Số lần đọc/download: 6108 / 62
Cập nhật: 2015-06-13 10:29:06 +0700
Chương 5: 6: Bí Kíp Đao Pháp
Nguồn: metruyen
Lúc Thẩm Nhu Nương đem cơm canh từ nhà bếp về thì hai đứa nhỏ đang bắt kiến ở ngoài sân. Chúng chụm sát đầu vào nhau, cùng quỳ rạp trên mặt đất, hết sức chăm chú. Thẩm Nhu Nương không khỏi mỉm cười vui mừng. Sau này hai đứa ở chung với nhau thì sẽ có bạn chơi cùng.
- Hai đứa đã đói bụng chưa?
Cô ta đem thức ăn đi vào sân, mỉm cười hỏi.
- Đói rồi ạ.
Nguyên Khánh và Nữu Nữu cùng nhảy cẫng lên, vội vàng tranh nhau coi ai chạy về nhà bếp nhanh hơn. Nhưng chạy được nửa đường thì Nguyên Khánh lại dừng lại để cho Nữu Nữu chạy ào về phía trước. Nữu Nữu chiếm được một chỗ ngồi tốt liền vui mừng vỗ tay nói:
- Nguyên Khánh ca ca, muội thắng rồi!
- Nữu Nữu ngốc. Đó là Nguyên Khánh ca ca nhường con đó!
Thẩm Thu Nương cười đi vào nhà bếp. Cô ta thấy Nguyên Khánh đi chầm chậm thì lấy làm lạ hỏi:
- Không phải đói bụng rồi sao?
Nguyên Khánh gãi ót, buồn bã vì sự thất thố hồi nãy của mình. Bà nó chứ, dù sao thì mình cũng đã hai mươi mấy tuổi đầu rồi, sao còn giành ăn với một con nha đầu mới ba tuổi chứ. Chẳng lẽ bên trong mình vẫn còn một chút tính trẻ con chưa biến mất thật sao?
- Nguyên Khánh, mau rửa tay ăn cơm đi.
Thẩm Thu Nương đưa chén đũa cho bọn nhỏ, cười thúc giục hắn:
- Bụng đói xẹp lép rồi phải không!
Nhìn nụ cười dịu dàng, thân thiết của thím, sự buồn phiền trong lòng Nguyên Khánh lập tức biến mất. Mình vốn chỉ mới ba tuổi thôi mà! Vẫn còn tính trẻ con không phải là rất bình thường sao? Có gì phải ủ rũ chứ?
Hắn vui vẻ đáp lại một tiếng. Rửa tay xong, vui vẻ ngồi sát bên cạnh Nữu Nữu, cầm đũa lên rồi và đầy một miệng cơm, miệng lầu bầu gì đó không rõ lắm:
- Thím, con đói bụng quá.
- Đói thì ăn nhiều một chút.
Thẩm Thu Nương thấy dáng vẻ hắn ăn trông thật kháu đáng yêu liền gắp cho hắn một miếng thịt to nhất với vẻ yêu thương, lại hỏi hai đứa:
- Lúc chiều không có ta ở nhà, các con có nghịch ngợm gì không?
- Không ạ! Chúng con rất ngoan.
Nguyên Khánh và Nữu Nữu cùng nhìn nhau cười. Đó là bí mật của chúng….
Ăn cơm tối xong, Thẩm Thu Nương dọn dẹp chén đũa rồi bắt đầu dạy chúng học. Ngọn đèn dầu nhỏ trong phòng đã được thắp sáng. Hai đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi trên chiếc sạp gỗ. Trên chiếc sạp có chiếc bàn nhỏ, mỗi đứa ngồi một bên.
A hoàn Thu Cúc đem đến rất nhiều giấy bút cho chúng còn sách thì chỉ mình Thẩm Thu Nương có thôi. Cô ta lôi một chiếc rương trúc từ dưới sạp ra. Đây là tài sản duy nhất mà cô giữ lại được. Là một rương sách, gồm có ba bốn chục quyển. Vì trong mắt bọn binh lính xét nhà thì những thứ này chẳng đáng giá gì nên mới có thể giữ lại được.
Thời đó chưa xuất hiện kĩ thuật in ấn bản khắc. Tuy đã có in ấn bằng đá rồi nhưng chủ yếu là để in kinh Phật, còn sách vở thì chép tay lại thôi. Cho nên mới có nghề gọi là nghề chép sách. Một gia đình bình thường có thể có được một cuốn sách đã là chuyện khó rồi. Cũng bởi vì Thẩm Thu Nương được sinh ra trong một gia đình danh giá nên mới có thể có được nhiều sách như thế này.
Nguyên Khánh rất hứng thú với rương sách của Thẩm Thu Nương. Cái đầu nhỏ xinh của hắn tiến sát đến phía trước, tươi cười nói:
- Thím, cho cháu xem với, có sách gì hay không ạ?
Thẩm Thu Nương gõ nhẹ đầu của hắn một cái:
- Ngoan ngoãn ngồi lại nào, sau này sẽ cho cháu xem.
Nguyên Khánh đành phải ôm đầu ngồi bên cạnh Nữu Nữu. Nữu Nữu gãi gãi ngón tay út trắng nõn nà lên mặt tỏ vẻ vui mừng hả hê khi hắn bị đánh. Nguyên Khánh thè lưỡi làm mặt quỷ với cô bé. Làm mặt quỷ rồi lại thấy hối hận. Sao mình càng sống lại càng trẻ con vậy?
- Chúng ta bắt đầu thôi!
Thẩm Thu Nương cầm vài cuốn sách ngồi trước mặt chúng. Bút giấy đều đã chuẩn bị xong. Cô ta đã từng dạy con gái mấy trăm chữ rồi nhưng lại không biết Nguyên Khánh biết được bao nhiêu chữ liền cười hỏi hắn:
- Nguyên Khánh, cháu biết được bao nhiêu chữ?
Thực ra thì chữ ở thời đại này không phải là chữ giản thể, nhưng Nguyên Khánh hầu như đã biết hết. Hắn không dám làm thím sợ nên đành phải gãi gãi đầu nói:
- Một ngàn chữ ạ!
- Giỏi hơn Nữu Nữu một chút. Được rồi, chúng ta không học chữ mà đọc sách luôn.
Thẩm Thu Nương lấy ra một cuốn Kinh Thi, tiện tay mở đến trang mà cô gấp góc.
- Các con đọc theo thím nha.
- Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương. Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương……
Từ hôm đó trở đi, tiếng đọc sách cứ vang lên mỗi ngày. Không lâu sau, Dương Huyền Cảm đi nhậm chức Tống châu Thứ sử, Trịnh phu nhân lo lắng nên cũng đi theo. Cuộc sống của Nguyên Khánh càng tiêu diêu tự tại. Học bài tuy khổ nhưng Thẩm Thu Nương lại chăm sóc hắn từng ly từng tý, coi hắn như con đẻ vậy, khiến cho hắn được nếm trải một tuổi thơ có sự chăm sóc của người mẹ.
Nửa năm sau, Nguyên Khánh lại cao hơn một chút, thay đổi dần theo thời gian. Hắn đã quen thuộc với từng ngóc ngách trong Dương phủ như lòng bàn tay, ngoại trừ phòng ngủ ở sân sau. Những người phụ nữ khỏe mạnh tuân thủ mệnh lệnh của Trịnh phu nhân một cách nghiêm ngặt nên không cho phép Nguyên Khánh vào một bước.
Ít lâu sau thì Nguyên Khánh lại phát hiện ra một thế giới mới của Dương phủ.
Chiều hôm nay, khi chơi trốn tìm với Nữu Nữu ở đông viện thì hắn phát hiện ra một cái sân bị vây lại bởi một bức tường cao. Bên trong lâu lâu lại vọng ra tiếng la hét.
- Nữu Nữu, ở trong này làm cái gì vậy?
Nguyên Khánh tỏ vẻ tò mò.
Nữu Nữu lắc lắc đầu. Cô bé cũng không biết. Nguyên Khánh mơ hồ đoán được có lẽ bên trong chính là nơi luyện võ của Dương phủ. Triều Tùy là đỉnh cao của võ nghệ, Dương Tố dùng võ để lập nghiệp, trong phủ sao lại không có nới luyện võ được chứ. Nửa năm qua Nguyên Khánh đều không phát hiện ra. Hắn đoán có thể chính là chỗ này.
- Chúng ta đi xem thử đi.
Hắn quay đầu tìm lối vào. Nữu Nữu đã trở thành cái đuôi bám theo. Tất cả đều làm theo ý của hắn:
- Nguyên Khánh ca ca, đợi muội với!
Cô bé vội vàng chạy theo sau Nguyên Khánh.
Nhưng hai đứa tìm hết một vòng mà không tìm thấy lối vào đâu. Lúc này Nguyên Khánh mới sực nghĩ lại. Lối vào của nơi luyện võ không phải ở trong Dương phủ mà là ở bên ngoài. Muốn vào nơi luyện võ thì phải ra khỏi phủ đã.
- Nếu không, chúng ta trèo lên cây đi.
Dù Nguyên Khánh mới ba tuổi nhưng tầm vóc của hắn lại rất lớn, suy nghĩ chín chắn và khát khao được học võ đã vô cùng mạnh liệt rồi. Hắn chẳng biết tí gì về võ thuật của thời đại này nhưng hắn biết thời kỳ loạn lạc sắp đến rồi. Muốn tồn tại được trong thời kỳ loạn lạc thì phải đi theo con đường võ thuật.
Hắn tìm được một cây đại thụ có cành thấp, nhổ miếng nước bọt vào tay rồi bắt đầu trèo lên. Trong sân nơi chúng ở có một cây hạnh thụ. Hắn leo cây thành thục không ai bằng.
Nhưng Nữu Nữu lại thụt lùi về phía sau mấy bước. Cô bé đã từng bị ngã từ trên cây xuống nên rất sợ leo cây. Cô bé quay mình bỏ chạy:
- Muội về trước đây.
- Nữu Nữu.
Nguyên Khánh gọi không kịp nữa chỉ biết trơ mắt nhìn cô bé chạy tít ở phía xa. Hắn cười giễu. Võ công của Hồng Phất Nữ rất cao nhưng dường như Nữu Nữu lại không có một chút hứng thú đối với việc luyện võ. Sau này làm sao mà làm hiệp nữ chứ?
Không đợi cho hắn suy nghĩ xa xôi. Tiếng khiển trách ở trong sân đã làm cho hắn chú ý.
- Các ngươi đang luyện võ đây sao? Các ngươi đang nghịch đao thì có.
Hắn từ từ leo lên cao rồi nhanh chóng leo lên bức tường, bỗng không kìm được một tiếng thét kinh hãi:
- Ghê gớm thật!
Không ngờ sân luyện võ của Dương phủ cũng rộng không kém gì sân bóng thời giờ. Vô cùng thông thoáng, cỏ mọc khắp nơi, giống y như một thảo nguyên vậy. Mấy chục con ngựa đang thảnh thơi gặm cỏ ở góc đông bắc, ở giữa sân dựng lên mấy hình nộm bằng cỏ dùng để luyện cưỡi ngựa bắn cung.
Còn ngay phía dưới bức tường bao vây là chỗ nghỉ ngơi. Trên mặt đất đã mất đi mười mấy miếng gỗ. Mấy chục thanh niên chừng mười sáu mười bảy tuổi đang ngồi nghỉ trên một mảnh gỗ.
Nơi này của Dương phủ chủ yếu là để cho tử đệ của Dương gia luyện võ. Đồng thời cũng là nơi luyện võ của những người đầy tớ gia đinh của Dương phủ. Những gì mà hôm nay Nguyên Khánh nhìn thấy chỉ là một bộ phận tử đệ của Dương gia luyện cưỡi ngựa bắn cung thôi.
Lúc các tử đệ của Dương gia nghỉ ngơi cũng bàn luận chuyện võ nghệ. Một vị võ sư được Dương phủ mời đến dạy đang chỉ đạo tử đệ của Dương gia luyện đao pháp.
Nguyên Khánh ghé sát vào một nhành cây chăm chú nhìn người này luyện đao. Từ góc độ của một hậu thế thì đao pháp của vị tử đệ này của Dương gia rất tuyệt, vô cùng điêu luyện, ánh sáng chớp nhoáng, động tác liên tục, không ngừng nghỉ chút nào. Thi đấu võ thuật cũng chỉ đến thế này thôi chứ mấy.
Nhưng vị võ sư kia lại nhíu chặt mày lại, có thể thấy là ông ta cùng không vừa lòng. Ông ta không ngừng quát mắng:
- Khí thế ở đâu hết rồi? Sức mạnh nữa? Sao giống đàn bà thêu hoa vậy hả!
- Triệu sư phụ, ta thấy đao pháp của Bát Lang vô cùng tuyệt vời rồi.
Một vị tử đệ nhiều chuyện của Dương gia đã nói ra suy nghĩ trong lòng của Nguyên Khánh. Hắn cảm thấy rất tuyệt mà! Có chỗ nào không tốt đâu?
- Đúng là đồ vô dụng!
Vị võ sư họ Triệu tức giận mắng một tiếng:
- Hắn như vậy thì có thể đánh nhau với đội kỵ binh của Đột Quyết không? Các người đã từng ra chiến trường chưa? Hàng nghìn, hàng vạn người ngựa chém giết lẫn nhau. Một cây đao nặng mấy chục ký, ngươi có thể múa nó trong mấy canh giờ mà không biết mệt không? Đội kỵ binh của Đột Quyết thân cao bảy thước cùng với thượng cấp tuấn mã, ngươi có thể một đao chém cả người lẫn ngựa thành hai mảnh được không? Cây đao nhỏ trong tay các người chưa tới mười ký, không phải là đàn bà thêu hoa thì còn là gì nữa.
Giọng của võ sư Triệu như tiếng chuông, khiến cho Nguyên Khánh cảm thấy run rẩy. Nhưng mỗi câu nói của ông ta đều cứ như chùy lớn nện vào lòng Nguyên Khánh.
Trước kia, hắn nghe cuộc chiến của Tùy Đường. Nói là Lý Nguyên Phách cầm chùy nặng bốn trăm ký, chùy của Bùi Nguyên Khánh nặng một trăm năm mươi ký, cái phượng sí lưu kim thang (1) của Vũ Văn Thành Đô là một trăm hai mươi ký. Lúc nhỏ hắn nghe đến mê mẩn, cảm thấy tất cả đều là sự thật. Nhưng lớn lên mới biết đó chẳng qua chỉ là sự khoa trương của những nhà tiểu thuyết thôi.
1. Phượng sí lưu kim thang: nó na ná thế này nhưng là hình cánh phượng
Nhưng sau này vô tình nhìn thấy một bức hình cũ, là một binh sai cầm Thất Tinh Kiếm mà nghe nói là của Ngô Tam Quế. Lưỡi kiếm ấy còn cao hơn cả người, ít nhất cũng nặng hai ba chục ký. Lúc này hắn mới nhận thức được rằng, vốn dĩ võ công trong lịch sử và võ thuật thời sau này hoàn toàn không giống nhau. Tuy không phải là nội công trong tiểu thuyết võ hiệp nhưng cũng tuyệt đối không phải là khoa chân múa tay không thôi.
Thời đại vũ khí lạnh lấy lực lượng hùng mạnh để giành chiến thắng. Tiềm năng của con người cũng được phát huy đến tối đa. Võ công thực sự tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là biết một bài kiếm pháp hoặc quyền pháp.
Lúc này, có người không phục than thở:
- Trên chiến chường làm gì có chuyện ai cũng đều lợi hại như vậy được. Bản thân ông cũng không làm được đúng không?
Võ sư Triệu đỏ mặt, tiến lên trước một bước:
- Mẹ nó, ông đây chỉ là Lưỡng Bách Nhân Trưởng (quản 200 lính) thôi thì đương nhiên là không được. Nhưng những tên đại tướng kia kìa. Ngươi cho rằng sức mạnh để họ giết hàng trăm hàng ngàn người là không có thật sao?
Câu nói này của võ sư Triệu như tia lửa lóe lên trong đầu của Nguyên Khánh. Hắn bỗng nhiên hiểu ra một đạo lý. Thành thạo binh pháp chẳng qua chỉ là một tố chất của tiểu binh, còn cái mà đại tướng luyện mới thực sự là võ công. Nếu không thì họ chẳng khác gì tiểu binh à?
Lại bắt đầu luyện tập nữa rồi. Mấy chục người con cháu của Dương thị bắt đầu đứng dậy leo lên ngựa chạy băng băng trên sân luyện võ. Ngựa khỏe chạy như bay. Mũi tên lao vun vút. Nguyên Khánh nhìn thấy mà nhiệt huyết sôi sùng sục. Hắn nóng lòng muốn mình cũng được phóng lên ngựa để cùng lao đi cưỡi ngựa bắn cung cùng với họ.
Hắn quả thực là đã bị mê hoặc hoàn toàn rồi. Quên luôn cả thời gian. Cứ như là hắn cũng đang luyện tập cùng với mọi người vậy.
- Bốp!
Hắn cảm thấy dường như mông mình bị cái gì đó bắn trúng. Vừa ngoảnh đầu lại thì thấy một hòn đá nhỏ rơi từ trên cây xuống. Hắn giật cả mình khi nhìn xuống nữa thì thấy thím đang đứng chống nạnh nhìn hắn với vẻ lạnh lùng. Lại nhìn trời thì không ngờ đã là lúc hoàng hôn rồi.
Hắn lại ngượng ngùng gãi gãi đầu rồi chầm chậm trèo xuống, cúi đầu nhận lỗi với thím:
- Cháu xem mê mẩn quá đến mức quên luôn cả thời gian.
- Cháu không chỉ quên giờ quên giấc mà thím gọi cháu đến khản cả giọng, cháu vẫn không nghe thấy. Nếu cháu mà còn không nghe thấy nữa thì thím đã phải lấy sào trúc đánh cháu rồi.
- Thím, cháu sai rồi!
- Hừ! Chỉ biết sai thôi không được, còn phải phạt nữa. Bài tập hôm nay, cháu chưa viết chữ nào. Phạt cháu nhịn ăn một bữa, mau xuống đây cho thím.
Cái bụng đói của Nguyên Khánh cứ kêu lên ọc ọc. Chẳng còn cách nào khác, đành phải ngoan ngoãn trèo xuống về với thím thôi.
Về đến phòng, hắn cũng không dám xin cơm ăn mà thành thật ngồi xuống làm bài tập. Thẩm Thu Nương nhìn thấy cậu bé đã biết lỗi thật rồi nên bưng cơm lên đặt trước mặt hắn, tức giận nói:
- Lần này tha cho cháu, còn có lần sau nữa thì nhịn đói một ngày.
Nguyên Khánh đói sắp xỉu. Hắn bừng chén cơm lên và một miệng đầy. Vừa hùng hục ăn mà miệng thì không quên nịnh hót:
- Cháu biết là thím thương cháu nhất mà. Thím sẽ cho cháu ăn cơm thôi.
Thẩm Thu Nương thấy hắn đói lắm rồi nên vừa thương lại vừa buồn cười:
- Thằng nhóc này mới ba tuổi, phải năm tuổi mới có thể bắt đầu học võ.
Nguyên Khánh dừng chén cơm lại hỏi một cách ngạc nhiên:
- Thím cũng biết võ sao?
Khuôn mặt Thẩm Thu Nương có chút không tự nhiên:
- Thím không biết võ, nhưng phụ thân của Nữu Nữu lại là một mãnh tướng. Là thím nghe ông ấy nói thôi.
- Vậy còn gì nữa? Thím nói cho cháu nghe đi. Cháu rất thích!
Thẩm thu Nương thấy hắn nghe đến võ là quên ăn thì liền gõ lên đầu hắn một cái:
- Ăn cơm trước đi! Ăn xong cơm, làm bù bài tập xong rồi hẵng nói.
Trước giờ Nguyên Khánh làm bài tập lúc nào cũng lề mề, chậm chạp vậy mà hôm nay hắn làm xong bài tập với một tốc độ nhanh chưa từng thấy. Lập tức chạy đến nhà bếp quấn lấy Thẩm Thu Nương.
- Thím, cháu làm xong bài tập rồi. Thím mau nói cho cháu đi!
Thẩm Thu Nương đang rửa chén bị hắn quấn lấy thì không còn cách nào khác, đành phải lau tay vào tạp dề cười nói:
- Thực ra là thím cũng không hiểu võ công gì cả nhưng thím có thể cho cháu một cuốn sách, là của cha Nữu Nữu giữ lại.
Nguyên Khánh thích thú nhảy cẫng lên. Phụ thân của Nữu Nữu là mãnh tướng. Vậy thì cuốn sách mà ông ấy giữ lại chắc chắn là bí kíp võ công rồi.
- Thím, thím mau đưa cho cháu đi.
Thẩm Thu Nương dẫn hắn về phòng, lôi rương sách từ dưới sạp ra. Nguyên Khánh cảm thấy kỳ lạ. Hắn đã coi hết những cuốn sách ở trong rương từ lâu rồi, có thấy cuốn nào là bí kíp võ công đâu chứ! Chẳng lẽ lại dùng loại mực tàng hình nào đó viết trong những kẽ hở?
Đang suy nghĩ lung tung thì lại thấy thím lôi ra một cuốn tập mỏng mỏng từ trong cái thanh nẹp của rương sách. Mắt Nguyên Khánh chợt mở to. Thì ra là giấu ở đây. Như vậy thì đúng là bí kíp võ công rồi.
- Cuốn sách này là vật kỷ niệm duy nhất mà cha Nữu Nữu còn giữ lại được. Cho nên thím giấu ở trong thanh nẹp này sợ người ta làm hư.
Nguyên Khánh liền đỏ mặt. Kiếp trước hắn đọc sách nhưng không biết quý. Đọc sách mà cứ như ăn sách vậy. Chẳng có cuốn sách nào của hắn còn nguyên vẹn cả. Sách của thím cũng vậy bị hắn lật giở đến mức không bị rứt trang thì cũng bị đứt dây sổ khung. Nói chung là chẳng có cuốn nào lành lặn. Chẳng trách thím phải giấu đi.
- Nói trước với cháu, cuốn sách này là sách kỷ niệm, không được làm hư đâu đó. Mỗi ngày chỉ được xem môt canh giờ thôi, sau đó trả lại cho thím.
- Thím, cháu đảm bảo là sẽ không làm hư đâu!
Nguyên Khánh đã thấy trong sách có hình người nên hắn nóng lòng không thể nhịn được nữa rồi. Đoạt lấy cuốn sách từ tay Thẩm Thu Nương rồi nhanh như chớp chạy về phòng mình. Thẩm Thu Nương không biết phải làm sao đành lắc lắc đầu:
- Thằng nhóc này, nếu đọc sách mà cũng hăng hái như thế này thì có phải hay không.
....
Tuy Nữu Nữu đã ngủ say từ lâu rồi nhưng Nguyên Khánh vẫn còn sợ cô bé tỉnh dậy gây phiền phức nên cố tình khóa trái cửa lại. Lúc này mới thành kính ngồi xuống nghiên cứu cuốn bí kíp võ công này.
Sách rất mỏng, chỉ có mười mấy trang thôi. Trên bìa có ghi bốn chữ “Trương thị đao pháp”. Nguyên Khánh hơi thất vọng. Hắn cứ nghĩ là bí kíp võ thuật luyện nội công giống Cửu Âm Chân Kinh kia. Thì ra là đao pháp. Lật giở được mấy trang thì hắn lại càng thất vọng hơn. Đao pháp rất đơn giản, chỉ là tả nhất đao, hữu nhất đao, thượng nhất đao, hạ nhất đao, tiền nhất đao, hậu nhất đao, nghiêng nhất đao, thẳng nhất đao. … vậy thôi. Tổng cộng có ba mươi hai đao, vô cùng đơn giản. Hắn xem hai lượt là đã nhớ rồi.
Học được đao pháp này là có thể trở thành mãnh tướng sao? Nguyên Khánh gãi gãi đầu. Hắn có chút nghi ngờ phụ thân của Nữu Nữu có phải là Trung Bình nhất đao trong Tiếu Ngạo Giang Hồ không. Đao pháp của tên gia đinh kia ở sân luyện võ lúc nãy còn phức tạp hơn cái này nhiều. Chẳng lẽ vì ngắn gọn nên mới thực dụng sao?
Nguyên Khánh lại nhớ đến lúc thím gõ đầu mình. Chỉ đơn giản là gõ vậy thôi mà mình lại không né được.
- Nhanh!
Nguyên Khánh chợt phản ứng. Đao thế nhanh nên mới đơn giản. Biệt hiệu của phụ thân Nữu Nữu chắc chắn là Trương Khoái Đao.
Nghĩ thông được điều này, trong lòng Nguyên Khánh lại cảm thấy vui vẻ trở lại. Hắn lật đến trang cuối cùng thì chỉ thấy ghi mấy câu: “Đao pháp này năm tuổi mới có thể luyện, mỗi ngày chém vào thân cây ba ngàn cái, thêm trúc cơ, đến mười tám tuổi thì dùng đao nặng ba mươi ký chém cây một ngàn lần sau ba tuần nhang thì luyện được đao pháp.
Nguyên Khánh líu lưỡi không nói lên lời. Khua đao nặng ba mươi ký chém cây một ngàn lần, mà lại còn hạn trong ba tuần nhang nữa. Cái gì vậy chứ? Sức mạnh của cánh tay không thể tin nổi. Kiếp trước, hắn tay không khua một ngàn lần còn sợ mỏi chứ đừng nói là cầm đao ba mươi ký.
Thế này thì làm sao mà làm được? Lúc này, Nguyên Khánh mới chú ý đến bốn chữ “Phúc dĩ trúc cơ” ở giữa. Ý là nói năm tuổi bắt đầu trung cơ. Sợ là bốn chữ này mới quan trọng.
Vậy trúc cơ là gì? Uống thuốc hay là ngồi thiền luyện công? Hắn lật trước lật sau cuốn sách một lượt, tìm hết cả trong các khe hở cũng chẳng thấy chữ nào nữa. E rằng đây là bí kỹ tổ tông truyền lại nên không thể ghi lên giấy.
Hắn cảm thấy rất thất vọng. Không có cách trúc cơ thì sau này làm sao hắn mà có thể khua đao ba mươi ký chém cây một ngàn lần đây. Chỉ có thể luyện đao pháp cho thành thục giống tên gia đinh kia thôi.
Nguyên Khánh gối tay nằm xuống. Hắn đã hiểu được phần nào rồi. Thời xưa, học võ là phải luyện từ nhỏ, tiến hành trúc cơ rồi thì sau khi lớn lên sức mạnh và tốc độ mới có thể khác người được, mới có thể phát huy được tiềm năng ở mức độ cao nhất được.
Cho nên phụ thân của các mãnh tướng kia cũng đều là đại tướng. Giống những người như Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim vậy. Phụ thân của họ đều là đại tướng cả. Chỉ có họ mới hiểu được như thế nào là nuôi dưỡng con cái. Từ nhỏ đã dùng phương pháp đặc biệt để cải tạo gân cốt cho chúng. Có lẽ ý nghĩa của trúc cơ chính là cái này đây.
Còn những binh lính kia là nông dân bình thường. Sau khi trưởng thành mới gia nhập phủ binh. Mà đến lúc đó thì họ đã không thể nào trúc cơ được nữa rồi. Cho nên họ chỉ có thể luyện đao pháp cho thành thục thôi, mãi mãi không trở thành đại tướng được.
Thế giới này không có vận khí công gây thương tích như trong tiểu thuyết võ hiệp. Cái gọi là võ công tuyệt đối không phải là đao pháp gì cao thâm, mà nằm ở người sử dụng đao pháp. Lấy một ví dụ khác. Búa của Trình Giảo Kim chỉ có ba chiêu rưỡi. Ai cũng học được. Trong tiểu thuyết lịch sử diễn nghĩa có nói là Trình Giảo Kim còn huấn luyện cho một trăm học trò nữa.
Nhưng tại sao một trăm người học trò này lại không chính thức thay thế được vị trí của Trình Giảo Kim. Đó chính là vì họ không có được sức mạnh của Trình Giảo Kim. Không có được tốc độ của ông ta, không có ý chí được tôi luyện từ nhỏ của ông ta.
Nguyên Khánh thở dài. Tuy hắn đã hiểu nhưng ai đến giúp mình trúc cơ đây? Hơn nữa, mỗi vị sư phụ lại trúc cơ không giống nhau, giống như đao pháp của cha của Tần Quỳnh và cha của Trình Giảo Kim chắc chắn không giống nhau. Cho nên Trình Giảo Kim mới không đánh lại được Tần Quỳnh.
Vỗn dĩ hắn định đi bái vị võ sư kia làm sư phụ. Nhưng nghĩ thông được điều này, hắn lại không muốn đi nữa. Một mầm non tốt như mình thì không được dùng phân bón hóa học kém chất lượng.
Không biết là Lý Nguyên Phách tìm ai trúc cơ. Hình như là Tử Dương Chân Nhân gì đó. Bà nó chứ, nhưng cái người Tử Dương Chân Nhân này lại là ai?
......
Thẩm Thu Nương đã thiu thiu ngủ nhưng tiếng động trong sân làm cho cô ta chợt giật mình tỉnh giấc. Cô ta cảm thấy hoảng sợ. Tiện tay rút ra một con dao găm từ dưới gối, trở mình ngồi dậy. Động tác vô cùng nhanh nhạy đi về phía cửa sổ. Nếu Nguyên Khánh nhìn thấy tốc độ này của thím Thẩm Thu Nương chắc chắn sẽ hoảng sợ. Nhanh như cái bóng vậy.
Sau đó, hắn sẽ chợt ngộ ra tại sao Nữu Nữu lại hung hãn như vậy, tại sao sau khi cô bé lớn lên lại trở thành Hồng Phất Nữ. Nguyên nhân chính là do thím của hắn cũng biết võ công.
Đương nhiên là Thẩm Thu Nương cũng biết võ công. Nếu không thì với sắc đẹp của cô ta, lại không phải là em của Trần Hậu Chủ, cô ta đã bị quân Tùy hại chết từ lâu rồi, sao có thể bảo vệ được sự trong sạch.
Thẩm Thu Nương trốn ở sau cửa sổ, dùng dao găm nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra thành một kẽ hở rồi nhìn ra sân qua khe hở đó. Cô ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lại không nhịn được cười.
Chỉ thấy dưới ánh trăng, tay trái Nguyên Khánh cầm một nắp nồi, tay phải cầm muỗng đang chăm chỉ luyện đao pháp, tiến lui có trật tự, miệng còn lẩm bẩm hô:
- Tả nhất đao, hữu nhất đao, thượng nhất đao, hạ nhất đao...
Thiên Hạ Kiêu Hùng
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 1: Dương gia hữu nam sơ trưởng thành