Con người là tập hợp những nỗ lực của chính mình.

S.Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Tịnh Linh
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 85 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 501 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:52:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ớp phó, cho tớ mượn vở bài tập!”
“Bài về nhà sao không tự làm? Cứ thế đến lúc thi thì thế nào?” – Tuy nói vậy nhưng cô vẫn mở cặp lấy vở. – “Không có lần sau đâu đấy.”
“Ừ, biết rồi biết rồi…”
Ở một góc lớp, mấy học sinh đang xì xào nói nhỏ.
“Khiếp! Mượn mỗi quyển vở cũng bày đặt lên mặt, làm như thanh cao lắm ý!”
“Ừ, toàn giả vờ giả vịt lấy lòng cô giáo.”
Bên chiếc bàn gần đó, bóng lưng ngồi thẳng tắp, giống như đang ghi chép gì đó. Nhưng phải đến gần mới biết, trên cuốn vở trình bày ngay ngắn sạch đẹp, đã lâu vẫn không viết thêm được chữ nào…
Giờ tan học, trước cổng trường, đám đông học sinh đang nhích dần từng bước. Tiếng la ó, tiếng gọi nhau…phải mất một lúc mới dần tan hết. Con đường cũng trở lại yên tĩnh.
Xa xa, ở nơi cuối đường, một thân ảnh nhỏ gầy đang chậm rãi dắt xe về phía trước. Ánh nắng hắt lên người đó, làm chiếc bóng đơn độc kéo dài thật dài.
“Lớp phó, xe cậu hỏng à? Lên đây tớ chở cho.”
Cô ngẩng đầu, nhìn lướt qua khuôn mặt tươi cười của anh rồi dời tầm mắt, giọng nói lạnh nhạt.
“Không cần đâu, cậu cứ về trước đi.”
Nhất thời không khí có chút xấu hổ, cuối cùng anh đành phóng xe vượt qua.
“Vậy thôi tớ về trước đây, bai!”
Lúc ấy, rõ ràng là đã đi rồi, vậy mà ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại quay lại. Để rồi thấy cô lúng túng bên hàng sửa xe vì quên mang tiền.
Đó là buổi chiều mùa hè, nắng chiều màu cam nhạt bao phủ khuôn mặt cô, tựa như một tấm màn mỏng huyền ảo. Cơn gió nhè nhẹ lung lay vài sợi tóc bên trán cô. Đứng đối diện anh, cô khẽ mỉm cười nói “cám ơn”.
Ngày hôm sau, một tờ mười nghìn phẳng phiu được đặt lên bàn anh, còn anh thì không tự chủ bắt đầu để ý đến cô. Thỉnh thoảng thường trộm ngắm cô, khi không có việc gì thường loanh quanh bên bàn cô, tìm cớ bắt chuyện với cô…
Cô rất ít cười, cũng ít nói, luôn giữ khoảng cách với những người xung quanh. Cô luôn làm việc một mình, không thích nhờ vả ai, ghét việc phải mắc nợ người khác. Nếu gặp chuyện gì khó khăn, cô thường tự mình giải quyết. Nếu bút hết mực, cô sẽ chạy đi mua, nếu lau bảng không tới chỗ cao, cô sẽ bắc ghế, nếu cô gặp mưa, cô sẽ tự đội mưa về…
Anh còn nhớ có một lần, anh vừa đi đến nhà để xe thì trời đổ mưa. Khi trông thấy cô ở đó, dù anh mang ô nhưng cố tình muốn đi nhờ chung với cô. Không ngờ cô không nói gì, chỉ quăng ô cho anh rồi chạy vào lớp. Hôm đó, cả anh với cô đều bị ướt…
Lần đầu tiên anh thấy cô khóc là vào ngày liên hoan lớp. Cả lớp đều vui vẻ chơi đùa, chỉ có cô lẳng lặng ngồi một mình một góc, không hiểu suy nghĩ gì. Đến mức anh bôi bánh ga tô lên mặt cô cũng không biết. Một lúc sau, đột nhiên cô đưa tay lau đi vệt bánh, kế tiếp bắt đầu khóc, dọa cho anh sợ nhảy dựng. Vốn, anh chỉ muốn trêu cô để cô vui hơn một ít, chứ tuyệt đối không có ác ý gì. Hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ phản ứng mạnh như thế, dù anh có rối rít xin lỗi, dù mọi người có khuyên thế nào cũng không chịu ngừng, thậm chí càng lúc càng lớn. Phải thật lâu sau anh mới biết, bà ngoại cô vừa mất vài ngày trước đó…
Ai cũng nghĩ cô trầm mặc lãnh đạm, trưởng thành trước tuổi, chỉ có anh biết là không phải. Cô cũng thích đọc truyện tranh, cũng thích xem phim hoạt hình. Có lần anh thấy cô ở quầy bán đĩa, đang cầm trên tay đĩa phim “Búp bê barbie”. Đừng hỏi tại sao anh biết cô mua cho chính mình mà không phải cho người khác, vì cô không có em nhỏ, hơn nữa ánh mắt cô khi nhìn cái đĩa đó, phải nói là “sáng lấp lánh”, hệt như em gái anh khi thấy bánh chocopie, bờ môi thì khẽ xong lên thành nụ cười.
Ngoài ra anh còn phát hiện, cô thích sưu tập cả những đồ dễ thương. Ví như bút bi có nắp hình con thỏ, hộp bút hình gấu, thước kẻ hình nàng tiên cá, nhãn vở toàn hình truyện tranh…Ban đầu anh cũng thấy sửng sốt, không hiểu làm sao cả hai loại tính cách đó đều có thể dung hợp ở trên người cô. Nhưng càng ngày anh càng cảm thấy cô…đáng yêu.
Có lẽ chỉ riêng mình anh là có suy nghĩ này. ==
Dĩ nhiên, anh cũng rất vui mừng được giữ phát hiện nho nhỏ đó…giống như một bí mật theo anh suốt từ thời cấp ba.
Yêu Em, Chờ Em Yêu Em, Chờ Em - Tịnh Linh