Sự khác biệt giữa cơ hội và khó khăn là gì? Là thái độ của chúng ta! Trong mỗi cơ hội có khó khăn, và trong mỗi khó khăn đều có cơ hội.

J. Sidlow Baxter

 
 
 
 
 
Tác giả: Diệp tử
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Oanh2
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1730 / 16
Cập nhật: 2015-11-28 04:09:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ần đây rất ít khi gặp cậu ”. Hướng Huy chủ động bắt chuyện cùng Bùi Tử Mặc.
Bùi Tử Mặc cười: “ Phải đấy, gần đay mình khá bận rộn, lâu rồi không chơi bàn bi a nào, bữa nào chúng ta đi so tài một ván nhé! ”
“ Được thôi, cậu chọn thời gian rồi báo với mình ”. Chơi bi a là sở thích chung của Bùi Tử Mặc và Hướng Huy, hai người thường hẹ nhau luyện tay nghề, Hướng Huy đương nhiên a dua hùa theo lời đề nghị này của Bùi Tử Mặc.
“ Không thành vấn đề ”
“ Phải rồi, giới thiệu hai người làm quen ”. Hướng Huy đẩy hai vị tướng thuộc hạ đến trước: “ Đây là Thi Bách Đào và Vu Tranh, hai nhân viên trụ cột của phòng thị trường của công ty chúng tôi ”
Thi Bách Đào nhìn Bùi Tử Mặc siết chặt tay Đinh Thần, khách sáo hàn huyên vài câu liền đứng sang một bên. Còn Vu Tranh quan sát Đinh Thần từ trên xuống dưới với đôi mắt quyến rũ rồi ngước mắt nhìn sang Bùi Tử Mặc, chía bàn tay ra, nhoẻn miệng cười chúm chím: “ Hi, Tử Mặc, lâu rồi không gặp ”
Khẩu khí quen thuộc của cô ta khiến Đinh Thần hết sức kinh ngạc, cô ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình. Vu Tranh khoác trên mình bộ lễ phục đen tuyền khoét cổ chữ V thật sâu, sợi vải tơ tằm dãn chặt vào làn da cô, phần hông váy đính đầy những hạt ngọc cùng đá óng ánh, mái tóc dài uốn cong như làn sóng vắt trên vai, gương mặt cùng làn da trắng nõn nà, làn môi mỏng đỏ hồng vô cùng nổi bật.
Đinh Thần siết chặt bàn tay, người phụ nữ này bình sinh có khả năng làm điên đảo bao người, nhất cử nhất động của cô ta ngập tràn hơi thở quyến rũ khiến người khác không tài nào rời mắt khỏi cô ta.
“ Thì ra hai người quen nhau ”. Hướng Huy nói
Diệp Tử chau mày theo phản xạ, lần đầu tiên gặp Vu Tranh, cô liền cảm nhận cô ta là người khó ưa.
“ Chúng tôi quen nhau nhiều năm rồi, phải không, Tử Mặc! ”. Vu Tranh cười rạng rỡ, đôi mắt quyến rũ của cô ta liếc sang khiến Bùi Tử Mặc ngẩn ngơ.
Đinh Thần khều Bùi Tử Mặc, anh như bằng tỉnh, bắt lấy tay Vu Tranh nói: “ Phải, lâu rồi không gặp ”
Vu Tranh mím môi, cười mà như không nhìn sang Đinh Thần: “ Sao anh không giới thiệu? ”
Bùi Tử Mặc ôm lấy Đinh Thần: “ Đây là bà xã tôi! ”. Anh siết chặt bàn tay Đinh Thần, khiến cô bất giác không thể kháng cự, anh càng ra sức ôm chặt khiến Đinh Thần ép sát người anh.
Cử động rất đổi bình thường nhưng ra oai thị uy của anh khiến con tim Đinh Thần lạnh toát, trực giác phụ nữ mách bảo, mối quan hệ giữa Bùi Tử Mặc và Vu Tranh không hề đơn giản. Ngoài mặt cô vẫn tươi cười đon đả: “ Chào cô Vu ”
Vu Tranh nhìn chăm chú rồi nói: “ Thì ra anh đã kết hôn! ”. Gương mặt cô ta chẳng hề để lộ bất kỳ sự thay đổi nào.
“ Phải ”. Bùi Tử Mặc thấp giọng xác nhận.
Thoáng thấy bầu không khs có phần gượng gạo, Hướng Huy vội nói: “ Hình như tôi trông thấy sếp của hai người rồi. Thi Bách Đào, Vu Tranh, hai người sang bên kia chào hỏi đi! ”
“ Lát nữa gặp, Tử Mặc ”. Vu Tranh tươi cười quyến rũ, xoay người bỏ đi.
“ Hồ ly tinh ”. Diệp Tử nhanh miệng nói, bản thân cô vốn là người hay bênh vực cho kẻ yếu thế, huống hồ hiện giờ, kẻ chịu thiệt thòi chính là Đinh Thần, bạn thân của cô, làm sao cô có thể nhẫn nhịn cho được.
Câu nói này của Diệp Tử lọt vào tai Bùi Tử Mặc, anh trừng mắt nhìn cô: “ Cô đừng hễ mở miệng là đả thương người khác! ”
“ Tôi mắng cô ta thì can hệ gì đến anh, cô ta là gì của anh mà anh bảo vệ chứ! ”. Diệp Tử xưa nay vốn chướng tai gai mắt với Bùi Tử Mặc, không hề tỏ vẻ yếu thế, cô ngoác miệng cãi lại.
“ Được rồi, đừng nói nữa! ”. Đinh Thần lên tiếng: “ Diệp Tử, mình đói rồi, bọn mình đi lấy thức ăn đi. Bùi Tử Mặc, anh…có đi cùng không? ”
“ Anh phải đi tiếp khách, hai người tự nhiên đi ”. Bùi Tử Mặc đưa tay sửa sang lại mái tóc cô: “ Em ăn nhiều thức ăn một chút, bớt ăn đồ ngọt linh tinh lại, không có dinh dưỡng đâu ”
Đinh Thần gật đầu, Bùi Tử Mặc đặt nụ hôn lên trán cô: “ Anh biết em đang nghĩ gì, lát nữa về anh sẽ giải thích với em ”
“ Vâng ”. Đinh Thần trả lời, hoàn toàn không phát giác ra sắc mặt phức tạp không sao kể xiết của Bùi Tử Mặc sau lưng mình.
Đinh Thần nhấc ly sâm panh nhấp một ngụm, cô ngồi một mình nơi góc phòng nhìn dáng vẻ cử chỉ của mọi người, mỉm cười.
Buổi tiệc tất niên lần này tổ chức rất long trọng, Diệp Tử cũng bị lôi đi để tiếp khách.
Đinh Thần suy nghĩ về chuyện giữa Bùi Tử Mặc và Vu Tranh, thoáng chốc trở nên thẫn thờ, cô luôn cảm thấy những buổi ctieecj náo nhiệt này không phù hợp với mình.
“ Này! ”. Một người ngồi chếch với cô cất tiếng gọi.
Chắc là lại có người muốn đến lân la trò chuyện, Đinh Thần chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn.
“ Xem ra trí nhớ của cô Đinh không được tốt cho lắm ”
Đinh Thần ngẩng đầu, mỉm cười: “ Là anh à? ”
Thẩm Dịch Trần khoác trên người bộ comple màu xám bạc càng làm nổi bật khí chất hiền hậu ôn hòa của anh: “ Cô Đinh thường hay lãng quên người khác lắm sao? ”
Đinh Thần nhíu mày kinh ngạc.
Thẩm Dịch Trần cong khóe môi, nhắc nhở cô: “ Chiếc áo khoác của cô… ”
Đinh Thần chợt bừng tỉnh hiểu ra vấn đề, cô bật cười: “ Chút chuyện nhỏ nhặt đó anh Thầm không cần phải bận tâm! ”
Kẻ thì nhất định phải bồi thường, người thì sống chết không nhận, cả hai đưa qua đẩy lại, Bùi Tử Mặc chẳng rõ từ đâu lướt đến, chen vào vị trí chính giữa hai người ngồi, bàn tay anh ghì mạnh gác lên vai Đinh Thần, anh cười hỏi: “ Bạn em à? ”
Đinh Thần cười dịu dàng: “ Chính là người đã làm vấy bẩn chiếc áo măng tô của em tại Thanh Đảo, may mà anh đã đem đi giặt rồi ”. Ngưng một lát, cô nói tiếp: “ Đây là ông xã tôi, đây là anh Thẩm ”
Bùi Tử Mặc hít một hơi, anh đã âm thầm quan sát rất lâu, trông thấy Đinh Thần cười rạng rỡ như hoa, lần đầu tiên anh cảm nhận được ruit ro nguy hiểm liền lập tức bất chấp tất cả chạy đến hòng phá rối hai người họ
“ Chào anh, chẳng rõ anh Thẩm đây nhậm chức vụ gì? ”
Bùi Tử Mặc hỏi những lời này, Đinh Thần cũng sửng sốt. Nếu như cô nhớ không nhầm thì Thẩm Dịch Trần là bác sĩ, không liên quan nhiều đến buổi tiệc tất niên của Quốc Tế Hồng Kỳ
Thẩm Dịch Trần mỉm cười: “ Tôi là bác sĩ riêng chăm sóc sức khỏe cho bac Tom ”
Thì ra là vậy.
Bùi Tử Mặc gật gù: “ Tình hình sức khỏe của bác Tom tại Thượng Hải xưa nay đều do bác sĩ Trần phụ trách, nghe nói gần đây ong ấy vừa về hưu, sang Mỹ đoàn tụ cùng con gái. Trước khi ra đi ông ấy có tiến cử một người tiếp quản công việc, thì ra người đó là anh ”
“ Phải, bác sĩ Trần là ân sư của tôi ”. Đáy mắt Thẩm Dịch Trần lóe lên nét cười lạnh nhạt.
Bùi Tử Mặc bĩu môi, thầm nghĩ: Kiểu cách nói chuyện thì có vẻ thư sinh nho nhã nhưng lại ngước mắt nhìn trộm Đinh Thần, cô chắc hẳn không thích mẫu người đàn ông thế này, Nghĩ cho cùng, Đinh Thần là vợ của mình, còn phải lo lắng gì nữa. Anh chớp mắt nhìn Đinh Thần cười.
Trống ngực Đinh Thần đập dòn dập trước nụ cười của anh, cô lườm anh.
Bùi Tử Mặc khẽ ho: “ Tôi có chút việc, xin phép cáo từ,để bà xã tôi tiếp đón anh vậy ”
Đinh Thần chẳng thể nào nhịn thêm được nữa, cô chợt phì cười, hiếm khi cô nghe thấy những lời lẽ này của anh, cô cười ngả nghiêng.
“ Chồng cô rất có tính hài hước ”. Thẩm Dịch Trần nói.
Đinh Thần không lên tiếng trả lời, ánh mắt cô mải phiêu du theo hình bóng Bùi Tử Mặc, sau đó dừng ngay trước Vu Tranh đang đủng đỉnh bước đến gần anh, lông mày cô nhíu chặt theo tiềm thức.
Hai người trò chuyện đôi ba câu, Vu Tranh đưa tay túm lấy Bùi Tử Mặc. Dường như anh giằng co cùng cô ta trong giây lát nhưng rồi vẫn bị Vu Tranh kéo ra chỗ khác. Phạm vi tầm nhìn đã bị hạn chế, Đinh Thần càng cau mày chặt hơn, hàm răng cô cắn chặt môi.
Thẩm Dịch Trần trông thấy sự việc, tuy chẳng rõ ngọn nguồn nhưng tâm trạng anh bỗng chốc nặng trĩu.
Tiệc rượu kết thúc, Bùi Tử Mặc là người phụ trách bộ phận hành chính, anh phải ở lại giải quyết mọi chuyện đến phút cuối cùng. Đinh Thần bèn ngồi xe Hướng Huy về nhà trước.
Trước lúc ra về, Bùi Tử Mặc hôn lên má cô, thì thầm bên tai cô: “ Ngoan ngoãn đợi anh về ”
Diệp Tử ngồi bên ghế xe phụ ngoái đầu lại, nói với giọng điệu nghiêm túc: “ Cậu đừng suy nghĩ nhiều, nghe Hướng Huy nói Vu Tranh vừa từ nước ngoài về, cứ cho là Bùi Tử Mặc và cô ta quen nhau thì cũng là chuyện quá khứ rồi, con người anh ta tuy không nghiêm chỉnh trong những mối quan hệ nhưng mình tin rằng anh ta là kẻ chân thành trong hôn nhân. Vả lại,có bọn mình giúp cậu trông chừng anh ta mà ”
“ Ừ, sao cơ? ”. Đinh Thần tâm trí đang mải lang thang ngoài cửa sổ vừa kịp hoàn hồn, vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn Diệp Tử hỏi.
“ Ôi, bỏ đi, không có gì đâu ”. Diệp Tử lắc đầu, quay người về chỗ ngồi, phản ứng Đinh Thần luôn chậm chạp, cô không biết điều này với Đinh Thần là tốt hay xấu.
“ Chuyện vợ chồng nhà người ta, em đừng can dự vào ”. Hướng Huy nhân lúc đợi đèn đỏ, anh đưa tay xoa nhẹ đầu cô.
Diệp Tử cau mặt làm trò hề, không lên tiếng.
Về đến nhà, Đinh Thần không bật đèn, cô cởi giày thay dép đi thẳng lên sân phơi trên ban công.
Không khí lạnh lẽo ẩm ướt thẩm thấu tới từng ngóc ngách đến tận xương tủy khiến con người ta không khỏi run rẩy, giữa màn đếm tối đen kịt như mực cùng ánh trăng chiếu sáng làm nổi bật từng ngọn đèn của hàng vạn ngôi nhà, cảm giác cô đơn quạnh vắng le lói trong lòng cô.
Cô lặng lẽ đứng đó. Ngắm nhìn từng ánh sao, ngọn đèn, cô kiên quyết chờ Bùi Tử Mặc về.
Đinh Thần chăngr Đinh Thần rõ mình đứng đó trong bao lâu, cô nghe thấy tiếng mở khóa, cựa quậy cô phát hiện chân mình đã tê cứng. “ Em ở đây ”. Cô lớn tiếng gọi Bùi Tử Mặc tới giúp cô.
Bùi Tử Mặc nghe xogn liền vội vàng chạy lên, anh vừa trông thấy liền bế cô về phòng ngủ, đặt cô nằm ngửa trên giường rồi bắt đầu xoa bóp đôi chân cô.
Chiếc đồng hồ trên kệ tủ đầu giường điểm đúng hai giờ sáng, cô ngước mắt nhìn Bùi Tử Mặc đang chuyên tâm xoa bóp chân mình, cô đưa tay sờ soạng hàm râu mọc lún phún dưới cằm anh.
Bùi Tử Mặc siết chặt bàn tay, đặt nhẹ nụ hôn lên môi cô: “ Sao em không ngủ trước? ”
“ Đợi anh ”
Bùi Tử Mặc lộ nét mặt áy náy, anh đắp chăn giúp Đinh Thần: “ Xin lỗi, để em phải đợi anh lâu như vậy ”. Xoa xoa gò má cô, anh nói: “ Sau này anh về trễ, em cứ ngủ trước, đừng đợi anh ”
“ Vâng ”. Đinh Thần dịu dàng gật đầu, cô nhìn anh mãi chẳng rời.
“ Em mau ngủ đi ”. Ánh mắt Bùi Tử Mặc né tránh, lạng lẽ vỗ nhẹ lên chăn.
Đinh Thần nhìn sâu vào đôi mắt anh: “ Bùi Tử Mặc, anh phải nhớ rằng em mới chính là vợ anh ”
Bùi Tử Mặc dừng trong thoáng chốc, anh nghiêng đầu, mãi một lúc sau anh mới trịnh trọng cất tiếng: “ Ừ, anh nhất định ghi nhớ điều này ”
Vài ngày nữa là đêm giao thừa, Đinh Thần và Bùi Tử Mặc như thường lệ phải đến Phổ Đông đón tết cùng bố mẹ chồng, nhưng cả ngày từ sáng tinh mơ tới giờ cô chẳng thấy bóng dáng của Bùi Tử Mặc đâu.
Đinh Thần gọi cho anh rất nhiều lần nhưng vẫn chẳng cách nào liên lạc được. Đinh Thần cảm thấy bức bối trong lòng, rốt cuộc khi nào anh mới có ý định ra khỏi nhà? Cớ sao bản thân cô chẳng hề hay biết.
Ăn qua loa bữa trưa, Đinh Thần tay xách phần quà đã chuẩn bị sẵn từ trước, cô lái xe đến Phổ Đông. Cả đoạn đường đi cô thấp thỏm lo âu không biết liệu có phải Bùi Tử Mặc đã xảy ra chuyện gì hay không.
Đến Cổ Vạn Phường, Đinh Thần ngạc nhiên phát hiện ra chiếc xe Audi TT vàng rực bắt mắt của Bùi Tử Mặc chễm chệ đậu ngay cửa ga ra.
Cô dừng xe, xách túi đồ ăn ấn chuông cửa, người mở cửa là gì Tần, vừa trông thấy cô, bà liền cười rạng rỡ: “ Thần Thần, về đến rồi! ”
Bà Bùi đi ra, bà kéo tay Đinh Thần, hỏi giọng đầy quan tâm: “ Sao giờ này con mới đến? Bên ngoài trời lạnh lắm, xem tay con lanh cứng rồi này! ”. Dứt lời, bà gọi vào phía trong phòng khách: “Mặc, đừng mải bận rộn với vị khách của con, mau đến giúp vợ con xách đồ ”
Đinh Thần cởi giày thay dép lê. Mi mắt cô bỗng chốc giật giật, dự cảm không hay chợt nhói lên trong lòng cô.
Bùi Tử Mặc chậm rãi đi ra, theo sau anh là Vu Tranh với nụ cười xinh đẹp
Đinh Thần bỗng chốc hiểu ra nỗi dự cảm trong lòng mình là có cơ sở, hóa ra anh biến mất cả buổi sáng là vì cô ta.
Bùi Tử Mặc đón lấy chiếc túi giấy trong tay Đinh Thần, chỉ về phía Vu Tranh giải thích: “ Bố mẹ cô ấy đều ở nước ngoài, năm nay cô ấy ăn tết ở Thượng Hải, một mình cô đơn buồn bã, vì vậy anh mời cô ấy đến nhà mình, em không để tâm đó chứ? ”
Nếu như Bùi Tử Mặc công khai nói rõ sự tình với Đinh Thần từ đầu thì cô chưa chắc đã không đồng ý nhưng giờ anh ta giở trò tiền chảm hậu tấu khiến cô càng thêm tức giận. Đinh Thần đè nén nỗi khó chịu sâu trong tâm khảm, cô bình thản nói: “ Chỉ cần bố mẹ không để tâm, em sao cũng được ”
Bà Bùi phẩy tay liên tục: “ Đừng nhìn sang mẹ, không phải bạn bè của mẹ, mẹ không có quyền đuổi người ta đi ”
Đinh Thần không ngờ mẹ chống trả lời như vậy, nhất thời cô chưa biết nên phản ứng thế nào.
Thoáng chốc, vài người ngơ ngẩn đứng tại lối vào phòng khách, đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai nói lời nào.
Lúc này, Vu Tranh là người phá vỡ bầu không khí trầm lặng này, cô ta lạnh lùng nói: “ Nếu mọi người đã không hoan nghênh em, vậy thì em đi đây! ”. Vu Tranh nhấc chiếc túi xách đặt trên kệ tủ toan bỏ đi.
“ Vu Tranh! ”. Bùi Tử Mặc gọi cô, vẻ mặt như có lời muốn nói.
Bà bùi nói: “ Tự các con quyết định, mẹ không cản ”. Bà kéo gì Tần vào trong bếp.
“Cô Vu, cô ở lại đi, bằng không cả nhà này sẽ không thoải mái trong mấy ngày tết”. Đinh Thần thầm than trong lòng, cô nhìn Bùi Tử Mặc, lướt qua hai người họ, bước vào phòng khách.
Lối vào trong phòng khách lúc này chỉ còn lại Bùi Tử Mặc và Vu Tranh, Bùi Tử Mặc cầm lấy túi của Vu Tranh đặt lại chỗ cũ, võ nhẹ vào đầu Vu Tranh: “Tính khí của em vẫn chẳng thay đổi, không chịu được ấm ức”
Vu Tranh kéo chiếc váy len lông cừu khoét cổ hình chữ V, nhoẻn miệng cười duyên dáng: “ Chẳng phải em bị anh làm hư đó sao? ”
“Vào nhà đi, ở đây lạnh lắm”. Bùi Tử Mặc cười gượng. Hai người tiến vào trong, Vu Tranh đùa giỡn, nói cười khanh khách sau lưng anh.
Đinh Thần dĩ nhiên đón bữa cơm giao thừa trong tâm trạng chẳng thoải mái chút nào, qua cuộc đối thoại giữa Bùi Tử Mặc và Vu Tranh cô dần hiểu ra hai người họ là bạn thời đại học. Vu Tranh đến đây chơi không phải lần đầu.
Thế nhưng từ thái độ của bố mẹ chồng đối với Vu Tranh. Cô nhận thấy cả hai đều không mấy thiện cảm với cô ta. Điều này chí ít khiến cô cảm nhận được sự an ủi phần nào. Bố chồng cô là người rất tốt tính, với ai ông cũng cười, với một người khách như Vu Tranh ông càng thêm phần khách sáo, vẻ nhiệt tình niềm nỏe giảm đi đáng kể.
Ăn cơm xong, mọi người di chuyển sang phòng khách, bố chồng cô theo lệ ngồi đồng trước màn hình ti vi xem tin tức, mẹ chồng và dì Tần gọt hoa quả trong bếp. Bùi Tử Mặc cùng Vu Tranh trò chuyện rôm rả, cô chẳng thể nói xen vào, bỗng dưng cô cảm thấy, dường như có là kẻ thừa trong chính ngôi nhà này.
Trước đây, đem giao thừa Đinh Thần và Bùi Tử Mặc đều ở lại Cổ Vận Phường. Đinh Thần vốn là người tiến lui có chừng mực nay lại trở nên nông nổi, cô xúc động đứng phắt dậy: “ Bùi Tử Mặc, chúng ta về nhà thôi! ”
Bùi Tử Mặc sửng sốt, bố chồng quay đầu lại, ánh mắt đảo nhanh sang ba người, hiểu ra ngay ra vấn đề, ông nói: “ Về nhà cũng được, nhưng mà tụi con ăn hoa quả rồi hãy về ”
Đinh Thần cắn mối, đứng tại chỗ chẳng nói lời nào. Bùi Tử Mặc chau mày, nỗi buồn thấp thoáng hiện lên trong mắt anh. Vu Tranh ngồi ngay cạnh nhìn thế trận trước mắt, khóe môi nở nụ cười đắc chí, nụ cười của cô ta hết sức chướng mắt dưới góc nhìn của Đinh Thần.
“ Thần Thần, sao con còn đứng đó, ngồi xuống xem ti vi đi ”. Bà Bùi bưng đĩa hoa quả, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bà vội nói: “ Nào, ăn hoa quả đi! ”
Đinh Thần nghe lời mẹ chồng ngồi xuống một góc sô pha. “ Mẹ, con muốn về nhà thăm bố mẹ. Hôm nay là ngày giao thừa, con muốn ở bên bố mẹ con! ”
“ Cúng phải thôi! ”. Bà Bùi cất tiếng. “ Tử Mặc đưa con đi, luôn tiện mang biếu bố mẹ con chút quà! ”
“ Không cần đâu mẹ ”. Đinh Thần nói.
Bùi Tử Mặc nói: “ Mẹ, mẹ đừng nóng ”. Anh trầm ngâm trong giây lát: “ Thần Thần, em ngồi lại đợi anh, anh đưa Vu Tranh về nhà trước, anh sẽ trở lại ngay rồi chúng mình cùng đến nhà bố mẹ em được không! ”
Thấy Bùi Tử Mặc nói với vẻ dứt khoát, Đinh Thần ngại ngùng không dám tiếp tục hùng hổ nữa. Dù giữa anh và Vu Tranh có mối quan hệ gì đi chăng nữa thì cô ta cũng là khách, anh chăm sóc Vu Tranh trước cũng phải thôi, bản thân cô vừa rồi làm như vậy thực sự có phần không thỏa đáng cho lắm: “ Được, em đợi anh ”. Đinh Thần gật đầu
Bà Bùi đưa miếng táo sang cho cô: “ Thần Thần, ăn táo đi con, giòn lắm! ”
“ Bác trai, bác gái, cháu xin phép chào tạm biệt, chúc hai bác năm mới vui vẻ ” Vu Tranh mỉm cười với mọi người rồi cất bước đi ra.
Ong Bùi chuyển kênh sang chương trình liên hoan xuân, bà Bùi lo âu nhìn Đinh Thần: “ Thần Thần, con không sao đó chứ, bố mẹ con chẳng phải đi du lịch đảo Bali rồi sao? ”
Lúc này, Đinh Thần mới sực nhớ ra, bố mẹ cô đã đi du lịch Bali theo đoàn đến mồng 3 mới về. Việc này Bùi Tử Mặc cũng biết rất rõ. Vừa rồi anh không hề vạch trần cô mà còn ngấm ngầm để mặc cô quấy rối làm càn, xem ra anh đã nể mặt cô lắm rồi.
Bùi Tử Mặc lúc này nhất định đang nghĩ cô gây sự vô cớ, Đinh Thần chợt cảm thấy mình là kẻ thất bại, đầu óc trống rỗng, cô uể oải đứng dậy, nói với mẹ chồng: “ Mẹ, con thấy hơi mệt, con muốn lên nhà nghỉ một lát ”
Bà Bùi vẻ mặt lo âu: “ Con đi đi! ”.
Trở về gian phòng trống trải, Đinh Thần ngồi phịch xuống thảm, gian phòng tuy bật lò sưởi nhưng cô vẫn thấy run rẩy. Kẻ mù cũng nhận ra được mối quan hệ giữa Bùi Tử Mặc và Vu Tranh không phải mối quan hệ bình thường, vậy mà anh còn có thể vờ như không hề có chuyện gì.
Điện thoại đổ chuông giữa lúc Đinh Thần ngơ ngác.
Thì ra là Diệp Tử gọi điện chúc tết cô.
Cô vừa cất tiếng “ alo ”, thì đầu dây bên kia vang lên tiếng thét chói tai phấn khích của Diệp Tử: “ Đinh Thần, ăn xong cơm tối chưa, không có việc gì làm cùng mình ra ngoài ngắm pháo hoa đi, bọn mình mua rất nhiều ”.
Đinh Thần nghe tiếng pháo nổ trầm bổng từng đợt đầu dây bên kia, cô hít một hơi thật sâu, trăm ngàn từ ngữ muốn được bày tỏ cùng Diệp Tử nhưng đến phút cuối cùng cô chỉ khẽ khàng thốt lên: “ Diệp Tử! ”
“ Cậu nói gì? ” Diệp Tử hét to, tiếng pháo nổ xung quanh át cả âm lượng của Đinh Thần: “ Cậu ra chứ? ”
Sống mũi Đinh Thần cay cay, nước mắt chảy vòng quanh hốc mắt, đúng ngày tết vui vẻ như hôm nay, cô làm sao có thể nói với Diệp Tử nỗi đau đớn trong con tim cô chứ. Cô trả lời giọng trong trẻo: “ Thôi, mình thấy hơi mệt, muốn đi ngủ ”
Diệp Tử rốt cuộc đã nghe rõ câu nói này của Đinh Thần: “ Đinh Thần, mình không biết là cậu tuổi heo đấy! ”. Câu nói này của Diệp Tử nhằm chọc cười Đinh Thần.
Cô từ chối: “ Mình thấy hơi mệt! ”
Diệp Tử lập tức ân cần hỏi: “ Cậu bệnh à? Có nặng không? ”
“ Mình ngủ một lát sẽ không sao, cậu chơi vui vẻ nhé? ” Đinh Thần sợ nói chuyện tiếp cô sẽ chẳng thể nào kìm nén được cơn thổn thức, cô vội bụm miệng rồi gác điện thoại. Cô không muốn để Diệp Tử nghe thấy tiếng khóc của mình, không muốn Diệp Tử lo lắng, không muốn cô nhìn thấy sự yếu đuối của mình, càng không muốn để cô ấy tìm Bùi Tử Mặc hỏi tội.
Cô từ từ ngã người xuống giường, cuộn tròn mình trên giường, lẳng lặng rơi lệ, chiếc áo gối nhanh chóng ướt đẫm. Sau một hồi khóc lóc thấm mệt, cô chìm dần vào giấc ngủ, Bùi Tử Mặc về bao giờ cô cũng không biết.
Anh nắng mặt trời chiếu xuyên qua rèm cửa chưa vén lên, hắt thẳng vào gian phòng.
Đinh Thần tỉnh giấc giữa ánh nắng mặt trời, sửng sốt trơ mắt nhìn trần nhà, phải mất một lúc sau cô mới nhớ ra mình đang ở nơi nào. Cô trở mình, thấy Bùi Tử Mặc nằm ngay cạnh đang chìm trong giấc nồng.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu sáng từng sợi lông tơ trên khuôn mặt Bùi Tử Mặc. Bộ dạng râu ria lởm chởm của Bùi Tử Mặc khiến cô nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên cô gặp anh.
Cô đã phải lòng người đàn ông nhỏ hơn cô hai tuổi tràn đầy sức sống này ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh. Đã bao năm nay cô chứng kiến anh từ chàng thanh niên ngây ngô trở thành người đàn ông trưởng thành, tình yêu cô dành cho anh tăng lên theo từng ngày từng tháng nhưng sự hiểu biết của cô về anh càng ngày càng vơi đi
Anh chưa từng nhắc đến Vu Tranh với cô nhưng người có đôi mắt tinh tường đều nhận ra mối quan hệ không bình thường giữa hai người họ. Đinh Thần ngẫm nghĩ phải chăng cô nên tìm cơ hội nào đó hỏi anh. Cô không muốn mình tiếp tục trở thành kẻ mong manh yếu đuối như ngày hôm qua.
“ Em đang nghĩ gì vậy? ”. Bùi Tử Mặc thực ra đã tỉnh giấc từ lâu, anh trở mình ôm lấy Đinh Thần, gục đầu hít mùi hương thoang thoảng trên cổ cô, như thể chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.
Đinh Thần xoa đầu anh, chần chừ do dự, cuối cùng cô cất tiếng hỏi: “ Anh và Vu Tranh, rốt cuộc giữa hai người có mối quan hệ gì? ”.
Bùi Tử Mặc toàn thân cứng đờ, anh đẩy Đinh Thần ra, nhìn cô bằng ánh mắt xa lạ: “ Em hỏi vậy là có ý gì? ”
“ Chẳng có ý gì cả, em chỉ muốn biết ”
Bùi Tử Mặc lấy tay xoa mặt, giọng hoàn toàn tỉnh táo: “ Em muốn làm gì? Chất vấn anh ư? Bới móc chuyện xưa của anh hay sao? ”
Đinh Thần nghe những lời này của anh, cơn giận trong lòng bùng lên, cô đứng dậy, khoác áo lên người: “ Nếu anh đã không muốn thẳng thắn nói với em thì thôi! ”
Bùi Tử Mặc sửng sốt, dường như đây là lần đầu tiên anh trông thấy dáng vẻ nổi giận của Đinh Thần, anh ngần ngừ do dự, Đinh Thần đã mặc xong quần áo bước xuống giường.
Anh nằm xuống, mùi hương thơm ngát lưu lại trên ga giường thức tỉnh anh: Đinh Thần là vợ anh, là người anh quyết định sống đến trọn đời, còn Vu Tranh…
Anh lắc đầu, ra sức cố gắng quên đi dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của Vu Tranh tối hôm qua khiến con tim anh phải đau xót, mọi chuyện dường như quay trở về trước kia, khi cô vẫn chưa rời bỏ anh.
Suốt cả ngày hai người không nói với nhau lời nào, bố mẹ chồng dường như đoán ra mọi chuyện, ông bà không giữ cả hai lại, ăn xong bữa trưa liền nhanh chóng xua hai người về.
Dõi mắt nhìn chiếc xe Audi TT vàng sặc sỡ đầy phong cách, cơn giận của Đinh Thần vẫn chưa nguôi ngoai, chiếc xe này ngoài cô ra, còn chở biết bao người phụ nữ khác. Cô vùng khỏi vòng tay của Bùi Tử Mặc, giận dỗi ngồi vào chiếc xe honda cũ của mình, ra sức nhẫn ga cho xe chạy đi.
Bỏ lại một mình Bùi Tử Mặc đứng chết trân tại chỗ cười khổ sở, hóa ra khi Đinh Thần nổi giận tính khí nóng nảy vô cùng.
Mồng hai tết, Hướng Huy gọi điện thoại cho Bùi Tử Mặc, hẹn anh đi chơi bi a. Bùi Tử Mặc mơ hồ nhận thấy Hướng Huy có lời muốn nói với mình bèn vui vẻ nhận lời.
Tại khu Vip, Hướng Huy chọn phòng riêng, hai người không bị bất kỳ ai quấy rầy, yên tĩnh mà rèn dũa kỹ năng đánh bi a. Giữa gian phòng nhỏ, chỉ nghe thấy tiếng bóng bi a va chạm qua lại.
Kết thúc ván đầu, Hướng Huy dẫn xa Bùi Tử Mặc về điểm số.
Hướng Huy ngồi xuống uống trà, nhìn Bùi Tử Mặc tâm hồn treo ngược cành cây, hỏi: “ Hôm nay tâm trạng cậu không tốt à, sao lại phạm một lỗi hai lần liên tiếp? ”
Bùi Tử Mặc vứt chiếc khăn ướt trong tay, nhìn anh: “ Có gì muốn nói cứ nói thẳng ra đi, đừng vòng vo nữa! ”
Hướng Huy mỉm cười, uống một ngụm nước: “ Lẽ ra những lời này mình không nên hỏi nhưng bà xã mình thực sự rất tò mò, mình bất đắc dĩ chẳng còn cách nào khác, hôm nay đành hẹn cậu ra để hỏi. Cậu và Vu Tranh có mối quan hệ gì? Cô ta vì sao sang nhà cậu ăn tết? ”
“ Thần Thần và Diệp Tử nói à? ”. Bùi Tử Mặc cười gượng gạo, ra sức đánh quả cầu trắng lăn đi, anh cất tiếng: “ Quan hệ của bọn mình. Các cậu chẳng phải đã đoán ra rồi đó sao, cô ấy là bạn gái trước đây của mình! ”
“ Nếu như mình nhớ không nhầm thì Vu Tranh vừa từ nước ngoài trở về ”. Hướng Huy bước sang, một gậy đánh quả cầu đỏ lọt vào trong lỗ.
“ Chúng mình chính vì chuyện cô ấy đi nước ngoài mà chia tay! ”. Bùi Tử Mặc đặt chiếc gạy xuống, nhìn Hướng Huy một mình phát huy năng lực, hôm nay dù sao anh cũng không có tâm trạng, chi bằng không đánh thì hơn.
Hướng Huy chơi bi a nhanh nhẹn dứt khoát, không quên ngoái đầu chế giễu Bùi Tử Mặc: “ Chuyện xảy ra bao lâu rồi? ”
Bùi Tử Mặc ngẫm nghĩ một lúc: “ Khoảng năm năm về trước, khi mình và cô ấy quen nhau được hai năm, cô ấy đột nhiên muốn ra nước ngoài, bất luận mình phản đối thế nào cũng không có tác dụng. Đến phút cuối cùng cô ấy vẫn bỏ đi Canada, 3 năm sau thì bặt vô âm tín, vài ngày trước cô ấy gọi điện thoại cho mình nói rằng chuẩn bị về nước, mãi đến hôm trước, lần gặp mặt tại buổi tiệc tất niên chính là lần gặp gỡ đầu tiên của bọn mình sau ba năm chia tay. Bố mẹ mình quen cô ấy là vì trước kia bọn mình đã tính đến chuyện cưới xin, còn mua cả nhẫn cưới rồi.
Muôn lời muốn nói hóa thành tiếng thở dài, Hướng Huy có phần thất thần, chẳng phải ai cũng may mắn như anh, người đã bỏ đi bao nhiêu năm vậy mà vẫn có thể tìm lại tình yêu đã đánh mất: “ Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ đi cùng cô ta sao? ”
Bùi Tử Mặc nhoài người đến bên kia bàn, nhìn chiếc gậy dưới sự điều khiển thuần thục của Hướng Huy dẫn bóng vào lỗ, anh nói: “ Bố mình khi đó sức khỏe không tốt, đang nhập viện, mình không thể rời bỏ ông ấy. Huống hồ, cô ấy không hề rủ mình cùng đi, thậm chí không hề hỏi ý kiến của mình. ”
“ Con trai có hiếu? ” Hướng Huy đánh một gậy dứt khoát, đường bóng này của anh không cần phải ngắm và chỉnh nhiều.
Bùi Tử Mặc thoáng cười khổ sở: “ thật ra vì mình ngốc, rất lâu sau mình mới biết rằng, cô ta đã có người khác, chính là gã đàn ông dẫn cô ta đi ”
Hướng Huy lặng im hồi lâu, vội chuyển đề tài: “ Cùng đi ăn nhé! ”
Bùi Tử Mặc nhìn đồng hồ: “ Thôi, Thần Thần đang ở nhà chờ mình, bọn mình đã hẹn ngày mai sang nhà bố mẹ cô ấy, quà cáp vẫn còn chưa mua ”
“ Đinh Thần vẫn còn giận cậu ư? ”. Hướng Huy thu dọn gậy đánh, vẫy gọi nhân viên phục vụ đến thanh toán: “ Cậu vội thì về trước đi, bữa khác mình gọi bọn cậu đi ăn ”
“ Trận chiến tranh lạnh giữa Đinh Thần và Bùi Tử Mặc kéo dài liên tiếp mãi tận mồng 3 tết vẫn chưa có dấu hiệu chuyển biến. Hôm đó, bố mẹ cô đi du lịch về, cả hai đã hẹn sẽ về nhà bố mẹ ăn tối.
Đinh Thần dậy rất sớm, cô đứng bên cửa sổ, đưa mắt nhìn bông tuyết bay lả tả bên ngoài, trận tuyết này rơi suốt cả đêm không biết bao giờ mới dừng
Bùi Tử Mặc cững nhìn màng tuyết trắng xóa ngoài cửa sổ, anh nói: “ Bên ngoài nhất định rất lạnh, một lát em mặc thêm áo rồi hãy ra ngoài ”
Đinh Thần lạnh nhạt đảo mắt nhìn anh, chẳng buồn đáp lại.
Bùi Tử Mặc buồn bực khó chịu: “ Em định chiến tranh lạnh với anh đến bao giờ? ”
Thần sắc Đinh Thần vẫn thản nhiên: “ Em không hề chiến trang lạnh với anh! ”
“ Vậy sao nói chuyện em không thèm để mắt đến anh? ”. Bùi Tử Mặc bắt đầu nổi đóa, anh kéo Đinh Thần ngồi xuống sô pha: “ Em nói rõ ràng xem, rốt cuộc em muốn anh như thế nào? ”
Đinh Thần không nói gì, cô ngây người đặt bàn tay lên chiếc bàn pha lê.
“ Lẽ nào Diệp Tử không nói với em về chuyện giữa anh và Vu Tranh hay sao? ”
Đinh Thần che miệng ngáp: “ Tại sao cô ấy phải nói với em? Cô ấy có nghĩa vụ nói với em sao? ”
Bùi Tử Mặc bỗng chốc chán nản, anh muốn thông qua Diệp Tử để nói với Đinh Thần rằng giữa anh và Vu Tranh đã là chuyện quá khứ, cuộc sống trước mắt mới thuộc về anh và Đinh Thần ”
“ Anh còn chuyện gì nữa không, không còn chuyện gì thì em đi rửa mặt, còn phải chuẩn bị quà để đi ngay đấy! ”. Đinh Thần lạnh lùng nói.
Bùi Tử Mặc liền tiến đến trước kéo Đinh Thần vào lòng, ôm chặt cô, hôn cô mãnh liệt. Đinh Thần ra sức giãy dụa vùng vẫy, đôi tay cô gắng sức đánh vào vai anh, chẳng còn cách nào khác, Bùi Tử Mặc đành giữ chặt lấy cô, không để cô cử động, mãi một lúc sau, cô mới dần mềm nhũn người ra.
Bùi Tử Mặc cảm nhận sự thay đổi của Đinh Thần, anh buông cô ra, nhưng khi anh trông thấy đôi mắt đẫm lệ của cô, con tim anh như bị kim đâm thật mạnh.
“ Xin lỗi em! ”. Bùi Tử Mặc dịu dàng ôm lấy cô, vỗ vào lưng cô: “ Là do anh không tốt ”
Đinh Thần không nói lời nào, cô tựa vào anh, khóc nức nở.
“ Là anh không thẳng thắn với em, khiến em lô lắng, anh từng nói sẽ cùng em trải qua những tháng ngày vui vẻ thì nhất định anh sẽ không làm em thất vọng, em hãy tin anh! ”
Đinh Thần quệt hàng nước mũi trên chiếc áo ngủ của anh, nói giọng vô tội: “ Em làm áo anh bẩ mất rồi! ”
Bùi Tử Mặc lớn tiếng cười vang, anh xoa xoa sống mũi cô: “ Không sao, có máy giặt mà ”
“ Không còn sớm nữa, chắc bố mẹ đang đợi chúng ta ”. Đinh Thần nói với chất giọng mũi khản đặc.
Bùi Tử Mặc vỗ vào trán Đinh Thần: “ Không giận anh nữa chứ? Không chiến tranh lạnh với anh nữa nhé! ”
“ Hứ! ”. Đinh Thần trừng mắt nhìn anh, xoay người bỏ đi.
Bùi Tử Mặc vui vẻ huýt sáo đi vào phòng tắm.
Nếu Em Là Truyền Thuyết Của Anh Nếu Em Là Truyền Thuyết Của Anh - Diệp tử Nếu Em Là Truyền Thuyết Của Anh