Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Tác giả: Điển Tâm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 21 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 544 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:22:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3 Part 1
HƯƠNG III
Sáng sớm mùa đông, mây đen bao phủ ở phía chân trời, từng đợt mưa phùn rơi xuống. Khí hậu rét mướt nhưng từ trong ra ngoài Lâm gia lại là một không khí náo nhiệt tưng bừng.
Đây chính là lệ cũ của Lâm gia, bởi vì Lâm phu nhân thân thể không tốt, không thể đi xa nhà, hơn nữa tình cảm của người thân thích trong gia đình rất tốt nên chỉ cần gặp nhau vào ngày nghỉ đã có thể thông báo được với họ, mời họ cùng với gia quyến tới Lâm gia tham dự tiệc nướng.
Tuy khí hậu ẩm ướt, lạnh lẽo nhưng lòng hứng thú của nhiều người vẫn không giảm, thân hữu[4] lục tục tới chào hỏi, người lớn người bé cứ một người lại thêm một người, ở đây ít nhất cũng phải có hai mươi mấy người rồi.
Tĩnh Vân phụ trách khâu chuẩn bị trong phòng bếp, cả buổi sáng bận tối mắt tối mũi. Nàng hết rửa lại thái, xử lý hết đống rau cỏ mà đám thân hữu mang tới, còn làm một đống măng xếp gọn lại như ngọn núi nhỏ vậy.
“ Tĩnh Vân à, lửa đang cháy tốt lắm, con có thể mang rau ra đây rồi.”
Nàng buông dao thái xuống, thuận hiền gật đầu mỉm cười.
“ Mẹ, con biết rồi ạ.”
Bà Lâm nhìn xuyên qua tấm màn cửa sổ làm bằng lụa mỏng, hướng về cái sân, nhìn đám trẻ con đang nháo loạn khắp nơi, bọn nó cứ chạy đi chạy lại không biết mệt là gì.
“ Mau mang ra thôi, nếu không cho bọn nó ăn gì thì bọn nó tạo phản mất.” Bà Lâm vừa nói vừa hướng phòng khách đi tới, tuy miệng nói vẻ oán giận nhưng thực thì trong ánh mắt, khóe miệng lại mang ý cười.
“ Dạ, con tới ngay đây.” Tĩnh Vân đáp, tay cầm nồi nấm hương ngâm nước mang tới trước rồi mới bưng đống măng kia lên từ trong đi ra.
Tiếng trẻ con vừa khóc vừa cười làm thanh âm nháo loạn, truyền rõ vào tai làm nàng mỉm cười, qua tấm màn cửa sổ làm bằng vải lụa mỏng, đôi mắt to trong trẻo lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đám trẻ này không cùng một tuổi nên có đứa trèo cây, có đứa đánh nhau, mấy đứa còn lại đuổi theo một con chó đen, đám người lớn thì tụ tập bên cái lò nướng, người thì sưởi ấm, người thì nói chuyện phiếm. Trong đó có một thân hình mặc áo đen, mình tựa vào cạnh cửa, miệng ngậm điếu thuốc, tay còn đang gõ máy tính.
Chiếc bóng của người đàn ông đó cô đơn không hợp với không khí bốn phía vui vẻ. Tầm mắt của nàng lưu lại trên hắn hơn hai giây, cảm thấy người đàn ông kia thực sự nhìn rất quen, rất giống -- rất giống -- rất giống --
Trong nháy mắt, đôi mắt ngập nước trừng lớn, nàng phát ra giọng kêu nhỏ sợ hãi, nhanh chóng ngồi xổm xuống.
Giang Chấn!
Người đàn ông kia là Giang Chấn!
[ alobooks.vn ]
Tĩnh Vân rụt cổ lại, ngồi xổm phía dưới cửa sổ, một tay bưng khay đựng măng, một tay bịt cái miệng nhỏ nhắn lại, trên mặt tràn đầy kinh hoảng cùng kinh ngạc.
Nàng biết, hôm nay cả gia tộc tụ tập lại, chị cả cũng không vắng mặt, thậm chí còn kéo theo cả anh rể về tham gia. Nhưng nàng vạn vạn lần không thể tưởng được, là ngay cả Giang Chấn cũng đến đây.
Vươn đầu ra ngoài cái màn cửa sổ bằng lụa mỏng, nàng nhanh chóng liếc mắt một cái rồi ngay lập tức lại lui về.
Thật là hắn!
Từ sau đêm hôm đó, nàng không gặp qua hắn nữa, nhưng dung mạo hắn, thân hình hắn, lại như đóng dấu ở trong đầu nàng bám chặt không đi.
Không chỉ là trong đầu, ngay cả ở trên thân thể nàng cũng bị hắn đóng dấu lên.
Đêm đó Tĩnh Vân nhớ rõ từng chút từng chút một. Nàng nhớ, Giang Chấn hôn nàng thế nào, chạm vào nàng thế nào, âu yếm nàng thế nào, lúc tiến vào nàng ra sao, cảm giác khi nó phun trào vào trong nàng như thế nào, rồi còn lúc nàng hoa mắt, thần trí mê muội trong lúc lên đỉnh nữa, hắn nhanh chóng tiến vào chỗ sâu thẳm của nàng, vùi đầu bên tai nàng, phát ra âm thanh trầm thấp......
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, nhớ lại phiến lửa tình liền xấu hổ đến nóng cả mặt.
Sau khi hoan ái qua đi, hắn ôm nàng yên lặng mà ngủ,nhưng nàng lại mở to hai mắt, khiếp sợ, mờ mịt nhìn lên trần nhà. Một lúc lâu sau, nàng nhẹ nhàng nhấc tay, khẽ bước xuống giường, giữa hai chân vẫn còn đau nhưng nàng dùng tốc độ nhanh nhất, động tác không phát ra tiếng mặc quần áo vào, cầm lấy cái túi rồi không quay đầu lại tông cửa lao đi.
Đến nay cũng đã hơn một tháng trôi qua, nàng không dám gặp lại Giang Chấn, mà Giang Chấn cũng chẳng tìm đến nàng.
Nàng trốn ở trong nhà, không ngừng miên man suy nghĩ, mỗi ngày trôi qua đều là sự bất an.
Chẳng lẽ, hắn không nhớ rõ chuyện xảy ra đêm hôm đó? Chẳng lẽ vì tác dụng của “thuốc” làm đầu hắn nhất thời mê muội nên mới cùng nàng trên giường, sau khi tỉnh lại thì đã quên sạch?
Tĩnh Vân trốn phía dưới cửa sổ, cắn môi hồng, trong đầu kêu loạn, ý nghĩ không rõ ràng chút nào, quả thực nó cứ như là hòn len sợi bị con mèo lấy tay vờn đùa.
“ Con ngồi xổm ở đây làm gì?” Bà Lâm đi ra khỏi phòng khách, liền thấy nàng đang ngồi xổm một chỗ, không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào cái khay đựng đống măng quăn quăn kia.
Tĩnh Vân nhanh chóng phục hồi tinh thần, đang định đứng lên, muốn ra khỏi màn cửa sổ bằng lụa mỏng. Nàng đã phải vừa ngồi vừa đi ra bên ngoài, không thấy bóng dáng Giang Chấn, mới dám đứng thẳng người.
“ Ách, mẹ -- dạ -- cái kia – cái khay này mẹ mang ra đi ạ!” nàng đưa cái khay đầy rau ẹ, nhanh chóng muốn lặp lại chiêu cũ, thừa lúc Giang Chấn còn chưa phát hiện ra, nàng mau mau thoát khỏi hiện trường.
“ Cũng được.” Bà Lâm tiếp nhận khay măng, chỉ vào cái túi rác màu đen. “Ta soạn lại hai túi quần áo cũ, rất nhiều, Phượng Đình vừa cầm một bao đi ra ngoài rồi, bao này con mang ra đi.”
“ Ách -- dạ, được ạ-” Tĩnh Vân tới nhấc bao cũ kia lên, cố hết sức bước ra, đi được một bước thì có người từ cửa đi đến.
Bà Lâm vội vàng gọi nàng lại.
“ Đợi chút, con đi đâu vậy?”
“ Ra trước nhà ạ –” Giang Chấn ở đằng sau nhà, thì đương nhiên nàng sẽ chạy tới trước nhà rồi!
Bà Lâm không hiểu được chân tướng, mở miệng ngăn lại nàng.
“ Phượng Đình ở đằng sau nhà ý, con mang tới cho chị, để nó tìm người để xử lý.” Những năm gần đây, thân thể bà gầy yếu, trong nhà từ chuyện to đến truyện nhỏ tám phần đều là chị cả đứng ra giải quyết.
“ Nhưng mà, mẹ --”
“ Nhưng mà cái gì?” Bà Lâm vẻ mặt nghi hoặc.
“ Không có gì –” Tĩnh Vân cúi thấp đầu, không dám kiên trì lần nữa, chỉ sợ bản thân nói nhiều sẽ làm mẹ khả nghi.
Không thể dây dưa nữa, nàng chỉ có thể cứng đầu, hít sâu một hơi, xác định phương hướng, xách cái túi đựng đầy quần áo cũ, đi về phía sau cửa. Mỗi bước đi, nàng càng khẩn trương, tim đập cũng đập loạn cả lên.
Đẩy cửa phụ ra, nàng nhìn không chớp mắt, thẳng hướng chị cả mà đi, căn bản không dám liếc mắt một cái với Giang Chấn.
Nhưng cảm xúc với hắn vẫn còn tồn tại mãnh liệt như trước, cho dù là không nhìn hắn, từng tế bào của nàng, vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của hắn.
“ Chị à, quần áo cũ này mẹ thu về chị muốn để ở đâu?” Tĩnh Vân làm ra vẻ như thường, có thể giọng nói duy trì được sự bình tĩnh nhưng thân mình không khỏi khẩn trương run run.
Phượng Đình quay đầu, nhướn đôi mày liễu.
“ Oa, đặt xuống đặt xuống, để tí nữa anh rể em cùng Giang Chấn mang đi cho.”
Anh rể không nửa câu kháng nghị, phục tùng vô điều kiện mệnh lệnh của phu nhân lại còn hỏi rõ ràng vị trí chị muốn để ở đâu mới ngoan ngoãn đi ra cửa.
“ Có phải chuyện liên quan tới tôi đâu?” Giang Chấn ngồi cạnh cửa, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, lạnh như băng hỏi.
“ A, đường đường là đội phó đội trưởng đội đặc vụ, sang nhà tôi uống bia thì phải chịu giúp gia đình tôi đổ rác chứ?” Phượng Đình liếc hắn, đôi mắt đẹp lộ vẻ bất mãn.
Giang Chấn mặt không chút thay đổi, lấy tiền trong ví ra, cả một tờ nghìn đồng giá trị lớn. (Cam: Em đã bảo là anh Chấn đại gia mà lị. Giang Chấn: *thêm một cộp năm trăm nữa*. Cam: Edit truyện mà được nhìu tiền quá ha!! ^^)
“ Tôi trả tiền.”
Chị cả liền trở mặt!
“ Ê, tính cái gì vậy? Anh nghĩ nhà tôi là cửa hàng ăn sao?”
Nhìn thấy không khí dần trở nên khó chịu, Tĩnh Vân cũng vội vàng nhảy ra hoà giải, cầm túi đựng quần áo cũ kia đi ra ngoài, miệng đề xuất. “Chị à, em, em cầm đi là tốt rồi.” Chà, đây chính là cơ hội nàng cầu còn không được a!
Nhưng mà, cái túi quần áo cũ đấy quá nặng, hơn nữa trong lòng nàng khẩn trương, đôi chân nhỏ bước không ngừng, đường đào tẩu mới chạy không đến hai bước, nàng đã mất trọng tâm, thân mình bé nhỏ đột nhiên ngã về phía trước.
“ Oa ái –”
Nàng kích động hô lên, âm thanh buồn rầu vang lên bỗng dưng tắt lịm.
Giang Chấn ngồi cạnh cửa, động tác nhanh đến không thể tưởng tượng được, khẩn trương chạy tới, ôm nàng vào lòng nên nàng mới không bị quỳ rạp trên mặt đất, da thịt không bị đau.
Hơi thở nam tính vừa xa lạ vừa quen thuộc, nháy mắt vây lấy nàng. Nàng cảm nhận được hô hấp của hắn, vòng ôm của hắn bằng hai tay đang đặt trên bộ ngực rắn chắc kia.
“ Thật có lỗi, thực xin lỗi......” Tĩnh Vân vội vàng thối lui, lắp bắp giải thích, mặt xấu hổ đến đỏ bừng.
Giang Chấn cúi xuống, ánh mắt lạnh lùng, lãnh đạm nhìn nàng một cái, tay cầm cái túi quần áo đã cũ kia đi.
“ A, không cần, cái này tôi mang đi thì tốt rồi......” nàng vốn cứ nghĩ sẽ kiên trì, nhưng vừa tiếp xúc với ánh mắt của hắn, liền sợ tới mức buông tay, không dám tranh giành cùng hắn.
Giang Chấn thuận thế nhấc túi rác lên, tiêu sái thẳng hướng đi ra ngoài.
Nàng đứng ở tại chỗ, ngây ngốc nhìn bóng dáng hắn dần dần đi xa, vẫn như cũ chút không nhúc nhích, tựa hồ còn cảm giác được nhiệt độ cơ thể hắn, hương vị hắn.
Phượng Đình đang nổi giận lôi đình thì thấy Giang Chấn như anh hùng cứu mỹ nhân, giúp muội muội bảo bối của nàng không bị đau, trong lòng cuối cùng cũng thoải mái một chút.
“ Được rồi, Tĩnh Vân, đừng đứng đực ra ở đó như vậy, đi vào trong phòng gọi mọi người ra đi.” nàng vừa nói vừa đẩy Tĩnh Vân vào trong phòng. “Nói cho bọn họ, đem cả đồ nướng ra nữa -- a, đừng quên còn có khăn giấy, chén, bát đũa đã rửa sạch nữa, tất cả đều mang ra nghen.”
Từ trong ra ngoài Lâm gia, dưới sự chỉ đạo của Phượng Đình, lập tức bận rộn, bất luận là người lớn hay trẻ nhỏ, tất cả đều ngoan ngoãn phục tùng theo chỉ thị, chịu khó làm việc, đem đồ dùng chuyển ra bên ngoài.
Đám người thân cùng với bạn chí cốt cao hứng khác thường, tất cả đều chụm vào xung quanh lò lửa, bắt đầu vui vẻ chăm chỉ nướng đồ, phòng trong cũng dần yên tĩnh lại, trống vắng, ở đó chỉ còn lại Tĩnh Vân, một mình trốn ở phòng bếp cắt nấm hương, đã để đầy trong cái hộp phía trên có in hình cái dao.
Tay thái nấm hương nhưng trong lòng nàng vẫn còn nhớ tới Giang Chấn.
Vẻ mặt cùng thái độ của hắn, vẫn giống như trước, lãnh đạm. Chỉ là không biết có phải do nàng khẩn trương nên hoa mắt không, mà lúc hắn ôm lấy nàng, bốn mắt giao nhau, nàng nhìn thấy đằng sau đôi mắt sắc bén kia loé ra thứ ánh sáng, như mang theo một chút cảm xúc vậy--
“ Em đang trốn tôi à?”
Giọng nói trầm thấp bỗng dưng vang lên bên tai nàng. Không biết khi nào, Giang Chấn đã xử lý xong cái túi quần áo cũ kia, không nói không rằng tiêu sái đi vào nhà, tới sau nàng.
Tĩnh Vân giật mình, nhẹ buông tay thái nấm hương, đang tòm tõm lăn vào bồn nước.
‘ Ách, không, không có ngại...’ nàng chột dạ trả lời, khuôn mặt vẫn thuỷ chung cúi xuống, không dám ngẩng lên, lại càng không dám nhìn hắn.
Bàn tay to của hắn đặt xuống vai nàng, dùng sức làm cho nàng không thể phản kháng, chậm rãi xoay người nàng lại. Rồi hắn giữ lấy cái eo của nàng, kẹp nàng giữa hắn và cái bồn nước, buộc nàng đứng yên một chỗ.
‘ Ngẩng đầu.’ Giang Chấn nói.
Nàng vẻ mặt đỏ bừng, hàm răng cắn chặt lại, chậm rãi ngẩng đầu lên. Nhưng mà, nàng ngẩng lên, đôi mắt nhỏ lại xem mấy củ khoai bên cạnh chứ không chịu nhìn hắn.
‘ Em đang trốn tôi sao?’ hắn hỏi lại một lần nữa.
‘ Không có mà!’ nàng đáp lại vẫn như cũ, nhưng mà chột dạ nhiều hơn, thanh âm càng nhỏ đi.
Bàn tay to lớn nâng khuôn mặt nàng lên, con mắt đen nhìn thẳng vào nàng, làm cho nàng rốt cuộc trốn cũng không thoát.
“ Nhìn tôi.”
Giang Chấn từ từ nói, hơi thở nóng bỏng phất nhẹ qua môi nàng.
Hắn nhìn chăm chú, động tác cũng như lời nói của hắn tái hiện lại cảnh giống đêm hôm đó, vô cùng thân thiết. Da nàng từ đầu đến tận ngón chân, đều xấu hổ mà biến thành màu hồng phấn, ngực như có con nai con đang chạy loạn, hơn nữa không phải một con mà là một đoàn ở trong ngực, phang vào nàng những cú sốc như sét đánh.
Ngón tay hắn dài thô ráp, giống như đêm đó lướt qua đôi má trắng hồng của nàng.
“ Vì sao hôm đó em bỏ đi?” hắn hỏi trúng tim đen.
“ Hôm nào cơ?” nàng trả lời, âm lượng nhỏ đến mức cơ hồ nghe không thấy.
Con mắt đen nheo lại, phát ra tia nguy hiểm.
“ Không cần phải giả vờ với tôi như thế.” hắn cảnh cáo, dựa vào nàng càng gần, đôi môi mỏng mỗi lần mở ra đều nhẹ nhàng xượt qua môi nàng. ‘Em nghĩ rằng chuyện giữa chúng ta, tôi không nhớ rõ sao?’
Kiều Thê Của Tôi Kiều Thê Của Tôi - Điển Tâm