Books serve to show a man that those original thoughts of his aren't very new after all.

Abraham Lincoln

 
 
 
 
 
Tác giả: Cổ Tây Tước
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 31 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 728 / 15
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11-12
HƯƠNG 11
Dịch: rainyalice
Lạc Trăn nhìn góc cạnh khuôn mặt tinh xảo trước mắt cảm giác như có dòng điện chạy qua, có lẽ nếu mình có bệnh tim hẳn lúc này đây đã phát tác rồi.
Mắt thấy hàng lông mi của anh run rẩy như sắp m, Lạc Trăn bỗng xao động, chỉ là về cơ bản đã ngừng mọi động tác, ví như chạy trốn.
Mạc Hoành sững sờ nhìn người con gái trước mắt, thần sắc có phần mê man, mất đi chút lạnh lùng, mà dịu dàng đến vô cùng.
Thấy bộ dạng anh đến tám phần vẫn chưa tỉnh táo, Lạc Trăn chợt bình tâm lại, nhưng ngẫm lại một chút, hoảng hốt cực độ, chẳng lẽ va đập bị ngốc nghếch rồi à?! Sợ đến nỗi lập tức cúi người kiểm tra thương tích.
Mà Mạc Hoành lúc này lại đang cúi đầu, nhìn cô, ánh mắt sâu hút.
Cánh tay hình như rách chút da, trên mu bàn tay cũng có vài vết trầy xước.
Nhưng tổng thế cũng không có gì đáng ngại, về cơ bản không cần hô hoán gọi xe cấp cứu.
Lạc Trăn nghĩ ngợi, lấy điện thoại từ trong túi quần, bấm số của Lâm Tiếu Tuyển.
Điện thoại mới vang lên một tiếng bên kia đã truyền đến giọng nói mạnh mẽ trong trẻo, “Chị Lạc Trăn?!”
Lạc Trăn vừa muốn lên tiếng, điện thoại đã bị một bàn tay thon dài cướp lấy!
Mạc Hoành nhìn cô chăm chú.
“Anh…”
“Em muốn thoát khỏi tôi đến thế sao.”
“Tôi…”
“Em đi đi.”
“Hả?”
Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên Lạc Trăn liên tiếp ba câu không nói lại được người ta, liên tiếp ba câu lận!
Đến khi người nào đó vì bị đả kích quá độ mà đờ ra tại chỗ không nhúc nhích hoàn hồn trở lại, Mạc Hoành đang định khởi động xe, Lạc Trăn không nghĩ ngợi gì bèn xông lên đè lấy bàn tay trắng bệch đang xoay chìa khóa đó, “Anh bị thương chạy xe rất nguy hiểm, hay là gọi Tiếu Tuyển…”
“Không cần.” Mạc Hoành nhìn bàn tay dán lên mu bàn tay của mình, không hề xoay chìa khóa nữa, nhưng đáp lại vẫn lạnh lùng như cũ.
Lạc Trăn sững sờ, một chốc sau, động tác mau lẹ, nhanh gọn leo lên xe, rất không khách khí đẩy Mạc Hoành sang ghế bên phải, tự mình chiếm lấy vị trí chủ tọa.
“Em…”
“Tôi đưa anh về!”
“Không cần.” Thanh âm lãnh đạm không nghe ra chút manh mối nào.
Lạc Trăn quay sang nhìn anh, rồi cúi người giúp anh cài dây an toàn.
Mạc Hoành cúi đầu, lặng ngắm cô.
“Địa chỉ?”
“… Trang viên Luân Sĩ khu Bắc.”
CHƯƠNG 12
Dịch: rainyalice
Lạc Trăn dừng xe trước một khu biệt thự đơn độc giữa sắc trắng và xanh.
Mạc Hoành xuống xe trước, sau đó ấn mật khẩu vào cổng, Lạc Trăn đứng ở cửa một lúc lâu, cân nhắc xem nên đi hay không, Mạc Hoành nãy cũng không nói mời cô vào ngồi, hoặc kiểu như mời cô lập tức đi ngay.
Mạc Hoành nghe tiếng bước chân tới gần, mới đi đến trước tủ đựng đồ lấy hộp thuốc.
Lạc Trăn bước qua nhận hộp thuốc trong tay anh rồi đi thẳng đến ghế sô pha trong phòng khách ngồi xuống, lục tìm thuốc khử trùng và bông băng.
Mạc Hoành đến gần ngồi bên cạnh.
Quấn miếng bông lên que tăm, nhúng một ít thuốc khử trùng, ngẩng đầu thấy Mạc Hoành đang nhìn mình chăm chú, điềm tĩnh cúi đầu khẽ nâng cánh tay phải bị thương của anh lên chậm rãi bôi thuốc.
Hai người chẳng ai nói chuyện, bầu không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng.
Dần dần, không khí có phần trở nên kỳ lạ, cho dù cúi thấp đầu, Lạc Trăn cũng có thể dễ dàng cảm giác được Mạc Hoành đang nhìn cô, mà cái nhìn ấy khiến cô cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Một chốc sau hương vị mơ hồ bao trùm lên tất cả. Trước khi chưa thể phản ứng được gì, cánh tay của Mạc Hoành đã vững vàng vòng lấy eo cô, Mạc Hoành kéo Lạc Trăn gần bên mình, ngón tay thon dài luồn vào mái tóc đen nhánh mượt mà…
“Lạc Trăn…” Giọng nói vẫn lãnh đạm như trước lúc này lại nghe dịu dàng đến lạ.
Lạc Trăn thực sự cảm thấy giây phút này cô hẳn phải lập tức đứng lên bỏ chạy mới tương đối sáng suốt.
11 giờ 7 phút giờ Bắc Kinh, Lạc Trăn nằm trên chiếc giường to của mình, nhìn chằm chằm lên trần nhà, ngẩn người, trên thực tế hành động này đã kéo dài được nửa tiếng đồng hồ.
“Reng reng reng…” Di động vang lên rất lâu, hơn nữa có vẻ như không đợi được người ta nhận có chết cũng không ngừng.
Lạc Trăn thở dài vô cùng mệt mỏi vơ lấy điện thoại ở đầu giường, số máy lạ, “Lạc Trăn.” Tự xưng tên họ là thói quen của cô.
“A ha ha ha ha, đoán xem tao là ai nào?”
Lạc Trăn không biết tại sao kiểu câu hỏi kém tắm này đến giờ vẫn có người có thể trơ mặt thong dong hỏi.
“Thẩm Hạ Thụy.” Từ khoảnh khắc nghe thấy chữ “A” thốt ra đã biết ngay là ai, ăn ý một cách đáng buồn.
“A ha ha ha ha, quả nhiên là trúc mã của Thẩm Hạ Thụy ta đây, sao rồi hả chị, ngày đầu tiên đi làm, vẫn ổn chứ?”
“Cũng tạm.”
“Còn đồng nghiệp thì sao, có ai bắt nạt mày không?!” Giọng nói cực kỳ mong chờ.
“Không có.”
“Sao thế, nghe giọng mày có vẻ lạnh nhạt vậy?”
“Đâu có.”
“Chậc, xem ra đúng là thờ ơ quá, được rồi, có tâm sự gì nói ra chị nghe xem nào, để chị còn về hầm ày bát súp gà cho tâm hồn [1]!”
“Không kể.”
“Ơ con nhóc này, mày hôm nay cứ nói hai từ thành nghiện rồi à! Xảy ra chuyện gì nói mau!”
“Hôm nay…” Cân nhắc một lúc lâu vẫn chậm chạp chưa lên tiếng, vì thực tế ngay cả chính bản thân cô cũng không biết nên hình dung mấy chuyện này như thế nào, ví dụ như mình bị bạn trai cũ cưỡng hôn.
Môi của Mạc Hoành rất lạnh, thoảng theo chút hương rượu, dịu dàng, mà lại mãnh liệt…
Trời ạ, Lạc Trăn không khỏi vỗ trán trầm ngâm, mình rốt cuộc đang nghĩ gì vậy, chuyện này vốn chỉ là sai lầm ở mức độ nào đó thôi!
“Mẹ nó, Lạc Trăn mày vẫn chỉ nhét cho tao hai chữ vậy thôi hả!”
—-***—-
[1] chính là chicken soup for the soul.
Đêm nay bao giờ sáng Đêm nay bao giờ sáng - Cổ Tây Tước