Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Tác giả: Kathi Appelt
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Lê Quang Toản
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 117 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1062 / 11
Cập nhật: 2017-05-20 08:59:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
HÓ SĂN LÀ KẺ THÙ TRUYỀN ĐỜI CỦA LOÀI MÈO.Đó là quy luật của vạn vật. Tuy nhiên làm sao mà con mèo tam thể này lại có thể sợ hãi một con chó đang cất lên những nốt nhạc lan tỏa cả không gian với biết bao khao khát? Nhưng khi nó lần tới nơi vẳng ra tiếng hát của con chó, nó chợt nhận ra có điều gì đó đáng sợ.
Nó dừng ngay.
Trước mặt nó là một khung nhà xơ xác với lớp sơn đã bị bong tróc, một căn nhà đã sụp hẳn ở một bên trông như sắp chìm vào nền đất đỏ quạch. Những khung cửa sổ nứt gãy và bám đầy bụi bẩn. Một chiếc xe tải nhỏ không mui gỉ sét đang đậu gần bên, một vũng nhớt xám xịt đọng thành vũng bên dưới gầm xe. Nó đánh hơi, có điều gì đó đáng ngại ở nơi này. Bầu không khí nặng những mùi xương, mùi cá và mùi da khô, những bộ da treo ở mái hiên trông như những tấm rèm cửa rách nát.
Khắp nơi tỏa ra một mùi gì đó không ổn.
Nó nên quay lại, nên bỏ đi ngay, đừng ngoái nhìn lại. Nó nghĩ thế. Có lẽ nó đã đi sai đường chăng? Nên đi theo hướng nào đây? Tất cả mọi hướng đều như nhau. Nó cảm thấy như những đứa con của nó đang cựa quậy. Chắc chắn là ở lại trong cái nơi tiều tụy này thì chẳng an toàn chút nào cả.
Nó đã sắp sửa quay đi thì ngay lúc đó bài hát với những nốt nhạc ngân nga như bạc lại vang lên, những nốt nhạc đã đọng lại ngay bên dưới lớp da nó. Những con mèo con lại cựa quậy như thể chính bọn chúng cũng có thể nghe thấy cái bài hát vẫy gọi đó. Nó bước lại gần hơn căn nhà bỏ hoang, bước vào cái sân cỏ mọc um tùm. Nó vểnh tai lên và để cho những nốt nhạc dẫn đường nó, kéo nó đi quanh góc sân đó. Kìa, lại những nốt nhạc buồn thảm đó.
Ôi ta thức giấc dưới mưa gào tầm tã,
Hay đó là lã chã nước mắt rơi
Phải, ta thức dậy giữa lúc trời mưa gió,
Nhưng đó là những giọt lệ buồn rơi
Chẳng ai thấy ta gắng sức chơi vơi?
Không ai nghe tiếng ta buồn than thở?
Có ai thấy ta đang sầu cô độc?
Phận chó già chẳng được mẩu xương rơi?
Rồi nó chợt nhận ra là bài hát không phải là kêu gào để van xin một mẩu xương mà là kêu gọi một điều gì đó, hay một người nào đó. Lại thêm một bước, một bước nữa vòng quanh. Và kia kìa, hắn ta đang đứng đó, bị xích chặt vào một góc của mái hiên sau. Hai mắt hắn nhắm chặt, đầu ngả ra sau, đang tru lên.
Lẽ ra con mèo cái phải cảm thấy sợ hãi, nó nên quay lại và bỏ chạy, nên leo lên cái cây mọc gần nhất. Nhưng nó lại không sợ hãi. Thay vào đó, nó chỉ bước tới gần con chó săn đang tru và cọ mình vào đôi chân trước của con chó. Nó biết câu trả lời cho bài hát của con chó bởi vì nếu như nó biết tru thì bài hát của nó cũng sẽ giống y như vậy.
Ở đây.
Chính ngay tại đây.
Là Ranger.
Nơi Trú Ẩn Nơi Trú Ẩn - Kathi Appelt Nơi Trú Ẩn