If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lam Ngả Thảo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 45 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 674 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 02:32:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11 - 12
ám Kháng Chỉ? Chém - Chương 11 + 12
Chương 11: Thúc đẩy đấu đá trong hậu cung
Ta ở Trọng Hoa điện bị Phượng Triêu Văn vô tình áp bách, tự nghĩ bản thân có thể so với nô lệ, lại đấu không lại gi­an tà, vì thế tinh thần càng ngày càng sa sút.
Phượng Triêu Văn ước chừng là cảm thấy khi dễ ta quá thảm, ý chí chiến đấu không còn căng tràn, không tốt đối với việc giải phóng áp lực cơ thể và tinh thần của hắn, mấy ngày nay lại cực kỳ hòa khí đối với ta, một ngày ba bữa cũng phong phú không ít.
Đang lúc thể xác và tinh thần nặng nề của ta nhào vào nghiệp lớn nuôi thịt, lập chí muốn đòi về tất cả thịt ba năm này bị đói, ngày đó sau khi Phượng Triêu Văn vào triều, có nữ quan trong cung tiến đến truyền chỉ, thái hậu tuyên ta gặp mặt.
Theo kinh nghiệm từ nhỏ trà trộn trong cung đình của ta, phàm là người có tôn vị trong nội cung, thí dụ như là hoàng hậu thái hậu, tâm lý luôn luôn hơi âm u biến thái, không thể theo lẽ thường để đoán, vừa đúng xứng đôi với tên cầm thú Phượng Triêu Văn.
Hoàng hậu tổng khá tốt một chút, có đương triều hoàng đế âm dương điều hòa, trên tâm lý nhiều ít có chút an ủi, hoặc là có con nối dõi, luôn luôn có trông cậy vào.
Về phần thái hậu, có con không con, cuối cùng là ở goá, nửa đời trước từng giãy dụa trong biển máu cung đình, giờ già rồi, cho dù niệm Phật cũng không nhất định có thể buông đao.
Theo nữ quan một đường đi đến Di Ninh cung của thái hậu, ta nói ngon nói ngọt lôi kéo làm quen với nữ quan này, nữ quan kia tán dương không ngừng miệng: “Thái hậu nương nương là người niệm Phật, vô cùng hiền hoà thương yêu, cô nương không cần sợ hãi.”
Ai, cũng bởi vì niệm Phật mới đáng sợ a!
Ta thầm than một tiếng: cung nữ này rất hiểu chuyện. Có thể ngồi vào địa vị thái hậu cao này, lại đam mê niệm Phật, tất nhiên lúc tuổi còn trẻ làm việc trái với lương tâm nhiều, già rồi tự nhiên muốn niệm Phật cầu an tâm.
Vị thái hậu này, xem ra không phải ngồi không.
Ta nhìn bốn cung nữ cao lớn vạm vỡ đi theo phía sau mình, cùng cười nói: “Tỷ tỷ là người thân cận bên cạnh thái hậu, được tỷ tỷ nói như vậy, ta cũng cảm thấy an tâm rất nhiều.”
An tâm mới là lạ!
Ta đến Di Ninh cung thì thấy một người phụ nữ trung niên ngồi phía trên chủ vị, nhìn tuổi khoảng bốn mươi, bên cạnh có một tiểu cô nương chừng mười bốn mười lăm tuổi dựa chặt vào, mắt phượng nhíu nhíu, giữa lông mày hơi có vài phần tương tự với Phượng Triêu Văn. Nghĩ đến đúng là vị công chúa do thái hậu sinh.
Phía dưới thái hậu, phân biệt ngồi sáu bảy tiểu mỹ nhân, Tần Ngọc Tranh ngồi ở vị trí thứ nhất bên tay trái người, bên tay phải chính là một vị mỹ nhân mắt hạnh má đào. Nghĩ đến đều là phi tần của Phượng Triêu Văn, lại chưa từng nhìn thấy nữ tử mặc y phục hoàng hậu.
“An Dật gặp qua thái hậu nương nương, thái hậu nương nương kim an!”
Lúc đứng dậy, bên tai truyền đến quở trách: “Tiện tỳ không biết cấp bậc lễ nghĩa!”
Ta ngạc nhiên nhìn, đúng là vị tiểu mỹ nhân mắt hạnh má đào kia.
Thái hậu không vui nói: “An Dật, hôm nay ngươi không có phong hào, vì sao không chịu tham kiến Đức Phi Ngọc phi?”
Ta cười thầm: Phượng Triêu Văn a Phượng Triêu Văn, nghĩ đến trong hậu cung của ngươi cũng bình tĩnh quá lâu, hôm nay đúng dịp. Ngẩng đầu lên, hiên ngang nói: “Bệ hạ nói, chuẩn ta không cần tham kiến Tần phi trong nội cung.”
Tuy hắn có ý chỉ này, nhưng ta dùng một khẩu khí ngang ngược kiêu ngạo nói ra, không tin những tần phi ngồi ở đây không tức méo mũi.
Quả nhiên, tiểu mỹ nhân mắt hạnh má đào lập tức nhảy dựng lên, nặng nề dậm chân, “Bác, người xem tiện tỳ này thật sự là vô lễ!”
Nha… Ta chợt hiểu hiểu ra, thì ra vị này chính là cháu gái nhà mẹ đẻ thái hậu a.
Vừa vặn, chọc giận vị Đức Phi này, quấy đến hậu cung Phượng Triêu Văn không được an bình, nghĩ đến hắn ngoài nhốt ta tại thiên lao, cũng chỉ có thể thả ta tự do.
Ta trừng Đức Phi, khí thế còn hơn nàng, “Đức Phi nương nương, hoàng thượng ngày ngày ở chung với ta, hai ta tình đầu ý hợp, hắn đều chưa từng miễn cưỡng ta hành lễ, ngươi nào dám như thế?”
Lời này nói xong, trên mặt thái hậu cũng cứng lại, Đức Phi thở hồng hộc lao xuống đến muốn vả mặt ta, Tần Ngọc Tranh vẻ mặt hả hê, ngay cả tiểu công chúa đều vươn thẳng người trong ngực thái hậu, hai mắt tỏa ánh sáng hưng phấn nhìn tới.
—— đây cũng là một người thích gây họa!
Hai gã cung nữ sau thân thể của ta lao tới, giữ lại Đức Phi: “Nương nương, xin ngài thận trọng!”
Hắc, hai vị tỷ tỷ này còn kiêu ngạo hơn ta!
Ta vui vẻ, hôm nay xem ra ngay cả thái hậu cũng sẽ không bỏ qua rồi!
“Lớn mật, lại giương oai ở trong Di Ninh cung!”
Thái hậu quả nhiên nhịn không nổi nữa!
Hai gã cung nữ khom người bẩm: “Tiểu thần không dám! Bẩm thái hậu nương nương, bệ hạ xác thực có chỉ, miễn An Dật cô nương hành lễ với phi tần trong hậu cung.” Chỉ là trong tay vẫn chưa từng buông Đức Phi ra.
Đức Phi nâng hai chân lên, hung hăng giẫm một cái lên chân hai cung nữ đang giữ chặt nàng, thừa dịp hai người nàng bởi vì đau đớn phân tâm, giãy dụa ra, lưu loát vươn tay vả mặt hai người.
Hai người kia lập tức sưng lên nửa bên mặt. Nhìn lực tay này của nàng, dĩ nhiên là người luyện võ.
Trong nội tâm của ta không khỏi toát ra cảm giác hưng phấn đã gặp người tài, kỳ phùng địch thủ.
Tuy Đại Tề lập quốc đã lâu lắm rồi, nhưng nhất thống gi­ang sơn chỉ ở mấy năm này, con gái các gia đình hiển quý trong triều biết chút công phu phòng thân, xác thực cũng bình thường.
Đức Phi thoát khỏi kiềm chế của hai cung nữ, bước chân như gió, ba bước liền nhảy lên tới, ta liền lui ra sau, hoảng sợ kêu to: “A a, Đức Phi nương nương muốn đánh người!”
Thanh âm sắc lạnh, the thé, trên mặt Tần Ngọc Tranh lộ ra thần sắc cực kỳ kinh ngạc, nàng không thể hiểu một tướng quân ăn nằm chiến trường như ta sao lại bị một cung phi làm sợ tới mức thét lên.
Tâm trạng của ta mừng rỡ, vừa bất động thanh sắc lui ra ngoài điện, vừa kêu to: “Đức Phi nương nương đánh người rồi!”
Đức Phi hổn hển, đi nhanh lao đến phía ta, hai cung nữ sau thân thể ta kéo ta lại: “Cô nương, chớ có kinh hoảng, Đức Phi đánh cũng không đến người!”
Hai người này ngu ngốc! Ta bay lên hai chân, đạp bay hai người nàng, nhìn Tần Ngọc Tranh trợn tròn con mắt, cũng trừng mắt nhìn nàng.
Nếu như ta không có đoán sai, trận chào hôm nay, tất nhiên cũng có vài phần liên quan với nàng.
Nàng không thể ngồi nữa, thân đứng lên khỏi ghế, giương giọng kêu lên: “Đức Phi tỷ tỷ… Đức Phi tỷ tỷ…”
Đáng tiếc Đức Phi đã tức giận đến mất đi lý trí, đôi mắt gắt gao chằm chằm vào ta, lao nhanh đến phía ta, mặc dù ta đá bay hai gã cung nữ, cũng không ở trong mắt nàng.
Nàng nghiêm nghị kêu lên: “Hôm nay ta nhất định phải giáo huấn tiện tỳ ngươi, ngươi cũng đừng trông cậy vào hoàng thượng sủng ái mà kiêu ngạo trước mặt bổn cung!”
Ta một cước đã bước ra Di Ninh cung, lại nghe được thái hậu lạnh lùng nói: “Cản lại vị An cô này!”
Náo đến ngoài điện tự nhiên là cực khó coi.
Chắc bà ta nghĩ ta muốn lao ra tìm Phượng Triêu Văn làm chỗ dựa, kỳ thật ta bất quá là muốn vọt tới ngoài điện tìm địa phương trống trải một chút đánh. Bằng không trong nội cung thái hậu bố trí xa hoa, hoàn toàn bất đồng với Trọng Hoa điện nơi Phượng Triêu Văn ở, ngộ nhỡ đánh nát cái gì đáng tiền, ta thực đền không nổi a!
Sau lưng có tiếng gió xẹt qua sau đầu, ta liền thuận thế ngã xuống đất lăn một vòng, vừa vặn khiến Đức Phi xông lại trượt chân, tung người mà dậy, đã tránh khỏi thị vệ từ cửa đại điện xông tới, hai bước liền chạy ra khỏi ngoài điện.
Ngoài điện… Ừ, gió mát quất vào mặt, muôn hoa đua thắm khoe hồng… Chính là thích hợp đánh nhau.
Khi Phượng Triêu Văn chạy đến, ta đang bị thị vệ trong nội cung hành hung tại vườn hoa Di Ninh cung, hai quyền khó địch bốn tay, bốn gã thiếp thân cung nữ cũng giao đấu cùng với những thị vệ này, cũng không người trợ giúp, ta lại đánh giá thấp bản lĩnh của thị vệ trong nội cung thái hậu, nên có một kiếp này.
Đức Phi khàn cả giọng hô: “Đánh chết tiện tỳ này! Đánh chết tiện tỳ này!” Bản thân cũng tận dụng mọi thứ, giẫm mấy phát lên người của ta.
Trâm cài trên đầu nàng tán loạn, búi tóc cũng lệch ra đến một bên, chật vật không chịu nổi, gương mặt trướng đến đỏ bừng, mắt sáng quắc giống như minh châu, nếu không phải đang ở tình trạng hiện giờ, bảo đảm ta cũng động tâm.
Chỉ nghe một tiếng hét to: “Dừng tay! Đây là đang làm cái gì?”
Mấy cái chân trên người của ta lập tức đều ngừng lại.
Đức Phi bùm một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Phượng Triêu Văn, nước mắt xuyến một tiếng liền chảy xuống, than thở khóc lóc, ủy khuất cực kỳ: “Bệ hạ, nàng… Nàng khi dễ nô tì!”
Ừ, đây cũng là phản ứng nhạy bén!
Ta nằm ở trong bùn đất không ngừng cười ha ha, nếu như bị đánh có thể khiến cho ta rời đi hoàng cung Đại Tề, kỳ thật cũng là mua bán có lợi.
Kỳ thật khởi điểm ta cũng quả thực thi triển vài quyền cước, chỉ là khí lực không nhiều, võ nghệ của thị vệ trong nội cung thái hậu cực cao, hơn nửa công phu ta học lúc đầu là trên ngựa, bảo vệ quốc gia mở mang bờ cõi. Ta bất quá là muốn nháo chuyện, máu tươi nhuốm Di Ninh cung thì không tốt. Bất quá vừa có chút nhân từ, liền bị mười mấy thị vệ như đàn ong tuôn ra vây quanh, cùng giẫm đạp.
Phượng Triêu Văn hừ lạnh một tiếng từ trong lỗ mũi: “Sao ta nhìn ra là ngươi khi dễ nàng mà không phải là nàng khi dễ ngươi?” Nói đi nhanh tới kéo ta.
“Kéo sai rồi kéo sai rồi!” Ta chỉa chỉa Đức Phi khóc thương tâm một bên: “Tiểu mỹ nhân mắt hạnh má đào khóc điềm đạm đáng yêu như vậy, bệ hạ ngươi thật là nhẫn tâm!”
Phượng Triêu Văn bạo phát một cái trên đầu ta: “Ngươi yên lặng, nha đầu!”
Trong mắt phượng mây đen cuồn cuộn, giận trừng nhìn đám thị vệ đang luống cuống: “Các ngươi —— đến chỗ Yến Bình nhận phạt!”
Đám thị vệ kia té chạy.
Phượng Triêu Văn vươn tay ra với ta, ta hắc hắc vui lên, lau máu trên mặt do bị thị vệ đánh: “Bệ hạ anh minh, An Dật là một kẻ tù phạm, không dám! Không dám!”
Thử vùng vẫy vài cái, thật sự vô lực, chỉ phải ngồi trở xuống.
Hắn càng nổi giận, mắt lạnh nhìn mọi nơi, cung nhân chung quanh sớm đã ào ào quỳ xuống, lặng ngắt như tờ. Quay đầu lại hỏi ta: “An Dật, ngươi không tin ta?”
Ta ngồi dưới đất, nhìn Phượng Triêu Văn ở trên nhìn xuống, đột nhiên cảm giác được chính mình sớm đã thấp đến đất đen, dù là bị người giẫm lên mấy cước nữa cũng không chẳng sao cả. Người thương yêu ta nhất trên đời này đã sớm đi, trong thế giới không nhìn thấy hắn, dù là ta gãy cánh, lảo đảo, tan xương nát thịt, lại có ngại gì?
Ta cười đến thật là vô lại, nắm chặt lấy đầu ngón tay kể: “Bệ hạ, lúc ta và ngươi quen biết, khi đó bệ hạ còn xưng điện hạ, hai nước mặt ngoài hòa thuận, ngầm đối địch, bệ hạ làm những sự tình kia… Hắc hắc, muốn cho An Dật tin ngươi… Cũng khó!”
Mặc dù về sau ta có hồ đồ, nhưng đại sự vẫn rất rõ ràng.
Thần sắc trên mặt hắn quả nhiên khó coi.
Bất quá, hôm nay ta bị đánh trong cung, trong nội tâm bị đè nén, tự nhiên muốn nói ra chán ghét, không quan tâm, tiếp tục kể: “Từ tín nhiệm, từ trước đến nay hình dung đồng bạn, chiến hữu, người thân, người yêu, quan hệ giữa ta và ngươi, cũng không ở trong đám này, nói gì tín nhiệm?”
Trên mặt hắn lại chợt hiện ra một nụ cười: “Cuối cùng có một ngày, ngươi sẽ biết…”
Biết rõ cái gì, ta chẳng muốn trông nom.
Hắn cúi người, cũng không để ý long bào trên người mình, bế ta lên, ta kinh hô một tiếng, thuận thế ôm cổ của hắn, máu trên tay lập tức nhiễm lên long bào: “Máu… Máu…”
Hắn nửa cười nửa không: “Long bào này cũng không phải ngươi giặt, ngươi gấp gáp gì?” Lại quăng xuống một câu cho cung nhân sau lưng: “Hôm nào lại thỉnh an mẫu hậu sau!” Liền nghênh ngang rời đi.
Ta lướt qua bả vai Phượng Triêu Văn nhìn lại về sau, một đám cung nhân quỳ rạp xuống đất, dập đầu như bằm tỏi, tình cảnh thật có vài phần long trọng. Đức Phi khóc kinh ngạc nhìn một màn này, ngay cả Tần Ngọc Tranh và tiểu công chúa vừa mới bước ra Di Ninh cung cũng một bộ dáng ngốc trệ.
—— trên thực tế, cử động lần này của Phượng Triêu Văn quá mức vượt qua dự liệu của ta.
Hắn không ném ta vào thiên lao, cũng chưa từng đuổi ta ra hoàng cung, ngược lại ôm vào trong lòng.
Tần Ngọc Tranh thì thôi, nghĩ đến hắn cũng biết Tần Ngọc tranh đã cho hắn đội mũ xanh thật to trên đầu, ta nhìn Đức Phi bộ dáng ương ngạnh, như là người được sủng ái, sao hắn cũng chưa từng thương tiếc?
Khi đi lồng ngực hắn chạm đến vết thương trên người ta, ta giả bộ đau đớn, “Ôi” hai tiếng, hắn vội vàng thay đổi tư thế, cực kỳ nhu hòa ôm ta, chính là lời thốt ra lại ác thanh ác khí: “Ngươi là nha đầu hoang dã, không ngoan ngoãn ở Trọng Hoa điện, chạy đến đây mò mẫm hồ đồ! Bị đánh cũng xứng đáng!”
Ta tức quá, trừng hắn: “Thái hậu triệu kiến, ta dám không đến?” Cảm giác được vây quanh thân thể của ta cứng một cái, chớp mắt lại càng nhu hòa ôm ta, trầm thấp nói một câu: “Nàng quen giả nhân giả nghĩa, tất nhiên cũng là do ngươi thêu dệt chuyện…”
Mặc dù tiếng nói cực thấp, cũng khiến ta nghe rõ.
‘Nàng’ này là ai, ta không cảm thấy hứng thú lắm, một nữ nhân nào đó luôn trong nội cung, không quan hệ với ta. Nhưng thái độ của Phượng Triêu Văn thật sự là vô cùng kỳ quái… Hắn mặc dù ác hình ác trạng đối với ta, nhưng ôm ta vào trong ngực lại cẩn thận… Mà ngay cả khoé mắt đuôi lông mày từ trước đến nay cứng nhắc lạnh lùng cũng nhu hòa rất nhiều…
Đến Trọng Hoa điện, Phượng Triêu Văn đuổi toàn bộ cung nhân đi theo ra ngoài, lưu loát cởi cung trang trên người ta, nhìn thấy những dấu xanh tím trên người của ta, mặt đẹp lập tức đen thành đáy nồi, một quyền đấm lên giường rồng, cả giận nói: “Chết tiệt!”
Ta co rụt thân mình, sợ cú đấm tiếp theo của hắn đánh lên người của ta.
Mặc dù ta không sợ đau, gãy xương cốt cũng không phải đơn giản.
Hắn cầm chút ít thuốc tới tự tay bôi thay ta, vừa bôi vừa nhẹ giọng hỏi: “Đau lắm không?”
Ta lắc đầu, Phượng Triêu Văn như vậy luôn khiến cho ta cảm thấy lạ lẫm quái dị. nói không nên lời.
Đây không phải là thái tử Đại Tề xảo trá trước kia, đế vương máu lạnh hiện nay mà ta biết.
Chương 12: Khẩu vị… không phải là chuyện nhỏ
Một năm kia mới quen biết Phượng Triêu Văn trong rừng bích đào ở Đại Trần Cung, ngày hôm sau chơi đùa với Tiểu Hoàng ở Đông cung, liền nhận được thánh chỉ của hoàng đế bệ hạ.
Chủ ý của thánh chỉ chính là, thái tử điện hạ Đại Tề đường xa mà đến, xét thấy Đông cung thái tử thân thể không khỏe, cần vài quan viên tuổi trẻ cùng đi dạo thành, kẻ hèn may mắn trúng tuyển.
Lúc ấy ta quỳ rạp trên mặt đất Đông cung tiếp chỉ, lo sợ không thôi.
Đợi lúc ta dụ được Tiểu Hoàng nghe lời, không nằng nặc đòi cùng xuất cung, lại thở hồng hộc chạy đến dịch quán, nhìn thấy thiếu niên ôn nhuận đang ngồi đối diện Phượng Triêu Văn, uống trà, lập tức sợ nói không ra lời.
Nguyên lai quan viên tuổi trẻ trúng tuyển, chỉ có ta cùng Yến Bình.
Nếu như ngày thường, ta tất nhiên hoan hô tung tăng như chim sẻ. Chỉ tiếc một cái ánh mắt hứng thú của thái tử điện hạ Đại Tề quét tới, nhiệt tình của ta trong nháy mắt tắt ngóm.
Thái tử điện hạ Đại Tề mỉm cười, phong độ ngời ngời: “Nghe nói trong Đại Trần Cung có thiếu niên song kiệt, đều là con quan trong triều, tuấn tú lịch sự, Bổn cung ngưỡng mộ đã lâu, lúc này mới cố ý mời nhị vị đến làm bạn, nhị vị không ngại Phượng mỗ mạo muội chứ?”
Lời này thật thật giả giả làm cho người ta nghiến răng nghiến lợi.
Ta cực kỳ hoài nghi hắn nhìn thấy ta cùng với Yến Bình lôi lôi kéo kéo, mới muốn hai ta tụ cùng một chỗ xem náo nhiệt.
Yến Bình không biết rõ tình hình, cực kỳ khách khí: “Thái tử điện hạ nói quá! Có thể làm bạn thái tử điện hạ đi dạo trong Hoàng Thành, là vinh hạnh của Yến Bình ta!”
Ta trong lòng lệ rơi thành sông… Hắn chưa bao giờ từng khách khí ôn nhu đối với ta như vậy. Luôn “Cút ngay”, “Buông tay”, hoặc là, cái gì cũng không nói, trực tiếp một cước đạp xuống sông…
Nhưng đối với loại người thương thầm thành si như ta mà nói, giờ phút này cũng không nhịn được muốn tán thưởng một tiếng: nhìn mà xem, Yến lang chẳng những tuấn tú lịch sự, ngay cả loại sự tình cõng rắn cắn gà nhà này đều làm xinh đẹp cực kỳ!
Tuy trên lý trí, ta không nên mù quáng đi theo Yến Bình, nho nhã lễ độ đối thái tử điện hạ Đại Tề, mà nên bảo trì cảnh giác xứng đáng đối với hắn, nhưng hiện thực lại có chút khó khăn.
Phượng Triêu Văn kế thừa tuấn mỹ cao quý của vương thất Đại Tề, lại ăn nói thú vị, kiến thức uyên bác, vượt xa ấn tượng vốn có của ta đối vương thất. Trò chuyện vui vẻ với Yến Bình, quả thực đã thực hiện rất tốt câu “Vừa gặp như đã thân”.
Yến Bình dùng thời gi­an vài ngày, mang theo Phượng Triêu Văn dạo mấy lần bốn phía Hoàng Thành, tận tình thể hiện cảnh tượng kinh tế phồn vinh, dân sinh ổn định, bách tính an cư lạc nghiệp hoà thuận vui vẻ ở quốc gia của ta với thái tử nước khác.
Kỳ thật ta cũng từng đi theo phụ thân qua thôn trang ngoài tám trăm dặm, chỉ vì hành quân đi ngang qua, chỗ đó người ta bụng ăn không no, áo không đủ che thân, cách biệt một trời với dân chúng Hoàng Thành.
Đối với Yến Bình càng ngày càng thủ đoạn thành thạo học xong vẻ làm quan, ta có vài phần rầu rĩ không vui. Như vậy cũng giống như một tấm lụa trắng tốt nhất bị dính vài vết mực, xác thực không quá lịch sự, khiến ta từng hoài nghi đây là thiếu niên kiêu ngạo mà ta mê luyến đấy sao?
Nhưng rất nhanh, ta lại lặng lẽ động viên cho mình, một ít vết mực chướng mắt không quan trọng a, sẽ có một ngày dựa vào trí tuệ nhân hậu của ta, tất nhiên giặt đến trắng bóng cho hắn.
Huống hồ, Yến Bình đi chung với Phượng Triêu Văn tự nhiên cũng có chỗ càng thêm hấp dẫn ta, tiêu mất những rầu rĩ không vui này.
Tỷ như mấy ngày nay ba người chúng ta ngắm cảnh ăn cơm chung, khởi điểm ta bất quá là tùy ý gắp khối bánh hoa mai thay thái tử điện hạ Đại Tề —— thuần túy là thói quen ngày thường chiếu cố Tiểu Hoàng —— lại thuận tay gắp khối bánh hoa mai cho Yến Bình…
Bánh hoa mai đến trong đĩa Yến Bình, ta liền choáng váng.
… Sao có thể phạm sai lầm lớn như vậy?
Nếu hắn ném bánh hoa mai tới đĩa của ta ở trước mặt Phượng Triêu Văn, đã xem như rất lễ phép. Ngộ nhỡ hắn trực tiếp ném tới trên mặt ta…
Nghĩ đến mặt ta bị dính bột phấn của bánh còn phải cười với thái tử điện hạ Đại Tề, toàn thân ta đều cứng ngắc lại.
Nhưng… Nhưng, khi ta chờ thật lâu thật lâu, kỳ thật chỉ là sau một lát, lại không cảm giác trước mặt mình nóng lên hay trên má có bất kỳ chỗ khác biệt, bất an cả gan ngẩng đầu nhìn đĩa trước mặt Yến Bình.
Trống không!
Bánh hoa mai trong đĩa không cánh mà bay.
Ta ngốc nghếch cả gan ngẩng đầu nhìn mặt của hắn, trên mặt hắn không có mảy may không vui, khóe môi dính một chút bột phấn bánh hoa mai, hắn đang không nhanh không chậm cầm khăn trắng lau.
… Hắn rõ ràng… Hắn rõ ràng ăn bánh hoa mai ta gắp.
Một khắc này trong nội tâm của ta cuồng ca như nước thủy triều, hân hoan vui sướng nói không nên lời, ngay cả thái tử điện hạ Đại Tề vẫn bên cạnh nhìn chằm chằm đều đã quên, chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Yến Bình.
Thẳng đến hắn kinh ngạc xoay đầu lại, ấm giọng nói: “An tiểu tướng quân, trên mặt Yến Bình ta có chỗ dơ sao?”
Ta lắc đầu, vội vàng cúi đầu, chỉ cảm thấy trong hốc mắt đã có hơi nước không ngừng ngưng tụ, sợ giờ khắc này hắn mềm giọng chỉ là ngắn ngủi, sợ sau một khắc lại là lời nói độc ác…
Ước chừng thích một người, tổng nhịn không được muốn làm đóa hoa trong bụi rậm, dù là hắn nhìn không thấy, hoặc là, tùy ý nhấc chân chà đạp, nhưng mong muốn nở ra cho người đó ngắm nhìn, là chuyện chẳng bao giờ thay đổi.
Hai ngày sau đó, ta cuối cùng cũng có thể lựa chọn những món ăn phù hợp với Yến Bình mà gắp cho hắn.
Đương nhiên, chiếc đũa đầu tiên luôn gắp cho thái tử điện hạ Đại Tề, sau đó hắn hứng thú nhìn soi mói, vò đã mẻ lại sứt gắp cho Yến Bình.
Ta có thể thuần thục nắm giữ sở thích ẩm thực của Yến Bình, mỗi đũa không lầm gắp món ăn hắn thích cho hắn, mới đầu hắn cũng chỉ là kinh nghi nhìn ta, sau đó lại điềm nhiên như không nuốt những thức ăn này vào.
Ta âm thầm đắc ý trong nội tâm: quốc yến hàng năm, ta âm thầm nhìn hắn hồi lâu, trong lòng ghi tạc những món ăn mà hắn động đũa nhiều lần, quay đầu lại tìm đầu bếp lãnh giáo cách làm.
Hoặc là, dùng tiền mua chuộc đầu bếp Yến phủ, vụng trộm hỏi thăm sở thích của tiểu lang nhà hắn.
Yến Bình khẩu vị nhẹ.
Đây là ta rất sớm đã biết, chỉ là chưa có cơ hội ngồi cùng bàn, hài hòa ăn cơm với hắn mà thôi.
Khẩu vị của phụ thân thiên về hương vị cay tươi, từ nhỏ ta ăn chung với phụ thân, khẩu vị tự nhiên cũng theo hắn. Nhưng kinh nghiệm nói cho chúng ta biết, bất luận là thói quen nhỏ gì trong cuộc sống, cũng có thể trở thành chướng ngại lớn trong hôn nhân.
Hôn nhân giống như một con thuyền lớn, lên thuyền phải cẩn thận, cầm lái phải dùng tâm!
Binh Bộ Thượng Thư đại nhân triều ta mấy năm trước thành công biểu diễn sự cố lật thuyền thảm thiết, đủ để cho hậu bối chưa lập gia đình lấy đấy làm gương.
Thượng Thư đại nhân tính tình mạnh mẽ, mỗi lần đều ăn miếng to uống chén lớn, nhưng Thượng Thư phu nhân chính là một tiểu thư khuê các Gi­ang Nam, thích nam tử nhã nhặn nho nhã, uống ít nói nhỏ mới là sở thích, bởi vì bất mãn cách làm việc của Thượng Thư đại nhân, vợ chồng bất hoà, nhiều lần xảy ra tranh chấp với Thượng Thư đại nhân, lại kiên quyết tự xin hạ đường.
Việc này rơi vào trong lỗ tai thái hậu, lão nhân gia nàng triệu Thượng Thư phu nhân tiến cung nói chuyện, trải qua tai mắt của người hầu trong nội cung thái hậu truyền lại, vì sao Thượng Thư phu nhân không thể nhẫn nhịn Thượng Thư đại nhân rốt cục rõ ràng khắp thiên hạ. Thí dụ như, Thượng Thư đại nhân trên bàn say rượu gặm xương, trên giường ngáy to tốn hơi thừa lời, lại thêm cởi giày không rửa chân, đều là việc nhỏ cuộc sống.
Thượng Thư phu nhân cuối cùng cũng hạ đường với Thượng Thư đại nhân, làm người xem ảm đạm khó hiểu, không rõ tại sao Thượng Thư phu nhân lòng dạ hẹp hòi như thế?
Về sau mỗi lần các quan văn trong triều không hợp ý kiến với Thượng Thư đại nhân đều trêu chọc châm chọc Thượng Thư lão đại nhân, luôn giả bộ hỏi thăm đồng liêu: “Hôm nay ngươi rửa chân chưa? Hôm nay ngươi có ngáy to không?”
Mỗi lần Thượng Thư lão đại nhân đều tức đến hai mắt hiện đỏ, lão phu thê kết tóc hai mươi sáu năm rơi vào kết thúc hạ đường, trong nội tâm buồn khổ có thể nghĩ. Hắn cùng với phụ thân từ trước đến nay kết giao tốt, mỗi lần hạ triều đều đến nhà uống rượu, thở dài thở ngắn cùng phụ thân.
—— hôm nay hắn ngược lại học được uống ít rồi, đáng tiếc lão phu nhân đã mang theo lão mẹ bên cạnh xuống Gi­ang Nam, không trở về.
Lão đại nhân uống rượu rồi, liền vuốt đầu của ta dạy bảo một phen: “Tiểu Dật nhi, tương lai nếu ngươi lấy nương tử, làm việc tất nhiên phải học nhân nhượng nàng vài phần, lúc đó cuộc sống mới lâu dài!”
Ta học sống học dùng, nhìn xa trông rộng, trăm phương ngàn kế nghe sở thích khẩu vị của Yến Bình, không dám bởi vì lúc này hai người ta còn chưa có kết cục hạnh phúc mà có chút lười biếng. Giả như lấy sức mạnh vô cùng này lên chiến trường, tất nhiên bày mưu nghĩ kế, quyết thắng ngoài nghìn dặm!
Lúc đó, nhiệt tình của ta đối Yến tiểu lang, ngày thường bị đè xuống, chưa biểu hiện rõ ràng, nhưng từ khi đụng phải hắn vui vẻ nói chuyện với ta ở trước mặt thái tử điện hạ Đại Tề, ta ngoại trừ mới đầu lắp bắp, về sau đều đáp thật là trôi chảy vừa vặn, gắp thức ăn cũng rất chịu khó.
Dám Kháng Chỉ? Chém Dám Kháng Chỉ? Chém - Lam Ngả Thảo