Số lần đọc/download: 4598 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 22:24:30 +0700
Chương 6
- Thưa giám đốc, đã đến giờ phỏng vấn.
- Cô nói Vũ Hùng chuẩn bị đi, tôi xuống ngay.
- Vâng!
- À, hồ sơ của Hàn Như Thiên hãy để cho tôi.
- Vâng!
Thế Đình tắt máy, anh nhìn BN
- Sao hả? Có chuyện gì nữa ko?
BN lắc đầu
- Ko.
- Vậy thì trở về phòng làm việc của mình đi. Anh ko có thời gian để tiếp em nữa đâu.
BN quay lưng
- KO cần anh đuổi, em chờ tin anh đó.
Thế Đình xếp lại mớ giấy tờ lộn xộn sau đó rời khỏi phòng làm việc của mình, bởi anh cũng muốn biết cô gái có cái tên Hàn Như Thiên có giống như lời BN nói ko
Buổi tuyển chọn trợ lý mới cho giám đốc công ty vàng bạc đá quý Thế Kỷ diễn ra trong bầu ko khí hơi căng thẳng. Hồ sơ nộp vào là mười năm, sau gần một tiếng phỏng vấn, người vừa ý thì chưa một ai.
Thế Đình cảm thấy chán nản. Phải chăng sự đòi hỏi của anh là quá cao? Nếu như sau buổi phỏng vấn này anh ko chọn được một ai thì sao? Tự nhiên Thế Đình cảm thấy nặng nề.
Ngồi kế bên, nhìn thấy gương mặt bạn, Vũ Hùng hỏi
- Mày ko được khoẻ à?
Thế Đình lắc đầu
- Ko phải nhưng tự nhiên tao ko còn cảm thấy hứng thú với cuộc phỏng vấn này nữa. Người trợ lý thật sự tao cần chẳng thấy đâu.
Vũ Hùng động viên
- Đừng nôn nóng, mới nửa chặng đường thôi mà. Tao tin mày sẽ tìm được người mà mày cần. Anh vỗ vai bạn. Cố lên đi!
Thế Đình gượng cười, anh nói
- Tiếp tục đi!
Những người kế tiếp lần lượt được gọi vào nhưng rồi Thế Đình cũng buông viết
- Quá độ.
Vũ Hùng cầm hồ sơ cuối cùng lên
- Hàn Như Thiên!
Anh gọi đến lần thứ ba cũng ko có người bước vào. Thế Đình khoát tay
- Có lẽ họ bỏ cuộc rồi. Mình nghỉ đi.
Vũ Hùng và Thế Đình vừa dợm đứng lên thì cánh cửa phòng bật mở
- Tôi xin lỗi...
Trước mặt hai người là một cô gái trẻ, áo quần lịch sự, khuôn mặt có hơi căng thẳng nhưng ko giấu được vẻ xinh đẹp và cương nghị. Cô ta bước đến
- Tôi còn thời gian ko?
Vũ Hùng nhìn cô gái
- Cô tên gì?
- Hàn Như Thiên.
- Cô nhận giấy mời mấy giờ? Sao giờ này cô mới tới?
- Tôi xin lỗi...
- Nếu ai cũng như cô thì làm sao còn nguyên tắc nữa?
Như Thiên xoắn hai tay vào nhau, song cô ngẩng đầu lên
- Tới trễ là điều tôi ko hề muốn nhưng nó đã xảy ra. Tôi biết tôi cũng ko nên giải thích gì nữa, ông cho tôi xin lại hồ sơ đi.
Nãy giờ in lặng quan sát cô gái, Thế Đình trông thấy hình như cô ta có nét gì quen quen, anh đã từng gặp ở đâu rồi thì phải. Thế Đình nhíu mày cố nhớ...Khuôn mặt này, cũng bản tính này, với cái tên nữa...Như Thiên. Phải rồi, chính là cô gái mà lúc sáng anh đã gặp ở sân cầu lông. Cô ta để lại một ấn tượng trong anh khiến anh ko thể nào quên. Một Như Thiên đầy mạnh mẽ và ngang bướng.
Mải để đầu óc nghĩ lung tung, khi nghe Như Thiên nói lấy hồ sơ thì Thế Đình ngăn lại
- Khoan đã! Cô nóng nảy như thế thì làm sao là được việc chứ?
Như Thiên nhìn qua Thế Đình
- Tôi ko cần thiết phải giải thích hay nói thêm với một người ko hiểu lý lẽ. Chi bằng ngay từ đầu tôi ko đặt chân vào đây thì hay hơn. Còn nếu đặt chân vào rồi, khó mà rút ra thì còn tệ hại hơn.
Thế Đình khoanh tay
- Khi đặt chân vào đây cô có lòng tin là sẽ được tuyển sao?
- Việc gì tôi ko có lòng tin thì tôi sẽ ko bao giờ làm. Thú thật là tôi ko muốn nộp hồ sơ vào đây đâu nhưng tôi tò mò muốn biết xem người chủ công ty này trọng dụng nhân tài như thế nào.
Vũ Hùng bỏ nhỏ vào tai Thế Đình
- Tao thấy cô ta là người mày đang tìm đấy, nhưng hình như....ngang bướng quá.
Thế Đình buột miệng
- Tao lại thích mẫu người như vậy.
Vũ Hùng nhìn bạn với cái nhìn đầy ý nghĩa, thấy vậy Thế Đình vội xua tay
- Cô ta thích hợp cho vai trò trợ lý của tao.
- Nghĩa là....
- Tao quyết định chọn cô ta.
Thế Đình quay sang Như Thiên
- Nếu chúng tôi đồng ý tuyển cô thì cô có nhận lời làm việc cho chúng tôi ko?
Như Thiên ngẫm nghĩ, cô trả lời
- Tôi e với bản tính của tôi, tôi sẽ ko làm các ông hài lòng trong công việc.
Vũ Hùng nhíu mày
- Cô ko nhận lời mời của chúng tôi à? Cô có biết bao nhiêu người muốn vào Thế Kỷ làm việc mà ko được ko? Cô có cơ hội sao cô ko biết tận dụng nó?
Như Thiên nhớ lại lời của Bửu Ngọc " Hiện tại ko có việc làm mà còn làm cao nữa sao? Mày đã hứa ko để ẹ cô cực khổ kia mà". Nghĩ lại đi Như Thiên ko có nơi nào có thể tin cậy bằng Thế Kỷ đâu "
Thế Đình lên tiếng
- Cô đã quyết định chưa?
Như Thiên hơi ngần ngừ
- Các ông thật sự muổn tuyển tôi sao?
- Đúng vậy. Tôi đang cần một người có năng lực như cô.
Như Thiên tròn mắt
- Sao ông biết được tôi có năng lực, khi tôi....
Thế Đình biết được mình đã bị hớ, bởi vì anh biết được điều ấy là do em gái của anh nói. Thế Đình lảng đi
- Hồ sơ và học lực của cô đã cho tôi biết được điều đó.
Anh cố tình nhắc đến chuyện hồi sáng ở sân cầu lông
- Chúng ta đã gặp nhau hai lần, ít nhiều gì tôi cũng có thể suy đoán được mà. Tôi biết mình ko chọn lầm người đâu.
- Ông nói gặp tôi hai lần nhưng tôi ko thể nhớ được.
- Cô có quan tâm đến người khác đâu mà nhớ? Lúc sáng này, ở sân cầu lông, cô đã thắng tuyệt đối một cô gái có tính kiêu kỳ.
- Ồ thì ra ông là bạn trai của cô gái đẹp có tên Nguyệt Hoa.
- Đúng vậy.
Như Thiên che miệng
- Xin lỗi nha. Tôi háo thắng thôi, ông ko để bụng chứ?
- Ko có gì đâu. Ít ra cũng có người làm cho Nguyệt Hoa khâm phục.
Đứng ngeh mẩu đối thoại của Thế Đình và Như Thiên, Vũ Hùng chen vào
- Thì ra hai người quen nhau từ trước à?
Như Thiên đính chính
- Tôi làm gì có diễm phúc quen được với một người như ông Thế Đình đây. Chúng tôi chỉ tình cờ biết nhau ở sân cầu lông sáng nay, phải ko ông Thế Đình?
Thế Đình nói với bạn
- Tao cũng tình cờ biết được Như Thiên còn là một tay vợt kỳ khôi. Cô ấy đã làm cho Nguyệt Hoa khóc sướt mướt tại sân cầu lông.
Vũ Hùng xoa hay tay vào nhau
- Tuyệt quá! Vậy là hai người có duyên với nhau đấy.
Như Thiên ko hài lòng
- Ông đừng nói như thế, tôi ko muốn liên quan đến ai cả. Hôm nay tôi đến đây phỏng vấn cũng là do yêu cầu của một người, tôi ko muốn phụ lòng người đó. Nếu các ông đồng ý tuyển tôi thì tôi sẽ cố hết sức giúp các ông bằng tất cả khả năng của mình.