Số lần đọc/download: 603 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 23:59:38 +0700
Chương 5
N
gang hơn cua == Part 2.1 ==
“Cô là ai?” Trừng mắt nhìn cô gái lạ mặt, Bàng Sĩ Bân nghiêm giọng quát, không ngờ trong khu chung cư cao cấp bảo vệ nghiêm ngặt, còn có kẻ dám đột nhập.
Nghe vậy, Hà Thu Nhiên không vội vã, từ từ đứng dậy, lễ phép mỉm cười, bình tĩnh nói,”Chào Bàng tiên sinh! Tôi họ Hà, Hà Thu Nhiên, hôm qua dì Trần có lẽ đã nói với anh về tôi rồi.”
Dì Trần?
Đột nhiên ý thức được dì Trần cô nhắc tới là Trần tẩu, Bàng Sĩ Bân lúc này mới sực nhớ Trần tẩu đúng là có đề cập qua, nói trong lúc bà không có ở Đài Loan, bà có nhờ một y tá, cũng là con gái của bạn bà, đến hỗ trợ chăm sóc hắn. Thậm chí, ngày hôm qua bà còn nhắc thêm lần nữa, tuy anh một mực cự tuyệt nói “Không cần phiền phức vậy” nhưng vị quản gia đã chăm sóc anh từ bé lại không chịu.
Nghĩ vậy, anh nhíu mày, sắc mặt rất khó coi, giọng điệu bực bội như muốn đá người nào đó ra khỏi cửa.
“Trần tẩu đúng là có đề cập qua, tuy nhiên tôi không cần người khác chăm sóc, tự mình làm là được rồi, cô đi đi!” Vừa nói, anh vừa chống nạng chậm rãi đi đến sô pha ngồi xuống.
Nghe giọng điệu bất cần lộ rõ sự chán ghét của anh, Hà Thu Nhiên nhướng mày. Nếu có thể… cô thật muốn vỗ tay hoan hô, lập tức phủi phủi mông rời khỏi đây. Chỉ vì dì Trần hết lần này đến lần khác ngàn lần nhắn nhủ, vạn lần năn nỉ, dùng tình cảm thuyết phục nên cô đành miễn cưỡng ở lại.
“Bàng tiên sinh, xin hãy tin là tôi rất muốn làm như lời anh nói, nhưng tôi đã hứa với dì Trần rồi, cho nên…” Nhún vai, vẻ mặt cô tiếc nuối. “Tôi vẫn phải ở lại.”
Lời này vừa nói ra, Bàng Sĩ Bân lập tức nổi giận, “Đây là nhà tôi, tôi ra lệnh cho cô lập tức cút ra ngoài!”
Mẹ kiếp! Tuy anh bị tai nạn xe, đi đứng không tiện lắm, nhưng cho dù là như thế thì anh tuyệt không muốn trong nhà mình tự nhiên có thêm một cô gái lạ hoắc ra ra vào vào.
“Tôi đương nhiên có thể cút!” Mặc anh ta mắng mỏ mình, Hà Thu Nhiên cười cười, thảnh thơi cầm lấy điện thoại. “Nhưng trước hết để tôi điện thoại cho dì Trần, báo dì một tiếng. Tôi nghĩ dì ấy hiện có lẽ đang trên đường ra sân bay…” Cô rất nghiêm túc bắt đầu ấn phím.
“Không được gọi bà ấy!” Bàng Sĩ Bân nổi giận gầm lên, gân xanh hiện rõ trên mặt, trong lòng anh biết nếu như thật sự gọi cho Trần tẩu, bà khẳng định lập tức kéo hành lý quay trở lại, không sang Mỹ nữa.
Không được! Tuyệt đối không được! Con gái Trần tẩu mang thai rất vất vả, lại sắp sinh con, đang chờ Trần tẩu giúp cô ấy trong thời gian ở cữ, sao có thể vì anh mà thay đổi mọi chuyện?
Đáng tiếc!
Âm thầm nhếch miệng, Hà Thu Nhiên thở dài, mặt không một chút cảm xúc, cất điện thoại. “Được rồi! Đã như vậy, tôi không thể không ở lại.”
“Không cần gọi Trần tẩu, cô xéo khỏi đây ngay!” Chỗ bị thương bên xương chậu đột nhiên đau nhức khiến giọng điệu Bàng Sĩ Bân càng thêm hung ác, sắc mặt cũng đã đen ngang với đít nồi luôn rồi.
Đáng giận! Rõ ràng anh chỉ là muốn qua đường mua đồ, xui xẻo bị tên lái xe say rượu đâm phải, làm cho hắn bị gãy xương chậu.
Xương chậu là bộ phận quan trọng nhất trong quá trình hoạt động, chống đỡ toàn bộ sức nặng nửa người trên, một khi bị thương, tốc độ khôi phục bao giờ cũng chậm hơn so với các bộ phận khác, cho dù làm phẫu thuật sớm, vẫn đau đến khó có thể chịu được, lại càng cần nhiều thời gian luyện tập phục hồi, với bản tính nôn nóng của anh, anh thật sự chán nản không thôi.
“Điều này vi phạm đạo đức nghề nghiệp của tôi.”, Cô lanh miệng phản bác lại. Đùa gì thế, Hà Thu Nhiên cô cũng không phải kẻ vô trách nhiệm đâu nha.
Chưa từng ai làm trái ý anh, nghe Hà Thu Nhiên nói thế, Bàng Sĩ Bân nhất thời tức giận bừng bừng: “Cho dù cô kiên trì muốn ở lại, tôi cũng sẽ không trả lương cho cô.”
Làm việc không công như vậy, cô ta còn không chịu đi sao?
Mà trên đời này đâu phải chuyện gì cũng nằm trong dự tính của mình chứ, trước kia anh rất kiêu ngạo, mỗi ngày đều trôi qua rất thoải mái, hôm nay rốt cục đã gặp đối thủ rồi.
“À, không sao!” Mỉm cười, mở to hai mắt nhìn anh, Hà Thu Nhiên thong dong đáp: “Dì Trần đã đưa trước tiền lương cho tôi rồi.”
Cho nên cô thật sự không ngại không làm mà vẫn có tiền, phủi phủi mông rời đi, thật sự không ngại đâu!
Nghe nói vậy, Bàng Sĩ Bân tức giận đến nỗi xám mặt, nhưng lại không thể làm gì, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đứng lên, chống nạng tập tễnh đi vào phòng sách, sau đó đóng sầm cửa lại.
Lúc sau, trong phòng phát ra tiếng “ầm ầm”, đủ để thấy người đóng cửa giận dữ đến cỡ nào.
Mà Hà Thu Nhiên thì chỉ nhướng mày, khoanh tay nhìn cái cửa phòng sách đóng chặt kia, khóe miệng ẩn hiện nụ cười.
Ha ha… Trong bệnh viện, cô đã gặp qua khá nhiều loại bệnh nhân! Kinh nghiệm của cô không phải ít đâu nhé, bằng vào “võ công mèo cào” của Bàng Sĩ Bân mà cũng muốn đấu với cô sao? Không có cửa đâu, cửa sổ càng không có, trở về luyện thêm mười năm nữa đi tính tiếp!
Hiệp một, Hà Thu Nhiên toàn thắng!