A friend is someone who knows all about you and still loves you.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 3653 - chưa đầy đủ
Phí download: 39 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1414 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:09:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5: Vừa Đến Đã Được Đề Bạt Lên Cấp Trưởng Ban
uan Thuật
Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 5: Vừa đến đã được đề bạt lên cấp Trưởng ban
Nhóm dịch black
Nguồn: Vipvandan.vn
- A! Diệp Phàm à, ngồi đi!.
Hết sức kỳ lạ là khi bí thư Tần thấy Diệp Phàm đi vào lại gật đầu trước, nở nụ cười hiếm khi thấy và còn ý bảo hắn ngồi lên một chiếc ghế xoay nhỏ hơn một chút đối diện với mình, cũng thuận tay ném qua liễu một điếu Trung Hoa. Liên tiếp những động tác khác hẳn bình thường khiến Diệp Phàm có cảm giác được yêu mà sợ, thầm ca ngợi Bí thư Tần là một cấp trên tốt, hòa ái dễ gần không coi thường cấp dưới.
Diệp Phàm đương nhiên hiểu rõ bản thân mình có bao nhiêu phân lượng nên không dám ngông nghênh ngồi yên chờ Bí thư Tần châm thuốc, vội vàng khom người bật lửa mời, sau đó ngồi ngay ngắn chờ ông ta lên tiếng.
- Là như vậy, xét thấy cậu là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp trường đại học danh tiếng của Hoa Hạ chúng ta, hơn nữa là nhân tài mà huyện ủy đặc biệt xin từ thành phố Mặc Hương về theo lời hiệu triệu coi trọng nhân tài của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện nên quyết định giao trọng trách cho cậu. Buổi sáng đảng uỷ thị trấn họp hội ý nhanh, quyết định bổ nhiệm cậu làm tổ trưởng tổ công tác thường trú thôn thôn đập Thiên Thủy, hưởng đãi ngộ cấp Trưởng ban, đồng cấp với chủ nhiệm Vương của Ban Đảng – Chính và chủ nhiệm các ban khác. Tổ viên có Lưu Trì và Lý Xuân Thủy, cậu có yêu cầu hoặc quan điểm gì thì có thể nói luôn bây giờ.
Bí thư Tần thôi cười, nói vẻ nghiêm túc.
- Yêu cầu gì, ta còn có yêu cầu gì đây. Vừa tốt nghiệp đã thăng cấp Trưởng ban, đoán chừng nói ra thì các bạn học đều được mở rộng tầm mắt. Bởi vì bọn họ tuy nói tìm chỗ làm tốt hơn mình nhưng là chỉ là nhân viên bình thường thôi.
Tuy nói cấp Trưởng ban có nghĩa là cấp thấp nhất, còn chưa được tính vào hàng quan chức trong thể chế chính quyền hiện hành của Hoa Hạ nhưng muốn lên được Trưởng ban có thực quyền cũng tương đối khó khăn. Giám đốc các sở của thị trấn chẳng qua cũng chỉ là cấp Trưởng ban. Hơn nữa nếu tương lai tốt đẹp, sau này có thành tích thì chính là nền tẳng vững chắc để tiến lên cấp Phó phòng......-
Diệp Phàm nhanh chóng thầm suy nghĩ trong lòng, giả bộ vô cùng kích động nói:- Bí thư Tần, cảm ơn lãnh đạo đã tín nhiệm và quan tâm đến tôi. Tô sẽ phấn đấu công tác, cố gắng để hoàn thành vai trò tổ trưởng tổ công tác, không phụ kỳ vọng của đảng, nhà nước và lãnh đạo thị trấn......
- Tốt! Trẻ tuổi thì phải có khí phách, dù sao cũng là tốt nghiệp trường đại học danh tiếng. Tuy hiên tôi vẫn phải nhắc nhở cậu là tình hình thôn thôn đập Thiên Thủy này thôn khá phức tạp, cậu phải chuẩn bị trước tâm lý. Cậu có thể đến Ban Đảng – Chính hỏi chủ nhiệm Vương lấy tài liệu về thôn đập Thiên Thủy, cậu ấy cũng sẽ nói cho cậu một số việc cần chú ý khác.
Tần Chí Minh vốn tưởng rằng Diệp Phàm sẽ từ chối hoặc là có yêu cầu gì khó, ai ngờ cậu thanh niên này lại là nghé con mới đẻ không sợ cọp, không thèm cả chớp mắt mà chấp nhận luôn. Vì vậy cũng lấy làm vừa ý, đứng lên còn giơ tay phải thân mật vỗ vỗ vai Diệp Phàm làm hắn càng sôi trào nhiệt huyết, tý nữa thì ộc máu mũi ra, có cảm giác như thấy đời đẹp mê hồn.
Thật ra thì nguyên nhân chủ yếu là vì tối hôm qua Diệp Phàm đi ngủ sớm, cũng không có người quen ở thị trấn Lâm Tuyền này, hơn nữa lại chẳng biết gì về thôn đập Thiên Thủy, nếu không lúc này chắc hẳn đã kêu cha gọi mẹ rồi, làm gì có chuyện thể hiện lòng trung thành trước mặt Tần Chí Minh, nói những lời bay bổng vì đảng vì dân vì nước gì gì đó chứ.
Diệp Phàm nhẹ nhàng khép cửa phòng làm việc của Bí thư Tần lại, không nén nổi trái tím đang đập cuồng loạn, chạy thẳng một lèo tới phòng vệ sinh ở cuối tầng đốt một điếu thuốc gào toáng lên “A, a”. Phải biết rằng cũng khá là khó mới lên được Trưởng ban. Cha Diệp Phàm là Diệp Thần Tây làm suốt 20 năm ở Sở lao động huyện Cổ Xuyên cũng chỉ mới vừa được lên chức Chủ nhiệm là cấp Phó phòng.
- Bệnh hoạn!
Một gian cầu tiêu trong phòng vệ sinh đột nhiên mở cửa, từ trong đi ra một người cường tráng, trên mặt mơ hồ có thể nhìn thấy một vết chém như hình con giun, hơn nữa còn là cảnh sát. Chắc người ta đang xả thoải mái thì bị tiếng gào như sói tru của Diệp Phàm kích thích nên nhíu lông mày hừ lớn một tiếng.
- Hả...... Ối...... Thật xin lỗi ông anh! Tôi đang nghĩ tới một chuyện sung sướng cho nên...... Thất thố rồi.
Diệp Phàm quay đầu rút một tờ giấy xoa xoa tay rồi vội vàng đưa sang mời một điều Trung Hoa với vẻ ngượng ngùng.
- Ừ!
Tay cảnh sát nhận thuốc, hé mắt liếc thấy là một điếu Trung Hoa, châm lửa xong thì vẻ mặt đã hòa hoãn lại. Nhìn lướt qua Diệp Phàm cảm thấy không quen mặt bèn lên tiếng hỏi:
- Anh bạn ở đâu? Tới Ủy ban nhân dân làm việc à?
- A! Tôi tên là Diệp Phàm, là sinh viên đại học vừa được phân công về.
Diệp Phàm đã trở lại bình tĩnh cười đáp.
- Diệp Phàm...... Diệp...... Phàm.
Tay cảnh sát đảo mắt nhìn quanh nhà cầu một vòng tựa như đang suy nghĩ gì đó, rốt cục cũng nghĩ ra, ánh mắt có chút kỳ quái nói:
- Anh chính là Diệp Phàm tổ trưởng tổ công tác thường trú thôn thôn đập Thiên Thủy mà thị trấn mới vừa thành lập đúng không!
- A! Anh cũng biết sao?
Diệp Phàm hơi giật mình, mình mới đến buổi sáng, làm sao cứ như đã thành danh nhân của thị trấn Lâm Tuyền vậy, thật là quái lạ.
- Ha ha! Tôi mới vừa nghe phó bí thư Thái nói ở trên đường.
Tay cảnh sát cười đáp, một lần nữa nhìn vào điếu Trung Hoa rồi nói,- Anh bạn, tôi tên là Triệu Thiết Hải, Đồn trưởng đồn công an thị trấn Lâm Tuyền. Nhưng cũng muốn nhắc nhở anh bạn một chút là đi thôn đập Thiên Thủy thì phải cẩn thận, nếu không...... Ha ha, đi nhé, tôi còn có việc.
- Cẩn thận một chút, là ý gì? Chẳng lẽ thôn thôn đập Thiên Thủy có mãnh thú Hồng Hoang hay sao?
Diệp Phàm nhìn theo bóng lưng Triệu Thiết Hải khuất dần, vừa lẩm bẩm mấy câu vừa suy nghĩ về câu nói nửa vời khó hiểu kia, cảm thấy nên gọi điện thoại cho cha hỏi qua trước đã.
Diệp Phàm cảm thấy gọi điện thoại ở trong trụ sở Ủy ban không tiện nên đi ra ngoài tìm điểm đại lý bưu điện gọi về. Bởi vì ở thời năm 95, tất cả mọi người xem việc đeo máy nhắn tin thắt lưng là hành tráng, không mấy ai có điện thoại di động, chỉ gọi điện thoại khi cần.
Diệp Phàm nói sơ lược về tình hình của mình cho cha biết.
Diệp Thần Tây trầm tư một chút rồi nói:
- Phàm nhi, vừa tốt nghiệp đã được lãnh đạo thị trấn bố trí cho cấp Trưởng ban thì đúng là không đơn giản. Nhưng chắc là thôn thôn đập Thiên Thủy có chút
Quan Thuật Quan Thuật - Cẩu Bào Tử