Nguyên tác: Die Therapie
Số lần đọc/download: 1521 / 15
Cập nhật: 2017-05-20 09:13:55 +0700
Chương 5
K
hi nhìn lại, Viktor chắc chắn là như thế. Nếu như ông chú ý lắng nghe hơn nữa và đoán đúng các dấu hiệu trong lần gặp gỡ đầu tiên, thì có lẽ ông đã nhận biết sớm hơn rất nhiều rằng có cái gì đó không ổn. Hoàn toàn không ổn. Nhưng có lẽ rồi cái thảm họa ấy chỉ đến nhanh hơn mà thôi.
Dù thế nào đi chăng nữa, Anna cũng đã đạt được mục đích của cô ấy. Cô ấy đã lẻn vào nhà của ông và đã làm cho ông bất ngờ về nhiều mặt. Câu chuyện của cô ấy đã thật sự làm cho ông quan tâm đến. Cô ấy kỳ lạ đến mức ông không phải nghĩ cả về bản thân mình lẫn về các vấn đề của ông trong vòng năm phút. Nhưng mặc dù gần như đã thưởng thức tình trạng không lo lắng này, ông vẫn không muốn điều trị cho cô ấy. Sau một cuộc thảo luận ngắn ngủi nhưng cương quyết, cô ấy miễn cưỡng đồng ý rời hòn đảo với chuyến phà đầu tiên vào sáng sớm ngày mai và tiếp tục đến hỏi ý kiến giáo sư van Druisen.
“Tôi có lý do của tôi”, ông nói ngắn gọn khi cô ấy hỏi tại sao không được phép ở lại. “Một trong những lỷ do đó là tôi đã thiếu thực tế từ hơn bốn năm nay”.
“Ông sẽ không quên nghề đâu”.
“Đó không phải là câu hỏi của khả năng...”
“Tức là ông không muốn...”
Đúng vậy, Viktor nghĩ thầm, nhưng có một cái gì đó ngăn không cho ông kể về Josy cho cô ấy nghe. Nếu như Anna thật sự không hề nghe tí gì về tấn bi kịch của ông trong lúc còn ở trong bệnh viện thì ông không muốn chính mình là người thay đổi điều đấy.
“Tôi nghĩ rằng sẽ rất cẩu thả trong trường hợp phức tạp của cô nếu như bắt đầu mà không có chuẩn bị chu đáo trước, nhất là lại không ở trong một phòng khám bệnh thông thường”.
“Chuẩn bị trước? Ông hãy nói thật đi. Đây là lĩnh vực chuyên môn của ông cơ mà. Nếu như người ta chuyển tôi đến chỗ ông trên đường Friedrich thì ông hỏi tôi điều gì trước nhất?”
Viktor mỉm cười vì đã cố gắng lừa phỉnh ông một cách vụng về.
“Tôi sẽ hỏi rằng cô có ảo cảnh lần đầu tiên trong đời vào lúc nào, nhưng mà...”
“Rất lâu trước sự việc đã kể trong khách sạn”, cô ấy cắt lời ông. “Tuy vậy, đợt tâm thần phân liệt của tôi trong ‘Vier Jahreszeiten’ rất...”
Cô ấy tìm từ diễn tả.
“... rất thật. Rất rõ rệt. Chưa từng bao giờ tôi có một nhận thức đầy cảm xúc và sống động như vậy. Tôi có thể nhìn thấy người đàn bà ấy, tôi nghe được tiếng súng nổ và nhìn thấy não của cô ấy văng tung tóe ra ở quầy tiếp tân như thế nào. Và đó là lần đầu tiên mà một nhân vật từ câu chuyện do chính tôi nghĩ ra lại xuất hiện. Nhưng tất nhiên là ở tôi cũng đã có một vài dấu hiệu, cũng như ở phần lớn những người mắc chứng tâm thần phân liệt”.
“Dấu hiệu nào?”
Viktor quyết định cho cô ấy thêm năm phút nữa, trước khi cô ấy nhất định phải rời khỏi chỗ ông.
Vĩnh viễn.
“Tôi phải bắt đầu ở đâu nhỉ? Tôi nghĩ rằng bệnh tình của tôi bắt đầu từ thời tôi còn bé”.
Ông chờ cho đến khi cô ấy tự nói tiếp và uống một ngụm trà Assam đắng và đã nguội lạnh.
“Cha tôi đã là lính chuyên nghiệp, tức là GI. ông đã là lính Đồng Minh ở lại Berlin và thời đấy đã là người dẫn chương trình đài phát thanh ở American Forces Network, AFN. Ông đã là người nổi tiếng ở địa phương, quan hệ lăng nhăng với nhiều phụ nữ. Cuối cùng thì một phụ nữ tóc vàng đã mang thai với ông. Bà ấy có tên là Laura, một người Berlin chính cống và là mẹ của tôi”.
“Thế à. Cô nói về cha cô với thì quá khứ?”
“Ông ấy qua đời khi tôi 8 tuổi, trong một tai nạn thảm thương. Giáo sư Malzius nhìn đấy là trải nghiệm gây chấn thương đầu tiên trong đời tôi”.
“Đấy là một tai nạn ra sao?”
“Người ta mổ ruột thừa cho ông ấy trong bệnh viện quân y nhưng lại quên dùng tất đặc biệt băng chân cho ông ấy trước khi mổ. Chứng nghẽn mạch đã giết chết ông ấy”.
“Xin chia buồn”. Viktor bao giờ cũng tức giận đến mức không thể kiềm chế được về những rủi ro mà các bác sĩ thiếu năng lực và cẩu thả đã mang đến cho bệnh nhân và gia đình của họ.
“Cô phản ứng như thế nào khi biết cha cô chết?”
“Không được tốt lắm. Chúng tôi sống trong căn nhà ngoài cùng của một dãy nhà xây liền nhau ở gần Andrew Barracks trong quân khu của người Mỹ tại Steglitz. Ở sau nhà, chúng tôi nuôi một con chó lai nhỏ, Terry, có lần đã chạy đến chỗ chúng tôi. Cha tôi ghét nó, vì thế nên ông thường buộc nó lại và không bao giờ cho nó vào nhà. Khi mẹ tôi nói với tôi rằng cha tôi đã chết, tôi đi ra ngoài đến chỗ con chó và đánh nó. Tôi mang theo một cây gậy bóng chày của cha tôi để đánh nó, cây gậy nặng có lõi sắt. Vì dây buộc ngắn nên Terry không thể tránh né được, đừng nói chi đến việc chạy trốn. Nó khuỵu chân xuống và rồi nó co rúm lại. Nhưng tôi cứ tiếp tục đập nó. Tôi là một đứa bé gái 8 tuổi với cơn giận dữ và sức mạnh của một người đang phát cuồng lến. Đến một lúc nào đó, có lẽ sau cú đánh thứ 10, cột sống nó đã gãy và nó không còn cựa quậy được nữa. Nó thét lên kinh hoàng vì đau đớn nhưng tôi vẫn cứ tiếp tục đánh nó, cho đến khi máu chảy ra từ mõm và cuối cùng thì đó chỉ còn là một đống thịt mà tôi đã đánh bật mọi sự sống ra ngoài”.
Viktor cố không nhìn cô ấy một cách kinh tởm và bình thản hỏi: “Tại sao cô lại làm điều đó?”
“Vì Terry là cái mà tôi yêu thương nhất trong đời tôi, ngoại trừ cha của tôi. Trong cơn điên khùng trẻ con của tôi, tôi nghĩ rằng: Nếu như người ta đã lấy đi cái tôi yêu thương nhất, thì cái số hai trong đời tôi cũng không còn đủ tư cách để tồn tại nữa. Tôi đang giận dữ, vì Terry vẫn còn sống mà cha tôi thì không”.
“Đó là một trải nghiệm thật đáng sợ”.
“Vâng, đúng thế. Nhưng ông vẫn còn hoàn toàn chưa biết tại sao”.
“Cô nói thế là có ý gì?”.
“Ông vẫn còn chưa biết cả câu chuyện, bác sĩ Larenz ạ. Cái thật sự khủng khiếp trong trải nghiệm này không phải là cái chết của cha tôi. Và cũng không phải là việc tôi đã hành hạ một con chó nhỏ vô tội cho đến chết”.
“Mà là?”
“Cái kinh hãi thật sự đối với tôi là con chó này chưa từng có. Terry không hề tồn tại. Có lần có một con mèo chạy đến chỗ chúng tôi, nhưng chó thì không. Và ngay cả khi cái thân thể bé nhỏ bị hành hạ của Terry vẫn cứ theo đuổi tôi trong những giấc mơ mãi cho đến ngày nay, thì hiện giờ tôi biết chắc chắn rằng trải nghiệm này chỉ nảy sinh ra từ trí tưởng tượng bệnh hoạn của tôi mà thôi”.
“Đến lúc nào thì cô biết được điều đó?”
“Ồ, sau đó lâu lắm. Nó chỉ được nói đến mãi khi tôi được điều trị tâm lý lần đầu tiên. Lúc đó tôi 18 hay 19 tuổi gì đấy. Trước đó thì tôi không thể thổ lộ điều này cho bất kỳ ai. Ai lại muốn tự nhận mình là một người hành hạ thú vật, đừng nói chi đến việc là một người điên?”
Trời ơi, Viktor nghĩ thầm và trầm tư suy nghĩ trong lúc vuốt ve con Sindbad vẫn tiếp tục yên lặng lơ mơ dưới chân ông và ngủ quên qua cả câu chuyện kỳ lạ này. Cô gái đáng thương đã phải sống với cảm giác tội lỗi đáng sợ ấy hơn mười năm qua. Đó quả thật là cách bắt giữ con tin tàn nhẫn nhất của tâm thần phân liệt. Phần lớn những ảo ânh chỉ có một nhiệm vụ duy nhất, gợi cho người mắc bệnh rằng họ vô tích sự, xấu xa và không đáng sống. Không hiếm việc người mắc bệnh tâm thần phân liệt bị những tiếng nói trong đầu yêu cầu hãy tự tử. Và cũng không hiếm lần những linh hồn đáng thương đó đã tuân theo lời của những người vô hình đang hành hạ họ. Viktor nhìn đồng hồ và ngạc nhiên rằng đã muộn đến như thế. Hôm nay ông không còn có thể tiếp tục cho cuộc phỏng vấn được nữa.
“Thôi được, cô Spiegel”.
Ông cố tình đứng lên, để ra hiệu rằng đã đến lúc chấm dứt câu chuyện. Trong khi bước một hước chân về hướng Anna, ông ngạc nhiên nhạn thấy rằng mình hơi bị choáng váng.
“Như tôi đã nói rõ nhiều lần với cô rồi đấy, tôi không thể nào điều trị cho cô ở đây được”, ông tiếp tục nói và hy vọng rằng mình sẽ không lảo đảo trong lúc bước ra ngoài.
Anna nhìn ông với gương mặt thản nhiên và cũng đứng dậy.
“Tất nhiên rồi”, cô ấy nói sống động đến mức đáng ngạc nhiên. “Tuy vậy, tôi rất vui là ông đã lắng nghe tôi, và sẽ làm theo lời khuyên của ông”.
Có một cái gì đó từ điệu bộ cô ấy hước ra cửa làm cho một ký ức yếu ớt lóe sáng lên trong Viktor. Nhưng nó cũng nhanh chóng biến mất như khi xuất hiện.
“Bác sĩ, ông không được khỏe à?”
Ông bực mình vì rõ ràng là cô ấy đã nhận ra được lần mất thăng bằng của ông.
“Không, không, không sao cả”.
Buồn cười nhỉ. Viktor có cảm giác như ông vừa mới đặt chân lên đất liền sau một chuyến đi dài trên tàu thủy.
“Cô sống ở đâu trong làng?”, ông hỏi để chuyển sang đề tài khác trong khi cả hai người bước ra hành lang và Viktor mở cửa ra hàng hiên.
“Trong ‘Ankerhof’.”
Ông gật đầu. Còn ở đâu nữa. Ngoài mùa du lịch ra thì chỉ còn phòng trong cái quán trọ này. Bà chủ quán Trudi, chồng bà ấy đã qua đời vì tai nạn trên chiếc thuyền đánh cá của ông ấy cách đây ba năm, nay được xem là linh hồn tốt lành của hòn đảo.
“Ông có thật sự khỏe không?”, cô ấy tiếp tục hỏi.
“Có, có chứ. Tôi thỉnh thoảng lại bị như thế khi đứng lên nhanh quá”, ông nói dối và hy vọng rằng đó không phải là dấu hiệu báo trước của một cơn cảm lạnh.
“Thế thì tốt”, cô hài lòng. “Bây giờ tôi trở về làng ngay đây. Tôi còn phải sắp xếp hành lý nếu muốn đi chuyến phà về đất liền vào sáng sớm ngày mai”.
Viktor vui mừng khi nghe được điều này. Cô ấy biến mất khỏi đảo càng nhanh thì ông càng sớm yên tịnh. Được để cho yên tịnh.
Ông bắt tay cô ấy thêm một lần nữa rồi họ nhanh chóng từ biệt nhau không chút khách sáo.
Khi mọi chuyện đã qua, con người trở nên khôn ngoan hơn. Nếu như Viktor chú tâm lắng nghe nhiều hơn trong lần nói chuyện đầu tiên thì ông đã nhận ra được những tín hiệu cảnh báo ẩn sâu giữa những lời nói. Thế nhưng ông vô tư để cho Anna ra đi và còn không nhìn theo cô ấy đến một lần. Cô ấy cũng phải đoán trước như vậy. Vì ngay khi cánh cửa ở phía sau cô được đóng lại, cô ấy chẳng buồn che giấu ý định thật sự của mình. Thay vào đấy, cô ấy đi thẳng về hướng Bắc.
Hướng ngược lại của “Ankerhof”.