We don’t believe in rheumatism and true love until after the first attack.

Marie E. Eschenbach

 
 
 
 
 
Tác giả: Thái Trí Hằng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Lục Hương
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Hải Trần
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1843 / 33
Cập nhật: 2016-02-23 03:52:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
húng mình bước đi trên thảm lá rụng đầy, đến bên hồ nước.
"Thực ra em giống như cái hồ này này."
Em cúi người vẩy lên những đóa hoa nước, đôi cánh trên lưngsáng lấp lóa dưới ánh mặt trời, hệt như những gợn sóng lấp lánh trên mặt hồ.
"Thế còn anh?" tôi hỏi.
"Giống như cá voi ấy," em nói. "Vì có lúc em cảm thấy anhrất to lớn."
"Không." Tôi lắc lắc đầu. "Anh là hồ nước, em mới là cávoi."
"Em có nghe câu chuyện của cá voi và hồ nước chưa?" tôi hỏi.
"Em biết." em nói. "Cá voi chết vì không đủ nước, hồ nướcthì khô cạn vì nước tràn ra quá nhiều."
"Vì vậy anh cần khiến mình trở thành biển lớn."
"Anh có thích trở thành biển lớn không?"
"Nếu em là cá voi, anh nhất định phải là biển lớn," tôi nói.
"Nếu em là cá voi, em sẽ ở lại hồ nước, chứ chẳng bơi rabiển lớn làm gì," em nói.
"Tại sao thế?"
"Bơi ra biển lớn sẽ có tự do, nhưng rời khỏi hồ nước thì rấtcô đơn." Em cười cười.
Chúng mình đều yên lặng, tựa như cá voi và hồ nước.
Cá voi rất cố gắng ở lại hồ nước mà không nhúc nhích; hồnước thì dùng hết năng lượng sống của mình để cung cấp cho cá voi.
Có lẽ vào khoảnh khắc ấy, trong lòng anh và em đều tự nhủ,làm thế nào để mình trở thành biển lớn đây.
o O o
Hai ngày sau, tôi phát hiện chữ ký trên diễn đàn của Ngườiđẹp số 6 đã đổi thành:
"Dưới bầu trời sao mùa thu, ai nên cùng ta gặp gỡ?"
Tôi không phân tích suy diễn câu nói này quá nhiều, cũng tinrằng ẩn chứa sau nó không có ý tứ gì khác.
Chỉ là tôi có ấn tượng rất sâu sắc với nét mặt nàng lúcngước lên ngắm bầu trời sao.
Một vẻ mặt hết sức thành kính, thốt ra một câu hỏi, nhưnggiọng điệu lại như thể đang khẩn cầu.
"Ờ," Lại Đức Nhân nói, "có lẽ cô nàng muốn yêu đương, muốncó bạn trai rồi."
"Này," tôi quay đầu lại nói. "Sao cậu cứ thích lén lút xemtrộm sau lưng tớ vậy?"
"Đây có lẽ là tin tốt." Cậu ta không để ý đếntôi, tiếp tục nói: "Có lẽ vì hai người nói chuyện cũng khá ổn, hoặc là vì bảnthân cậu, khiến cô nàng nảy sinh ra ý định yêu đương một phen."
"Có thể nào vậy không?"
"Nhưng cũng có khả năng không được tốt như thế."
"Hả?"
"Giống như kiểu thấy quần áo người khác bị bẩn, mình liềnnghĩ đến việc đi giặt quần áo ấy," cậu ta nói. "Cậu chỉ đóng vai của quần áobẩn thôi."
"Đừng có mà so sánh tầm bậy."
"Không thì giống như trông thấy người bình thường vốn rấtkhỏe mạnh đột nhiên đổ bệnh, nghĩ đến trời cũng có lúc mưa gió bất thường, vậylà bèn nảy ra ý đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe tổng thể. Khi ấy thì cậu đóngvai cái người đột nhiên đổ bệnh kia kìa."
"Vậy thì chữ ký của nàng phải là: dưới bầu trời sao mùa thu,ta nên đến bệnh viện nào?"
"Cậu nói đúng rồi đấy."
"Đúng cái rắm ấy!" Tôi đẩy cậu ta ra. "Đừng có phá thối tớnữa."
Sau khi Lại Đức Nhân trở về giường mình, tôi lại thần ngườira nhìn chữ ký của Người đẹp số 6.
Muốn đáp lại gì đó, nhưng lại sợ câu trả lời không thíchđáng sẽ thành ra xúc phạm đến sự chân thành của nàng.
Cuối cùng tôi quyết định giả chết.
"Lần này đến lượt tôi hỏi anh."
Sexbeauty, cô không thấy chán à?
"Anh trai của sư tử gọi là gì?"
"Vẫn là sư tử."
"Sao anh biết?"
"Bởi vì tôi không phải thằng ngu. Bye- bye."
Tôi lại lạnh lùng thoát khỏi mạng.
Tuần thi giữa kỳ đã tới, để có thể chuyên tâm học hành, tôigần như không lên mạng.
Thứ Sáu là ngày thi cuối cùng, cũng vừa khéo trùng vào ngàysinh nhật tôi.
Sáng sớm vừa xuống giường đã thấy chân mỏi nhừ như bị ai dầncho một trận.
Lúc cuống cuồng chạy đi cho kịp giờ thi, ngón út bàn chântrái va phải chân bàn, nước mắt tức thì ứa ra.
Phóng xe máy đến tòa nhà của khoa, tìm mất bao nhiêu lâu cũngchẳng kiếm được chỗ để xe nào gần đấy.
Chuyện này cũng khó trách, những ngày thi giữa kỳ với cuốikỳ này, thật chẳng khác nào đêm Giao thừa, tất cả những người thường ngày bạntưởng rằng họ đã biến mất khỏi ngôi trường này đều xuất hiện, tụ tập, đoàn viêntrong các phòng thi.
Cố gắng lắm mới len vào được một chỗ để xe, chạy vào đếnphòng thi thì vừa khéo lúc chuông reo.
Hôm nay chỉ thi một môn, hơn nữa còn là đề thi dạng openbook 1,nhưng môn này rất khó, mà thầy giáo cũng rất hắc xì dầu.
Thi được nửa thời gian, máy tính của tôi tự dưng hết pin,đành phải mượn của Lại Đức Nhân ngồi bên cạnh. Nhưng tôi không quen kiểu máyđó, có nhiều chức năng chẳng biết sử dụng thế nào, đến nỗi càng tính càng lẫnlộn.
"Cậu có bao giờ thấy binh sĩ ra chiến trường quên không mangsúng không?" Lúc đi qua bên cạnh tôi, thầy giáo cười khẩy nói.
Bộ tôi là pháo binh không được sao?
Tuy là open book, nhưng đề thi dạng này thôngthường sẽ khiến bạn ngộ ra một đạo lý:
Khoảng cách xa xôi nhất trên đời, chính là khi sách ở ngaytrước mặt, mà ta lại không biết đáp án nằm nơi nao?
Đến trưa thi xong, cảm thấy cả người như rã rời.
Bữa trưa tôi cũng chẳng buồn ăn, xông thẳng một mạch lêngiường báo cáo trình diện, tuần này ngủ ít quá. Không bổ sung giấc ngủ thìkhông ổn.
Không ngờ ngủ một giấc tỉnh dậy đã bảy rưỡi, bụng đói cồncào, nhưng căng tin trường thì đóng cửa mất rồi.
Chẳng hiểu Lại Đức Nhân đã tót đi quậy phá ở đâu, tôi đànhphóng xe ra tiệm Seven Eleven mua mì bát về ăn lót dạ.
Tôi móc tờ 100 đồng duy nhất trong túi đưa cho người bánhàng, anh ta nhìn tờ tiền rồi nói:
"Anh ơi, hình như đây là tiền giả?"
Chỉ là lúc giặt đồ tôi quên không bỏ ra thôi mà.
Người bán hàng cũng là sinh viên đi làm thêm, tôi cũng khôngmuốn làm khó cậu ta, huống hồ mọi người xung quanh cũng đã ném những ánh mắt kỳdị về phía này.
Ra khỏi tiệm Seven Eleven, định ra máy ATM rút ít tiền, mớisực nhớ là thẻ ATM của tôi để trong ngăn kéo phòng ký túc.
Lúc móc chìa khóa ra định nổ máy xe, chùm chìa khóa bỗng nhưbiến thành con cá chép, tuột khỏi tay, không chệch chút nào rơi tọt qua khe hởcủa tấm chắn rãnh thoát nước, kêu "tủm" một tiếng.
Trước kỳ thi đoán đề học tủ, đoán thế nào cũng không chuẩn;chìa khóa rơi xuống rãnh nước, rơi thế nào mà chuẩn thế không biết.
Tôi vội vàng bẻ hai cành nhỏ trên cái cây ven vệ đường, bỗngnghe một cô gái đứng cạnh đó nói: "Đúng là đồ vô ý thức."
Tôi ngượng nghịu liếc mắt nhìn cô, rồi quỳ xuống, cúi gằmđầu, lấy hai cành cây đó làm đũa, chọc qua khe hở của tấm chắn, cố gắp cái chùmchìa khóa kia lên.
Chùm chìa khóa khá nặng, mà khe hở thì lại không lớn, mấylần gắp được lên rồi lại bị tuột xuống.
Làm đi làm lại mười mấy phút, cuối cùng tôi cũng gắp đượcchùm chìa khóa giời đánh lên.
Chùm chìa khóa đã đen sì, lại còn dính mấy sợi tóc bùi nhùi,tôi đành lấy đầu ngón tay kẹp lấy rồi nhét vào ổ khóa.
Phóng xe về phòng ký túc lấy thẻ ATM, rửa sạch chùm chìakhóa rồi mới chạy đi rút tiền.
Rút được tiền tôi đi mua luôn bát mì ở tiệm gần đấy mang về,vốn định thêm quả trứng muối vào, nhưng hết mất rồi.
Về đến phòng mới phát hiện nước trong túi mì đã đổ gần hết,mì nước sắp thành mì khô luôn rồi.
Có lẽ cái túi bị thứ gì nhọn chọc thủng, với lại lúc phóngxe vainh tinh nên mới thế.
Thôi kệ, có cái ăn là tốt rồi.
Ăn hết mì rồi mà bụng vẫn thấy đoi đói, vẫn muốn ăn thêm thứgì mằn mặn nong nóng, kiểu như thịt nướng chẳng hạn.
Tuy có thể chạy ra chợ đêm mua về ăn, nhưng tôi không dámmạo hiểm rời khỏi gian phòng này nữa.
Ngộ nhỡ đang ở trong thang máy thì thang máy hỏng, đangphóng xe thì bị xe tông, lúc ở trong chợ bị móc mất ví, ra khỏi chợ lại pháthiện xe máy đã bị trộm…
Tốt nhất là cứ ở trong phòng đợi qua 12 giờ cho an toàn.
Bật máy tính lên vào mạng, vừa lên diễn đàn đã bị sexbeautydội tin nhắn:
"Hôm nay tâm trạng tốt thật."
Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, tôi thậm chí còn chẳng buồn"ờ" cho một tiếng.
"Hôm nay tôi đến nhà bạn trai chơi, đương nhiên anh này chỉlà một trong số rất nhiều bạn trai của tôi thôi."
"Nhưng mà anh ấy là người tuyệt nhất, vừa cao vừa đẹp trainhà lại giàu nữa."
"Người nhà anh ấy, từ bố, mẹ, cô, dì, anh, chị đều rất yêuquý tôi."
"Anh ấy nói, thậm chí cả con chó nhà anh ấy nuôi cũng rấtquý tôi nữa đó."
"Chó nhà cậu ta nhất định là chó đực rồi."
Cuối cùng tôi cũng không nhịn được đáp lại một câu.
"Phải đấy. Sao anh biết?"
"Bởi vì cậu ta đang vòng vo chửi xéo cô đấy."
"Chửi xéo tôi? Tại sao?"
"Chó nhà cậu ta nuôi rất yêu quý cô, mà nó lại là chó đực,vậy nên cô hẳn là bitch 2 rồi."
"Cái gì?"
Tôi đang định thoát khỏi mạng, thì phát hiện trong hòm thưcó thư mới, vừa nãy thế nào mà lại không nhìn thấy. Tôi vội vàng vào xem, quảnhiên là thư của Người đẹp số 6.
"Chúc mừng sinh nhật.
Tuy bạn nói hôm nay mà chúc mừng sinh nhật người khác sẽgặp xui xẻo một tuần, nhưng mà…
Mình vẫn liều mình chúc mừng sinh nhật bạn đây.
Ối? Đã bất cẩn nói đến hai lần rồi cơ à?
Vậy thì nói chúc mừng sinh nhật lần thứ ba cũng chẳng hạigì đâu nhỉ. J
Người đẹp số 6 đang hát bài chúc mừng sinh nhật."
Tôi nhìn màn hình, bật cười khúc khích.
Người đẹp số 6 thật hết sức đáng yêu, tuy rằng tôi đã nhậnra điều này lâu rồi, nhưng nàng thực sự là rất đáng yêu.
Nói nàng lần thứ ba cũng chẳng hại gì đâu nhỉ.
Tôi là người rất dễ bị ảnh hưởng tâm lý, khi biết hôm nay làngày thứ Sáu đen tối lại cũng là sinh nhật mình, tôi liền cảm thấy hôm nay nhấtđịnh chuyện gì cũng không được thuận lợi, thậm chí còn đen đủi vô cùng.
Cho dù chỉ là những chuyện bình thường đến không thể bìnhthường hơn, tôi cũng sẽ lờ mờ cảm thấy có những điềm bất hạnh đang ập đến vớimình.
Nhưng lời chúc mừng của Người đẹp số 6 lại có ảnh hưởng lớnhơn gấp bội, nàng khiến tôi cảm thấy ngày hôm nay thật tốt đẹp.
Đúng vậy, nhất định là rất tốt đẹp.
"Ê! Nói cho rõ ràng đi!"
Sexbeauty vẫn tiếp tục gửi tin nhắn cho tôi.
"Thật là một cô gái kiều diễm."
"Anh đang nói tôi đấy hả?"
"Cô gái 3 là tốt, kiều diễm là đẹp, vì vậynên là tốt đẹp."
"Rốt cuộc anh muốn nói gì hả?"
"Thật là tốt đẹp chứ còn gì. Byebye."
Sau đó tôi liền thoát khỏi mạng rồi tắt máy.
Vừa rời máy tính chưa được năm phút đồng hồ, Lại Đức Nhân đãvề.
"Cho cậu ăn này." Cậu ta đưa cho tôi một bọc đồ. "Mua ở chợđêm đấy."
Tôi mở ra xem thử, thấy bên trong là thịt nướng, liền khôngkhỏi ngửa mặt cười dài đắc ý.
"Có cần phải làm bộ khoa trương thế không?" Cậu ta lấy làmnghi hoặc.
"Sao lại tử tế đi mua thịt nướng cho tớ ăn vậy?"
"Nghe nói hôm nay là sinh nhật cậu."
"Hả?" Lần này đến lượt tôi lấy làm nghi hoặc. "Cậu nhớ đượccơ à?"
"Lúc đi chơi chợ đêm Tiểu Thiến nói hôm nay là thứ Sáu đentối, một ngày chẳng lành," cậu ta nói. "Tớ bỗng dưng nhớ đến cậu."
"Tại sao?"
"Vì những từ ngữ kiểu như "chẳng lành" ấy rất hợp với cậu."
"Ê!"
"Tóm lại là đột nhiên sực nhớ ra hôm nay là sinh nhật cậu."Cậu ta nhún nhún vai.
"Hôm nay đã là sinh nhật tớ, vậy cậu có nên nói ra bốn chữấy không nhỉ?"
"Đừng có ngốc. Hôm nay nói bốn chữ ấy với người khác sẽ xúiquẩy cả tuần cơ."
"Cậu cũng nghe chuyện này rồi à?"
"Đồ điên. Chính tới nói với cậu thế còn gì."
"Ờ."
"Mau cho Ông Huệ Đình biết hôm nay là sinh nhật cậu đi, chắccô nàng chưa nghe chuyện này đâu. Ít nhất cậu cũng có thể nghe được người mìnhthích nói bốn chữ.
"Nàng nghe rồi."
"Hả?"
"Vì tớ đã nói cho nàng."
"Đồ ngu."
"Nhưng nàng có viết thư chúc mừng sinh nhật tớ."
"Thật không?" Cậu ta rất phấn khích. "Vậy thì bảy ngày tiếptheo đây, ngày nào cậu cũng hẹn hò đi, nhất định cô nàng sẽ đồng ý."
"Tại sao?"
"Vì cô nàng sẽ xúi quẩy bảy ngày mà."
"Ê!"
Lại Đức Nhân cười khì khì, quay người ngồi xuống trước bàn,bật máy tính lên.
Tôi tập trung ăn thịt nướng, mặc kệ cậu ta.
Ăn xong gói thịt nướng thì đi tắm một cái, tắm táp xong xuôiliền về giường nằm.
Trong đầu tôi chỉ toàn những từ ngữ trong bức thư của Ngườiđẹp số 6, cả nụ cười của nàng nữa.
"Này," tôi nằm trên giường nói, "cho mượn máy tính một tẹo."
"Đợi tí."
Tôi nhảy xuống giường, bước đến sau lưng Lại Đức Nhân, rùnchân xuống tấn, hét lớn một tiếng.
Vận sức lôi cả người lẫn ghế của cậu ta sang trái chừng mộtmét. Rồi kéo một cái ghế khác ngồi xuống trước máy tính, mở một cửa sổ mới,đăng nhập vào diễn đàn.
Tôi chỉ muốn đọc lại một lượt bức thư của Người đẹp số 6.
Không ngờ lại có thêm thư mới.
"Phải rồi, thư trước mình quên mất.
Ngày mai ở hội trường Thành Công có chiếu phim "Yêu ởtrong lòng sao khó nói" (As good as it gets).
Mình muốn xem phim này.
Nếu bạn qua được ngày hôm nay bình yên vô sự, ngày mainhớ báo với mình một tiếng.
Tiện thể cũng đi xem phim luôn, buổi 1 giờ ấy nhé. J"
"Vừa khéo Tiểu Thiến cũng muốn xem ‘Yêu ở trong lòng saokhó nói’." Lại Đức Nhân đứng sau lưng tôi chợt lên tiếng.
"Nhưng Tiểu Thiến không phải sinh viên trường mình, khôngvào được."
"Ngu. Tớ đi mượn một cái thẻ sinh viên là được chứ gì."
"Các cậu đừng đi buổi 1 giờ đấy nhé."
"Tớ lại cứ thích đi buổi 1 giờ cơ."
"Ê."
"Yên tâm, tớ không phá thối cậu đâu."
"Thế thì được." Tôi thoát khỏi mạng, rồi đứng lên. "Trả máytính cho cậu."
lê���@|�R�uá."
Người đẹp số 6 lại không nhịn được cười.
"Xem ra khoa Toán cũng không khô khan như mình tưởng tượng."
"Ừm." Tôi đưa tay trái lên ấn cổ. "Sinh viên khoa Toán cònbiết dùng hàm số luỹ thừa để so sánh tình yêu kiên định không đổi thay nữa cơđấy."
"Hàm số luỹ thừa?"
"Tức là eX ấy," tôi nói. "Dù vi phân baonhiêu lần chăng nữa, dẫu cho vi phân đến chết, kết quả vẫn là eX,vĩnh viễn không đổi thay."
"Vì vậy đó chính là tình yêu kiên định không dổi thay?"
"Đúng thế."
"Dưới bầu trời sao mùa thu, ai nên cùng ta gặp gỡ?" Ngườiđẹp số 6 lại ngẩng đầu lên.
"Hở?" Lần này tôi giữ thật chặt cổ, không ngẩng đầu lên.
"Chỉ là đột nhiên nghĩ đến câu nói ấy thôi."
"Có lẽ đã gặp gỡ rồi cũng nên.’
"Phải rồi," Người đẹp số 6 nói. "Bạn vẫn chưa trả lời mình,nếu nắm bắt được điểm gặp nhau của chúng ta ấy, sau này chúng ta sẽ thế nào?"
"Hiện giờ vẫn chưa thấy được rõ ràng lắm," tôi nói. "Có lẽkhông bao lâu nữa, những từ ngữ khách khí kiểu như mời, cảm ơn, xin lỗi, thậtngại quá, lấy làm vinh hạnh sẽ bớt đi."
"Mình cũng cảm thấy vậy."
"Tại sao lại nói cảm ơn?"
"Mình chưa từng bao giờ nghĩ đường cong của mình và bạn cóthể gặp nhau."
"Điều này đâu phải do mình."
"Nói cũng phải. Xin lỗi nhé."
"Bạn lại nói cảm ơn và xin lỗi, lẽ nào vẫn dừng lại ở thờikhắc giao nhau ấy thôi sao?"
Tôi bất giác dừng bước, đưa mắt nhìn nàng.
"Đi thôi," Người đẹp số 6 nói.
"Ừm." Tôi gật gật đầu, rảo chân bước nhanh về phía trước.
"Tú Cầu."
"Ừ." Tôi dừng chân quay đầu lại. "Người đẹp số 6."
"Cửa ngách ở phía này." Nàng chỉ sang bên phải, nhoẻn miệngcười.
Tôi quay sang nhìn Người đẹp số 6, trên gương mặt nàng đangnở ra một nụ cười, ánh mắt lấp lánh như sao.
Thời gian sau này, quỹ đạo hai đường cong của chúng tôi liệusẽ thế nào đây?
Tôi lẳng lặng bò lên giường, nhẹ nhàng nằm xuống.
"Cậu muốn cười thì cứ cười lên đi, đừng nhịn làm gì," LạiĐức Nhân nói.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha…"
"Đồ ngốc."
"Hí hí hô hô he he, ặc ặc khì khì khà khà, khẹc khẹc ồ ồ èè."
"Làm trò gì đấy?"
"Đấy là điệu cười của đồ ngốc."
"Mặc xác cậu."
Tôi cũng mặc xác cậu ta, cần phải tập trung tinh thần đểhưởng thụ tâm trạng sung sướng này mới được.
Nhưng cứ cười thế này chắc sẽ hỏng hết cơ quan nội tạng mất,tôi đành hai tay nắm chặt lấy gối, nghiến răng nhịn cười.
"Cậu bị sốt rét đấy hả?" Lại Đức Nhân hỏi.
"Không chịu nổi nữa rồi!" tôi hét lớn một tiếng. "Ha ha haha ha ha ha ha…"
"Tớ cũng không chịu nổi nữa rồi." Cậu ta đột nhiên nhảy lêncạnh giường, giật chăn trùm kín cả đầu tôi. "Yên thân ngủ đi cho tớ!"
Đêm đó tôi không sao ngủ được, vì tinh thần luôn ở trongtrạng thái hưng phấn quá độ.
Cuối cùng, có lẽ tại cười mệt quá nên mới thiếp đi, nhưng cảtrong mơ dường như tôi cũng nghe thấy tiếng cười
Ngủ dậy chợt cảm thấy bụng nhâm nhẩm đau, chắc tại tối qualúc ngủ cũng vẫn cười nên mới thế.
Nhưng cũng rất có thể tôi bị Lại Đức Nhân ra tay ám hại.
Ăn trưa xong, tôi liền đi thẳng đến quảng trường nhỏ bênngoài hội trường Thành Công, mới 12 giờ 40 phút.
Giờ vẫn còn hơi sớm, tôi bèn đo chiều dài chiều rộng củaquảng trường bằng bước chân.
Tóm lại là tìm việc gì đó để làm, bằng không cứ đần thối mặtra đứng đứng ngồi ngồi cũng hơi kỳ cục.
"A, Tú Cầu," Người đẹp số 6 đứng cách xa năm bước vẫy taygọi tôi.
"A, Người đẹp số 6." Tôi bước tới đón nàng.
"Vừa nãy mình thấy bạn cứ đi đi lại lại," Người đẹp số 6hỏi, "bạn đang làm gì thế?"
"Tính toán diện tích của quảng trường này," tôi đáp.
"Cứ đi đi lại lại như vậy là được sao?"
"Khu này dài 32 bước, rộng 24 bước. Mỗi bước chân của mìnhkhoảng 75 xen ti mét, vì vậy dài 24 mét, rộng 18 mét, diện tích là…" tôi nhẩmtính trong đầu, "432 mét vuông."
"Lợi hại quá."
"Có gì đâu." Tôi cười. "Sai lệch chắc khoảng mười phần trămgì đó."
"Tú Cầu."
"Ừ. Người đẹp số 6."
"Chúng ta vất vả cực nhọc đến đây là để tính diện tích củaquảng trường này à?" Nàng cười cười.
"Xin lỗi nhé." Tôi vỗ vỗ đầu, đưa tay hướng về phía hộitrường Thành Công. "Mời bạn."
Sinh viên vừa thi giữa kỳ xong, bộ phim này lại rất nổitiếng, ít nhất là tôi cũng từng nghe nhắc đến, vì vậy người đến xem rất đông.
Cũng may tôi và nàng đến khá sớm, nếu giờ giấc kiểu như tôivới Lại Đức Nhân lần trước, sợ rằng cả bậc cầu thang cũng chẳng còn mà ngồi.
Lúc cùng Người đẹp số 6 ngồi xuống, tôi nhìn đồng hồ, thấyvẫn còn 6 phút nữa mới bắt đầu chiếu.
Nhưng có lẽ vì hơi căng thẳng, tôi không biết nên nói gì,kết quả là lại càng căng thẳng hơn.
Tình cảnh này khiến tôi nhớ lại chuyện hồi học năm thứ hai.
Hồi ấy, có anh khóa trên giới thiệu cho tôi một cô để làmquen, mấy hôm sau đó, chúng tôi hẹn nhau đến hội trường Thành Công xem phim.Lúc đó, tôi đứng đợi ở cửa dưới hội trường khoảng mười phút mới thấy cô nàngkia đi tới.
"Chúng ta vào đi." Cô nàng nói xong liền đi thẳng một mạchvào trong.
Tôi đành lẽo đẽo theo sau, đến lúc cô nàng tìm được chỗngồi, tôi mới ngồi xuống bên cạnh.
"Sắp bắt đầu rồi, chúng ta đừng nói chuyện," cô ta nói.
Suốt cả bộ phim, cô nàng cứ nhìn chằm chằm vào màn hình,thậm chí còn không ngoảnh đầu lại, chứ đừng nói gì đến mở miệng.
"Hết phim rồi, chúng ta đi thôi." Cô nàng đứng dậy.
Tôi lại lẽo đẽo theo sau cô nàng rời khỏi hội trường ThànhCông.
"Bye bye," đến cửa hội trường, cô nàng nói.
Từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc, cô ta chỉ nói có bốn câu,còn tôi thậm chí còn chẳng kịp nói câu nào.
"Hôm qua mọi chuyện vẫn ổn chứ?" Người đẹp số 6 đột nhiênquay sang hỏi tôi.
"Hả?" Tôi định thần lại. "Nhờ phúc của bạn, ổn lắm."
"Bạn lại khách sáo rồi."
"Không." Tôi hết sức nghiêm túc lắc đầu. "Mình nói thậtđấy."
"Vậy sao?" Nàng đưa mắt nhìn tôi, cười cười. "Thế thì tốt."
"Cảm ơn." Tôi vội vàng nói tiếp: " Không phải khách sáo đâu,lời thật lòng của mình đấy."
Tôi vừa nói xong câu đó thì ánh đèn tắt phụt, chỉ thấy đôimắt nàng sáng lấp lánh trong bóng tối. Cũng loáng thoáng nghe thấy nàng "ưm"một tiếng.
"Hay quá." Người đẹp số 6 nở nụ cười. "Bắt đầu rồi."
"Đúng thế." Tôi chợt không còn thấy căng thẳng gì nữa, cũngcười cười. "Hay quá."
Bộ phim này nói về nhân vật nam chính bị chứng Rối loạn ámảnh cưỡng bức (OCD) và nhân vật nữ chính làm bồi bàn trong quán ăn. Tuy tôi vànàng đều tập trung chú ý lên màn ảnh, nhưng gặp tình tiết hoặc đoạn đối thoạinào thú vị, bao giờ cũng cùng lúc quay sang nhìn nhau trao đổi một nụ cười nhưthể đã ngầm hiểu từ trước.
Tôi nhận ra có thể hai chúng tôi có điểm tương đồng rất lớn,vì chỉ cần tôi quay sang, nàng chắc chắn cũng quay sang.
Nói cách khác, trong suốt cả bộ phim, gần như không có chỗnào mà chỉ mình tôi muốn cười, hoặc chỉ mình nàng muốn cười.
Tôi cũng nhận ra, trong không gian tối đen như mực, đôi mắtcủa Người đẹp số 6 sáng lạ thường, nụ cười lại càng khiến người ta đắm đuối saymê.
Đèn bật sáng, bộ phim đã kết thúc, lần này không còn ngườinào đứng dậy vỗ tay hoan hô gì nữa.
"Chúng ta về thôi." Người đẹp số 6 đứng dậy.
"Ừ." Tôi gật gật đầu, cũng đứng dậy.
Nhưng người đông quá, cả lối đi cũng đầy người ngồi, dòngngười di chuyển rất chậm.
"Phim này hay không?" Người đẹp số 6 hỏi.
"Hay lắm," tôi nói.
"Rồi gì nữa?" nàng lại hỏi. "Bạn có cảm nhận gì không?"
"Thì…"
Tôi sực nhớ ra nàng là thành viên Câu lạc bộ nghe nhìn, lậptức cảm thấy có áp lực.
"Tú Cầu."
"Ừ. Người đẹp số 6."
"Chỉ nói chuyện phiếm thôi mà, có phải khảo hạch gì đâu."Nàng nhoẻn miệng cười.
"Vậy thì mình chợt nhớ đến một chuyện."
"Bạn nói đi."
"Cha mẹ sợ trẻ con sờ vào nồi canh nóng vị phỏng, bèn đunnước sôi sùng sục trong nồi, sau đó cầm tay con khẽ chạm nhẹ vào nồi và rụtngay trở về, sau đó nói: từ rày không được sờ vào đấy nhé, sẽ nóng phỏng tayđấy. Vậy là trẻ con liền học được rằng không nên nghịch ngợm sờ vào nồi."
"Mình cũng có nghe qua cách làm này."
"Nhưng có đứa trẻ lại trở nên sợ nồi, thậm chí còn sợ cảnhững thứ hình dạng giống như cái nồi. Cho rằng nồi là thứ khiến người ta bịphỏng, hết sức nguy hiểm," tôi nói. "Mình chính là một đứa trẻ như vậy."
"Vậy là bây giờ bạn vẫn sợ nồi?"
"Không, chỉ là tỷ dụ như thế thôi," tôi nói. "Ý là có lẽmình hơi kỳ quặc một chút."
"Vậy sao?"
"Giống như nhân vật nam chính mắc chứng rối loạn ám ảnhcưỡng bức cảm thấy bản thân có nhiều hành vi không cần thiết, thậm chí rất đaukhổ vì điều đó, nhưng lại không thể nào thoát khỏi chúng." Tôi ngưng lại giấylát, rồi tiếp lời: "Mình nhất định cũng có nhiều lời nói cử chỉ có thể hơi kỳquặc, không được thích đáng cho lắm, điểm khác biệt là, có thể mình không nhậnbiết được điều ấy."
"Vì vậy?"
"Vì vậy mong bạn thông cảm bỏ quá cho, đừng để bụng."
"Mình luôn luôn thông cảm mà." Người đẹp số 6 cười cười. "Vàcũng sẽ tiếp tục thông cảm."
"Cảm ơn." Tôi cũng cười theo.
Ra khỏi hội trường, tầm nhìn mở rộng, bầu không khí cũng trởnên tươi mới mát mẻ.
Ánh mặt trời lúc này sáng chói chang, lóa hết cả mắt, nhưnglại không khó chịu.
Tôi bất giác dừng chân, ngẩng đầu, nhắm mắt, dang rộng haitay, để ánh dương chiếu khắp toàn thân.
"À!" Bỗng sực nhớ ra Người đẹp số 6 đang ở bên cạnh mình,tôi vội nói: "Xin lỗi."
"Không cần xin lỗi." Nàng nhoẻn cười. "Mình đã nói rồi, mìnhsẽ thông cảm mà."
Ánh dương chiếu lên gương mặt Người đẹp số 6, khiến nụ cườinàng càng thêm rạng rỡ bội phần.
"Ê." Lại Đức Nhân đột nhiên xuất hiện. "Các cậu cũng đến xemphim à, khéo thật đấy."
"Ừ." Tôi trừng mắt nhìn cậu ta một cái. "Đừng làm bộ nữa."
"Tớ có bầu cho bạn một phiếu đấy nhé," cậu ta lại nói vớiNgười đẹp số 6.
"Đủ chưa hả?" Tôi lại trừng mắt lên lần nữa.
"Tú Cầu," Người đẹp số 6 nói, "bạn giới thiệu bọn mình vớinhau đi chứ."
"Nickname trên mạng của cậu ta là ‘Hổ xuống đồng bằng thànhbại não’," tôi nói. "Bạn có thể gọi cậu ta là Bại não cũng được."
"Ê." Cậu ta lừ mắt với tôi, rồi quay sang Người đẹp số 6nói: "Chào bạn, tớ tên là Lại Đức Nhân."
"Rất vui được biết bạn." Người đẹp số 6 nói.
"Đây là bà chủ của tớ, tên là Tiểu Thiến," Lại Đức Nhân nóitiếp.
"Chào bạn," Người đẹp số 6 nói. "Tớ là Ông Huệ Đình."
"Chào bạn, tớ là Giai Kỳ," Tiểu Thiến gật đầu, "nhưng bọn họđều gọi tớ là Tiểu Thiến."
"Tại sao vậy?" Người đẹp số 6 lấy làm nghi hoặc.
"Vì cô ấy xinh như Vương Tổ Hiền," Lại Đức Nhân nói.
"Em làm sao xinh như Vương Tổ Hiền được chứ," Tiểu Thiếnngượng ngùng nói.
"Cậu rất xinh mà," Người đẹp số 6 cũng nói.
"Làm gì có," Tiểu Thiến cười cười, "cậu mới gọi là xinhchứ."
"Đáng tiếc là chúng ta chẳng thể nào nói với nhau được kiểuấy." Lại Đức Nhân vỗ vỗ vai tôi. "Cậu khen tớ đẹp trai là điều tất lẽ dĩ ngẫu,nhưng tớ không thể nào làm trái lương tâm mà bảo cậu đẹp trai cho đành."
"Cậu vui là được rồi," tôi nói. "Các cậu hẹn hò gì sao cònkhông mau đi đi?"
"Tình cờ vừa khéo cả hội lại xem cùng một bộ phim, khéo thếnày nhất định là chuyện tốt, bốn người chúng ta đi cà phê cà pháo một bữa đi."
"Chuyện tình cờ chưa chắc đã là hay đâu," tôi nói. "Ví dịnhư nếu sinh nhật của vợ và bồ cùng một ngày, thì là một sự tình cờ không hayrồi."
"Ví dụ này của bạn hơi không được hay cho lắm." Người đẹp số6 cười cười. "Mình đành phải thông cảm vậy."
"Cảm ơn bạn," tôi nói.
"Đi cà phê nhé," Lại Đức Nhân lại nói. "Hiếm được hôm nàotrời đẹp như hôm nay."
"Trời đẹp thế này thì nên ra sân vận động mà chạy, đi cà phêlàm gì," tôi nói.
"Cậu đúng là đồ bại não." Cậu ta rủa tôi một câu,rồi quay sang hỏi Người đẹp số 6
"Đi nhé."
"Ưm…" Người đẹp số 6 dường như hơi khó xử.
"Nếu không có việc gì thì cùng đi đi," Tiểu Thiến cũng nói.
"Liệu có phiền không?" Người đẹp số 6 quay đầu lại khẽ hỏitôi.
"Chúng ta chắc chắn sẽ bị làm phiền," tôi cũng thì thầm đáplại.
"Ngốc." Người đẹp số 6 vỗ lên vai tôi một cái,rồi chỉ tay về phía Lại Đức Nhân và Tiểu Thiến.
"À." Tôi rốt cuộc cũng hiểu ra. "Mình thường đi với haingười họ, không phiền đâu."
"Đừng thẽ thà thẽ thọt mãi thế." Lại Đức Nhân cười cười. "Đithôi."
Người đẹp số 6 đưa mắt nhìn tôi, tôi gật gật đầu, nàng mớichầm chậm gật đầu, "ừ" một tiếng.
Tôi vốn định đèo Người đẹp số 6, nhưng lại chỉ có mỗi mộtcái mũ bảo hiểm, đành phải thôi.
"Có một đoạn ngắn thôi ấy mà, không đến nỗi tình cờ bị cảnhsát bắt đâu," Lại Đức Nhân nói.
"Đây chính là sự tình cờ" Người đẹp số 6 nói.
"Nếu vừa nãy mình lấy ví dụ này, chắc bạn khỏi cần phảithông cảm rồi," tôi nói.
"Đúng thế." Người đẹp số 6 nhoẻn miệng cười.
Kết quả là Lại Đức Nhân lái xe máy chở Tiểu Thiến, tôi đi xemáy một mình, Người đẹp số 6 đạp xe đạp, chúng tôi hẹn nhau ở quán cà phê Platotrên đường Đông Phong gần cổng sau của trường.
Tôi là người đầu tiên đến tòa nhà hai tầng bên ngoài sơntuyền một màu trắng này, cảm giác rất sạch sẽ và tĩnh lặng.
Một phút sau, Lại Đức Nhân và Tiểu Thiến tới; ba phút sauđó, Người đẹp số 6 cũng xuất hiện.
"Chỗ này được lắm đấy," Tiểu Thiến nói với Người đẹp số 6.
Trong quán, chỗ nào có thể sơn được hầu như đếu sơn hếtthành màu trắng, bàn ghế cũng để nguyên màu gỗ rất nhạt.
Chúng tôi tìm một bàn bốn người cạnh cửa sổ ngồi xuống,Người đẹp số 6 ngồi cạnh tôi.
Tôi bỗng nhớ lại tình cảnh lúc ở quán ăn Provence, nhưng lúcnày, Người đẹp số 6 đang đóng vai của tôi khi đó.
Cũng tức là, đối với nàng, ngoài tôi là khá quen thân ra,hai người còn lại có thể coi là xa lạ.
Tôi bắt đầu lo không hiểu nàng có thấy không thoải mái?
Nhưng được một lúc thì tôi nhận ra lo lắng của mình là thừa,vì Người đẹp số 6 và Tiểu Thiến nói chuyện rất hợp. Thậm chí cả với Lại ĐứcNhân, nàng cũng rất thoải mái.
Trong bốn người tôi là ít nói nhất, giống như đang uống càphê với ba người đã quen nhau từ lâu lắm rồi vậy.
Tôi không phàn nàn hay cảm thấy không thoải mái gì, chỉ làhơi ngạc nhiên với sự dễ gần của Người đẹp số 6 mà thôi.
Tuy nhiên những lúc có mặt người thứ ba, tôi chỉ có thể gọinàng bằng "bạn", nhưng tôi gần như đã quen với kiểu này, không phải lúc nàocũng cẩn thận đề phòng tự nhắc nhở mình đừng lỡ miệng nữa.
Tôi thả lỏng người, lặng lẽ hưởng thụ buổi chiều thu cà phêvới Người đẹp số 6.
Tôi nghĩ Lại Đức Nhân cố tình rủ tôi và Người đẹp số 6 điuống cà phê, mục đích chính là để giúp tôi tạo cơ hội.
Lúc đó tôi không hiểu, còn bảo trời đẹp thì đi mà ra sân vậnđộng chạy bộ, xem ra cậu ta có mắng tôi là đồ bại não cũng chẳng sai.
Nếu không phải có cậu ta, xem phim xong, tôi và Người đẹp số6 chắc chỉ còn biết vẫy tay chào tạm biệt.
Bởi tôi hoàn toàn không có kế hoạch nào, chỉ cảm thấy có thểxem phim với Người đẹp số 6 đã là hạnh phúc lắm rồi, vốn không hề nghĩ đến saukhi xem xong phim thì cần phải làm gì?
Cũng may là có cậu ta, sau này tôi có mượn máy tính, nhấtđịnh phải thêm vào hai chữ "làm ơn" mới được.
Khoảng 5 giờ, chúng tôi ra khỏi quán Plato, còn một tiếngnữa là mặt trời xuống núi.
"Huệ Đình," Tiểu Thiến nói, "đi ăn tối luôn nhé."
"Tối nay thì chịu." Người đẹp số 6 lắc đầu. "Tớ có hẹn khácmất rồi."
"Vậy lần sau phải ăn với nhau một bữa đấy nhé," Tiểu Thiếnlại nói.
"Được." Người đẹp số 6 gật gật đầu, nhoẻn miệng cười.
Dọc vỉa hè dành cho người đi bộ trồng đầy cây, tuy đang làmùa thu, nhưng lá cây vẫn rất um tùm sum suê.
Tiểu Thiến muốn dạo bộ với Lại Đức Nhân một chút, hỏi tôi vàNgười đẹp số 6 có muốn đi cùng không?
Tôi nói thôi không cần, tôi cũng hay đi bộ rồi, hai người họcứ tự nhiên.
Tiểu Thiến và Lại Đức Nhân liền nói bye bye, rồi quay ngườiđi.
Tôi chăm chú nhìn theo bóng tay nắm tay của họ, trong lòngngưỡng mộ vô cùng.
Nhưng chỉ ngưỡng mộ được khoảng vài giây, lại bắt đầu nghĩxem nên nói lời tạm biệt với Người đẹp số 6 thế nào cho có phong độ.
"Họ nhất định sẽ bên nhau dài lâu," Người đẹp số 6 đột nhiêncất tiếng.
"Đây lại là dự cảm kỳ lạ của bạn à?" tôi ngờ vực hỏi.
"Không," Người đẹp số 6 lắc lắc đầu, "không phải là dự cảm,có căn cứ đấy."
"Căn cứ gì?"
"Hai người tay nắm tay, nhìn từ phía sau, hai cánh tay tạothành chữ V, cũng giống như đánh một dấu móc ấy." Người đẹp số 6 chỉ vào bóngTiểu Thiến và Lại Đức Nhân ở phía xa xa. "Thế tức là đúng, họ sẽ bên nhau dàilâu."
"Vậy thế nào là sai?" tôi hỏi.
"Nếu hai người ôm eo nhau, nhìn từ phía sau, hai cánh tay sẽđan thành hình chữ X, cũng giống như đánh một dấu gạch chéo," Người đẹp số 6giải thích. "Thế là sai, sớm muộn cũng chia tay."
"Ồ…" Tôi há hốc miệng, không biết nên nói gì.
"Nói thực với bạn, hồi nhỏ mình cũng là đứa trẻ sợ cái nồimà chẳng hiểu vì sao ấy." Người đẹp số 6 cười cười. "Vì vậy cũng mong bạn thôngcảm cho."
Người đẹp số 6 thỉnh thoảng hay nói những câu khó hiểu khôngđâu, dù vậy tôi vẫn thường cảm thấy Người đẹp số 6 có một vẻ đáng yêu rất khótả.
Lý do ta thích một người thông thường đều rất khó giảithích, giống như bây giờ bỗng dưng trong tôi đang dâng lên một ý nghĩ lạ kỳ,rất muốn nắm tay Người đẹp số 6, đi đến một nơi kỳ lạ, sống một cuộc đời cũngthật lạ kỳ.
"À phải rồi, tại sao bạn lại đặt cho Giai Kỳ biệt danh làTiểu Thiến thế?" Người đẹp số 6 hỏi. "Tuy cậu ấy rất xinh, nhưng có giống VươngTổ Hiền tẹo nào đâu."
"Có lẽ tại mình yếu bóng vía, mỗi lần gặp Tiểu Thiến vàobuổi tối, chẳng hiểu sao đều thấy lạnh gai cả người."
"Lạnh?" Người đẹp số 6 có vẻ thắc mắc. "Tiểu Thiến có lạnhlùng đâu, cậu ấy sôi nổi hoạt bát lắm mà."
"Nói thế này nhé, những lần gặp Tiểu Thiến vào buổi tối,mình đều có cảm giác cậu ấy không thuộc về không gian này."
"Không gian này?"
"Tức là trần gian ấy."
Người đẹp số 6 thoáng ngẩn ra, phải một lúc sau mới bật cườithành tiếng.
"Một cô gái xinh đẹp như thế, sao bạn lại thấy người tagiống ma được nhỉ?" Nàng cười.
"Ma nữ thường thường đều rất đẹp."
"Nhưng cậu ấy hoàn toàn khác mà. Ý nghĩa này của bạn thậtkhó hiểu quá đi."
"Vì vậy mình mới nói, mình là mẫu trẻ con sợ nồi đó mà."
"Không," Người đẹp số 6 lại lắc đầu, "chỉ là mắt bạn hơi cóvấn đề thôi."
"Ừm, có lý đấy," tôi nói. "Thế nên hồi đó mình mới không bầucho bạn."
"Giờ thì sao?"
"Mình sẽ bầu cho bạn cả mười phiếu."
"Thế là phạm quy đấy."
"Cho dù phạm quy, bao nhiêu phiếu mình cũng bầu hết chobạn."
"Cảm ơn."
"Đừng khách sáo."
Tôi nghĩ Người đẹp số 6 hình như cũng không vội đi, bèn chỉvào băng ghế ven đường cho người đi bộ: "Có muốn ngồi xuống không?"
"Ưm." Nàng gật đầu.
Chúng tôi ngồi xuống băng ghế, mặt trời sắp lặn, màu nắngtrở nên vàng thẫm lạ thường.
"Tú Cầu."
"Ừ. Người đẹp số 6."
"Nếu mình không là Người đẹp số 6, bạn sẽ đặt biệt danh gìcho mình nhỉ?"
"Ừm…" tôi nghĩ giây lát, "Yên Cưu."
"Yên Cưu?" Người đẹp số 6 thắc mắc. "Đó là tên một loài chimà?"
"Không phải chim, nhưng cũng có cánh."
"Thế là cái gì vậy?
"Angel." 4 Tôi nói, "vì thế bạn cũng khôngthuộc về không gian này, bởi vì bạn là thiên sứ."
Người đẹp số 6 không nói gì, chỉ quay sang chăm chú nhìntôi. Hồi lâu sau, nàng mới hỏi: "Bạn nghĩ thế thật à?"
"Ừ," tôi đáp, "có lúc mình còn như thấp thoáng trông thấysau lưng bạn có đôi cánh màu trắng nữa."
"Mắt bạn quả là có vấn đề thật." Nàng bật cười khúc khích.
"Chắc vậy rồi."
"Cảm ơn," nàng nói. "Tuy rằng mình không dám nhận điều ấyđâu."
Chúng tôi không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ nhìn màu nắng từvàng sậm chuyển sang nhạt dần, cuối cùng nhuốm màu lên sắc xám. Không hiểu nhìntừ phía sau chúng tôi sẽ thành hình chữ gì? Hoặc hình dạng gì?
"Mặt trời xuống núi rồi, chỉ chốc nữa là trời sẽ tối," tôiđứng lên nói. "Đi thôi."
"Ưm." Người đẹp số 6 cũng đứng lên.
Tôi đi với nàng ra chỗ để xe đạp, dặn dò nàng đi xe cẩnthận.
"Bye bye," tôi vẫy vẫy tay, "tiểu thư Yên."
Người đẹp số 6 bật cười, tôi bỗng thấy xung quanh như bừngsáng.
"Bye bye." Người đẹp số 6 cũng vẫy vẫy tay.
Tôi phóng xe về trường, vào căng tin ăn cơm trước, rồi mớiđi bộ về ký túc.
Tuy rất muốn biết cuộc hẹn của Người đẹp số 6 tối nay là thếnào nhưng hiện giờ tôi chẳng có tư cách gì để hỏi nhiều, vì vậy không biết cólẽ tốt hơn.
Tối hôm ấy trôi qua trong bình lặng, lên diễn đàn không bịsexbeauty quấy rầy, Lại Đức Nhân cũng phải đến lúc tôi ngủ rồi mới về.
Tôi có nguyên một buổi tối, để ngâm nga hồi tưởng lại từngli từng tí khoảng thời gian ở bên nàng.
Sáng hôm sau ngủ dậy, tôi phát hiện thời tiết hình như đãchuyển lạnh.
Từ khi cảm nhận được mùa thu, tôi liền trở nên rất nhạy bénvới sự thay đổi thời tiết.
Mùa thu sắp hết rồi, không khéo trong nhận định của một sốngười, mùa thu đã chấm dứt từ lâu.
Tôi bất chợt trào dâng một niềm thương cảm và lo âu, thươngcảm vì mùa thu đã trôi qua, lo âu vì không biết mối quan hệ của tôi và Ngườiđẹp số 6 liệu có tiếp tục được đến mùa đông hay chăng?
Lễ Tạ ơn, Tiểu Thiến nhờ tôi hẹn Người đẹp số 6 đi ăn uống,nàng đã nhận lời.
Người đẹp số 6 còn rủ cả Muỗi Con đến, vậy là tôi, Người đẹpsố 6, Muỗi Con, Tiểu Thiến, Lại Đức Nhân, tổng cộng năm người đến quán đồ Tâytên là Mộc Miên ở phố Nam Môn.
Thật trùng hợp là, mỗi tối thứ Năm hằng tuần Tuệ Hiếu đềuhát ở Mộc Miên.
Năm chúng tôi mỗi người chọn một bài hát viết vào tờ giấy,Tuệ Hiếu ở trên sân khấu lần lượt hát từng bài một.
Tôi hơi khuôn sáo, chọn bài Lòng biết ơn củaÂu Dương Phi Phi, coi như hợp cảnh hợp tình; Người đẹp số 6 thì chọnbài Bách hợp dại cũng có mùa xuân của La Đại Hựu.
"Bài hát này có vẻ không hợp với bạn lắmnhỉ," tôi ngoảnh đầu khẽ nói với Người đẹp số 6. "Bạn là hoa thủytiên kiều diễm, người nên chọn Bách hợp dại cũng có mùa xuân phải là Muỗi Conmới đúng, em ấy cũng hơi hoang dại thật."
Người đẹp số 6 cười cười, liếc nhìn sang Muỗi Con.
"Anh Bình," Muỗi Con nói, "có phải đang nói gì em khôngđấy?"
"Hả?" Tôi hơi giật mình.
"Phải là phải, không phải là không phải. Đàn ông con traiphải thẳng thắn chứ."
"Phải."
"Nhất định là nói hôm nay anh muốn mời em ăn bữa này chứgì."
"À…"
"Muốn là muốn, không muốn là không muốn. Đàn ông con traiphải thẳng thắn chứ."
"Muốn." Tôi thở dài.
"Cảm ơn anh nhé." Muỗi Con cười hì hì.
"Tớ cũng cảm ơn," Lại Đức Nhân nói.
"Tớ có mời cậu ăn đâu." Trường hợp này thì tôi hết sức thẳngthắn.
"Hôm thi giữa kỳ cậu mượn máy tính của tớ, giờ có nên báođáp không?"
"Nên." Tôi lại thở dài.
"Cảm ơn," Lại Đức Nhân cười khì khì nói.
"Nếu là vậy, thì tớ cũng phải cảm ơn," Tiểu Thiến nói. "Nếukhông có tớ đề nghị, hôm nay cậu chẳng thể gặp Huệ Đình được."
"Đúng thế." Tôi lại thở dài.
"Cảm ơn." Tiểu Thiến cũng cười cười.
Tôi cảm thấy mình như con gà Tây trong Lễ Tạ ơn vậy.
Sau 9 giờ, buổi biểu diễn kết thúc, Tuệ Hiếu cũng đến nóichuyện với cả hội.
Bọn tôi đều khen Tuệ Hiếu hát hay, khiến chúng tôi cảm thấyLễ Tạ ơn này rất có ý nghĩa.
10 giờ, bạn trai Tuệ Hiếu đến đón cô về, năm chúng tôi ngồiđến mười rưỡi mới tan cuộc.
Ngoài cửa nhà hàng, năm người chào nhau qua loa, rồi Lại ĐứcNhân và Tiểu Thiến đi trước.
Sau khi họ đi, Muỗi Con bèn nói: "Chị Huệ Đình, em còn chútviệc, phải chạy ra đằng này một lúc đã."
"Vậy chị làm sao về đây?" Người đẹp số 6 hỏi.
"Dĩ nhiên là để anh Bình chở chị về rồi," Muỗi Con nói."Không thì việc gì anh Bình phải mời em ăn cơm, anh nhỉ?"
"Đừng nói nhảm." Người đẹp số 6 vỗ một cái lên vai Muỗi Con.
"Anh Bình," Muỗi Con nói, "anh nói xem, có muốn chở chị HuệĐình về không?"
"Ờ…"
"Muốn là muốn, không muốn là không muốn. Đàn ông con traiphải thẳng thắn chứ."
"Muốn."
"Vậy là xong rồi." Muỗi Con cười khì khì.
Muỗi Con lấy mũ bảo hiểm đưa cho Người đẹp số 6, rồi nổ máyxe phóng đi luôn.
Tôi và nàng ngẩn ra nhìn theo bóng Muỗi Con, cho đến khikhuất hẳn mới thôi.
"Ngại quá," tôi nói, "để mình chở bạn về nhé."
"Người ngại phải là mình mới đúng chứ." Người đẹp số 6 cườicười.
Chúng tôi lặng lẽ tới chỗ để xe, tôi nổ máy, động cơ gầm lênnhững tiếng thấp trầm.
"Bạn lên xe đi," tôi nói.
"Cảm ơn."
Đây là lần đầu tiên chở Người đẹp số 6, tôi cảm thấy cực kỳcăng thẳng.
Dù thời tiết lúc này rất mát mẻ, thậm chí còn hơi lành lạnh,tôi vẫn thấy tay mình đang vã mồ hôi.
Tôi đi xe rất chậm, trong ấn tượng của tôi thì dường như từsau khi lấy được bằng lái đến giờ, tôi chưa bao giờ chạy với tốc độ này.
Nhìn bóng hắt dưới đất tôi có thể đoán, Người đẹp số 6 tuyhơi ngả người về phía trước, nhưng hai tay vẫn bám vào phía sau xe.
Tôi nghĩ có lẽ nàng cũng thấy không được thoải mái cho lắm,vì vậy dọc đường chúng tôi đều không nói gì.
Cuối cùng cũng đến dưới nhà nàng thuê trọ, tôi dừng xe, tắtmáy, thở phào một tiếng.
"Cảm ơn nhé," Người đẹp số 6 xuống xe, nói.
"Chúc mừng Lễ Tạ ơn," tôi nói.
"Chúc mừng Lễ Tạ ơn." Người đẹp số 6 cũng nói.
"Trời hơi lạnh rồi đấy, bạn mau lên nhà đi."
"Ừ."
"Chúc mừng Lễ Tạ ơn."
"Bạn vừa nói rồi mà."
"Nếu là rất rất muốn tạ ơn, thì phải nói hai lần."
"Tú Cầu."
"Ừ. Người đẹp số 6."
"Chúc mừng Lễ Tạ ơn."
"Bạn cũng nói rồi mà."
"Vì mình cũng rất rất muốn tạ ơn mà."
Người đẹp số 6 mỉm cười, rút xâu chìa khóa quay người mởcửa, rồi ngoảnh đầu nói bye bye với tôi.
Cánh cửa sắt lại đóng vào, phát ra những tiếng kin kít khekhẽ. Sau đó tôi nổ máy phóng đi.
Tôi quen với Người đẹp số 6 khi mùa thu vừa mới bắt đầu, giờtiết trời sắp sang hoặc vừa mới sang mùa đông. Đã qua một mùa rồi, thật khôngngờ tôi vẫn có thể là một phần trong cuộc sống của nàng.
Thật là tạ ơn trời đất.
Tạ ơn.
Ba ngày sau, luồng không khí lạnh đầu tiên bao trùm cả đảoĐài Loan.
Luồng không khí lạnh này hết sức hung hãn, nghe nói còn kéodài liên tiếp mấy ngày.
Tôi chuyển sang mặc áo khoác dày, cất cái áo khoác mỏng vẫnmặc mùa thu vào tủ.
Có lẽ vì trời lạnh lười ra ngoài, thời gian lên mạng của tôivà Người đẹp số 6 đều nhiều hơn hẳn.
Số lần tình cờ gặp nhau trên mạng, gửi tin nhắn qua lại cũngnhiều lên.
"Tối nay mình nhờ bạn một việc nhé," Người đẹp số 6 gửi tinnhắn cho tôi.
"Bạn nói đi."
"11 giờ 55 phút, có thể phiền bạn đến dưới nhà mình đượckhông?"
"Không thành vấn đề. Nếu thời gian sai lệch quá một phút,bạn có thể đảo ngược tên mình lại, gọi là Cầu Tú."
"Cảm ơn bạn."
"Đừng khách sáo mà."
"Bạn không hỏi mình tại sao
"Đến nơi rồi mình sẽ biết thôi."
Tuy cũng lấy làm tò mò tại sao Người đẹp số 6 muốn tôi đếndưới nhà nàng lúc 11 giờ 55 phút? Nhưng cảm giác hưng phấn vì được gặp nàng vàotối muộn như thế lớn hơn lòng hiếu kỳ rất nhiều.
Dù nàng có bảo tôi đi nhặt rác trong ngõ, tôi cũng can tâmtình nguyện.
Tôi đến dưới cầu thang nhà nàng rất đúng giờ, mới đỗ xexong, cánh cửa sắt cũng vừa khéo mở ra.
"Tú Cầu."
"Ừ. Người đẹp số 6."
"Bạn đúng giờ lắm." Người đẹp số 6 nhìn đồng hồ.
"Vì mình không muốn sau này bạn lại gọi mình là Cầu Tú."
Người đẹp số 6 cười cười, rồi lại cúi nhìn đồng hồ.
"Trời trở lạnh thật rồi," nàng nói.
"Đúng thế."
"Nghe nói đợt không khí lạnh này mạnh lắm đấy."
"Ừ."
"Chắc là còn lạnh mấy ngày nữa."
"Ừ."
"Bạn không có ý kiến gì về đợt lạnh này à?"
"Ừ…" tôi thoáng ngần ngừ, "chúng ta vất vả đến đây để thảoluận về thời tiết à?"
"Bạn thì có thể nói là vất vả, nhưng mình thì chỉ đi xuốngnhà thôi mà."
Người đẹp số 6 lại nhoẻn miệng cười, cúi nhìn đồng hồ lầnthứ ba.
"Đồng hồ của bạn làm sao vậy?" cuối cùng tôi không kìm được,cất tiếng hỏi.
"Đồng hồ của mình không sao?" Nàng nói xong, lại nhìn đồnghồ lần thứ tư.
"Bạn…"
"Đợi một chút nhé." Lần xem đồng hồ thứ năm này, nàng có vẻrất chăm chú. "Sắp rồi."
Tôi lấy làm thắc mắc, nhưng cũng chỉ lặng lẽ chờ đợi.
"10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1…" Nàng ngẩng đầu lên, nở mộtnụ cười thật tươi tắn. "Chúc mừng tháng mới!"
"Hả?"
"Tháng Mười một qua rồi, tháng Mười hai đã đến. Giờ đã làngày mùng 1 tháng Mười hai rồi, bạn không thấy vui sao?"
"Vui?" Tôi vẫn hoang mang không hiểu gì. "Bạn đang làm gìthế?"
"Mừng tháng mới chứ còn gì."
"Mừng tháng mới?"
"Cứ 365 ngày mới có một lần bước sang tháng Mười hai, cũnggiống như cứ 365 ngày mới có một ngày Tết vậy mà," nàng cười cười nói. "Vì vậymỗi khi sang tháng mới, cũng nên chúc mừng một chút mới phải chứ."
"Thế…"
"Chúc mừng tháng mới," nàng nói. "Bạn không chúc mừng mìnhà?"
"Chúc mừng tháng mới," tôi đành nói theo.
"Bạn vẫn rất nghi hoặc đúng không?"
"Không, mình lại càng chắc chắn hơn."
"Bạn chắc chắn điều gì?"
"Quả nhiên hồi nhỏ bạn thuộc nhóm những đứa trẻ không hiểusao lại sợ cái nồi."
Người đẹp số 6 cười khúc khích, bộ dạng rất tinh nghịch, tôicũng cười theo.
"Thực ra ngày mùng 1 tháng Mười hai cũng đặc biệt lắm chứ,"nàng ngưng cười, nói tiếp.
"Có gì đặc biệt?"
"Nó là ngày đầu tiên của mùa đông mà."
"Ừm," tôi gật gật đầu, "có thể nói như vậy?"
"Tú Cầu."
"Ừ. Người đẹp số 6."
"Bạn có biết tại sao mình lại mời bạn đến chúc mừng thángMười hai với mình không?"
"Không biết." Tôi lắc lắc đầu.
"Vì mình muốn nhìn thấy bạn trong khoảnh khắc đầu tiên củamùa đông."
Đôi mắt Người đẹp số 6 sáng lấp lánh, tôi đột nhiên liêntưởng đến hình ảnh
Trong khoảnh khắc ấy, tôi có cảm giác mùa đông vốn chưa hềđến, bởi khắp người tôi từ trên xuống dưới đều hết sức ấm áp.
"Bạn là người đầu tiên mình gặp trong mùa đông năm nay đấy."
"Bạn cũng là người đầu tiên mình gặp trong mùa đông nămnay."
"Mình lấy làm hân hạnh."
"Bạn lại cướp lời của mình rồi."
Gương mặt Người đẹp số 6 lại thấp thoáng hiện lên nụ cười tinhnghịch, nhích chân tiến thêm nửa bước về phía tôi.
"Mình vẫn còn một giao hẹn," Người đẹp số 6 nói. "Bạn nhắmmắt lại đi."
"Tuân lệnh."
Tôi biết nàng muốn làm gì, bởi tôi cũng nhớ giao hẹn như mộttrò đùa ấy giữa chúng tôi.
Quả nhiên một luồng gió mạnh mang theo hơi nóng thốc lênmặt, tôi thấy càng thêm ấm áp bội phần.
"Đây là gió mùa đông trăm phần trăm đấy nhé," Người đẹp số 6cười cười nói. "Lần này thì khô, không có mùi lẩu nữa rồi phải không?"
"Ừ," tôi cười cười, "vì vậy mình càng cảm động hơn."
"Người đẹp số 6."
"Ừ. Tú Cầu."
"Bạn nhất định sống lâu trăm tuổi."
"Vậy bạn cũng phải thế."
Mùa thu qua đi, mùa đông đã đến.
Mà ánh mắt và nụ cười của Người đẹp số 6, vẫn ấm áp như thế.
Chú thích
1.Bài thi cho mở sách.
2.Chó cái.
3.Trong tiếng Trung Quốc, hai chữ "cô gái" vừa khéo ghép lại thành chữ "tốt"
4.Âm đọc của từ Yên Cưu trong tiếng Trung rất giống với từ angel trong tiếng Anh.
Cá Voi Và Hồ Nước Cá Voi Và Hồ Nước - Thái Trí Hằng Cá Voi Và Hồ Nước