What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 81 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5:Thần Đáp!
ương! Cứng! Cao! Căng!”
Âm thanh tích tách của đồng hồ văng vẳng bên tai, chằng chịt đan xen, dày đặc tựa như nhịp trống, làm tim cũng đập nhanh lên từng trận.
Đào Duẫn Duẫn vận chuyển não dưới tốc độ cao, không ngừng ôn đi ôn lại mấy lời dặn dò của Lương Cảnh. Đoan trang khéo léo, cái này không thành vấn đề, hiện tại ngay cả thở mạnh cô cũng không dám. Nói chuyện làm việc trẻ phải lưu loát, nhiều kim đồng hồ thúc giục như vậy, cô nào dám lề mề một giây? Còn mê tín ấy hả, chính cô cũng không tin mấy thứ này, hoàn toàn không nằm trong phạm vi lo lắng.
Khiêm tốn, không thể quá mức thông minh lanh lợi, hai cái này mới khó.
Đang nghĩ ngợi, cửa đột nhiên mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi khí độ bất phàm đi vào.
“Chào, tôi là Vương Trung Đỉnh.”
Một khắc kia khi hai người bắt tay, trước mắt Đào Duẫn Duẫn như ló ra vô số ống kính.
Vương Trung Đỉnh rất ít khi lộ diện trước công chúng, cho nên Đào Duẫn Duẫn đối với vẻ ngoài của anh hoàn toàn không biết gì cả. Trong ấn tượng vốn có của cô ta, phải là một vị lãnh đạo mê luyến con số mang theo một cặp đít chai thật dầy, vẻ mặt cứng ngắc, thái độ quan liêu.
Nhưng mà Vương Trung Đỉnh trước mắt một thân Tây phục màu xám, đường nét hết sức gọn gàng, cực kỳ đứng đắn.
Nếu dùng bốn chữ để hình dung, thì phải là —— Cương! Cứng! Cao! Căng!
Càng làm cho Đào Duẫn Duẫn không nghĩ đến chính là, Vương Trung Đỉnh mặc dù không có cười, nhưng ánh mắt anh cũng rất hiền hoà.
“Mời ngồi!” Vương Trung Đỉnh nói.
Đào Duẫn Duẫn không còn quá khẩn trương nữa, sau khi ngồi xuống, mắt hạnh đẹp đễ không ngừng bắn ra tia sáng với Vương Trung Đỉnh. Hai mắt linh động nhưng không phóng đãng, ngoan ngoãn lại không mất phần đoan trang, kỹ thuật diễn quả thật không tệ.
Bất quá, Vương Trung đỉnh chỉ quan tâm đến một việc: “Sao cô không nói gì?”
“Tôi chờ ngài nói trước.”
“Không phải cô đến đây là để hỏi về bộ phim sao?”
“À, Tôi nhớ rồi.” Đào Duẫn Duẫn lộ ra một nụ cười ngây thơ: “Vừa căng thẳng tôi liền quên mất.”
Vương Trung Đỉnh cười nhạt, tựa như kiểu thuần túy đơn giản mà nhiệt tình như Đào Duẫn Duẫn này đã quá quen thuộc.
“Vương tổng, nơi này của ngài thật không ít đồng hồ!”
“Đây chỉ là một phần nhỏ, đại đa số đều ở trong nhà.”
Đào Duẫn Duẫn tròn mắt: “Thật sao? Tôi tưởng chỉ có bấy nhiêu đó.”
“Không chỉ bấy nhiêu, còn có một số dùng để trang trí, ví dụ như bài trí trên bức tường phía sau cô.”
Đào Duẫn Duẫn đã sớm đoán ra bài trí trên bức tường kia là một mặt đồng hồ tinh thể lỏng, nhưng lại bày ra vẻ mặt không thể tin được: “Đây là đồng hồ sao? Tôi hoàn toàn nhìn không ra đó!”
Vương Trung Đỉnh chỉ qua một cái khác: “Vậy cô có nhìn ra mấy cái bồn hoa này bài trí dựa theo phương trình không?”
Đào Duẫn Duẫn lại diễn một vở kinh ngạc như vừa mới phát hiện: “Không phải chứ?!”
Vương Trung Đỉnh lại cười.
Nụ cười trên mặt Theo Vương Trung Đỉnh tăng càng nhiều, Đào Duẫn Duẫn diễn khiêm tốn, thuần phác càng nghiện, diễn tới phấn khích không thôi. Vương Trung Đỉnh nói cái gì cũng đúng, một lời nói ra đều là đạo lý. Hơn nữa cô rất biết nắm bắt thời điểm, nhớ rõ bốn chữ trong lời dặn của Lương Cảnh ‘rõ ràng dứt khoát’, thấy ổn thỏa rồi mà thời gian chưa hết cũng sảng khoái cáo biệt.
Lương Cảnh tìm người không có kết quả lại đi vòng về, vừa đến công ty liền thấy Đào Duẫn Duẫn ra tới cửa đại sảnh.
“Thế nào?” Lương Cảnh hỏi.
Đào Duẫn Duẫn cười tươi giơ tay làm dấu một cái ‘OK’: “Nói chuyện cực kỳ vui vẻ.”
Không biết vì cái gì, Lương Cảnh đột nhiên có một loại dự cảm bất thường, hắn bước nhanh đến văn phòng Vương Trung Đỉnh, kết quả chưa kịp mở cửa đã bị trợ lý cản lại.
“Anh không cần đi vào, Vương tổng bảo tôi chuyển lời cho anh, ngài ấy không thích những người quá thông minh lanh lợi, nhưng không có nghĩa sẽ thích những đứa ngu.”
Lương Cảnh: “…”
Phong Mang Phong Mang - Sài Kê Đản Phong Mang