Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Chương 4:Người Yêu Con Số
“N
gười đàn ông này mê luyến con số tới nông nỗi nào mà thành biến thái luôn rồi?!”
“Trở mình, tui trở mình, ách…”
Hàn Đông thở hổn hển giằng co hơn nửa ngày, rốt cục cũng rớt xuống mặt đất. Nhanh chóng xoay người đứng lên, chạy như bây tới cửa trường quay Bắc Ảnh.
Đáng tiếc, quản lý đã dẫn nhóm người thứ hai đi rồi.
Hàn Đông oán hận nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, đợi một cơ hội thực không dễ dàng mà! Có người chờ mòn đít ở đây vài ngày cũng không nhận được việc. Hơn nữa đoàn phim đã bắt đầu làm việc từ hồi bảy tám giờ, lúc này chắc cũng xong việc rồi.
Hàn Đông đang muốn rời đi, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một cậu trai cười với mình.
“Mới tới hả?” Hàn Đông hỏi.
Lý Thượng gật đầu: “Vâng, vừa rồi hỏi thăm một người về anh, nên muốn tới làm quen xíu.”
“Hỏi thăm cái gì?”
“Hắn nói nhân phẩm anh không được tốt cho lắm.”
Hàn Đông cau mày: “Vậy mày còn muốn tới làm quen với anh?”
“Bởi vì nhân phẩm tôi cũng không tốt.” Lý Thượng cười xấu xa.
Hàn Đông rút ra một điếu thuốc, ám chỉ Lý Thượng giúp mình châm lửa, vừa hút vừa hỏi: “Muốn ở lại cái chỗ hỗn tạp này à?”
Lý Thượng gật gật đầu.
“Vậy cậu tìm đúng người rồi đó.”
Hàn Đông lôi kéo Lý Thượng đi trên đường, rất nhanh liền rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Chờ Lương Cảnh lái xe tới, Hàn Đông đã sớm không thấy bóng dáng, Lương Cảnh không hết hi vọng bảo tài xế chạy tới chạy lui chỗ này, cũng không thấy bóng dáng Hàn Đông đâu, gấp đến muốn ói máu.
“Người đâu? Người đâu rồi?”
Đào Duẫn Duẫn ở một bên hỏi: “Người nào?”
“Vừa rồi, ở chỗ này, trên… trên hàng rào, có một tên trồng cây chuối trên hàng rào. Cái mông kia, hai cái đùi kia đều là thứ Vương tổng muốn! Tôi còn chưa kịp mừng, sao lại…” Lương Cảnh thổn thức không thôi.
Đào Duẫn Duẫn lúng túng hỏi: “Rồi rồi, có phải anh gần đây vì chuyện tuyển vai mà làm việc quá độ, xuất hiện ảo giác không?”
Lương Cảnh đột nhiên nhìn thấy thứ gì, bước nhanh vài bước đi đến hàng rào, mạnh tay giật xuống một miếng vải quần bò bị rách, xung quanh còn tua rua đầu chỉ.
“Tuyệt đối không phải ảo giác!” Lương Cảnh quay đầu bảo tài xế: “Đưa Duẫn Duẫn đến công ty, tôi có việc đi trước.”
Đào Duẫn Duẫn kinh hãi: “Không được! Không có anh đi cùng tôi sẽ rất áp lực!”
Lương Cảnh đã sớm trèo qua hàng rào chạy đi mấy chục thước.
…
Bởi vì tới sớm mười phút, kim chủ chưa về, Đào Duẫn Duẫn được mời vào phòng làm việc của anh chờ.
Vừa đi vào, Đào Duẫn Duẫn đã bị một đống đồng hồ rực rỡ muôn màu đập vào mặt. Lớn có đồng hồ quả lắc cao hơn ba mét, nhỏ có đồng hồ quả quýt tinh xảo như một cái cúc áo; từ “Đại bát” thời nhà Thanh tới xu thế mới nhất hiện nay… Bên trong còn có một cái kệ cao hai mét, dài năm mét trưng bày một loạt các loại đồng hồ trị giá xa xỉ.
Đào Duẫn Duẫn quét mắt nhìn một vòng, tầm mắt chạm đến một cái đồng hồ đeo tay, không có kim mà chỉ có lưới, tổ ong so với cái này nhìn còn đẹp hơn.
Tiếp tục xem, trên màn hình máy tính còn có ba mặt đồng hồ quỷ dị.
Cái này còn chưa tính là gì, Đào Duẫn Duẫn đột nhiên phát hiện, khắp mọi ngóc ngách trong phòng đều là các con số. Rõ rệt lẫn mờ ảo, ngay cả trên đèn chùm pha lê cũng có số, đứng ở giữa ngẩng đầu nhìn, lại rành rành là một cái mặt đồng hồ khổng lồ! Cô có cảm giác mình đang chơi một trò chơi: Đếm xem nơi này có bao nhiêu chiếc đồng hồ.
Trừ cái đó ra, còn có công tắc in mật mã Morse, ly nước in hình chữ số La Mã…
Đào Duẫn Duẫn líu lưỡi, người đàn ông này mê luyến con số tới nông nỗi nào mà thành biến thái luôn rồi?!
Bây giờ ngẫm lại, mới hiểu vì cái gì lại đưa ra yêu cầu tuyển chọn nam chính như thế.