Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Oanh2
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3675 / 64
Cập nhật: 2015-11-08 22:18:50 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ây là cuộc gặp hết sức bất ngờ đối với thị.
Nhân vẫn vậy. Hầu như nói rất ít, chỉ nhìn thị bằng con mắt giải phẫu. Con người này luôn là điều bí ấn đối với thị. Dường như anh ta luôn xuất hiện trước những biến cố lớn trong đời thị. Đôi mắt anh ta rất kinh khủng. Thị sợ đôi mắt ấy. Mỗi khi nhìn vào đó, tuổi thơ của thị, những ẩn ức nặng nề mà tinh khôi, những phần đời chật chội khuất lấp, những bóng hình vay mượn, những thăm thẳm hồng hoang thiếu nữ lại len lén tìm về quanh cái vỏ não đã nhuốm máu tội ác của thị.
Đó là lần cuối cùng thị đi kiểm tra lại tình hình để thực hiện kế hoạch cướp tù. Thị và con Mỹ “chột” bắt đầu cho xe chạy từ cổng trại giam. Chạy đến cái ngã ba mà thị tính sẽ chặn xe chuyển tù để cướp Tùng thì thị bảo con Mỹ “chột” dừng lại. Ngó nghiêng một hồi thị lại vẫy tay bảo Mỹ tiếp tục chạy theo hướng đường dẫn ra bờ sông. Vừa nhìn đường thị vừa hình dung các tình huống sẽ xảy ra nếu như cuộc cướp tù diễn biến theo đúng như ý thị. Đến bờ sông thị xuống xe, để con Mỹ lại đứng chờ, thị đi lên đoạn đê cao nhất, nhìn bao quát một lượt. Rồi thị bước vào cái quán nhỏ nằm bên gốc cây gạo. Quán váng teo, có mỗi thằng bé con trạc mười tuổi ngồi trông hàng. Trước mặt nó, trên chiếc bàn nhựa bạc mầu có bộ ấm chén cáu bấn, lèo tèo vài cái bánh đa, mấy phong bánh khảo, hộp kẹo lạc cùng dăm bao thuốc lá. Đầu thị tí nữa thì chạm phải gói thuốc lào treo lủng lẳng ngay cửa quán. Quán dựng lên nơi bờ sông heo hút gió này chắc chỉ để bán cho mấy người làm muối, nuôi tôm, bắt trạch, hoặc trồng cói. Thị chưa kịp nâng chén nước chè nhạt hoe nhạt hoét lên miệng thì Nhân và một người nữa bước vào.
Thị giật mình.
Thảo nào thị thấy có chiếc xe 67 đỗ dưới chân đê. Chắc của Nhân. Lúc đầu Nhân không nhận ra thị vì thị đeo kính râm to bản, choán hết cả khuôn mặt. Giá tránh mặt được thì thị tránh luôn cho khỏi ngại. Nhưng ánh mắt Nhân đã quét một vòng và dừng lại trên khuôn mặt thị. Quán có mình thị là khách, nếu đông hơn có thể đã không khiến Nhân chú ý. Không còn đường lui nữa, thị đành phải hạ kính nhận người quen. “Em vào trại thăm người quen, nực quá, qua đây ngồi nghỉ tí rồi về”. Tuy lúng túng nhưng thị vẫn nói được một câu khôn ngoan như thế. Dẫu sao thì Nhân cũng đã quá biết thị. Nói dối chỉ càng làm Nhân đặt ra những nghi vấn không cần thiết, ở đây gần trại giam. Thị lại là dân giang hồ. Cứ nói đi thăm nuôi bạn tù là hợp lý nhất, lại chẳng gây ngờ vực gì cho Nhân. “Lâu lắm rồi em cũng không gặp anh Đinh. Hình như cũng đi trại gì đó ở mãi trong Thanh Hoá. Còn anh thế nào ạ? Bác gái vẫn khoẻ chứ ạ?”. Nhân chỉ cười và gật đầu. Có lẽ còn có người bạn đi cùng nên Nhân không muốn nói chuyện nhiều. Chờ người bạn hút xong điếu thuốc lào, Nhân mua thêm gói Bông Sen rồi trả tiền đi ngay. Thị thấy hai người đi lên phía bờ đê rồi mất hút sau một con dốc. Thị rất rõ về con người Nhân. Sau khi làm ở Đội hình sự của quận một thời gian, Nhân đã chuyển lên Đội trọng án của thành phố. Hồ sơ lý lịch của thị chắc nằm cả trong ngăn kéo tủ của Nhân rồi.
Nhân đi khuất thì con Mỹ bước vào quán giục thị về. Thị bảo Mỹ chạy lên đê nhìn xem hai người đàn ông vừa ra khỏi đây đi về hướng nào. Mỹ chạy đi, lát sau về nói lại với thị rằng hai người đó đã lên chiếc 67 chạy ngược về phía ngã ba rồi. Thị cảm thấy có gì đó hơi khó hiểu. Nhân cũng như thị vậy. Nếu bình thường chắc chả ai ra cái bờ sông chết tiệt này làm gì. ừ thì cứ cho là Nhân có việc của Nhân, thị có việc của thị, thì việc của Nhân là gì? Một tuần nay đàn em của thị bám địa bàn này rất sát. Bãi sông hoang váng này hầu như chả có ma nào lui tới? Phục bắt tội phạm ư? Hôm qua ở đây có xác chết bị vùi chăng? Có kẻ trốn tù? Có âm mưu dùng bãi sông này vượt biên? Có cán bộ xã, huyện lũng đoạn cửa sông? Tàu bè buôn lậu ở khúc sông này? Loại trừ tất cả những điều đó ra thì còn lại duy nhất một lý do để Nhân có mặt ở đây, đó là âm mưu cướp tù của thị đã bị lộ. Chà. Thế này thì gay quá. Không thể nào. Thị rất tin vào sự bí mật của kế hoạch táo bạo này. Chỉ những thằng sẵn sàng chết vì thị và Tùng mới được vào cuộc, làm sao có thể lọt tin tức ra ngoài?
Nhìn con Mỹ đứng ngoài quán thả khói thuốc phì phèo thị bỗng thấy thèm thèm ở đầu lưỡi. Thần kinh thị như căng ra. Miệng thị nhạt nhẽo. Thị bảo thằng bé con đưa cho thị một điếu thuốc rồi thị châm lửa hút. Rít vài hơi liên tục để lấy lại bình tĩnh, thị tự nhủ mình không được thần hồn nát thần tính. Chưa chi đã vơ lấy những ý nghĩ độc địa vào người. Biết đâu chỉ đơn giản là Nhân vào trại giam tống đạt quyết định cho phạm rồi qua đây hóng gió trời trước khi về lại thành phố, giống như thị đã nói dối rất trơn tru lúc nãy thì sao? Và bây giờ, có lẽ chính Nhân cũng đang đặt ra rất nhiều những giả thiết về thị, rằng thị có mặt ở đây để làm gì, có âm mưu gì với khúc sông này, định thanh toán băng đảng nào, định buôn hàng cẩm gì, định mở sòng thu hồ trên con đê này chăng, định đóng tàu đi vượt biên, định thủ tiêu đồng bọn rồi vùi xác phi tang giữa đồng cói kia, hay đúng như thị nói, đi thăm tù rồi nghé đây ngắm sông đón gió trời? Ha, ha... Có gì đâu mà thị phải nghĩ quẩn quanh thế nhỉ?
Tất nhiên khi về nhà thị vẫn kiểm tra lại lần cuối bằng cách gọi tất cả những đệ tử thân tín đến để hỏi han thật cụ thể, thật tỉ mỉ, thật cặn kẽ về công tác chuẩn bị cho phi vụ “động trời” có một không hai của giới giang hồ thành phố này. Tất cả đều có vẻ rất ổn. Không có động thái gì đáng ngờ vực cả. Và ngày hành động đã đến. Thị đích thân có mặt tại ngã ba đường làng để xem bọn đàn em ra tay thế nào. Thị sẽ không nhúng tay vào nếu không cần thiết. Theo như kế hoạch đã phân công, con Mỹ sẽ đưa Tùng ra bến sông. Khi xuồng máy đưa Tùng đi rồi, Mỹ sẽ tìm đường về thành phố. Thị sẽ rút trước đó, ngay khi nhìn thấy Tùng được giải thoát khỏi xe tù. Đám đàn em của thị đều đã vào vị trí. Tên lái xe tải đã cầm vô lăng chỉ chực lao lên phía trước chặn xe tù. Đám đeo kứih đen thọc hai tay túi quần đang đi đi lại lại kia, sẵn sàng vung dao và mã tấu giấu sẵn trong những cái bao tải xác rắn vứt rải rác ven đường kia khống chế mẩy cảnh sát trại giam đi theo xe tù. Còn trên con đường chạy ra bờ sông mẩy thằng xe ôm giả dạng cũng đang chờ đến lúc lao ra cản đường cảnh sát, hỗ trợ cho xe tù chạy ra tới bến sông, nơi có chiếc xuồng máy đang đợi. Cả vũ khí nóng lẫn vũ khí lạnh đều được huy động vào vụ này. Thị cũng đã tính cả rồi. Một Uều ba bảy cũng Uều. Đến bước đường cùng, nếu càn, cả bọn sẽ lên tàu vượt biển ra đi. Đằng nào thị cũng đã tính đến chuyện thuê tàu đưa Tùng đi. Tùng không đi được thì con tàu đó sẽ đưa thị và đám đàn em trung thành dám xả thân vì nghĩa giang hồ ra khỏi cái đất nước lúc nào cũng ngộp thở đến căng nhức này.
Nhưng mọi sự chuẩn bị của thị đã vô ích.
Cả buổi sáng trôi qua trong sự nóng lòng đến điên đảo của thị mà cánh cửa trại giam vẫn đóng im ỉm. Không có chiếc xe tù nào xuất phát cả. Con Mỹ trực tiếp ngồi ở quán nước, chếch cổng trại giam, chờ đợi cánh cửa nhà tù mở ra, nhưng cổng chính vẫn đóng chặt, chỉ lác đác những sắc cảnh phục qua lại mé cổng phụ. Khi mặt trời nhô lên đằng bờ đê, chiếu ánh nắng gắt gao xuống khúc sông chảy ra cửa biển thì thị hiểu là đã có chuyện gì đó xảy ra với Tùng rồi. Thị cho gọi người kiểm tra lại nguồn thông tin từ trại nhưng không sao liên lạc được với mấy thằng oát con, vốn là đàn em của thị đang thụ án trong đó. Quá trưa thì tất cả đều oải. Đến cuối giờ chiều thị mới nhận được thông tin từ trong trại báo ra. “Anh Tùng bị đưa đi từ hôm qua rồi, khu B lại bị cấm trại nên không thể báo tin ra ngoài, chắc họ đã đánh hơi thấy động tĩnh gì đó nên đột ngột thay đổi kế hoạch”. Thị đọc đi đọc lại mấu giấy từ trại giam gửi ra do con Mỹ mang tới mà tức muốn nổ con mắt. Giải tán ngay! Thị ra lệnh cho đồng bọn rồi lập tức rút về thành phố. Chắc chắn công an chưa nắm được kế hoạch của thị, nếu nắm được họ đã tương kế tựu kế hót luôn cả đám rồi. Nhưng họ đã mơ hồ nhận thấy điều gì đó bất thường. Hoặc giả đám Lân “sói”, Cộc “ba tai” đã cho người phun đểu điều gì đó. Dẫu sao thì kế hoạch cũng đã hỏng, không xử trí nhanh, bại lộ thêm thì lần lượt dát nhau vào nhà đá. Hoặc nhân cơ hội này bọn Lân “sói” lại ra tay cướp sòng hay đám Cộc “ba tai” nổi điên cướp bãi thì lãnh địa ngầm của thị dễ có nguy cơ mất về tay mấy thằng giang hồ có thẻ đó. Thị bàn với con Mỹ đưa quân về giữ chặt các sòng bạc, bến bãi, tăng cường cảnh giác đồng thời cho người tích cực đi tìm hiểu xem số phận của Tùng được pháp luật định đoạt ra sao?
Chưa đến hai mươi tư giờ sau thì tin dữ bay về. Tùng đã dựa cột. Hoá ra không hề có sự thuyên chuyển nào cả. Họ đã thi hành lệnh tử hình Tùng vào mờ sáng, đúng hôm thị định ra tay cướp tù. Chiều hôm trước họ chuyển Tùng sang phòng giam đặc biệt để sáng hôm sau đưa đi sớm. Người của thị không biết điều này, chỉ nghĩ đơn giản là họ chuyển Tùng sang trại khác.
Vậy là Tùng đã chết thật rồi. Chồng thị đã chết và thị chính thức trở thành góa bụa. Tin Tùng “hê rô” bị bắn khiến cho giới giang hồ thành phố Ngã ba sông xao xác. Đàn em Tùng, người nhà Tùng, bất kể những ai có mối quan hệ làm ăn ngầm với Tùng đều chấn động. Những tiếng thở dài, những cái nhìn ngao ngán, những câu chửi rủa bốc đồng, những gào thét trả thù, những nỉ non thương xót, những bi quan rồ dại... tất cả đều vọng vào thị, cắt cứa, công phá, xô dạt những cảm xúc trong thị. Nhưng thị cố giữ thăng bằng.
Thị phải vượt lên trên tất cả những thứ đó. Thị lẳng lặng thắt lên đầu chiếc khăn tang trắng rồi đứng ra lo toan mọi việc hậu sự của chồng. Thị không muốn làm ầm ĩ. Hãy coi đây như là một chuyện tang ma bình thường, chỉ cần đưa xác Tùng về, mồ yên mả đẹp cho Tùng là xong. Không phát tang, không phúng viếng, không phô trương thanh thế, không biểu dương lực lượng, không manh động và tránh va chạm với hết thảy mọi thành phần. Đám ong ve của thị án binh bất động, coi như đó là hành động để tang Tùng.
Thị đóng cửa, ở lỳ trong phòng ngủ ba ngày liền. Cứ khi nào thị gọi điện xuống thì vợ Châu lại mang rượu lên. vợ Châu chỉ dám he hé cửa đưa rượu vào. Lần nào cũng thế, vợ Châu thấy thị ôm chai rượu, ngồi gục bên thành giường, trước mặt là chiếc ly nhỏ rỗng không.
Trên chiếc bàn giữa phòng là tấm ảnh phóng to của Tùng. Thị đốt nhang liên tục, cắm vào bát hương trước ảnh chồng. Căn phòng ngập mùi nhang khói. Thị một mình ngồi uống rượu với Tùng. Thị cứ rót cho mình một ly, đưa lên miệng uống cạn, rồi lại rót vào chiếc ly đã cạn ấy, đặt lên trước ảnh Tùng. Thị giục Tùng uống đi, có uống không, không uống được hả, thì để thị uống. Thế là thị lại dốc ngược cái ly ấy vào miệng mình. Cũng có lần thị đổ ly rượu ấy vào bát nhang, dưới lên những chân hương đỏ tía, hy vọng Tùng có thể nhận được những giọt rượu thơm lừng từ tay thị. Rồi thị lẩm nhẩm nói chuyện với Tùng. Chả biết chuyện gì mà nhiều thế. Rì rầm suốt đêm. Lẩm bẩm suốt ngày. Có lúc thị bật cười khanh khách. Lại có lúc thị xoay mặt đi, im lặng, như hờn như dỗi.
Thị nhìn ảnh chân dung của chồng chán lại lấy bức ảnh đen trắng ở đầu giường ra ngắm. Bức ảnh chụp bốn người: Tùng, Tính dao mổ, Châu điên và thị. Đó là những tháng ngày thị mới quen Tùng. Đó là chuỗi thời gian rất đẹp của thị. cả chục năm đã trôi qua. Bốn con người này đã tạo dựng lên một thế lực. Bốn con người này đã có những khoảnh khắc bình yên và sóng gió, đủ đầy và đói khát, tự do và trốn chạy, yêu thương và tàn sát. Bây giờ thì hai người đã chết. Bức ảnh chụp bên một mé đồi nằm trên đường đi ra biển. Cả bốn đều mặc bò. Bốn cây bò. Bốn cặp kính màu. Bốn kẻ giang hồ. Đằng sau họ là rặng mua tím. Một góc đồi lộng gió. Và cả một đại dương bao la.
Tại sao trời lại cho bốn con người này gặp nhau? Tại sao thị lại gắn đời mình với người đàn ông đứng giữa bức ảnh này? Tại sao chồng thị lại có thể trở thành kẻ giết người và phải bị dong đến trước cột xử bắn?
Nào, rượu. Ngày xưa Tùng chả thích uống loại rượu này là gì? Sao bây giờ cứ để cái ly nó đầy thế? Muốn vợ uống hộ cho hả? ừ thì uống. Nào, uống!
Thế là Tùng chết thật rồi đấy hả? Tùng đi hẳn mà không bao giờ về nữa hả? Bỏ vợ dại em thơ ở lại thế này hả? Có biết là vợ khổ thế nào không? Hả? Nào, rượu. Uống nhá! Uống với vợ một chén nhá!
Ngày Tùng mới bị bắt thị đã phải gồng mình lên để củng cố băng nhóm, cố giữ cho được thế lực của chồng. Bây giờ nghe ra thị còn phải xả thân nhiều lắm để trụ lại với giang hồ đất này. Nhưng thị cũng chỉ là đàn bà con gái mà thôi. Xưa nay gái nhờ uy chồng, người đẹp dựa thế các đấng quân vương. Tùng chết rồi, làm sao giang hồ vẫn chịu công nhận thị, chịu nghĩ rằng thị có thể thay thế được Tùng? Thị ăn theo cái tiếng của chồng, bản thân thị số má được bao nhiêu mà đòi tiếp quản cái thế chân vạc đã được sắp xếp từ trước đến nay?
Nào, rượu! Chồng ơi, sao chồng không uống mà cứ nhìn vợ mãi thế? Có biết là chồng chết thì yên cái thân chồng, còn vợ khổ thế nào không? Ai bảo chồng chết làm gì để đám Lân “sói”, Cộc “ba tai” mở cờ trong bụng? Ai bảo Tùng chết làm gì để thế chân vạc chông chênh, có cớ cho giang hồ nổi sóng? Nào, thế thì uống đi. Uống đi mà chia sẻ với vợ. Uống đi mà sống khôn chết thiêng phù hộ cho vợ đứng vững giữa cuộc đời này. Nghe chưa? Nào, uống!
Thị cứ uống như thế, một mình, với những bức ảnh và mịt mù hương khói, vợ Châu sợ hết hồn, cứ giục Châu lên “can chị ấy một câu, không thì chị ấy chết mất, chai này nữa là bốn chai rồi đấy”. Châu lên đến cửa phòng rồi lại lặng lẽ đi xuống. Chị đang đau đớn, chị đang điên loạn. Chị chán sống, mình lò dò bước vào, chị lại mở đồ nóng ra rủ mình cùng xuống dưới kia thăm anh Tùng thì toi. Ai có thể vào phòng chị lúc này nhỉ? Bà nội chị? Nhưng bà già lắm rồi. Bắt bà lên đây, thấy cảnh này, khổ bà, mà có khi chị lại không tha tội cho mình cũng nên. Mỹ “chột”? ừ, hay là chị Mỹ? Thôi kệ, cứ báo cho Mỹ xem sao. Châu vội chạy xuống quán bia hơi tìm Mỹ.
“Nào, uống đi. Ly này là vợ rót cho chồng đấy. Uống xong rồi vợ nói cho chồng nghe cái dại của chồng”.
Thị vừa dứt lời thì có một bàn tay giật lấy ly rượu của thị. Thị giật mình ngẩng nhìn lên. A, con Mỹ “chột”, mày vào đây làm gì, chỗ phòng riêng của vợ chồng tao, để tao tâm sự, đi ra đi. Hương Ga, mày nghe tao đi, mày uống nhiều quá rồi, cứ thế này mày chết mất, thôi, đi xuống với tao, đi ăn cái gì đi, không uống nữa. Thị giật lại cái ly trên tay Mỹ, mẹ mày, cái con Mỹ kia, mày biến mẹ mày đi, để tao uống với chồng tao, mày có thương anh Tùng không, sao mày lại không cho tao uống với anh ấy, đi đi, ra ngoài đi, để mặc tao. Thị lại rót rượu vào ly. Con Mỹ giật lấy cái ly trên tay thị. Rượu bắn cả vào tóc tai, quần áo thị. A, con Mỹ này, mày dám láo với tao hả. Đ. mẹ, rượu này, thì rượu này. Mỹ giơ tay ném mạnh cái ly vào tường. Rồi Mỹ lao đến vô lấy chai rượu trong tay thị. cả chai rượu cũng bay vèo vào tường, nhưng cái chai không vỡ, chỉ lăn lông lốc vào gầm giường. Thị uất quá. Thị chạy lại đầu giường, lật cái gối lên, cầm khẩu K54 chĩa thẳng vào con Mỹ. Mẹ mày, con chột này, mày muốn chết hả? Mỹ lừ lừ nhìn thị bằng một mắt còn lại, mày bắn đi, bắn chết mẹ tao đi, rồi mày cũng dựa cột như ông Tùng này này. Ngu lắm. Đ, mẹ, sống mới khó chứ chết thì khó đéo gì. Thị sững người lại. Tay thị run rẩy. Mắt thị hoa lên. Người thị lẩy bẩy. Con Mỹ chạy đến đỡ lấy thị. Thị lảo đảo ngã xuống giường. Khẩu súng rơi đánh cốp xuống nền nhà. Con Mỹ vội nhặt khẩu súng cất xuống dưới gối. Rồi nó lẩy chai nước trong tủ lạnh đổ lên mặt thị. Mát quá, thị khẽ he hé mắt. Ba ngày không ăn gì, chỉ uống rượu thì chết cha mày à. Ngu thế. Tội đéo gì mà phải thế. ông Tùng đã chết rồi có sống lại được đéo đâu. Mình phải sống chứ. Đời ra cái đéo gì đâu nhưng có thằng đéo nào không muốn sống đâu. Mà mày đéo nghĩ đến anh em à. Mày định bỏ chúng nó hay sao?
- Nhưng anh Tùng chết rồi, bây giờ sống thế nào đây hả mày?
Giữa cơn thiêm thiếp vì kiệt sức, thị ứa ra một câu đầy phiền muộn. Mỹ bảo, nằm yên đây, tao đưa cháo lên cho ăn rồi nói chuyện. Đời còn dài lắm, đéo chết được đâu mà lo.
Đó là lần uống rượu kỳ quái nhất trong cuộc đời thị. Ăn xong bát cháo của Mỹ, thị nằm lịm đi đến hai ngày sau mới tỉnh. Chưa bao giờ thị say như thế. Cũng chưa bao giờ thị để rượu đánh gục mình đến tệ hại như thế.
Sau khi đã hoàn toàn bình tâm, thị cho chuyển ảnh Tùng về gian thờ chung. Phòng ngủ của thị lúc nào cũng mở toang các cánh cửa cho thoáng đãng. Thị muốn mọi điều u ám cần phải được quét sạch ra khỏi nhà mình. Thị đã bình tĩnh trở lại và cái đầu bươn chải mười mẩy năm giang hồ của thị bắt đầu hiện lên những mưu mô, tính toán. Thị ngồi bàn với Mỹ về thế và lực của thị. Trước đây, khi Tùng chưa chết, tuy nằm trong tù nhưng dù sao cái uy lực của Tùng vẫn khiến thị có thêm sức mạnh vô hình để điều hành lũ lưu manh, côn đồ trong thế giới ngầm. Con hổ nằm trong cũi nhưng tiếng gầm của nó vẫn làm thất điên bát đảo nhiều lỗ tai muông thú. Nay Tùng đã chết rồi. Con hổ đã chết thì chỉ là da bọc xương, đến khỉ đột cũng ném trái cây thối vào được, còn tỏ oai linh với ai nữa? Cho nên, điều nguy hiểm nhất hiện nay đối với thị là Lân và Cộc sẽ bắt tay nhau thực hiện ý đồ xoá thế “chân vạc”, chuyển sang thế “thiên hạ chia hai”. chắc bọn chúng đang tìm những cơ hội để nhắm vào thị. Lũ ong ve cũng đang trông vào bản lĩnh của thị mà chiến hay hòa, công hay thủ. Thực lực của thị lúc này rõ ràng không thể nói là mạnh. Ngoài thị, con Mỹ “chột” và thằng Châu điên ra, quả thực băng nhóm của thị đang rất thiếu những sát thủ lấy số không gớm tay.
Nhưng trời đã giúp thị khi cho thị cuộc gặp gỡ duyên nợ với Tân “võ sĩ”.
Hôm ấy thị đang ngồi nói chuyện với con Mỹ về vụ thằng Hoàng “lợn” bị giết thì có người đến tìm thị. Đó là một người đàn ông to con, thoáng nhìn có vẻ chậm chạp, ánh mắt lạnh tanh, giọng nói đều đều không bộc lộ cảm xúc, tư thế ngồi điềm tĩnh, toát lên thái độ làm bạn hơn là thù. Tất nhiên để có thể vào tận phòng tiếp khách riêng của thị ở nhà hàng Sóng Biển thì hắn đã phải qua nhiều vòng kiểm tra kỹ càng rồi. Nhưng thị vẫn cẩn thận giắt thêm khẩu súng bên mình. Con Mỹ biết ý đứng lui ra đằng sau thủ thế. hắn ngồi nghiêng, mắt nhìn thẳng vào bức tường trước mặt, ánh mắt vuông góc với ánh nhìn của thị. Thị hất hàm hỏi hắn: “Anh gặp tôi làm gì?”.
Hắn chỉ vào tờ báo An ninh trên bàn nước, hỏi ngược lại:
- Diệu đọc vụ thằng Hoàng “lợn” bị giết chưa?
Thị giật mình. Đã lâu lắm rồi, không ai gọi thị bằng cái tên đó cả. Người ta vẫn thường gọi thị bằng một cái tên khác. Cái tên gán liền với nghề làm hương và khu chợ gần nhà thị. Hương “ga”. Cái tên ấy cũng hàm nghĩa tính cách mà người đời muốn gán cho thị: Con bé bán hương ghê gớm ở chợ ga. Thị đã quen với cái tên Hương “ga”, cả giới giang hồ thành phố này chỉ biết có một nữ đại ca là Hương “ga” chứ có ai biết cái con Diệu ngày xửa ngày xưa đâu? Nhưng mà thôi, bây giờ không phải lúc nói với nhau những chuyện riêng tư đó. Hắn ta có vẻ cũng nhiều tuổi. Có thể hắn ở cùng ngõ nhà thị, cũng có thể hắn chơi với anh trai thị, hoặc đơn giản là hắn từng buôn bán ở chợ Ga nên biết thị. Chuyện đó cũng không có gì đáng phải bận tâm. Vấn đề là hắn tìm đến đây gặp thị để làm gì?
Thị gật đầu:
- Đọc rồi. Không biết bọn nào ra tay?
Hắn bảo:
- ở cái thành phố này, ngoài Cộc “ba tai” và Diệu ra, ai dám động đến đệ tử ruột của Lân “sói”?
Thị nhíu mày:
- Anh muốn đến đây để điều tra tôi?
Hắn lắc đầu:
- Tôi đến đây để nhờ Diệu.
Thị hỏi:
- Anh muốn gì?
Hắn thủng thẳng:
- Chính tôi là người giết Hoàng “lợn”. Lân “sói” vừa cho người đến giết vợ tôi. Tôi đã sai lầm khi làm vụ này. Bây giờ tôi không thể ra khỏi thành phố. Vì tôi còn mang theo đứa con gái. Tôi đến đây xin tá túc Diệu vài ngày. Hiện chỉ duy nhất có Diệu là đang căng mình lên để chống lại Lân “sói”. Diệu nhận giúp thì tôi ở lại. Vài ngày thôi, hễ đi được là tôi sẽ đi. Còn Diệu không giúp được thì thôi. Tôi đang đường cùng. Nhưng chắc giết được tôi cũng không dễ...
Nói đến đây, hắn bỗng đưa tay lên ôm mạng sườn. Thị nhìn thấy có vết máu ở vạt áo bên phải của hán. Thị hỏi:
- Anh bị thương à?
Hắn gật đầu:
- Tôi bị một nhát dao của thằng Hoàng. Tự băng bó lấy nên vẫn ra máu. Nhưng không sao. Tôi chịu được.
Thị đảo mắt ra cửa như một phản xạ tự nhiên rồi hỏi tiếp:
- Con gái anh đâu?
Hắn vẫn nói bằng giọng đều đều, ánh mắt không nhìn thị, lạnh tanh:
- Tôi gửi nó ở quán cà phê bên kia đường. Nếu Diệu không giúp thì tôi đi. Tôi không muốn nó nghe chuyện của người lớn.
Đầu óc thị bắt đầu đảo hên hồi. Thị không biết có nên tin người đàn ông này hay không? Hắn cần thị giúp thực sự hay đây là trò của bọn Lân, Cộc? Hắn có vẻ biết thị nhiều hơn những gì mà một đàn em thông thường của thị có thể biết. Hắn mang theo một vết thương và một đứa con gái, điều này có thể tin là hắn thực tâm cần thị giúp. Nhưng giúp hắn rồi có nghĩa là thị sẽ phải đối đầu với Lân “sói”, và biết đâu đây là cách mà bọn Lân muốn đưa chị vào tròng, muốn nhân cơ hội này để mở cuộc chiến sinh tử diệt phe nhóm của thị? Thị vừa suy nghĩ nhưng lại vừa không muốn để hắn đọc được những gì đang diễn
ra trong đầu mình. Vì thế thị vẫn phải tiếp tục hỏi chuyện hắn. Thị bảo hắn:
- Anh vén áo lên để tôi xem vết thương thế nào?
Hắn vẫn ngồi yên, mắt nhìn thẳng vào bức tường trước mặt, đưa một tay vén vạt áo bên phải lên. Thị khẽ nén một tiếng kêu phát ra từ trong cổ họng, cả một đống giẻ quấn quanh chỗ bụng hắn, mà vẫn thấy ruột phòi cả ra ngoài.
- Đêm qua, giết thằng Hoàng xong, tôi chạy về nhà thì thấy vợ tôi bị thằng Lân cho người đến giết rồi - Hắn vẫn nói bằng thứ giọng đều với ánh mắt nhìn thẳng, lạnh tanh -Con gái tôi trốn dưới gầm giường nên thoát, cả đêm qua chúng nó truy đuổi tôi. Tôi chỉ tranh thủ xé cái màn ra quấn quanh bụng, chưa vào viện khâu được. Diệu đừng ngại. Máu tôi lành. Chỉ vài hôm là khỏi thôi.
Một quyết định vụt đến trong đầu thị. Trời mang đến cho băng nhóm của thị người đàn ông này. Thị phải chớp cơ hội giúp hắn không thì có thể sẽ hối không kịp. Thị đá mắt bảo Mỹ:
- Mày qua bên đường đưa đứa bé vào đây. Chuẩn bị cái phòng trên tầng bốn cho hai bố con. Mà anh tên là gì?
- Tôi là Tân.
Nói xong câu đó hắn đứng dậy đi theo Mỹ ra cửa. Lát sau hắn quay lại cùng một đứa bé gái khoảng sáu, bảy tuổi, tóc buộc hai ngoe, hai tay đang ôm chặt một cái túi da khá to. Khuôn mặt con bé ánh lên sự mệt mỏi, đói khát, hoảng sợ. Thị bảo Mỹ:
- Đưa đứa bé lên nhà tắm rửa, làm cái gì cho nó ăn rồi cho nó ngủ, lát nữa bố nó sẽ lên sau.
Người đàn ông tên Tân không nói gì nữa, lẳng lặng ngồi xuống, có vẻ như phó thác đứa con gái cho thị. Mỹ cầm lấy cái túi da rồi dát đưa bé lên cầu thang. Con bé ngoái nhìn bố không muốn đi. Nhưng thấy Tân vẫn giữ thái độ im lặng, không nói năng gì, con bé đành phải miễn cưỡng bước theo Mỹ.
Còn lại hai người trong phòng khách, thị bảo:
- Bây giờ phải giải quyết cái bụng kia của anh. Tôi sẽ cho gọi bác sĩ đến đây, họ sẽ khâu lại cho anh. Không chủ quan được đâu. Để lâu nữa là nguy hiểm đấy.
Thị đứng dậy, định gọi một đứa nào đấy vào để sai việc, nhưng thị bước ra gần đến cửa thì nghe thấy một tiếng “huỵch” sau lưng. Thị quay lại, thấy Tân ngã lăn ra nền nhà, trong tư thế như lúc ngồi. Thị chạy lại đỡ Tân lên. Anh ta đã bất tỉnh. Có lẽ Tân kiệt sức vì tất cả những gì mà anh ta đã làm từ tối hôm qua đến giờ. Dù sao thì anh ta cũng cho thấy mình là một người có bản lĩnh. Thị tin là thị đã không nhìn lầm người. Giúp được anh ta hôm nay, ngày mai anh ta sẽ là người “ăn quả nhả vàng”. Đời đôi khi phải biết dựa vào nhau. Càng đến nước cùng, càng cần có người giúp, cái nghĩa giang hồ, khi ấy, mới càng bền chặt.
Phiên Bản Phiên Bản - Nguyễn Đình Tú Phiên Bản