chỗ vật thể ấy, Vĩnh Kỳ cúi người nhặt chiếc nhẫn đó lên trong tuyệt vọng. Gương mặt đau đớn lúc nãy giờ đây đang nở một nụ cười đắc ý.
Vĩnh Kỳ đứng dậy, bước đến đối diện với Minh Vỹ và Ái Hy.
“Chiếc nhẫn này… không phải của tôi.” Đưa chiếc nhẫn trong tay về phía trước, Vĩnh Kỳ vẫn giữ nguyên nụ cười đó trên môi.
Cơ hội lại đến rồi…
Minh Vỹ nhíu mày nhìn chiếc nhẫn đó… đây chính là chiếc nhẫn mà chính tay anh đã lồng vào sợi dây chuyền của Ái Hy… còn chiếc nhẫn của cô đeo lúc đó đã được anh “trân trọng” cho vào sọt rác.
Theo phản xạ, anh cúi xuống nhìn sợi dây chuyền của Ái Hy… chiếc nhẫn đã được thay thế bằng mặt dây chuyền cỏ bốn lá.
Ái Hy sững người, lúc nãy theo bản năng, cứ tháo nhanh chiếc nhẫn trên tay ném xuống đất… hành động này dường như đã là một thói quen được hình thành do lặp lại trong kịch bản không biết bao nhiêu lần.
Đột ngột trái tim của cô đập chậm một nhịp, cảm giác lo sợ lại xâm chiếm lấy cảm xúc.
Đưa tay ra đón lấy chiếc nhẫn trên tay Vĩnh Kỳ, Minh Vỹ nở một nụ cười lạnh lùng.
“Chắc em cũng không cần nó nhỉ?”
Anh siết chặt bàn tay đang giữ chiếc nhẫn lại, đôi mắt màu hổ phách đang sáng lên trong màn đêm.
Ánh trăng khuyết lên cao, bầu trời đêm cũng được thứ ánh sáng huyền ảo làm nhạt bớt phần nào bóng tối tĩnh mịch.
Minh Vỹ nhìn Ái Hy, ánh nhìn phức tạp khiến cô bối rối. Chỉ một hành động vô tình của cô cũng khiến trái tim anh như bị một nhát dao cứa vào, từ từ nhưng vô cùng đau đớn.
Đám đông vây lấy cả ba người bắt đầu xì xào bàn tán.
Trên đời này, Minh Vỹ ghét nhất là hạng người không biết điều và hạng người thích xen vào chuyện người khác.
Chuyển ánh mắt nghi hoặc từ Ái Hy sang ánh mắt uy hiếp với đám người kia, anh trừng mắt, chợt đám đông ấy lập tức tản ra… trả lại không gian riêng tư cho những người trong cuộc.
“Anh hỏi lại một lần nữa, em thật sự muốn kết thúc với anh?” Vĩnh Kỳ vẫn cố gắng thắp sáng cho tia hy vọng nhỏ nhoi, lên tiếng một lần nữa.
Ái Hy không nói gì, bầu không khí đang dần trở nên vô cùng gượng gạo. Khẽ nhắm mắt lại, cô đang cố gắng tìm kiếm chút gì đó gọi là lòng thương hại trong cuộc chơi này.
“Tôi thật sự muốn kết thúc!” Ái Hy từ từ mở mắt, giọng nói nghiêm túc lại một lần nữa khiến một người đau.
“Nếu em thật sự muốn như thế, anh sẽ không níu kéo nữa…” Giọng Vĩnh Kỳ lạc hẳn đi, thoáng run rẩy, đưa cặp mắt đau đớn tột cùng nhìn Ái Hy dứt khoát, “… nhưng em nên nhớ rõ, anh sẽ không bỏ cuộc.”
Phía bên kia vẫn là sự im lặng vốn có, công viên giải trí đang dần trở nên vắng vẻ.
“Tạm biệt em.” Vĩnh Kỳ nói trong tuyệt vọng, giá mà lúc này có thể làm gì vơi bớt nỗi đau quá lớn trong lòng… anh cất bước bỏ đi.
Ái Hy nhìn theo bóng dáng cô độc trước mắt đang dần khuất xa tầm nhìn, nhưng cảm giác lo lắng vì người kế bên vẫn đeo bám theo tâm hồn cô.
Trong màn đêm, Minh Vỹ như đang chìm hẳn vào bóng tối… cũng đúng thôi, tâm trạng của anh hiện tại cũng u ám như vậy mà.
“Này, anh sao vậy?” Ái Hy ngượng ngùng lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng, ngước lên nhìn Minh Vỹ.
Thứ cô nhận được từ anh chỉ là đôi mắt màu hổ phách vô cảm và nụ cười nhạt trên môi. Anh lại khiến cô cảm thấy mình vừa làm việc tội lỗi nữa rồi!
Minh Vỹ không thèm trả lời câu hỏi của cô, bước chân bắt đầu chậm rãi di chuyển, để mặc Ái Hy lại phía sau. Đây là lần đầu tiên anh lạnh lùng với cô đến thế.
Ái Hy lặng người nhìn theo bóng dáng to cao, đôi mắt pha lẫn chút ân hận và cúi thấp đầu như một đứa trẻ. Cô đúng là điên thật mà, sao lại quên mất việc chiếc nhẫn đó là của anh cơ chứ?
Minh vỹ vẫn bước đi không ngoảnh đầu lại, thẳng lưng và luôn nhìn về phía trước.
Không một tiếng động từ phía sau, không một bàn tay ngượng ngùng nắm lấy tay áo, không một lời nói níu kéo trở lại…
Thêm ba bước chân, trái tim chùng xuống vì thất vọng…
Lại thêm ba bước chân, cảm giác bất an vây kín tâm hồn Minh Vỹ…
Thêm ba bước chân nữa, dừng bước chân, đứng yên và cảm nhận…
Vẫn không hề có một động tĩnh gì cả!
Anh từ từ quay mặt lại, nhưng hình bóng anh cần và muốn tìm kiếm không hề ở đó.
Tất cả chỉ là một màn đêm bao phủ không gian yên tĩnh.
…
“Có phải…
… anh cũng là một con rối trong tình yêu?”
…
Ái Hy không còn ở đó, thứ duy nhất ở lại là mặt dây chuyền hình cỏ bốn lá đang phát sáng trên mặt đất.
Chap 16
Như cách anh tìm thấy em
Mặt dây chuyền cỏ bốn lá phản chiếu ánh trăng khuyết tàn tạo nên những vệt dài sáng chói trên mặt đất.
Minh Vỹ lặng người nhìn vật thể đang phát ra những tia sáng mờ ảo ấy, đôi mắt màu hổ phách dần tối sầm lại. Không lẽ cô lại dám giở trò giận ngược lại anh à?
Bước chân lại một lần nữa được cất bước, nhưng lại đi ngược về điểm xuất phát.
Nhìn mặt dây chuyển cỏ bốn lá dưới chân, Minh Vỹ nhíu mày… hành động tiếp theo là nhấc chân giẫm nát mặt dây chuyền.
Gương mặt góc cạnh lạnh lùng của anh càng trở nên nhẫn tâm và bất cần hơn trước ánh trăng thần bí. Những mảnh nhỏ của mặt dây chuyền tạo thành vô số những hạt thuỷ tinh lấp lánh dưới mặt đất, nhưng đau đớn và vô tình biết bao.
Anh lấy chiếc điện thoại từ trong túi ra, nhấn nút gọi.
“Thiếu gia, có chuyện gì ạ?” Phản hồi từ phía bên kia là một giọng nói trầm trầm của một tên cận vệ.
“Cho người đến công viên giải trí Dream.” Minh Vỹ lạnh lùng trả lời, rồi điện thoại vào túi.
Tiếng bước chân gấp gáp bước đi, khác hẳn với những bước chân chậm rãi ban nãy.
Sự khác biệt là ở sự chờ đợi và lo lắng!!
…
*Tầng hầm chung cư K20*
“Thả tôi ra!” Ái Hy nhìn đám người trước mặt bằng đôi mắt căm phẫn, nhưng chủ yếu chỉ dành riêng cho hai người trong số đó.
Không gian ẩm thấp đầy bụi bặm ở chung cư ít người sinh sống này khiến cô cảm thấy khó thở, lại thêm hai tay bị trói chặt không thể cử động một cách thoải mái. Cơn giận dữ trong lòng cô lại tăng thêm bội phần.
“Ngoan nào, em biết rõ anh không hề muốn làm em bị tổn thương.” Một người lên tiếng, bóng dáng cao lớn đứng cho hai tay vào túi quần nhìn Ái Hy đang bị trói chặt vào chiếc ghế gỗ, giọng nói bình thản. “Anh muốn giết hắn ta chứ không phải em, em gái à.”
Bàn tay ấy đưa lên vuốt nhẹ gương mặt của Ái Hy… nhưng đáp lại chỉ là một cái ngoảnh mặt chứng tỏ sự khinh miệt. Khoé môi của gương mặt đó khẽ nhếch lên, tạo nên một nụ cười nửa miệng.
“Em tốt nhất là nên biết điều một chút.” Giọng nói ấy lại vang lên, hắn ta hất mặt về phía Ái Hy ra hiệu cho bọn đàn em phía sau.
“Anh… anh…” Ái Hy rơi vào tình trạng kích động cùng cực, đôi mắt tuyệt vọng chiếu thẳng vào gã trước mặt. “… Triết Dạ, anh bị làm sao vậy?”
“Chẳng sao cả, anh có chút việc cần thanh toán với thằng chồng của em thôi, anh chẳng hề có ý định làm hại em…” Triết Dạ lại mỉm cười, quay mặt lại hỏi người phía sau. “… đúng không, Vĩnh Kỳ?”
Vĩnh Kỳ đứng cạnh Triết Dạ, xót xa nhìn cô, nhưng vẫn gật đầu tán thành.
“Triết Dạ, từ nay em và anh sẽ không còn là anh em nữa!” Ái Hy tức giận phát ngôn bừa bãi, lí trí cô đang bị lấn áp bởi sự căm phẫn.
Sao anh Triết Dạ lại có thể làm thế này với cô chứ?
Đặc biệt là anh ấy còn muốn tính sổ với cả Minh Vỹ, không lẽ giữa hai người có chuyện gì sao?
“Được thôi…” Triết Dạ nhún vai, cố ý gằn từng chữ, “… anh và em vốn dĩ đâu phải là anh em!”
Câu trả lời dửng dưng từ phía bên kia như một đòn tâm lí đè nặng lên trái tim Ái Hy. Võng mạc của cô chợt thu lại một màn đêm tăm tối… tất cả đều trở nên mờ ảo, như thể đang chôn vùi cô vào một cơn ác mộng thực sự!!
“Không phải là anh em sao?”
Ái Hy bắt đầu mất bình tĩnh. Câu trả lời của Triết Dạ đã gây ra một cú shock quá lớn cho cô.
Chìm sâu vào nỗi thất vọng và đau đớn tột cùng, vô thức trên gương mặt Ái Hy xuất hiện một vệt nước dài. Là nước mắt của một nỗi đau quá lớn.
…
*Sự việc lúc Minh Vỹ rời đi ở công viên*
Ái Hy lặng người nhìn theo bóng dáng Minh Vỹ từ phía sau, đôi chân bắt đầu cất bước đi theo.
“Ái Hy.” Giọng nói quen thuộc vang lên, khiến bước chân của cô khựng lại. Đồng thời lúc đó, Vĩnh Kỳ ôm thật chặt cô từ phía sau.
“Anh Triết Dạ gặp tai nạn.” Vĩnh Kỳ ghé sát tai Ái Hy thì thầm, một tay giữ ngang eo cô.
“Tai nạn?” Giọng Ái Hy thoáng run rẩy, đôi mắt đầy lo sợ, gấp gáp quay người nắm lấy tay áo của Vĩnh Kỳ lay lay. “Anh ấy sao rồi?”
“Nhanh rời khỏi chỗ này, anh ấy đang chờ em.” Đôi mắt Vĩnh Kỳ không dám nhìn thẳng vào Ái Hy, ngoảnh mặt sang hướng khác điềm tĩnh đáp. “Đi nào!”
Sự việc diễn ra quá nhanh, Ái Hy không kịp định thần để suy nghĩ. Lúc này tâm trí của cô hoàn toàn tập trung vào câu nói của Vĩnh Kỳ.
“Anh Triết Dạ gặp tai nạn.”
Vĩnh Kỳ khoác vai Ái Hy, sau đó từ từ bước đi. Sợi dây chuyền mà cô lúc nào cũng đeo bên mình được Vĩnh Kỳ nhẫn tâm ném lại dưới mặt đất, dàn dựng một vở kịch đã được lên kế hoạch sẵn sàng thực hiện.
Phía trước, tương phản với bóng dáng nhỏ bé của thiên thần đang bước đi. Ác quỷ đi ngược chiều với hướng thiên thần… một khoảng cách không thể nào với tới!
…
Triết Dạ đứng dựa vào tường, đôi mắt vô cảm xen chút đau đớn lặng lẽ quan sát Ái Hy. Chợt Triết Dạ ôm lấy đầu, cất tiếng gọi một cái tên quen thuộc: “Tịnh Nhi!”
Xoá nhoà những gì đang hiện hữu trong hiện tại, Triết Dạ bắt đầu chìm đắm vào những mảng ký ức hạnh phúc.
*Rầm*
Một âm thanh va chạm lớn vang lên, cánh cửa nhà kho ẩm thấp bỏ hoang được “vinh hạnh” đáp đất.
“Đến rồi.” Thứ âm thanh đó nhanh chóng lôi Triết Dạ về hiện tại, dĩ nhiên không cần nhìn cũng biết đó là ai.
Minh Vỹ đứng trước cửa, ột tay vào túi quần, tay còn lại buông thõng trong không trung, theo sau là một toán cận vệ mặc vest đen nhìn vô cùng đáng sợ.
Mọi ánh mắt đều tập trung ở trước cửa…
Ác quỷ đứng đó… vẻ đẹp hoàn mỹ đến tàn nhẫn.
…
“Như một phép mầu…
… anh đã tìm thấy em.”