Nguyên tác: One Heart To Win
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Chương 5
C
ẢNH SÁT GIBBONS VẪN KHÔNG tỉnh lại cho đến khi đoàn tàu đến thị trấn tiếp theo. Tiffany rất lo lắng vì một trong những hành khách trên tàu đang cố chữa trị cho những người bị thương nói với nàng rằng ông có thể không tỉnh lại. Nàng không biết rõ ông, ông cũng gần như không nói chuyện với nàng, nhưng ông đã kiên cường bảo vệ mạng sống cho nàng. Nàng cảm thấy rất tệ nếu ông không bình phục lại được. Tình trạng nguy kịch của ông khiến cho việc bị mất đi một rương đồ theo bọn cướp trở thành không đáng kể.
Với sự giúp sức của những hành khách nam khoẻ mạnh hơn, ba người bị thương được đưa đến thẳng nhà bác sỹ ở thị trấn. Viên cảnh sát bị nặng nhất, nên được khám đầu tiên. Tiffany và Anna sốt ruột chờ kết luận của bác sỹ. Cả hai đi qua đi lại trước cửa phòng khám tại nhà bác sỹ trong suốt nửa giờ, đến khi bác sỹ tiến đến và nói với họ, “Ông ấy sắp ra rồi đấy, nên hai cô có thể gặp cảnh sát Gibbons luôn, nhưng chỉ vài phút thôi. Tôi rất tiếc nếu đây chưa phải nơi các cô muốn đến. Ông Gibbons không thể đi lại một thời gian. Tôi tin rằng ông ấy sẽ bình phục lại thôi, nhưng sẽ không thể tự đứng dậy sớm đâu.”
Spoiler
“Chúng ta có ở lại chờ ông ấy không?” Anna hỏi khi bác sỹ đã quay vào phòng khám.
“Không thể, chúng ta không biết sẽ mất bao lâu,” Tiffany trả lời. “Nhưng chúng ta sẽ ổn thôi. Đây là điểm dừng cuối cùng ở vùng Dakota. Ngày mai chúng ta đã ở Nashart rồi. Em sẽ đến gặp ông cảnh sát, còn chị đi hỏi xem chúng ta còn bao nhiêu thời gian trước khi tàu lại đi tiếp.”
Anna không nhúc nhích, liếc nàng sắc lẻm. “Em chắc là muốn tự đi đến Nashart chứ?”
Tiffany chép miệng. “Khả năng có thêm vụ cướp tàu khác là bao nhiêu nhỉ?”
“Có thể cao hơn chúng ta muốn đấy.”
“Vớ vẩn.”
Anna lưỡng lự một chút trước khi gật đầu và rời đi. Nếu không phải là họ đã gần đến nơi, Tiffany biết chắc Anna sẽ không bao giờ nghe theo nàng.
Tiffany thấy Thomas nằm mở to mắt nhìn nàng khi nàng đến bên giường của ông trong phòng bệnh. “Ông đúng là một anh hùng,” nàng nhẹ nhàng nói khi ngồi xuống ghế cạnh ông. “Nhờ có ông và những người can đảm khác, những người nông dân đã đến được vùng đất hứa của họ và vẫn có đủ tiền để bắt đầu mua đất cho trang trại của mình. Bác sỹ nói ông không sao, nhưng không thể rời khỏi giường một thời gian nữa.”
“Ta xin lỗi, Cô Warren. Ta biết cha cô mong cô đến đúng ngày và sẽ lục tung cả địa ngục lên nếu cô—“
“Tôi đã đánh điện cho ông ấy rồi,” nàng ngắt lời Thomas. “Ông ấy có một người bạn ở thị trấn này để đưa tôi đi tiếp. Ông cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.”
May là Anna không có ở đây để nghe nàng nói dối, Tiffany thầm nghĩ, nhưng vẫn đỏ mặt. Nàng không quen nói dối, mà đây lại là lần thứ hai nàng nói dối người cảnh sát tử tế này. Lần đầu là khi những người nông dân ùa lên tàu, nhân viên soát vé đã thông báo rằng dưới tình huống đặc biệt này, họ sẽ đi thẳng Montana và đến nơi sớm hơn ba ngày so với dự kiến. Thomas đã đề nghị nàng đánh điện cho cha để thông báo. Nàng cũng đã nói rằng nàng sẽ làm, nhưng thực tế thì không cho ba biết. Lúc đó nàng cũng đã phải đỏ mặt rồi.
Nàng có thể đã đồng ý chịu đựng hai tháng ở miền Tây hoang sơ này, nhưng nàng biết, phần tệ nhất không phải là hẹn hò với một người đàn ông nàng không quen, mà là phải sống dưới mái nhà của ba. Nàng không muốn ông đi đón nàng ở ga tàu, vì nàng sợ có thể gây chuyện bê bối ở đó. Nàng thật lòng không biết là sẽ la hét với ông vì đã không đến thăm nàng từ bé đến lớn … hay sẽ ôm ông mà khóc. Xét đến nỗi phẫn uất chất chứa trong nàng bấy nhiêu năm, thì có vẻ là khả năng đầu tiên. Nhưng có là thế nào thì nàng cũng không muốn gặp ba nàng nơi đông người, nên nàng thấy mừng vì ông không biết nàng sẽ đến sớm hơn.
Và cả hai lần Cảnh sát Gibbons đều không nghi ngờ lời nói dối của nàng. Ông thở dài, “Ta đã cảm thấy sẽ có rắc rối từ khi thấy đoàn nông dân lên tàu. Đó là cơ hội cho chúng, khi có đông người trên tàu và hầu hết đều mang theo tiền để mua trang thiết bị cần thiết khi xây dựng trang trại. Tin về vùng đất này có thể đã được lan ra khắp vùng. Ta đoán bọn cướp nghe được và lợi dụng để gây sự.”
Tiffany gật đầu vỗ lên tay người cảnh sát, nhẹ nhõm vì chuyện đã qua. Giờ thì nàng đã biết miền Tây thực sự nguy hiểm như thế nào. Có phải nàng thật sự đã nói với mẹ là sẽ coi chuyến đi này như chuyến di lịch không? Nàng đã thấy chán ngay từ phút đầu tiên tạm biệt Rose rồi. Nàng chỉ muốn về nhà thôi!
Tiffany ở lại với cảnh sát Gibbons cho đến khi Anna quay lại và nói rằng phải đi ngay để khỏi lỡ tàu. Tiffany cứ nghĩ họ sẽ dừng lâu hơn sau những chuyện vừa xảy ra. Nhưng xác bọn cướp đã được lôi ra khỏi tàu, và những người bị thương cũng đã được đưa đến bác sỹ, trưởng tàu và lái tàu đã trình vụ cướp cho cảnh sát ở địa phương, nên đoàn tàu đã sẵn sàng để đi tiếp cuộc hành trình.
Tiffany miễn cưỡng khi phải để ông cảnh sát lại một mình. Nàng thấy áy náy vì vết thương nặng của ông. Nàng nghĩ là vì nàng, vì nếu không thì ông đã không ở trên chuyến tàu đó. Nàng gần như đã quyết định ở lại để chăm sóc ông cho đến khi ông khoẻ lại. Gần như thôi. Nhưng rồi có những ý nghĩ khôn ngoan hơn thắng thế, chủ yếu vì nàng không biết nhiều về chăm sóc người bệnh, không biết nàng có thể làm tốt việc đó đến đâu. Và nàng không thể chịu được khi phải ở lại vùng đất quê mùa này thêm một ngày nào. Nàng có thể sẽ bị kẹt lại ở thị trấn bé nhỏ này nếu có thêm nhiều chuyến tàu tốc hành không dừng lại ở đây để đón khách nữa.
Sáu mươi ngày, không hơn, nàng đã hứa với mẹ như thế, rồi sau đó nàng có thể trở về với thế giới văn minh. À thì, nàng cũng đã hứa sẽ cởi mở với Hunter Callahan nữa, nhưng quả tình, nàng có thể làm được bao lâu? Chỉ cần vài phút thôi, nàng chắc là thế.
Nàng và Anna vội vã chạy về ga không ngừng nghỉ. Nhưng họ gần như bị lỡ tàu vì người quản gia mới của nhà Warren. Anna đã bước lên tàu. Tiffany vừa đặt một chân lên tàu thì Jennifer hét nàng chờ khi cô chạy về phía nàng và nhét một mảnh giấy vào tay Tiffany.
Tiffany không đọc thư, không có thời gian, nên chỉ hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
“Đưa nó cho cha em giúp chị,” Jennifer căng thẳng nói, rất đau khổ-hay tội lỗi? “Nói với ông chị xin lỗi!”
Đoàn tàu hú còi và bắt đầu chuyển động, Tiffany đặt được chân còn lại lên tàu trước khi Jennifer bị bỏ lại sau. Cô nàng vẫy tay tạm biệt nàng, trông rất nhẹ nhõm. Tiffany tự hỏi vì sao và liếc xuống mảnh giấy trước khi bước đến ngồi cùng Anna.
“Thư viết gì vậy?” người hầu gái hỏi.
Tiffany xoè mảnh giấy ra. “Chị tự đọc đi. Gặp phải những kẻ sống ngoài vòng pháp luật ở miền Tây quá sức chịu đựng của chị ấy. Chị ấy quay về với chồng chưa cưới.”
“Sao trông cô có vẻ ghen tỵ với cô ta vậy?”
“Có lẽ vì em ước mình cũng có cơ hội để chạy trốn như thế,” Tiffany gầm gừ.
“Cô đã có cơ hội để từ chối đến Montana trước khi đồng ý, không phải bây giờ, khi cô đã gần đến nơi.”
Tiffany thở dài. “Em biết. Nếu chị nhìn thấy Jennifer có vẻ nhẹ nhõm thế nào, có lẽ vì chị ấy sợ em sẽ cố thuyết phục bị ấy đi về nhà cùng em nhưng em đã không làm.”
“Cô có định làm thế không?”
Cảm giác không có sự lựa chọn tràn ngập trong nàng. “Không!” nàng gắt. “Chị ấy là người may mắn rồi. Em không trách chị ấy chút nào vì đã về nhà vì chính em cũng không muốn đi đến nơi này của đất nước. Ngay cả nếu cha em thuê được một quản gia cho em, em cũng không thích đến thăm ông ấy.”
“Vậy về nhà đi!” Anna bực tức.
Tiffany nhìn người hầu gái của mình. Tất nhiên Anna muốn quay về miền Đông rồi. Chị không có nghĩa vụ phải ở lại. Chị ấy không hứa là sẽ ở lại!
Tiffany cứng nhắc nói! “Chị có thể, em thì không. Thật tình mà nói, Anna ạ, em không trách chị nếu chị quay về nơi chúng ta thuộc về đâu.”
Anna thực sự trở nên bực bội trước lời đề nghị của nàng. “Tôi không phủ nhận là đã nghĩ đến chuyện đó nhìn thấy đạn bay vèo vèo. Nhưng vụ cướp đã qua rồi và đó có thể là điều tồi tệ nhất chũng ta có thể gặp ở đây. Tôi ở lại – nếu cô ở lại.”
Tiffany đã định ôm chầm lấy Anna nếu chị không làm mọi chuyện khó chịu đến thế. Nàng cười và lắc đầu. “Em không muốn nghĩ kiểu người hầu nào họ có thể thuê ở đây, khi mà những người giỏi thì đã đi làm ở miền Đông rồi – hoặc có thể đã chạy trốn cả trước khi đến nơi!”