Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Tác giả: Vu Triết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 64 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 5
Cập nhật: 2020-12-20 02:20:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ỳ thực cái tên Hình Thiên này dù toàn viết truyện ma nhưng cũng chưa được bao nhiêu, mấy bộ truyện cũ cũng không hẳn là truyện ma, Lâm Thành Bộ đếm lại, toàn bộ số sách đại khái được tám quyển kinh dị.
Nếu tính cả quyển đang viết dở, mới là chín.
Lâm Thành Bộ cũng chẳng đọc qua mấy thứ truyện này, quỷ quái oán khí gì cậu cũng chẳng sợ, chả qua chỉ thương cảm một chút thôi.
Đặc biệt, Hình Thiên viết mấy thứ này, đằng sau mỗi con quỷ đều có một đoạn quá khứ đau khổ, tăm tối bi thương, để cho người đọc cảm thấy vô cùng uất ức từ đó đồng cảm, cho rằng với bọn chúng, cái chết là con đường giải thoát duy nhất.
Mặc dù nói là không muốn đọc, nhưng cuối cùng vẫn cứ đọc, mà còn đọc đến tận hai lần, không có việc gì cậu cũng lật ra xem, không biết là muốn lĩnh hội tấm lòng người viết truyện hay tấm lòng của người trong truyện.
Xem một lát, Lâm Thành Bộ cầm điện thoại di động lên, gọi vào một số
“Ni nhi,” Bên kia vừa nhận cuộc gọi, cậu đã liến thoắng, “Ni nhi, đừng cúp máy…”
“Cậu mới treo máy ấy!” Tiêu Ni ở bên kia tức giận nói lại.
“Tôi có việc muốn hỏi cô.” Lâm Thành Bộ cười cười, “Tôi đến cửa hàng tìm cô được không?”
“Không rảnh.” Tiêu Ni từ chối, “Thật, đừng có đến tìm tôi nữa, tôi thấy cậu phiền lắm, sắp thành đồ thần kinh rồi đấy!”
“11 giờ tôi đến, cùng ăn một bữa đi.” Lâm Thành Bộ nhìn đồng hồ.
“Cậu có nghe tôi nói gì không đấy!” Tiêu Ni hô lên, “Đừng có đến!”
“Cứ quyết định như vậy đi.” Lâm Thành Bộ đứng dậy, “Lát rồi gặp!”
Tiêu Ni trong điện thoại còn nói cái gì đấy, nhưng cậu không nghe nữa, cúp máy luôn.
Hai ngày nay có mấy cơn mưa rất to, nhiệt độ cũng giảm một chút, Lâm Thành Bộ lấy một cái lọ thủy tinh rất đẹp từ trong tủ lạnh ra.
Mặc dù thời tiết hôm nay không tệ, nhưng do dự một lát cậu vẫn cầm theo một cái ô.
Ô màu đen, cán dài có móc, lại còn rất to.
Mỗi lần cầm cái ô này, cậu có cảm giác bản thân không phải quỷ mà sắp được làm Hắc Vô Thường đến nơi.
Hai ngày này, cửa hàng kỷ niệm tròn một tuổi, có bán đồ hạ giá, cực kỳ náo nhiệt.
Lâm Thành Bộ chen qua tầng một nhìn thấy một bộ nồi hạ giá, muốn xông vào mua một bộ lại sợ Tiêu Ni chạy mất, liếc hai lượt rồi vẫn bỏ đi.
Cậu vẫn luôn thích đồ inox với thủy tinh, cho dù là nồi bát muôi chậu, kể cả đồ trang trí không có tí công dụng nào, hễ nhìn thấy là muốn mua.
Mà đa số mua về cũng không dùng, đều cất một góc.
“Tôi bảo cậu đừng đến rồi cơ mà.” Tiêu Ni từ phòng nhân sự của cửa hàng đi ra, nén giọng nói, “Lâm Thành Bộ, cậu còn như vậy nữa thì nên đi khám não đi!”
“Tôi không hỏi chuyện khác.” Lâm Thành Bộ đưa cái lọ thủy tinh cho cô, “Trao đổi, thịt bò khô mới làm…”
“Dùng công thức để trao đổi đi.” Tiêu Ni nhìn thấy thịt bò khô, dù vẫn cau mày nhưng thái độ không còn như trước, nhanh tay nhận lấy cái lọ.
“Thịt bò cắt nhỏ phơi khô tám phần, sau đó dùng dầu, ớt và thịt đảo đều trên chảo rồi bỏ vào lọ, thêm ít vừng trắng sẽ thơm hơn.” Lâm Thành Bộ nói rất nhanh, “Ăn thế nào chắc không phải chỉ nữa chứ, ba bốn hôm không ăn hết thì đổ ra đảo lại một chút là được.”
“Đơn giản thế thôi hả?” Tiêu Ni nhìn thịt bò khô trong lọ.
“Trên thế giới này làm gì có đồ ăn nào phức tạp.” Lâm Thành Bộ nhìn cô, ngữ điệu chậm lại, “Càng đơn giản thì càng thể hiện được mùi vị nguyên bản, xem cô làm thế nào.”
Tiêu Ni khoát tay, “Không cần đọc diễn cảm vậy đâu.. Cậu muốn hỏi cái gì?”
“Anh ta viết ‘Lân quang’ ở đâu? Hay chính xác là lấy tài liệu ở đâu?” Lâm Thành Bộ nói bằng ngữ điệu bình thường như cũ.
“Tôi cũng không rõ.” Tiêu Ni lại hơi cau mày, “Lúc đó anh ta cũng không liên lạc với tôi nhiều lắm… Có thể là… Tôi không dám chắc đâu, có thể là Tam viện hoặc bệnh viện An Ninh, gần nhà anh ta thuê.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn.” Lâm Thành Bộ gật đầu
Tam viện cùng bệnh viện An Ninh đều là viện tâm thần, như vậy quỷ trong mấy cuốn truyện có khả năng vốn là người có vấn đề về tâm lý hoặc có bệnh tâm thần.
“Thành Bộ, chắc cũng không sai đâu.” Tiêu Ni vừa bước được hai bước quay về văn phòng lại đứng lại nhìn Lâm Thành Bộ, “Không nên khiến bản thân…”
“Yên tâm không có chuyện đó đâu.” Lâm Thành Bộ cười cười, quay người mở cửa xuống lối cầu thang thoát hiểm, lại thò nửa người, vỗ tay một cái, “Tôi đâu phải người bình thường.”
Tôi là một tên trâu bò.
Cậu nhảy ba bước một xuống cầu thang, cảm giác như đi lên trời được luôn.
Xuống được hai tầng mới nhận ra đây là tầng bảy của cửa hàng, đi thang máy thì nhanh hơn.
Nguyên Ngọ cảm giác từ lúc Lâm Thành Bộ đến đây, hắn ngủ không ngon nữa, buổi sáng tỉnh dậy quên béng vừa mơ cái gì, hay chính xác hơn là tỉnh mộng.
Nhưng vì sao mà tỉnh thì mấy giây sau cũng quên luôn.
Mùa hè rồi, Nguyên Ngọ thở dài một hơi, não đều teo lại.
Hắn cởi quần áo, trần trùng trục đứng dưới nước, không biết bong bóng nước có giúp đầu óc hoạt động tốt hơn không.
Hôm nay cuối cùng cũng đăng truyện, chỉ có mỗi một chương, hắn không dám nhìn bình luận của độc giả, cùng Tên Ngốc đến thẳng Đông vịnh luôn.
Đông vịnh vẫn tốt nhất, không có ai cả, không có Đại Đầu, không có Lâm Thành Bộ khiến hắn cảm thấy rất an tâm.
Đứng một hồi, Nguyên Ngọ cúi đầu nhìn mặt nước, dưới ánh nắng chói chang chỉ có tí tẹo nước ngập ngang mắt cá chân, cũng chả mát hơn được bao nhiêu, càng rõ hơn cảm giác vừa nóng vừa ẩm ướt của mùa hè.
Một người vốn sợ nước, chỉ dám đứng ở bờ sông ngâm chân, giờ lại muốn lột đồ bơi ra một vòng nhỉ…
Hắn thở dài, chắc vì nóng.
Kỳ thực, muốn mát thì mạnh mẽ tiến về phía trước ba bước là được.
Mặt nước không thay đổi bao nhiêu nhưng Nguyên Ngọ biết rõ nước ở đấy sâu đến hai mét, vì rất xanh, phía dưới lại có thủy sinh, từ trên mặt nước nhìn thì không thể đoán được độ sâu thực tế.
Nhưng mấy người chết đuối ở Đông vịnh vốn là không lường được nước sâu bao nhiêu, cũng coi thường sức mạnh của thủy sinh bên dưới.
Nguyên Ngọ nhìn rong rêu dập dìu trong nước, chậm rãi quay lên bờ, chân đạp lên mặt cỏ cùng bùn đất mới yên tâm hơn một chút.
Hắn mặc lại quần áo, ngồi xuống gốc cây.
Hôm nay hiệu suất làm việc cũng khá, laptop đã hết pin, nhưng cũng viết được một chương.
Tên Ngốc chèo thuyền tới đón là lúc hắn đang ngồi dưới gốc cây hòe đan một cái mũ bằng dây mây.
Tên Ngốc nhìn thấy liền cười, nhấc cãi mũ trên đầu xuống định cho hắn.
“Không cần, tôi không thích đội mũ rơm, che tầm mắt không nhìn thấy xung quanh.” Nguyên Ngọ lên thuyền nhìn cái mũ hình dạng kỳ quái trong tay, “Nhàn rỗi làm chơi thôi.”
Tên Ngốc đội mũ, chỉ chỉ mặt trời trên đầu.
“Tôi thích phơi nắng.” Nguyên Ngọ dựa vào cái mông trâu, ngẩng đầu nhìn một mảnh mặt trời sáng lóa trên đầu, không nhìn rõ vật gì, chỉ thấy một con ruồi trâu bay lên, bay vòng vòng trước mặt hắn, “Phơi nắng cảm thấy an toàn hơn.”
Tên Ngốc cười cười rồi chống thuyền đi vào bãi lau.
Bãi lau này chỉ có người hàng ngày chống thuyền đến đây cày cấy mới biết đường, Nguyên Ngọ dù đi theo không biết bao nhiêu lần vẫn không nhận ra được chỗ nào thì rẽ, chỗ nào thì đi thẳng.
Với hắn mà nói, thì cỏ lau chỗ nào cũng giống nhau.
Mỗi lúc thuyền đi vào bãi lau, hắn có cảm giác như đang đi thám hiểm, mơ hồ, bất an, áp lực đè nặng, đến khi nhìn thấy mặt nước rộng lớn bỗng thở một hơi nhẹ nhõm.
Lại thấy… tên quỷ kia ngồi ở đầu thuyền của hắn, hai chân khoắng nước.
“Anh đi đâu vậy?” Lâm Thành Bộ đi theo Nguyên Ngọ từ đầu thuyền đến cuối thuyền.
“Tránh quỷ.” Nguyên Ngọ đi vào cabin, Lâm Thành Bộ đi theo, Nguyên Ngọ quay lại chỉ vào chân cậu.
Lâm Thành Bộ ngừng lại, nhìn chân, “Phải cởi giày đúng không?”
“Không.” Nguyên Ngọ cắm sạc laptop, “Không được vào.”
“Được rồi.” Lâm Thành Bộ dựa vào cửa ở đuôi thuyền, ngồi xuống, “Anh ăn cơm chưa?”
Mùa hè nóng bức, trời tối muộn, Nguyên Ngọ thường xuyên quên ăn cơm, lúc này Lâm Thành Bộ hỏi, Nguyên Ngọ mới nhớ ra mình đang đói.
“Tôi làm đồ ăn cho anh nhé.” Lâm Thành Bộ nói, “Rồi uống một chút?”
“Chỗ tôi không có đồ ăn đâu.” Nguyên Ngọ nói.
“Biết chỗ anh không có đồ ăn mà.” Lâm Thành Bộ vỗ vỗ bên người, “Chỗ tôi có.”
Nguyên Ngọ mới để ý dưới đuôi thuyền, bên cạnh cái bàn nhỏ có một cái túi du lịch khá lớn, lập tức cầm con dao đằng sau cửa: “Cậu mang hành lý đến đây đấy à?”
“Không, quỷ bọn tôi cần gì hành lý, xoay người một cái là đổi được đồ ngay ấy mà.” Lâm Thành Bộ kéo cái túi ra, “Trong này là…”
“Vậy cậu xoay một vòng đi.” Nguyên Ngọ nói.
“Ừm?” Lâm Thành Bộ ngẩn người, “Cái gì?”
“Xoay một vòng thay đồ cho tôi xem.” Nguyên Ngọ thổi thổi sợi tóc vương trước trán, nhìn chằm chằm Lâm Thành Bộ.
“Anh muốn xem hả?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Muốn.” Nguyên Ngọ ôm tay.
“Ăn cơm trước đã.” Lâm Thành Bộ hơi lúng túng kéo kéo cái túi, “Xem này, tôi mang theo…”
“Muốn xem bây giờ.” Nguyên Ngọ ngắt lời.
Lâm Thành Bộ ngồi xổm trước cái túi, không nói gì cả, như trầm tư suy nghĩ.
Nguyên Ngọ cũng chẳng giục, hạ mông nghiêng người vào đệm, lấy coca từ trong tủ lạnh ra uống một ngụm, châm thêm điếu thuốc.
“Được rồi.” Lâm Thành Bộ giống như đã quyết định xong, đứng dậy, “Nhưng anh phải giữ bí mật, chưa ai thấy tôi làm vậy bao giờ cả, không được kể cho ai hết.”
“Ừm.” Nguyên Ngọ lên tiếng.
“Nói cho người khác, kiếp sau làm lợn.” Lâm Thành Bộ bổ sung thêm.
“Xoay người đi!” Nguyên Ngọ gào lên,
Lâm Thành Bộ lùi sang bên cạnh một bước, bắt đầu xoay.
Quay hai vòng rồi vẫn không thấy thay đổi gì,
“Ba… bốn…” Nguyên Ngọ đếm hộ luôn, “Có phải kỹ năng của cậu chưa thuần thục không đấy?”
Lâm Thành Bộ không trả lời, quay đến vòng thứ sáu đột nhiên cởi tuột áo phông ra.
“Con mẹ nó.” Nguyên Ngọ sặc luôn ngụm coca vừa uống.
“Thấy chưa!” Lâm Thành Bộ quăng áo lên sàn thuyền, sau đó định cởi nốt cái quần đùi hoa, “Tôi chuẩn bị thay đồ.”
“Tiên sư cậu.” Nguyên Ngọ đứng dậy đóng sập cửa, “Tôi đánh cậu không trượt phát nào rồi cho cậu về Tam viện luôn bây giờ.”
“Sao lại là Tam viện?” Lâm Thành Bộ đứng ở bên cửa nhìn qua cửa kính.
“Vì gần.” Nguyên Ngọ trả lời.
“Được rồi.” Lâm Thành Bộ gật đầu, “Khi nào thì bắt đâu? Lần lượt tiễn quỷ đến quỷ môn.”
“Tôi bảo chờ…” Nguyên Ngọ cắn răng nói.
“Hôm nay anh bắt đầu đăng chương mới à.” Lâm Thành Bộ gõ cửa kính một cái, “Chương thứ nhất: Chúng ta đều cho là mình tiễn đưa người.”
“Ầy…” Một chậu lửa giận của Nguyên Ngọ bị tạt nước tắt ngúm, hắn vò vò đầu mấy cái, “Ăn cơm trước đã.”
“Được.” Lâm Thành Bộ nói, “Anh muốn xem tôi đổi đồ nữa không? Tôi có thể biến ra một bộ luôn.”
“Cởi hết luôn hả, khỏi đi.” Nguyên Ngọ vô lực nói.
Trong túi Lâm Thành Bộ mang theo toàn là đồ ăn, có thịt có cá có rau có hoa quả, còn mang thêm hai cái nồi với hai cái chảo.
“Tôi không dùng quen đồ của anh, mà anh cũng không có chảo.” Lâm Thành Bộ vừa chuẩn bị nguyên liệu vừa nói, “Tóc anh cũng chả thèm cắt nữa.”
“Tóc tôi vốn không rối.” Nguyên Ngọ nói.
“Tuy tác giả các anh không để ý mấy việc này,” Lâm Thành Bộ không thèm để ý câu trả lời của Nguyên Ngọ, “Nhưng như vậy là đối xử không tốt với bản thân…”
“Ầy…” Nguyên Ngọ nằm xuống boong thuyền, kéo khăn lông gối lên.
“Anh ở trên thuyền cứ ngủ như vậy không sợ sau này già bị thấp khớp à?” Lâm Thành Bộ thoăn thoắt thái thịt, không nhanh không chậm mà nói.
Nguyên Ngọ cảm thấy việc này cực kỳ trâu bò, bình thường nếu đang làm gì thì sẽ khó mà nói chuyện, hoặc mải nói quên luôn làm việc.
“Không sợ lâu ngày thấp khớp thật à?” Lâm Thành Bộ lại hỏi.
“Cậu nhìn trong thuyền tôi có giường không?” Nguyên Ngọ bực bội trải ga giường, “Ngủ trên chiếu thì về già thấp khớp hết à?”
“Phía dưới không phải toàn là nước sao?” Lâm Thành Bộ nói.
“Im lặng làm đồ ăn của cậu đi.” Nguyên Ngọ ném một bao thuốc lá rỗng tới, “Im đi!”
Lâm Thành Bộ không nói nữa, cúi đầu lưu loát xử lý con cá trong tay.
Nguyên Ngọ rất có hứng thú với con cá kia, dù ở trên thuyền nhưng hắn rất ít khi ăn cá, vì không làm hay thực ra là lười làm.
Lâm Thành Bộ nhanh chóng xử lý xong một đống nguyên liệu, Nguyên Ngọ nhìn qua không biết là làm món gì, đành mở máy tính xem bình luận của độc giả hôm nay viết cái gì.
Bình luận cũng không ít, vẫn như trước kia.
Phần lớn đều là chúc mừng đào hố mới, rốt cuộc cũng chờ được, tung hoa ăn mừng, có người thì đoán nội dung, Nguyên Ngọ hơi yên tâm, ngón tay chậm rãi kéo chuột nhìn xuống.
Qua hai trang, có một tin nhắn làm hắn phải ngừng lại.
“Truyện vẫn là do anh ta viết, nhưng có chỗ nào đó không thống nhất, có thể là đổi cách kể chuyện, cũng không rõ nữa, văn phong vẫn như cũ, chỉ có hơi khác biệt một xíu, nhưng mới một chương không nhận xét được gì nhiều, cố gắng lên nhé!”
Nguyên Ngọ nhìn chằm chằm bình luận này một lúc, trong lòng hốt hoảng.
Độc giả này nói không sai, có nhiều chỗ hắn đã sửa lại, nhưng rất ít, chỉ vài câu, còn nhớ không rõ nữa, lại muốn tránh né cảm giác kia.
Mấy chi tiết rất nhỏ.
Hắn không nghĩ là có người nhìn ra.
Bất an nổi lên, Nguyên Ngọ gập máy tính lại, cầm lon coca đang lăn trên bàn, không thể sửa được, một chút cũng không.
“Ăn ở đâu đây?” tiếng của Lâm Thành Bộ đột nhiên vang lên.
Nguyên Ngọ giật mình, tuột tay đánh rơi lon coca lên mu bàn chân.
“Úi.” hắn cau mày, “Ăn ở bên ngoài.”
“Không sao chứ?” Lâm Thành Bộ định bước vào, vội vàng giơ tay.
“Ra ngoài! Cởi giày!” Nguyên Ngọ nhìn cậu chằm chằm
“Cuối cùng là ra ngoài hay cởi giày?” Lâm Thành Bộ đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
“…Ra ngoài.” Nguyên Ngọ kéo dài giọng, “Tôi không sao.”
“Được rồi.” Lâm Thành Bộ lùi ra ngoài, “Lấy bia nhé.”
Ba món một canh, cá kho, sườn rang muối, bắp cải xào còn có canh nấm thịt băm.
Đựng mấy món này là đồ bình thường hắn dùng nấu mì ăn liền, một cái bát, một cái hộp sắt dựng bánh quy, và hai cái nồi Lâm Thành Bộ cầm đến.
“Nếu không phải tôi vốn là quỷ, nên biết anh là người bình thường.” Lâm Thành Bộ chỉ đồ trên bàn, “Tôi sẽ nghĩ anh mới là quỷ ấy, người bình thường ăn uống lấy đồ gì mà đựng đây?”
“Ăn bằng nồi, hoặc bát kia.” Nguyên Ngọ ngồi xuống boong thuyền, có mỗi một cái ghế thì Lâm Thành Bộ ngồi rồi, cũng may bàn thấp, ngồi trên boong thuyền vẫn thoải mái.
“Đũa thì phải mua một bó, nếu không chắc anh chỉ mua đúng một đôi thôi nhỉ.” Lâm Thành Bộ nhìn hắn, rồi cũng ngồi xuống sàn.
“Ừm. Một lần năm đôi.” Nguyên Ngọ lấy ghế ngồi lên.
“… Anh đừng có như thế này nữa được không?” Lâm Thành Bộ ngẩng đầu nhìn hắn.
“Làm sao?” Nguyên Ngọ nhìn xuống.
“Thế này thì giao lưu với người khác kiểu gì?” Lâm Thành Bộ nói.
“Giao lưu?” Nguyên Ngọ gắp một miếng sườn bỏ vào miệng.
“Tốt xấu gì tôi cũng nấu cả bàn đồ ăn này đấy.” Lâm Thành Bộ nói.
Nguyên Ngọ lúc cắn miếng sườn mới cảm nhận được rất lâu rồi chưa ăn đồ ăn tử tế.
Ngon phết, hoàn toàn ngoài mong đợi của Nguyên Ngọ, ngon đến mức muốn nuốt cả lưỡi luôn. Hắn nhấc ghế ra, ngồi xuống boong thuyền lần nữa.
“Mùi vị thế nào?” Lâm Thành Bộ bật một lon bia, để bên cạnh Nguyên Ngọ, mặt bàn đã không còn chỗ để thêm bất cứ thứ gì.
“Khi còn sống chắc cậu là đầu bếp hả.” Nguyên Ngọ uống một ngụm
“Trước kia là làm cho một khách sạn cũng có tiếng, về sau cùng sư phụ đi làm chỗ khác,” Lâm Thành Bộ cười cười, “Giờ… trước khi biến thành quỷ vẫn làm tại một quán cơm nhỏ.”
“Khó trách.” Nguyên Ngọ lại gắp một đống đồ ăn.
Đồ ăn ngon khiến thái độ của Nguyên Ngọ với Lâm Thành Bộ dịu đi một chút, vẫn còn hơi bực, nhưng bị đồ ăn áp chế, ăn xong rồi cáu cũng được.
Lâm Thành Bộ ăn cơm cũng không nói gì mấy, cũng chẳng ăn bao nhiêu.
“Cậu có thể nói với tôi là quỷ kiểu mới cũng ăn cơm chứ, dù sao vẫn phải thở mà.” Nguyên Ngọ nói, “Không cần chuyên nghiệp thế chứ.”
“Tôi ăn không vào.” Lâm Thành Bộ uống một hớp bia, “Tự làm đồ ăn, ăn mãi cũng chán.”
Nguyên Ngọ không nói gì, vẫn cắm cúi ăn.
Tủ lạnh nhỏ không đựng được bao nhiêu, bia cũng chỉ có mấy lon, uống một lúc còn đúng một lon nữa là hết.
Nguyên Ngọ cũng cảm giác lâu lắm rồi không uống rượu, nghĩ nửa ngày cũng không nhớ được lần cuối uống là từ bao giờ, ở đâu, uống với ai.
Rời bỏ xã hội đã lâu, đột nhiên gặp phải tình trạng này, thật khó mà tìm lại cảm giác ngày trước.
“Tôi thấy hôm nay anh viết một chương.” Lâm Thành Bộ bóp mấy lon bia, “Tôi muốn hỏi cái này.”
“Ừm.” Nguyên Ngọ lên tiếng.
“Anh viết mấy truyện về mấy con quỷ kia,” Lâm Thành Bộ nhìn Nguyên Ngọ, “Vì sao toàn là ngạt thở mà chết?”
Tay Nguyên Ngọ đang gắp đồ ăn bỗng dưng dừng lại, rồi vẫn gắp miếng sườn, im lặng nhai nhai nuốt nuốt.
“Treo cổ, chết đuối…” Lâm Thành Bộ nói, “Vì sao vậy?”
“Vì quá trình diễn ra lâu, có thể trải nghiệm cái chết rõ ràng.” Nguyên Ngọ nói.
“Vậy cũng còn cách khác, không phải ‘rắc’ một cái liền chết luôn.” Lâm Thành Bộ nói.
Nguyên Ngọ buông đũa, nhìn cậu chằm chằm một lúc rồi nói, “Ngạt thở là cảm giác tuyệt vọng nhất.”
Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa - Vu Triết Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa