Cách bạn sử dụng thời gian quan trọng hơn cách bạn tiêu tiền. Sai lầm về tiền bạc còn có thể chỉnh sửa được, nhưng thời gian thì không bao giờ quay lại.

David Norris

 
 
 
 
 
Tác giả: Ba Nữu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 75 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 480 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:25:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ối hôm qua hai cha con xấu hổ như vậy, đến buổi sáng vẫn chào hỏi nhau,cùng nhau ăn sáng.
Hạ Hữu Quân đa số thời gian không ở bên này, ông vốn có một căn nhà khác. Ông cũng chưa từng bị con bắt gặp qua chuyện này, nên rất ngượng ngùng. Trước kia ông cố gắng ở vậy,lại bởi vì Dương Tiểu Cầm chết, trên cơ bản rất ít khi gần phụ nữ, từ khi con ông đi du học, ông càng ngày càng cô đơn, sau đó mới cần phụ nữ bầu bạn, hiện tại càng lúc càng mạnh, “này không phải khí tiết tuổi già khó giữ sao”, có lúc Hạ Hữu Quân tự cười nhạo bản thân, nhưng con ông lại không nói gì, cho nên vẫn cứ như vậy.
Ăn xong bữa sáng, Hạ Hữu Quân lái xe đi, Tứ Phương cũng lên lầu. Buổi sáng đến mười giờ, Vương thúc nhìn Tứ Phương như không có ý định đi ra ngoài nên chuẩn bị lên lầu hỏi anh buổi trưa muốn ăn gì. Vương thúc đi lên lầu 3, nhìn Tứ Phương đang ở ngoài ban công đọc sách, trên mặt bàn cũng có rất nhiều sách. Ông đi tới tùy ý nhìn qua một chút, vừa thấy tựa đề đã giật mình, quyển trên cùng có tựa đề là 《 Phải làm sao để trở thành một bạn trai hoàn mỹ》, mà quyển sách Tứ Phương đang cầm trong tay lại là cuốn 《Tình yêu ba mươi sáu kế》.
“Tứ Phương, cậu sao lại xem mấy loại sách này? Có phải đã có bạn gái hay không?” Vương thúc cười hớ hớ hỏi.
Tứ Phương ngẩng đầu nhìn ông, thoáng cười cười, có chút ngượng ngùng, “Tùy tiện nhìn qua thôi ”. Vương thúc thấy anh ngượng ngùng, cũng không hỏi nhiều, nhớ tới chuyện chính hỏi, “Cậu buổi trưa không ra ngoài, vậy có muốn ăn gì không?” Tứ Phương lắc đầu, “Chú cứ làm đi, tôi sao cũng được.” Vương thúc nghe xong, chuẩn bị đi xuống lầu căn dặn người hầu bắt đầu làm cơm trưa.
“Vương thúc” đột nhiên nghe Tứ Phương ở sau lưng gọi lại, Vương thúc vội vàng xoay người lại nhìn Tứ Phương, chỉ thấy Tứ Phương có chút hoang mang hỏi, “Nếu muốn tặng quà, thì nên tặng cái gì?”
Khuôn mặt đầy vết nhăn của Vương thúc cười giống như đóa hoa cúc, “Lão già như tôi không biết mấy người trẻ tuổi các cậu thích cái gì.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng được Tứ Phương mở miệng hỏi, ông rất vui, Tứ Phương rốt cục cũng có bạn gái, đây thực sự là một tin tốt.
Ông còn nghiêm túc suy nghĩ, “Qùa thì không cần phải quá sang trọng, mà cần biểu đạt một phần tâm ý, có thể để cho đối phương cảm nhận được tấm lòng của mình là tốt nhất.”
Tứ Phương gác cằm, nhìn ra bên ngoài, có chút suy nghĩ, “Phải không?” Anh lầm bầm một câu.
Vương thúc nhìn anh đắm chìm trong suy nghĩ của mình, xúc động. Ông vốn là thủ hạ của Hạ Hữu Quân, bởi vì nấu ăn ngon, lại có tính cẩn thận, nên được Hạ Hữu Quân gọi tới chăm sóc cho Tứ Phương.
Thời gian ông mới thấy Tứ Phương, cảm thấy cậu bé này đặc biệt không bình thường, một thời gian dài cậu bé chỉ đắm chìm ở trong thế giới của bản thân, không muốn ra ngoài, không muốn đến trường, không thích có nhiều người, không thích nói chuyện.
Trong nhà có rất nhiều giáo viên tới dạy học, bình thường mấy người giáo viên đó luôn cố gắng thay đổi cậu bé, nhưng cậu bé rất cố chấp, cậu không có chút phản ứng nào, lấy im lặng chống đối lại tất cả.
Các giáo viên về sau cũng đành từ bỏ, chỉ có thể hết sức truyền đạt kiến thức. Có lẽ thượng đế có công bằng của mình, Tứ Phương tuy không giống như cậu bé bình thường, không hoạt bát, nhưng lại có chỉ số thông minh rất cao, mỗi một sự tiến bộ của cậu đều làm ọi người xúc động.
Đến khi trưởng thành Tứ Phương đã có chút thay đổi,đã có thành công trong sự nghiệp, nhưng Vương thúc thường rất sốt ruột việc hôn nhân của anh.
Không có bạn bè cũng không sao,nhưng là một người trưởng thành không thể không có bạn gái. Tứ Phương rất kỳ lạ, anh chưa bao giờ tiếp xúc với các cô gái, đương nhiên anh cũng rất ít khi tiếp xúc với người khác. Nhưng Vương thúc lo lắng cũng chỉ lo lắng suông mà thôi,ông dù sao cũng là người dưới, cũng không tiện nói nhiều. Giờ nghe thấy tin này, Vương thúc nghĩ Tứ Phương đã thông suốt rồi.
Mai Mai vừa lấy kéo cắt một ít tóc mái, vừa hỏi Tái Văn còn đang đọc sách, “Ai, kẻ chỉ biết kiếm tiền kia, cậu tối nay còn muốn đi làm thêm sao? Hôm nay là lễ Noel nha.”
“Chứ làm sao bây giờ, hôm nay không đi, không chừng ngày mai đã bị họ sa thải rồi, bây giờ để kiếm một công việc ổn định rất khó.”
“Nhà của cậu cũng được lắm mà, vì sao cậu vẫn phải đi làm thêm chứ, mỗi ngày làm việc giống con quay.” Mai Mai vẫn nhắc đi nhắc lại chuyện cũ.
“Đúng vậy, học đại học xong nhất định sẽ không thể thoải mái như bây giờ,nên nhất định phải chơi cho đã.” Giai Giai cũng tiếp lời.
“Ai, thật không có gì để nói.” Tái Văn không nói thêm nữa, chỉ hy vọng đề tài này có thể kết thúc như vậy.”Tối nay các cậu định đi chơi ở đâu?”
Giai Giai lúc này mới có tinh thần hăng hái nói ”Hắc hắc, tối nay bọn mình tổ chức một bữa giao lưu với trường nam sinh, nghe nói trường đó có rất nhiều soái ca suất chúng, oa, thật là hy vọng.” Giai Giai hai tay tạo thành chữ thập, một bộ dạng háo sắc.
“Cậu mấy giờ đi làm?” Mai Mai hỏi. Hôm nay là Chủ nhật, ngày hôm nay Tái Văn bình thường sẽ đi sớm một chút.
“Hôm nay muốn đến sớm một chút.” Tái Văn nói. Nói xong có chút chột dạ,thật ra buổi trưa hôm nay cô nhận được điện thoại của Hạ Tứ Phương, muốn hẹn cô xem phim, nhưng buổi tối cô phải đi làm thêm, nên hẹn nhau vào buổi chiều, từ 3 giờ đến 5 giờ, Vì vậy Tái Văn có thể về đi làm đúng giờ.
Nhưng bây giờ bị mọi người đề cập đến,dù sao chuyện này cũng chỉ mới bắt đầu nên Tái Văn có điểm chột dạ.
Ba giờ chiều Tái Văn đến rạp chiếu phim đã thấy Hạ Tứ Phương, bên phải rạp chiếu phim là bãi đỗ xe, Hạ Tứ Phương đang dựa vào cửa xe hút thuốc. Tái Văn đến bây giờ mới biết anh cũng hút thuốc, anh hôm nay lại không đi chiếc Land Rover, là một chiếc BMW. Tứ Phương đang đứng hướng ra đường nên lúc Tái Văn tới anh đã nhìn thấy. Anh dập thuốc đi tới chỗ Tái Văn. Tái Văn nhìn anh đang đi tới thì cười cười, “Chúng ta nên vào thôi, thời gian không còn nhiều.” Nói xong dẫn đầu vào đại sảnh trước.
Tái Văn thật ra rất ít khi xem phim, cho nên đến rạp chiếu phim cũng không biết phòng nào ra phòng nào, Tứ Phương lấy 2 vé ra xem là phòng D, nhưng bọn họ tìm mãi cũng không thấy, cuối cùng phải đi hỏi nhân viên trong rạp mới biết được. Tái Văn nhìn Tứ Phương đi ở bên cạnh, xem ra anh ta cũng không thường xuyên đến đây.
Trước khi vào Tái Văn muốn đi toilet, cô tùy tiện đưa túi sách cho Tứ Phương, vội vàng tìm toilet. Lúc cô từ toilet đi ra, vẫn thấy Tứ Phương cầm túi sách chờ cô. Phía sau nhân viên trong rạp đang đứng kiểm vé, rất nhiều người chen chúc ở phía sau Tứ Phương, Tái Văn vội vàng cầm lấy túi của mình, nhìn anh bị người ta dẫm lên chân, không khỏi nói, “Sao không đứng ở chỗ khác!” Tứ Phương khẽ cười, “Chỗ này nhiều người qua lại.”
Trong lòng Tái Văn hơi ấm lên một chút, cô kỳ thật là một đứa trẻ rất tự ti mẫn cảm, chỉ cần cảm thấy có người đối xử tốt với mình, cô rất dễ cảm động, không tự chủ được phủ phủ tóc, “Chúng ta vào thôi.”
Là bộ phim tình cảm nhẹ nhàng. Nam nữ chính cãi nhau ầm ĩ, rất buốn cười, trong rạp thỉnh thoáng vang lên tiếng cười ha ha. Tái Văn lâu rồi cũng chưa xem thể loại này, cũng cười rất lớn. Có đôi lúc Tái Văn nhịn không được nhìn qua bên phải ngắm nhìn Hạ Tứ Phương, anh rất bình tĩnh, lúc mọi người cười to, anh cũng chỉ nhếch môi mà thôi, Tái Văn không khỏi nghi ngờ: là mọi người cười thái quá, hay là anh quá cứng nhắc?
Loại phim tình cảm Hongkong này trên cơ bản đều giống như nhau Tái Văn xem một lát thì có chút buồn ngủ, cúi đầu nhăm mắt một lát, sau đó không chịu nổi lại ngủ quên mất.
Tứ Phương nhìn khuôn mặt thanh khiết đang tựa vào vai trái của mình, trắng nõn điểm chút hồng nhàn nhạt, lông mày thanh tú, lông mi thật dài, cái mũi khéo léo cao thẳng, môi hơi hơi cong, anh còn nhớ rõ cô có một đôi mắt đen rất tròn, bình tĩnh ôn hòa, nhưng lúc nào cũng trong veo, tràn đầy sức sống.
Tứ Phương tiếp tục xem phim, khóe miệng hơi cong, bản thân mình có phải có điểm thay đổi? Anh nghĩ không biết nó bắt đầu từ lúc nào? Có phải là lúc anh làm cho Tái Văn sợ hãi? Hay là lúc Tái Văn giúp anh lau vết bẩn trên giày của mình, hay là lúc anh nhìn cô đến ngẩn người?? Đã không thể nào giải thích. Anh không khỏi có chút hoang mang, mình có thể tin tưởng loại cảm giác này chứ? Nó an toàn hay không?
Tái Văn có chút ảo não, lúc xem phim làm sao lại ngủ gật mất? Vì sao luôn ngủ gật như vậy? Ai! Thật là…!
“Này, Tiểu Văn, em lắc đầu cái gì đấy, mau đưa cà phê nhanh lên.” Chị Trần như muốn hét lên.
Hôm nay là đêm Noel, người đến uống cà phê lại nhiều, Tái Văn làm việc cật lực cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều.
Hôm nay bởi vì nhiều khách, tan ca cũng đã 11 rưỡi. Tái Văn mệt mỏi ngáp. Ra khỏi tiệm cà phê, bên ngoài ngã tư đường vẫn còn rất nhiều ánh sáng từ cửa hàng,người đi lại cũng rất nhiều, rất nhiều người còn đùa giỡn lẫn nhau. Ở ven đường, chiếc xe BMW của Hạ Tứ Phương đã đậu từ lâu. Tứ Phương nhìn Tái Văn đi ra, mở cửa xe, “Merry Christmas ” Tứ Phương nói thêm ”Đêm Noel còn chưa kết thúc.”
“Merry Christmas! Anh chờ lâu chưa?”
“Không lâu lắm ”
“Mới từ nhà tới sao?”
“Đúng vậy “
Tóc Tái Văn bị gió thổi tung, cô đưa tay vuốt lại trong lòng có chút xúc động, “Tôi mời anh ăn đồ nướng,được không?”
“Ăn, tôi mời.”
“Ha ha, đừng ngại, bữa ăn này, tôi có thể mời.”
Xe đến gần phố có cửa hàng đồ nướng thì dừng lại. Thời gian đã muộn, hàng quán cũng không nhiều lắm, nên cũng không có nhiều lựa chọn. Tái Văn nhanh chóng chọn món mình thích ăn, đậu cove, khoai tây, chân gà…
“Ân, còn anh? “Quay người lại nhìn Hạ Tứ Phương vẫn đang nhìn chằm chằm về phía trước không chút nhúc nhích.
“Anh muốn ăn gì? Tôi sẽ lấy.” Tái Văn nói với anh.
“Tôi có thể chọn.” Tứ Phương nói.
Chọn đồ ăn xong, hai người tìm bàn ngay bên ngoài cửa hàng ngồi xuống.”Đợi chút” Tái Văn vội kéo Tứ Phương, sau đó rút mấy tờ giấy trên bàn lau qua cái ghế của Tứ Phương, “Được rồi, ngồi đi.” Nói xong cô cũng ngồi xuống, lại dùng giấy trong tay lau qua mặt bàn trước mặt hai người.
“Đúng rồi, tôi có vấn đề muốn hỏi anh, vì sao anh lại chọn ngành nông lâm nghiệp chứ? Trước kia ngành chính cũng là chọn ngành này sao?” Tái Văn vừa lau cái bàn vừa hỏi Tứ Phương.
“Không phải, trước kia thì không, sau này lại có hứng thú.”
“Chắc là rất thú vị.”
“Đúng vậy.”
“Khó nhất là cái gì? Hoa lan sao?”
“Kỳ thật tôi ít khi trồng hoa, chỉ trồng các loại rau.”
“A? Như vậy sao. Vậy khó nhất là loại rau nào?” Tái Văn không ngại học hỏi kẻ dưới.
“Là cà chua có vẻ khó trồng.”
Tái Văn nhìn anh nghiêm túc giải thích loại rau dưa nào khó trồng, siêu đáng yêu.
Ăn xong đồ nướng, đã hơn 12 giờ. Xem ra hôm nay phải leo cửa rồi, Tái Văn nghĩ.
Tứ Phương đưa Tái Văn về trường học, lần này không khí so với lần trước tốt hơn nhiều, dọc đường đi Tái Văn đều ở bên líu ríu nói chuyện, Tứ Phương cũng thường trả lời một chút. Rất nhanh đến cửa trường học, Tái Văn mở cửa xe, “Tôi vào rồi, anh cũng chạy nhanh về nhà ngủ đi, chúc ngủ ngon.”
“Đợi chút, ” Tứ Phương gọi cô lại, chỉ thấy anh lấy một cái hộp ở sau xe đưa cho Tái Văn. Tái Văn vẻ mặt nghi hoặc cầm lấy, “Cái gì vậy?”
Cẩn thận mở ra, bên trong hộp là một đám nho nhỏ cà chua hồng hồng. Tái Văn miệng không khỏi a thật to.”Cám ơn.” Thanh âm cũng thấp.
“Hẹn gặp lại.” Tứ Phương nói.
“Vâng.” Tái Văn xuống xe, gió lạnh lùa vào xe. Tuy rằng độ ấm rất thấp, vì sao không có cảm thấy lạnh như vậy?
Năm Mươi Thước Thâm Lam Năm Mươi Thước Thâm Lam - Ba Nữu