To sit alone in the lamplight with a book spread out before you, and hold intimate converse with men of unseen generations - such is a pleasure beyond compare.

Kenko Yoshida

 
 
 
 
 
Tác giả: Mễ Nhạc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 10 - chưa đầy đủ
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 565 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 00:55:57 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ong việc tham quan xưởng cũng đã muộn, quản lí Frank nhiệt tình muốn mời ba người bọn họ đi ăn bữa tối.
Tới nhà hàng, Ngụy Thành Tuấn cùng Frank bàn luận công việc, Hạ Ngữ Hàm không ngại bị bỏ rơi ở một bên, ngược lại cảm thấy nhẹ nhàng,mong có thể trở về khách sạn sớm một chút.
Ngụy Thành Tuấn cùng Frank nói chuyện, mắt vẫn liếc nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn cúi đầu ăn.
Sau khi bữa tối kết thúc, lái xe đưa bọn họ về khách sạn.
Xe dừng lại ở cửa khách sạn, Hạ Ngữ Hàm liền vội vã trở về phòng, nhưng còn chưa có đi vào khách sạn đã bị gọi lại.
“Hạ thư ký,bên cạnh có quán bar, đi uống vài chén rồi về khách sạn.”
“Uống rượu?” Cô có chút giật mình về lời đề nghị của anh, nhưng cô hiện tại tâm tình không tốt lắm, bởi vậy tìm lấy cớ cự tuyệt, “Thực xin lỗi, tổng giám đốc, tôi có chút mệt mỏi, muốn về phòng nghỉ ngơi”.
Ngụy Thành Tuấn không phải không nhận thấy được cô cố ý giữ khoảng cách, không chỉ lựa chọn ngồi ở bên cạnh Frank trong bữa ăn tối, ngay cả vừa mới ngồi xe trở về, cô cũng dựa vào cửa xe mà thiếp đi.Anh nghĩ muốn kéo gần khoảng cách lại, như thế nào lại trở nên xa cách hơn?
Anh thực rõ ràng cảm nhận được hai người lúc này không như lúc trước hòa hợp, là vì David sao? Anh hơi nhếch môi.
“Uống một ly rượu sẽ không mất bao nhiêu thời gian.”
Anh không cho cô có cơ hội nói không, liền xoay người đi, Hạ Ngữ Hàm thấy thế đành phải theo sau.
Hai người đi vào quán bar, bởi vì trong này người cũng không nhiều, hơn nữa bọn họ là người Đông Phương bởi vậy khiến cho không ít người nhìn chằm chằm, bọn họ chọn vị trí bên cửa sổ ngồi xuống.
Vừa mới ngồi xuống, di động Ngụy Thành Tuấn liền vang lên, anh nhìn vào điện thoại rồi hướng đi ra phía cửa quán bar.
“Vâng, mẹ, có chuyện gì thế? Chưa, con còn chưa về khách sạn……”
Thấy anh vừa nói vừa đi ra ngoài, là điện thoại của phu nhân? Cô chưa gặp qua phu nhân, nhưng cô đã tiếp nhận điện thoại cuả phu nhân vài lần, nếu gọi vào di động của tổng giám đốc không được, phu nhân sẽ gọi về văn phòng cho cô, giọng nói của phu nhân nghe có phần nho nhã, cũng có vẻ là người tốt.
“Cô gái đáng yêu, cái này là của cô.”
Cô đang miên man suy nghĩ, một người cao lớn đột nhiên đi đến bên cạnh cô, đưa cho cô một tờ giấy.
“Cái gì?” Hạ Ngữ Hàm hoang mang, mở tờ giấy ra, thấy bên trong là một số điện thoại.
“Tôi rất thích những cô gái Phương Đông, tôi sẽ chờ điện thoại của cô.”
“A?”Vẻ mặt cô đầy kinh ngạc.
“Cô ấy là bạn gái của tôi.” Ngụy Thành Tuấn xuất hiện với vẻ mặt tức giận,người đàn ông lạ mặt thấy thế đành phải rời đi, trước khi đi còn không quên nhìn cô, hy vọng cô sẽ gọi điện thoại cho anh.
Kẻ lạ mặt đi rồi, tổng giám đốc ngay cả nói cũng không có nói một tiếng, liền giật lấy tờ giấy trên tay cô.
“Việc đó……” Hạ Ngữ Hàm bị hành động thô lỗ của anh làm hoảng sợ, trơ mắt nhìn anh đem tờ giấy vò lại thành một đống, quăng qua một bên.
Ngụy Thành Tuấn mặt lạnh lùng, biểu tình ác liệt, thanh âm cũng lạnh hơn vài phần. “Như thế nào, chẳng lẽ cô thật sự muốn gọi điện thoại cho anh ta?”
Cô làm sao có thể gọi điện thoại ột người đàn ông xa lạ! Cô chính là bị hành động của anh dọa cho nhảy dựng, hơn nữa anh như vậy thật không lịch sự, có thể để lúc rời khỏi quán bar thì vứt đi cũng chưa muộn.
Bất quá tổng giám đốc giống như tức giận? Cho nên anh mới muốn cô cùng anh đi uống rượu.Lúc này bồi bàn đã mamg rượu tới cho bọn họ.
Ngụy Thành Tuấn một bên uống rượu, vẻ mặt thâm trầm.“Tôi xem ra cô cả ngày hôm nay có vẻ không yên lòng, đang nghĩ sẽ trả lời David như thế nào sao?”
“Cái gì? David?” Tổng giám đốc tự nhiên nhắc tới chuyện này, cô mới nhớ tới chuyện trưa nay, anh hy vọng cô có thể cho anh cơ hội theo đuổi cô, hơn nữa lại hẹn cô ngày mai cùng dùng cơm, cho anh câu trả lời, cô cơ hồ đã quên mất chuyện này.
“Cô thích David sao? Muốn cho anh ta có cơ hội theo đuổi?”
Hạ Ngữ Hàm cảm thấy có chút kinh ngạc. Cô không hiểu tổng giám đốc làm sao có thể cho rằng cô là kiểu người mà có người mở miệng đòi theo đuổi, cô sẽ lập tức đồng ý ngay?
Chẳng lẽ là bởi vì đêm đó cô uống say, nói muốn một lần nữa tìm người yêu mới, lại ôm anh làm ra những động tác phi lễ, bởi vậy anh cho rằng cô là một cô gái tùy tiện? Khó trách anh vừa mới hỏi cô có phải hay không muốn gọi điện thoại cho người đàn ông ban nãy.
Cô cười chua xót.“Tổng giám đốc, tôi chỉ muốn David trở thành bằng hữu, không phaỉ muốn anh ta theo đuổi, kỳ thật trưa nay tôi đã nói với anh ta rõ ràng, chính là anh ta kiên trì muốn tôi suy nghĩ thêm, ngày mai trả lời anh ấy.”
“Phải không?” Nghe được cô nói muốn cự tuyệt, Ngụy Thành Tuấn trong lòng lo lắng vơi bớt đi phân nửa.“Như vậy cả chiều hôm nay như cô như mất hồn mất vía, là đang nghĩ cái gì?”
“Đó là bởi vì tổng giám đốc anh……” Hạ Ngữ Hàm đột nhiên giật mình,thế này mới phát hiện bản thân
suốt buổi chiều, thậm chí vừa mới đây thôi, trong đầu toàn là nghĩ về tổng giám đốc, nghĩ anh vì sao không nói chuyện với cô, anh vì sao không nhìn cô, anh vì sao muốn cùng cô làm bạn tốt……
“Tôi? Tôi làm sao?” Ngụy Thành Tuấn muốn biết cô trở nên xa cách là vì nguyên nhân gì. Giống bạn tốt lâu năm, anh phát hiện cô không chỉ yêu cười cũng thích nói chuyện, thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu, làm cho người mình nghe qua thực thoải mái, tâm tình cũng đi theo thoải mái tự tại.
Vẫn đang suy nghĩ về chuyện tổng giám đốc, có lẽ là bởi vì đột nhiên cùng anh biến thành bạn bè, bởi vậy cho nên cô đặc biệt để ý chuyện của anh, nhưng hiện tại cô hiểu được nên có sự đúng mực, sẽ không lại mang họa vào thân.
“Không có gì, tôi nghĩ có thể là bởi vì lệch múi giờ, cho nên tinh thần không tập trung.” Lảng tránh ánh mắt của anh, Hạ Ngữ Hàm cúi đầu uống rượu.
Không đúng! Ngụy Thành Tuấn nhìn ra được, tuyệt đối không phải vì vấn đề này, bởi vì cặp mắt trong suốt của cô đang tránh ánh mắt anh.
Giữa trưa khi thấy David ôm lấy cô, anh thật sự mất hứng, cho dù hiểu được cái ôm đó chỉ là lễ nghi, nhưng vẫn làm cho anh rất tức giận, nghĩ là mở miệng ngăn lại, nhưng anh dùng thân phận gì mà kêu David không được ôm cô?
Cô để cho David ôm, còn với anh cười ngọt đến như vậy, khi đang họp, nếu không phải anh mở miệng ngăn cản, cô đã ngoan ngoãn nghe lời David đến ngồi cạnh anh, cô không có phòng bị, làm cho anh rất tức giận.
Cô nói cô với David là bạn bè, anh tin tưởng, bởi vì cô sẽ không nói dối, hơn nữa trong ánh mắt của cô, cũng không có một chút ái mộ.
Như vậy, cô giờ phút này cô trầm mặc xa cách vì cái gì?
Lo lắng trong lòng mới vơi đi một chút, nhưng hiện tại bởi vì không biết cô suy nghĩ cái gì, tự nhiên trở về bổn phận Hạ thư ký, làm cho anh thực tức giận.
“Hạ thư ký, tôi muốn biết cô hiện tại suy nghĩ cái gì?” Nhất định là xảy ra vấn đề, anh phải biết trong đầu cô suy nghĩ cái gì.
Hạ Ngữ Hàm sợ run một hồi, sau đó nở nụ cười nhợt nhạt. “Tổng giám đốc, tôi rất cám ơn anh đã quan tâm đến tôi, tôi tốt lắm, không có suy nghĩ gì đâu, tôi chỉ hơi mệt, chúng ta có thể về khách sạn nghỉ ngơi không?”
Ngụy Thành Tuấn thấy cô cười miễn cưỡng, hiểu được cô không muốn nói nhiều. “Tôi biết, chúng ta trở về.”
Rời quán bar, hai người đi qua ngã tư đường.
Cảm giác rất quen thuộc, sau khi bọn họ cùng nhau ăn xong bữa tối, anh thường như vậy dừng lại xe, đi bộ đưa cô về nhà, nhưng hiện tại cô không như lúc trước, vui vẻ cùng anh nói nói cười cười, im lặng cơ hồ làm cho người mình sắp ngạt thở.
Anh không thích cảm giác như vậy, như là lại nhớ tới lúc ban đầu, quan hệ giữa thủ trưởng cùng cấp dưới. Cô rõ ràng đã muốn tới gần anh không phải sao?
Nội tâm phiền chán không ngừng mở rộng mở rộng lại mở rộng……
“Hạ Ngữ Hàm!”
“Ân?” Cô giật mình, quay mặt nhìn về phía anh, không rõ sao tự nhiên anh kêu cả tên lẫn họ của cô ra. Ngụy Thành Tuấn xoay người, cùng cô đối diện, vẻ mặt kiên định, giọng điệu cường ngạnh, “Hạ Ngữ Hàm, em có muốn hay không hẹn hò với anh?”
“Cái gì?” Cô kinh ngạc, hai tay che miệng, ánh mắt mở to, tim đập nhanh, vẻ mặt không dám tin.
Cô nghĩ tổng giám đốc lại muốn hỏi cô suy nghĩ cái gì hoặc là nói chuyện gì đó, nhưng cô ngàn lần không nghĩ tới anh tự nhiên nói như vậy, hỏi cô muốn hay không cùng anh hẹn hò?
Anh biết chính mình bị cảm xúc ảnh hưởng, bởi vậy anh hít sâu, một làn nữa hoỉ lại cô, còn mang theo một tia cầu khẩn.
“Ngữ Hàm, em có muốn hẹn hò với anh hay không?”
Cô khiếp sợ vẫn là khiếp sợ, bởi vì cô như thế nào cũng không nghĩ đến tổng giám đốc lại nói ra câu này với cô……
“Anh biết em bị bất ngờ, cũng biết nên cho em thời gian để thích ứng sau chuyện chia tay, nhưng là anh rất thích em, em có muốn hay không làm bạn gái anh?” Anh biết cô không thích mình, như anh nói, nên để cô có chút thời gian, nhưng là cuộc sống tồn tại nhiều người xấu, cô hôm nay không thích David, nhưng sau có thể hay không đột nhiên xuất hiện người trong lòng cô?
Nội tâm nôn nóng bất an hỗn loạn, làm cho anh không thể không tỏ thái độ, sợ chậm một bước, cô sẽ không biết đến tâm tình của anh.
“Câu trả lời của em?” Đây là lần đầu tiên anh đối với con gái mà mở lời trước, anh phát hiện chính mình tự nhiên đang khẩn trương, chờ cô trả lời, một giây giống như có một năm, tim anh đập nhanh hơn, toàn thân cứng ngắc.
“Tôi tôi tôi…… Tôi không biết.” Tổng giám đốc đột nhiên nói như vậy, làm cho cô hoảng sợ, đầu óc trống rỗng.
“Cái gì gọi là em không biết?” Loại này đáp án thật sự là tra tấn.
Hạ Ngữ Hàm khẩn trương cúi đầu. “Tôi tôi tôi tôi…… Tôi không biết nên nói như thế nào, bởi vì anh là tổng giám đốc, cảm giác của tôi đối với anh…… Không biết đối với anh là cảm giác……” Cô hoảng hốt, nói chuyện cũng không có trật tự, lọan cào cào cả lên….
“Ý của em là, không biết đối với anh có cảm giác gì?”
“…… Ân, đại khái là như thế.” Chính mình cũng không rõ ràng, đối với anh có nên cự tuyệt hay không?
Bởi vì cô muốn cùng tổng giám đốc yêu đương ư, nhưng cô không biết vì sao chính mình lại không có thể mở miệng cự tuyệt……
Ngụy Thành Tuấn hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, hành động của anh làm cho Hạ Ngữ Hàm choáng váng.
“Thế nào? Đối với anh có cảm giác gì? Chán ghét hay là thích?” Người đàn ông trực tiếp thổ lộ, anh nhất định phải nghe được đáp án của cô.
Tổng giám đốc thích cô? Hạ Ngữ Hàm tâm càng hoảng thì đầu óc càng hỗn loạn.“Tôi tôi…… Giống như……”
Thấy đôi môi đỏ mọng của cô khẽ run run, tựa hồ muốn cự tuyệt, Ngụy Thành Tuấn lại lần nữa cúi đầu, hôn lên cánh môi cô, làm cô kinh ngạc hết sức, đầu lưỡi ấm áp của anh thâm nhập vào cái miệng nhỏ của cô, cùng cô dây dưa, thực sự là một nụ hôn nồng nhiệt.
Từ rất lâu, anh đã muốn hôn cô.
Mượn nụ hôn này, Ngụy Thành Tuấn muốn cho cô hiểu được, anh thích cô đến mức nào.
Cuồng dã lại mạnh mẽ, kịch liệt lại triền miên, anh hôn cô đến nỗi đầu choáng, mắt hoa, cảm nhận được dục vọng của anh, cứ như vậy mãnh liệt, cơ hồ muốn đem cô hòa mình cùng anh, cuối cùng ngay cả hơi thở đều như bị cướp đi, hai chân nhũn ra, đứng không nổi mà nhào vào lòng anh.
Ngụy Thành Tuấn thuận tay đem cô ôm vào trong lòng.
Hạ Ngữ Hàm gọn trong lòng anh. Cô nhớ rõ này cảm giác này, vừa tin cậy lại thoải mái, lúc ấy anh cũng giống như vậy ôm cô……
Tổng giám đốc thật sự thích cô, mà không phải bởi vì thương hại mới cùng cô làm bạn bè? Tâm tình mất mát lúc trước lập tức biến mất, thay vào đó là cảm giác vui sướng bao trùm.
Cảm giác nam tính nhưng dịu dàng, đem cô ôm chặt, Hạ Ngữ Hàm cũng không có đẩy ra, ngược lại cô phát hiện bản thân mình cũng không chán ghét cảm giác này, hương vị trên người anh thật sự rất dễ chịu.
Thấy đã đến giờ đi làm, cô cũng không thể nằm trên giường như vậy.
Thấy cô định ngồi dậy, Ngụy Thành Tuấn đi qua, ngồi ở mép giường, đem cô nằm xuống trên giường, sau đó lại hôn trộm cô một cái.
“Không cần phải dậy, em tiếp tục ngủ đi.”
“Vậycsao được, em là thư ký của anh……”
“Đúng vậy, em là thư ký của anh, cho nên anh cho em nghỉ một ngày. Dù sao hôm nay lịch trình không phải là quan trọng lắm, em cứ ở nhà nghỉ ngơi.”
“Nhưng mà –”
Khuôn mặt tuấn tú cúi đầu hôn cô.
“Nhưng em không thể –”
Lại hôn.
“Hôm nay phải ký –”
Lại hôn.
Hạ Ngữ Hàm đỏ mặt đầu hàng. “Em biết rồi.” Dù sao cô cũng mệt chết đi được, toàn thân như là muốn rời ra từng mảnh.
“Anh tưởng là em rất muốn anh hôn em.” Ngụy Thành Tuấn đứng lên, “Được rồi, anh về phòng anh trước, em ngoan ngoãn ngủ đi.” Nói xong anh khom người hôn môi của cô, rồi mới thỏa mãn rời đi.
Mặt cô đỏ lên, người đó thật sự là sư tử tổng giám đốc sao?
Sử Tử Tổng Tài Sử Tử Tổng Tài - Mễ Nhạc