People say that life is the thing, but I prefer reading.

Logan Pearsall Smith, Trivia, 1917

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Vĩ Lan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 133 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 655 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:21:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ất nhanh, trên đầu gối Lâm Tĩnh Lam xuất hiện một nút thắt bươm bướm màu hồng xộc xệch. Kỉ Hoa Ninh lại cúi người xuống, vẻ mặt dịu dàng không tin nổi nói: "Lên đây".
Lâm Tĩnh Lam ngoan ngoãn leo lên lưng cô, hai tay nhỏ ôm quàng qua cổ. Kỉ Hoa Ninh rướn sức đứng dậy, thân hình có vẻ liêu xiêu, lắc lư Lâm Tĩnh Lam ở sau lưng: "Tiểu Lam xấu xa, sao mà nặng thế này".
Trên con đường mùa thu tháng chín, một cô bé mười tuổi cõng trên lưng một cậu bé con chừng năm sáu tuổi chậm chạp tiến về phía trước. Trán cô đã lấm tấm những giọt mồ hôi, lê từng bước chân nặng nhọc. Nhưng cô vẫn kiên quyết nhích từng chút một, thỉnh thoảng xốc lại cậu bé sau lưng, để cậu không bị rơi xuống.
Lâm Tĩnh Lam lặng lẽ áp vào bờ vai ấm áp của Kỉ Hoa Ninh, nhìn thấy hai má cô bị nắng chiếu đỏ ửng, cậu liền với bàn tay nhỏ xíu ra lau từng giọt mồ hôi lăn trên má cô bé. Nhiều năm về sau, cậu bảo với cô rằng, đó là lần đầu tiên cậu nhận ra sự ấm áp của cô, cảm giác nồng ấm từ thân thể cô nhẹ nhàng truyền vào tâm trí cậu. Cho nên dù có phải làm "tay sai" mãi mãi cậu vẫn cam lòng. Vì con người cô giống như giọt mồ hôi kia, tỏa ra sự ấm nồng và lương thiện trong những lúc khó khăn.
Đến bữa tối, Lâm Đồng Hạ vào phòng Tĩnh Lam gọi hai đứa trẻ ra ăn cơm, liền bắt gặp một hình ảnh: Trên chiếc giường trẻ con, hai thân hình nhỏ bé dựa sát vào nhau, đầu kề đầu, khuôn mặt hồng hồng đáng yêu nhè nhẹ mỉm cười. Lâm Vũ Hiên đứng ngoài vừa định gọi, liền bị cô "suỵt" một tiếng. Anh ghé đầu vào trong, rồi hai vợ chồng cùng nhìn nhau cười, khe khẽ đi xuống lầu dưới.
Họ còn chưa thấy được, dưới lớp váy xòe rộng của Kỉ Hoa Ninh, có hai bàn tay nhỏ xinh đang nắm chặt nhau. Bàn tay bé úp trên bàn tay lớn hơn, ngoài cửa sổ ánh trăng cùng những ngôi sao nhấp nháy âm thầm vỗ về hai đứa trẻ vào giấc mơ tuyệt vời đêm nay.
Nhắc đến Kỉ Hoa Ninh khi ở trường tiểu học Quang Hoa, có thể nói là vô cùng nổi bật, ngay cả hiệu trưởng cũng ca ngợi cô hết lời. Một cô bé hoàn mỹ, không những xinh đẹp mà còn học giỏi, lại đối xử rất thân thiết với mọi người, thật ngây thơ trong sáng.
Nhưng bây giờ, vị công chúa hoàn hảo này trong lòng đang rất bực bội. Rõ ràng mới qua một năm học, thế mà lúc họp hành, một cái tên khác lại thường xuyên được nhắc đến, nhiều đến nỗi có lẽ đã "vượt mặt" cô. Mà cái tên đó cực kỳ quen thuộc, từ nhỏ đến lớn đều chiếm mất sự "huy hoàng" của cô. Cái kẻ được người ta tung hô đó, chính là tiểu thiên tài - Lâm Tĩnh Lam.
Tiểu Lam học chung trường tiểu học với cô, nhập học được một năm, đã dần dẫn đầu về thành tích học tập so với các bạn cùng lứa. Ngoài ra, khuôn mặt đẹp trai, y phục gọn gàng, tính cách cẩn thận của cậu luôn là đề tài được mọi người nhắc đến. Nhưng cậu luôn tỏ vẻ bình thường, không biểu hiện chút gì gọi là tự mãn cả. Chính vì thế, cậu còn có biệt danh là "thiên tài lạnh lùng".
Kỉ Hoa Ninh nghe được hai mắt trợn tròn. Thiên tài lạnh.. lạnh lùng? Do ngại ngùng với thầy cô và bạn bè tại trường, nên cô cố gắng nín giữ để không buột miệng cười to. Nghiêm túc, kín đáo, ít nói.. đây là những điều dùng để miêu tả về Tiểu Lam hả? Cái tên Tiểu Lam này, đứa "em gái" cùng cô chạy nhảy nghịch ngợm, đứa bé trai để cô sai phái, cậu bé có đôi má lúm với nụ cười ngọt ngào làm cô phải ghen tỵ.. cùng với cái người mà họ nhắc đến, chẳng phải là một hay sao?
Sau hôm đó khi hai đứa gặp nhau, Kỉ Hoa Ninh nghĩ tới cảnh hiệu trưởng mỉm cười khen Tiểu Lam trước mặt mình: "Thật lâu rồi mới thấy một cậu bé thông minh như vậy, lại ngoan ngoãn, trung thực thật thà, cũng giống như em, đều là những đứa trẻ ngoan". Cô nghe mà thấy giận dỗi trong lòng. Thế là cô xấu xa sai cậu làm nhiều việc hơn, chẳng hạn như dọn dẹp phòng, chạy đi mua đồ cho cô, thậm chí giúp cô chép bài, sau lại mượn cớ chữ cậu viết xấu, làm cậu phải vất vả viết đi viết lại mấy lần. Vậy mà Tiểu Lam cũng không oán than một lời, cứ cười vui vẻ.
Đây mới chính là hình ảnh chân thực của cô công chúa "hoàn hảo" và thiên tài nhỏ "lạnh lùng" mọi người hay nói tới - đúng là không nên tin tưởng vào những lời đồn đại.
Lúc Kỉ Hoa Ninh lên cấp hai, bằng thành tích học tập xuất sắc Lâm Tĩnh Lam đã bắt đầu học nhảy cóc, chín tuổi đã được lên lớp năm. Mặc dù mới là tiểu học, nhưng ở thành phố đã có sự không cân bằng giữa học thêm và học chính, các em nhỏ bắt đầu cảm nhận được áp lực cạnh tranh, cuối tuần đều phải học phụ đạo tới tấp. Tuy rằng bọn trẻ vẫn còn ngây thơ, các ông bố bà mẹ lại lo lắng con mình thua kém các bạn, nên thường đem kết quả xếp hạng ra làm phần thưởng, hòng thúc ép chúng học hành chăm chỉ hơn. Về vấn đề này, Bộ Giáo dục đã nhiều lần nhắc nhở các trường không được xếp loại, không được phân chia thành thứ hạng cao thấp, nhưng thực tế trường nào cũng có bảng đánh giá, cũng có lớp gọi là "năng khiếu" cả.
Tất nhiên việc này chẳng có ảnh hưởng gì tới tiểu thiên tài Lâm Tĩnh Lam, cậu hàng ngày cứ đều đều lên lớp, chuyên chú học bài. Tính tình trầm lắng, lại thêm học cùng các bạn lớn hơn, nên cậu ít khi tham gia chuyện trò với họ. Cậu chẳng có bạn thân nào, đến kỳ thi các bạn có "kêu cứu" cậu cũng coi như bị điếc. Dù vậy, bình thường nếu có ai không hiểu bài nhờ chỉ giúp, cậu đều trả lời chu đáo, nhưng thái độ chưa phải nhiệt tình lắm, dường như với mọi người cậu có chút gì đó lạnh nhạt.
Tuổi nhỏ, học giỏi, dáng vẻ như không để ai vào mắt - dĩ nhiên, đó là theo phỏng đoán của người khác - rốt cục đã chọc tức một số học sinh lớn trong trường. Một chiều nọ sau giờ tan học, cậu bị họ kêu tới góc sân sau vắng vẻ, định sẽ cho cậu nếm chút mùi "đau khổ", để coi từ nay cậu còn "dám" như thế nữa không.
Trong lúc đó thì Kỉ Hoa Ninh đang đứng trước cửa lớp Lâm Tĩnh Lam, nhìn vào chỗ ngồi của cậu chỉ thấy ghế trống, cô tự hỏi không biết Tiểu Lam đi đâu?
"Tiểu Lam xấu xa, cô nương đây hôm nay đặc cách đến đón, vậy mà dám bỏ về trước". Cô lầm bầm rủa thầm trong miệng, vốn hai người đã hẹn nhau cùng đến nhà hàng - Hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của chú Lâm dì Lâm, cô và bố mẹ tất nhiên cũng có tên trong danh sách khách mời.
Đang chuẩn bị rời đi thì có giọng gọi hết sức hào hứng của một cô bé: "Chị Kỉ Hoa Ninh! Có phải là chị Kỉ Hoa Ninh không?".
Cô quay đầu lại, vẻ mặt nhanh chóng giãn ra vui vẻ.
- "Phải, chị là Kỉ Hoa Ninh".
- "Ôi - đúng thật là chị sao!". Tiếng kêu to của cô bé làm các học sinh lớp năm khác chạy đến, từng học ở trường này, lại rất nổi tiếng, nên tên của cô đối với các cô bé đã trở nên quen thuộc.
Tình Muộn Tình Muộn - Dạ Vĩ Lan