"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lan Khai
Thể loại: Trinh Thám
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 7
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2176 / 34
Cập nhật: 2016-02-01 11:44:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
' href='story.php?story=cai_hot_man__lan_khai&chapter=0005' class="navigator_prev"> 
' href='story.php?story=cai_hot_man__lan_khai&chapter=0007' class="navigator_next"> 
 
Chương 6
ồi 6
Chí làm giai dặm nghìn da ngựa,
Gieo Thái Sơn nhẹ tựa hồng mao,
Giã nhà đeo bức chiếan bào.
Thét roi cầu. Vị ào ào gió thu!...
ôn Như HầuTrên bãi đất mở ra trước ngọ môn, đoàn chiến sĩ chỉ còn chờ điểm duyệt nữa
là theo chủ tướng xuống miền Nam, đạp phẳng cái giang sơn các vũ nữ mê hồn, có
những tháp đá hoa cao vút.
Mặt trời mọc, tỏa hào quang xuống đám đông dân chúng lao xao quanh những
đội quân nghiêm chỉnh.
Trống trận điểm thì thùng; ngựa chiến kêu the thé: cái bể người dào dạt như bị
điện truyền. Hồn thượng vũ của chủng tộc lại một phen sôi nổi.
Người ta xì xào khen ngợi toán tượng binh: hơn trăm con vật khổng lồ đen trũi
nối nhau thành hai hàng đá tảng; mắt long lanh nhữn gtia sáng thông minh. Chúng
cuộn vòi liếc lên những chiếc ngà nhọn hoắc. Sau tượng binh, hai nghìn ky mã,
ngất nghểu trên những con ngựa Ô l~nh. HỌ mặc nhung trang màu đen, tay trái cầm
khiên mây hình bầu dục, tay phải cầm mã tấu sáng lòa...
Cuối cùng đến bộ binh, áo đỏ, nón xanh, cắp giáo trường có những ngủ bông
Tất cả im lìm như tượng đất, giữa mớ ồn ào của trống chiêng, của ngựa kêu,
voi thét Những vẻ mặt rắn đanh, những tia mắt lạnh lẽo như ánh kiếm làm cho
dân gian vừa khen ngợi vừa hãi hùng.
Bỗng, như cả một trận phong ba long trời lở đất bao nhiêu loa trống mõ chiêng
cùng vang lên, vỡ lở...
Ngọa Triều Hoàng đế hiện ra trong bóng tán vàng tán tía...
Tiếng hô của các võ tướng nổi dậy; binh sĩ giơ kiếm reo hò:
- Thánh thượng vạn tuế? Đại Nam quốc vạn tuế?
Vua Ngọa Triều thản nhiên và lẫm liệt trong bộ áo long bào. Tren mặt rồng
chẳng thớ thịt nào rung động; cặp mắt sắc như dao nhìn trừng trừng đoàn chiến sĩ
đang sắp sửa lăn vào tên đạn để làm cho uy vũ nhà vua được nể trọng.
Theo hầu bên tả Hoàng đế, quan Thái sư họ Phạm, mình mặc áo gấm tía thêu
rồng, năm chòm râu trắng nuột, đạo mạo như một vị tiên ông trên Thượng giới.
Bên hữu Ngài, Đại tướng Lý Công Uẩn, giáp vàng chói lọi, khẽ mỉm cười với đám
sĩ tốt thân yêu
Chờ những tiếng hoan hô dút hẳn, nhà vua quay lại dặn quan tướng mấy nhời
sau cùng:
- Sĩ tốt không thiếu thốn gì chứ?
- Tâu bệ hạ. Không!
- Chiến lược của khanh đã sẵn sàng?
- Tâu bệ hạ đã?
- Dọc đường, nếu cần đến vật gì, khanh được phép bắt các địa phương cung
ứng Từ các côgn khanh xuống đến mạt tốt nếu ai trái lệnh, cho phép cứ việc chém
đầu
Vừa nói vua Ngọa Triều vừa quay sang phía Phạm Thái sư và cầm lấy lá cờ
lệnh cùng thanh bảo kiếm Thương Phương trao cho Công Uẩn.
- Đối với giặc Chàm, khanh phải hỏa tốc như cơn bão, và đánh như sấm sét
mới được?
Công Uẩn vái tạ ơn vua đoạn xuống thành cùng một lúc với quan Thái sư họ
Phạm.
Chàng ghé tai dặn vị lão thần:
- Như nhời tiểu tướng đã nói: Hoàng đế xem chừng nghi ky bọn ta, bởi những
nhời gièm pha của Dương hậu. Tiểu tướng đi rồi, Tướng công nên thời thường vào
bệ kiến và đừng cho văn võ lui tới hậu môn nhiều quá.
Phạm Thái sư, lo ngại, thở dài. Trước sự nghi ngờ đáng sợ của bạo chúa, Ngài
có thể điềm nhiên, nếu không cần phải giữ gìn tương lại, hạnh phúc và sinh mệnh
của con gái thương yêu. Ngài cằm tay Công Uẩn và ân cần dặn:
- Tướng quân đi chuyến này, lão xin chúc Tướng quân kỳ khai đắc thắng, mã
đáo thành công, mau mau trở về, kẻo một mình lão Ở nhà không ai nương tựa nhỡ
khi sóng gió đất b ằng?
- Xin Tướng công chớ ngại? Tiểu tướng tuy đi xa mà tâm trí lúc nào cũng Ở
gần Tướng công và tiểu thư...
Hai người đã ra khỏi điếu kiều. Bạo chúa, thấy hai người nói nhỏ, sinh nghi
nên vội vàng lên tiếng giục:
- Mau khởi hành thôi chứ? Sự hờn giận lũ mọi kia chưa nguôi. Trẫm thấy mỗi
phút dài b ằng mười năm...
Công Uẩn vái chào vua, chào bố vợ đoạn nhảy lên lưng bạch mã. Con ngựa
long câu, đuôi dài như cả mớ tóc của đàn bà, hét lên một tiếng dữ dội, cất bổng hai
vó trước, đoạn bắt đầu băm kiệu lớn...
Dân chúng reo hò ầm ĩ nhãy lên như điên cuồng.
Ky binh chuyển động rồi tiếp theo sau chủ tướng. Những mao, đuôi bay phấp
phới, những tiếng hí như gắt gỏng những móng gõ mặt đường lắm bụi.
BỘ binh dồn vào giữa; sau cùng voi trận đi đoạn hậu.
Đại đội từ từ ra khỏi kinh thành. Quần chúng mỗi lúc một say sưa náo nức, Ồ
ạt theo sau. Dòng thác người cuồn cuộn ấy pha lẫn hò reo với những tiếng chiêng
trống vang lừng. Theo gió vụt những lá cờ đầu vùng vẫy như những khúc rồng
chói lọi...
Nhưng, lúc ấy, Công Uẩn đã không nghe, không thấy gì nữa... Sự hăng hái của
tuổit rẻ, lòng quyết thắng của binh gia chẳng át nổi những thôn thức của khách
chung tình. Là vì, trong thẳm cùng mộng tưởng, quanh cái hình ảnh rỡ ràng của
Bội Ngọc, chàng thấy chớm ra nhiều trận bão táp không thường...
Một khi, nghe Dương hậu gièm pha, bạo chúa đã ngờ chàng, Phạm Thái sư tất
sẽ bị coi như tòng phạm. Nếu, giữa lúc chàng đi vắng, Thái sư bị búa rìu của hôn
quân thì Bội Ngọc thoát sao khỏi con mắt thèm thuồng sắc dục.
Tương lai, đối với chàng, vì vậy, đầy những hãi hùng. Sự thảo phạt Chiêm
Thành, mà chàng đã hết sức nài xin với bạo chúa, lúc này, trở nên một điều đáng
ngại. Chàng không muốn đi xa nữa vì chàng không muốn cha con nàng mất chỗ
tựa nương, cuộc đời của hai người mất hết bảo đảm. Tiếc thay lệnh tiến binh đã
phát, ấn nguyên nhung chàng đã cầm, chàng không thể nào do dự được nữa.
Chàng phải đi, đi trong tiếng hoan hô của quần chúng, đi trong ánh sáng của vần
hồng và lớp bụi vàng mờ mịt...
Sự rủi may đành trông cậy Ở Cao xanh?...
Một đành quạ vụt bay kêu trên đầu sĩ tốt...
Lý Công Uẩn rùng mình:
- Quạ kêu, phải chăng là một điềm gở?
Ý nghĩ ấy khiến chàng bất giác ngoảnh đầu trông lại:
Cùng trông lại mà cùng chẳng thấy,
Thấy xanh xanh những mấy ngàn dâu,
Ngàn dâu xanh ngắt một màu:
Lòng chàng, ý th iếp, ai sầu hơn ai?...
Kinh thành đã khuất lẩn... Đoàn binh kéo đã xa... Dân chúng đã dừng lại trên
đường và đang hò reo để tiễn biệt.
Công Uẩn phóng ngựa lên một gò cao, vẫy gươm chào bách tính.
Muôn tiếng hoan hô càng náo nức, càng trội như tiếng sóng cồn...
sự sùng bái say sưa lạ?...
Chàng cảm thấy mình hoàn toàn chiếm được sự yêu mến của lê dân. Chàng lại
bắt đầu hy vọng...
Cái Hột Mận Cái Hột Mận - Lan Khai Cái Hột Mận