Có 04 bước để đạt thành tựu: lên kế hoạch một cách có mục đích, chuẩn bị kỹ lưỡng, tích cực thực hiện, và kiên trì theo đuổi.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 112 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 615 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 23:22:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
hương 12
Ký ức tuổi thơ, đã thành bí ẩn
Âu Dương Vân nheo nheo mắt, cười nhẹ, nụ cười đó dù chỉ rất mờ nhạt, thế nhưng cũng đã đủ để cho vạn vật thất sắc. Tôi ngây dại nhìn hắn.
“Chẳng lẽ trưởng công chúa đã quên mất Âu Dương rồi?”
Hắn cất tiếng hỏi lần nữa, khiến tôi giật mình bừng tỉnh.
Thượng Quan Lăng quen biết Âu Dương Vân?! Không thể nào! Ba năm trước, Âu Dương Vân đâu có tới Ngọc quốc, sao có thể quen biết Thượng Quan Lăng?! Tôi vẫn nhớ rõ mình đã viết những gì mà, làm sao có thể xảy ra nhầm lẫn lớn đến vậy chứ?!
Âu Dương Vân hỏi như vậy, hiển nhiên là
‘chúng tôi’ đã từng gặp mặt, hiện tại tôi phải trả lời hắn thế nào đây?! Ông trời ơi, sao cứ đùa giỡn tôi hoài thế?!!
Âu Dương Vân hạ mí mắt xuống, trong ánh mắt không có lấy một chút cảm xúc, làm cho tôi nhìn không ra manh mối.
“A, công chúa đã quên rồi...” Âu Dương Vân ngửa đầu nhìn ánh trăng lạnh lẽo, khẽ thở dài: “Mười lăm năm rồi... không còn nhớ... cũng phải thôi......”
Mười lăm năm?! Mười lăm năm trước là ngày Dương Sở Sở trở thành Thượng Quan Sở Sở, khi đó đã xảy ra chuyện gì?! Thượng Quan Lăng không phải vẫn ngoan ngoãn ở trong hoàng cung Ngọc quốc hay sao?! Rốt cuộc là có chuyện gì đây?! Trời ạ, tôi đây là tác giả mà không ngờ lại bị chínhcái thứ mình viết ra làm cho té xỉu mất thôi! Truyền ra ngoài thì còn mặt mũi nào nữa! Híc......
“Công chúa vẫn muốn tiếp tục ngắm trăng chứ?” Âu Dương Vân xoay người, tư thế như đã muốn cáo biệt.
“Không!” Tôi đâu có định ngắm trăng, anh đi, tôi cũng về.
“Để Âu Dương tiễn công chúa về tiểu các.” Âu Dương Vân khách khí nói, thế nhưng cái loại khách khí này lại khiến cho lòng người nguội lạnh.
Tôi gật đầu, đi theo phía sau hắn. Có soái ca dẫn đường đúng là việc tốt, nhưng vì sao trong lòng tôi lại cảm thấy khó chịu như vậy?
Tới trước cửa tiểu viện, Âu Dương Vân dừng chân, đôi mắt màu bạc trông như hai vầng trăng sáng, lẳng lặng nhìn tôi, một lúc lâu sau hắn mới mở miệng nói: “Công chúa nghỉ ngơi sớm đi.”
Mãi đến khi bóng hình tao nhã của Âu Dương Vân đã khuất xa, ánh mắt tôi vẫn không thể dứt khỏi nơi hắn vừa biến mất.
Thế gian này có lẽ không có ai đẹp hơn Âu Dương Vân, cũng càng không có ai có thể sánh được với ánh mắt trong veo nhưng lạnh lùng của hắn.
Có lẽ bởi hắn rất giống tiên nhân, mà tiên nhân đều là những người tịch mịch nhất.
Thoáng một cái, tôi đã từ biệt Vân tiên nhân được ba ngày.
Hôm nay là ngày ‘thủ lĩnh bốn nước’ lần đầu tiên chính thức gặp gỡ, thiên tử Ngôn quốc Âu Dương Vân tổ chức yến tiệc thiết đãi sứ giả ba nước ở đại điện.
Các thái giám cung nữ tay bưng đủ thứ thức ăn hoa quả rượu thịt đi lại như con thoi giữa các hành lang dài của hoàng cung Ngôn quốc.
Trong đại điện sớm đã dọn bàn xong, đặt phía trên đều là những trái cây tươi ngon. Hàng ngàn ngọn nến cửu long sáng lấp lánh, cùng những bức bích họa đẹp mắt ánh lên trong điện càng thêm sinh động tươi sáng, mạn sa trắng theo đỉnh trụ cẩm thạch cao cao hạ xuống, mặt trên thêu đủ loại hình dáng hoa văn bằng chỉ bạc lấp lánh...
Mùi hoa ngọc lan theo lò hương nhẹ nhàng lan toả khắp không trung, khiến cho mọi người đều cảm thấy an tâm vui vẻ mà không biết tại sao.
Cung nữ thướt tha làn váy lướt qua, bận rộn, thật cẩn thận sắp xếp trang trí bình hoa.
Đúng giờ, các quan viên Ngôn quốc đều lục tục kéo đến. Ăn vận trau chuốt, nối đuôi nhau mà vào, ngồi ở vị trí tương xứng với địa vị củamình, cùng nhau trao đổi nói chuyện phiếm.
“Lăng nhi, sao muội lại ăn mặc như vậy?” Phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vã,
là Sở Sở đang tới.
“Có sao đâu? Muội thấy rất đẹp mà!” Tôi cúi xuống đánh giá bộy phục của mình, đâu có việc gìđâu nhỉ?! Màu sắc này, thật chói mắt đó nha! Nguyên liệu vải này, thật hoa lệđó nha! Xoay xoay người, toàn thân liền kêu đing đang, ai da, trang sức hơi bị nhiều, quá ồn ào!
“Lăng nhi! Mau về thay đồ đi!” Sở Sở bất đắc dĩ lắc đầu, vẻ mặt vô cùng sốt ruột.
“Sở Sở cảm thấy muội không có khiếu thẩm mỹ sao?!” Dám lắm, có vẻ như, bộ dạng ăn mặc như vậy tám phần có chút... mắc ói... Cái này cũng không phải tôi muốn chứng tỏ Ngọc quốc là nước lớn, không phải chỉ có ‘ngọc’, bọn tôi còn có ngân lượng, có rất nhiều!
“Ha ha, muội nha, biết mình dung tục rồi còn không mau đi về thay ra!” Sở Sở liền kéo tay tôi trở về, “Hơn nữa, hoàng tộc Ngọc quốckhi bàn luận chính sự nhất định phải mặc y phục màu xanh.”
Haizz, hóa ra ý nghĩa phía sau phải là như vậy. Sở Sở thật tốt, đặc biệt có ý nhắc nhở tôi đừng để lộ dấu vết khiến người ta nghi ngờ. Tôi quả thật cũng có điểm khinh suất, sao lại có thể
quên được chuyện quan trọng như vậy chứ?!
Hoàng tộcNgọc quốc biến chính mình thành một cái cây xanh lè, hơn nữa còn phải là loại xanh biếc!
Trở lại tiểu các, Sở Sở chỉ chỉ về giường của tôi, cười nói: “Muội thử xem, có thích không?”
“Sở Sở... tỷ thật sự là quá tốt! Yêu tỷ chết mất thôi!” Tôi vui vẻ ôm Sở Sở hôn lên mặt cô ấy cái chụt.
“Lăng nhi, muội điên rồi! Nếu mà bị nhìn thấy...”
“Ha ha, muội biết rồi, người ta vui quá thôi mà, đâu có ai thích Thượng Quan Lăng, cũng chỉ có Sở Sở rất tốt với muội, thật lòng đối tốt với muội.” Tôi ngẩng mặt lên, híp mắt, cười nịnh nọt với Sở Sở.
“Lăng nhi, mọi người rồi sẽ thích muội...” Thượng Quan Sở Sở cũng nhoẻn miệng cười, nhẹ giọng nói.
Quần áo quả nhiên là xanh biếc, nhưng phía trên có điểm chút hoa văn màu bạc, cổ tay cùng cổ áo dùng tơ vàng khâu quanh, nhìn thoáng qua liền biết là do thợ thủ công vô cùng khéo tay làm ra, không hề lộ một chút sai sót nào.
“Đẹp quá đi!! Sở Sở thật có con mắt thẩm mỹ!” Tôi thán phục.
Tôi thay quần áo xong, lại gỡ hết đám trang sức lòng thòng tạp nham trên tóc xuống hết, mái tóc dài lập tức bung ra, xõa xuống ngang thắt lưng.
“Sở Sở, giúp muội vấn lại tóc nhé?”
Tôi từ phía sau bình phong bước ra, nhìn về phía Sở Sở nhưng bất ngờ nhìn thấy thêm một người khác...
Tôi xấu hổ nhìn người kia, người kia càng xấu hổ ngượng ngùng nhìn tôi.
Tên thất phu Hiên Viên Tiêu kia tự dưng lại đến chỗ tôi làm cái gì?!
“Ai cho ngươi vào đây?!” Tôi hỏi, đưa mắt tìm Sở Sở.
Hiên Viên Tiêu ho nhẹ một tiếng, nói: “Sở
Sở.” Ý là Sở Sở để cho hắn vào.
Trong mắt Hiên Viên Tiêu, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một hình ảnh như vậy.
M ộ t cô gái toàn thân đều một màu ngọc bích, mái tóc buông dài như suối, khuôn mặt tuyệt mĩ đang mỉm cười, nhìn thẳng về phía hắn, đôi mắt xanh biếc như ngọc, lưu chuyển linh động, trong suốt như gương, trong sáng thanh cao, tựa như có ma lực, hút hồn người khác, khiến hắn không thể rời mắt. Làn da trắng trẻo dưới ánh nến tỏa sáng như ngọc trai, thực tuyệt thế phi diễm, một vài sợi tóc bay bay che bớt phần xương quai xinh đẹp, lại càng tăng thêm vài phần quyến rũ.
Cô gái này không ngờ lại là Thượng Quan
Lăng, không ngờ là nàng.
Vẻ mặt Hiên Viên Tiêu phức tạp, đầu mày cau chặt, trong đôi mắt vàng hình như có quang mang chớp động.
Hừ, nhìn cái gì mà nhìn?! Không biết kẻ thù gặp mặt sẽ đỏ mặt tía tai hay sao?! Nếu không phải nể mặt Sở Sở, ta đã bẻ ngươi ra làm đôi! Khụ... Ta nhất định có thể bẻ được ngươi mà!
Quét mắt qua hắn, tôi chạy tới kéo tay Sở Sở, lại hỏi: “Sở Sở, tỷ chải đầu cho muội đi, được không?” Tôi không bới được mái tóc dài như vậy.
Vẻ lo âu trong mắt Thượng Quan Sở Sở thoắt cái biến mất, dịu dàng đáp: “Vâng, thưa trưởng công chúa.” Xoay người đối diện Hiên Viên Tiêu, ôn nhu nói: “Tiêu, huynh đi trước đi, muội và trưởng công chúa sẽ theo sau ngay thôi.”
“Được.”Hiên Viên Tiêu vớ lấy cơ hội rời đi, hắn cũng không muốn ở lại đây đợi thêm. Lần đầu tiên hắn muốn tránh né một cái gì đó.
Hoa đăng rực rỡ, cả đại điện sáng trưng như bạch ngọc vô cùng náo nhiệt. Từ đằng xa đã có thể nghe tiếng cổ nhạc từ đại điện truyền ra, một cảnh tượng vô cùng vui vẻ.
Thái giám hầu hạ ngoài điện, nhìn thấy tôi cùng Thượng Quan Sở Sở đi đến, sửng sốt một chút, nhưng nhanh chóng che giấu, vô cùng cung kính hành lễ với chúng tôi, vẻ mặt tươi cười. Ngay sau đó, một giọng nói lớn hướng vào đại điện hô lên: “Ngọc quốc–Trưởng công chúa đến!
Tôi bước lên trước Sở Sở vào đại điện trước, dù sao trong mắt bọn họ chỉ biết trưởng công chúaNgọc quốclà người có thực quyền, lại không thích vị quận chúa muội muội bên cạnh này. Được thôi, tôi sẽ tiếp tục đem bộ mặt Thượng Quan Lăng bá đạo ngông cuồng bày ra tới cùng vậy!
Bên trong vì một tiếng báo này, âm thanh cười nói nhất thời lắng xuống, ngay cả tiếng cổ nhạc cũng ngừng lại.
Mọi tiếng động đều im bặt.
Không khí dường như có chút ngưng trệ, mọi người đều quay lại nhìn, Thượng Quan Lăng chậm rãi bước vào.
Không có gió, chỉ có tay áo bích sắc theo nhịp bước nhẹ nhàng bay lên, đi đến đâu cũng đều mơ hồ tỏa ra mùi hương thơm ngát.
Dáng người thon thả từng bước đi qua, nhìn không chớp mắt, không lộ vẻ gì, phong thái như bách hoa.
Vẻ đẹp hoa mẫu đơn cùng hoa thơm cỏ lạ, dù là vô tình cũng làm động lòng người. Hình dung ra đó chính là nàng.
Tất cả đều biết, hoàng tộc Ngọc quốcdung mạo tuyệt mĩ, nhưng không phải chưa từng gặp qua, chỉ là chưa bao giờ khiến người ta kinh ngạc như hôm nay.
Xúc cảm phức tạp, toàn trường thổn thức. Quả thật đêm nay Thượng Quan Lăng là một
loại hương vị đặc biệt, một loại hương vị chỉ có
Thượng Quan Lăng hiện tại mới có thể tạo ra.
Ách...tôi muốn hỏi...tôi nên ngồi ở đâu đây?! Ông trời ơi! Tôi không muốn ngồi cạnh Đông Phương Cửu đâu nha! Xỉu! Tôi cũng không muốn ngồi cái bàn bên cạnh Hiên Viên Tiêu kia! Làm sao bây giờ??!!
Tôi lén liếc nhìn, một ánh mắt phóng về phía
tôi.  Ngước mắt nhìn sang, thấy ngay  Đông
Phương Cửu kia mắt phượng khép hờ, như cười mà không cười, con ngươi đen thoáng vụt qua vẻ... si mê?!!...
Lập tức tôi cảm giác như mỗi một lỗ chân lông đều co rút lại, một làn hơi lạnh thấu xương chạy dọc toàn thân.
Thằng cha Đông Phương Cửu này thật là buồn nôn!
♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪
Chương 13
Thần chỉ giáng xuống, ngọc vi thiên hạ
Tôi bước tới chính giữa điện, không thể không dừng lại, trong lòng không khỏi có chút lúng túng. Khẽ liếc mắt, nhìn về phía chủ nhân của đêm nay –Âu Dương Vân.
Khuôn mặt nghiêng hoàn mỹ, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi đỏ hồng, lông mi dày rậm. Hắn khoan thai ngả người dựa vào vương tọa, phong thái như tiên nhân, không gì sánh được. Quả nhiên, vẻ đẹp của Vân tiên nhân là tuyệt thế vô song nha!
Tôi đang dùng mắt ăn đậu hũ non của Vân tiên nhân, đúng lúc Vân tiên nhân quay đầu sang nhìn, hai người chúng tôi ánh mắt tương giao, rồi đột nhiên cùng nhau giật mình.
Sâu thẳm như nước hồ, sáng tỏa như trăng rằm, trong trẻo mà vô tình. Tôi nhìn hắn, hình như cũng bị ánh mắt sâu thẳm ấy hút vào.
Âu Dương Vân giật mình, là bởi vì hắn không nghĩ tới Thượng Quan Lăng lại có thể lộ liễu
‘quan sát’ hắn như thế.
Chúng tôi nhìn nhau, dường như mọi thứ xung quanh đều dừng lại.
Một tiếng thông truyền lanh lảnh, phá tan khoảnh khắc yên tĩnh này.
“Quốc sư đại nhân đến!~~”
Trong nháy mắt, hồn phách của tôi quay về thể xác.
Quốc sư Ngôn quốc? Vô Ngôn sao? Ngay cả hắn cũng tới ư?
Một người gầy ốm thân mặc bạch y, đeo một cái mặt nạ trơn màu trắng bạc chỉ để lộ ra hai tròng mắt màu trắng cùng một đôi môi đỏ mọng, mái tóc dài đến thắt lưng được buộc lỏng lẻo bằng một sợi dây màu trắng, hắn đến đứng bên cạnh Âu Dương Vân. Phiêu phiêu tựa tiên phong đạo cốt, khoan thai như liễu trước cơn gió.
A, một Ngôn quốc nhỏ bé như vầy, võ nghệ không rành, tiền tài không nhiều, chỉ dựa vào vũ văn lộng mặc (*) vì sao có thể hơn mười năm không bị ngoại tộc xâm lấn?! Ngoại trừ bởi vì có một tân hoàng ghê gớm như Vân tiên nhân ra, vị đại quốc sư ‘giọng nam trầm’ này của Ngôn quốc cũng tuyệt đối không phải người lương thiện.
(*) Tài văn chương.
Tôi nhìn hắn, hắn cũng nhìn tôi chằm chằm, khóe miệng từ từ cong lên thành một nụ cười thâm hiểm, tôi vội vàng nhìn sang chỗ khác, vờ như không biết gì cả. Trực giác nói cho tôi biết, người này rất có khả năng là người cùng một nước với Đông Phương Cửu, nếu như nói Đông Phương Cửu là tên tiểu hồ ly, vậy thì Vô Ngôn chính là một lão hồ ly ngàn năm đã thành tiên!
“Trưởng công chúa, mời ngồi vào vị trí đi.” Đại quốc sư mỉm cười dịu dàng nhìn tôi, lời nói êm ái như gió thổi hiu hiu.
Khụ... Thật ngốc! Đứng ở đây soi mói cả nửa ngày rồi, còn tưởng là bản thân đã mọc rễ luôn rồi chứ!
Quay đầu sang trái thì đụng ngay một đôi mắt màu vàng sắc bén, quay người sang phải lại đụng trúng nụ cười bí hiểm của Đông Phương Cửu.
Ông trời ơi! Tôi phải ngồi ở đâu đây?!!
“Lăng nhi, sang bên kia đi.” Phía sau truyền đến giọng thì thầm của Sở Sở.
Cũng được, thất phu so với lang sói lúc nào cũng mạnh hơn! Rốt cuộc, tôi cũng tìm được vị trí, ngồi xuống. Đại quốc sư Vô Ngôn không ngờ lại dùng đôi mắt màu trắng bạc của hắn cong lại thành hai hình trăng khuyết nhìn tôi, toát mồ hôi...Nụ cười của hắn khiến lông tóc tôi dựng ngược, không khỏi lo lắng không biết ‘tôi’ trước đây có chỗ nào đắc tội với hắn, khiến hắn ghi hận trong lòng, không thể nào quên hay không.
Aizz, xu hướng tôi viết trong cuốn sách này phải chăng đối với tôi càng ngày càng không ổn, càng ngày càng tồi tệ!
Tôi vội vàng thu người thấp xuống một chút, ý đồ là để cho đồ ăn trên mặt bàn che khuất mặt tôi đi. Hừ, muốn nhìn tôi hả, tôi tự che mình lại, cho mấy người đi mà nhìn quả cầu! (ý nàng là cái đầu nàng tròn quay như quả cầu)
Một đám người khách sáo qua khách sáo lại, khen tới khen lui, tôi nổi hết cả da gà da vịt, nhưng mà tốt xấu gì cũng có ca múa để xem, có món ngon để ăn, mặc kệ bọn họ đang nói những lời còn khó hiểu hơn cả đoán câu đố gì đó, tôi chỉ cắm đầu xuống bàn, hai tai không nghe, ai cũng không đáp, mãi đến khi đại quốc sư Vô Ngôn chỉ đích danh hỏi tôi. Tôi có một dự cảm chẳng lành...
“Trưởng công chúa, Vô Ngôn nghe nói Ngọc quốc có một vật báu tên là Xích ngọc.” Vô Ngôn nói sao mà chân thành, không đúng, là giả vờ chân thành, “Vô Ngôn đối với nó hâm mộ đã lâu, không biết hôm nay có thể may mắn được chiêm ngưỡng, để giải nỗi khổ tương tư hay không.”
Quả nhiên. ‘Xích ngọc’ còn có tên là ‘Huyết ngọc’, một màu đỏ thẫm, đúng là quốc bảo của Ngọc quốc, nhưng mà đã mất từ lâu, tôi đi đâu tìm về cho ông xem đây?!
Tại sao mất ư? À, bởi vì trong sách tôi viết, có ẩn giấu một câu ‘Thần Chỉ’ — ‘Ai có được ngọc, nắm giữ càn khôn’, cái gọi là ‘ngọc’ không phải chỉ ‘Ngọc quốc’, mà là chỉ ‘Xích ngọc’, đây cũng là một đoạn phục bút (*) vì để cho ba tên soái ca cực phẩm khiếm khuyết Hiên Viên Tiêu kia tranh đoạt Sở Sở mà xây dựng nên, vì thế mà viên ‘Xích ngọc’ kia từ lúc Sở Sở vừa đến nơi đây thì đã ‘mất’ rồi, chờ đến khi Sở Sở tìm được nó, chàng trai nào có được đại mỹ nhân Sở Sở thì sẽ danh chính ngôn thuận thống nhất bốn nước.
(*) Phục bút là 1 thủ pháp trong viết văn. Dùng đoạn văn dưới lý giải cho đầu mối đưa ra ở đoạn trên, giúp bài văn ngắn gọn súc tích.
Những người đang có mặt, đồng thời đưa mắt nhìn tôi, những ánh mắt đó lộ rõ sự mong đợi thiết tha và khao khát dữ dội, tựa như nếu tôi không thỏa mãn bọn họ, tôi sẽ có lỗi với trời, có lỗi với đất vậy.
Đứng lên, khom người bái lễ nói: “Vô Ngôn quốc sư, thực là xấu hổ, chí bảo ‘Xích ngọc’ của nước ta đã thất lạc từ mười lăm năm trước rồi.”
Lúc này, tôi vô ý đụng phải ánh mắt của Vân tiên nhân, cảm nhận được ý cười lờ mờ trong mắt hắn, mặc dù rất mờ nhạt, thế nhưng cũng thật hiếm mà có được.
“Ồ?! Ha ha, quả nhiên...” Vô Ngôn gật đầu cười nói, có thâm ý khác.
Cái gì gọi là quả nhiên?! Bày ra bộ dạng ‘Ta biết mà’ cho ai xem đây?! Ông đã biết không có, còn hỏi, định bới lông tìm vết à?! Muốn ăn đòn hả!? Đừng tưởng rằng lên làm quốc sư thì thật có ‘thần hộ’ à nha! Vị ‘đại thần’ phù hộ ông đang ở đây nè, thấy không hả? Ở đây nè!
“Hôm trước Vô Ngôn vừa được ‘thần thị’ (1)...” Vô Ngôn nói với vẻ mặt vân đạm phong khinh, những người bên dưới đều nhân ngưỡng mã  phiêu (2) hết, nhất là các quan viên của Ngôn quốc, xem ra đều nhấp nhổm không yên.
(1) Thần tiên chỉ điểm.
(2) Ngã rầm rầm. Hình dung cảnh bị đánh cho thảm bại.
Vô Ngôn cố ý dừng một chút, khóe miệng cong lên thành nụ cười, chậm rãi nói: “Thần nói...” Hắn lại ho nhẹ một tiếng.
Hắn thật là khoái làm điệu! Tôi chẳng ưa nổi! “Thần nói: Ai có được ngọc, nắm giữcàn
khôn.” Vô Ngôn nhẹ giọng tuyên bố ‘Chỉ thị của
Thần’.
“Xoảng...” Là âm thanh chén rượu trong tay
Sở Sở rơi xuống đất.
Tiếp theo, tôi lần thứ hai lại trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Chỉ có điều lần này ánh mắt của mọi người có chút rực lửa, có chút trắng trợn.
Sự si mê quyền lực, chính là cuồng vọng của thiên hạ.
♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪
Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu - Hiên Viên Việt