Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-06-21 21:12:42 +0700
Chương 6
T
âm trạng của tôi về việc vừa bất ngờ thoát tội khỏi vụ trộm đã không
thôi thúc tôi thành thật thú nhận; song tôi hy vọng trong sâu xa chuyện này
cũng có ít nhiều tốt đẹp.
Tôi không còn nhớ liệu mình có cảm thấy chút nhẹ nhàng nào trong
lương tâm khi nghĩ tới bà Joe không, khi nỗi sợ bị phát hiện đã tan biến.
Nhưng tôi yêu quý Joe - vào những ngày thơ ấu ấy có lẽ không vì lý do nào
khác hơn là do ông anh rể đáng mến cho phép tôi yêu quý anh - vậy nên với
anh, lương tâm tôi không dễ gì thanh thản được. Tâm trí tôi luôn thúc giục
(nhất là khi tôi lần đầu thấy anh đi tìm cái giũa) rằng tôi nhất định phải cho
Joe biết toàn bộ sự thật. Ấy vậy nhưng tôi lại không làm thế, và lý do là vì tôi
sợ nếu nói ra có thể anh sẽ nghĩ về tôi tồi tệ hơn thực tế. Nỗi sợ đánh mất
lòng tin của Joe, rồi từ đó trở đi phải ngồi co ro ở góc lò sưởi mỗi tối ủ rũ
nhìn trân trân người bạn tâm tình đã vĩnh viễn mất đi làm tôi không tài nào
mở miệng nổi. Tôi ủ ê tự nhủ ràng nếu Joe biết chuyện, sau đó tôi sẽ chẳng
bao giờ được nhìn anh ngồi bên lò sưởi mân mê bộ ria đẹp đẽ mà không nghĩ
anh đang trầm ngâm về chuyện đó. Rằng nếu Joe biết, sau này tôi sẽ chẳng
bao giờ thấy ánh mắt anh, cho dù chỉ ngẫu nhiên, liếc nhìn món thịt hay bánh
pudding của ngày hôm qua được dọn ra bàn ăn ngày hôm nay mà không nghĩ
anh đang băn khoăn liệu tôi có mò vào chạn thức ăn hay không. Và nếu Joe
biết, rồi một lúc nào đó trong cuộc sống chung trong gia đình sau này anh
nhận xét là cốc bia của anh thật nhạt nhẽo hay có vị khó chịu, ý nghĩ anh
đang ngờ có hắc ín trong đó thể nào cũng làm tôi phải đỏ mặt. Nói tóm lại, tôi
quá hèn nhát không dám làm điều tôi biết là đúng, cũng như đã quá hèn nhát
nên không tránh làm điều tôi biết rõ là sai. Vào lúc ấy tôi vẫn chưa có va
chạm nào với đời, và chẳng hề bắt chước bất cứ ai trong vô vàn cư dân của
nó từng hành xử theo cùng cách. Như một thiên tài không dạy mà biết, tôi đã
tự khám phá ra cách thức hành xử cho mình.
Vì tôi đã bắt đầu buồn ngủ rũ ra khi chúng tôi chưa đi khỏi chỗ con tàu
tù được bao xa, Joe lại cõng tôi trên lưng và đưa tôi về nhà. Hẳn anh đã có
một cuộc hành trình vất vả, vì ông Wopsle lúc bị vấp chân đã rơi vào tâm
trạng tồi tệ đến mức giá như nhà thờ “mở toang”, hẳn ông quản đã rút phép
thông công tất cả những ai tham gia cuộc truy lùng, bắt đầu từ Joe và tôi.
Nhưng trong vai thế tục, ông ta khăng khăng ngồi xuống nền đất ẩm ướt lâu
đến rồ dại, đến mức khi cái áo khoác của ông ta được cởi ra đem hong khô
nhờ ngọn lửa trong bếp, những bằng chứng gián tiếp còn lưu lại trên quần
hẳn cũng đủ để khiến ông quản bị treo cổ, nếu đó là một tội đáng tử hình.
Lúc ấy, tôi đang chếnh choáng bước đi trên sàn bếp như một chú nhóc
say rượu, vì mới vừa trở lại đứng trên hai chân mình, đồng thời vừa mới gật
gà ngủ thiếp đi lúc trước rồi lại bị đánh thức trong hơi ấm, ánh sáng và tiếng
người nói ồn ào. Khi tôi tỉnh táo lại (nhờ sự trợ giúp của một quả thụi trời
giáng vào giữa hai vai cùng câu than vãn đủ khiến người ta tỉnh như sáo “Ái
chà! Đã bao giờ có thằng nhóc nào như thằng này chưa!” từ bà chị tôi), tôi
thấy Joe đang nói với mấy người kia về lời tự thú của người tù đào tẩu, và
mỗi vị khách đưa ra một phỏng đoán khác nhau về cách gã du đãng đột nhập
vào chạn đồ ăn. Ông Pumblechook suy đoán, sau khi đã cẩn thận ngó ngàng
tận nơi, rằng tên tù trước hết đã leo lên mái lò rèn, từ đó chuyển sang mái
nhà, rồi dùng một sợi dây bện từ vải trải giường của hắn xé sợi để tụt xuống
qua ống khói nhà bếp; và vì ông Pumblechook tỏ ra rất quả quyết, đồng thời
việc ông tự đánh cỗ xe riêng của mình đến đây nên ai cũng nhất trí chắc sự
việc đã diễn ra như vậy. Ông Wopsle quả thực có la lớn lên: “Không!” với ác
ý yếu ớt của một người đã mệt phờ; song vì ông này chẳng hề có được giả
thiết nào, thậm chí trên người còn chẳng có áo khoác, ông quản cũng bị nhất
trí phủ nhận - đó là chưa kể cái mông ông ta bốc khói lên nghi ngút trong khi
vị khách đứng quay lưng vào ngọn lửa trong bếp để hong khô: một chuyện
chẳng hề tạo ra sự tin tưởng.
Đó là tất cả những gì tôi nghe được tối hôm ấy trước khi chị gái tôi tóm
chặt lấy tôi, bộ dạng ngủ gật của tôi hiển nhiên bị coi là thứ chướng mắt quan
khách, và giúp tôi lên giường mạnh tay tới mức dường như tôi đang đi dưới
chân tới năm mươi chiếc ủng và đang kéo lê chúng đi trên thang. Tâm trạng
của tôi, như tôi đã mô tả, bắt đầu từ trước khi tôi thức giấc buổi sáng, và còn
lưu lại rất lâu sau khi chủ đề này đã lắng xuống và chẳng còn được nhắc đến
nữa, ngoại trừ vào vài dịp năm thì mười họa.