Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Chương 5 - Cách Một Ngày, Không Quen Biết Cô
S
au khi chiếc xe ngăn chặn ở trước mặt rút lui đi, giao thông khôi phục lại sự thông thuận như cũ.
Tài xế tiếp tục lái xe về phía trước, rất nhanh liền đến trước cửa đồn cảnh sát. Xe mới vừa dừng hẳn, Hứa Tình Thâm liền đẩy cửa ra định bước xuống.
" chờ một chút. "
Cô rút một chân lại, ánh mắt Tưởng Viễn Chu nhẹ liếc nhìn cô, " đợi lát nữa sẽ có người đưa hai người trở về, còn nữa, đây là danh thiếp của tôi. "
Hứa Tình Thâm vươn tay nhận lấy, sau đó rời đi như một làn khói.
Đợi đến khi cô dẫn Hứa Minh Xuyên bước ra, chiếc xe của Tưởng Viễn Chu đã sớm không còn bóng dáng. Một chiếc xe khác đang dừng trước cửa, tài xế gọi bọn họ lên xe.
Hứa Minh Xuyên bị nhốt trong đồn một đêm, sắc mặt tiền tuỵ, vừa lên xe liền hỏi, " chị, không sao chứ? Người bị nạn thế nào rồi? Chị......"
" Minh Xuyên, em nói xe là do Phương Thịnh động tay động chân, làm sao em biết được? "
" em nhận được một cuộc điện thoại lạ, là người đó nói cho em biết. "
Tay Hứa Tình Thâm nắm lại thành quyền, nhẹ nhàng gõ lên trán mấy cái, " chúng ta lúc ấy cũng quá bối rối, coi như chị có hoàn toàn tỉnh táo cũng vô ích. Minh Xuyên, nỗi oan ức này chúng ta chỉ có thể im lặng đón nhận mà thôi. "
" cái gì? Chị, chị thiếu chút nữa là bị đụng chết rồi đó! Còn thiếu chút nữa phải ngồi tù. "
Sau khi Hứa Tình Thâm quay mặt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, Hứa Minh Xuyên nhìn nhìn cô, " ý, trên cổ chị có cái gì vậy? "
Hứa Tình Thâm vội vàng lập tức che cổ lại, " đề tài chú ý của em cũng cũng thay đổi quá nhanh đi. "
" cho em nhìn thử đi mà, cái gì vậy? " Hứa Minh Xuyên tiến tới gần, " bên kia cũng có......"
Cô thúc một khuỷu tay vào ngực cậu một cái, thừa dịp trong lúc Hứa Minh Xuyên kêu rên mà kéo cao cổ áo lên. " chuyện này đừng nói cho ba mẹ biết. Còn nữa, Minh Xuyên cám ơn em, sau này đừng làm những chuyện ngu ngốc như vậy nữa. "
" chị, Phương Thịnh ức hiếp chị như vậy, em sẽ thay chị dạy dỗ anh ta! "
" em vừa phải thôi, an phận đi! "
Hứa Minh Xuyên hơi run rẩy, cậu rất sợ cô, nhưng trong lòng đã nảy ra một kế hoạch. Cậu nén nhịn đắc ý, cảm thấy bản thân mình vô cùng thông minh.
Sau khi về đến nhà, Hứa Tình Thâm còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, bồi thường bảo hiểm, tình trạng về sau của người bị nạn, còn có bệnh viện bên kia......
Lúc chạng vạng, Tưởng Viễn Chu trở về Cửu Long Thương. Cửa sổ sát đất trong phòng đang mở toang, những vật dụng trên giường đều được đổi mới hoàn toàn, mùi nước hoa mới được xịt trong phòng còn chưa kịp tản đi. Anh thay một bộ quần áo khác. Vải vóc mềm mại thoải mái dán vào nửa người trên, đường nét của phần lưng hiện ra rắn rỏi mà đẹp đẽ. Lão Bạch ở bên ngoài gõ cửa một cái.
" vào đi. " Tưởng Viễn Chu tháo chiếc đồng hồ từ cổ tay xuống.
Lão Bạch cầm máy vi tính đi tới trước bàn trà, " ngài mau nhìn xem. "
" nhìn cái gì? "
Lão Bạch mở web lên. Trang web của bệnh viện Tinh Cảng Tưởng Viễn Chu cho tới bây giờ chưa từng chú ý tới. Trên trang đầu ngoại trừ giới thiệu chuyên gia và đặt lịch khám trước ra, còn có một khung trao đổi bình luận về các căn bệnh.
Lão Bạch kéo dòng bình luận xuống, sau đó mở ra video của một người trong đó.
Trong video, một đôi tay ngọc thon nhỏ đang cầm trái dưa chuột xanh mướt, dùng dao mổ nhàn nhã thành thục cắt từ đầu tới đuôi, sau đó gọt sạch sẽ lớp vỏ bên ngoài rồi đem cắt trái dưa chuột ra thành từng miếng nhỏ. Lúc này trong video, xuất hiện mấy chữ như vầy: Phương Thịnh! Bội tình bạc nghĩa, sớm nắng chiều mưa, qua cầu rút ván, anh chính là trái dưa chuột này, gọt gọt gọt, cắt cắt cắt!
" đối tượng muốn công kích là Phương Thịnh, tại sao lại đăng lên bệnh viện Tinh Cảng nhỉ? " Lão Bạch tỏ vẻ khó hiểu.
Ngón trỏ của Tưởng Viễn Chu khẽ vuốt cằm, " đôi tay này, tôi ngược lại có biết đấy. "
" là ai? "
" là người sáng nay mới vừa rời đi. "
" ngài nói Hứa tiểu thư? " Lão Bạch liếc nhìn Tưởng Viễn Chu từ trên xuống dưới, " làm sao ngài biết? "
" anh xem động tác cô ấy cầm trái dưa kìa, ngón út hơi nhếch lên......" Tưởng Viễn Chu nhìn chằm chằm vào màn ảnh, khóe mắt hơi nâng lên, giọng nói đột nhiên căng thẳng, hình như đang hồi tưởng lại một cảnh tượng nào đó.
Lão Bạch nghe vậy, hoàn toàn hiểu ra. Ánh mắt anh ta từ bụng của Tưởng Viễn Chu nhìn xuống, cư nhiên khó có khi mặt lại đỏ ửng lên.
Người đàn ông không dấu vết liếc nhìn anh ta, " tóc trắng phối hợp với mặt đỏ, trong đầu óc anh đang suy nghĩ cái gì vậy? "
" không có, không có gì. " Lão Bạch quay trở lại vấn đề chính, " tôi sẽ nhanh chóng bảo người bên bộ phận kỹ thuật gỡ video này xuống. "
" không cần, trang đầu của Tinh Cảng số lượng người xem hẳn rất cao, để nguyên ở đó đi, gửi qua cho bệnh viện Nhân Hải một phần nữa. "
" chuyện này...... sợ rằng Vạn tiểu thư sẽ tức giận đấy. "
Tưởng Viễn Chu nâng tay phải lên vắt trên lưng ghế, cả người hiện ra một tư thế lười biếng. " cô ta tức giận thì sao. Bây giờ cô ta mới vừa tiếp nhận Nhân Hải, chính là thời điểm cô ta muốn cố gắng tạo ra thành tích cho ông cụ Vạn xem. Video này rất tốt, quạt gió thêm củi. "
" Tưởng tiên sinh, ngài làm như vậy, không phải Vạn tiểu thư sẽ càng oán giận ngài hơn sao? "
Tưởng Viễn Chu đứng dậy, hai tay anh cắm vào trong túi quần, dừng lại ở trước cái giường lớn kia, " ngày mai tôi muốn tới bệnh viện Tông Hoà một chuyến, anh thu xếp giúp tôi đi. "
" dạ. "
Hứa Tình Thâm vừa bước ra khỏi cửa hàng 4S một bước, lập tức liền gọi điện thoại cho Hứa Minh Xuyên.
" alo! " Mới vừa nghe tiếng bắt máy, cô liền không cho đối phương có cơ hội nói chuyện, " video kia là em đăng lên đúng không? Em muốn ăn đập có phải không? "
" chị, thấy thế nào? Hưởng ứng ủng hộ tốt lắm đúng không? Chị không cần khen em đâu, cũng không cần phải cảm ơn em......"
" câm miệng, " Hứa Tình Thâm đứng trên bậc thang cuối cùng, " video kia em quay lúc nào vậy? "
" chính là lần trước chị la em quá ham mê chơi điện tử, xong rồi lấy dao cắt dưa đe dọa em đó. "
Hứa Tình Thâm dậm chân, " vậy tại sao em lại đăng lên bệnh viện Tinh Cảng? "
" em tìm trên google á. Không tìm được Phương Thịnh, em liền tra tên bà già họ Vạn kia, tin tức đầu tiên chính là bệnh viện Tinh Cảng đó. "
" em......" Hứa Tình Thâm một hơi bị tắc nghẹn lại, " em gái... ( chửi thề ) "
" chị, em là em trai chị mà. "
Hứa Tình Thâm không thèm nói thêm câu gì nữa, cúp điện thoại.
Cô đứng trước cửa hàng 4S ngây ngẩn một hồi lâu, sau đó từ trong túi xách lôi ra danh thiếp của Tưởng Viễn Chu đưa cho mình.
Hai ngày nay cứ như một giấc mơ vậy, thậm chí còn có chút không thể giải thích được. Ngón tay cô vuốt ve qua lại cái tên trên danh thiếp. Cô không phải là một người đặc biệt bảo thủ, thế nhưng cô gái nào lại không có ảo tưởng đối với lần đầu tiên của mình? Ít nhất, vội vàng dâng hiến cho một người xa lạ như cô đây, hẳn là rất ít đi?
Hứa Tình Thâm lấy điện thoại di động ra, dựa theo số điện thoại mà bấm gọi đi.
Rèn sắt hẳn nên sẵn tiện khi còn nóng.
Lúc này, Tưởng Viễn Chu đang ngồi trước bàn ăn, xuyên qua cửa sổ sát đất của nhà hàng Tinh Tế ngắm nhìn cảnh vật ở bên dưới, " alo? "
Trong lòng Hứa Tình Thâm đột nhiên căng thẳng, " alo, tôi muốn xin hỏi là lúc nào tôi có thể đi làm ở Tinh Cảng được vậy? "
Gương mặt tuấn tú của Tưởng Viễn Chu khẽ nhếch lên, " cô là ai? "
Chuyện lúng túng nhất hẳn chính là đây rồi. Cô đá đá dưới chân, " tôi là Hứa Tình Thâm. "
Người đàn ông đứng dậy đi tới bên cửa sổ, " cô đang ở đâu? "
" không ở đâu cả. "
Khoé miệng Tưởng Viễn Chu không khỏi cong siết lên, " tôi đang ở nhà hàng Tinh Tế, tới đây cùng tôi ăn bữa cơm đi. "
Hai đường chân mày thanh tú của Hứa Tình Thâm không tự chủ được mà vặn chặt lại, " tôi ăn rồi. "
" tôi bảo cô tới đây ăn cùng, không có hỏi cô đã ăn hay chưa. " Giọng điệu của Tưởng Viễn Chu mang theo một tia lạnh nhạt. Bản thân anh chính là một người cho tới bây giờ chưa từng hỏi xem người khác có đồng ý hay không.
Ngón tay Hứa Tình Thâm nhẹ bấm hai cái vào lòng bàn tay, vừa định mở miệng, Tưởng Viễn Chu nhìn xuống thấy màn hình điện thoại di động đang hiện lên số điện thoại của Vạn tiểu thư gọi tới.
" tôi có việc, cúp. "
Người đàn ông có chút mất kiên nhẫn, đem ngắt cuộc nói chuyện.
Hứa Tình Thâm nhìn điện thoại di động của mình, trái tim dường như đang phiêu dạt trên đại dương mêng mông rộng lớn. Cô tự nhủ với mình, không cần nhất định phải cầu xin Tưởng Viễn Chu.
Thế nhưng cuộc sống chưa từng cho cô cơ hội để làm theo ý mình, cô cần phải hướng đến chỗ cao mà bám vào.